Chương 54: Hứa Úy tức giận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em làm một giao ước với các cấp lãnh đạo, chỉ cần trong vòng một tháng có thể giải trừ nguy cơ tiềm ẩn ở Greenfield, bọn họ sẽ bắt đầu phát triển rộng rãi thành quả nghiên cứu của em. Đó là một thí nghiệm về tiến hóa của nhân loại." Cô không dám nói tiếp, bởi vì tất cả các bệnh lý của cô hiện này đều là tác dụng phụ của thí nghiệm này, mà đây chính là cái mà Hứa Úy muốn truy cứu.

"Nói tiếp."

Anh vẫn bình tĩnh như vậy, Trình Kiến thấy anh như vậy chỉ đành tiếp tục.

"Năm đó sau khi rời khỏi xưởng công binh, em trở lại viện nghiên cứu trung ương đưa ra khái niệm về sinh vật kết hợp gien nhưng càng nghiên cứu sâu em phát hiện ra nghiên cứu đó đi ngược lại sự tiến hóa của nhân loại và em không thể chấp nhận nổi nó. Cho nên em đã rời khỏi hạng mục đó, tự mình làm một nghiên cứu khác. Bây giờ, nghiên cứu của em đã có thể bắt đầu được đưa ra sử dụng rồi, sản phẩm thí nghiệm tốt nhất chính là em. Để chứng minh thành quả thí nghiệm của em, em đã cam kết loại bỏ nguy cơ tiềm ẩn về loại bom mới ở Greenfield. Não em đã trải qua ít nhất năm đến sáu lần tiến hóa, cho nên em có thể xử lý đồng thời rất nhiều thông tin. Nhưng lúc đầu em tiến hành thí nghiệm dựa trên số liệu thông tin của Beta, khiến cơ thể em không thể chịu được. Có lẽ tất cả các bệnh lý hiện này đều là sai lầm của thí nghiệm lúc trước."

"Nghiên cứu của em có thể tiến hóa não bộ, nhưng do cơ thể em thuộc Omega nên không chịu được công suất làm việc của não bộ ở trạng thái Beta. Bởi vì thế mà cơ thể em bắt đầu trở nên suy sụp nhanh hơn, là vậy sao?"

Hứa Úy tổng kết lại một chút, việc anh chú ý vẫn luôn là sức khỏe của Trình Kiến.

"Đúng vậy, nhưng nghiên cứu của em không chỉ có vậy!" Trình Kiến giống như đứa trẻ khoe khoang thành tích của mình, cô hưng phấn nói tiếp: "Đơn giản mà nói, thuốc tiến hóa sẽ làm cho những phương diện được huấn luyện trở nên lợi hại hơn! Lấy anh làm ví dụ, nếu là anh chắc hẳn sẽ tiến hóa trên mọi phương diện, anh nhất định sẽ trở nên..."

Trình Kiến nhìn Hứa Úy suy nghĩ một lúc lâu, mới gãi gãi đầu nói: "Có lẽ anh sẽ đạt tới sức chiến đấu đỉnh cao của thế kỷ này, trình độ cụ thể em không thể tưởng tượng được. Bởi vì người tham chiếu hiện nay chỉ có một mình em. Anh xem em chỉ có thể sử dụng đầu óc cho nên cuối cùng cũng chỉ tiến hóa não bộ mà thôi."

Người như Hứa Úy thì cả người anh đều mạnh mẽ, cho dù ở tình huống như thế nào anh cũng sẽ trở thành người mạnh nhất. Anh đủ tự giác, đủ lý trí, cũng biết rất rõ bản thân muốn gì, không chỉ năng lực giỏi còn có ý chí kiên định.

Trên thế giới này, người nghiêm khắc với bản thân nhất vĩnh viễn là người có thể đạt được thành tựu cao nhất.

"Như vậy sau khi tiến hành thí nghiệm tiến hóa cho dù là ai thì đều có thể mạnh hơn về một phương diện nào đó sau khi trải qua huấn luyện đặc thù trên phương diện đó không giới hạn ở não bộ phải không?"

"Đúng vậy."

"Vậy vì sao em không rèn luyện cơ thể mình, để bản thân trở nên khỏe mạnh hơn? Không nói đến chuyện em có thể bắt kịp thể chất của Beta, nhưng ít nhất không đến mức em phải ngất xỉu sau vài ngày ở trong phòng thí nghiệm."

"..."

Trình Kiến nhìn anh chớp chớp mắt, đột nhiên cảm giác trước ngực có hơi lạnh, cô vội vàng kéo lấy cái áo sơ mi như muốn chạy trốn. Giây tiếp theo Hứa Úy liền ấn cô xuống giường.

"Tôi nói không đúng sao?" Nếu nói anh là đang trưng cầu ý kiến của cô xem có đúng hay không thì thà nói rằng anh đang đe dọa cô để cô không dám nói dối còn hơn.

"Không... Không phải..." Cô chỉ là một nhân viên nghiên cứu yếu đuối, cô thật sự không dám nghĩ tới chuyện luyện tập ra cả đống cơ bắp. Quan trọng là cô và tất cả những người lao động trí óc khác đều có một điểm chung, đó chính là cực kỳ ghét phải vận động,

"Nếu như em có thể một quyền đấm chết zombie thì sau này chắc chắn em sẽ không muốn vắt hết óc để suy nghĩ ra nhiều loại vũ khí để có thể lười biếng được nữa. Có lẽ mỗi ngày em sẽ chỉ nghĩ làm sao để gia tăng sức chiến đấu của mình."

Trình Kiến vẫn còn cố gắng giảo biện với Hứa Úy. Ánh mắt Hứa Úy nhìn cô trở nên đáng sợ hơn, cô chỉ liếc mắt một cái cũng cảm thấy sợ hãi.

Tức giận! Anh ấy đang tức giận, bây giờ anh giống như muốn ăn sống cô vậy.

"Em xử sự khác thường như vậy, cơ thể và tinh thần xuất hiện nhiều bệnh trạng như vậy, tôi lại tưởng rằng bệnh của em thật sự không có cách nào trị được."

Anh nói từng câu từng chữ, mỗi chữ đều được nhấn nhá hết sức rõ ràng, "Kết quả chỉ cần rèn luyện một chút là sức khỏe em có thể tốt lên. Đã biết thế em còn kéo dài cho đến tận bây giờ cũng không thèm nói ra?"

Có lẽ đây là lần đầu tiên Trình Kiến phải đối mặt với sự tức giận của Hứa Úy, cô rất muốn trốn đi. Cô có cảm giác mình là một chú chuột nhỏ bây giờ đang bị một con hổ lớn đè dưới móng vuốt gào rống trước mặt.

"Chạy bộ,..em..em chạy năm phút thôi cũng sẽ chết mất!"

"Cho nên em tình nguyện mệt mỏi đến ngất xỉu, tình nguyện cánh tay đầy những lỗ kim tiêm như những kẻ nghiện thuốc sao?"

Hứa Úy nắm cánh tay trái của cô lên, trên mu bàn tay và một nửa cánh tay có rất nhiều vết xanh tím do mũi tiêm lưu lại, làn da trắng quá mức do làm việc lâu ngày trong phòng thí nghiệm lại càng dễ nhận ra hơn.

Trình Kiến biết chính mình đuối lý, cô cũng không biết tại sao lại như thế rõ ràng ở viện nghiên cứu không ai có thể làm gì cô nhưng vừa gặp Hứa Úy thì cô đã bị mắng đến thỏa đáng.

"Lần trước tôi nói em tìm trợ lý sinh hoạt, em đã tìm được chưa?" Trong lúc tức giận Hứa Úy vẫn hỏi đến chuyện này. Thật ra lần đó Trình Kiến hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai, quay người đi liền không nghĩ đến nữa, lúc này trái tim cô đập bình bịch liên hồi.

Hứa Úy thấy cô như vậy lại càng tức giận, anh nhéo mặt Trình Kiến, nhìn chằm chằm cô chờ cô trả lời.

Người bị nhìn chằm chằm thì chột dạ lảng tránh ánh mắt, căn bản là không dám mở miệng nói chuyện. Cô cảm nhận được cảm giác đè ép từ phía trên đè xuống khiến cô không thở nổi.

"3, 2, 1!"

"Em xin lỗi, em sai rồi!"

Bây giờ Trình Kiến chỉ dám nhận sai với Hứa Úy, Hứa Úy thì sắp tức chết rồi, cô khẳng định đó không phải là ảo giác của cô.

Cô đã từng bị anh đánh dấu cho nên cảm nhận với pheromone của anh cũng nhạy bén hơn. Mặc dù cảm nhận này không mạnh như lúc cô trong kỳ động dục nhưng bây giờ Trình Kiến đang đối mặt với một Hứa Úy đang bừng bừng tức giận, thật sự còn khó chịu hơn trước rất nhiều.

Đột nhiên cô hiểu Hứa Úy làm thế nào có thể làm người khác quỳ gối dưới chân anh chỉ bằng một ánh mắt. Hương vị pheromone của anh có thiên hướng của sắt thép, một khi có thêm sát khí khiến người ta có ảo giác bị một con dao cứa qua cổ họng nhiễm đầy máu tươi. Kết hợp với gương mặt lạnh lùng và năng lực của anh lúc bình thường không ai dám hoài nghi anh có năng lực thực hiện được điều đó hay không.

"Xem ra không thể mặc kệ em được nữa." Có lẽ Hứa Úy đã nhận thấy Trình Kiến sợ đến phát run nên anh cũng kiềm chế lại sự tức giận, nhưng giọng nói vẫn còn rất nghiêm khắc, "Khoảng thời gian này em sẽ đi theo tôi."

"...Thật ra... Thật ra cũng không cần thiết." Trình Kiến vẫn rất sợ, giọng nói của cô còn rõ sự run rẩy. Trước kia cô cảm thấy cô không sợ Hứa Úy là do tố chất tâm lý của cô đã mạnh hơn trước nhưng cô không nghĩ tới thật ra ở trước mặt cô Hứa Úy đã giấu hết những gai nhọn đó đi và dịu dàng hơn rất nhiều.

Lúc cần thiết, thủ đoạn của anh cũng không ít.

"Không phải em nói muốn tôi ở cạnh em nhiều hơn sao?" Anh cúi đầu hôn môi cô một cái, động tác rõ ràng lưu luyến nhưng ánh mắt có một sự tức giận đầy nguy hiểm.

Trình Kiến bị dọa sợ đôi mắt nhắm chặt, tim đập bùm bùm như sét đánh, động cũng không dám động, thậm chí Hứa Úy hôn cô, cô cũng không dám phản ứng.

"Thể lực của Omega cũng không có kém như em nghĩ đâu. Lúc động dục em có thể chịu đựng tôi lăn lộn bảy ngày bảy đêm, xong việc không phải vẫn rất tốt sao."

Cô trừng mắt nhìn anh, lần đầu tiên, lần đầu tiên Trình Kiến nghe thấy anh nói lời thô tục như thế.

Tuy rằng chịu đựng anh lăn lộn bảy ngày bảy đêm cũng không được coi là lời thô tục, nhưng Trình Kiến cảm giác Hứa Úy có thể nói ra cũng coi như là tương đối thô lỗ rồi.

Rốt cuộc khi anh ở trong cơ thể cô có vẻ như anh vẫn rất kiềm chế, anh chưa bao giờ nói ra những lời thô tục. Bình thường lời nói tục tĩu nhất anh hay nói chính là "Cút", trong môi trường như ở quân đội khắp nơi đều là thú tính quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ chuyện này có quan hệ tới cách ứng xử của anh. Từ trước đến nay anh luôn thuộc phái hành động, giáo dục không được thì trực tiếp hành động.

Giống như việc anh cho cô một khẩu súng nếu cô không muốn đối mặt với nguy hiểm thì có thể chọn lựa tự sát, hoặc là ném thuộc hạ đang sợ hãi từ trên trực thăng xuống.

Một con người tàn nhẫn, suýt chút nữa Trình Kiến quên mất trước kia anh đã từng đối xử với cô như thế nào.

Cô đây chính là vừa lành sẹo đã quên đau mà! Nếu như anh thật sự huấn luyện cô, vậy cái mạng nhỏ này của cô không phải sẽ bị anh giết chết hơn một nửa rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#matthe