☆, chương 35 lão nhân quái dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 sau khi ăn xong 2 người rời khỏi sơn động, vì chuyện hồi sáng cộng thêm thù oán hôm qua nên vu nại không thèm để ý tới lam phong, chính là người nọ trước sau mặt điều  vô biểu tình, làm cho vu nại giống như tự mình sinh hờn dỗi ,tâm tình càng thêm không tốt.
Bởi vì phía trước đã không có người mở đường, hai người đi đường  bắt đầu có điểm không thuận lợi, mặc dù bọn họ đi rất cẩn thận nhưng chỉ có 1 buổi sáng thôi đã gặp phải bốn năm lần ma thú tập kích, tỷ như hiện tại, trước mắt  là 1 ma thú cấp 4 đang giương nanh thật lớn nhìn chằm chằm bọn họ .
Trải qua 2 lần thất thố kinh hoảng ,  hiện tại vu nại ngược lại thực bình tĩnh, hơi chút nghiêng đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy ánh sáng trên tay đối phương chợt lóe,trước mắt ma thú còn giương nanh múa vuốt nháy mắt đã ngã xuống đất đến 1 tiếng thét còn chưa kịp phát ra.
đối với ánh sáng  trên tay lam phong ngưng tụ để tấn công, vu nại tưởng tượng chắc là giống như ngưng khí thành đao kiếm có thể giết người , Lam Phong cũng nói cho hắn biết là không sai biệt lắm, chỉ khác đó là 1 kiện pháp bảo do 1 cao nhân nào đó luyện thành ,hắn tốn rất nhiều công sức mới lấy được.
Nhìn Lam Phong khom lưng lấy tinh hạch trên người ma thú ra, Vu Nại đột nhiên sắc mặt trầm xuống, tựa hồ nghe thấy xung quanh có tiếng động rất nhỏ, không khỏi nhìn quanh khắp nơi.
đang lấy tinh hạch lam phong cũng nhận ra có gì đó ở quanh đây
Vu Nại còn không kịp phản ứng  đã thấy trên tay lam phong phóng ra ngân quang thẳng tấp bay  về  phía sau lưng hắn.
"A." Đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh âm trầm, Vu Nại nghe được không khỏi một trận lạnh run, thực sự không thoải mái.
Lam Phong chậm rãi đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm hướng vừa phát ra âm thanh, chỉ thấy chủy thủ vẫn lơ lững giữa không trung không có nhúc nhích .
Vu Nại nhìn thấy cảnh này liền có cảm giác quỷ dị, chính là lại cảm thấy bên người tựa hồ không khí khác thường lưu động.
"Ha hả." Thanh âm kia lại vang lên , lúc này Vu Nại nghe rõ, đúng là từ phía đối diện truyền tới
"Ngươi nói là ai đang giả thần giả quỷ, rốt cuộc là người hay quỷ đây?" Vu Nại nhịn không được hỏi Lam Phong.
"là Người." Lam Phong hơi hơi mở miệng.
Bên tai không khí tựa hồ lại có điều khác thường, đồng thời Vu Nại thấy hoa mắt,lấy lại tinh thần mới phát hiện có người xuất hiện trước mặt bọn họ, là 1  lão nhân gầy gò so với hắn còn yếu hơn, chỉ là cặp mắt kia thoạt nhìn rất có thần, không có vẩn đục giống lão nhân bình thường trong tay còn cần chủy thủ mà vừa rồi lam phong phóng tới 

Lão nhân tầm mắt dừng trên người vu nại 1 phen sau đó nói " phàm nhân"bây giờ âm thanh rất bình thường, không giống như vừa rồi như âm thanh của ma quỷ
Vu Nại vừa nghe lập tức trợn tròn đôi mắt: "Có ý kiến?"
Lão nhân lại cẩn thận nhìn nhìn hắn vài lần, đột nhiên cười nói: "Không tồi, dám vào tới nơi này, dũng khí đáng khen, nếu có căn cốt ta còn có thể thu ngươi làm đồ đệ, nhưng thật đáng tiếc lại là phàm nhân." Lão nhân cuối câu còn mang theo tiếc nuối không giống như đang gạt người.
"Ngươi muốn thu nhưng ta còn không muốn nhận đâu." Vu Nại nhịn không được nói thầm.
Lão nhân sắc mặt biến đổi, tức giận đến râu đều phải dựng thẳng lên : "Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Khẩu khí rất lớn, ngươi có biết ta là ai không?"
"Không biết." Vu Nại xua xua tay, lão nhân nhân này tính tình thay đổi liên tục người như vậy hắn hầu hạ không nỗi, cuối cùng nói thêm 1 câu "Ta cũng không muốn biết."
"Ngươi!" Lão nhân quả nhiên bị chọc tức giận không nhẹ, chính là đối với một phàm nhân hắn lại không thể đem đối phương làm gì được.
Chờ tâm tình bình phục trở lại, lão nhân sắc mặt lại khôi phục bình thường, nhìn nhìn  Lam Phong: "Còn tuổi nhỏ mà lại có tu vi như vậy, thật đáng sợ."
Lam Phong trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn như cũ không có bất luận biểu tình gì: "Không biết tiền bối tôn tính đại danh là gì?"
người đứng trước mặt này hắn không thể nhận ra được thực lực điều này khẳng định đối phương thực lực cường đại hơn hắn nhiều, chỉ cần nhìn tới phương pháp xuất hiện thối là đã biết không phải người bình thường có thể dùng được
"lão nhân ta đang truy đuổi ma thú chạy ngang, nhưng không ngờ lại phát hiện trên người các  ngươi có thứ ta đang cần." nghe người này nói vậy nhất định là không muốn tiếc lộ thân phận của mình
"Thứ gì?" nghe thấy người nọ muốn cướp đồ của mình vu nại cảm thấy khó chịu.
"chính là thứ các người ngày hôm qua từ trên người ma thú cấp 2 lấy được, đó là ma thú mà ta thuần dưỡng, thật vất vã mới luyện ra được 1 khối lại để cho các ngươi nhặt được"
Nói tới đây Vu Nại cùng Lam Phong đều đã biết, người này nói tới chính là viên ngọc xanh biếc hôm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro