Tiêm vắc-xin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày thứ ba, bọn họ chuyển đến tòa tứ hợp viện nằm bên cạnh một hồ nước.

Đẩy cửa viện ra là có thể thấy những cơn sóng xanh dập dờn, hàng liễu cổ kính đu đưa, lá liễu vừa dài vừa mảnh rủ xuống, đứng trên cầu có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của thủ đô xa xưa.

Kiều Vi Nhã liền thấy thích nơi này, chỉ tiếc tiền của cô còn phải giữ lại để tu sửa tòa nhà cũ nát kia, trong lòng cô luôn có một bí mật không muốn cho ai biết, ngay cả ông ngoại cô cũng thế, nhưng cô đã hứa với mẹ thì nhất định cô sẽ làm được.

Elaine và Kiều Vi Nhã cùng đứng trên cầu một lúc, Elaine cười nói: "Tiểu Vi, em xem, đó là tiệm thịt nướng lâu năm của Bắc Kinh, trưa nay không cần phải nấu cơm, chúng ta đi ăn thịt nướng."

Kiều Vi Nhã cười: "Chị, không phải sáng nay chị nói muốn tự mình xuống bếp nên bảo anh Albert trưa về ăn cơm sao?"

"A, chị quên mất, đi thôi, chúng ta trở về." Hai người xuống cầu đi vào nhà.

Trong nhà có hai bảo mẫu do Elaine tự mình chọn lựa, một phụ trách phòng bếp, một phụ trách quét dọn.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Đồng Đồng đang ở trong phòng của anh trai Đồng Đồng chơi đồ chơi, bé không còn bài xích anh trai nữa, bởi vì Kiều Vi Nhã đã nói với con gái: "Chia sẻ cũng là một loại vui vẻ."

Mặc dù từ nhỏ bé đã rất hiểu chuyện, nhưng so với anh trai Đồng Đồng thì như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn. Đồng Đồng là một cô bé cởi mở, yêu ghét rất rõ ràng, tất cả hỉ nộ ái ố đều biểu hiện trên mặt. Cổ Khánh Nhất thật sự yêu thương Đồng Đồng, cho nên hai người chưa bao giờ cãi nhau trước mặt con gái, Kiều Vi Nhã cũng lười gây gổ với anh ta.

Dù là như vậy nhưng càng ngày Đồng Đồng càng hiểu chuyện, chỉ cần vài lời người khác nói ra bé đã có thể hiểu ra vấn đề.

Lúc ba tuổi, Cổ Khánh Nhất dẫn bé đi chơi, hai cha con đi dạo một vòng trong công viên thì gặp một người phụ nữ, người phụ nữ đó bảo Đồng Đồng gọi mẹ, Đồng Đồng khinh miệt nói: " Bà già không biết xấu hổ, muốn làm mẹ kế của ta sao, nằm mơ!"

Cổ Khánh Nhất rất khiếp sợ, từ đó về sau không dám dẫn con gái ra ngoài gặp mấy người phụ nữ kia nữa. Nhưng chuyện này đã trở thành bóng ma khắc sâu trong lòng bé, đứa nhỏ ba tuổi đã có thể hiểu được rất nhiều chuyện rồi.

Từ đó về sau, Cổ Khánh Nhất luôn thận trọng tươi cười trước mặt con gái, hi vọng con gái có thể quên chuyện này.

Đáng tiếc, hiệu quả cũng không rõ ràng.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

"Anh trai, mỗi ngày anh đều ở trong căn phòng đầy đồ chơi thế bày, không cảm thấy nhàm chán sao? Anh xem, em rất thích ra ngoài chơi, em thích đi KFC nhất, trong KFC có một sân chơi, có thể quen biết với rất nhiều người bạn nhỏ." Đồng Đồng chơi một lát, bắt đầu cảm thấy không hứng thú nữa.

Đồng Đồng nhìn bé, em gái này không giống như mẹ nuôi, cái miệng nhỏ nhắn của bé luôn nói chuyện không ngừng.

"Anh trai, anh là một người rất nhàm chán, em không chơi với anh nữa, anh không thích nói chuyện, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, em không thích." Anh trai này luôn không nói lời nào, Đồng Đồng không kiên nhẫn nữa rồi.

Đồng Đồng mở cửa đi ra ngoài, đi tới cửa, nhớ tới lời mẹ dặn dò, vểnh môi hỏi một câu: "Anh trai, em muốn ra sân xem cá vàng, anh có đi không?"

"Không!"

"Hừ, thích đi hay không thì tùy anh!" Đồng Đồng đóng cửa lại bước đi.

Đồng Đồng vừa ra đến sân liền thấy mẹ và dì vào nhà.

"Đồng Đồng, anh trai đâu?"

"Anh trai ở trong phòng, mẹ, anh trai không nói chuyện với con, con hỏi anh mười câu, anh cũng không đáp lại câu nào, con bảo anh ra sân chơi, anh ấy cũng không để ý đến con."

Elaine cười nói: "Đồng Đồng, anh trai chỉ là không thích nói chuyện nhiều, anh muốn đùa với cháu thôi." Sở dĩ nói như vậy là bởi vì trước kia có rất nhiều bạn nhỏ chơi với cậu, ai cũng bị Đồng Đồng cắn bị thương, hoặc là dùng cái gì đó đập vào người, bây giờ cháu trai của anh cả vừa nghe nói Đồng Đồng đang ở đây thì không bao giờ chịu đến nhà ông cố nữa.

Ba người vào phòng Đồng Đồng, vừa mở cửa, Đồng Đồng liền vọt lại túm tay của bé cắn mạnh xuống.

Đồng Đồng khóc lớn lên, đợi đến đến khi Kiều Vi Nhã tách hai đứa bé ra, mu bàn tay của con gái đã chảy máu.

"Mẹ, con muốn tiêm ngừa chó dại. . . . . . Đau. . . . . . Đau chết. . . . . ."

"Không có chuyện gì đâu Đồng Đồng, dán một miếng băng keo sẽ hết thôi." Đồng Đồng đã bắt đầu nổi điên đẩy bọn họ ra ngoài.

Kiều Vi Nhã ôm Đồng Đồng, nói với Elaine: "Chị, chị dẫn Đồng Đồng đi dán băng keo giùm em, ở đây cứ giao cho em."

Elaine mang Đồng Đồng vẫn còn khóc rời đi, Kiều Vi Nhã ôm Đồng Đồng, bây giờ cô rất đau lòng đứa nhỏ này, tuyệt đối không ít hơn so với con gái của mình, mặc dù chỉ quen biết nhau mấy ngày thôi, nhưng cô cảm nhận sự cô độc và đau thương trên người cậu, cậu giống như con chim nhạn tụt lại phía sau đàn của mình, mê mang và bất lực.

"Đồng Đồng. . . . . ." Đồng Đồng dùng sức cắn bả vai Kiều Vi Nhã, còn dùng lực lắc đầu, hận không thể cắn xuống một miếng thịt ngay lập tức.

Kiều Vi Nhã cắn răng nhịn đau cười nói: "Đồng Đồng, nếu như con nhả ra, mẹ sẽ dẫn con ra phía sau nhà luyện thêm một chiêu thức nữa."

Cuối cùng Đồng Đồng cũng nhả miệng, bả vai Kiều Vi Nhã đã rịn máu tươi.

Đồng Đồng như tỉnh lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."

Kiều Vi Nhã yên lặng cười một: "Đồng Đồng, mẹ nuôi không trách con, từ từ rồi con sẽ tốt lên, không khóc, con trai thì không thể khóc."

Kiều Vi Nhã lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cậu.

Đồng Đồng thấy khăn tay, đưa tay ra.

Kiều Vi Nhã cười nói: "Con muốn?"

Đồng Đồng gật đầu.

"Đồng Đồng, mẹ nghe nói con thích Lý Tiểu Long, thật sao? Nếu như con hứa với mẹ sau này không cắn người nữa, mẹ sẽ thêu một chiếc khăn có Lý Tiểu Long tặng con, có được không?"

Đồng Đồng dùng sức gật đầu.

Hai người nắm tay ra khỏi phòng, Elaine thấy vết máu trên vai Kiều Vi Nhã, kinh hô: "Đồng Đồng, con. . . . . ."

Kiều Vi Nhã lặng lẽ khoát tay, cười nói: "Đồng Đồng đã đồng ý với em sau này không cắn người nữa, chị đừng giận."

Đồng Đồng đang ở trong phòng Elaine ăn chocolate, thấy anh Đồng Đồng đi vào, mũi khẽ hừ thật mạnh, quay đầu đi chỗ khác.

Elaine nhanh chóng lấy thuốc băng bó cho Kiều Vi Nhã, có thể thấy rõ ràng cô rất hay làm chuyện này.

Đồng Đồng đứng trước mặt em gái, chăm chú nhìn bé một hồi, khẽ khom lưng: "Thật xin lỗi!"

Đồng Đồng xem mu bàn tay của mình, thở dài một hơi: " Thôi, em đại nhân đại lượng, tha thứ cho anh, nhưng mà anh còn cắn em nữa, em sẽ không để ý đến anh."

Anh Đồng Đồng gật gật đầu.

Đồng Đồng liếc mắt nhìn mẹ, lại nhìn hai khối chocolate trong tay, có nên cho anh trai một khối không đây?

Do dự một chút, Đồng Đồng đứng lên nhét một khối vào tay anh Đồng Đồng:"Cho anh một khối này, anh trai, nếu anh ăn chocolate của em thì phải giữ lời hứa không được cắn em nữa, cũng không thể cắn mẹ của em, sau này lúc nào anh muốn cắn người, em sẽ lấy cá vàng trong sân cho anh cắn được không?"

Còn chưa đợi Đồng Đồng nói chuyện, bé liền lắc đầu: "Không được, cá vàng nhỏ cũng có sinh mạng, để em nghĩ xem nên cho anh cắn thứ gì thì được. . . . . ."

Đồng Đồng nói: "Không cắn nữa."

"Vậy sau này em muốn đi KFC anh có thể đi với em không? Đi với mẹ thật không thú vị, mẹ không thể vào chơi với em."

Đồng Đồng lại gật gật đầu.

Đồng Đồng mừng rỡ: "Anh trai, em tha thứ anh, hoàn toàn tha thứ cho anh."

Elaine nghiêng đầu đi, trong đôi mắt lấp lánh nước mắt, cô luôn cảm thấy con trai mắc chứng bệnh này là trừng phạt mà trời cao dành cho cô, cầu vô số bác sĩ trị bệnh, cô đã muốn mất lòng tin, từ khi gặp được hai mẹ con Kiều Vi Nhã, thế giới đen tối của cô chợt lóe lên tia sáng.

Đồng Đồng chủ động dắt tay anh Đồng Đồng, nhỏ giọng nói: "Anh trai, chúng ta ra sân chơi đi."

Lần này anh Đồng Đồng không cự tuyệt, cậu đi theo em Đồng Đồng ra ngoài.

Đồng Đồng đi tới cửa, quay đầu lại cười giảo hoạt: "Dì à, có phải dì bị cháu làm cho cảm động đến khóc không, dì cũng đừng dễ xúc động như thế nếu không sau này cháu sẽ không chịu được."

Kiều Vi Nhã dở khóc dở cười, hai đứa bé đã chạy không thấy bóng dáng.

"Tiểu Vi, em nuôi dưỡng một cô con gái thật tốt."

"Ừ, sau khi có con bé, em không còn thấy cô đơn nữa, chỉ là có chút nghịch ngợm."

Elaine kéo cánh tay của cô, thản nhiên cười: "Tiểu Vi, hay chúng ta kết làm thân gia đi, có được không?"

Mặt Kiều Vi Nhã tối sầm lại, do dự chốc lát, cự tuyệt: "Chị, thật xin lỗi, nếu sau này hai đứa trưởng thành rồi có tình cảm với nhau, em sẽ không phản đối, còn bây giờ. . . . . ."

Elaine đột nhiên nhớ đến, hôn nhân của ba mẹ Kiều Vi Nhã là do ép buộc, nên mới dẫn đến bi kịch của Kiều Vi Nhã, cô áy náy cười một tiếng: "Tiểu Vi, xin lỗi, đã khơi dậy vết thương lòng của em, chúng ta tính thế này được không, nếu như sau này lớn lên, hai đứa trẻ thích nhau thì em không thể phản đối?"

Chuyện của vài chục năm sau, ai có thể biết trước được? Kiều Vi Nhã nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng, ánh mắt như thu thủy của chị ấy, không đành lòng cự tuyệt, gật đầu nói: "Được, em không phản đối."

"Vậy sau này em để Đồng Đồng đi học ở trường quốc tế anh chị xây dựng, được không?"

Lúc Kiều Vi Nhã gật đầu, đột nhiên có cảm giác bị rơi vào bẫy, sau nụ cười chân thành và vui vẻ của Elaine, hình như cất dấu cái gì đó?

Bọn họ đứng trước cửa sổ nhìn hai đứa bé nói đùa trong sân, thật ra thì, là một mình em gái Đồng Đồng nói chuyện, thỉnh thoảng anh trai Đồng Đồng sẽ trả lời một câu.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Có tiếng mở cửa Gara , hai người ở trong phòng liền thấy Albert và một người đàn ông xa lạ đi vào.

Elaine cười nói: "Tiểu Vi, đây là nhân vật tinh anh chị đã nói với em, Khắc Lạp Luân Tư, không ngờ động tác của Albert nhanh như vậy."

"Anh ta là người ngoại quốc sao?"

"Không phải, cậu ấy có một phần tư huyết thống Anh Quốc, thế nào, đẹp trai lắm phải không?"

Kiều Vi Nhã đỏ mặt, Elaine nói quá mập mờ, ý tại ngôn ngoại hết sức rõ ràng.

Hai người đi ra ngoài, Elaine cười nói: "Khắc Lạp Luân Tư, đại giá quang lâm, thật vinh hạnh."

Khắc Lạp Luân Tư cười nói: "Chị Elaine, đã lâu không gặp, càng ngày chị càng đẹp ra."

Elaine ôm Kiều Vi Nhã cười nói: "Đây là em gái của chị, tiểu Vi, cũng là học trò em sẽ dạy, sau này em không được khi dễ em gái của chị."

Kiều Vi Nhã cười nói: "Khắc Lạp Luân Tư tiên sinh, sau này nhờ tiên sinh giúp đỡ."

"Tiểu Vi tiểu thư khách khí." Khắc Lạp Luân Tư lịch sự cười cười.

"Tốt lắm, chúng ta đi vào rồi nói." Albert cười nói.

Bốn người vào phòng, Albert hỏi: "Hai đứa nhỏ đâu?"

"Mới vừa rồi hai đứa còn ở trong sân. . . . . ." Kiều Vi Nhã nhìn ra sân, không biết từ khi nào mà hai đứa không còn ở đó rồi.

Bốn người cả kinh, vội vàng chạy ra phòng khách, hiển nhiên, hai đứa bé không có ở đó.

Kiều Vi Nhã ra sân hô một tiếng, không thấy hai đứa trả lời, lập tức hoảng tay chân.


Hai bảo mẫu nghe thấy tiếng gọi cũng chạy từ sau viện đến, sáu người tìm khắp sân, trong phòng, từng ngóc ngách có thể lẫn trốn, cũng không thấy bóng dáng hai đứa nhỏ.


Khắc Lạp Luân Tư như nhớ ra gì đó, chạy vào gara, cửa gara còn mở , hiển nhiên, hai đứa nhỏ từ gara chạy ra ngoài.


Chuyện này làm sáu người lớn hoảng sợ.


Elaine đã muốn khóc không thành tiếng, tay chân xụi lơ.


Kiều Vi Nhã đành giúp đỡ Elaine vào phòng, để bốn người kia đi tìm.


Mới không bao lâu, hai đứa nhỏ cũng không thể đi xa.


Nhưng xung quanh đây rất phức tạp, hiện tại là mùa du lịch, du khách ở bên ngoài nối liền không dứt, còn có mấy quán bar san sát nhau, ngư long hỗn tạp, làm bọn họ lo nhất là có rất nhiều bờ hồ quanh đây, lỡ như. . . . . .


Elaine càng nghĩ càng sợ, cô từ trên ghế đứng dậy: "Tiểu Vi, hay là chúng ta ra ngoài tìm đi. Chị rất lo lắng, chị. . . . . ."


"Chị Elaine, chị đừng lo lắng, nếu chúng ta đều đi ra ngoài tìm, lỡ như hai đứa nhỏ về không vào nhà được thì sao bây giờ? Em thấy hay là chị ở lại trông nhà, em đi tìm ở xung quanh , yên tâm, chỉ cần em không đi xa thì sẽ không lạc đường, em nhớ cổng trước nhà sơn màu đỏ, trước cửa có một rừng trúc, đó chẳng phải là dấu hiệu rồi sao? Em có thể quay về được."


Albert có nói qua với cô, Elaine từng phải phẫu thuật, tuy rằng đã khỏi hẳn nhưng trái tim yếu ớt hơn người bình thường, chưa bao giờ dám để cô bị kích thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro