☆, chương 4 tiểu thiếu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đã hơn 1 giờ từ lúc hắn bước vào căn phòng bên ngoài thô sơ bên trong xa hoa này, vu nại còn chưa phục hồi tinh thần thẳng tới khi có thức ăn được đưa lên mùi hương thơm ngào ngạc xông vào mũi.

"tiểu thiếu gia, thỉnh dùng bữa". người vừa nói chuyện chính là quản gia bá ân, từ lúc tiến vào cửa đã giới thiệu với cậu.

từ lúc vào nhà tới giờ thanh niên tuấn mỹ nói với cậu 1 câu" ta tên lam phong", liền không thấy nữa, sau đó có người dẫn hắn đi tắm rửa thay quần áo, rồi tới đây ngồi cho tới giờ.

"ngươi kêu ta là gì", phục hồi tinh thần vu nại nhìn quản gia phía trước, một thân màu đen áo bành tô, đằng sau mắt kính là đôi mắt bình đạm như thủy, khom lưng rót rượu cho hắn tư thế cực kì ưu nhã.

lúc trước trên tivi hắn từng thấy qua, không ngờ hắn lại có 1 ngày được đãi ngộ như thế.

  "Thiếu gia mới vừa phân phó, về sau xưng ngươi tiểu thiếu gia." Bá Ân thanh âm mang theo cung kính, nhưng  trên mặt lại nhìn không ra một tia nịnh nọt, trời sinh mang theo một mạt cao quý.

  "Kia Lam Phong đâu?" Hơi chút nhìn nhìn cái bàn, chỉ 1 mình hắn ăn thôi sao.
"Tiểu thiếu gia yên tâm, thiếu gia vừa trở về, mệt mỏi, hiện giờ đang ở trên lầu nghỉ ngơi."  

  "Nga." Thì ra là thế, Vu Nại đem tầm mắt một lần nữa thả lại trên bàn, bụng không biết cố gắng mà náo loạn lên, liền  không cần khách khí, trước lấp đầy bụng lại nói.

  Ăn uống no đủ, Vu Nại lại bị mang lên lầu, Bá Ân chỉ vào hành lang bên kia phòng nói: "Đó là thiếu gia phòng, mà tiểu thiếu gia chính là gian này"

mở cửa phòng, trước mắt là gian phòng theo phong cách châu âu, sạch sẽ không nhiễm 1 hạt bụi, nhìn chiếc giường ngủ đơn giản lại làm cho vu nại run rẩy hắn nhận ra đó là mộc hương đàm quý hiếm.

" tiểu thiếu gia có việc gì cần cứ tìm ta, còn những người khác buổi tối thiếu gia giới thiệu cho ngươi biết" nói xong bá ân quản gia hành lễ lui ra ngoài.

sau khi cửa được đóng lại hắn không khỏi choáng váng 1 trận, không thể tin được là mình trong 1 ngày lại có thể từ địa ngục tới thiên đường, nhưng cơ thể wa mệt mõi liền lên giường ngủ, còn chuyện khác để tỉnh lại rồi hả tính.

ngủ được 1 giấc , sau đó nghe được tiếng gõ cửa, vu nại mơ hồ mở cửa phát hiện trước mắt là 1 thiếu niên mặt baby đang nhìn mình nhếch miệng nói " tiểu thiếu gia, thiếu gia gọi ngươi xuống dùng cơm"

"nga" phản ứng lại vu nại liền theo thiếu niên xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy làm phong đang ngồi ở kia xung quanh còn có những người khác bao gồm cả quản gia bá ân.

  Bá Ân lại đây  nhẹ nhàng kéo ra ghế dựa cho hắn, Vu Nại thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói lời cảm tạ, có chút thấp thỏm mà ngồi xuống.

chờ hắn ngồi xong, bá ân vỗ vỗ tay , sau đó giống như phim truyền hình vài tên ăn mặc trang phục người hầu xuất hiện trên tay mỗi người điều bưng 1 cái mâm, bỏ mâm xuống bàn mở lòng ra nhìn thấy toàn thức ăn tinh xảo.

bá ân rót rượu vang vào ly cho bọn họ, đối với vu nại đang hoảng loạn nói"thiếu gia thỉnh dùng cơm".

"ân, cảm ơn" hơi ngẩng đầu nhìn về phía lam phong lúc sáng không nhìn rõ giờ mới phát  hiện người này thật sự rất tuấn mỹ,chỉ là nhẹ nhấp môi làm người thoạt nhìn có chút đạm bạc.

"ăn cơm trước" không ngẩng đầu nhưng tựa hồ biết được ý của vu nại , nói mấy chữ rồi cuối đầu ăn tiếp.

không giám mở miệng, vu nại lập tức cuối đầu ăn cơm, không thể nói mấy món ăn này ngon hơn không biết bao nhiêu lần so với thức ăn hắn từng ăn từ lúc tới đây đến giờ.

bất wa không khí có phần quái dị,  vài người cứ nhìn hắn chằm chằm làm hắn ăn không được ngon.

thời điểm nuốt xuống miếng rau cuối cùng vu nại ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt cười như không cười của lam phong nhìn mình hắn không khỏi ngẩn người.

  Lam Phong nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Ngươi ngày thường ăn cơm đều chậm như vậy sao?"

Ách, Vu Nại sắc mặt có chút xấu hổ, vội vàng lắc đầu: "Ta lần sau sẽ ăn nhanh hơn."  

  Lam Phong gật gật đầu, tựa hồ còn muốn nói cái gì, nhưng bên ngoài lại truyền đến một ít tiếng động xôn xao, hắn sắc mặt trầm xuống, đáy mắt hiện lên  hàn ý.  




(chắc 1 ngày viết được 1 chương thôi wa thôi kệ đi )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro