Thất vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Vi Nhã hỏi: "Albert, có cách nào liên lạc với họ không?"

Khắc Lạp Luân Tư giành nói trước: "Tôi có cách liên lạc với Đài Lộ, nhưng mà xí nghiệp Đài thị rất bài xích thị trường Đại Lục, thậm chí Hongkong, Đài Loan đều không cảm thấy hứng thú, việc buôn bán của bọn họ chủ yếu là ở Âu Mĩ, những năm này, bắt đầu phát triển sang thị trường Châu Phi, anh thứ hai của Đài Lộ cũng rất có tiếng tăm, năm ngoái thu mua 60% cổ phần một mỏ đồng của Congo, lợi nhuận rất lớn, không ngờ các người lại là người thân."

Albert thở dài, nói: "Tiểu Vi, anh đang muốn nói với em, người của đại sứ quán đi gặp Đài tiên sinh bảo rằng, bọn họ không quen biết em, về phần tòa nhà của Đạm Đài gia, bọn họ nói không thấy hứng thú, tùy em xử trí."

Kiều Vi Nhã đã sớm dự liệu được, cậu sẽ không dễ dàng gì thừa nhận có mối quan hệ với cô, chỉ là cô không nghĩ đến họ lại quyết tuyệt như vậy, ông nội nói cô là con cháu của nhà họ Kiều nên tuyệt đối không được nảy sinh lòng tham với bất kỳ thứ gì của Đạm Đài gia, tài sản của người ta thì không thể mơ ước đến. Cô chỉ có trách nhiệm bảo quản nó chứ không có quyền sử dụng.

Thời đại này, lời hứa giữa người với người đã sớm trở thành mây bay, gió vừa đến sẽ thôi mây bay đi không còn bóng dáng, nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy, là con cháu nhà họ Kiều, cô tuyệt đối không phụ lòng tin đối với lời dặn dò của ông nội và mẹ, không có những thứ đó, cô vẫn có thể dựa vào năng lực của mình mà sống tốt.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Kiều Vi Nhã cắn môi dưới, nghĩ đến bước kế tiếp mình phải làm thế nào đây?

Khắc Lạp Luân Tư cười nói: "Tiểu Vi tiểu thư, cô có gì khó xử sao, nếu như cô muốn nhận lại cậu của mình thì hãy làm hộ chiếu, lúc nào cô cũng có thể bay qua đó."

Kiều Vi Nhã lắc đầu cười khổ, trước khi cô ly hôn cô không thể để Cổ Khánh Nhất biết chuyện của cậu, lần này, cô tuyệt đối không để Cổ Khánh Nhất chiếm bất kỳ lợi ích nào cả.

Hiện tại không liên lạc cũng tốt, đợi đến khi cô lấy tòa nhà về rồi, cô sẽ tìm người trùng tu lại, sau đó đi Mĩ một chuyến, tìm cậu để nói rõ mọi chuyện.

Khắc Lạp Luân Tư cười nói: "Tháng sau tôi có một hội nghị, nếu như Tiểu Vi tiểu thư muốn nhắn gì với họ, tôi có thể chuyển lời giùm cô, tôi là học trưởng của Đài Lộ, cậu ta sẽ nể mặt tôi."

Kiều Vi Nhã gật đầu, cười nói: "Được, vậy thì làm phiền anh."

"Đừng khách khí, cô là bạn của Albert thì cũng là bạn của tôi."

Bốn người lại nói chuyện một lát, Khắc Lạp Luân Tư đồng ý sau này sẽ rút một giờ ra giảng bài cho Kiều Vi Nhã, nhưng điều kiện là cô phải đến văn phòng của anh ta làm việc nửa ngày công.

Chuyện này cũng là điều Kiều Vi Nhã dự tính cho con đường sau này phải đi, cô chuẩn bị làm kế toán viên, chuyện buôn bán thì nhờ người xử lý là được.

Bọn họ thỏa thuận ba ngày sau, Kiều Vi Nhã sẽ đến làm việc ở văn phòng của Khắc Lạp Luân Tư.

Tiễn Khắc Lạp Luân Tư đi, Kiều Vi Nhã trở vể phòng mở máy tính, kết nối với Internet xong, cô bắt đầu tìm kiếm tin tức về nhà họ Đài.

Tra rồi cô mới biết, xí nghiệp Đài thị có bao nhiêu lợi hại, tình huống của mình, nhất định cậu đã biết, nhiều năm rồi không liên lạc bây giờ lại đi tìm họ, ai cũng không thể nghĩ đến phương diện tốt được.

Cô chưa từng có suy nghĩ phải dựa vào ai để sống, ông nội nói, dựa núi núi đổ, tựa sông sông chảy, chỉ có dựa vào mình, mới có thể vĩnh viễn đứng yên ổn được.

Mấy năm nay, trong lòng cô có một nghi vấn rất lớn, chính là nguyên nhân ba mẹ tự sát, mặc dù mỗi ngày hai người đều gây gổ với nhau nhưng cũng không đến mức cả hai cùng nhảy lầu tự tử, trong này, nhất định có vấn đề.

Cô vẫn cảm thấy ba mẹ không phải là loại người gặp chuyện sẽ tự sát, cô nhất định phải tìm ra nguyên nhân đằng sau nó.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Elaine đi vào thấy cô đang lướt web, cười nói: "Tiểu Vi, em đang xem về xí nghiệp Đài thị?"

"Chị, chị ngồi đi."

Elaine ngồi ở bên cạnh cô, cười nói: "Có phải trong lòng rất khó chịu không, thật vất vả mới tìm được cậu, bọn họ lại không nhìn nhận em."

Kiều Vi Nhã lắc đầu:"Chị, không có, em đã sớm nghĩ đến chuyện này, trước khi em ly hôn, họ không liên lạc với em cũng là chuyện tốt, tránh khiến mọi chuyện rối ren thêm, hơn nữa, sau khi chính phủ trả lại tòa nhà, em muốn sửa chữa lại một phen, khôi phục ngôi nhà như cũ, chờ cậu trở về em sẽ trả lại cho cậu một ngôi nhà hoàn chỉnh."

Elaine trầm mặc một hồi, mới thở dài: "Tiểu Vi, nếu nói chuyện này cho bọn họ biết, chắc chắn họ sẽ không tin tưởng, sao lại có một người ngốc như em vậy chứ."

"Chị, bên trong ẩn chứa rất nhiều chuyện, em không có cách nào kể cho chị nghe, nhưng mà có câu nợ cha con trả, em chỉ thay bà ngoại và mẹ trả nợ mà thôi, ông nội em nói nếu đã hứa với người ta chuyện gì, nhất định phải giữ lời hứa, em chỉ đang thực hiện lời hứa của mình thôi."

Elaine gật đầu, đây là chuyện riêng Kiều Vi Nhã, cô không muốn nói sâu vào, cô cũng không muốn điều tra, nhưng cô sẽ dốc toàn lực trợ giúp cho Vi Nhã, Vi Nhã là cô gái rất khác biệt lại càng là người bạn đáng thâm giao.

"Tiểu Vi, một lát nữa chị dẫn em ra ngoài làm giấy tờ chứng nhận, chuyện của em đã làm xong rồi, chỉ cần hình của em nữa thôi, cái này thì chị không thể làm thay em được." Elaine nở nụ cười.

Kiều Vi Nhã cười nói: "Chị Elaine, cám ơn chị, em có thể tự mình đi hoặc là nhờ bảo mẫu đi với em."

"Cũng được, gần đây cũng có chỗ chứng nhận, một lát nữa chị gọi bảo mẫu dẫn em đi, chuyện này bọn họ còn quen thuộc hơn chị. . . . . ."

"Mẹ, dì, nguy rồi. . . . . ." Đồng Đồng đầu đầy mồ hôi chạy vào.

Kiều Vi Nhã và Elaine cả kinh đồng thời đứng lên: "Sao vậy?"

"Anh trai, anh ấy ăn đá, thật là đáng sợ. . . . . ." Đồng Đồng lắc đầu, xòe tay ra: "Mẹ, mẹ xem này, đây là đá con đoạt được từ trong tay anh ấy."

Kiều Vi Nhã bước nhanh ra ngoài, theo con gái đến hành lang phía sau viện, chỉ thấy Đồng Đồng đang đấm đá bảo mẫu vẫn đang trông chừng cậu, Kiều Vi Nhã chạy nhanh qua, ôm Đồng Đồng vào lòng, cô dùng sức rất lớn, Đồng Đồng không thể động đậy, từ từ an tĩnh lại.

"Đồng Đồng, chúng ta đi tắm, bên ngoài nóng quá, có được không?"

Đồng Đồng gật đầu một cái, chỉ vào em Đồng Đồng nói: "Cùng nhau."

"Không được, anh là con trai mà, mấy bạn học trong nhà trẻ của em ai cũng tách nhau ra đi tolet, sao em có thể tắm với anh chứ! Cái đó đúng là. . . . . . Anh là đồ lưu manh!" Đồng Đồng đỏ mặt lớn tiếng trách mắng.

"Ba mẹ cũng tắm cùng nhau."

Mặt Elaine đỏ như nắng chiều, trợn mắt nhìn con trai một cái, lúng túng nói với em Đồng Đồng: "Anh chỉ là nói giỡn thôi, Đồng Đồng đừng tức giận."

Kiều Vi Nhã thật sự không biết nên nói gì, đành một tay kéo Đồng Đồng, một tay tay dắt con gái vào phòng của cậu.

"Oa! Anh à, bồn tắm của anh thật lớn, có thể bơi lặn được đấy."

"Cùng nhau."

Đồng Đồng xua tay: "Tuyệt đối không!"

Bé quan sát phòng tắm một hồi mới nói: "Anh trai, anh biết bơi sao?"

Anh Đồng Đồng lắc đầu.

Em Đồng Đồng đắc ý: "Anh có muốn học bơi không, huấn luyện viên của em đã từng đoạt giải quán quân, vô cùng giỏi, bây giờ em có thể bơi bướm, bơi ếch, huấn luyện viên nói trong tất cả bạn nhỏ em là giỏi nhất, ngay cả cái sông sau nhà anh em cũng dám bơi đấy."

Anh Đồng Đồng lại lắc đầu.

"Hứ, tiểu quỷ nhát gan, anh lớn hơn em năm tuổi vậy mà không biết bơi, có phải vì nhà của anh không phải ở biển không?"

Anh Đồng Đồng tiếp tục lắc đầu.

Kiều Vi Nhã nhỏ giọng quát lên: "Đồng Đồng, không được nói lung tung."

Elaine thở dài một cái, nhỏ giọng nói ra: "Tiểu Vi, đừng cắt ngang bọn trẻ, cứ để con bé nói đi, mấy năm nay bệnh của Đồng Đồng lặp đi lặp lại, lúc tốt lúc xấu, bọn chị cũng đã tuyệt vọng, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày thằng bé chơi vui vẻ như vậy, có lẽ Đồng Đồng có thể thay đổi thằng bé."

Kiều Vi Nhã gật đầu rồi nói với con gái: "Đồng Đồng, chúng ta đi ra ngoài trước, để cho anh tắm, sau khi tắm xong rồi chơi, vừa đúng lúc con cũng cần phải tắm nữa."

Anh Đồng Đồng kéo em Đồng Đồng lại: "Đồng Đồng, tắm."

Mắt em Đồng Đồng xoay động, cười nói: "Anh trai, anh phải có đồ bơi em mới đồng ý tắm với anh."

Đồng Đồng nhìn về phía mẹ, Elaine cười nói: "Con mẹ muốn đồ bơi thì đơn giản thôi, mười phút liền có."

Elaine ra khỏi phòng, bảo bảo mẫu đến gần đây mua hai bộ đồ tắm trẻ con về.

Quả nhiên mười phút sau bảo mẫu đã trở lại.

Đồng Đồng liếc mắt nhìn đồ bơi, cười: "Ánh mắt của dì thật tốt, cháu rất thích, cảm ơn dì."

Kiều Vi Nhã phát hiện mình thật sự có chút không hiểu con gái.

Đồng Đồng chạy ra phòng tắm, thay đồ bơi rồi trở lại, bảo mẫu đã mở đầy bồn nước.

Em Đồng Đồng nhìn vết thương trên người anh Đồng Đồng, thở dài một cái: "Anh này, sao anh lại thảm như vậy, ngày mai em sẽ nói mẹ dạy võ cho anh, ai đánh anh...anh liền trả lại gấp mười, hiểu không?"

Anh Đồng Đồng gật đầu một cái, vẫn đứng bất động.

Đồng Đồng cười nói: "Anh trai, có phải anh sợ nước không, anh quá gầy, luyện tập bơi lội có thể phát triển cơ thể, người gầy như vậy thì không thể tập võ được đâu."

Em Đồng Đồng bơi qua lại trong nước hai lần, lắc lắc đầu, đứng lên: "Em rất muốn đi bơi."

Anh Đồng Đồng vẫn còn đứng đó.

Kiều Vi Nhã vừa định nói giúp Đồng Đồng, Elaine kéo cô nhỏ giọng nói: "Thằng bé không dám ngâm mình trong nước, Tiểu Vi, em đừng xen vào, chúng ta cứ chờ."

Kiều Vi Nhã ngừng tay, hai người đứng hơi xa một chút, để không gian lại cho hai đứa nhỏ.

Đồng Đồng ngoắc: "Anh, tới đây đi, chơi rất vui, em có thể dạy anh bơi, sau đó chúng ta cùng đi hồ bơi, tới đây đi. . ."

Anh Đồng Đồng lui về sau một bước, em Đồng Đồng từ trong bồn đi ra, đứng trước mặt cậu: "Anh trai, rốt cuộc anh có chuyện gì vậy, anh không muốn tắm sao? Coi như không bơi thì cũng phải tắm chứ."

Lúc Đồng Đồng lui về phía sau, bé bừng tỉnh hiểu ra: "A, em biết rồi, anh sợ nước nên không dám đến gần, anh không dám vậy mà còn xây bồn tắm lớn như vậy, thật lãng phí! Vào đi, trong nước không đáng sợ chút nào, anh xem, mấy cá vàng nhỏ ngoài kia, không phải cũng đang sống trong nước rất tốt đó sao? Anh lớn hơn cá vàng nhỏ rất nhiều, càng không cần sợ, phải không?"

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Bé ra ngoài đẩy Đồng Đồng đi về phía trước, Đồng Đồng đột nhiên đẩy ra bé ra, chạy ra ngoài.

Đồng Đồng bị cậu đẩy ngã xuống đất, toét miệng khóc lên.

Elaine đã vượt lên trước một bước đỡ bé dậy, Kiều Vi Nhã cũng theo sau.

Kiều Vi Nhã đuổi theo Đồng Đồng, dịu dàng nói: "Đồng Đồng không thích thì chúng ta không tắm nữa, được không?"

Đồng Đồng gật đầu một cái.

"Chúng ta vào một chút rồi ra, sau đó chúng ta đi thư phòng, mẹ vẽ Lý Tiểu Long cho con nhé?"

Đồng Đồng gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro