4.Đôi khi đâm vào ngõ cụt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đang tán tỉnh tôi sao?"

Em gẩy thanh kim loại bị cắt mất một đoạn, ngước đôi mắt cười lên thì biến mất, còn ngó nghiêng thì to đùng nhìn Bible.

Rồi, anh cười toáng lên. Build phải thừa nhận rằng Bible cười lên rất... đẹp trai? Không biết, cái nét rất riêng khi anh cười làm em nhộn nhạo đến độ chưa từng gặp qua lần nào khác trong cuộc đời.

Build không ngại về việc thật sự thì em chưa có nổi một lần yêu đương nghiêm túc. Cái chứng gặp người hợp gu rồi sợ đủ thứ chuyện làm chàng kiến trúc sư chưa kịp đến điểm hẹn hò đã chạy mất dép. Yêu người đẹp thì sợ khó giữ, xấu thì tam quan thẩm mĩ của người làm nghệ thuật không cho phép. Yêu người khó tính thì không thoải mái, người dễ tính thì sợ buông thả. Yêu gần thì sợ nhanh chán, yêu xa sợ chóng vánh rồi chia tay ngay ngày thứ hai.

Nói chung là thế đó. Nên chẳng kịp nếm trải cảm giác rung động thật sự thì mớ cơ hội đã bị đặt dấu chấm hết đầy bi đát và vô lý.

Nên để so Bible với bất kì bản thiết kế ưng ý khác nào cũng thật khập khiễng. Vì anh có hồn và thú vị hơn nhiều.

"Không đâu. Mình có tình cảm và biết ý của người kia rồi mới gọi là tán tỉnh. Còn chưa biết ý của đối phương, đây gọi là rò đường."

Build đứng bật dậy trước ánh mắt nhìn chằm chằm sâu hút của anh. Quẫn bách quanh quất lại phát hiện mình không phải loài sinh vật họ nhà chim nào đấy có thể chôn đầu xuống đất, nên 'Hừ' một tiếng rồi quay lưng định bỏ trốn.

Ý là Bible đi trước một bước, anh bắt lấy cổ tay ấm hơn lòng bàn tay của mình vài độ C, xoay người kia lại. Build tần ngần ngơ ra vì không đoán được Bible sẽ làm thế. Em nhìn khoé môi vẫn đang nhếch lên rồi bất giác bật ra một câu trước khi não bộ kịp ngăn bản thân lại: "Anh tặng hoa cho tôi cũng là rò đường sao?"

Lúc này Bible chợt ngừng nét cười, anh im lặng nhìn Build một lúc. Đến lúc em thấy cổ tay bị nắm lỏng ra và chắc mình sẽ không nhận được câu trả lời thì đột nhiên, anh siết chặt nơi đó lần nữa rồi kéo về phía trước.

"Không, không hề." Anh lên tiếng khi Build mới lấy lại cân bằng, em tiến vài bước đến khoảng bằng một gang tay rồi ngừng lại.

"Tặng hoa vì thật sự muốn tặng Build. Chỉ vậy thôi."

Bible buông tay đứng dậy, lách người rồi thản nhiên cười như thường.

Build đột nhiên thấy giận dữ vì bị xoay vòng, tiếp theo là nghi ngờ đủ thứ. Người kia có định gì với kiểu người như em, tìm chút vui vẻ hay tính tình anh ta vốn thế.

Cuối cùng, chàng kiến trúc sư thừa nhận, thừa nhận mình có gì đấy đối với người mới gặp_ chính xác lần thứ hai.

Em hỏi: "Ai anh cũng vậy à?"

Và Build hối hận. Chính xác là lần thứ hai quá ngắn ngủi để hỏi một câu hỏi mang tính cá nhân như thế. Vì kiểu thả thính trong thời đại này là chuyện rất bình thường. Vì em chẳng phải kiểu người tọc mạch cuộc sống của người khác. Vì đột nhiên nhóc yêu quái tò mò trong em chỗi dậy.

Vậy thôi.

Lúc này có hai trường hợp, một là Bible sẽ tức giận và câu chuyện thả thính qua lại này chấm dứt. Hai là Bible sẽ im lặng và tìm một chủ đề khác. Theo như những gì Build nhận thức về anh sau vài giờ chóng vánh thì sẽ là... vế sau.

Build đoán đúng.

"Hôm nay đến đây thôi. Em muốn về chưa tôi chở em về."

Chàng kiến trúc sư chuyên mảng nội thất cũng không muốn tiếp tục chuyện cũ, Build gật đầu rồi lại lắc đầu. "Không cần, tôi có đi xe đến."

Bible tít mắt, cái kiểu cười cầm đôi mắt phượng nhỏ đáp đi rồi vẽ lên mặt mình hai đường cong đã xuất hiện trong ngày ít nhất 3 lần nhưng em vẫn chưa quen lắm.

Có một điều là có không cười thì mắt Bible cũng chẳng to hơn được đâu.

"Thì em cho tôi một chỗ trên xe em đi. Rò đường ấy à, biết nhà thì cũng nhanh biết lối vào tâm trí thôi."

Build cười cười nhưng không nhận ra giọng mình có chút giống như thở phào, vì cái gì đó.

"Vậy xe của anh thì sao?" Build hỏi vì trước khi vào đã thấy con xe lần trước gặp ở dưới công ty của Bible.

"Thì mai em qua nhà đón tôi đi làm." Anh cầm lấy chìa khoá chiếc Yaris Ativ trên bài giấy, cầm theo cả hai cái áo khoác, một Jacket một sơ mi cổ đứng. Bible cười như được thưởng rồi làm ra vẻ hốt hoảng đứng khựng lại hỏi:

"À quên, em có muốn biết lối đi đến tâm trí tôi hay không đã?"

.

.

.

Khu cư xá không cũ cũng chẳng mới, hàng tử đằng tím rũ trên mái nhà đã đóng rêu phong. Cánh cửa sắt không rõ là màu nâu hay bị rỉ sét mà đỏ lòm trong ánh vàng của cái đèn tít đầu đường.

Bible đưa Build về đến tận cổng, nghía mãi ngôi nhà không có ánh đèn từ bên trong, phần nào biết Build ở đây một mình. Không có 'người thương'.

Cánh cửa vang lên tiếng két cũ kĩ, giàn tử đằng rung rinh như chào mừng làm tổng thể căn nhà hợp với Build đến lạ. Em quay sang định chào hỏi một câu vì vừa trên xe, Bible đã nói sẽ đến trạm xe bus ngoài cư xá.

"...gì vậy?" Em hỏi khi tay ai kia nắm lấy bàn tay mình, còn đan hẳn mười ngón. Ngón tay Bible dài, nhưng so với Build lại thon hơn một chút. So với người chế tác linh kiện lại càng đặc biệt trắng và sạch sẽ.

Bible dựa vào tường, đưa đôi tay đang nắm chặt lên như thể khoe làm Build đột nhiên thấy buồn cười: "Thì vừa rồi tôi rò đường, em cũng nên ra tín hiệu không phải sao?"

Gió vừa đi đâu mất giờ lại ghé thăm, chị gió vươn tay vuốt giàn tử đằng làm cánh hoa rơi xuống, đậu trên vai hai bóng hình dưới khung cửa. Em nghe thấy tiếng xe oto đi đến rồi dừng lại ở căn nhà cách đây 10m. Tiếng bô xịch lại tắt máy, tiếng người nói lúc có lúc không và biến mất hẳn.

Đột nhiên chàng kiến trúc sư thấy lồng ngực nhói lên rồi lăn tăn sóng nước. Giống như đột nhiên cảm hứng lên cao rồi thức xuyên đêm vẽ vẽ, giống như sáng dậy sớm và cầm được cây chì viết vừa tay. Build không thích dậy sớm, cũng chẳng thích thức đêm.

Nhưng nó vẫn làm em thoải mái đấy thôi.

Build chớp mắt, nhìn xuống đôi tay rồi nhìn thẳng vào mắt người kia: "Thường thì người ta sẽ không trả lời câu hỏi này đúng không?

Bible thấy không hỏi được thì nhún vai tỏ vẻ "Ừ thì sao cũng được". Anh buông tay rồi như quen đường thuộc lối mà nhặt bông tử đằng trên tóc mềm. Cái đầu dừa non như cơm bánh tẻ này cũng là một trong những điểm anh thích ở Build.

Hai ngón tay chàng kĩ sư kẹp lấy cuống hoa xoay xoay từ tốn không nói chuyện.

"Sao thế? Giận à?" Build không nghĩ là anh giận nhưng cứ hỏi lại cho chắc.

Bible cuộn bốn ngón nắm bông hoa giữa lòng bàn tay, làm cánh hoa mềm mại dập mất.

"Không. Tôi lời mà, ít nhất là hoà vốn rồi. Thứ nhất là rò đường, không được nữa thì thứ hai, tôi biết lòng tay em cũng ấm lắm." Ấy nhưng lòng bàn tay anh vẫn chẳng có dấu hiệu ấm lên chút nào.

"..."

**************

Tui chăm chỉ quá khum quen mn ơi🤭

À, có ai có cảm nghĩ gì về hình tượng của hai nhân vật khum? Đừng ngại nói với Nấm suy nghĩ của bạn nhé 😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro