31.2: Chiều Hạ chí(Ngày mùa xuân 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng muốn hôn anh..."

Giữa thu, đêm yên tĩnh kì lạ, mấy chú dế chẳng thấy moi đất kêu rả rích. Ve sầu đã ngủ đông từ lâu, chim cắt trên cành cây sơn chắc cũng đã bay được nửa chặng đường về phương nam tránh rét chăng? Tuy không phải là loài di trú nhưng vẫn khát khao vùng ấm áp chăng?

Dù sao đi nữa trên cành cây sơn cũng đã rạc lá, cái tổ lùng bùng cành khô cũng trống huơ trống hoác tự bao giờ.

Thu năm nay mưa đến bất ngờ, những giọt nhẹ như tơ nặng dần rồi vỡ tung tóe xuống mặt kính cửa sổ. Nảy bần bật trên mặt đá lót đường ngoài sân rồi thấm vào con lươn tường sờn rêu phong.

Trong phòng, ánh đèn vàng trên đầu hoà lẫn ánh sáng từ chiếc TV đã tắt tiếng trước đó. Bible nghe tim mình đập thịch một cái, sau đó tiếng nhộn nhạo rộn ràng nào đấy cũng biến đâu mất tăm.

Có lẽ hơi cồn làm anh lầm tưởng, có lẽ những mảnh vỡ kí ức ở quá khứ và hiện tại nhập nhoạng đè lên nhau. Vì ánh đèn quen thuộc, căn nhà hai tầng thơm mùi cam ngọt thoang thoảng thứ gì đó vừa lạ vừa gần gũi. Vì người trước mặt, vì ánh mắt đã lâu chưa thấy làm chàng CEO đờ đẫn ngẩn ra, tai ong ong chẳng dám đáp lời.

Sau đó Bible thấy môi em mấp máy, thấy tai mình lùng bùng tiếng em. Là gì đây, ảo ảnh hay sự thật, là gì đây qua những đêm nồng men rượu và vắng em.

"Muốn hôn anh." Em nhắc lại.

Anh thấy Build tiến lại gần, môi bị chạm vào rồi ấm dần lên. Thật ra cũng chẳng còn đậm mùi cam ngọt, không thanh mát hương bạc hà hay ấm sực gỗ thông. Cũng chẳng lẫn lộn thuốc lá, ngay cả hơi men trên người Bible đi mất rồi.

Không cảm nhận được mùi vị cũ mà lại rấy lên bao nhiêu xúc cảm. Build ôm lấy hai má Bible, anh gầy đi nhiều rồi. Nét hào hoa phóng khoáng năm nào cũng đã bình ổn sâu dưới đáy lòng, nét cương nghị lại đậm hơn. Ngón tay chàng hoạ sĩ lướt qua góc xương hàm, chạm vào đôi gò má. Mân mê tóc mai mà lại chẳng dám tiến lại vuốt ve đôi tai. Vội vã mà rụt rè thế đó.

Vì bao bứt rứt, dày vò, u uất. Vì bao nhớ nhung đợi chờ bộp chộp. Vì bao đau xót trong giọt vỡ oà trượt khỏi mi mắt Bible, lăn trên má rồi biến mất sau những cánh môi. Mặn đắng và ngọt ngào.

Thế mới nói, tính sao được lòng người, tính sao được cái lúc em tưởng bản thân đã gói chặt tình cảm ấy, gói chặt và bỏ quên nó trên xứ khác mà chỉ cần nhìn thấy Bible lại sôi sục không ngừng.

Thế có phải em cũng yêu Bible như cách anh ấy yêu không? Tính sao cho bằng năm năm, tính sao cho đủ 2035 ngày, rồi bao nhiêu để lấp đầy những chiều lộng gió não lòng trên gác trọ cũ. Là bao nhiêu mới bằng độ dài những cung đường vô cùng vô tận em đi qua.

Hai má Bible nóng dần, đỏ lên, nét u buồn biến thành ngỡ ngàng rồi biến mất. Xúc cảm vừa lạ vừa quen đâu đó nhộn nhạo trong lòng. Chuyển động rối rít cũng tĩnh lặng dần. Sao cứ như mới yêu đây thôi dù đã nhớ nhung một phần hai thập kỉ.

Build lùi về sau để thấy đôi mắt sáng mà mờ mịt chẳng rõ của Bible. Em bật cười khúc khích, chống một tay lên thành ghế sofa nghiêng đầu hỏi:

"Thế anh thì sao? Muốn hôn nữa không?"

"Ơ..." Bible ngỡ ngàng.

Anh hé môi nhát gừng lúng túng chưa biết nên trả lời ra sao. Phần nhiều là không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách chàng CEO không ngờ tới nhất. Vì chờ lâu quá nên quên mất cách được ngọt ngào chăng? Vì gặp được rồi mà em yêu ai khác nên không dám nhận ngọt ngào chăng?

Một anh dám cược dám đùa giờ đây lại sợ được sợ mất làm lòng chàng hoạ sĩ run lên từng đợt ê ẩm tê tái. Từ khi quen biết, Build chỉ thấy qua Bible rơi nước mắt hai lần, một lần là trong lúc say nào đó sau khi xa cách, Bible bấm gọi cho em, em lại không kìm được nhấc máy vì cho rằng em được quyền ao ước trong ngày sinh nhật...

Còn lần hai là bây giờ.

Không ở gần nên đành nhịn. Ở ngay trước mặt thì làm sao chịu được. Build của năm năm trước đã vậy, Build của năm năm sau vẫn vậy thôi:

"Mình thử làm lành đi. Không biết là có hẹn hò yêu đương gì hay không. Cơ mà em tiếc lắm. Vì nếu không thử có thể sẽ tránh được kết quả xấu, nhưng cũng có thể bỏ lỡ kết quả tốt. Không có gì lưng chừng bằng không bắt đầu, tệ nhất rồi. Nên em có lẽ sẽ thử xem nhẹ kết quả xấu kia một lần."

"Không hẹn ngày mai, không hẹn tương lai. Ngay hiện tại, ngay bây giờ ở bên nhau được không?"

Mưa thu không như mưa rào mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, không giống giông giao mùa, đến thật mạnh đi lại tĩnh lặng. Chẳng phải mưa ngâu cũng đâu phải mưa phùn. Mưa thu nặng hạt, dày đặc ào ào đổ xuống lúc to lúc nhỏ. Ấy vậy mà khó dứt vô cùng.

Cơn mưa đêm ngoài kia có lẽ đã dịu dần, vì chẳng có mấy cây còn xum lá nữa nên không có ai hò reo đón mưa. Cành gầy khẳng khiu ướt nhẹm chĩa lên trời cao. Cành dẻ quạt đen óng gầy guộc, cành ngô đồng thân lốm đốm láng nước, cành bàng lá nhỏ xếp thành khung xương nan quạt xếp vồng lên cao. Đâu cần cứ phải là mùa xuân rộ sắc, mùa hạ rực rỡ. Mùa thu rạc lá hay mùa đông hiu hắt cũng đẹp mà.

Chỉ cần là anh, mùa hạ có thể vẫn là mùa hạ, cơ mà mùa hạ của em sẽ khác.

"Thật hả? Vậy... vậy Stanford thì sao?" Bible đờ ra rồi đứng bật dậy.

"...Anh không say?"

"Ơ...Ờm... Có uống, nhưng không đến nỗi...Shhh aaaa anh sai rồi..."
.

"Tôi nghe Pikac nói cậu về thủ đô, mà mấy tháng nay bận quá nên chưa hẹn được ra nói chuyện. Không nghĩ là cậu sẽ hẹn tôi trước, có gì muốn nói sao?"

Sunny nhấc cốc cafe lên Build lại đặt xuống. Chàng hoạ sĩ hẹn cô ngay nơi hai người gặp mặt lần đầu tiên.

Đèn chùm thủy tinh đã thay bằng đèn hơi huỳnh quang. Mà ánh đèn sao đọ với ánh mặt trời. Chiều tà, vệt váng mỡ gà ai đó lỡ đổ lênh láng khắp bầu trời, mon men đến tận góc trong cùng quán cafe khép kín.

Mấy vị khách cuối ngày rảnh rỗi nhấm nháp chút đắng nhẹ chờ đêm tới cửa. Ngoài đường chẳng có mấy ai di chuyển thật nhanh, người người chỉ chậm chạp đợi ánh tà dương nhuộm vàng cơ thể.

Thế đấy...

Tương lai thì sao chứ?

Em ích kỉ à?

Không, thế gian này có ai tốt đẹp thật sự đâu. Sunny và Pikac sao? Nếu Sunny không ích kỉ thì sẽ chẳng vì lời hứa năm xưa mà kể cho em câu chuyện đó. Nếu Pikac thật sự tốt sẽ chẳng quyết định sinh đứa trẻ ra rồi cày đầu kiếm tiền và để con cho bảo mẫu chăm sóc.

Win và Jeff hay Barcode sao? Không, họ là những cá thể riêng và có những suy tưởng ích kỉ khác.

Thế tại sao em lại không?

Và có một sự thật khó chấp nhận rằng, trừ những đứa trẻ, sẽ chẳng ai không phạm sai trước khi làm đúng, sẽ chẳng ai không đau trước khi hạnh phúc. Cũng chẳng có ai không ích kỉ mà bao dung cả.

Vậy nên em cho phép mình được ích kỉ thêm lần nữa, ích kỉ với Sunny, với Bible, với mọi người xung quanh và với chính bản thân trong tương lai.

Cơ mà đâu chỉ vậy, em chỉ là học cách yêu bản thân mình, yêu 'bên trong' hơn ngày hôm qua và ít hơn ngày mai một chút ít. Vì rõ ràng là ngay lúc này, em muốn Bible xuất hiện trong mắt em mỗi khi thức giấc và đêm tối êm đềm.

Cho nên là....

Build đặt cốc lên mặt bàn, em nhìn bóng mình in hình trên kính. Thì ra cảnh vật cũ đấy nhưng tình cảnh khác rồi, bản thân em cũng đã khác. Vẫn quán cũ, vẫn cái góc phòng khuất cửa, vẫn lác đác vài vị khách, vẫn tiếng máy nghiền cafe rang thơm mùi khói. Nhưng chuông giáng sinh đã cất từ lâu, khí lạnh mùa đông còn phải đợi đôi tháng nữa, thùng tuyết cũng chẳng ở dưới chân.

Chàng kiến trúc sư đã thành hoạ sĩ, đã năm năm rồi. Cho nên...

"Em sẽ ở bên Bible. Thử cũng được, thất bại cũng được, bị bỏ rơi cũng được. Có khi chúng em sẽ bên nhau cả đời, nhưng cũng có thể hai ba năm nữa, tình cảm hết hạn tự rời bỏ nhau. Nếu như vẫn là cái kết quả kia, thì em thắng được bản thân rồi."

"Sunny..."

Build nhìn bóng mình trên mặt bàn đến khi mắt dần cay xè, mờ đi mới thôi. Em ngẩng đầu, Sunny thấy trong mắt chàng hoạ sĩ toàn vẹn chỉ có rõ ràng ánh sáng. "Em sẽ không lấy bản thân để đánh cược giữa tình yêu và lời hứa với ba mẹ của Bible. Em chỉ muốn một đời bình yên thôi, còn bình yên..." Chàng hoạ sĩ cong môi ngọt nhạt.

"Cũng là bình yên bên anh ấy. Câu hỏi trước đây chị hỏi em có thể chịu được Bible rời đi không. Giờ em trả lời được rồi."

"Có, em sẽ. Cùng lắm anh ấy kết hôn sinh con, đợi anh ấy già đi rồi làm tri kỉ."

Đời ngắn lắm đừng nghĩ dài. Vì tình yêu vốn dĩ có một nửa là nồng nhiệt, nửa điên cuồng. Chỉ cần còn tình yêu, thì là Build của năm năm sau hay Bible của năm ba mươi mấy ấy, ai cũng điên cuồng nồng nhiệt mà thôi.

...

***********

Cũng khá lâu mới được gặp mn, mong là mạch cảm xúc của fic ko bị gián đoạn. Để mn chờ đón Trung thu muộn rồi, Nấm sẽ cố gắng hoàn thành fic một cách nhanh nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro