Before Christmas [16+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: MsSteppenwofl

Translator: Cc

Genre: Online Dating & Romance

Rating: T

Pairing: Kudo Shinichi - Miyano Shiho

Link: https://archiveofourown.org/works/45287620

Summary: When Miyano Shiho realized that it was Kudo Shinichi she'd be dating

CHÚ Ý: Trong truyện có chứa nội dung trưởng thành, vui lòng cân nhắc thật kỹ trước khi đọc.

Bản dịch ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP từ tác giả.

***

Ở đằng xa, những mảng mây đen kịt xuất hiện như báo hiệu sắp trút xuống cơn mưa lớn, bao phủ bầu trời bằng sự lạnh lẽo và ảm đạm suốt cả ngày. Tuy nhiên, cách đó một khoảng trời, những vệt sáng vàng không ngừng len lỏi qua các tầng mây. Thứ ánh sao sáng lấp lánh bao trùm lấy con người phía sau những ổ cửa kính cao tầng, mang đến cảm giác ấm áp và tràn trề sức sống lành mạnh.

Một phút sau khi họ tiến vào vùng đất hứa nơi đây, anh lịch thiệp kéo ghế mời cô ngồi, rồi nhận lại cái nhìn ái ngại từ người kia. Anh thấy buồn cười trước phản ứng của cô, nhưng cũng không nói gì thêm, thay vào đó, anh muốn hoàn thành tốt vai trò quý ông trong lần hẹn hò đầu tiên.

Như có đôi mắt nhìn thấu hồng trần, cô nhận ra - anh hoàn toàn tự mãn về cuộc hẹn này. Cô không mất quá nhiều công sức để quan sát và suy luận ra, nhưng cô thực sự không hài lòng. Vì vậy, cô cầm lấy cuốn thực đơn, nở nụ cười lịch sự với người phục vụ da đen người Ý và trang nhã lên tiếng: "Phiền anh cho chúng tôi chút thời gian."

"Tất nhiên rồi, thưa quý cô xinh đẹp." Người phục vụ cúi đầu đáp.

Những ngọn nến kỳ dị lập lòe, đặt trên chiếc bàn gỗ cổ hằn những vết sẹo của thời gian và ký ức. Ánh nến êm dịu tỏa ra, làm nổi bật phong cách trang trí lộng lẫy trong căn phòng, mỗi đồ vật nơi đây đều mang đậm dấu ấn lịch sử và nhân vật cổ điển. Ánh sáng và kiến trúc có vẻ được lấy cảm hứng từ nơi ở của nhà Weasley trong Harry Potter. Cách đó không xa là một đôi vợ chồng già tóc bạc trò chuyện vui vẻ bên ly rượu đỏ.

Đây là một bữa tiệc thị giác, một bữa tiệc mà anh biết qua đôi mắt của cô, nó quá ra vẻ. Tuy nhiên, cô ấy dường như không quá để tâm. Và khi có một dấu hiệu xấu xuất hiện, thám tử như anh cần phải chỉ ra nó.

"Anh không nghĩ là thực đơn lại có sức hấp dẫn như vậy."

"Và em đang tìm cái hấp dẫn đó đây."

"Giống việc em bị hấp dẫn bởi anh chàng phục vụ à?"

"Anh ta không cần chứng minh sự hấp dẫn vốn có của mình."

"Vậy thì tại sao em lại quẹt phải với anh?"

*quẹt phải: Hành động quen thuộc trên các app dating online, với mục đích để match với đối phương.

Cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và ném cho anh cái nhìn dè bỉu. Còn anh chỉ thờ ơ coi đó là chiến thắng đầu tiên trong buổi tối nay và hỏi lại đầy thông thái: "Vẫn hài lòng chứ?"

"Khẩu vị kém lại còn thật trân. Còn sự kết hợp nào tồi tệ hơn ngoài kia không?"

"Ừ thì, dù sao vẫn tốt hơn là khẩu vị kém và giả trân."

Dòng nước mát được lịch thiệp rót vào hai ly thủy tinh. Anh lên tiếng hỏi, "[Tiếng Anh] Sẵn sàng gọi món chưa? [Tiếng Nhật] Trước khi ánh mắt em có thể xuyên thủng anh chàng phục vụ tội nghiệp này."

"[Tiếng Ý] Vâng, tôi chọn xong rồi."

Anh mấp máy môi trước khi tinh tế gọi món. Cô ngẩng đầu lên và hướng ánh mắt nhìn anh, người vừa dời sự chú ý từ cô để chăm chú nhìn vào thực đơn. Nhiều năm trước, cô có hẹn với các đồng nghiệp mới ở một nhà hàng Thái Lan, và khi được hỏi về thứ làm mình dị ứng, cô đã buột miệng trả lời "Giấm". Hồi tưởng lại, cô nhớ mình đã giải thích rằng đó là một thói quen của một người thường xuyên cùng cô ăn tối. Một cô gái trẻ nhiều chuyện đã hỏi rằng "Bạn trai à?". Nhưng cô nói không, chỉ là, người thân quen thôi.

"Tớ chưa từng nghe có người bị dị ứng với giấm luôn á."

"Ừ cũng hơi kỳ thật. Vì hắn ta ưa các loại chua khác, đặc biệt là chanh. Đến nỗi mà hắn ta có thể sống cả đời với bánh chanh nếu thế giới chỉ còn một loại thức ăn duy nhất."

Cô gái trẻ kia khác ngạc nhiên trước lời đáp của cô nàng kín tiếng thường ngày, cũng không quên thốt lên rằng: "Thảo nào anh ta mới thân quen với cậu."

...

"Hai vị có muốn thay đổi hay gọi thêm đồ gì không?"

"Không, như vậy là đủ rồi."

"À nhưng mà, thêm một chai sâm panh nữa có vẻ tuyệt. Cảm ơn anh." Anh ra hiệu cho người phục vụ.

Sau khi anh chàng phục vụ rời đi, cô nhướn mày, "Sâm panh sao?"

"Em cũng không phản đối mà."

"Em không quan tâm về hương vị."

"Còn anh thì muốn ăn mừng một số thứ."

"Chà, mừng thay." Cô khoanh tay trêu chọc. "Cuối cùng anh cũng đỡ nhàm chán hơn rồi."

Anh bật cười khẽ. "Vô tri hưởng thái bình. Em nên thừa nhận rằng ngày nay mấy cô gái nhà lành thường tìm kiếm sự ổn định từ nửa kia. Cứ nhìn vào mấy ngành nghề phổ biến như bác sĩ, luật sư hay dân lập trình ấy."

"Gái nhà lành..." Cô nhắc lại một cách châm chọc. "Vậy mấy cô bad girl thì sao?"

"Là những cô gái dám phá vỡ các quy tắc và chấp nhận rủi ro để thỏa mãn sự phấn khích." Anh hạ tone, trầm giọng xuống nhất có thể. "Là những cô thích mấy gã thám tử."

Ý cười phản bác xuất hiện trong khóe mắt cô. "Anh đang khen mấy cô bad girl hay đang tự mãn về mình?"

"Tại sao không phải cả hai?" Anh trầm giọng.

Cô quay đầu lại với nụ cười không còn bị che giấu, một lần nữa khẳng định quan điểm của mình. "Cuộc đời vốn là một cuộc phiêu lưu khổ cực, và người ta cần sự ổn định để làm chỗ dựa."

"Anh không nghĩ bác sĩ cấp cứu có thể là chỗ dựa phù hợp với em."

"Bác sĩ cấp cứu có khả năng mang lại thu nhập cao ổn định."

"Vậy nên em lựa chọn giải pháp chống lại sự khách quan của phụ nữ là hạ thấp đàn ông à?"

"Tất cả đàn ông đều có quyền bình đẳng, không phải sao?"

...

Tiếng nước trong như tiếng hát xa, tiếng nhạc du dương như tiếng nước chảy dìu dịu, vừa nhịp nhàng vừa xao xuyến. Khi ly sâm panh đầu tiên được mang lên, cô gật đầu chào người phục vụ với thái độ ngọt ngào lạ thường. Nhấp một ngụm rượu nhỏ, cô quyết định nói ra thắc mắc lớn trong đầu. "Ngọn gió nào đưa anh tới đây?"

Anh đảo mắt và chỉnh lại khăn ăn. "Có một vụ án cần xử lý."

"Kể cả ở nước ngoài mà cái lời nguyền chết chóc vẫn có hiệu lực với con người anh à?"

"Vụ án này là nhiệm vụ của anh."

"Một lần bất tín vạn lần bất tin, sau khi em trải qua hết thảy cả 7 vụ án với anh rồi."

"Bảy à?" Anh nói như thể vừa phát hiện ra một điều hay ho. "Em có biết bảy bông hồng đỏ tượng trưng cho việc 'âm thầm yêu cậu' không?"

"Chưa nghe bao giờ."

Anh quan sát cô một lúc. Với tầm nhìn phía sau ly rượu, cô để lộ đôi mắt sắc sảo và lười biếng của mình. "Và?"

"Anh cũng chưa. Và khi anh cố hỏi một người về điều ấy, cô ấy lại trốn đi."

"Có lẽ tốt nhất là không nên hỏi trên mặt cô ấy có dính gì."

"Hồi đó anh mới là một đứa trẻ thôi mà."

"Em thì khác gì." Cô hỏi vặn lại khi đặt ly rượu xuống. "Đừng quá ảo tưởng về bản thân."

"Nhưng dù sao em vẫn quẹt phải với anh mà."

Cô đảo mắt và dừng ánh nhìn vào bữa tối, dường như không có tâm trạng lãng phí hơi thở để tranh luận. Nhưng anh có vẻ không muốn chiều lòng cô khi đề nghị, "Để anh giúp em."

Cô ngả người ra sau ghế với chút hài lòng. "Ồ vậy phiền anh."

Anh khéo léo tách đôi chiếc bánh mì và phết lên đó một lượng bơ, để lại chút phần bơ nhô lên cho nó được tan chảy khi kẹp hai lát bánh lại. Sau cùng anh đưa nó cho cô, rồi ba hoa vài lời. "Đây là vẻ đẹp của việc thắp lại lửa tình."

"Ngoại trừ..."

"Nhưng anh thông minh hơn tất cả bọn họ."

Cô giả vờ gật đầu. "Vậy xin hãy cư xử như một người thông minh."

Anh cười tự giễu. "Mọi người đề phòng sự thông minh từ anh. Hóa ra kỹ năng hỏi cung không phải lúc nào cũng áp dụng được trong cuộc sống.

"Dù sao anh cũng rút được vô số kinh nghiệm từ quá khứ, nên em miễn cưỡng tha thứ."

"Em cũng không hiểu được hết con người anh."

"Em đủ hiểu anh, Kudo-kun." Cô cắn một miếng bánh ngọt thơm mùi bơ và nhìn qua anh, giả vờ hứng thú với bức tranh trên tường.

"Như thường lệ, anh không đồng ý." Anh đáp với nét mặt phản đối.

...

"Em nhớ trong buổi hòa nhạc trước đây của Lido Pimienta, cô ấy đã nói "Xóa bỏ nỗi nhớ. Hãy thừa nhận nó là gì."

"Nếu em nghĩ nỗi nhớ là lý do anh ở đây ngày hôm nay, anh không nghĩ em phù hợp với chủ đề hoài niệm hơn Ran đâu."

"Em nói là lý do của em."

Anh lập tức im lặng. Món La Soupe à l'oignon được phục vụ trong một chiếc bát làm từ bánh mì. Dao nĩa của anh va vào khay tạo những tiếng leng keng, nghe như tiếng kim loại lạnh lẽo. Cô vờ như không nhận thấy không khí căng thẳng rồi lên tiếng. "Dù sao rất vui khi được gặp anh."

"Em giống người ngoài cuộc chứng kiến mọi người đau khổ vì chết đi sống lại vậy."

"Ít nhất thì em chọn đúng chỗ đứng cho mình."

"Ồ suýt thì quên sự nhẫn tâm của em với loài người."

Cô vẫn không muốn nói ra suy nghĩ của mình. "Em có một con mèo." Cô bắt đầu nói sau một quãng nghỉ. "Nói chính xác thì bé mèo đó thuộc về một người bạn nhưng em đã nhận nuôi bé được 2 tháng rồi."

"Đừng nói tên nó là Conan nhé?"

"Là bé Dứa, nhưng em thích gọi là Poirot." Cô cười nhẹ, thể hiện cảm xúc pha trộn giữa "Em biết em sẽ không bao giờ thoát khỏi các thám tử" và tình cảm khi bé mèo dụi dụi đầu vào cô. "Bé mèo thường khiến em nhớ tới Đại úy, con mèo ở quán cà phê Poirot, anh nhớ chứ?"

"Ừ có." Anh tiếp lời. "Anh nhớ quãng thời gian ấy."

"Tất nhiên là anh phải nhớ rồi." Cô thu lại biểu cảm đầy yêu thương của mình và thay vào đó là một gương mặt nhăn nhó.

"Ủa gì, anh có làm gì đâu?"

"Anh rọi thẳng cái đèn pin vào em khi trên người em còn độc đồ lót. Nếu em không ngăn kịp, chắc là anh lột trần em luôn."

"Này nhẽ ra em nên chú ý với đồ len."

"Làm sao mà em biết váy len cao cổ có thể bung bét chỉ vì tuột một sợi chỉ."

Dù muốn bật cười thành tiếng, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh dưới con mắt cảnh giác của cô, trước khi cả hai cùng phá lên cười.

"Có vẻ như Mitsuhiko hoàn toàn thấy may mắn hôm đó." Anh buông lời nói đùa.

"Nếu 'may mắn' ý chỉ việc em ấy suýt chết cóng, thì em không nghĩ phụ huynh sẽ thích thú với trò chơi thám tử ngu ngốc của chúng ta khiến em ấy suýt chết đâu."

"Trò chơi của chúng ta..." Cô sững người, chợt nhận ra từ mình vừa nói. "Em nói rằng 'của chúng ta'." Cô lảng tránh ánh mắt anh, nhìn đi chỗ khác và gật đầu. "Ừ, chúng ta."

...

"Em còn liên lạc với cậu nhóc chứ?"

"Chỉ với Ayumi thôi." Cô hài lòng thưởng thức món súp, còn anh cũng vô tình lặp lại hành động của cô. "Còn anh thì sao?"

"Cũng vậy. Mitsuhiko chưa từng thực sự có thiện cảm với anh. Giữa anh với Genta cũng không có nhiều chuyện để nói."

"Em không nghĩ Kojima-kun thích em cho lắm."

"À em đã hơi khó tính với cậu nhóc ấy."

"Em cũng thấy vậy." Cô giơ tay đầu hàng.

Nở nụ cười toe toét, anh lại tiếp tục. "Nhưng em cũng là chỗ dựa cho đám nhóc đó."

Cô cười, nụ cười ấm áp khiến anh tự hỏi trong đầu cô đang nhớ tới cuộc phiêu lưu nào. "Cũng dựa cả vào anh nữa." Cô nói thêm, đưa anh trở lại thực tại. "Đội thám tử nhí đã được chứng kiến những khoảnh khắc đáng tin cậy hiếm hoi của anh."

"Có ẩn ý gì không vậy?" Đúng như cô đoán, anh gần như nhảy dựng lên. Thong thả giải thích, cô đáp. "Đâu phải mỗi em nghĩ vậy. Edogawa Conan rõ là đáng tin cậy hơn Kudo Shinichi."

Anh nhìn chằm chằm vào cô, cố đoán phản ứng tiếp theo của đối phương. Cô dường như cũng đang làm vậy, cố gắng phán đoán suy nghĩ của anh. Anh hầu như không bao giờ tiết lộ cảm xúc của mình khi nhắc về Edogawa Conan. Đôi khi cô còn nghĩ rằng Edogawa Conan được lòng tất cả mọi người, trừ Kudo Shinichi. Dù sao khoảng thời gian đó cũng là một món quà đáng trân trọng theo cách riêng.

"Nếu như em tạo ra viên thuốc hối hận, anh có uống nó không?"

"À thôi, bỏ đi. Câu hỏi ngớ ngẩn thôi." Cô ước gì mình có thể "Ctrl + Z" những gì vừa nói.

"Anh nghĩ em nên uống nó trước." Anh trả lời với chút bối rối.

"Ayumi đã hỏi vào ngày em ấy tốt nghiệp rằng tại sao em không lựa chọn cùng em ấy lớn lên."

"Em có thể nói là do anh."

"Em ấy cũng cảm thấy như thế."

...

"Ayumi nghĩ rằng em biến lại là vì tình cảm dành cho anh. Nhưng chỉ là em muốn thử thuốc trước để kiểm tra tình hình."

"Anh thấy em muốn tự hại mình thì đúng hơn."

"Vì em biết thuốc sẽ có tác dụng."

"Không, đấy là em tự cho là thế."

Im lặng. Cả hai người đều cúi đầu, múc lấy một thìa súp bỏ vào miệng.

...

"Còn anh chàng Furuya thì sao?"

Cô bật cười, khẽ lắc đầu đáp: "Bọn em vẫn giữ liên lạc bình thường, cho đến một hôm anh ấy tự dưng nhìn chằm chằm em và bảo 'Em càng ngày càng giống mẹ mình rồi đấy.'"

"Cảm động đấy."

"Cảm lạnh thì đúng hơn." Cô nhướn mày. "Hơn nữa, anh ấy có cả triệu cách để kiểm soát em."

"Giống quý ông FBI nào đó ha?"

"Đó là cách tốt nhất để anh khai thác thông tin từ em à?"

"Đâu, anh thấy tự nhiên mà."

"Chỉ có anh nghĩ vậy thôi." Cô chế giễu

"Nếu không muốn em có thể không cần trả lời."

"Nhưng em đâu thể ngó lơ các câu hỏi."

"Ừ đó, đôi bên cùng có lợi." Anh nặn ra một nụ cười khá bồn chồn trước khi tiếp tục. "Nhưng đúng là anh và anh ấy vẫn giữ liên lạc."

"À" Cô thở hắt. "Mấy người đúng là cùng một giuộc mà."

"Chính xác là do mẹ anh yêu cầu. Bất cứ khi nào anh nhắc đến Subaru Okiya, anh lại thấy rằng bố như bị cắm sừng vậy."

"Thôi đi, em cá anh lại ỷ thói công việc là trên hết rồi báo hại người khác phải chịu cùng."

"Anh mới chỉ làm việc cùng Akai-san một vài lần, nhưng có thể chứng thực độ tin cậy và năng lực của anh ấy."

"Quả đúng như em nghi ngờ."

...

Sau khi thưởng thức xong con ốc sên Pháp thứ ba, anh nói. "Bây giờ nói về chuyện của chúng ta được không?"

"Em nghĩ ít nhất anh nên đợi đến lúc món chính lên."

"Được rồi. Để xem nào, chúng ta có thể nói về họ hàng của em."

"Hay là, chuyển chủ đề về tình cũ của em nhé, người có thể sẽ có cơ hội tái hợp với em nếu tối nay trời đổ mưa."

Đúng lúc đó, những vị khách mới bước vào, ướt súng vì dính mưa, vừa giũ ô vừa than vãn. "Sao tự dưng lại mưa thế này?"

Cô khịt mũi. "Chà, tín hiệu vũ trụ đây sao?"

Anh cảm thấy ghế ngồi không còn thoải mái. "Anh không phải là một chuyên gia tư vấn tình cảm, nhưng anh không nghĩ em sẽ dùng mấy ứng dụng hẹn hò nếu mối quan hệ của em thực sự hạnh phúc."

"Đầu tiên, câu nói vừa rồi hết sức chủ quan. Thứ hai..." Cô dừng lại.

Anh dùng xong món ốc sên Escargot, lau sạch tay và chỉnh lại thế ngồi giống như học sinh đang nghe giảng. "Thứ hai là... ?"

"À, đây là lời khuyên từ bác sĩ tâm lý của em."

"Ồ hiểu rồi."

"Giọng điệu anh đang phản bội lại cái hiểu rồi của anh."

"Được rồi, vậy liệu anh có thể hỏi, có chuyện gì sao quý cô Miyano?"

"Em nghĩ anh nên uống từ từ thôi."

"Anh sẽ không nhường em hết phần vui đâu."

"Ồ suýt thì quên mất anh hào phóng như nào."

"Có bao giờ em nghĩ anh hào phóng đâu."

"Ừ đúng rồi, chính là vậy."

"Em luôn như vậy, và cuối cùng chẳng ai có thể đoán được em đang đùa hay thật để đáp ứng đủ nguyện vọng của em."

...

"Xin lỗi nhưng, bữa ăn của quý khách ổn chứ?" Người phục vụ lên tiếng hỏi thật đúng lúc. Cả hai nở nụ cười giả tạp và quay sang đảm bảo với anh ta. "Vâng, rất tốt, cảm ơn anh."

Người phục vụ hài lòng rời đi và ngay giây sau —

— "Em hơi lạm quyền đấy biết không?"

"Em cá là nếu câu thoại đó nằm trong một kịch bản mà không có tiền công, sẽ chẳng ai biết câu đó ám chỉ ai." Cô phản bác.

"Miyano Shiho, em thực sự tùy tiện, thông minh, xinh đẹp và có khiếu hài, nhưng không tài nào giải mã được."

"Tất nhiên rồi, đàn ông các anh lúc nào chả muốn một người phụ nữ hoàn hảo, trong sáng, ngoan ngoãn và dịu dàng - hơn hết là trẻ đẹp với một thân hình hoàn hảo như tạc tượng. Nhưng mẫu người đó không tồn tại, okay?"

"Đó không phải là hình mẫu phụ nữ anh thích." Anh gằn giọng.

Trong giây lát, cô nghĩ anh sẽ nói câu tiếp theo, nhưng nếu anh nói ra thì thật kinh khủng. Rồi lời nói của anh sẽ biến thành con dốc thẳng đứng với chân dốc là một biển lửa.

Cô dời mắt, và thật may bên phải cô vẫn còn bức tranh treo tường để nhìn vào.

...

"Cũng sắp Giáng sinh rồi." Anh nói. Cô chuyển sự chú ý của mình trở lại bàn ăn. Anh rót đầy rượu cho cả hai. Cô nâng ly và nghiêng nó về phía anh như một lời cảm ơn đáp lại. "Ừm, thời gian trôi nhanh thật. Cảm giác hôm qua mới là Halloween."

"Có kế hoạch gì cho Giáng sinh không?"

"New York. Đáng lẽ em đã tới đó vài năm trước, nhưng anh cũng biết mọi chuyện mà."

"Anh rất tiếc."

"Em cũng rất tiếc. Bác Agasa là một người rất quan trọng với chúng ta."

"Anh đã cố gắng hết sức rồi." Đột nhiên, khóe mắt cô ươn ướt, và cô ngại việc phải thừa nhận rằng chuyện này như giới hạn cuối khiến nước mắt cô không ngừng rơi, đặc biệt là trước mặt anh.

Anh nhẹ nhàng nhấc tay, nhưng nhanh chóng thu lại trước khi cô kịp phản ứng. Thay vào đó, anh nâng ly của mình và chạm vào chiếc ly của cô, run rẩy thành lời, "Vì bác Agasa."

"Ít nhất anh cũng nên đợi em nâng ly cùng."

Anh khẽ cười, đôi mắt xanh biển như thu vào hết tất cả cảm xúc của cô. "Được thôi."

"Cụng ly vì bác Agasa."

...

"Nhưng dù sao đêm giao thừa tại Universal Studios ở Osaka đợt đó cũng rất tuyệt."

Anh không trả lời và sau một lúc, anh lắc nhẹ ly rượu. "Hai người chia tay vì chuyện này à?"

"Em không hiểu anh đang nói cái gì?"

"Em chia tay vì chuyện của chúng ta đúng không, Haibara?"

--------------------------------

Mặc dù không phải là fan của bất kỳ bộ phim bom tấn nào của Universal, Miyano Shiho và Kudo Shinichi lại yêu thích Universal Studios (họ nhận ra sở thích này khi vẫn còn là những đứa trẻ, và bằng cách nào đó, sở thích này khiến họ ngượng ngùng). Nó giống như thế giới từ trong mơ ra đời thực, mặc dù câu này nghe chẳng khác nào khẩu hiệu của Disneyland.

Sự ra đi của bác Agasa giống như cơn ác mộng, nhưng dòng người viếng thăm liên tục như lời nhắc nhở đau đớn rằng đây là thật chứ không phải mơ. Miyano Shiho chỉ có thể thoát ra khỏi trạng thái choáng váng khi mọi nghi lễ và thủ tục kết thúc. Cô cũng đã xin nghỉ phép ở viện nghiên cứu cho đến hết đêm Giao thừa. Trộm vía sếp của cô cũng yêu thương cô như con gái ruột, thậm chí càng dành nhiều tình thương hơn khi nghe tin người thân của cô qua đời. Còn anh lại nhẹ nhàng khuyên cô nên nghỉ ngơi đến hết tháng Hai, và điều này làm cô cảm động.

Trong thời gian đó, Kudo Shinichi thường xuyên là tài xế và người xách đồ cho cô. Nếu cô ngày càng trở nên hoạt ngôn, anh lại ngày càng biết lắng nghe. Vào cuối ngày, khi chiếc xe đi xuyên qua rừng thông trên đường đến nghĩa trang, bầu trời trở nên trắng xóa, và cảm giác đau đớn bao trùm lấy cô. "Rồi tất cả cũng hóa hư vô"

...

Lần đầu tiên anh mới cô đến Universal Studios vào đêm Giao thừa, cô từ chối. Cho đến lần thứ ba, cô gắt lên: "Tôi không cần cậu thương hại." Rồi cô tiếp tục. "Hãy rủ Ran đi cùng. Cô ấy mới là bạn gái cậu. Để tôi yên đi." Đó vốn không phải tính cách của cô, nhưng ghen tuông đã khiến lời nói của cô trở nên gay gắt. Ghen tuông, hỏi chấm thật. Vào thời điểm đó, cô cũng đang có một mối tình ổn định, và nỗ lực để chứng minh cô đang có mối tình hạnh phúc với anh hóa ra lại biến thành mối quan hệ xoay quanh cô và người yêu cũ.

Cô thậm chí còn không chớp mắt khi nghe tin Kudo Shinichi và Mouri Ran quay lại sau nhiều năm. Mặc dù bác Agasa có vẻ do dự khi thông báo tin ấy, nhưng cô vẫn bình tĩnh. Lúc ấy cô cũng chỉ khô khan đáp rằng: "Vậy sao? Chúc mừng."

...

Anh thường vòng tay qua eo bạn gái yêu dấu của mình khi họ bước vào phòng bệnh. Sau khi trao nhau những cái gật gầu, cô sẽ rời đi, ra khỏi cửa và gọi điện cho bạn trai khi đi về phía thang máy. Trong một lần, cô quay lại và bắt gặp Kudo Shinichi đang chăm chú nhìn mình từ khoảng cách không xa. Và rồi cô không thể nói thêm gì nữa trong cuộc điện thoại. Bạn trai cô không khỏi tỏ ra lo lắng khi cố lôi cô lại bằng câu "Alo?" và cô chỉ biết nhanh chóng xin lỗi rằng, "Xin lỗi, em phải trở lại phòng bệnh vì không tìm thấy y tá nào gần đây."

Ayumi gọi mối quan hệ giữa họ là "trên tình bạn dưới tình yêu", và nếu nó là sự thật, việc chào đón một người bạn đã biệt tăm gần một thập kỷ không nên biến thành việc ép cô tham gia vào vòng bạn bè của anh và hành động như thể đã chơi với nhau rất lâu vậy.

"Bác Agasa không muốn tôi để cậu một mình khi bác ấy ra đi." Anh nói

"Đừng lấy bác Agasa làm cái cớ, Kudo Shinichi. Ám ảnh trách nhiệm là một căn bệnh." Cô vặn lại.

"Cứ nói bất cứ điều gì cậu muốn, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc."

Cuối cùng, Ayumi Yoshida và Mouri Ran đã hợp lực để thuyết phục cô. Cô miễn cưỡng đồng ý, tránh ánh nhìn của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang nở hoa trong lòng, đúng là đồ ngốc.

...

Thông tin chi tiết về chuyến đi tới Universal Studios rất mơ hồ. Cô thậm chí còn không nhớ chiếc tàu lượn siêu tốc họ đi được thiết kế theo bộ phim nào, họ đã ăn những món đắt tiền nào và dở tệ ra làm sao, cũng không nhớ đã mua những món lưu niệm nào, rồi cuối cùng lại bị thất lạc khi chuyển khách sạn sau đó. Nhưng cô lại nhớ lúc Mouri Ran dựa vào vai Kudo Shinichi ríu rít và ngâm nga khi gật đầu theo cuộc trò chuyện nhiệt tình với Ayumi. Trong một khoảnh khắc, cô đã ước có một vụ án xuất hiện để thời gian trôi nhanh hơn.

Sau đó, trong bữa tối, khi bạn trai cô gọi điện. Hai người đã trò chuyện một lúc, và cô nhớ lại lời trêu chọc từ Ayumi và câu than thở về tâm hồn cô đơn của mình khi bị kẹp giữa Ran, Sonoko và Kazuha. Các cô gái trấn an rằng tình yêu đích thực của em ấy đang đến. Rồi khi bạn trai hỏi Shiho đề tài thảo luận giữa họ, cô đã nói đùa rằng bọn họ đang nói việc anh đang chiếm dụng em, khiến Ayumi mất đi người bạn thâm tình.

Đôi mắt cô dừng lại ở Kudo Shinichi lần thứ một trăm vào hôm đó — chỉ có trời biết đất biết không ai biết — và cô lại nhìn đi chỗ khác. "Ôi chắc em cần cúp máy trước khi bị người bạn thân nhất ở Nhật Bản bỏ rơi. Chúc anh năm mới vui vẻ."

...

"Tình yêu ngọt ngào nhỉ?"

"Không ngọt bằng cậu."

Cô lướt qua Kudo Shinichi khi họ nhìn nhau bằng ánh mắt chết chóc. Sau đó cô quàng tay qua vai Ayumi và ngân nga. "Chị đã trở lại. Và giờ thuộc toàn quyền sở hữu của riêng em."

...

Kế hoạch có sự thay đổi đột ngột khi Ayumi tình cờ bắt gặp một người hàng xóm cũ và bắt đầu trò chuyện. Cô thì thầm với em ấy rằng mình cần vào nhà vệ sinh. "Nhưng chị sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc Giao thừa và bắn pháo hoa nếu rời đi bây giờ." - "Có lẽ nếu ai cũng nghĩ vậy, chị sẽ không phải xếp hàng chờ đợi và có thể trở về kịp lúc?" - "Được rồi, chị đi cẩn thận." - "Em cũng vậy nhé."

Tất cả những gì cô muốn bây giờ là một điếu thuốc. Cô thèm khát cảm giác được cắn nếm vị thuốc, ngay cả khi không châm lửa. Hoặc có lẽ cô chỉ cần một góc tối, yên tĩnh, nơi cô có thể thoát khỏi không gian bí bách chốn đông người trong một thời gian.

...

Trong khi phần lớn ký ức về hôm đó là một khoảng mờ nhạt, thời điểm đó lại khắc sâu trong tâm trí cô đến từng chi tiết nhỏ nhất. Hình dáng của lá cây bụi, bóng râm, cấu trúc mái nhà, ánh đèn, vị trí 20cm về phía đông nam của góc nhà, các đường vân. Cô nhớ mùi hương, tiếng ồn ào và cảm giác nổi da gà khi giọng anh vang lên từ phía sau, cùng nhịp đập chậm rãi trong tim cô.

"Đứng đây và chờ người tuồn thuốc lậu cho cậu à?"

"Haha, vui đấy."

Kudo Shinichi bước từng bước đến bên cạnh cô và lấy đi điếu thuốc cô vừa kề lên miệng. "Tịch thu."

"Dù sao cũng không có bật lửa."

"Cái đó càng không được."

"Cậu ngày càng trở nên bao đồng rồi đấy."

"Chỉ với cậu thôi."

Kudo Shinichi tiến lại gần cô, có vẻ anh đã cao hơn dạo trước. Cô định buông một mỉa mai nhưng đôi môi anh đã ngăn lại, khi chúng chạm vào môi cô.

...

Cô không nhớ mình có chống cự hay không, nhưng kết quả là cô bị ghim chặt vào tường, hai tay bất động. Hai chân anh len lỏi ép chặt vào giữa hai chân cô, tay anh nhẹ nhàng vén váy cô, từ từ cởi xuống chiếc quần tất màu đen trước khi nhấn chìm cô vào nụ hôn sâu thẳm. Qua một lúc, anh tựa đầu vào vai cô, cố ý vén vài sợi tóc lòa xòa ra sau vành tai, anh thì thầm. "Anh tiếp tục, được chứ?"

"Đi chết đi." Cô vặn vẹo

"Thành thật đi, rõ là em có phản ứng."

Cô đá anh. "Bỏ tôi ra."

"Được được, anh sẽ để em ra."

Khi pháo hoa vẽ sáng cả nền trời, anh buông môi cô ra, và nhịp thở của họ hòa vào nhau trong ánh sáng lấp lánh trên trời cho tới khi không khí trong lành trở lại. Tối hôm đó, Shinichi hộ tống một nửa số nữ về khách sạn. Qua gương chiếu hậu, anh trao cô một cái nhìn ngầm hiểu khi bản nhạc "Ballad of the Burned Sequoia" nhẹ nhàng vang lên. Miên man suy nghĩ làm anh mất tập trung, cho đến khi Ran hét lên "Đèn đỏ!", anh mới giật mình phanh gấp, khiến Sonoko tỉnh giấc và buông lời trách móc. Khi anh nhìn lên gương lần nữa, cô đã ngủ, và khóe môi anh không tránh được nhếch lên cười nhẹ.

Ngày hôm sau, Miyano Shiho rời Nhật Bản, và đó là cuộc gặp cuối giữa họ — chuyện chỉ có vậy.

--------------------------------

Ánh mắt nồng nàn mãnh liệt của anh vẫn dán chặt vào cô. Anh luôn coi trọng bản thân mình, và công bằng mà nói, cô đã cho anh lý do chính đáng để làm vậy. "Không, em không nghĩ vậy." Cô đáp khi cắt một miếng sườn và bỏ vào miệng.

"Anh có nên thở phào nhẹ nhõm không?"

"Em không quan tâm."

"Em dường như cố đẩy mọi người ra xa. Bác sĩ trị liệu cho em khuyên vậy à?"

"Cuộc trò chuyện giữa em và bác sĩ tâm lý hoàn toàn được bảo mật. Anh và mấy suy nghĩ tọc mạch của mình tốt nhất nên tránh xa."

"Món sườn cừu này thật tuyệt. Không sót lại chút mùi hôi nào cả."

"Nhưng vẫn chưa đủ để anh ngậm miệng."

Anh nhìn cô, cô đáp lại bằng cái lườm. Anh bật cười khúc khích và việc này khiến cô ngày càng bực. "Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra khó vậy sao?"

...

"Một cộng một bằng hai. Và sẽ sai nếu nói kết quả bằng ba."

"Gì vậy?"

"Nhưng nếu em bảo anh một cộng một bằng ba, anh sẽ tin rằng nó không sai."

"... Này ngài Thám tử." Cô lầm bầm.

...

"Tại sao em lại ở đây?"

Ngón tay cô vô thức gõ lên bàn. "Dự án không có tiến triển tốt và em căng thẳng đến mức cần phải gặp bác sĩ tâm lý. Hai tháng sau, người phụ trách rời đi và cô ấy cũng là nguyên nhân khiến em trầm cảm. Cuộc trò chuyện gần đây không thể tiếp tục sau 20 phút. Để lấp đầy các khoảng thời gian trống, em nói rằng em muốn tìm bạn trai nhưng không biết tìm ở đâu. Bác sĩ trị liệu đã gợi ý về app hẹn hò, sẽ dễ tiếp cận hơn là nên duyên ở thư viện hay Starbucks. Dù sao thì, em cần phải thể hiện sự tiến bộ đáng kể trước cuộc hẹn tiếp theo vào thứ Ba tới. Và gặp mặt ai đó trên app hẹn hò sẽ là một cách hay để cải thiện."

"Ý anh là, tại sao em vẫn đến cuộc hẹn này, sau khi biết anh là đối tượng xem mắt ở bên kia đường?"

Việc hỏi cung dừng lại. Cô sững người một lúc khi anh nở nụ cười đặc trưng mang thương hiệu của mình. "Đó là kỹ năng thám tử." Anh nói

"... thực ra thì nỗi nhớ không phải là lý do thực sự." Cô đáp, lúng túng.

"Nhưng anh muốn nghe em nói."

"Tại sao?"

"Bởi vì..." Anh đỏ mặt và cười bẽn lẽn, sau đó nhìn cô với ánh mắt tràn đầy hy vọng. "Trong món tráng miệng tiramisu, có chiếc nhẫn của mẹ anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro