Thật sự đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Từ Linh gọi đến, Kiều Vi Nhã không nghe được, cô dẫn con gái đến trung tâm bơi lội, gần nhà bọn họ có một hồ bơi, các phương tiện đều rất tốt, cho nên Kiều Vi Nhã đăng ký theo năm, mỗi tuần dẫn con gái đến hai lần.

Đồng Đồng rất thích bơi lội, vì vậy, Kiều Vi Nhã đăng ký cho bé ở lớp bơi lội thiếu niên, thầy giáo lớp bơi lội là vận động viên nghỉ thi đấu, đã từng giành chức quán quân môn bơi bướm toàn quốc.

Hai mẹ con tắm xong rồi ra ngoài, theo thói quen Kiều Vi Nhã cầm điện thoại lên xem, có một số lạ gọi đến mười mấy lần.

Cô suy nghĩ một chút rồi nhấn gọi lại.

"Tiểu Vi, sao cậu không nhận điện thoại của tớ." Giọng nói kiều mị của Từ Linh khiến toàn thân Kiều Vi Nhã đều nổi da gà, cô nghĩ, nhất định đang có đàn ông bên cạnh cô ta, nếu không cô ta sẽ không nói chuyện như vậy.

"Tại tôi đang đi bơi."

"Nhà cậu ở đâu, ngày mai tớ qua đón cậu hoặc là tớ đến Trung Đại tìm cậu."

Kiều Vi Nhã không nghe rõ, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên có chuyện, cậu quên chuyện tớ nói chúng ta sẽ họp lớp rồi sao? Tất cả mọi người đều muốn gặp cậu, năm nào cậu cũng không tham gia, lần này cậu nhất định phải nể mặt tớ mà đến."

Kiều Vi Nhã nhớ tới Bảo Mặc, hiện tại anh ấy cũng ở thành phố B. . . . . . Anh ấy nhất định sẽ tham gia, anh ấy luôn là nhân vật tạo phong vân, huống chi, cũng nhiều năm rồi anh ấy không lộ diện, anh ấy và Trình Thiệu như hình với bóng, như bóng với hình, có Trình Thiệu ở đây, làm sao thiếu anh ấy được.

Diendanlequydon.com

Suy nghĩ một chút, Kiều Vi Nhã từ chối nói: "Từ Linh, ngại quá, tôi không có thời gian. . . . . ."

"Tiểu Vi, tớ đã sớm đoán được cậu sẽ kiếm cớ, nói cho cậu biết, tất cả bạn học đều nói, nếu như cậu không đi, chúng tớ sẽ đến nhà cậu mở cuộc họp lớp, chúng tớ sẽ làm cho cậu. . . . . ." Ở đầu bên kia điện thoại, Từ Linh nói liếng thoáng không ngừng, nói gần mười phút, Kiều Vi Nhã cảm thấy điện thoại cũng đã nóng lên.

Thật vất vả mới dừng lại được, Kiều Vi Nhã cười khổ, thật không hổ là đóa hoa giao tiếp, danh xứng với thực, thật sự là nhanh mồm nhanh miệng: "Từ Linh, Trình Thiệu có đi không?"

"Trình Thiệu?" Từ Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua Trình Thiệu, cười nói: " Hiện tại Trình Thiệu bị vợ quản, buổi tối nhất định sẽ về nhà, không đi đâu được."

Thành phố B cũng không lớn như Bắc Kinh, cho nên Kiều Vi Nhã cũng có nghe qua chút chuyện gây oanh động của Trình Thiệu, cũng cười theo: "Cậu nói thời gian đi."

"Ba giờ rưỡi chiều mai, địa điểm là khu suối nước nóng Kim Thái Dương, chủ nhật trở về. Trưa mai tớ đến Trung Đại đón cậu, được không?"

Kiều Vi Nhã gật đầu: "Được, chỉ là, tôi muốn dẫn con gái theo."

"Được, có dẫn chồng luôn không?" Ở bên kia, Từ Linh cười rộ lên.

Đã quyết định như vậy nên Kiều Vi Nhã gọi một cuộc điện thoại cho Cổ Khánh Nhất, anh ta chắc là rất cao hứng khi cô đi ra ngoài, ba tháng này, cho dù anh ta không yêu cầu ra ở riêng, cô cũng sẽ nghĩ biện pháp để không ở cùng một chỗ với Cổ Khánh Nhất.

Đồng Đồng rất ít đi theo mẹ ra ngoài chơi, người làm buôn bán luôn thân bất do kỷ, cũng may Tiểu Vương đủ tận tâm, cho dù cô không đến, nội trong ngày, Tiểu Vương cũng sẽ đưa hóa đơn thanh toán đến cho cô.

Kiều Vi Nhã điện thoại cho Cổ Khánh Nhất, Cổ Khánh Nhất vừa nghe nói cô sẽ dẫn con gái đi chơi hai ngày, cực kỳ vui vẻ mà đồng ý, cũng nói mấy ngày này đơn vị sẽ tăng ca, anh ta không thể quay về.

Kiều Vi Nhã cười lạnh không thôi, thật không hiểu sao mà lúc trước mình lại tin mấy lời bịa đặt lung tung như vậy.

Sáng hôm sau, Kiều Vi Nhã dẫn Đồng Đồng đi, mang theo hai bộ quần áo, một chút đồ dùng rửa mặt, trực tiếp đi Trung Đại, cô không muốn Từ Linh biết nhà mình ở đâu, lần này, cô không muốn dẫn sói vào nhà nữa.

Bình thường, buôn bán buổi sáng không tốt bằng buổi chiều.

Đến chỗ quầy hàng, Kiều Vi Nhã mới phát hiện hôm nay có thêm một người, Ngô Đức Hân, cô dường như quên mất người này, không ngờ cô ta đến sớm như vậy.

Cổ Khánh Nhất điện thoại cho cô, nói muốn để Ngô Đức Hân ở trong nhà, cô cự tuyệt rất dứt khoát, không cho cơ hội thương lượng.

Từ trước tới nay Cổ Khánh Nhất chưa bao giờ thấy Kiều Vi Nhã kiên quyết như vậy, cho tới bây giờ mình nói gì cô ấy đều nghe nấy.

Hai căn phòng đối diện phòng bọn họ là tự xây, lầu trên lầu dưới cũng gần một trăm mét vuông, bởi vì là ở trung tâm thành phố nên nếu cho thuê, ít nhất cũng phải hơn hai ngàn tệ. Bên trong đều để vải vóc của Kiều Vi Nhã, cô ngoại trừ cung cấp hàng cho mình, một vài cửa hàng buôn bán nhỏ ở gần đây cũng đến mua bán sỉ ở chỗ cô, cho nên trong nhà có dự trữ một lượng hàng rất lớn.

Mặt khác, còn có một thư phòng, tất cả bên trong đều là tàng thư, tranh chữ của ông ngoại Kiều Vi Nhã cùng với một chút di vật ba mẹ của cô để lại.

Cổ Khánh Nhất do dự một chút, nghĩ tới mình có chìa khóa trong nhà, nhà cửa cũng do mình đứng tên nên không tranh chấp với Kiều Vi Nhã, bảo mình sẽ nói chuyện này với mẹ để cho cô không cần lo lắng.

Lo lắng! Kiều Vi Nhã chưa bao giờ lo lắng những thứ này, đã biết kết cục của mình thì cô sẽ không như đứa ngốc nhẫn nhịn mọi chuyện như trước đây nữa.

dienanlequydon.com

Kiều Vi Nhã chỉ thản nhiên gật đầu với cô ta, để Đồng Đồng ở quầy hàng, dẫn Tiểu Vương ra.

"Tiều Vương, một phân tiền cũng không thể để cho cô ta tiếp xúc, thông tin của khách hàng cũng không cần đưa cho cô ta, chú ý cô ta nhiều một chút."

Tiểu Vương là một cô gái khá tròn trịa, có hai má lúm đồng tiền, làn da trắng nõn, cười rất đáng yêu, miệng đặc biệt ngọt, khách hàng cũng rất thích cô ấy.

Tiểu Vương híp mắt nói: "Chị Vi, em cảm thấy chị rất khác với trước đây."

Dĩ nhiên khác rồi, Kiều Vi Nhã cười nói: "Khác cái gì, có nhiều hơn một con mắt?" Cô nổi lên ý vui đùa với Tiểu Vương.

Tiểu Vương rất nghiêm túc gật gật đầu: "Chị Vi, mấy ngày trước chị vẫn luôn u buồn, hiện tại thì nhiệt tình hăng hái hơn, như lúc chúng ta mới quen ấy, trên người chị tỏa ra một sức mạnh tinh thần rất lớn."

Thời điểm Kiều Vi Nhã thuê cửa hàng ở Trung Đại, Bách hoá Trung Đại mới vừa khai trương không đến hai năm, buôn bán không tốt, Kiều Vi Nhã cầm bản mẫu vải vóc, tự mình chạy đi chào khách hàng, khách sạn, trung tâm ăn uống, nhà khách và mấy cơ quan đơn vị, cố gắng rất nhiều mới có được quy mô như ngày hôm nay.

"Tiểu Vương, chị cho em một nhiệm vụ đắc tội với người ta, trong vòng một tháng, nghĩ biện pháp tìm được lý do đuổi Ngô Đức Hân đi."

Tiểu Vương cười nói: "Chị Vi yên tâm, em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn." Nói xong, còn dí dỏm đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội.

Kiều Vi Nhã nở nụ cười, Tiểu Vương thật là cô gái hoạt bát hay vui đùa, luôn có biện pháp làm cho cô cười.

Trở lại quầy hàng, Ngô Đức Hân đang nói chuyện với Đồng Đồng, không biết đang hỏi cái gì, hình như Đồng Đồng cũng không muốn nói chuyện với cô ta, tay cầm búp bê, không yên lòng trả lời.

Cửa hàng có tổng cộng bốn người, thêm Ngô Đức Hân nữa là năm người.

Lúc Kiều Vi Nhã ở cửa hàng, chính cô cũng phải làm việc, một mình làm bốn bàn máy may, căn bản không có thời gian nhàn rỗi.

Kiều Vi Nhã hỏi Ngô Đức Hân: "Đức Hân, cháu biết sử dụng máy may không?"

Ngô Đức Hân lắc đầu, hình như rất khinh thường: "Bên nhà chúng cháu đều tự mua quần áo mặc, ai còn dùng cái này, từ nhỏ đến lớn, ở trong nhà thì cháu học tập tốt nhất, mọi người không nỡ để cháu phải làm việc."

Kiều Vi Nhã lạnh nhạt nói: "Đức Hân, bắt đầu từ hôm nay, trước tiên cháu phải học đạp bàn máy may, đây là đồ điện, cho nên cháu phải cẩn thận một chút."

Tiều Vương đi tới, thân mật thắm thiết lôi kéo Ngô Đức Hân nói: "Chị Vi ở đây cũng phải làm việc, cô là thân thích của chị Vi nhà chúng ta, so với chúng ta càng phải ra sức làm việc mới được, buôn bán và đi học là hai việc khác nhau, đến trường học này học kia nhưng không thể no bụng được."

"Tôi học tài vụ và kế toán, tôi có giấy chứng nhận."

Tiểu Vương nở nụ cười: "Chứng chỉ kế toán chị Vi nhà chúng ta cũng có, hơn nữa chị Vi còn tốt nghiệp Đại học, bây giờ chị ấy còn đang đăng kí thi kế toán cao cấp, hơn nữa, chị Vi chúng ta còn có chứng chỉ Anh Ngữ cấp sáu! Nói chuyện với người nước ngoài không tốn sức chút nào cả, chị Vi chúng ta còn có bằng lái, còn có thể nói tiếng Pháp, lần trước có một người Pháp đến mua rèm, đi đến chỗ nào người ta cũng nghe không hiểu, cuối cùng chị Vi nhận được đơn bán hàng, khu bán rèm cửa của chúng ta, cho đến bây giờ còn đang đi học, chỉ có một mình chị Vi, cô chỉ tốt nghiệp trung cấp, đừng tự mãn trước mặt tôi!"

Lúc Tiểu Vương nói những chuyện này, dương dương tự đắc mang theo lạnh lùng khinh thường làm mặt của Ngô Đức Hân đỏ lên, bà dì chưa nói những chuyện này với cô, chỉ bảo để cho cô quản tiền bạc, thay chú họ của cô lấy tiền, tiền kiếm được ở đây đều là của chú họ cô.

Bà dì nói, thím họ này là một kẻ đần độn, ngu ngốc? Ngô Đức Hân cười khổ, có kẻ ngu như vậy sao?

Có lẽ hôm nay trở về nên thương lượng với bà dì một chút, thím họ này cũng không dễ đối phó, chú họ muốn cô trong vòng một tháng phải tra ra thím họ có bao nhiêu tiền, nhìn ý tứ này của Kiều Vi Nhã, là không muốn cô quản sổ sách, thế thì làm sao tra?

"Thím, đầu cháu có chút đau, ngày mai lại đến được không?"

Kiều Vi Nhã gật đầu một cái: "Được, khi nào tới cũng được?"

"Thím đưa chìa khóa nhà cho cháu, cháu đi nằm một lát."

Kiều Vi Nhã ngẩn ra, cô ta thật đúng là rất trực tiếp, muốn vào nhà ư, làm sao có thể?

Tiểu Vương vừa thấy ánh mắt của cô, lập tức cười nói: "Trong nhà chị Vi không có ai, cô đau đầu thì ai chăm sóc cô được, hay là đến chỗ của tôi đi, dù sao sau này chúng ta cũng ở cùng với nhau, chị Vi, chị trông cửa hàng, em đưa cô ấy về, vừa lúc mấy ngày nay em gái của em đến, để em gái em chăm sóc cô ấy vậy."

Ngô Đức Hân không nghĩ tới, Kiều Vi Nhã không tính đưa chìa khoá cho cô, có lẽ mình không nên tìm cô ta lấy chìa khóa, nên lấy ở chỗ chú họ.

"Quên đi, tôi còn có thể nhịn được, Tiểu Vương, cô tới dạy tôi đạp máy may đi."

Lời Ngô Đức Hân nói lại nhắc nhở Kiều Vi Nhã.

"Đồng Đồng, con ở đây chơi, mẹ đi xuống dưới một lát."

Các mặt hàng kim khí đều tập tung ở tầng một bách hoá Trung Đại.

*hàng kim khí: là các loại hàng làm bằng kim loại.

Đồng Đồng hiểu phải tự mình chơi, không quấy rầy Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã đi xuống tầng một, trực tiếp đến quầy chuyên kinh doanh hàng kim khí nhỏ mua ổ khóa.

Cô cũng được xem như là người buôn bán lâu năm, hơn nữa người lại xinh đẹp, cho nên, có rất ít người buôn bán ở đây không biết đến cô.

Diendanlequydon.com

Chủ cửa hàng bán khóa là người Ôn châu tên Tiểu Thẩm, nói chuyện khôi hài, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, mỗi lần thấy Kiều Vi Nhã đều cười ha hả gọi chị Vi.

Tiểu Thẩm đề cử cho cô mấy loại khóa mới có độ an toàn cao, cũng hỏi cô ở đâu, hôm nay anh trai cô ấy cũng ở đây, có thể giúp cô lắp đặt.

Kiều Vi Nhã suy nghĩ một chút, gật gật đầu, cười bảo làm phiền anh trai cô ấy rồi.

Tiểu Thẩm vui vẻ vẫy vẫy tay, hai người trực tiếp ra khỏi Trung Đại, lấy xe đến nhà Kiều Vi Nhã.

Phòng tự xây ở đối diện nhà, có hai cánh cửa ở lầu dưới, trên lầu có bốn cánh, Kiều Vi Nhã đều đổi khóa mới, cô còn nghĩ xem, có nên trang bị thêm một cửa chống trộm hay không.

Căn phòng này không thuộc về Cổ Khánh Nhất, thường ngày anh ta cũng không hỏi đến chuyện buôn bán, chỉ đến khi muốn lấy tiền của cô mới hỏi đôi câu.

Lắp đặt khoá xong, Kiều Vi Nhã đưa cho Tiểu Thẩm một chai nước ướp lạnh, hai người lái xe trở về.

Tiểu Thẩm vừa lái xe vừa cười nói: "Chị Vi, mọi người đều nói trong nhà của chị rất sạch sẽ, bây giờ thì em tin rồi, vừa rồi ở trong nhà chị, đặt chân cũng không dám, mỗi ngày chị đều phải lo trong lo ngoài nhưng trong nhà vẫn sạch sẽ như vậy, thật sự rất khó."

Qủa thật Kiều Vi Nhã bận rộn rất nhiều việc, Cổ Khánh Nhất thường cả đêm không về nhà ngủ, cô lại không thích xem TV, cho nên đăng kí lớp học thêm bên ngoài, mấy năm nay, cô đăng kí bao nhiêu lớp, chính cô cũng không đếm được.

Bây giờ cô còn làm kế toán cho hai công ty nhỏ, một tháng chỉ làm vài ngày, tuy tiền không nhiều lắm, cũng coi như học có chỗ dùng, điều này làm cô rất thỏa mãn, nhưng cô không nói cho Cổ Khánh Nhất biết, làm sao Cổ Khánh Nhất cũng không nghĩ đến cô còn có thể đi làm cả hai bên.

Người làm ăn buôn bán, phần lớn đều là người ngoại tỉnh, người địa phương như cô rất ít, thích học tập lại càng hiếm thấy, cho nên, hàng năm cô đều được bầu chọn thành ngôi sao của Trung Đại, cũng nhận được các phần thưởng nho nhỏ.

Vừa ăn cơm trưa xong thì Từ Linh đến.

Lúc trước, Từ Linh cũng chưa đến cửa hàng của cô, may là cũng không khó tìm.

Từ Linh nhìn mọi người trong cửa hàng của cô đều bận rộn, trong lòng rất hâm mộ, bạn học này của cô, học tập tốt, buôn bán cũng có thể làm tốt như vậy, nhưng lại không thể gặp được một người đàn ông tốt, cho nên mới nói, đời người không thể nào trọn vẹn, hoàn hảo được.

Kiều Vi Nhã nói mấy câu với Tiểu Vương, lén đưa chìa khóa nhà kho cho cô ấy rồi dẫn con gái đi.

Ngô Đức Hân nhìn bóng lưng Kiều Vi Nhã, nhớ tới lời bà dì nói, không khỏi thở dài một hơi.

Từ Linh vừa đi vừa hỏi: "Tiểu Vi, ở đây còn có cửa hàng nào trống không? Tìm cho tớ một cái như thế nào? Thật không ngờ loại địa phương như Trung Đại lại có thể kiếm ra tiền, còn có người nước ngoài đến mua đồ."

Trước khi sống lại, Từ Linh đến tìm cô, cô liền giúp đỡ, tìm cho Từ Linh một cửa hàng có giá cả phải chăng, kết quả lại là giống như nông phu cứu rắn.

Kiều Vi Nhã cười nói: "Hiện tại muốn tìm thuê một cửa hàng ở Trung Đại rất khó, buôn bán tốt nên không ai muốn chuyển nhượng. Lại nói cậu thuê cửa hàng làm gì, buôn bán rất vất vả."

Từ Linh bĩu môi: "Có phải cậu sợ tớ giành việc buôn bán với cậu không, cậu không giúp thì tớ đi tìm người khác, dù sao buôn bán vẫn kiếm được nhiều tiền hơn đi làm, cậu xem hiện tại tớ phải nuôi bốn miệng ăn nữa."

Kiều Vi Nhã không muốn tranh chấp với cô ta, cười yếu ớt nói: "Nếu cậu thật sự muốn, tôi sẽ giúp cậu hỏi một chút, nhưng không bảo đảm hỏi sẽ có."

Lúc này Từ Linh mới nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai của cô: "Lời này dễ nghe hơn, mặc kệ thế nào, chúng ta cũng là bạn học cũ, cậu không giúp tớ thì giúp ai."

Đến cửa lớn bãi đậu xe, Từ Linh kéo cô đi tới trước một chiếc Honda.

Thấy người trong xe, Kiều Vi Nhã có dự cảm, lần họp lớp này chắc chắn không đơn giản.

Người trong xe đã mở cửa ra, một tay đặt trên cửa, lưu manh hỏi: "Bạn học cũ, sao vừa nhìn thấy tôi lại không có lấy một nụ cười thế."

Kiều Vi Nhã cười khổ: "Trình Thiệu, cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Trình Thiệu sải bước đi tới, ôm lấy Đồng Đồng: "Đồng Đồng đúng không? Chú giúp cháu tìm một người bạn nhỏ làm bạn."

Đồng Đồng khéo léo gọi một tiếng chú, Trình Thiệu mở cửa sau ra, một bé trai khoảng ba bốn tuổi đang ngồi trong đó: "Duệ Duệ, đây là chị gái, hai đứa cùng ngồi chung, đừng bắt nạt chị, bạn học cũ, nghe nói kỹ thuật lái xe của cậu không tệ, cậu lái xe, tôi trông mấy đứa nhỏ."

Từ Linh đã lên một chiếc BMW ở bên cạnh, thúc giục bọn họ.

Kiều Vi Nhã nhìn thoáng qua người ngồi trong đó, là người cùng Từ Linh ăn cơm ở KFC – A Thái.

Chuyện đến mức này, Kiều Vi Nhã đã không còn lựa chọn, đành phải ngồi vào ghế lái, trơ mắt nhìn Trình Thiệu ngồi ở phía sau trò chuyện với hai đứa nhỏ giết thời gian.

Kiều Vi Nhã khởi động xe, lái ra ngoài, sau khi ra khỏi bãi đậu xe, Trình Thiệu mới nói: "Kiều Vi Nhã, cậu không muốn đi, là vì sẽ gặp người đó, phải không?"

Kiều Vi Nhã thở dài một hơi: "Trình Thiệu, cậu biết rõ tình huống của tôi bây giờ, vì sao còn muốn làm khó tôi?"

"Kiều Vi Nhã, không phải tôi muốn gây khó dễ cho cậu, là cậu tự mình làm khó mình, đời người dài được bao nhiêu, cậu cần gì khiến bản thân sống không vui."

"Tôi có con rồi."

Trình Thiệu cười nhạt: "Tôi sớm đoán được cậu sẽ nói như vậy." Có con ở đây, bọn họ cũng không tiện nói nhiều, hai người lại bắt đầu nói chuyện khác.

Trung tâm suối nước nóng Kim Thái Dương là làng du lịch rất nổi tiếng ở thành phố B, ở vùng ngoại thành, cảnh vật xinh đẹp, không khí trong lành, thiết bị đầy đủ, còn có chỗ vui chơi, tự mình trải nghiệm hái đồ, thả câu, ăn uống nghỉ chân, biểu diễn văn nghệ, tắm suối nước nóng, trung tâm thể hình, đầy đủ mọi thứ. Là trung tâm nghỉ dưỡng lớn nhất thành phố B, cũng là trung tâm nghỉ dưỡng buôn bán tốt nhất.

Kiều Vi Nhã đã từng đi đến đây một lần cùng với người nhà họ Cổ, chơi ba ngày, tốn hơn một vạn đồng, mẹ chồng cô vừa mắng cô phá của, vừa mắng cô keo kiệt bủn xỉn, ba ngày chơi không đã.

Xe chạy rất nhanh, Trình Thiệu nói: "Kiều Vi Nhã, có một số việc không tránh thoát được, cậu ấy trở lại, hơn nữa, đã nhiều năm mà vẫn chưa có bạn gái, lát nữa cậu gặp cậu ấy, chuyện của hai người, tôi cũng không tiện chen vào, cho dù từ chối cậu ấy, cậu cũng có thể trước mặt cậu ấy nói rõ ràng, cậu cũng biết tính tình của cậu ấy, chỉ cần là chuyện cậu ấy chắc chắn, nhất định không buông
tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro