Life's Best Wishes [18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: holmesfreak1412

Translator: Cc

Genre: Romance & Angst

Rating: M

Pairing: Kudo Shinichi - Miyano Shiho

Link: https://m.fanfiction.net/s/10127616/1/Life-s-Best-Wishes

Summary: And this, Shinichi thinks as he leans down to kiss her. This is what love feels like.

Bản dịch ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP của tác giả. Chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và AO3 (như yêu cầu từ tác giả)

CHÚ Ý: Trong truyện có nhiều chi tiết liên quan đến nội dung trưởng thành. Có những từ ngữ đã được nói giảm nói tránh, cũng có những từ rõ ý trên mặt chữ. Vui lòng cân nhắc thật kỹ trước khi bắt đầu đọc.

***

Món quà nho nhỏ cho năm mới (muộn hơn vài ngày so với dự tính) dành tặng người chị yêu dấu của em doubleS0105  ❤️

***

-Mười chín-

Hôm nay là sinh nhật của cô.

Nhưng liệu anh có cần biết đến?

Trừ khi cô muốn mọi thứ rối tung hơn nó đã từng. Cuộc sống vốn dĩ phức tạp như vậy, với những câu từ cô hằng mơ ước được nghe chính miệng anh nói. Mấy thứ phức tạp luôn dẫn đến sự lưỡng lự. Cô nghẹn giọng, sự hoài nghi át đi nét bối rối. Bởi đây không phải là sự thật. Kudo Shinichi chắc chắn không yêu cô.

Việc ép buộc khiến một người nói ra những thứ mà họ không cho là thế. Thậm chí còn coi đó là nghĩa vụ.

Cô muốn thốt lên rằng, cậu đã hoàn thành việc của mình rồi. Cậu không cần phải đoạt lấy trái tim và tâm hồn tớ trong khi cậu đã có nó. Nhưng tuyệt nhiên, chẳng có một câu từ nào thoát ra, cảm xúc tội lỗi dấy lên, nước mắt của Thiên thần ám ảnh cô, trong khi cô biết bản thân thực sự khao khát điều này. Cô khao khát anh. Cô khao khát được vùi mình vào vòng tay anh. Cô muốn trái tim được bay bổng như vậy ngay cả khi tâm can người khác đang vụn vỡ.

Vùi mình trong lòng anh, chìm sâu vào đôi mắt xanh ngọc lam ấy, cảm nhận hơi thở của anh như hòa quyện với mình. Ireland và Nhật Bản như hai phần của thế giới, vậy nhưng, anh lại ở đây. Với cô. Trong một căn hộ trống trải cô gọi là nhà. Anh ở đây cùng cô. Chứ không phải cùng Ran.

Đây là dáng hình của tình yêu.

Cô quyết định từ chối lời tỏ tình từ anh nhưng trí tò mò vẫn khiến cô không ngừng thắc mắc về sự thật. Với tư cách là một nhà khoa học chân chính, cô đã thẳng thắn hỏi anh.

Nhưng chàng trai với những ngôn từ sắc bén không đáp lại bằng lời.

Thay vì lời giải thích, tất cả những gì cô có thể nghe là tiếng thở hắt vì thất vọng của anh. Trước khi nhận thức được những thứ đang xảy ra, gương mặt đỏ bừng của anh lướt qua cô, cánh tay vươn về trước và ép thân thể nhỏ bé của cô vào tường. Cô cảm nhận được vết chai sạn trên tay khi anh chạm vào quai hàm cô. Anh khóa chặt lấy cô, trên bức tường trong căn hộ riêng. Quá thô bạo để khiến người ta thoải mái. Quá bốc đồng và không cần thiết đối với người có tiêu chuẩn logic như anh. Nhưng cô hiểu anh, Kudo Shinichi luôn hành động có lý do. Hôm nay, anh ôm cô trong vòng tay và thậm chí không có ý định để cô thoát ra, cô vu vơ tự hỏi anh lấy đâu ra động lực để làm điều này. Mặc dù giọng nói nài nỉ đang vang lên trong trái tim loạn nhịp đã cho cô câu trả lời.

Đáng lẽ cái việc mà anh giam cô trong vòng tay không được xảy ra. Tuy nhiên, khi tâm trí cố chấp của cô cứ mặc định anh là vùng an toàn duy nhất, thì việc này không phải vấn đề. Dòng cảm xúc dạt dào từ sâu trong đôi mắt anh nhấn chìm cô vào bể xao xuyến không thể chối cãi. Có lẽ cơ thể cô đang lầm tưởng giữa hoocmon adrenaline với thứ khác. Cô sẵn sàng gọi đúng tên dòng cảm xúc này, nếu trong một khoảnh khắc cô có thể gạt phăng tiếng nói của lý trí để lắng nghe con tim.

Thời tiết đã trở lạnh, ngoài trời Ireland cứ mưa miên man. TV phát ra âm thanh dạo đầu của chương trình truyền hình cô yêu thích. Trong khoảng không vô tận của hư vô, chỉ có anh và cô. Và rồi cô quên đi cái cảm giác tội lỗi, quên luôn cả hình ảnh Thiên thần khóc, bởi tất cả những gì cô có thể nghe là giọng nói đang vang lên trong đầu, rằng cô muốn được nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy đến mức nào và tâm thức cô dường như dồn hết sự chú ý vào một thứ. Bờ môi của anh... Ôi Chúa ơi... Bờ môi của anh ấy.

Giữa họ bây giờ là khoảng im lặng ngột ngạt, không ai trong cả hai có thể mở lời. Khoảng cách cuối cùng cũng thu hẹp lại, những thắc mắc ngờ vực cũng không còn nữa, bởi đôi môi họ còn bận cho việc khác rồi.

Ban đầu giữa làn môi chỉ nổi lên tia lửa ngập ngừng và yết ớt, sau đó bùng lên thành đám cháy mạnh mẽ, những cử chỉ thân mật được kiềm chế từ lâu như được giải phóng. Niềm khát khao mãnh liệt cuối cùng cũng được thỏa mãn khi Kudo nắm lấy quyền chủ động và nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy má cô, tay còn lại cũng không rảnh rang mà vò nhẹ mái tóc cô theo cái cách mà... cô thấy nó thật tuyệt! Rất tuyệt! Và rất ấm. Trớ trêu thay, cả hai đều đột ngột rùng mình. Làm thế nào mà một nghịch lý khó tin như thế lại gợi lên cho cô niềm hạnh phúc trong nội tâm đã từng cô lạnh, cô sẽ không bao giờ hiểu được. Nhưng cô nghĩ, đây mới là cảm xúc thật của tình yêu.

Làm thế nào mà cô cảm nhận được điều này lâu đến vậy?

Tách trà cô pha nhằm xoa dịu tinh thần bất ổn, giờ đã nguội lạnh và bị bỏ quên trên kệ bếp. Hai cơ thể ấy ngập ngừng chạm vào nhau, tìm kiếm những mảnh ghép hoàn chỉnh để lấp đầy những lỗ hổng của con tim. Tác dụng làm dịu của nhân sâm không thể sánh ngang với sự hoàn hảo khi Kudo bao bọc lấy thân thể cô. Ngoài trời, mưa vẫn đang rơi. Và bên trong, Miyano Shiho để bản thân xiêu lòng.

Chẳng có bất cứ âm thanh nào phát ra giữa hai người họ.

Thay vào đó, họ thể hiện qua những nụ hôn, đặc biệt khi nỗi ham muốn trong vô thức của họ trở nên rõ ràng hơn. Và bằng cách nào đó, nó còn mạnh mẽ hơn khi Kudo thốt lên lời thú nhận với cô người yêu tuổi học trò giữa tiếng ầm ầm của tàu lượn siêu tốc cách đây đúng 4 năm. Ngay cả tiếng đập thình thịch của con tim ẩn sâu sau nụ cười chúc mừng giả tạo của cô cũng không thể bằng những gì mà cô đang trải qua, với bờ môi của anh gắn với cô. Nụ hôn lần này khiến họ thấu được mọi thứ rõ ràng hơn khi với Ran. Những câu từ như vậy không thực sự tốt. Như các cụ đã dạy, làm hơn là nói. Và có một vài thứ tốt hơn là không nên nói.

Anh hít một hơi thật sâu khi họ tách nhau ra, hơi thở trở nên gấp gáp khi anh cắn vào nơi mà chiếc lưỡi của cô đang yên vị, trong thời điểm mà mọi thứ đã chìm sâu vào đê mê. Đây là cảm giác của tình yêu, cả hai không nói gì nhưng họ có thể hiểu rất rõ. Rằng họ muốn hơn nữa.

Bằng ánh mắt của mình, anh dò hỏi ý cô. Rồi từng chiếc cúc áo của cô được gỡ bỏ. Một. Hai. Ba.

-MỘT-

"Nhân tiện, hôm nay là sinh nhật thứ 17 của Ran." Anh nói khi cố ý mà vô tình lướt ngang qua cửa phòng ngủ của cô. Kudo Shinichi là một ông hoàng của ngôn ngữ hình thể, điều mà anh học được trong thời gian dài giả vờ làm một đứa trẻ. Cái nhún vai của anh không hề làm lộ ra bất cứ một tia căng thẳng nào trong ánh mắt. Trong khoảng năm giây vừa qua, anh đã liếc nhìn chiếc vali của cô không dưới vài lần.

Cô biết anh không cố tình. Kudo, một người ngốc đặc như Osmium sẽ không bao giờ biết rằng cô càng quyết tâm rời đi đến mức nào khi nghe anh kể về cô bạn gái.

Kudo, như dự đoán, chẳng hề nhận ra bất kỳ sự xao động nào đang nào đang bủa vây lấy Shiho và vì vậy cô tiếp tục sắp xếp chiếc vali đã đầy một nửa của mình như thể nó là điều đáng quan tâm hơn ở đây, trong khi sâu thẳm đáy lòng lại sợ hãi cuộc chất vấn sắp xảy ra. EQ Kudo không cao nhưng anh thường không ngốc đến mức này. Đặc biệt là không phải bây giờ, vì cô sẽ rời đi vào hôm nay. Bây giờ tốt hơn là không nên rước thêm bất kỳ rắc rối nào, ngoài anh chàng có trí thông minh đã được kiểm chứng khi họ trở thành bạn.

"Tớ đang nghĩ đến việc đưa cô ấy đến Tropical Land trong năm nay, cậu biết đấy." Anh tiếp lời, tỏ ra không để tâm vào sự thờ ơ đến nghiêm túc của cô - thực tế là cô chỉ cố xua đuổi cái ý muốn tống cổ anh chàng này ra ngoài để có thời gian yên bình khi chuẩn bị hành lý và đồ đạc của mình. Shiho thở dài. Nếu cô không quá hiểu anh, cô sẽ nghi ngờ rằng anh chỉ đang thử lòng kiên nhẫn của cô lần cuối cùng. "Đó là nơi mà định mệnh của chúng tớ bị đảo lộn vì vậy tớ muốn biến nó trở lại quỹ đạo vốn có. Giống như điều mỉa mai nhất của cuộc đời. Cậu nghĩ sao, Haibara?"

Mỉa mai thật! Cuộc đời cô đã nếm đủ mùi nghiệt ngã để có thể thấu cảm nhiều hơn.

"Đồ lãng xẹt." Cô lầm bầm, cảm thấy phát cáu một cách hợp lý và, thậm chí còn không thèm đoái hoài đến tên thám tử dù chỉ là một cái nhìn nhỏ nhất. Mặc dù anh biết rõ rằng nếu cô nhìn mình, đó sẽ là một ánh nhìn băng giá có thể đóng băng cả ngọn lửa ác liệt nhất của địa ngục.

"Đó là viễn cảnh mà bất kỳ bộ phim hài kịch lãng mạn nào cũng có. Tớ còn tưởng cậu thú vị hơn mấy chương trình truyền hình giờ vàng cơ, Kudo-kun."

"Ừ thì..." anh cúi đầu xấu hổ, ngượng ngùng gãi gãi gáy. Rốt cuộc anh đã mời Ran đến nhà hàng nơi bố cầu hôn mẹ... Anh không biết mình thực sự quê mùa đến thế. Và Ran cũng có vẻ không mấy bận tâm. Cô ấy là kiểu người khá giản dị, ngoại trừ sự chú ý của anh thì cô ấy cũng chẳng đòi hỏi gì hơn. "Thôi nào, tớ chỉ đang xin lời khuyên từ cậu. Đâu nhất thiết phải phức tạp hóa như vậy."

"Chẳng phải cậu có lời khuyên rồi sao?" Điểm nhìn không mấy thiện cảm từ phía sau của anh về những chiếc khóa nâu vàng của cô khiến anh gần như tưởng tượng ra cái cau mày chán nản đến bất lực trên gương mặt cô. Biểu cảm ấy là lẽ đương nhiên. "Đừng giao du với Hakuba quá nhiều. Nghe mấy thứ lãng mạn điên rồ của cậu ấy không làm cậu có cơ hội "đụng chạm" vào cô gái ở văn phòng thám tử đâu. Dù sao thì, cậu cũng thực sự để ý tới việc cô ấy đang đón tuổi mới một mình, nên đảm bảo lời tỏ tình của cậu sẽ nhận được sự đồng ý. Ồ để xem. Kết hợp với vài tiếng xuýt xoa và reo hò từ những cô bạn, một nụ hôn cuối ngày là điều hoàn toàn có thể. Quen biết cậu đủ lâu, cô ấy có thể đã nghĩ rằng năm nay cậu lại quên... trừ khi Holmes mắc phải một vài vụ án ngày hôm đó."

Cô dừng lại giây lát để trò đùa lắng xuống, thích thú nhớ lại cái ngày họ cuối cùng cũng tiêu diệt được Tổ chức, trong khi Kudo, trước muôn vàn ánh hào quang bao quanh, lại vô tình quên rằng mình đã chính thức thêm một tuổi vào ngày hôm đó. Ngày 4 tháng 5, ngày của anh, tình cờ cũng là ngày của thác Reichenbach khét tiếng. Quá ngỡ ngàng trước sự trùng hợp định mệnh này, anh không thể không cảm thấy biết ơn món quà sinh nhật mà ông trời đã ban tặng trong ngày đặc biệt đó. Hơn tất cả, Tổ chức sụp đổ chính là món quà tuyệt vời nhất mà ai cũng mong ước có được. "Cậu cũng đâu có nhớ mấy thứ lặt vặt như vậy... kiểu như sinh nhật của mọi người ấy. À đúng rồi..." Lần này cô đối mặt với anh, phì cười trước khuôn mặt đỏ bừng của anh. "... Sinh nhật của cậu là khi nào?"

Thì ra anh không bao giờ để ý đến nó.

Làm sao anh có thể quên? Khi thú vui của cô luôn là gợi nhớ cho anh về ngày ấy?

Anh than vãn, dậm chân với một cái bĩu môi thất vọng. "Tớ không muốn hỏi lại đâu, Haibara." Anh lẩm bẩm, khoanh tay hờn dỗi và càu nhàu vì bị dắt mũi. Hai tháng trở lại cuộc sống của Kudo Shinichi chưa thể khiến anh mất đi cách cư xử của Edogawa Conan. Hai tháng miễn cưỡng quay trở lại dáng hình Miyano Shiho cũng không xóa sạch bản tính con quỷ thâm hiểm trong cô, cũng như cái cách cô cố tình chà đạp vào cái tôi cao ngạo của anh. Mỗi ngày như này càng khiến Shiho khó có thể từ bỏ mối quan hệ mập mờ giữa họ, để thuyết phục bản thân rằng: với anh, cô chẳng là gì cả. Cô chẳng là gì đối với anh, nhưng nụ cười ngốc nghếch đáng ghét đó làm cô thấy mình rất đặc biệt, anh luôn thành công trong việc khiến cô quên đi điều đó. Ngay cả trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Chắc chắn về sau, cô sẽ rất nhớ những lời châm chọc bi hài và những lần tranh cãi vụn vặt mà họ từng trải qua với nhau trong thời gian này.

Cách họ chọc ngoáy vào nỗi đau của nhau nhưng luôn hết lòng đón nhận chúng là điều mà chỉ hai người mới chia sẻ cùng nhau. Bắt đầu từ căm ghét, phát triển thành tình bạn và cuối cùng trở thành mối quan hệ cộng sự mà cô sẵn sàng chết vì nó. Cô ước rằng trái tim cô có thể chấp nhận mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức ấy.

Tiếc thay điều đó không xảy ra. Cô chẳng là gì so với thiên thần của anh. Và bây giờ, là tất cả hoặc chẳng là gì. Cô không đủ can đảm làm trái tim mình vụn nát thêm nữa. Hạnh phúc của cô là khi thấy anh hạnh phúc. Nhưng trực tiếp chứng kiến điều ấy trong khi cất giấu nỗi đau âm ỉ không phải là điều cô có thể chịu đựng được.

Đây là chuyện thường tình diễn ra khi bạn yêu ai đó.

"Bao giờ cậu đi vậy, Haibara?"

Sự thay đổi đột ngột trong giọng điệu của anh khiến cô giật mình đến sững lại, trong sự bồn chồn khó hiểu, cô quay lại nhìn anh đầy tò mò. Tông giọng của anh ngang phè đến mức ai cũng lập tức nhìn ra sự giả trân, giống như nét diễn nghiệp dư khi giả vờ rằng nó không quan trọng. Nét mặt của anh đã chứng minh điều ấy, bởi anh cố gắng giấu cái cau mày trầm buồn bằng cách trưng ra vẻ thờ ơ lộ liễu. Đôi mắt của anh, viên ngọc xanh biển đầy sức sống thường ngày, giờ lại chìm dần vào màu u tối của sự thất vọng, giống như ánh mắt đau đáu nhìn vào gương mặt nức nở của cô khi xưa. Kudo, mặc dù không phải là một kẻ nói dối giỏi nhưng tài diễn xuất của anh đủ tốt để có thể dùng lớp mặt nạ che đậy những lời dối trá của mình, và cố tình tẩy trắng thành đen dưới vỏ bọc của sự gian dối. Chưa hết, gương mặt anh giờ đây chẳng hề có một chút biểu cảm nào. Cô vui mừng nhận ra rằng rốt cuộc anh cũng không hoàn hảo như vậy.

Không cần mở lại hộ chiếu, cô mỉm cười chắc chắn. "Ngày mai." Câu trả lời đầy thản nhiên ấy làm anh khá sốc, trong khi cô ưu tiên việc kiểm tra lại những đồ dùng đáng để lưu tâm cho cuộc sống mới kể từ ngày mai. Hộ chiếu – đã xong. Vé máy bay – đã có. Các loại giấy tờ xác nhận danh tính - tất cả đều ổn. Ồ! Cuộc sống sẽ không bao giờ là một món quà nếu không có những ngày này. Rồi cô sẽ sống trong sự giả tạo! "Jodie-sensei sẽ đến đón tớ tới buổi họp bằng máy bay riêng. Có thể sẽ đến một nơi nào đó ở châu Âu trong ngày, tận hưởng niềm phấn khích của những người đứng đầu khi lôi kéo được tớ tới. Mặc dù khá chắc rằng họ sẽ cảnh giác về xuất thân Sherry, tớ cũng không đòi hỏi nhiều về mấy thứ lễ nghi lịch sự, nếu đó là điều cậu trăn trở. Nhưng mà... " Cô ấy cười khẩy, tự tin về quan niệm của mình. "So với việc để ai đó trực tiếp mổ xẻ bộ não thì việc tín nhiệm tớ như chú chó nghiệp vụ trung thành vẫn an toàn hơn. Vì vậy, tớ đoán sẽ ổn miễn là tớ làm ăn đường hoàng, đúng chứ? "

"Chậc." Anh lầm bầm "Haibara? Một cô gái đường hoàng á? Không khả thi lắm."

"Này, tớ nghe rồi đấy." Shiho cao giọng, lè lưỡi đáp lại nhưng vẫn giữ vẻ thanh lịch, dáng vẻ còn tốt hơn sức gồng của Kudo khi trò chuyện. "Về mặt tích cực, bản chất xấu xa của tớ sẽ được kiềm chế bởi vì cuộc đời tớ sẽ không phải chứng kiến ai đó bị sát hại mỗi ngày và tớ có thể bỏ trốn với những thiết bị phòng thí nghiệm đáng yêu của mình mà không phải lo lắng về những tin nhắn đe dọa và những nghi phạm đáng gờm. Ít nhất thì tớ có thể làm một cái gì đó hữu ích hơn là từng chế tạo thuốc tăng trưởng cho một vài chàng hoàng tử teo nhỏ nào đó."

"Cậu thôi đi."

"Sao? Trúng tim đen hả?"

"Tại sao cậu phải rời đi?"

Điều này đã khiến cô nghĩ lại về các khóa học của mình. Thực sự đấy, tại sao ư? Tự ký vào một thỏa thuận với lời đề nghị một lần nữa làm con tốt trong một Tổ chức hợp pháp hơn của những kẻ nói dối và sát nhân là điều cuối cùng Akemi muốn cho em gái mình. Điều này đã đúng. Việc được gọi là Trưởng khoa pháp y cũng không khác mấy khi là Sherry. Trở thành công chức thực thi luật pháp không phải sự thay đổi lớn lao so với việc trở thành tội phạm. Chỉ là đổi phe thôi. Cuối cùng, bạn vẫn phải cầm súng giết người để chính bạn không bị như vậy.

Nhưng ít nhất, lần này, cô có cơ hội nghiên cứu về cái chết để cứu sống. Lần cuối cùng bước vào phòng thí nghiệm với tư cách là Miyano Shiho, cô chỉ ở đó để thử nghiệm cái chết cho con người rồi cuối cùng trốn tránh nó, giống như Chúa và ác quỷ đã từng làm. Đây là quả báo duy nhất mà cô có thể nghĩ ra. Bởi vì, không giống như Akemi ngây thơ luôn mong, đứa em gái này sẽ không bao giờ có thể sống một cuộc sống bình thường cho đến khi thời gian qua đi và quá khứ bị lãng quên như thể không tồn tại. Nhưng hiện tại, bởi vì cô không làm vậy, mấy cái kiến ​​thức của nợ chết tiệt trong giới hóa học sẽ được vận dụng theo hướng tốt hơn.

Cuộc sống chưa đầy một năm khi là Haibara Ai đã dạy cô phải luôn nhìn theo chiều hướng tích cực hơn.

Những điều này, cô đã thành thật chia sẻ tất cả với Kudo.

Cô biết rằng anh sẽ lắng nghe.

"Bên cạnh đó, chỉ là một Nhà Dược học bình thường, thu nhập khiêm tốn, Hakase có lẽ sẽ bảo cuộc sống như vậy quá tẻ nhạt." Cô nhẹ nhàng giải thích, thích thú trước cái nhìn chăm chú vô hồn của Kudo. Anh luôn làm cô thấy thú vị. "Tớ sẽ không thể mua những món đồ thời trang yêu thích nếu tớ chỉ làm tự do như Hakase. Nhưng... hiện tại, đó mới là cuộc sống như bao người khác."

Ẩn ý: Cậu không cản được đâu. Tớ có quyết định của tớ rồi.

Anh không định cản cô. Nhưng anh quá cứng đầu khi luôn muốn giữ cô ấy trong tầm mắt của vị thám tử lừng danh, chí ít thì anh có thể cố gắng tránh sự quyến luyến giữa cả hai. Không giống như việc anh bắt buộc phải hôn tạm biệt cô vào đúng ngày mà anh có thể nhận được một nụ hôn nồng nàn hơn từ bạn gái của mình. Trong một khoảnh khắc ảo ảnh của tiềm thức, Shiho cảm thấy có chút ấm lòng vì anh vẫn dành sự chú ý với việc cô rời đi. Có thể, Kudo đã quá quen với sự hiện diện của cô như một lẽ đương nhiên trong cuộc đời tươi đẹp của anh, để có thể quan tâm đến việc cô rời đi. Anh từng nói rằng hai người là bạn...

... là cộng sự.

"Ừ thì, tớ nghĩ rằng chúng ta nên giữ liên lạc."

Một nỗi thất vọng bao trùm lấy cô vì những lời cuối khiến cô ngạc nhiên. Nhưng một lần nữa? Cô nên mong đợi điều gì đây? Cô chẳng là gì đối với anh. Đơn giản vì, anh đã để cô ra đi...

Mặc dù vậy, anh vẫn cười, không bao giờ để tâm đến sự xáo động trong nội tâm của cô. Điều gì tạo nên khác biệt trong hôm nay? Mặc dù hôm nay là... hôm nay là...

Anh không cần biết điều đó.

Nhưng có lẽ, đó chỉ là vấn đề thời gian...

"Nhưng Haibara? Liệu cậu có còn nghĩ về những cuộc phiêu lưu của tớ vẫn luôn kỳ thú kể cả khi cậu đang ở nước ngoài..." Dáng đứng của anh có vẻ thấp thỏm, rõ ràng là không thoải mái với những câu lảm nhảm vô nghĩa. Mọi hành động của Kudo đều có mục đích và chàng trai ấy chỉ vòng vo khi không biết nói gì. Có vẻ như giờ là một trong những thời điểm cô cảm thấy lạc lõng đến vô vọng. "Tớ nghĩ thỉnh thoảng sẽ ghé qua nếu tớ cần ai đó để châm chọc. Cậu biết đấy, nếu rảnh... tớ có thể gọi cho cậu để chúng ta trút phiền muộn... nếu có... Ừm, nói ra thì hơi kỳ nhưng... "

Ẩn ý: Đại loại thì... tớ sẽ rất nhớ cậu.

"Tớ vui vì quen biết cậu và Ran-san." Cô đáp lại với vẻ hài hước, nở nụ cười cho dù bản thân không hề muốn. "Thời gian rảnh có lẽ sẽ nhiều như những lần cậu đề nghị hẹn gặp ở nhạc hội ấy."

Anh cười. Nụ cười thật lòng. Những ngày này cô luôn thấy anh vô tư thái quá khi ở bên cạnh. "Này! Tớ biết là không nhiều. Nhưng ít nhất nó vẫn có chút ấn tượng chứ."

"Không hề, cảm ơn."

Tiếng khúc khích vẫn tiếp tục như thường lệ, không hề nao núng. "Nhưng cậu sẽ ở đó khi tớ gặp trở ngại đúng không? Cậu biết là lúc nào tớ cũng gặp mấy thứ khó khăn như vậy mà? Và cậu cũng cần biết rằng cậu là người duy nhất tớ có thể tìm đến. Không tính Hattori vì cậu ta chỉ muốn tranh tài. Và cậu ấy còn ở tít Osaka nữa. Kiểu như Watson của tớ ấy?"

"Rất tiếc nhưng tớ không phải là vị bác sĩ học việc vô dụng nào đó để bám theo Reichenbach chỉ vì Mary Morstan chết một cách dễ dàng. Tớ cũng có cái mạng của tớ chứ."

"Haha vui đấy." Anh đảo mắt vào tài liệu tham khảo rồi với một cú xoay người đầy bất ngờ, anh đột nhiên chìm vào sự nghiêm túc hoàn toàn. Đồ thám tử tâm thần ngốc đặc. "Cậu thực sự phải đi à, Haibara?"

Im lặng.

Khó chịu thật. Mãi cho đến khi cô phá vỡ khoảnh khắc này sau một lúc suy ngẫm.

"Cậu có Ran rồi, Kudo." Cô thở dài, đầy tiếc nuối. Bởi vì đây là sự thật. Và một phần của cô căm phẫn điều ấy. Anh không cần cô nhiều như cô muốn. "Đừng có nói... cậu muốn đến với tớ hơn là cô ấy. Cô ấy là người bạn tốt nhất phải không?"

Kết thúc cuộc trò chuyện.

Trong khi Kudo nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt mở to kinh ngạc và có cả sự do dự ẩn giấu. Thực tế câu trả lời là có, có lẽ anh sẽ thực sự đến với cô ấy khi cần. Không phải Ran. Mà là cô ấy. Shiho.

Điều gì đang diễn ra vậy? Anh cau mày.

"Hôm nay là sinh nhật Ran, Kudo." Giọng cô thật trầm, đôi mắt nhắm chặt. Nghiền ngẫm. Nhưng Kudo hiểu cô hơn thế. "Tớ nghĩ rằng cậu nên đi ngay bây giờ. Một ngày không kéo dài mãi. Có thể chỉ cần tặng cô ấy một món quà mà cô ấy thích."

"Vậy thì, tớ chỉ muốn gửi lời chào tạm biệt và chúc may mắn."

"Ừm, cảm ơn cậu" Kiệm lời nhưng đủ để nói với anh rằng cô trân trọng điều ấy.

Với bàn tay đặt lên cửa và đôi mắt anh vẫn nhìn cô, đây là lần đầu tiên Shiho thấy Kudo với nhiều bất an như vậy.

Và anh nói. "Cậu biết đấy, tớ đã nói dối khi bảo rằng định mệnh bị lệch nhịp khi ở Tropical Land."

Có lẽ anh cũng không quá ngốc.

"Vì nếu không, chúng ta sẽ không thể gặp nhau."

Hôm nay cũng là sinh nhật của cô. Và anh đã trao cho cô món quà của anh, là một con người khác với quyết tâm thực sự có thể phai nhạt theo thời gian và hoàn cảnh. Rốt cuộc, anh không hoàn hảo như một hiệp sĩ đối với Thiên thần của mình.

Nhưng anh không cần biết điều đó.

-Hai mươi-

Những câu hỏi xuất hiện ngay lập tức và Shiho tự chất vấn bản thân: Anh ấy có thực sự xứng đáng biết không?

Liệu anh có được biết hay không vốn dĩ vẫn còn là điều đáng tranh cãi. Theo lý mà nói, anh chưa bao giờ thực sự hỏi về nó, cô cũng không có nghĩa vụ phải nói. Nhưng rồi một lần nữa, trong những trường hợp khó lường nhất, anh đã tặng cho cô những món quà mà cả hai đều không nhận ra là cần thiết. Cô không bao giờ nhận ra rằng cô có thể đã muốn nó cả đời. Thậm chí, điều trớ trêu khác trong cuộc đời nghiệt ngã của cô chỉ là một sự hiển hiện chớp nhoáng gần đây, khiến bản thân nó chỉ được biết đến với một tiếng đập cửa và một câu tỏ đầy yêu thương. Nhưng có lẽ, đó là điều khiến Kudo Shinichi cảm thấy thích thú với cô: việc anh có thể hoàn thiện cô mà không hề hay biết.

Anh ở đây, ngay bây giờ. Ở Ireland. Rời xa Ran. Đến với Shiho. Với đôi môi gắn chặt và cơ thể ôm sát, Shiho bắt đầu nghĩ rằng, Kudo Shinichi thực sự đến với cô như bản năng mách bảo. Giống như anh không còn nơi nào khác để đi, dù sự thật là anh còn nhiều nơi khác, rồi Kudo chọn cô vì sự thôi thúc, coi trọng cô hơn tất cả những người khác, anh đến căn hộ này để tìm một nửa tâm giao hoàn hảo của mình. Tại sao lại vậy, Shiho chỉ tự hỏi tại sao. Sau đó, cô biết rằng bản thân Kudo ghét bỏ việc phá vỡ một thói quen và trong vài tháng bên nhau, Shiho, đối với anh đã trở thành lẽ dĩ nhiên thường ngày ấy.

Nói một cách khôn ngoan, điều này chỉ có thể có nghĩa là cô hoàn thiện anh nhiều như anh đối với cô. Ngày 4 tháng 5 của bốn năm trước, cô nhớ Kudo đã gián tiếp nói với cô điều này, rằng anh vui mừng như thế nào khi cô ở đó, cùng đấu tranh cho tự do của nhau. Và sau đó là lời cảm ơn vì sự hiện diện của cô, giống như anh không thể làm điều đó nếu chỉ có một mình.

Cô cũng cần anh ấy nhiều như vậy. Có thể anh đã biết điều đó.

Vì vậy, khi Kudo từ từ ôm lấy cơ thể đang bị kích thích mãnh liệt của cô vào lòng và không nề hà đặt cô xuống giường, trong giây lát Shiho buộc mình phải quên đi thực tế phũ phàng trong mối quan hệ giữa họ. Ngoại tình. Khái niệm mà một tâm hồn khác sẽ bị thiêu đốt trong địa ngục của chính cô khi nỗi khát vọng giữa hai người bùng cháy như một địa ngục rực lửa. Mặc dù vậy, Shiho nhận ra bản thân như bị tác động bởi thứ rượu ngọt làm người ta đắm say, khi cô giúp anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi đã ẩm ướt và dứt khoát ném nó sang một bên, rồi liều lĩnh bắt lấy môi anh bằng chính đôi môi của mình. Cô vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần nhưng không phải để giành thế chủ động. Thay vào đó, với một sự đồng điệu khá rõ ràng, đôi môi của họ quấn lấy nhau, chìm vào những vũ điệu giống như một trận đấu Capoeira được biên đạo trước. Thật tuyệt. Thật thỏa mãn. Và bằng cách nào đó, ngay cả khi đây chỉ là lần đầu tiên của họ, hôn Kudo giống như hôn một người biết phải làm gì để chiều lòng bạn. Kỹ năng của anh thực sự tốt.

Hài lòng buông lỏng cánh môi, cô kiên quyết phớt lờ những lần đụng chạm mạnh mẽ của anh đối với cơ thể vẫn đủ quần áo chỉnh tề của mình, mỗi lần anh ghì vào lớp vải là mỗi lần cô càng trở nên bồn chồn hơn khi mỗi giây trôi qua. Thay vào đó, lưỡi của họ tiếp tục vật lộn với hoạt động nghệ thuật của nó, cái chạm nhẹ tựa lông hồng nhưng đầy cháy bỏng như tạo ra một luồng tia lửa khiến một người mất hết lý trí vì run rẩy và người kia, trong niềm mê đắm mãnh liệt mà anh không bao giờ biết rằng anh đang khao khát được bùng nổ. Thực sự rất nóng. Cực kỳ nóng. Chưa dừng lại ở đó, như một nghịch lý, họ tìm kiếm hơi ấm của nhau như vị cứu tinh, khẩn trương đến mức ngay cả hai con người cứng đầu này cũng phải lao vào đầy táo bạo và liều lĩnh, điều mà chưa từng thấy ở họ trước đây.

Nghĩ kỹ lại đi, tiếng nói của lý trí hét lên với họ. Nhưng chỉ thoáng qua vài giây và rồi giọng nói đó bị làm lơ một cách trắng trợn khi đồ trên người cô nhanh chóng chỉ còn sót lại chiếc tank top, những ngón tay khéo léo của anh giữ chặt lấy vạt áo khiến làn da cô không thể tiếp xúc với luồng không khí đầy ái muội. Đôi mắt anh nhìn cô đầy khẩn khoản, cô còn có thể nhìn ra một thứ gì đó gần giống với niềm mãnh liệt mà cô đang cảm thấy, là ham muốn. Chứa đựng sự yêu thương. Đau đớn thật! Thực sự rất đau! Cơn đau nhói hiện hữu giữa hai chân cô ngày càng trở nên dai dẳng và khó để thích ứng được, nên Shiho không còn cách nào khác ngoài việc phó mặc cho anh. Để xoa dịu cơn đau, cô kéo anh sát lại và hôn anh mãnh liệt để quên nó đi, quên đi mọi thứ, dù chỉ trong một khoảnh khắc. Tay anh siết chặt và cảm giác đầu tiên là sự tiếp xúc trần trụi với luồng khí lạnh mơn trớn trên ngực cô, giống như cảm giác lột bỏ đi lớp da thứ hai gớm ghiếc. Cô thấy mình giống một con rắn. Một con rắn tội lỗi và hiểm độc. Và cái cảm giác anh mang lại, thực sự rất tuyệt. Còn Ran thì sao? Cô đã hỏi vậy. Nhưng dường như anh không nghĩ nó quan trọng vào lúc này.

Hơi thở nóng hổi của anh phả vào cô, nhịp tim trở nên gấp gáp khi anh ngập ngừng nghiêng người gần hơn đến với rãnh ngực cô, một lần nữa, đôi mắt ngọc lam khéo léo dò hỏi ý cô. Với một cái gật đầu không mấy tự nhiên, cô chờ đợi. Những ngón chân co quắp. Anh đặt môi mình lên.

Không lãng phí thêm một giây nào nữa, anh há miệng ngậm lấy một bên.

Kéo theo đó là tiếng thở hổn hển của người con gái.

-HAI-

"Ngạc nhiên chưa?!!" Anh nở nụ cười rộng tới tận mang tai, trong khi đó, từ trên trời rơi cái ầm xuống ngưỡng cửa nhà cô như thể việc anh đột ngột xuất hiện không báo trước là một điều bình thường có thể chấp nhận được. Ngay cả cái nhìn tổng thể cũng tương phản với lời chào của anh, khi anh đang nhìn chằm chằm vào cô một cách đầy hi vọng với ngụ ý rằng cô nên mong đợi điều này. Nhớ lại thì, anh từng nói sẽ dành thời gian để tới thăm nơi ở của cô. Nhưng đâu cần phải sớm như vậy? Và tại sao lại là hôm nay... thay vì các ngày khác.

Hôm nay là sinh nhật của cô.

Hôm nay cũng là sinh nhật của Ran.

Nhưng anh không cần biết điều đó, đúng chứ?

"Kudo!" Cô thốt lên.. Sự tức giận bùng lên trong đôi mắt sắc lẻm như một lời đáp lại đầy thân mật, Kudo Shinichi lách qua cô và phi thẳng vào trong căn hộ, không thèm đoái hoài cả phép lịch sự tối thiểu là cởi giày để ngoài của như nét phong tục truyền thống Nhật Bản, bản thân điều này đã là sự bất thường. Dù với lý do gì, anh cũng đã xâm nhập vào trong khu thiên đường ẩn náu an toàn của cô trong vài tháng qua, với tư cách là sinh viên Hóa học bình thường, Anita Hailey. Cô thấy anh nằm co ro trên chiếc ghế đôi, chân đặt lên bàn. Thực sự thì, trông anh giống hình tượng của người bạn trai cũ, hết sức thoải mái. Và gương mặt Shiho bỗng đỏ bừng, chỉ vì suy nghĩ bất thường đó.

Điều gì đã xảy ra với Kudo và những thứ anh cho là gây bất ngờ?

Không còn đóng vai kẻ ngố trong cuộc hội ngộ này nữa, Shiho uể oải đi theo tên thám tử vào trong, cố ý lầm bầm về việc con người không còn coi trọng quyền riêng tư của người khác nữa. Phát hiện ra anh đang lảng vảng trong phòng khách khiến cô hơi khó chịu nhưng không có lý do gì để cô không hỏi anh đúng trọng tâm câu chuyện. Bởi bản tính của cô luôn là người thẳng thắn, đúng chứ?

"Tớ nghĩ Paris mới là địa điểm tuyệt vời hơn để những người yêu nhau tổ chức sinh nhật và ăn mừng kỷ niệm cơ mà?" Cô ném cho anh cái nhìn ẩn ý, ​​tiện thể quên luôn việc mời nước khách như một phép lịch sự vì dù sao đột nhập nhà người khác cái kiểu này cũng không gọi là lịch sự. "Dublin không phải nơi lý tưởng để ghé thăm vào lúc này, nên tớ rất không hiểu tại sao cậu lại đến chỗ tớ trong khi cậu có thể có một nụ hôn kiểu Pháp tuyệt đẹp ở Louvre. Tớ thắc mắc rằng... "

Giọng cô nhỏ dần. Một phần là vì chính cô. Anh không biết đúng không?

Hôm nay là sinh nhật của cô.

Nhưng anh sẽ không biết điều đó đúng chứ?

"... Chính xác thì tại sao cậu lại ở đây?"

"Tớ là đồ lãng xẹt mà." Anh nhếch môi đáp lại, cố ý nhấn nhá lại những lời châm chọc của cô cách đây đúng một năm, trong khi bật ra tiếng cười giòn tan như thiếu niên mới lớn. Bằng cách nào đó, nhại lại lời nói của cô ấy là một cách hay để khiến cô mất cảnh giác đến mức đơ người, vì lời châm chọc đó không chỉ còn là của cô nữa. Khá bình thường khi anh chờ đợi lời đáp lại từ cô, giống như lời nói mỉa nhau khi họ bị mắc kẹt trong cùng một phòng. Bầu không khí bao trùm nặng nề lên cả hai. Cô im lặng, để xác định chính xác những gì vừa nghe. Và anh, đợi cho người kia phản hồi lại để tiếp tục cuộc trò chuyện. Sau đó, khi xem xét kỹ hơn, cô nhận ra rằng anh có thể đã nghĩ về cô nhiều hơn trong suốt cả năm qua so với số lần anh giao du với người tự nhận mình là Shakespeare của hiện đại - Hakuba. Trò đùa đen tối và sự nhiệt tình của cô thực sự đã ảnh hưởng đến anh khi cô rời đi rồi? Mỉa mai thật đấy.

Như thể tiếp tục dẫn dắt những suy luận của mình đi tới kết luận, Kudo nhún vai và chỉ ra vấn đề. "Hơn nữa, Hakuba cũng đang ở Pháp. Không phải cậu đã nói trước rằng tớ nên hạn chế giao du với cậu ta sao?"

"Ồ." Cô muốn cạn lời, đảo mắt chán chường. Cậu ta cứ làm như cô bắt buộc cậu ta phải làm thế vậy. "Cảm động đấy. Không ngờ mấy lời đó có sức ảnh hưởng tới cậu. Cậu nghĩ tớ là ai? Mẹ cậu à?"

"Thì, cậu từng khuyên vậy khi nói lời tạm biệt."

"Và cậu bận tâm à? Ái chà." Cô thở dài. "Cảm động thật."

"Tớ cũng đâu biết phải làm gì khác." Anh nhún vai, ra hiệu cho cô ngồi đối diện với mình, như thể cô là khách mời còn anh là chủ một câu lạc bộ hẹn hò. Nghiêm túc đấy chứ? Nếu vẻ mặt thất thần đó của anh không bao trùm lên gương mặt mang đậm nét Edogawa Conan, cô có lẽ phải suy nghĩ kỹ và ngờ vực rằng đây chỉ là Kaitou Kid ngụy trang. "Đó là mấy câu cảm động mà cậu có thể nói hả." Đậm mùi châm chọc. Đây mới thực sự là Kudo. "Sao cậu không tỏ ra..."

"Bất ngờ quá, ngạc nhiên ghê." Cô ngắt lời, lần này bắt chước giọng điệu của anh; thở dài khi biết điều mà cô đoán chắc chắn sắp xảy ra. Nhìn nụ cười tự tin của Kudo, cô biết rằng có lẽ mình lại phải gặp một vụ án giết người hại não khác. Lần đầu tiên trong một năm. "Điều gì đã làm Kudo phải bay đến Ireland với những lý do khập khiễng như vậy, chỉ để yêu cầu tớ trở thành đứa trợ lý ngu ngốc và giúp cậu kiểu như Watson? Cậu không biết nghĩ cho người khác à?!"

"Nào nào!" Anh hờn dỗi và bĩu môi phản đối trước suy đoán của cô. Kudo không thích tâm can mình bị nhín thấu. Tuy nhiên, thật không may, ngoài anh ra thì trong phòng còn một người rất thông minh khác. Anh thở dài. "Chỉ là tiện đường thôi, cậu biết đấy. Ở Ireland có một số bằng chứng hữu hiệu và cậu cũng đang ở đây luôn. Cho nên, tớ cũng muốn có vài sự trợ giúp."

"Ồ." Cô nói, lần thứ hai trong vòng ba phút, dẹp tất cả các khí chất nguy hiểm thường ngày xuống cống. Nhưng ít nhất, điều này không át đi sự thông thái của cô. "Đúng là bản tính khó dời. Cậu bỏ rơi cô bạn gái trong ngày sinh nhật để ưu tiên chạy theo một vụ án." Cô trưng ra một khuôn mặt khó ở. Nhưng cô có thể hành động tốt hơn là nói... ngay cả Kudo cũng có thể. "Hay là cậu đã quên? Từ những gì tớ nghe được, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên. Chà, Kudo-kun. Cậu chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của người khác, ngay cả nghĩ cho cậu."

"Tớ xin lỗi vì làm cậu thất vọng nhưng theo những gì cậu biết, tớ không phải kiểu người như vậy." Trông anh có vẻ khó chịu, đôi mắt sắc lạnh trừng trừng nhìn cô, nhưng không hề có ý muốn xuyên thủng người đối diện. Cô không nhận ra khóe miệng mình đang nhếch lên, ngày càng rõ nét. "Ran đang ở với tớ. Khi chúng ta trò chuyện, cô ấy đang ở phòng của Jodie-sensei, xem mấy bộ phim dành cho phái nữ mà tớ không tài nào hiểu được. Và ừ thì, như cậu nói, chúng tớ định đến nhà hàng Pháp sang trọng ở trung tâm thành phố và ăn mừng tuổi mười tám của cô ấy." Anh nhún vai gạt bỏ. "Nhưng vì cô ấy còn quá bánh cuốn với Starling mà không nhận ra tớ đã bốc hơi, nên tớ đã dành thời gian để nghiên cứu sâu hơn về vụ án."

Một cái nháy mắt. Đầy mưu mô. Nhưng chắc là vô tình, vì với mấy thứ cần sự tinh tế, Kudo lại trắng tinh như tờ giấy vậy. "Cậu sẽ giúp chứ?"

Và sau nhiều lần thuyết phục (và một phần là do cô muốn cái tên kia bớt lải nhải ỉ ôi), cô đã đồng ý.

Cuối cùng, cuộc truy vết dần trở nên phấn kích và ly kỳ, đến nỗi cả hai người đều quên mất sinh nhật của Ran cùng bữa tối kiểu Pháp, và tốt hơn là họ nên hiểu rằng cô gái từ Văn phòng Thám tử, Thiên thần và bạn gái của Kudo sẽ không bận tâm.

Và Shiho, thực sự bất ngờ, khi thấy mình không hề nhắc anh điều đó.

Cùng anh ăn tối tại một nhà hàng Châu Á, cùng vui vẻ trò chuyện về những ngày xưa cũ là tất cả những gì cô có thể mong mỏi.

Hôm nay cũng là sinh nhật của cô.

Nhưng anh không cần biết điều đó.

-Hai mươi mốt-

Vào ngày này mỗi năm, anh luôn làm cho cô cảm nhận những gì hạnh phúc nhất trên đời, lấp đầy khoảng trống vốn đã tồn tại trong trái tim đang đập của cô, khi tất cả những thứ là mục đích sống của cô không còn là trách nhiệm duy nhất của cô. Cô cho rằng đây là cảm giác của tình yêu đích thực: một công thức với lượng gia vị hoàn hảo để ta có thể thưởng thức chúng một cách trọn vị. Ngày trước, tình yêu với cô chỉ là thứ để lợi dụng, cô cần bảo vệ chị gái và việc yêu đương với Gin giúp điều này trở nên dễ dàng hơn. Xoa dịu bản chất máu lạnh của hắn qua những nụ hôn. Và xóa bỏ mọi nghi ngờ về lòng trung thành từ hai chị em bằng việc quan hệ thể xác. Dù thế nào thì đây không phải loại "tình yêu" có hậu. Kết cục của nó, chỉ có cái chết. Akemi bị sát hại. Gin phải chịu quả báo hắn đáng có. Chỉ còn mình Shiho cô độc. Đó là cách cô dành tình cảm cho người chị của mình.

Mặt khác, tình cảm dành cho Edogawa Conan là nguồn sáng duy nhất trong cuộc đời đầy tăm tối của cô (cái tên Haibara Ai cũng phần nào nói lên điều này) – anh là kiểu người rất dễ khiến cô rung động từ những ấn tượng sơ khai, cho cô đủ không gian yên tĩnh khi cần, mang lại niềm vui trọn vẹn mà người chị quá cố luôn mong ước cô có thể tận hưởng nó. "Kiếm cho mình một người bạn trai, như Moroboshi Dai của chị chẳng hạn." Không yêu cầu quá cao, chỉ cần vậy là đủ. Thứ tình cảm hồn nhiên kiểu này, đối với cô giống như một kỳ nghỉ dễ chịu, một điều gì đó hấp dẫn và mãn nguyện, khác hẳn với tình yêu ký sinh của cô với Gin, giống như niềm vui của người nghệ sĩ vô danh lúc nhận được lời khen và hưởng ứng cuồng nhiệt từ khán giả. Tình yêu dành cho Kudo, dù chỉ từ một phía nhưng cô chỉ cần vậy là tốt lắm rồi. Haibara Ai không phải kiểu con gái ảo tưởng, cô đủ tinh tế trước tất cả những điều không tưởng mình từng trải để biết khi nào nên dừng lại và thôi đắm chìm vào những điều viển vông vô ích. Tình yêu của cô khiến cô cảm thấy thật vô vọng.

Bước tiếp mà không có anh tương đối dễ dàng cho đến khi anh nhận ra anh không thể để cô rời khỏi như vậy. Khi anh bắt đầu do dự không thành lời, cô càng không thể nói. Kudo không bao giờ làm vậy. Và bản thân cô cũng bằng lòng với tình bạn ngầm của họ trong vài năm qua dù chỉ là một suy nghĩ thoáng qua. Tuy nhiên, ngày hôm nay mang tới nhiều hơn thế, cơ thể cô như nổi lên một xung điện làm tê liệt dây thần kinh và bao trùm mọi giác quan. Đúng là như vậy, cô đang sợ. Cô không lạ gì loại cảm xúc đặc biệt đó. Việc dừng lại ở mỗi hành động là điều mà cô đã quá quen với vai trò là Sherry. Nhưng chắc chắn khi nghe được tin sẽ có điềm rủi nào đó đe dọa tới một ngày bình thường của bạn, bạn sẽ chạm tới giới hạn của sợ hãi. Lần này cô thực sự thấy mình đang sợ hãi khi đắm chìm vào bể hạnh phúc, nhiều đến mức... cô có thể dũng cảm nhảy vào nó.

Cô sợ.

Nhưng anh không cần biết điều đó.

Đau. Thực sự rất đau! Giống như cơn đau từ ngọn lửa gần thiêu rụi bạn nhưng chẳng thể khiến bạn chết. Giống như cảm giác vồn vã khi chạy chưa xong công việc. Giống như sự ngột ngạt khi nín thở quá lâu. Và đây... đây là cái mà họ gọi là tình yêu... không gì có thể tuyệt hơn thứ này. Kudo kéo dài thời gian trong từng chuyển động nhịp nhàng nơi đầu lưỡi, mơn trớn trên từng nấc da cô. Bờ môi anh vờn lấy thân trên của cô, trong khi bàn tay không yên phận mò xuống chơi đùa với khóa quần, ngây thơ vuốt ve phần da thịt nhạy cảm bên dưới. Cô thấy đầu óc mình như đang lơ lửng tận trên mây. Cô chờ đợi... cùng cảm giác tê liệt... và run rẩy... bờ môi của anh... đôi môi nóng hổi... như con rắn trườn khắp mọi nơi... Cô rên rỉ tên anh... lặp lại cái tên ấy đến nghẹt thở. Đối với Kudo, một người chẳng thể cảm nhạc, những âm thanh này lại như bản nhạc rót vào tai.

Đây là thanh âm của tình yêu.

Như một nghệ nhân piano, ngón tay anh thuần thục lướt qua từng nấc da cô, biết chính xác đâu là điểm nhạy cảm cần lưu tâm để bản tình ca anh mong muốn có tiết tấu hoàn hảo nhất, cùng cô trải qua thăng trầm như những gì anh từng làm trong suốt cuộc đời. Như thể đây là những điều anh đang chờ đợi. Như thể đây là điều duy nhất anh từng làm. Đột nhiên, phía dưới lớp quần của cô trở nên chật hơn ở phần hông run rẩy, bó sát vào thân dưới của cô và làm cho cơn đau giữa hai chân trở nên tồi tệ hơn, tuy nhiên, khi Kudo dứt khoát kéo xuống, nó lại trượt ra vô cùng dễ dàng như được giải thoát khỏi bức bối. Có lẽ một phần là nhờ sự giúp đỡ trong vô thức từ cô. Cái lạnh lập tức mơn trớn lấy phần da đùi. Trong lòng nhẹ bẫng, Shiho cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi.

Đôi chân thon dài và trắng nõn của cô khiến Kudo phải rên rỉ, hơi thở anh trở nên gấp gáp khi cố gắng trong bất lực kiểm soát bản năng đàn ông của mình, màn dạo đầu kích thích dây thần kinh não bộ sẽ làm "cuộc tình" này hấp dẫn hơn rất nhiều. Nhưng anh không thể kiềm chế được lâu. Hoàn toàn không thể. Anh tựa cằm lên chiếc bụng trần của cô, đôi mắt xanh biếc nhìn cô, như thể đang cố hiểu những điều cô muốn anh làm.

Cô nghĩ rằng giống như những sự kiện sáo rỗng diễn ra trong cuộc sống của các nhân vật hư cấu được viết bởi những nhà văn thiếu tài năng như cô, cô là biến thể gây ảnh hưởng xấu nhất định đến một Gary Stu hoàn hảo khác. Khi điều đó xảy ra, họ nói rằng bạn biết điều gì đó trong cuộc sống đáng nguyền rủa của bạn là sai.

Cô không biết rằng, Kudo chỉ đổ lỗi cho tình đơn phương. Và giống như những gì họ nói trong thời kỳ Phục hưng - thời điểm nổi tiếng mà tất cả những người thông minh tập trung lại trong một thành phố duy nhất - nó chinh phục tất cả.

Một lần nữa! Anh trao cô ánh nhìn hỏi ý. Câu ngỏ không lời này khiến Shiho phải nuốt chửng sự dè dặt của mình và vòng tay ôm lấy đầu anh, nhắm mắt tập trung vào cơn đau nhói nguy hiểm ở giữa hai đùi. Anh im lặng thở ra một tiếng nặng nề và hơi thở ấm áp của anh phả vào rốn cô buộc cô phải thích nghi với tốc độ của anh, với nhịp thở gấp gáp đều đặn của anh.

Thong thả. Đau đớn. Chậm rãi. Quần áo của cô lần lượt đều yên vị trên sàn nhà. Đôi mắt anh nhắm nghiền khi anh âu yếm cô. Và Shiho thấy mình vui mừng khôn xiết khi như vậy.

Tay anh lướt xuống vùng cấm nhạy cảm và trong cơn đê mê, cô gọi tên anh, nội tâm cô run lên, âm thanh hỗn loạn thoát ra từ khuôn miệng cô như pha trộn giữa lời cầu xin và ham muốn. Cô gần như có thể cảm thấy anh đang mỉm cười với mình... với chính cô! - khi anh mơ màng áp môi mình lên trái táo cấm ẩm ướt. Chiếc lưỡi nóng ẩm không ngừng mơn trớn, tiếp tục hành trình phiêu lưu đầy kích thích, kéo theo đó là tiếng rên "Làm ơn!" và "Kudo" tắc nghẽn khi cơn đau còn hành hạ. Cô cần anh. Cô rất cần anh. Nghiến răng không thỏa mãn, một lần nữa, cô van nài. Cho đến nay, là một trong những lần, cô mừng vì anh quá bận để chứng kiến ​​vẻ bối rối trên khuôn mặt cô.

Anh hôn cô... hôn vào nơi ấy. Và cuối cùng cô cũng đầu hàng trước lần cao trào đầu tiên trong đêm, cảm giác các cơ siết chặt mãnh liệt ở đỉnh điểm nhiều năm rồi cô chưa từng trải qua. Kudo, hài lòng tận hưởng dòng mật ngọt quyến rũ, thoải mái nhận lấy tinh hoa và nâng người lên trên, mong muốn mang lại cho cô cảm giác thích thú khi tự mình nếm thử.

Cô ấy thật ngọt ngào.

Và anh kết luận, đây có lẽ là mùi vị của tình yêu.

-BA-

Mùa mưa không phải là thời điểm yêu thích nhất trong năm của Shiho vì cô cho rằng mỗi giọt mưa là một điềm xấu, là khi ông trời đang khóc. Những giọt mưa tí tách rơi trên vỉa hè nghe như phần dạo đầu của một khúc bi thương mà cô không muốn nghe. Chẳng nực cười vì ông trời thích trêu ngươi khi quyết định để cô sinh ra vào khoảng thời gian của những ngày mưa tầm tã. Ireland luôn lạnh lẽo, tầm thường, không sức hút và ti tỉ những thứ chán ngắt khác để nói về nơi này, trong ngày sinh nhật của cô. Bầu trời lúc nào cũng là những mảng đen kịt từ cơn mưa. Giống hệt với cuộc đời của cô vậy.

Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng rực rỡ xuất hiện, hứa hẹn một thứ đáng quý sau giông bão mà ta thực sự có thể mong đợi. Khi cô tình cờ nhận được một tấm bưu thiếp chúc mừng sinh nhật từ Kudo vào đúng ngày đầu tiên của của tuổi hai mốt, cô không biết phải cảm thấy thế nào. Từ tấm thiếp đóng gói, biểu tượng Rainbow Coaster nổi tiếng ở Tropical Land nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt được khắc ở phần đầu của cấu trúc sâu bướm, một cái nhìn uể oải như thể nó nhìn thấy cái nhíu mày bất ngờ của cô trước món quà này. Bối rối, cô chớp mắt, cẩn thận nhìn vào dòng chữ nguệch ngoạc của Kudo, thừa nhận trong tâm trí rằng đối với một anh chàng bốc đồng, nghiêm túc và thiếu thẩm mỹ như vậy, nét chữ của Kudo cũng khá mảnh. Anh thậm chí còn dùng cây bút dạ lấp lánh của cô khi còn là Haibara Ai! Tên thám tử ngu ngốc có lẽ không có thời gian để mua đồ cho mình (Sau này, cô sẽ phát hiện ra rằng, anh là người duy nhất dành rất nhiều thời gian để lục lọi đồ cũ của cô. Còn tại sao ư? Câu hỏi này đáng để tranh luận đấy.)

Nhiều lúc, Shiho cũng tự hỏi liệu ngay cả với những hồ sơ của Tổ chức đã bị tiêu hủy (hay thực tế là chỉ cô và Akemi mới biết chính xác khi nào cô chính thức thêm một tuổi), Kudo có biết về sinh nhật của cô hay không. Nhưng phần não bộ lý trí hơn của cô khẳng định rằng anh giống như người bạn tốt tự cho mình là tốt, anh chỉ nhớ gửi quà cho cô (kiểu như đôi bên cùng có lợi?) giống cách anh mua quà cho thiên thần của mình để cố trở thành người bạn trai tốt.

Lời nhắn viết tay sau đây là minh chứng cho điều đó: Tớ thực sự không biết khi nào cậu tổ chức sinh nhật, kèm đó là mô tả món quà lưu niệm trông khá trẻ con từ Tropical Land. Ít nhất thì Shiho cũng cảm kích vì điều này có thể khiến ví tiền của anh phải mỏng thêm một chút. Nhưng vì tớ đang mua một cái cho Ran, nên tớ quyết định gửi cho cậu cái này để... cậu biết đấy, tự cứu lấy mình khỏi danh sách những người cần giết của cậu.

Icon cười. Shiho không bao giờ coi Kudo là người dài dòng với kiểu biệt ngữ trên mạng xã hội. Nhân tiện cho tớ hỏi cậu bao nhiêu tuổi? Tấm bưu thiếp lại tiếp tục, giữa lúc dạ dày cô ngày càng nhộn nhạo, nhưng cô thấy mình khôn ngoan hơn khi phớt lờ nó. Lần trước tớ hỏi, cậu bảo cậu tám mươi tư nhưng có lẽ thuốc giải có thành phần giúp trẻ hóa chứ? Hoặc có thể bây giờ cậu bớt giống một bà già gắt gỏng hơn. Hở? Haibara? Có trẻ hơn chút nào không?

Thật buồn cười, làm thế nào mà các hãng tàu ở đây lại đúng giờ kinh khủng. Có lẽ đây là điều tốt duy nhất ở nơi mưa, ảm đạm, buồn tẻ này.

Kudo không biết là khi nào nhưng anh chắc chắn rất may mắn.

Lướt qua phần tái bút, cô ấy nhìn thấy một số điện thoại và một địa chỉ email, cùng với lời nhắc nhở rằng: Ôi ôi, Haibara, có lẽ đã đến lúc chúng ta cần giữ liên lạc! Ở vị trí mà chữ ký nên có ở đó, lại chỉ là một nét vẽ nguệch ngoạc với một số đốm màu và một vết xước, chứng tỏ rằng dù anh thực sự không để tâm đến ông hoàng thơ ca Hakuba Saguru, nhưng Kudo có vẻ như đã bù đắp cho công ty của Scotland Yard thông qua việc dành thêm chút thời gian với chàng trai hào hoa muốn trở thành Picasso, chàng trai trong mơ của mọi người - Kaitou Kid.

Cô cười.

Thông qua nét vẽ nguệch ngoạc gần như không thể nhận ra hình Conan chibi, đó là ý tưởng của Kudo về một trò đùa ẩn khác, Shiho say sưa với ý tưởng rằng gã thám tử không thể giỏi hơn với tư cách là một nghệ sĩ vì anh chưa bao giờ là một chuyên gia về cảm xúc của chính cô. Bất giác, nụ cười vẫn ngự trị trong ánh mắt. Hôm nay là sinh nhật của cô.

Cô đã không tổ chức một thời gian rồi. Thật thà mỉm cười với chính mình. Nhưng anh không cần biết điều đó, phải không?

Nhìn lại, không có gì ngạc nhiên khi họ bắt đầu nhắn tin thường xuyên hơn. Rốt cuộc, lới hứa sẽ giữ liên lạc là sao?

Cô không bao giờ để ý nhưng Kudo sẽ gọi cho cô mỗi ngày một lần. Đó là cho đến khi, những cuộc trò chuyện không còn bất cứ điều gì liên quan đến một vụ án giết người. Thực ra cô không quan tâm. Nhưng nhắc lại một lần nữa, anh không cần biết điều đó.

-Hai mươi hai-

Cô van nài. Thanh âm như tắc nghẽn nơi cổ họng hòa vào tiếng thở gấp nặng nề của cô đánh gục tất cả lý trí và sự tỉnh táo còn sót lại vào lúc này, cô khẩn khoản được giải phóng khi đỉnh điểm vừa đạt đến. Dòng nước rỉ ra từ đôi mắt nhắm nghiền - những nụ hôn nóng bỏng và ướt át của anh lả lướt trên làn da ướt đẫm mồ hôi của cô, đắm chìm cô vào cơn đê mê ma mị. Ngón tay cô luồn vào mái đầu tổ quạ của anh, vuốt nhẹ những lọn tóc mềm mượt trong khi thoải mái ngửa đầu ra sau trong cơn khoái cảm tột cùng. Theo bản năng, chân cô kẹp chặt hơn nửa che đậy nửa gọi mời. Anh theo cô cùng tận hưởng cảm giác này, chiếc lưỡi tinh ranh cố tình di chuyển qua lại và khám phá xem đâu là điểm mang lại sự sung sướng đến rên rỉ của cô. Dịu dàng. Mà dữ dội. Cơ thể mềm nhũn và ướt đẫm mồ hôi, cô xụi lơ, đạt cao trào lần thứ hai trong đêm sinh nhật, chất lỏng ẩm ướt phía dưới như vừa nổ tung trong sự chờ đợi thỏa mãn từ anh.

Cô biết, cả hai đều không phải tấm chiếu mới trong việc này. Cô và anh đều từng trải qua những thăng trầm trong một mối quan hệ lâu dài. Thật vậy, làm gì có lời thề non hẹn biển nào mà không gắn với những hành động thân mật quá mức? Lần đầu tiên của cô là lần ở băng ghế sau chiếc Porsche của Gin, ít ra hắn cũng đủ tinh tế khi trải một tấm khăn mỏng phía dưới! (Gin đúng chuẩn một kẻ quái đản ưa sạch sẽ). So với việc mong chờ sự viên mãn từ mối quan hệ bệnh hoạn của họ trong một không gian chật hẹp thì trí tưởng tượng lậm ngôn tình về gái nhà lành gặp tổng tài bá đạo có khi còn thú vị và lãng mạn hơn bội phần. Khoảng đen đó là thứ mà cô muốn vượt qua trong đoạn ký ức không mấy vui vẻ của cô, kể cả bất cứ điều gì liên quan đến thân phận Sherry. Đối với Gin, có khi cô còn có chút may mắn khi hắn không phải loại cuồng dâm bạo loạn, hắn là cái quái gì cũng được, nhưng tuyệt nhiên không phải người để yêu. Đêm đó, với cô chỉ là sự thống khổ và không hề thỏa mãn. Gin chỉ chú tâm làm bản thân thỏa mãn, cũng chẳng đoái hoài gì đến cảm giác của cô. Điều duy nhất mà đêm đó mang tới, đó là cô đã mất lần đầu tiên. Với Sherry đây không phải là vấn đề to tát. Giống như bước đệm để màn kịch "giả vờ yêu" Gin được thực hiện dễ dàng hơn thôi.

Mặt khác, Kudo dường như đủ kinh nghiệm để cho cô những gì Gin không thể trong lần đầu tiên và lần sau đó. Những cái chạm từ anh, rất đỗi dịu dàng, như thể anh sợ làm đau cô. Nhưng màn dạo đầu của anh rất trơn tru, giống như anh biết đây là điều mà bản thân cô muốn. Nỗi thấp thỏm về cơn đau đến chết đi sống lại bởi một cú thúc giờ khó có thể ngăn sự kiềm chế đạt tới giới hạn. Bản năng của người đàn ông đang dấy lên mãnh liệt trong anh, cô có thể biết rõ ràng rằng Kudo đã sẵn sàng cho điều đó với ham muốn đang lớn dần của mình. Làm sao có thể ngờ rằng yêu Kudo lại giống như việc yêu trong lần đầu tiên? Quan hệ đối với cô là sự đau đớn, giống như một nghĩa vụ thống khổ và nặng nề. Nhưng anh ở đây, giúp cô quên đi những ám ảnh kinh hoàng ấy. Anh giúp cô quên đi cuộc đời của Sherry, sống cho hiện tại tươi sáng hơn và chân thực hơn với tư cách là người yêu của anh.

Cô khép chân lại theo bản năng, đỏ mặt ngượng ngùng khi anh cứ chăm chú nhìn vào đó. Nhưng một tia rạn nứt nhỏ trên gương mặt anh không hề bị cô bỏ sót, sâu thẳm trong anh dấy lên một nỗi sợ rằng cô... sẽ một lần nữa chạy trốn.

Anh sẽ không để điều đó xảy ra.

Anh tóm lấy môi cô, bằng tất cả tình yêu nồng nàn, nụ hôn của anh làm cô say. Ôi! Liệu anh có biết rằng cô ghét anh, ghét nhiều hơn thế, bởi anh kích thích cô làm những thứ cô không nên làm, khiến cô cảm thấy đúng đắn khi làm những điều sai trái. Phần lý trí còn sót lại của cô đột ngột lên tiếng, còn Ran thì sao? Và cô cũng ghét cái cách anh lôi kéo cô ra khỏi mối bận tâm nhức nhối ấy. Không cần thêm một lời, chân cô quấn quanh hông anh, dẫn lối anh tiến vào cánh cổng thần bí.

"Làm ơn." Cô ấy tuyệt vọng nức nở, cũng chẳng còn rõ đây là lần thứ bao nhiêu. "Làm ơn, Kudo-kun."

Cô muốn anh. Thực sự rất muốn.

Một điều tốt là, Kudo không cần dirty talk như Gin để biến ham muốn của cô thành lời khẩn khoản van nài.

Nhìn thấy khao khát cháy bỏng trong đôi mắt mờ sương của cô, nghe thấy nó qua tiếng thở hổn hển thất thường, cảm nhận nó trong trái tim đập loạn, thưởng thức nó giữa làn môi nồng nàn và cuối cùng tận hưởng mùi vị trên làn da ẩm ướt của cô - tất cả các giác quan của anh cho anh biết đây là lúc để anh... do dự trong giây lát.

Ngay cả khi cô đang nhỏ giọng rên rỉ bên dưới, anh vẫn có chút do dự!

Shiho dấy lên một nỗi sợ mơ hồ.

"Đừng chạy trốn nữa." Anh thì thầm vào tai cô, khiến cô khá ngạc nhiên. Đây là những lời đầu tiên anh nói kể từ khi tỏ tình. Những từ thật đặc biệt trong một vài trường hợp. Người ta gọi đây là tình yêu. Thật là khó hiểu. "Shiho..."

Một cách lúng túng, anh gọi tên của cô. Với một thanh âm thật ngọt ngào hơn bất kỳ lời đường mật khác.

Bàn tay cô cẩn thận dẫn dắt chính anh vào bên trong mình, rồi buông lỏng ngay khi cô chắc chắn rằng anh nắm được thế chủ động.

Chưa bao giờ trong đời Kudo Shinichi cảm thấy chắc chắn hơn bây giờ. Quả thật, tất cả những gì anh muốn là được ở bên người phụ nữ này. Người ta gọi đây là tình yêu. Và tình yêu của anh, giờ đây được gọi bằng cái tên Shiho.

"Anh yêu em." Anh nói ra ba tiếng đặc biệt đó, và bắt đầu chuyển động.

-BỐN-

"Ai-kun!" Tiến sĩ Agasa cất lời chào đầy náo nhiệt, khuôn mặt bác trông đầy đặn hơn so với lần cuối cô thấy bác ấy nhưng phong thái cư xử lại trông trẻ hơn một ông lão trong cùng độ tuổi. Bỏ qua vấn đề chắc chắn là ngôi nhà của bác đang trở nên lộn xộn với hàng trăm thứ đồ, rõ ràng là sự ra đi của cô đã gây ra tổn thất không nhỏ cho bác Tiến sĩ. Shiho khịt mũi khó chịu khi trong trí nhớ, dưới bàn tay quản lý của cô, ngôi nhà trông cũng khá sáng sủa và không hề có đống rác nào xung quanh.

Ông bác loạng choạng tiến về phía cô và bao bọc cô trong vòng tay thật chặt bất chấp sự thân mật không được chào đón, Shiho không thể không mỉm cười trìu mến. "Cháu đã đến!" Bác Tiến sĩ tiếp tục sự hào hứng dành cho "đứa con gái thất lạc lâu năm" của ông, ngay lập tức thỏa mãn khi không chịu buông tay đứa cháu gái. Tuy nhiên, cơn ho như vỡ nước của Shiho khiến ông nhanh chóng thả ra. Cô không biết một ông lão lịch lãm như bác lại có thể đỏ mặt đến mức này.

Cô đặt một nụ hôn lên má ông, khiến ông đỏ bừng cả mặt và khiến cô thích thú. "Cháu làm sao có thể bỏ lỡ lễ đính hôn của Kudo được." Cô nói với tông giọng bình thường, đều đều và nghiêm túc. Đây quả thực trái ngược với con người tình cảm mà cô thể hiện vài giây trước. Là một người nhiệt tình quá mức, Agasa đã bĩu môi khi nhận ra điều này, vị Giáo sư được ngợi ca và đồng thời, người cha mà cô chưa từng có, đôi khi có thể thấu hiểu một cách kỳ lạ.

Tình yêu cô dành cho Kudo chưa bao giờ là bí mật của riêng cô.

Nhưng cô không phải là người tỏ ra chua xót. Sự gần gũi giữa Kudo và cô là thật, như những người bạn thông thường qua email trong năm ngoái nhưng đó là giới hạn xa nhất có thể. Những hy vọng hão huyền rằng tri kỷ là trên hết không bao giờ là cái cớ để cô trở thành con giáp thứ 13 xảo quyệt. Mặc dù vậy, cô chỉ ở đây vì anh yêu cầu điều đó và thậm chí lòng tin tưởng tuyệt đối đủ khiến cô ngạc nhiên (không phải vì cô không mong đợi anh làm cô ngạc nhiên. Kudo đã tâm sự với cô theo nhiều cách hơn thế này. Mặc dù đúng là vụ cầu hôn của anh là do suy đoán từ cô mà ra). Và Jodie-san cũng đến dự tiệc sinh nhật của cô gái Thiên thần. Giờ cô ấy 21 và mọi người làm lố lên như thể đó là một chuyện trọng đại.

Lúc này Shiho cũng đã bước sang tuổi hai mươi hai. Nhưng không ai cần biết điều đó. Cũng không ai hỏi cô điều ấy. Cho dù ít nhất, để tâm đến là một dấu hiệu cho thấy sự quan tâm từ người khác.

Ồ, và về cuộc đính hôn bất ngờ sắp tới của Kudo: "Cậu ấy chắn đã mất kha khá thời gian." Cô mỉm cười với bác Tiến sĩ, biết rằng cuộc trò chuyện này sẽ diễn ra theo cách cô muốn. Hakase luôn phấn khởi khi ai đó bày ra một cú lừa hoàn hảo, Kudo-kun tài thật đấy. "Cậu ấy đã làm gì thế? Lượn lờ xung quanh và giả vờ như Vị thám tử lừng danh làm điều đó cho cậu ấy?" Hơn cả việc thực sự nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để xem tin nhắn của anh, một giọng nói châm chọc và tàn nhẫn trong tâm trí cô đang âm thầm chế nhạo. Shiho cố gắng hết sức để phớt lờ nó nhưng vô ích. Bằng cách nào đó, nó nghe có vẻ hoàn toàn hợp lý. Nhưng có lẽ đó chỉ là mơ tưởng.

"Suỵt..." Agasa ra hiệu im lặng, khẽ liếc nhìn cô khá trách móc. Cô thấy rằng khuôn mặt nghiêm nghị không hợp với ông chút nào. "Không ai được biết cho đến ngày trọng đại. Còn một tuần nữa mới đến sinh nhật của Ran-kun nhưng Shinichi-kun đã đủ áp lực rồi. Như ta đã nói, Yukiko-kun đang kéo thằng bé đi khắp các tiệm kim hoàn của Beika để tìm chiếc nhẫn hoàn hảo! "

Hừm. Shiho cau mày. Nó gần giống như... "Theo cháu, có vẻ như cả gia đình Kudo can thiệp khá nhiều vào toàn bộ vụ này." Cô bình phẩm một cách khô khan, bản thân cũng không mặn mà với lời nói của mình. Nếu việc trao đổi thư từ của họ trong suốt một năm thực sự là một dấu hiệu, thì việc Kudo quyết định cầu hôn đã là một điều bất ngờ. Theo những gì cô có thể nói, Kudo vẫn chưa sẵn sàng cho những lời thề non hẹn biển như vậy. Anh luôn có cảm giác tội lỗi khi không phải lúc nào cũng xuất hiện với tư cách là người bạn trai hoàn hảo của Ran vì "cái nghiệp" làm thám tử là một yếu tố chính cần tính đến - một điều luôn là vấn đề luôn gắn liền với mối quan hệ của họ. Liệu khi có kết hôn vấn đề này có được giải quyết? Trừ khi trong tháng này có điều gì đó thay đổi mạnh mẽ trong suy nghĩ của thám tử Kudo, Shiho sẽ không có cách nào để nghi ngờ nó? Cái gì thay đổi? "Kiểu như là..." cô nói ra giả thuyết không-quá-ngây-thơ của mình. Đối với các bậc phụ huynh coi việc này là... truyền thống? "... Bố mẹ cậu ấy thực sự vội gả con trai đi đến vậy hả?"

Khuôn mặt Agasa xuất hiện một cái nhìn kỳ lạ. Mặc dù vậy, Shiho đã biết đủ, không cố gắng giải mã nó thêm nữa.

"Ông bà Kudo đã gặp nhau khi họ chỉ mới mười chín tuổi." Hakase lấp lửng giải thích, như thể đó là câu trả lời chính xác cho những câu hỏi đang quay cuồng trong tâm trí của cô. Ông nhún vai. Nhưng cô biết bây giờ ông đang trở nên nghiêm túc. "Bác thừa nhận rằng họ lo lắng đến mức gây áp lực với Shinichi về điều này. Shinichi còn trẻ... để tự ràng buộc mình theo cách này. Thằng bé cần nhiều thời gian để khám phá các bí ẩn trong nó." Bây giờ ông bác nhìn trực diện vào cô. "Và bác không nghĩ kết hôn với Ran-kun là chuyện khả quan."

Ẩn ý: Bác hy vọng thằng bé không mắc sai lầm.

"Đối với bác thì bất cứ ai cũng đều còn trẻ mà Tiến sĩ. Chỉ vì bác là một kẻ lập dị muốn quay ngược thời gian không có nghĩa là tất cả những người khác đều muốn như vậy." Cô cười nhẹ, tập trung vào một câu nói đùa an ủi khác có thể khiến tâm trí không còn vướng bận mọi chuyện. Đời sống tình cảm của Kudo phải là điều cuối cùng mà cô cần bận tâm. Cô đáp trả điều này với một nụ cười tự mãn: "Còn bác thì sao? Năm nay bác bao nhiêu? Năm mươi sáu? Và vẫn chưa bao giờ dám tiến thêm một bước với bác Fusae-san? Sao cơ? Năm mươi sáu đối với bác là quá trẻ để bản thân dấn thân vào hôn nhân hả? "

Ông bác đã cười. Và cười nhiều hơn trong thời gian còn lại của cuộc hội ngộ khi họ cùng ôn lại những kỷ niệm đẹp trong quá khứ và những người cô đã bỏ lỡ. Giữa những điều đó, Hakase đã ân cần chỉ ra cách Ai-kun của ông đã thực sự trở nên xinh đẹp hơn khi trưởng thành, lời hứa từ thời thơ ấu dễ thương của cô đã được thực hiện thông qua người phụ nữ tuyệt đẹp trước mắt ông bây giờ. Cô đáp trả rằng đây chỉ là lời khen không cần thiết, rằng bác thực sự già đi vì bác không nhìn thấy điều đó sớm hơn. "Ý cháu là..." Cô nói một cách ranh mãnh. "... Không phải ai cũng biết điều đó?"

Đó không phải là điều duy nhất mà hầu hết mọi người từng biết về cô sao? Là những gì cô thực sự muốn chỉ ra.

"Tối nay trông cậu đẹp nhỉ, Haibara?" Gặp lại Kudo một tuần sau đó tại bữa tiệc sinh nhật của Ran, được tổ chức trên tầng cao nhất của Trung tâm Hội nghị Beika, tòa nhà chọc trời mới được xây dựng lại sau vụ đánh bom Kudo từng kể. Shiho không thể tránh khỏi suy nghĩ, mặc dù nơi đây cũng lãng mạn đối với một cặp đôi, nhưng địa điểm này dường như quá sáo rỗng, quá viển vông, quá xa hoa đối với sự đơn giản và ấm cúng mà Ran thực sự thích. Nó gần như thể... Cô cố tình để ý nghĩ phản bội biến mất.

Trong khi đó, Kudo cứ nhìn chằm chằm vào cô với một chút ửng hồng trên má. Đã qua tuổi thiếu niên đầy hiếu thắng nhưng có vẻ như dây thần kinh kích thích của anh đang hoạt động mạnh mẽ hơn bình thường. Shiho nhíu mày thích thú trước lời khen không hề khách sáo từ anh.

Hôm nay cũng là sinh nhật của cô.

Nhưng anh không cần biết điều đó.

Đêm đó có án mạng— ôi trời, tại sao điều đó lại xảy ra mỗi khi cô gặp Kudo? - Và khi họ hợp lực cùng nhau để làm sáng tỏ những nút thắt của vụ án đặc biệt này, Shiho không thể không rung động khi anh cứ kéo lấy tay cô không buông. – tay cô thay vì là tay Ran! - rằng anh vui mừng ra mặt vì sự cố này trong khi Shiho chỉ mừng thầm.

Tất nhiên là, không có cặp đôi nào đính hôn vào đêm đó.

Hôm nay là sinh nhật của Ran.

Nhưng hành động của Kudo không giống vậy cho lắm.

Shiho đã tức giận, khi Kudo ngồi cạnh cô suốt đêm trên sân thượng và nói rằng anh không còn chắc chắn về tương lai của mình với Ran như trước đây nữa. Lẽ ra anh phải yêu cô ấy? Nếu vậy, tại sao anh lại sẵn sàng làm những điều mà cuối cùng cho thấy rằng nó không phải là định mệnh?

Tuy nhiên, trong sự tức giận của cô và sự giấu diếm của anh , đó cũng là cái đêm Shinichi và Shiho trao nhau nụ hôn đầu.

Ngày hôm sau cô rời đi mà không nói một lời, Kudo biết. Ồ, anh biết chắc sẽ như vậy! Anh mỉm cười, mặc kệ cảm giác mất mát to lớn đang dâng lên trong lòng, anh tự an ủi mình rằng ít nhất, anh biết chính xác mình phải nói gì khi họ gặp lại nhau.

-Hai mươi ba-

Sự kết hợp hoàn hảo giữa hai cơ thể, theo đó là tiếng rên rỉ thỏa mãn đến nghẹt thở của cả hai sau khi mỗi lần vào ra đều mang đến những cảm giác mới lạ, lan ra tới tận từng tế bào. Đây là những điều tiếp diễn sau một năm kể từ nụ hôn nhẹ nhàng thay cho lời tỏ của họ. Đắm chìm sâu hơn bao giờ hết, hai thân thể gắn chặt lấy nhau, hòa làm một, không ngừng chuyển động, xô đẩy cả hai đến bờ vực của giới hạn, như chất gây nghiện vô hình, kích thích khoái cảm đau đớn đến hưng phấn.

Cô hét lên tên anh, lặp lại nó như câu thần chú kích thích mọi chất nghiện và ham muốn như sắp nổ tung bên trong. Dùng sức một cách thỏa mãn, anh khó có thể thành lời ngoại trừ hơi thở nam tính nặng nề. Những thanh âm hòa quyện, như bản nhạc ngọt ngào rót vào tai họ. "Anh yêu em..." Anh thì thầm, ba tiếng thiêng liêng vang lên trong bản hòa tấu của những tiếng rên yêu kiều và những lần dùng sức vận động. Trong sức nóng tại thời điểm này, chẳng còn gì chân thành hơn câu tỏ ấy. Sự thành tâm từ phía anh khiến cô quên đi sự thiếu sót của mình. Cô cũng yêu anh, nhiều đến mức cô sẵn sàng tự phủ nhận tình cảm này trong suốt quãng đời còn lại. Ý nghĩ đó nhanh chóng đẩy cô vào bờ vực của sự tan vỡ mãnh liệt. Shiho nhanh chóng đạt cao trào khi bản thân anh trải qua cơn cực khoái đầu tiên trong đêm với một vài động tác cưỡi ngựa.

Các đốm trắng tự xuất hiện trong tầm nhìn của cô khi cao trào được giải phóng. Từ tầm nhìn mờ ảo của mình, cô theo dõi Kudo đang chăm chú nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc không kém, cánh tay anh run rẩy vươn lên trên để giữ cân bằng trọng lượng cơ thể. Mỉm cười, cô ghi lại vào tâm trí mình khoảnh khắc này, như lời cảm ơn Kudo vì sự quan tâm của anh dành cho mình.

Không muốn dùng sức nặng của mình đè lên cô, Kudo chậm chạp và miễn cưỡng di chuyển để ra ngoài nhưng bị chặn lại khi đôi chân thon dài, trắng nõn quấn lấy hông, một lần nữa kéo anh xuống cùng những khao khát vừa tiếp tục thức tỉnh trong cô. Cô thì thầm điều gì đó, kích thích ham muốn nơi anh trỗi dậy lần nữa, vui vẻ trở lại cuộc tình đang dang dở. "Đừng... dừng lại..." Cô thở hổn hển, khoảng cách giữa cả hai được thu hẹp một lần nữa.

Anh có chút mất sức. Nhưng trên hết là anh hạnh phúc tuân theo đề nghị của cô.

Đây là cảm giác của tình yêu.

Cô nở nụ cười mãn nguyện. Hôm nay là sinh nhật cô tròn 23 tuổi.

Và lần đầu tiên sau 5 năm, cô nói với anh điều đó.

-NĂM-

"Anh yêu em." Anh nói ngay khi cửa mở, cô trưng ra dáng vẻ không mấy ngạc nhiên như thể đang mong ngóng anh. Và thực sự là như thế. Trong mọi trường hợp, quyết định của cô, là Kudo mà cô biết khả năng cao sẽ làm. Và điều này không giống như việc cô không nhìn nhận nó từ bốn khía cạnh theo đúng nghĩa đen. Việc để bác Tiến sĩ tham gia vào trò đùa lớn như vậy cũng khá kỳ quặc đối với cô, biết đúng lúc Kudo bắt đầu giải quyết mọi chuyện với Ran. Bản thân cô gái Thiên thần dường như không nghĩ rằng sự kết thúc này là do đâu, bởi trong tâm can, cô ấy biết. Cô ấy biết rằng, ngày xửa ngày xưa có một chàng trai ngờ nghệch, đẹp trai, thông minh mơ ước được một lần kết hôn với cô. Nhưng chàng trai sau khi trở lại không còn là thám tử trung học đầy bản lĩnh nữa, anh gần như xuất hiện một cách cẩn trọng hơn trong nhận thức thành kiến ​​của người khác. Kudo Shinichi đã trưởng thành, dù vẫn ngố đặc như trước, những có một vài thứ đã thay đổi, anh vô tình phải trải đời và nhận ra cuộc sống khắc nghiệt này không hoàn toàn là nơi để công chúa và hoàng từ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Ran, bằng cách nào đó đã hiểu.

Shiho dẫn anh vào trong và để anh khóa mình vào tường. Tất nhiên, cô cho phép anh làm vậy. Bởi vì đây là điều mà bản thân cô muốn.

"Đừng chạy trốn nữa..." anh nói với cô, đôi môi vờn lấy môi cô. "Anh yêu em, em biết không."

Cô đào sâu vào đôi mắt ngọc xanh biển vô tận của anh và nhìn thấy sự chân thành trong đó. Cô đợi cánh môi anh hạ xuống.

Hôm nay là sinh nhật của cô.

Nhưng liệu anh có cần biết đến?

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro