☆, chương 34 khoai tây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 đúng là Oan gia ngõ hẹp!
Tuy rằng ngoài miệng chưa nói cái gì, nhưng đối với những người cư nhiên bỏ rơi bọn họ đã cảm thấy đáng ghét .
Xuyên thấu qua bả vai của luyện dược sư kia, Vu Nại nhìn thấy đối diện bọn họ là 3 con ma thú, đôi mắt màu hồng lộ ra thị huyết, lông trên người cứng như sát thép, tựa hồ đao thương bất nhập.
"Đây là ma thú hệ kim loại cấp 2, tuy rằng sức chiến đấu thấp , nhưng lại tập chung thành đàng rất khó đối phó" Lam Phong giải thích cho vu nại.
Vu Nại nhìn thấy trên mặt đất quả nhiên đã có bốn ma thú bị giết, tản mát ra nồng đậm mùi máu tươi.
Có chút không khoẻ mà ngẩng đầu nhìn chiến trường trước mắt, trừ bỏ người luyện dược sư kia , những người còn lại điều  giao chiến cùng ma thú,  Lam Phong đứng 1 bên  đáy mắt hàm chứa lạnh lẽo, chưa có dấu hiệu muốn ra tay trợ giúp.
Đột nhiên nghe được một tiếng tiếng thét chói tai, Vu Nại ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy một người là  lính đánh thuê trốn tránh không kịp bị ma thú đánh ngã trên mặt đất, sau đó 1 chân  ma thú giẫm xuống , người nọ đã không còn tiếng động.
Nhìn thấy đồng bạn chết thảm, những người đó trên mặt cũng không thấy  có bao nhiêu do dự, ngược lại trên tay tiến công càng thêm mãnh liệt, thời điểm ma thú cuối cùng ngã xuống, luyện dược sư kia mới thong thả tiến lên, ánh sáng trong tay hiện lên, ma thú có bề ngoài cứng như sát thép liền bị chém thành 2 nửa, chỉ thấy người nọ từ trong cơ thể ma thú lấy ra 1 viên ngọc phát sáng ,nói vậy đây chính là tinh hạch đi.
Kế tiếp  luyện dược sư lại dùng  phương pháp đồng dạng bổ ra những  thi thể ma thú, lại phát hiện không có tinh hạch, sắc mặt không khỏi có chút âm trầm.
chờ sử lý xông thi thể ma thú cuối cùng, luyện dược sư kia mới nói "đi thôi" 

trong đám người có người thấy đồng bọn chết thảm định lên tiếng liền bị người nọ liếc 1 cái nói : "tên phế vật này, 1 ma thú cấp 2 cũng không né được đi theo chỉ thêm cản trở "
Người nọ lập tức không dám nhiều lời, đoàn người thu thập hết thứ tốt lại tiếp tục hướng bên trong đi.
Chờ những người đó thân ảnh hoàn toàn biến mất không thấy, Lam Phong mới cùng Vu Nại ra tới, nhìn thi thể trên mặt đất, Vu Nại trong lòng có chút không đành lòng, hắn cũng nhận ra đây là nam tử tối hôm qua nói chuyện cùng với hắn, lần đầu tiên nhìn thấy thi người thể gần như vậy , tâm tình vẫn là có điểm không tốt.
Lam Phong mặt vô biểu tình, chỉ đi đến ma thú bên cạnh, nhìn chằm chằm thi thể  huyết nhục mơ hồ  một hồi, sau đó ánh sáng trong tay hiện lên, từ bên trong thi thể lấy ra một khối màu xanh biếc.
Vu Nại nhớ rõ vừa nảy những người đó lấy đi tinh hạch có điểm giống thủy tinh, cũng không phải màu sắc như này.
"Đây là một loại dược tương đối hiếm thấy, nếu không phải lại đây xem ta cũng sẽ không nhận ra, không nghĩ tới trên người ma thú cấp thấp lại có thứ trân phẩm này." Lam Phong thu tốt dược liệu, lại xem kỹ những thi thể khác phát hiện trừ bỏ khối này đã không còn nữa mới bỏ qua.
Vu Nại xem mấy thứ này trừ bỏ huyết tinh đầm đìa  chính là nội tạng, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, càng không thể tìm thấy dược gì mà lam phong vừa nói.
"Đi thôi, vừa vặn có những người đó ở phía trước  mở đường cho chúng ta." Lam Phong đứng dậy, ánh mắt gian xảo tựa hồ có chút vui mừng.
Dọc theo đường đi hai người nhìn thấy không ít thi thể, đều là  ma thú vừa mới chết, nói vậy đây chính là  kiệt tác của đám người kia.
Chính là càng đi sâu vào rừng Vu Nại liền cảm thấy có chút kỳ quái, theo đạo lý mấy ngày nay người tiến vào ma thú rừng rậm nhân số không phải ít, chính là trừ bỏ đám người phía trước bọn họ cơ hồ không gặp được ai, liền hỏi Lam Phong.
"Tiến vào rừng rậm có rất nhiều người , chúng ta  chỉ là 1 trong số đó, mà nơi này lại rất lớn, gặp được những người khác ngược lại đối chúng ta bất lợi."
"Nơi này lớn như vậy,muốn kiếm thứ gì cũng chỉ có thể dùng bản lĩnh của mình?"
Lam Phong nhìn hắn một cái, nhướng mày không nói gì, nhưng là Vu Nại đã minh bạch, thế giới này là cường giả sinh tồn .
người Phía trước  tốc độ tựa hồ chậm lại, theo bản năng Vu Nại ngửi được mùi của sự nguy hiểm , Lam Phong bước chân cũng thả chậm lại.
Lam Phong dừng lại trầm mặc một hồi, liền kéo tay vu nại bay lên 1 thân cây, liền nghe một tiếng vang lớn, Vu Nại liền nhìn đến nơi bọn họ vừa đứng xuất hiện 1 tản đá lớn mà nơi này xung quanh toàn là cây cối không biết từ đâu lại có tản đá lớn rơi xuống.
Vu Nại cái trán đỗ một trận mồ hôi lạnh, tưởng tượng vừa nẩy nếu không phải Lam Phong nhanh tay, hiện tại bọn họ phỏng chừng đã bị đè thành bánh nhân thịt.
Đang muốn mở miệng hỏi tản đá này là ở chổ nào tới, liền nhìn thấy trước mắt Lam Phong vẻ mặt âm trầm, vu nại lẳng lặng mà quay đầu nhìn ra phía sau hắn, phát hiện không biết từ khi nào đã đứng 1 đám người là những người hồi sáng đã bỏ rơi bọn họ .
Nhìn biểu tình của lam phong  vu nại liền biết tản đá nầy nhất định là có liên quan đến đám người bọn họ, ánh mắt cũng không khỏi lạnh xuống .
tên luyện dược sư đứng phía trước đám người: "Các ngươi vì cái gì lại đi theo sau bọn ta?"
Nguyên lai là bị người phát hiện, Vu Nại không khỏi nói thầm,nhưng nhìn đến tản đá kia, có như vậy liền ra tay nặng như thế không phải tuyệt tình quá sao .
Lam Phong khẽ nhíu mày, chưa kịp nói chuyện thì vu nại đứng 1 bên đã mở miệng "đường lớn như vậy ngươi vì sao khẳng định là bọn ta đi theo các ngươi"
Kia luyện dược sư hừ lạnh một tiếng: "miệng lưỡi thật lợi hại , nếu đã nói không đi theo chúng ta ,thì đừng để ta gặp lại các ngươi nữa." Người nọ nói xong liền mang theo đám người phía sau rời đi
Vu Nại trừng mắt nhìn đám người kia rời đi, thấy bọn họ đi tới 1 đại thụ cách đó không xa liền dùng linh lực cắt đứt 1 nhánh cây làm nó rơi xuống nện vào đám người nọ.
thấy thế Lam Phong trực tiếp đem Vu Nại phóng về hướng khác chạy đi, sau lưng còn nghe được âm thanh người nọ nguyền rủa, cuối đầu liền thấy bộ dáng xung sướng khi người gặp họa của vu nại 
Không khỏi lắc đầu: "Ngươi cư nhiên có thể dùng linh lực trực tiếp cắt đứt nhánh cây." người này tựa hồ làm cho mình kinh ngạc.
Vu Nại nhún vai: "Ta cũng chỉ muốn thử xem, không ngờ lại thành công."
Lam Phong cười cười: "lần sau nếu muốn thì đem cả cây đánh ngã đè chết bọn họ, chỉ có 1 nhánh cây thì tiện ngi cho bọn họ quá."
Vu Nại có chút kinh ngạc mà nhìn người bên cạnh xúi dục mình làm chuyện ác, không khỏi phun tào, nguyên lai vị này chân chính bụng dạ hẹp hòi, hắn bất quá chỉ là cho đối phương một cái giáo huấn, mà hắn lão nhân gia  trực tiếp muốn  tánh mạng người ta
thấy được biểu tình của vu nại , Lam Phong xoa xao đỉnh đầu hắn nói: "Ở nơi này nếu mền lòng sẽ nguy hiểm đến chúng ta ,ngươi về sau sẽ biết."
Trong đầu lại nghĩ tới thi thể đồng bọn của đám lính đánh thuê kia, liền trầm mặt, tâm tình có chút lắng xuống. 
Hai người bị đám người kia phát hiện liền chọn 1 con đường khác để đi, mà lúc này Vu Nại phát hiện sắc trời tựa hồ đã biến đen, mắt nhìn  chung quanh  rừng cây an tĩnh, nghĩ một hồi tìm một đại thụ cao lớn nghĩ ngơi 1 đêm.
Lam Phong bước chân không có dừng lại, mang theo hắn đi đến 1 bụi cây rậm rạp, sau đó trong tay xuất hiện ánh sáng, Vu Nại liền phát hiện phía dưới lùm cây cư nhiên có 1 cửa động.
"hang động này là ta lúc trước ta phát hiện, có thể xuống dưới ở lại 1 đêm."
Vu Nại không có do dự, trực tiếp chui  vào, Lam Phong ở cửa động lại lần nữađem dấu vết che đậy tốt rồi mới xoay người đuổi kịp vu nại. địa đạo thật dài xung quanh lại sáng như ban ngày, vu nại lại gần mới phát hiện nguyên nhân là do vách tường được làm từ 1 loại quặng có thể phát sáng
" khoáng thạch này ban ngày có thể hấp thu nhiệt lượng từ ánh sáng mặt trời , sau đó liền có thể sáng lên." Lam Phong đã theo kịp, tới ngã 3 liền đem vu nại quẹo phải, trước mắt xuất hiện 1 thạch động trống trãi còn có giường đá, bàn đá và cả lương khô.

"Nơi này có người ở?"vu nại Nhịn không được mở miệng.
"Trước kia đại khái là  có, bất quá lúc ta phát hiện đã không còn ai ở đây." Lam Phong đi đến 1 góc lấy lương thực chuẩn bị cơm chiều cho 2 người bọn họ
Vu Nại đã đi suốt 1 ngày 2 chân đâu nhứt đến lợi hại trực tiếp bò lên ghế đá không muốn cử động
Ghé vào trên bàn nhìn cách đó không xa Lam Phong đang bận rộn, Vu Nại nhịn không được mở miệng trêu chọc: "Xem ngươi bộ dáng này thật sự giống như  hiền thê, vào được phòng bếp trở ra thính đường, quả thực là hiền thê điển phạm."
Lam Phong nghe vậy nhướng mày: "Đại khái còn không có người có thể cho ta lấy về làm vợ."
nhìn bộ dáng đối phương, Vu Nại bĩu môi: "Ai biết được, nói không chừng ngươi về sau người chồng gia trưởng không trừng."
Tuy rằng lần đầu tiên nghe cái này từ ngữ, nhưng là Lam Phong vẫn có thể lý giải được ý nghĩa của nó, nhàn nhạt nói: "Một hồi ngươi chỉ có khoai tây ăn."
"Cái gì?" Vu Nại như bị  sét đánh giữa trời quang.
thời điểm người nào đó ăn thịt uống rượu mà hắn chỉ có vài củ khoai tây để ăn, vu nại mới biết được về sau trước lúc ăn cơm không nên đùa giỡn với nam nhân bụng dạ hẹp hồi này 
Ăn cơm xong Lam Phong cư nhiên không cho Vu Nại ngủ, bắt hắn đem vô song phổ luyện hai lần mới có thể ngủ, sau đó còn không biết từ nơi lấy ra một viên đan dược, đưa cho Vu Nại ăn lúc sau liền cảm thấy cả người không khoẻ, lăn lộn đến quá nửa đêm mới ngủ được.
ngày hôm sau tỉnh lại giống như cá sắp chết, Vu Nại nhìn đối diện người nào đó nhẹ nhàng ưu nhã mà ăn bữa sáng, lại một lần nữa quyết định  không thể tùy tiện đùa giỡn ma đầu này
Lam Phong nhìn hắn một cái, xoay người từ một bên lấy ra hai củ  khoai tây: " bữa sáng của ngươi. "
Vu Nại rốt cuộc nhịn không được cả người đều tê liệt ngã xuống  bàn.
"Ngọa tào, ta mới mười ba tuổi, là thời điểm thân thể phát triển, ngươi không thể cắt xén lương thực, như vậy  dinh dưỡng sẽ không đủ!"
Lam Phong nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái, ánh sáng trong tay xuất hiện, trên bàn  nháy mắt liền thiếu đi một củ khoai tây.
vu nại muốn hộc máu, đúng là nam nhân đáng chết!  

  (trời ơi càng ngày càng dài "không thể tin được unbelievable"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro