Chương 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Tiếu Ngâm dưới bụng truyền đến cơn đau âm ỉ, mỗi lần như vậy nàng đều sẽ cấu vào  vai Tôn Nhuế đến nỗi áo sơ mi trắng cũng biến thành màu đỏ.

Cô đối với vết thương này một chút cũng không để tâm, hay tay vẫn ôm chặt Khổng Tiếu Ngâm đi vào  trong. Dì Dương nhìn thấy liền hốt hoảng một phen, chỉ là đi mua sắm sao lại đến nỗi này.

"Phu nhân cô ấy...."

"Dì giúp tôi chuẩn bị một bộ quần áo sạch, rộng rãi một chút, nhanh."

Tôn Nhuế thúc giục người đối diện, dì Dương y theo lệnh mà làm. Đặt nàng trên giường, lúc này liền cởi đi chiếc áo đỏ thẫm của mình, vứt sang một bên, trên người còn lại chiếc quần đen dài ôm sát cùng áo nịt bên trong. Cả cơ thể săn chắc đều bại lộ, mà Khổng Tiếu Ngâm có thể mơ hồ nhìn thấy được. Cơn đau truyền đến ngày một lớn, Khổng Tiếu Ngâm quằn quại trên giường, tay nắm chặt lấy thành giường, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Dì Dương đi vào lặng lẽ đặt bộ quần đã chuẩn bị xuống rồi ra ngoài. Tôn Nhuế biết nhưng không có xoay đầu lại, đôi mắt chằm chằm nhìn về phía nàng.

Hai hàng nước mắt đã sớm lã chã, nàng đau rất đau.

Tôn Nhuế tiến đến, dùng tay vén đi mấy sợi tóc rối dính trên mặt nàng, môi hôn lấy đôi mắt phượng long lanh kia, tay còn lại đan khít vào tay nàng, 10 ngón tương khấu, cô và nàng gắn chặt hơn bao giờ hết.

Môi di chuyển xuống phía dưới cổ, mút nhẹ một cái, nàng ưm một tiếng rồi thở dốc. Đau đớn cũng vơi đi một chút.

Cởi bỏ chiếc váy nàng đang mặc, Khổng Tiếu Ngâm hốt hoảng liền liều mạng đẩy Tôn Nhuế ra.

" Đừng....đ...con..gái...vẫn trong đó mà....A..đau lắm....xin Cô đừng."

"Nếu tôi không làm vậy để trấn an con bé, em sẽ mất mạng, khi đó con của chúng ta cũng không còn."

Lời nói của cô nàng không phải là không tin, niềm tin của nàng một lần đã bị lừa dối, nàng không muốn việc đó lặp lại lần nào nữa.

Khổng Tiếu Ngâm vẫn cương quyết không để Tôn Nhuế động vào nàng. Nhưng sức lực nàng nào bì được với cô, cuối cùng liền bị chế ngự bên dưới. Chiếc váy được cởi ra, da thịt trắng nõn khiêu khích con dã thú bên trên, không nói không rằng liền tiến vào bên trong. Khổng Tiếu Ngâm như sét đánh, hét lên thất thanh, lần này tại sao lại đau đớn như thế, có phải là vì đứa bé không.

Từng hồi nhịp, cơn đau dữ dội lại đến, Khổng Tiếu Ngâm tha thiết van xin dừng lại. Người kia căn bản không có để tâm đến lời nói của nàng vẫn tiếp tục hành xử. Đến cao trào, Tôn Nhuế cắn đầu ngón tay, máu tươi chảy ra không ít, khẽ cúi thấp người xuống, cẩn thận vẽ lên bụng nơi đứa bé đang nằm trong đó những ký hiệu cổ đại. Khổng Tiếu Ngâm đau đến chết đi sống lại, mỗi cử động vẽ lên của Tôn Nhuế lại mang đến một cơn đau dữ dội, cấu lấy thành giường,  nàng thất thanh khóc lớn, cả căn phòng chìm trong lời cầu xin của nàng, tiếng khóc oanh oanh vang dội.

Ký hiệu đã được hoàn thành, Tôn Nhuế nhanh chóng đưa nàng lên cao trào, một phát khiến Khổng Tiếu Ngâm a lên một tiếng, cả cơ thể cong lên, ký hiệu trên bụng phát sáng, một hồi liền để lại ở đó một tiêu ký màu đỏ.

Khổng Tiếu Ngâm cảm nhận được cơn đau dường như tan biến, thở dốc rồi ngất đi. Tôn Nhuế rời khỏi giường đi đến ghế ngồi phịch xuống, sức lực cô đều bị nàng rút cạn, việc tiêu ký lên người nàng thật sự hao tổn không ít, ma lực có lẽ mất đi vài phần. Nhưng đổi lại bằng cách này có thể giữ được mạng của người kia xem ra cũng đáng.

Đi thẳng vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ thay một bộ quần áo mới, sẵn tiện giặt khăn lau cơ thể cho nàng.

Sau khi tất cả đã đau vào đó, Tôn Nhuế đặt một nụ hôn lên  trán Khổng Tiếu Ngâm, song liền xoay người rời đi.

...

Từ Tử Hiên vô cớ rời đi đều có lý do, vợ cô, Trương Ngữ Cách trên đường đến công ty va phải một chiếc ô tô mà động thai, may mắn được người ta đưa vào bệnh viện, nhận được cuộc gọi cô đã nhanh chóng đến đó hoàn toàn quên mất Khổng Tiếu Ngâm. 

Thang máy vừa mở cửa cô liền chạy vọt đi, thẳng tiến đến phòng bệnh của nàng.

Trương Ngữ Cách chỉ mới tỉnh dậy, đầu óc còn mơ mơ hồ hồ, nhớ được đến lúc nàng vô tình bị một chiếc ô tô lệch tay lái đâm phải, nàng tránh được nhưng do té ngã bụng liền đau, sau đó thì nhất đi. Đang bâng quơ suy nghĩ, cánh tay to lớn từ đâu ra ôm chặt lấy nàng. Ban đầu có chút hoảng song nhận ra là ai liền nói.

"Lạc chị không sao, con của chúng ta vẫn khỏe mạnh, em đừng lo quá."

"Chị bảo em không lo, em như từ đây rớt xuống địa ngục này, dọa em sợ chết khiếp."

"Xin lỗi Lạc Lạc. "

Hôn lên trán nàng cái chốc, Từ Tử Hiên cười sủng nịch.

"Chị không sao là tốt rồi."

Từ Tử Hiên vô tư như vậy, vẫn không hay biết có một đại ác ma đang ở biệt thự đợi cô về tính xổ.

" Từ Tử Hiên, cô dám không về thử xem, Tôn Nhuế này sẽ không tha cho cô đâu. Hừ !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro