Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bố ơi, đừng đánh mẹ nữa, đừng mà, con xin bố."

Một cậu bé ốm nhom, đen nhẻm, nước mắt ướt nhèm, miệng gào khóc cố gắng bảo vệ người phụ nữ làm ai đi ngang ngôi nhà có hàng hoa giấy đỏ thẫm cũng phải xót xa nhưng lại không dám xen vào, vì dường như điều này không còn quá xa lạ với họ nữa. Người mà cậu gọi là bố kia lại như một ác quỷ với chiếc roi mây trên tay không ngừng trút xuống hai mẹ con tội nghiệp một cơn mưa đòn.

"Im miệng, tụi bây im miệng, kêu khóc cái gì, điếc cả tai." Người đàn ông miệng thì chửi, giọng lè nhè của kẻ đang say, tay vẫn không ngừng đánh.

"Đừng, có gì ông đánh tôi, đừng có đánh thằng Quân mà, tôi xin ông." Người đàn bà gầy gò hai tay ôm lấy Quân vào lòng, quay lưng lại đỡ những cái quật vào người đau điếng vẫn không để cậu bé dính một cây nào.

"Mẹ ơi, mẹ ơi." Quân cứ gào khóc, còn người được cậu gọi là mẹ vẫn cắn răng chịu đựng.

Người đàn ông mặc lời khóc than, nắm lấy mái tóc lôi thằng bé ra, bắt nó quỳ xuống.

"Thằng nhãi, mày không phải con tao, mày không có quyền lên tiếng trong cái nhà này, ĐỒ CON HOANG."

"Đừng mà!!" Quân bật dậy, người anh toàn mồ hôi, trên mặt đầm đìa nước mắt. "Đừng mà, mẹ ơi.."

"Quân, anh sao thế? Lại gặp ác mộng à?" Denis bị Quân đánh thức, cậu vội bật chiếc đèn ngủ, ôm lấy Quân vào lòng.

Quân run rẩy, trong vòng tay Denis, anh vẫn không ngừng rơi nước mắt. Cậu ôm anh chặt hơn, như muốn dùng hơi ấm của chính mình vỗ về anh, bàn tay bận rộn vuốt ve tấm lưng cùng mái tóc đen giờ đã ướt mồ hôi.

"Có em ở đây, không sao cả."

Denis thở dài, dạo này Quân rất hay gặp ác mộng, tỉnh dậy giữa đêm như thế này đã không còn hiếm hoi nữa. Cậu biết Quân có một tuổi thơ không đẹp như bao đứa trẻ cùng trang lứa, một người cha dượng vũ phu, một người mẹ thương con nhưng thể chất lại yếu nhược, nên từ bé Quân đã học cách làm một đứa trẻ hiểu chuyện hơn ai hết, đến bây giờ vẫn thế. Cảm thấy người trong lòng không còn run nữa, Denis mới buông anh ra một chút, Quân lúc này đã mệt nhoài.

"Ông ta lại đến, ông ta không tha cho anh và mẹ." Quân nghẹn ngào trong nước mắt. "Đến khi chết rồi ông ta vẫn ám ảnh mẹ con anh."

"Không sao, đã qua rồi mà. Anh còn em, nào, đừng khóc nữa." Bàn tay Denis dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của Quân, nhẹ nhàng trấn an anh.

"Ừ, may mà còn có em." Tựa mặt vào lồng ngực vững chãi, Quân thì thào.

"Được rồi, còn sớm lắm, anh ngủ thêm đi."

Lúc người trong lòng Denis một lần nữa chìm vào giấc ngủ cũng đã hơn 3 giờ sáng, mùa đông tới mang theo những cơn gió hanh hao, lạnh lẽo làm người ta cũng ngại ra ngoài sáng sớm, trời vẫn tối om, thành phố vẫn đang còn đang say giấc nồng trong những tấm chăn ấm, cũng có không ít kẻ lang thang không tìm nổi cho mình một chỗ dừng chân, lang thang trong vô định.

Thời điểm Quân mở mắt ra một lần nữa, tia nắng đầu ngày đã le lói sau tấm rèm trắng. Trước mặt anh vẫn là bờ ngực rắn chắc, ấm áp, hít một hơi, mùi gỗ nhẹ nhàng xộc vào mũi làm anh an tâm hơn, vòng tay đó vẫn còn đây, người đó vẫn ở bên anh, một khắc cũng chưa từng rời đi. Nhích người ra một chút, Quân bắt đầu công việc mà anh thích nhất khi thức dậy, đó là ngắm nhìn người thương trong giấc ngủ.

Ngày trước khi thức dậy, Quân cũng hay làm thế này, nhưng chỉ một chút thôi rồi lại rời đi vì sợ cậu thức dậy đột ngột sẽ rất ngượng. Dù có ngắm nghía bao nhiêu Quân cũng cảm thấy không đủ. Người anh thương đến đau lòng có một gương mặt khi ngủ rất yên bình, hàng mi dày, sống mũi cao cương nghị, đôi mắt nhắm khẽ, đôi mắt này khi mở ra cũng rất đẹp, nhất là khi mang theo cưng chiều, nhưng khi tức giận hay nghiêm túc cũng rất đáng sợ. Quân đưa ngón tay đi dọc theo từng đường nét góc cạnh của Denis, miết dọc sống mũi, còn cố ý đỉnh nhẹ một cái nơi chóp mũi, khóe miệng anh vô thức cũng giương lên cao hơn.

Người trước mắt đột nhiên nhíu mi rồi chầm chậm mở mắt ra làm Quân giật mình vội rút tay về, tim cũng vô thức đập nhanh hơn.

"Nè, lén lút như thế là không tốt nhé, có làm gì thì cũng làm cho tới chứ."

Quân có thể thề với chậu xương rồng để trên ban công đây chính là gương mặt xấu xa nhất mà Denis từng bày ra với anh.

"Nào có, có ai làm gì đâu." Anh ngồi dậy, vươn tay kéo dãn gân cốt, che đi đôi má đang dần hồng lên dưới ánh ban mai.

Giọt nắng đậu khẽ trên hàng mi, nhỏ giọt xuống gò má Quân, lấp lánh thứ ánh sáng ấm áp, thuần khiết buổi sáng sớm. Trong lòng Denis có một chấn động nhỏ, cậu có thể thề với chậu sen đá kế bên chậu xương rồng của Quân đây là gương mặt câu dẫn nhất mà anh có thể bày ra.

Liếm đôi môi khô khốc, Denis kéo Quân ngã lại giường, bắt đầu một nụ hôn chào ngày mới, anh cũng rất phối hợp, lại còn ra vẻ cực kì hưởng thụ sự dịu dàng của cậu người thương thì đột nhiên cậu người thương kéo anh vào một nụ hôn sâu làm anh không thở nổi, bàn tay cũng bắt đầu không an phận mà luồn vào áo xoa nắn vòng eo trắng mịn. Cảm thấy mọi thứ dần phát triển theo hướng không thể dừng lại, Quân dùng hết sức đẩy Denis ra, thở hổn hển.

"Sáng nay anh có tiết, em đừng có mà làm loạn." Quân nhỏ giọng trách mắng, giơ tay kéo hai cái má của Denis ra làm cậu bật cười.

"Được rồi không trêu anh nữa, bây giờ mà không dậy là sẽ trễ giờ đấy."

Nói thế chứ ngươi một câu đùa ta một câu chọc thì việc rời giường đi làm vệ sinh cá nhân xong cũng đã là chuyện của nửa giờ sau.

"Quân, giúp em đi." Denis chìa cái cà vạt màu đen ra trước mặt Quân, anh cầm lấy, thuần thục giúp cậu thắt nó, công việc mà anh đã làm vô số lần. "Hay để em đưa anh tới trường, được không?"

"Không cần đâu, anh tự đi được mà, với cả trường anh và công ty của em còn ngược hướng nhau nữa." Quân mở tủ lấy ra chiếc áo vest đưa cho Denis, còn bản thân thì chọn lấy chiếc áo da khoác ngoài sơ mi. "À mà anh cũng nên tự đi thì hơn, xe anh mà để lâu không đi thì chỉ có nước vác vào cửa hàng bảo trì thôi."

Cả hai cùng nhau ăn sáng, một bữa sáng đơn giản nhưng đầy đủ dưỡng chất cho một ngày dài làm việc.

"Em còn định bảo anh hay là bán chiếc xe ấy đi, để em đưa đón anh cũng được mà." Denis đứng trong bếp rửa bát, xoay người nhìn Quân đang loay hoay thu dọn vài quyển giáo trình bỏ vào ba lô, lên tiếng.

"Nhưng anh không nỡ." Quân cười. "Nó chứa rất nhiều kỉ niệm."

Denis thở dài, Quân đã nói thế thì cậu cũng đành chịu. Chiếc moto đó là thứ mà anh rất quý, cũng đã dành dụm rất lâu để mua nên không thể nói bán là bán, dù cho là cậu đề nghị đi chăng nữa.

"Thôi mà quý ngài nhăn nhó, đi thôi, nếu không sẽ trễ mất."

Denis thường đã quen với hình ảnh Quân thu mình chịu đựng những tổn thương một cách yếu mềm mà quên mất anh còn một niềm đam mê rất lớn với tốc độ, chỉ xếp sau việc nấu ăn. Khi cả hai xuống tới hầm để xe, bên cạnh chiếc Audi đen bóng của cậu là chiếc CBR650R đỏ đen nổi bật của Quân. Nó đứng một cách oai hùng, kiêu hãnh mà đợi anh đến.

"Tối nay em muốn ăn gì?" Quân đeo găng tay, gạt chống, vừa khởi động xe vừa hỏi cậu.

"Ăn anh." Cậu cười.

"Nghiêm túc." Quân lườm. "Anh đánh em bây giờ."

"Gà chiên bơ tỏi nhé." Denis bước đến, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng. "Đi cẩn thận, xong việc em sẽ tranh thủ về."

Quân gật đầu rồi đội mũ, chiếc moto từ từ lăn bánh đến cổng rồi vọt đi như một cơn gió. Denis nhìn theo, khẽ mỉm cười. Cậu cũng lên xe đến công ty, còn rất nhiều thứ cần cậu xem qua, không thể trì hoãn được nữa.

Trên đường đi, Quân khẽ ngâm nga theo một điệu nhạc vang lên từ một cửa hàng điện máy lớn mà anh nghe loáng thoáng khi dừng lại ở ngã tư. Trời hôm nay rất xanh, rất trong, nắng cũng thật ấm làm lòng người cũng vui vẻ theo.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro