Chương 32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất đi ba mẹ ruột, Từ Thu Vân càng nhận được sự yêu quý của rất nhiều người. Tôn Nhuế tuy đối với việc này có chút không đồng tình nhưng Từ Tử Hiên vẫn là cùng cô vào sinh ra tử không ít, nên hài tử này là yêu thương một chút. Khổng Tiếu Ngâm trước giờ chưa từng chăm sóc ai hiện tại còn là cái hài tử mới được 3 tuần tuổi. Nàng sớm tối đều ôm nữ hài này, thật may là Từ Thu Vân rất an tĩnh ngủ không hề quấy phá, trừ phi đói mới nháo lên thôi. Nàng càng nhìn càng cảm nhận đứa nhỏ này thực như một khuôn cùng Trương Ngữ Cách đúc ra, cực kỳ khả ái, nàng cũng đang mang hài tử, nàng cũng là mong con của mình thừa hưởng được ưu tú trên người Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm không hy vọng nó giống nàng, ngốc như vậy sẽ rất khônh tốt. Từ Thu Vân hết ngủ rồi lại đòi uống sữa, Khổng Tiếu Ngâm là hài lòng cái hài tử này, lại nhớ đến đứa nhỏ kia, bị một nữ nhân mang đi cũng không biết được đó là ai, nữ nhân đó đối Tôn Nhuế nói một câu liền rời khỏi, nàng thực muốn biết nhưng cô chính là một chút cũng không phun ra cho nàng. Nhắc đến nàng lại thầm mắng lấy con người lạnh lùng kia.

"Phu nhân hay cô đưa tôi tiểu thư, cô cũng mang thai nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

Dì Dương hướng Khổng Tiếu Ngâm nói, bà đối với nàng cũng không còn xa lạ, tuy chưa chính thức gả vào Tôn gia nhưng bà chính là xem nàng là phu nhân duy nhất rồi. Lại nói đến tiểu Vân Vân, bà hảo cảm đối đứa nhỏ này vô cùng lớn, ngoài Khổng Tiếu Ngâm hảo hảo yêu thương nàng bà cũng yêu thương nàng không kém, thay tả, pha sữa hay tắm rửa đều là bà một tay làm, Khổng Tiếu Ngâm cũng có vài lần muốn làm nhưng bà nói nàng đang mang thai như vậy thực không tốt. Khổng Tiếu Ngâm chính là biểu tình bất mãn, bà là dành chăm sóc nàng đây mà, nhưng đây là xuất phát từ tình thương nàng không trách.

Từ Thu Vân ở trên tay Dì Dương an tĩnh ngủ, nàng bật cười, hài tử cũng không quá khó chăm a. Dì Dương cũng rời đi một lúc, Khổng Tiếu Ngâm ngồi xuống giường đem tay đặt lên bụng mà xoa, nàng là đồng dạng sắp sinh. Tôn Nhuế ngày nào đều căn dặn nàng nghỉ ngơi đầy đủ đừng vì chăm sóc tiểu Vân mà lao lực, lại không cho nàng làm việc nặng, Khổng Tiếu Ngâm nàng chán chết đi.

...

Tôn Nhuế hôm nay xong việc thật sớm, trở về nhà, mấy hôm đều là ở công ty, về cũng chỉ là vài tiếng ngắn ngủi, cô càng không có ngủ cùng nàng, thế nào hợp đồng giữa Tôn Tinh với Hạ thị xảy ra vấn đề, Hạ Ân Như ả không hề nói về điều khoản đó trong hợp đồng, lần này là cô làm việc xảy ra sơ xuất. Lại nói, lúc trước Từ Tử Hiên đều sẽ thay cô xử lý gọn gàng, mất đi trợ thủ đắt lực như vậy khiến cô nhất thời cũng không tìm đâu ra một người như vậy.

Trời mưa rồi, Tôn Nhuế khẽ chau mày, con siêu xe cô mới mang đi rửa giờ lại lắm bùn đất, tức chết cô. Lại nói, đèn đường thế nào lại tắt hết tối như vậy, Tôn Nhuế không cảm nhận được gì là nguy hiểm nên không quá mức để tâm đi.

Đi đến nửa đường Tôn Nhuế lọt vào tầm mắt một cái mèo con bên gốc cây, cả thân đều ướt đẫm, lại còn rất dơ. Cô nếu không nói người ta cũng không biết, Tôn Tam Tam là cực kỳ thích mèo. Đúng không chần chừ, Tôn Nhuế một thanh bế mèo con kia vào xe, đặt ở ghế phó lái, bản thân trang phục vài điểm dơ cũng mặc đi, lấy áo khoác của mình đắp lên người mèo con, sợ nó bị lạnh, cô tắt luôn cả máy lạnh trong xe, đem cửa kính đóng lại nốt, một đường lái thẳng về nhà.

Mèo con kia cũng thật không biết điều, kêu suốt từ đấy về, cổ họng cũng khô khan vì vậy. Tôn Nhuế thật xót nha, đến nơi, để bản thân đội mưa cẩn thận đem mèo con ở trong lòng bảo hộ mang vào nhà. Người hầu nhìn thấy cô cả người ướt đẫm hơi hoảng đi, cô chỉ đưa lấy mèo con mà căn dặn tắm rửa sạch sẽ đem đi ủ cho ấm, hơn nữa con kêu người đi mua nệm, hạt, cát này nọ cho nó, đám người hầu cảm thán, phu nhân mà biết hẳn là đau lòng, chủ tịch bọn họ còn lo cho mèo hơn nàng.


...

Trong bồn tắm, Tôn Nhuế trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt cũng có chút căng thẳng, không phải vì chuyện công ty hay hợp đồng mà cô như vậy. Chính Là, Tôn Nhuế hiện phân vân không biết đặt cho mèo con kia tên gì thích hợp, cô nghĩ cũng nghĩ không ra, ngồi trong bồn tắm lớn đã gần một tiếng.


Khổng Tiếu Ngâm được báo là cô đã trở về đi thì háo hức, hôm nay được ôm cô ngủ rồi, mấy ngày trước không có cô cũng không ngủ được. Bọn người hầu đều là nói cô đi tắm lát sẽ ra thôi, nhưng nàng đợi cũng tận một tiếng đồng hồ, cửa phòng tắm vẫn đóng kín, Khổng Tiếu Ngâm chính là chờ không được,nàng nhớ cô lắm rồi. Thanh sắc khẽ động, Khổng Tiếu Ngâm đem cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, lại bí mật đột nhập nhìn trộm cô tắm, hơn hết nàng cũng muốn tắm.


Đúng là cô trong suy nghĩ không để tâm đến mọi thứ xung quanh, nàng đi vào được vài phút liền không hay biết. Khổng Tiếu Ngâm bước chân nhẹ nhất có thể tiến về phía sau lưng cô. Một cái liền đem mắt cô bằng tay che lại, giọng nói có chút thách thức

"Đoán xem ta là ai!"

"Một con Ngỗng đại ngốc."

Nàng còn tưởng Tôn Nhuế sẽ đoán rằng đó là phu nhân xinh đẹp siêu thông minh của bản, nhưng thế nào lại thành Ngỗng ngốc, lãng mạn không có, nàng không chơi nữa.

" Hừ, bảo bối đúng là đầu gỗ mục."

"Tiểu Khổng, lại đây."

Tôn Nhuế ở trong bồn nhìn Khổng Tiếu Ngâm cởi từng kiện quần áo đoán chừng nàng là vào tắm chung với cô. Tuy nói nàng mang thai nhưng ngoài trừ vùng bụng thì mọi thứ đều là mảnh mai, mỡ thừa cũng không có, cơ thể vẫn rất đẹp. Cô đi đến đỡ nào ngồi vào bồn tắm, lại đặt nàng lên trên đùi cô, hai tay vòng qua eo ôm lấy.

" Có mệt không?"

"Ân, chỉ là mấy cái hợp đồng nhỏ."

"Bảo bối đừng quá vất vả, ngày mai hay là nghỉ, không đến xông tỷ một ngày."

"Còn dự án...."

"Chẳng lẽ, ở nhà với em một ngày cũng không được sao?"

"Đều theo ý Tiểu Khổng em, tôi không đấu lại em."


Tôn Nhuế cô trước bộ mặt mỹ lệ đó của nàng thực không cách nào chống lại được. Xoay người Khổng Tiếu Ngâm lại, Tôn Nhuế tay đem cổ nàng áp sát, ấn xuống môi nàng nụ hôn nóng hổi. Nàng mấy ngày nay xem như thiếu đi hơi ấm của Tôn Nhuế mà bị làm cho bức điên lên nhiệt tình đáp trả. Mái tóc ẩm ướt bết lại dính lên má Khổng Tiếu Ngâm, từng giọt nước ở trên người nàng chảy xuống quyến rũ Tôn Nhuế đến cực độ đi. Mút lấy môi hồng, một chút lại đưa chiếc lưỡi ranh ma vào trong khoang miệng nàng hoành hành, tay đem đầu nàng ép vào, cơ thể cả hai như dính vào nhau, hơi thở hừng hực nhiệt độ gia tăng, tuy đều đồng dạng trong nước nhưng ấm áp đối phương mang lại không hề thuyên giảm, càng lúc càng gia tăng, càng lúc càng khó chịu.


Hôn cũng đã đủ, Tôn Nhuế buông tha đôi môi sưng đỏ kia, lại mân mê nó một chút. Khổng Tiếu Ngâm mê ly đôi mắt nhìn cô, nàng vừa lấy lại không khí liền chủ động chiếm lấy môi đối phương. Nàng nhớ cô, nhớ đến nỗi hôn bao nhiêu cũng là không đủ, hai tay câu lấy Tôn Nhuế, lưỡi tùy ý để người kia dẫn dắt, vừa dứt, Khổng Tiếu Ngâm tựa vào trán cô thở hồng hộc.


" Bảo...bối...thật nhớ..."

Tôn Nhuế ôm lấy lưng mảnh xoa nhẹ, rê hai cánh môi xuống cổ tham lam hít lấy hương thơm làm cô nhớ nhung này, nàng là bức cô tột cùng mà. Trên lần da trắng nõn của Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế nơi cổ để lại không ít vết đỏ hồng, môi đi đến đâu nơi đó liền được cô chăm sóc kỹ lưỡng. Khổng Tiếu Ngâm tận hưởng loại khoái cảm này, đồng thời bên dưới cũng cảm nhận được sự ướt át mà bản thân xuất ra. Nàng tựa vào vai Tôn Nhuế ở bên tai cô nài nỉ

" Bảo bối...Cho vào...Có được không?"

Tôn Nhuế là chiều nàng, đem cự vật đã sừng sững bên dưới mặc cho làn nước lạnh kia xông thẳng vào bên trong của Khổng Tiếu Ngâm, đồng thời chỉnh lại một chút tư thế để không tổn hại đến đứa trẻ. Cự vật vào được một nửa, Khổng Tiếu Ngâm lại không ép chặt nó, nàng là đã lâu không có được cô lấp đầy như vậy, thật giống như lần đầu khá đau đi.

"Tiể u....k...Khổng."

Lần này đến lượt cô chịu không được, bên trong nàng thật ép cô điên lên hơn hết lại ấm như vậy. Nàng biết cô cũng muốn, cố gắng đem hạ thân thả lỏng nhưng cảm giác đau đớn ấy khiến nàng chần chừ. Hơi thở nóng hổi phả nhè nhẹ ở bên tai một phen kích thích Khổng Tiếu Ngâm, rên nhẹ lên một tiếng, mà thanh âm này vô tình khiến dục tính Tôn Nhuế trỗi dậy đi. Đem cự vật một khắc cắm sâu vào hoa huyệt của nàng, Khổng Tiếu Ngâm trợn tròn mắt rồi lại ôm chặt lấy Tôn Nhuế. Bên dưới bị lấp đầy đến trướng lên, cô cẩn thận di chuyển, cô không muốn bản thân nhất thời hấp tấp mà kinh động đến hài tử. Nâng mông nàng lên một chút lại hạ xuống, mỗi lần đều như thúc sâu vào bên trong, tận cùng của Khổng Tiếu Ngâm, nàng cả thân đều áp sát vào người Tôn Nhuế lấy cô làm điểm tựa,còn ở bên tai đối phương rên rỉ không thôi. Nàng không biết rằng bản thân chính là khiến cho dục vọng kia của cô phát tán đến đỉnh điểm. Tôn Nhuế xoay người nàng đem nàng bế ra khỏi bồn tắm, song áp nàng vào cửa kính xuyên thấu kia, nếu có người vào phòng liền sẽ nhìn thấy mồn một cảnh xuân đầy xấu hổ này.


"Bảo...bảo...bối...như vậy thật ...a...không tốt...ưm..ô."

Câu nói của nàng vốn dĩ cô nghe không lọt tai,dục vọng đều đỉnh điểm thâu tóm lý trí nhất quyết đem Khổng Tiếu Ngâm ăn sạch. Ở phía sau Tôn Nhuế thúc vào nàng còn lúc càng nhanh, lực đạo cũng theo đó gia tăng không ít, hiện tại tràn ngập căn phòng chính là thanh âm rên rỉ của nàng, là hơi thở dồn dập của cả hai cỗ thân thể nóng bỏng. Ái dịch ở bên dưới Khổng Tiếu Ngâm tuôn ra không ít nhưng Tôn Nhuế vẫn cứ ở bên trong nàng oanh tạc. Cự vật nóng hổi ma sát với thành thịt của Khổng Tiếu Ngâm lại càng thêm cường đại, mạnh mẽ như cô tấn công nàng đến triệt để con đường sống cũng không chừa lấy.


Tôn Nhuế đem nàng ôm lên, đặt trên mặt bàn trong phòng, hông vẫn đẩy một cách nhịp nhàng. Ái dịch ướt đẫm cả một mảng, Khổng Tiếu Ngâm ôm lấy lưng đầy mồ hôi của cô không ngừng hối thúc.

" Bảo...bối...em muốn...sữa của bảo bối....vào sâu bên trong của em...a..a"


Nói ra những lời này thật ngại chết nàng nhưng bên dưới nàng chính là cần cô đi. Tôn Nhuế hôn lấy bầu ngực đầy đặn của nàng, cô cảm nhận nó dường như lớn hơn lúc trước rất nhiều nhưng là cô thích. Bên dưới Khổng Tiếu Ngâm nhanh chóng lại đạt đỉnh điểm...


"Nhuế....em......ra....a.a.a."


Súng đã lên đạn, tiếng thét của nàng chính là hiệu lệnh đem đạn mạc khai hỏa, tất cả đều ở bên trong Khổng Tiếu Ngâm bùng nổ tiến sâu vào tận tử cung. Nàng cong người hưởng thụ toàn bộ tinh hoa mà đối phương vừa cho nàng. Bao nhiêu ngày nàng chính là chờ đợi niềm hạnh phúc này, được ở bên Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm một mặt đều thỏa mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro