Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đến Hứa Dương Ngọc Trác, nàng chính là em gái của Hứa Giai Kỳ, tức mẫu thân Từ Tử Hiên. Hứa gia là một trong những gia tộc đứng đầu ở Hồ yêu giới, các đời con cháu đều được kính nể, hơn nữa ma giới cũng không muốn động đến, chính là sợ. Hứa Giai Kỳ vốn dĩ sẽ trở thành người đứng đầu gia tộc, nhưng trong buổi lễ trao lại quyền đảm nhiệm liền bị phát hiện là mang thai, hơn hết không phải với người trong hồ tộc. Tất nhiên Hứa Giai Kỳ bị gán cho cái danh làm ô uế Hứa gia, một thanh bị trục xuất. Nếu chuyện dừng lại ở đó thì Hứa Giai Kỳ đã bình an mà sinh Từ Tử Hiên. Hôm đó, Hứa Gia vì niệm tình cũ tha cho mẹ con nàng một con đường sống, còn đưa nàng đến ma giới hội ngộ với Ngô Triết Hàm, tuy nhiên, đi đến nửa đường thì bị người trong Hồ Yêu giới chặn lại, ý muốn Hứa Giai Kỳ chết, lấy lý do nếu nàng sinh ra thứ nghiệt chủng kia ắt hẳn sẽ quay lại đánh họ. Hứa Giai Kỳ chạy trốn họ hết lần này đến lần khác, đến nỗi nàng sinh Từ Tử Hiên cũng là trong hang động. Đúng như dự đoán, Từ Tử Hiên sinh ra đều là làm điên đảo tam giới, yêu ma bộ dạng ai oán, khóc than. Hứa Giai Kỳ một thân một mình ôm lấy tiểu hài tử vượt qua ranh giới yêu mà, tìm đến Tu La thập giới. Nàng vốn dĩ không trụ được lâu, gặp được Ngô Triết Hàm lần cuối cũng là một dạng mãn nguyện.

Ngô Triết Hàm nhìn Hứa Giai Kỳ ôm lấy hài tử của cả hai, thân thể đều đồng dạng suy nhược mà thiếu sức sống, lại nhìn đám hồ tộc kia tìm đến giết nàng, tâm liền một trận cuồng nộ. Hình dạng Lang Quỷ cuối cùng một bộc phát, cùng hồ yêu sinh tử quyết chiến. Cuối cùng Hứa Giai Kỳ can ngăn, dính một chưởng của Trưởng tộc Hồ yêu, thân thể suy nhược lại chịu thêm một lực đạo kinh khủng như vậy, Hứa Giai Kỳ gân cốt đều hư hoại, ở trong vòng Ngô Triết Hàm mà chết. Điên tiết nhìn đám hồ yêu kia, Ngô Triết Hàm một thanh cõng nàng, miệng ngậm lấy hài tử chạy vào Tu La. Giết nàng hồ tộc vẫn là không muốn tha cho hài tử của nàng, truy cùng đuổi tận. Ngô Triết Hàm dù là Lang Quỷ sức mạnh sánh ngang ma vương nhưng rốt cuộc vẫn là biết mệt mỏi. Ngô Triết Hàm chạy trốn cũng đã chán rồi, ôm lấy Hứa Giai Kỳ toàn thân lạnh toát, còn có tiểu hài tử của cả hai, hối hận, chính là cảm giác hối hận.

Giây phút mà Ngô Triết Hàm cảm thấy như đứng trước bờ vực tử thần, ma vương đã ở ngay tầm nhìn. Đem tiểu hài tử bế lên còn chọc lấy cái má phúng phính, đứa nhỏ này mặc nhiên lại không hề sợ hãi ngược lại còn cười rất vui vẻ. Ngô Triết Hàm sức lực đều cạn rồi, không thể chống trả chỉ có thể chất vấn kẻ đứng trước mặt.

"Ngươi, buông xuống!"

Ma vương nhìn Ngô Triết Hàm cười tươi, rồi lại nhìn tiểu hài tử.

"Lang Quỷ, chỉ cần ngươi đồng ý ở lại ma giới này, quản lấy Tu La giới ta liền bảo hộ hài tử của ngươi ."

"Thật?"

"Ma vương ta không nói hai lời"

"Được, đưa nó đi thật xa, đừng để Hồ tộc tìm được."

Ngô Triết Hàm nhìn tiểu hài tử của mình lòng có chút không nỡ, nhưng hiện tại chính là ma vương mới có thể bảo hộ đứa trẻ này.

"Tên của nó, ngươi đã nghĩ chưa?"

"Tử Hiên, nàng ấy là đặt cho con chúng ta"

"Ân, vậy gọi là Tử Hiên. "

Ma vương ôm lấy hài tử rời đi, cánh cổng Tu La đóng lại, phụ tử rốt cuộc là phân ly.

...



Cũng không nghĩ ma vương lại đưa Tử Hiên đến nhân giới, lại một đêm ma không hay quỷ không biết đem đến một căn dinh thự mà bỏ trước cửa lớn. Hắn biết, chủ nhân nơi đây chính là ao ước có một hài tử, nhưng đều bất lực, hắn ban cho họ cũng như che giấu đi hồ yêu khí của Tử Hiên. Nhìn hài tử được đưa vào trong ma vương sau đó cũng rời đi. Cũng không biết hay không là trùng hợp, ma vương kia đích thị Tôn Tịch Nhân, phụ thân của Tôn Nhuế. Lớn lên, Tử Hiên lại quen biết Tôn Nhuế, cùng kết giao chị em thân thuộc, lại cùng nhau vào sinh ra tử, mối thâm tình này rốt cuộc là có liên kết.


Lại nói đến em gái của Hứa Giai Kỳ, Hứa Dương Ngọc Trác, năm đó chỉ là một cái hồ ly nho nhỏ, vốn dĩ không có tiếng nói trong tộc, muốn cứu lấy chị mình cũng không được. Trước khi Hứa Giai Kỳ bị phát hiện mang thai sớm đã kể cho nàng nghe mọi chuyện, cũng khâm phục tình yêu của họ đi, lại nghĩ đến bản thân sắp trở thành dì thì vui mừng khôn xiết. Nàng được Hứa Giai Kỳ nói hết tất cả bí mật còn nói cả tên của hài tử sau này, Tử Hiên, có thể gọi bằng Lạc Lạc. Và rồi nàng chết đi, tiểu hài tử cũng biến mất. Dằn vặt mấy năm liền đến một tin tức, nhân giới lại hạ sinh thứ hồ tộc gọi là nghiệt chủng. Nàng liền biết, cháu gái của nàng là còn sống, sự việc như vậy không chỉ riêng nàng biết mà cả hồ tộc đều biết, họ bắt buộc nàng đến nhân giới tìm cho ra Tử Hiên, mang cô trở về Hồ tộc. Hứa Dương Ngọc Trác biết, chắc chắn họ sẽ không tha cho cô, chắc chắn sẽ giết cô, huống hồ đó là cháu gái duy nhất của nàng, sao có thể để cô chết dễ như vậy, kéo dài thời gian tìm kiếm là cách tốt nhất. Ấy vậy sự tình này lại dẫn đến sự tình khác, nàng gặp được Trương Hân, một đặc cảnh.



Nghĩ lại, Hứa Dương Ngọc Trác càng muốn không gặp Từ Tử Hiên sớm như vậy. Thế nhưng cũng không ngờ cô lớn lên nhìn rất giống Hứa Giai Kỳ, đôi mắt màu rêu không lẫn vào đâu được, cực kỳ xinh đẹp, nàng cảm thán. Lại nói đến tiểu hài tử khả ái đã nắm lấy lông nàng, trên người tiểu hài tử có yêu khí nhưng cũng rất ít ỏi, không mạnh mẽ như đứa trẻ Trương Ngữ Cách ôm đi. Nàng đoán, cả hai ắt đều là con của Từ Tử Hiên, mùi vị yêu khí cũng có chút giống.

...


Khổng Tiếu Ngâm được đưa về biệt thự, Tôn Nhuế lại cực kỳ chu đáo chăm sóc nàng. Nàng muốn cái gì cô cũng đều sẽ đáp ứng, người ta nói thai phụ sớm nắng lại chiều mưa, tính tình thay đổi thất thường, nàng cũng đồng dạng như vậy. Tôn Nhuế không vì sự đanh đá của nàng mà tức giận, hảo hảo chăm nàng như chăm tiểu hài tử, cô cũng không quên hỏi thăm đến Từ Tử Hiên, bất ngờ hơn là Trương Ngữ Cách sinh 2, một cặp nữ hài. Tuy sinh sớm nhưng theo như những gì Từ Tử Hiên nói thì chúng đều khỏe mạnh, hơn nữa còn rất khả ái. Tôn Nhuế có chút ghen tị, Từ Tử Hiên là được bồng con nhanh hơn cô, lại còn hai đứa.

Tôn Nhuế lại nhìn vào lịch trình và các hợp đồng Từ Thần Thần gửi qua mail. Hạ Ân Như lại tìm cô,tuy không phải là hẹn đi ăn như lần trước nhưng cũng không có gì tốt lành. Việc cô gây ra lần này ít nhiều cũng kinh động đến Tôn thị, tổng giám đốc chết đi thật đột ngột, lại là không ai biết hắn chết thế nào.

Tất nhiên việc này cũng không khiến Tôn Nhuế bận tâm, mà là ba cô, yêu cầu cô đưa Khổng Tiếu Ngâm cùng dọn đến Tôn gia ở. Đưa tay lên xoa huyệt thái dương, tuy là loại trừ được Tôn Hạo, nhưng vẫn còn Liễu Thanh Thanh, bà ta mất định chỗ dựa là hắn chắc chắn rất căm thù cô đi, nếu bà ta chỉ nhắm vào một mình Tôn Nhuế thì sẽ chẳng có gì để cô bận tâm, ngược lại là nàng cùng với hài tử còn chưa chào đời, cô có thể bảo hộ nàng nhưng không phải lúc nào cũng kịp lúc. Hơn nữa, cô không thích ánh mắt mà bọn cổ đông ở Tôn Thị, họ chung quy là chán ghét cô, họ chẳng thà đưa một kẻ chỉ có hư danh như Tôn Hạo lên chứ không muốn cô ngồi lên chiếc ghế đó.


Lại nhìn đến đống hợp đồng, đều là mấy công ty nhỏ muốn Tôn Tinh nâng đỡ mà tìm đến hợp tác. Không phải là toàn bộ đều không có tiềm năng, một vài công ty tuy nhỏ nhưng số lợi nhuận thu về trong năm lại cao ngất ngưởng, nếu đem so với CCG của Hạ Ân Như xem ra còn có thể ngang bằng.

Khổng Tiếu Ngâm sớm đã tỉnh, nàng kể từ hôm đó liền ngủ rất nhiều, đến phát chán rồi a. Tóc đúng là tùy tiện xõa, thân mặc chiếc đầm xanh nhạt ,rất rộng thì là đằng khác. Mang vào chân đôi dép lông mà nàng nằng nặc đòi Tôn Nhuế mua cho, thật chậm rãi đi đến phía sau cô ôm lấy.

" Bảo bối, lại đau đầu à?"

"Lại đây, để tôi ôm em."

Vẫn là rất ngoan ngoãn ngồi lên đùi cô, Khổng Tiếu Ngâm không biết bản thân sao lại nghe lời cái người này đến vậy, hẳn là u mê.

"Ba muốn chúng ta dọn về Tôn gia."

"Em không thích về đó."

Khổng Tiếu Ngâm lặp tức liền tỏ thái độ không muốn về, nàng lần trước về liền bị cái gì gọi là mẹ cô quá đáng lăng mạ, thật không muốn.

"Nhưng lần này, ba lại rất kiên quyết, tôi không từ chối được..."

"Thì...thì...đi...hừ hừ!"

Nàng là vì cô,là vì cô mới đồng ý a, nếu không có chết nàng cũng không về. Thở phì phì làm ra một bộ dạng tiểu hài tử hờn dỗi. Tôn Nhuế hôn lấy cái má trắng thơm thơm kia, chiều chuộng nói.

"Ân, mà Tako là sinh rồi a, đều là tiểu khả ái."

Hai mắt Khổng Tiếu Ngâm nghe cô nói liền phát sáng, bảo bảo của nàng sinh rồi a. Nhắc đến chuyện này, Khổng Tiếu Ngâm lại một mặt đầy thắc mắc.

" Bảo bối, Tako và tiểu Hiên ..."

"Giống chúng ta."

"A."

Nàng là bị bất ngờ thật a, Trương Ngữ Cách cũng không có nói qua bản thân là cùng Từ Tử Hiên lấy nhau, càng không một lời nói với nàng là có thai. Đến hôm nay mới biết, nàng là tức lắm, nghĩ trăm muôn ngàn kế để gắn ghép hai người, rốt cuộc người ta là có cần nàng nhọc công sao. Nàng ghim!

" Sao, có muốn thăm cháu của em không?"

"Dĩ nhiên là có."

Nàng lên chức a di rồi nha, một mặt đầy ngạo kiều hất lên, Tôn Nhuế cười thầm, nàng là làm cho ai xem đây, trong phòng cũng chỉ có mình cô và nàng, con Ngỗng ngốc này mà.



....



"Hiên, tiểu Xán thật giống em."

Từ Tử Hiên mấy ngày nay đều là nghe Trương Ngữ Cách liên thuyên về việc này hàng trăm lần. Nói cái gì, mắt là giống cô, mũi cũng giống cô, thật xinh đẹp, còn tiểu Vân lại không giống cô. Hạnh phúc tuy có nhưng Từ Tử Hiên có chút không muốn nàng nói nhiều như vậy, muốn nàng nghỉ ngơi.

" Chị là cưng tiểu Xán hơn sao?"

"A!"

Đều là con nàng mà, sao lại có việc nàng cưng hơn chứ. Lại hờn dỗi mắng Từ Tử Hiên một cái, tay vẫn là ôm lấy tiểu Mục Xán đang say ngủ.

" Nói bậy, đều là yêu như nhau, chỉ là tiểu Xán không phải rất giống em sao, má bánh bao thật muốn cắn."

Từ Tử Hiên nghe mà đổ mồ hôi lạnh, nàng muốn cắn hài tử của mình sao, làm mẹ rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy.

" Hảo hảo, chị ngoan ngoãn nằm xuống."

"Ân, nhưng mà tiểu Xán...."

"Ngoan."

Trương Ngữ Cách ủy khuất nằm xuống mắt vẫn nhìn hài tử bị Từ Tử Hiên mang đi, nàng muốn ôm tiểu Xán.

Ánh mắt luyến tiếc đó của nàng còn không nói thiêng vị tiểu Xán sao, số lần nàng bế tiểu Vân chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn tiểu Xán như cứ ôm lấy ôm để. Vẫn là cô công bằng, yêu cả hai như nhau. Lại nhìn Trương Ngữ Cách, rõ là mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ ngay, vậy mà vẫn cứng đầu, cô thật hết cách với cô vợ nhỏ này.

Từ Tử Hiên đem chăn đắp cho nàng lại đi về phía cái nôi nhỏ, tiểu hài tử của cô đều là bộ dạng xinh đẹp như vậy. Từ Mục Xán thật giống cô, bản thân cô công nhận điều đó, chỉ là, cô cảm nhận Từ Mục Xán trên người có phản phất yêu khi của cô, còn Từ Thu Vân cơ bản không cảm nhận được dù một chút. Ôm lấy đứa nhỏ như một khuôn cùng nàng đúc ra, đúng như cô nghĩ, Từ Thu Vân là một cái nhân loại bình thường, là một tiểu hài tử loài người, trên người chính là vương lại một chút yêu khí của cô, rất ít, cảm nhận được cũng là một chuyện rất khó. Thế lại trả trách tiểu Xán khỏe mạnh hơn tiểu Vân rất nhiều, tuy là song sinh nhưng Từ Mục Xán cơ thể nhỉnh hơn Từ Thu Vân một chút, lại không khả ái bằng hài tử kia.

Mãi suy nghĩ Từ Tử Hiên cảm giác ươn ướt ở đầu ngón tay, mắt hướng xuống, tiểu Vân là đang mút lấy ngón tay ra, xem ra rất ngon lành. Từ Tử Hiên bật cười, rồi lại nhìn hài tử trong lòng, nếu nàng không cưng vậy để cô cưng vậy, dù sao, cũng đồng dạng như yêu thương nàng.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro