Chương 92: Kết nối với Thiên Nhãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Hứa Úy, Trình Kiến bắt đầu đọc đống tài liệu Suzie gửi tới cho cô. Cô hoàn toàn đắm chìm trong đó cho đến tận khi sắc trời ngả sang ráng chiều. Bên ngoài có người bước vào đưa cho cô một thứ mang về từ chiến trường, lúc này Trình Kiến mới thoát khỏi trạng thái tập trung đó.

Là Hàn Hành, Trình Kiến chào hỏi đơn giản với cậu ta, sau đó nhận một chiếc hộp kim loại từ trong tay cậu ta.

"Tốc độ của Hứa Úy ..." Trình Kiến mở hộp ra nhìn thoáng qua Thiên Nhãn nằm bên trong, mùi hôi thối ập vào mặt khiến cô khó có thể chấp nhận được, "Cũng quá nhanh rồi đi?"

Hàn Hành do dự một lát mới mở miệng hỏi: "Thiếu tá Trình Kiến ... Chị, có phải chị muốn nghiên cứu Thiên Nhãn hay không?"

Đối với Hàn Hành, Trình Kiến giống như một vị nữ thần trí tuệ toàn năng chỉ cần là chuyện cô nhận thì đều có phương pháp giải quyết.

Trình Kiến cũng rất hào phóng thừa nhận nói: "Tôi đang học."

"Vậy cần khoảng bao lâu?" Hàn Hành hỏi một câu hỏi khá ngốc nghếch, Trình Kiến nghe xong thì hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy cần bao lâu?"

Có lẽ cậu ta nghĩ đến chuyện Trình Kiến phải mất nửa năm để nghiên cứu ra cách đối phó với bom kiểu mới, cậu ta cau mày thận trọng đưa ra đánh giá, "Một năm?"

Câu trả lời này suýt làm Trình Kiến bật cười, cô ho khan hai tiếng coi như thanh giọng, trịnh trọng nói: "Không cần lâu như vậy, có cái này rồi thì chỉ cần ba tháng là đủ. Cậu trở về nói với thủ lĩnh của các cậu, dặn anh ấy kiên trì thêm ba tháng nữa thôi."

Cô khoa tay múa chân với cậu ta về Thiên Nhãn trong tay, sau đó liên hệ với trợ lý để bắt đầu làm việc. Hàn Hành mím môi, cậu ta nhớ ra cô cũng đã tạo ra Kích Việt 15 khi tuổi còn khá trẻ nên cũng không nghi ngờ với lời cô nói.

Lần đầu tiên Quý Thanh Hòa tấn công chắc chắn là có chuẩn bị mới đến, anh ta đã tấn công vào trung tâm nghiên cứu đầu tiên. Tuy rằng quân đội đã kịp thời ngăn chặn và phòng vệ nhưng không ít máy móc dụng cụ đều đã rơi vào tình trạng sửa chữa bảo dưỡng.

Trình Kiến tự mình ra tay tháo dỡ Thiên Nhãn, quả nhiên bên trong là một nhãn cầu nhân tạo tinh vi.

Cô không cấy ghép nó vào cơ thể ngay lập tức mà bắt đầu thăm dò và nghiên cứu quyền truy cập của nhãn cầu này.

Con mắt nhân tạo này là một vi mạch chuyên chở trung tâm khống chế AI, Trình Kiến tốn gần nửa tháng mới tìm hiểu rõ được mối liên kết của nó và hệ thống trung tâm an toàn của Noah. Cuối cùng cô đưa ra kết luận: sau khi kết nối con mắt này vào mạng lưới của Suzie, dùng quyền hạn truy cập của nó để thâm nhập vào hệ thống an toàn của Noah. Việc này giống như mang theo 30% quyền hạn của Suzie để tự do đi lại trong hệ thống an toàn.

Những tài liệu Trình Thâm cung cấp cho cô giống như một cuốn sách tham khảo, gần như tất cả những gì Trình Kiến cảm thấy cần phải nắm chắc thì trong tài liệu của ông ấy đều có. Trong khoảng thời gian kế tiếp, Trình Kiến vừa tham khảo tài liệu, vừa mượn quyền hạn trong con mắt nhân tạo, thâm nhập và khai thác số liệu gốc Quý Thanh Hòa dùng để khống chế Thiên Nhãn.

Cô làm rất cẩn thận, hơn nữa còn rất bí mật. Sau nhiều lần tiến hóa não bộ, cô cảm thấy cô khá là thành thạo trong những lĩnh vực mà cô có hứng thú. Dù là như thế cô vẫn cần rất nhiều thời gian để lén lút xâm nhập và bóp méo số liệu của một AI khổng lồ như thế. Tuy rằng bên cạnh cô còn có trợ lý hỗ trợ cũng không thể đẩy nhanh tiến độ lên được.

Đã hai tháng rưỡi trôi qua kể từ ngày Trình Kiến nhận được cái nhãn cầu này.

Ngày hôm nay, đột nhiên Trình Kiến nhận được một tin tức từ bên ngoài. Trong khoảng thời gian này bên phía quân đội vẫn luôn cố gắng hết sức phá hủy những trạm cung cấp năng lượng cho Thiên Nhãn. Sự thật cho thấy rằng, khu an toàn Noah sử dụng hệ thống Thiên Nhãn nhiều năm, mới là nguồn dự trữ năng lượng lớn nhất.

Phần lớn nguồn năng lượng của Thiên Nhãn đều được vận chuyển từ Noah ra ngoài do đó đại đa số người bên phía quân đội đều đề nghị tấn công Noah.

Hơn hai tháng này, Trình Kiến luôn đắm chìm trong việc nghiên cứu Thiên Nhãn, thậm chí cô rất ít khi nghe được tin tức từ bên ngoài, cho nên đối với quỹ đạo hành động của bên quân đội cô luôn biết chậm hơn một nhịp.

Chỉ có lần này cô mới được biết trước, bởi vì trước khi đi Hứa Úy đã liên lạc với cô.

Đó là vào một buổi tối khi Trình Kiến đã thức đêm liên tục được một tuần, quầng thâm dưới mắt của cô rất nghiêm trọng nhưng tinh thần của cô lại rất phấn khởi. Có lẽ đây là thành quả của quá trình rèn luyện sức khỏe của cô.

Lúc Hứa Úy chủ động liên lạc với cô, Trình Kiến rất bất ngờ. Bởi vì hai người bọn họ gần như sẽ không nói chuyện với đối phương trong thời gian chiến tranh. Một mặt là sợ phân tâm, mặt khác là sợ sẽ càng thêm nhớ nhung. Trình Kiến biết Hứa Úy tìm cô chắc chắn là có chuyện muốn nói nhưng cô không ngờ rằng Hứa Úy sẽ nói chuyện này với cô.

Anh ấy phải tới Noah.

Lúc đó Trình Kiến hoàn toàn ngây người. Trong mong muốn của cô, thời điểm cho chuyện này không nên đến nhanh như vậy, hiện tại qua đó quả thực chính là lấy mạng đổi mạng.

Noah là nơi có hệ thống kết cấu Thiên Nhãn hoàn hảo nhất, có hệ thống trung tâm phòng vệ, có kinh nghiệm chống địch tích lũy trong vài thập niên. Tuy quân đội đã nắm bắt được bố cục phòng thủ bên trong Noah, nhưng ai có thể bảo đảm rằng những thứ đó vẫn còn nguyên vẹn như trước?

Trình Kiến bắt đầu kích động, cô siết chặt lấy quần áo của mình, hô hấp trở nên nhanh hơn, "Nếu các anh cứ như vậy đến đó thì làm sao có thể để Thiên Nhãn không phát hiện ra chứ? Thiên Nhãn chính là con mắt giám sát của thành Dahl, trừ khi các anh có thể tàng hình, nếu không thì không thể tránh thoát được sự giám sát của nó!"

"A Kiến, tình huống bây giờ rất phức tạp." Hứa Úy tạm dừng trong chốc lát, lại tiếp tục nói:

"Thiên Nhãn đã tấn công rất nhiều lần, mục đích ban đầu chính là phá hỏng thiết bị ức chế điện từ trường của em. Đến hiện tại đã có rất nhiều thiết bị ức chế điện từ trường trong các khu an toàn không thể sử dụng được, sau vài lần bị phát nổ người thú đang bắt đầu phản chiến."

Trình Kiến lại ngây người, cô đương nhiên biết ý nghĩa của việc người thú đầu quân cho thành Dahl là gì.

"Hiện tại số lượng dân chạy nạn đang gia tăng trên diện rộng. Hơn nữa dưới sự uy hiếp của Thiên Nhãn, rất nhiều người đã có ý tưởng muốn đầu quân cho thành Dahl. Nếu cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, sức chiến đấu của chúng ta sẽ càng ngày càng suy yếu."

Anh nói tới đó thì không nói tiếp nữa, thay vào đó anh nhìn chăm chú Trình Kiến thật lâu.

Ánh mắt của Hứa Úy hàm chứa rất nhiều tình cảm, Trình Kiến không thể kể ra được nhưng cô cảm thấy cổ họng và mũi cô bắt đầu chua xót.

"Tôi phải đi rồi, tôi sẽ nhớ em."

Không biết Hứa Úy mang tâm trạng như thế nào khi nói ra những lời như này. Trình Kiến không biết vì sao anh lại phải nói như vậy? Vì sao anh không nói "Tôi sẽ trở lại" hoặc "Em không cần lo lắng cho tôi"?

Ngay cả chính anh cũng biết đây là cuộc chiến phải đánh cược cả mạng sống.

Trình Kiến đột nhiên trở nên tức giận. Cô rất bất mãn nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể cúi đầu đè nén tiếng nức nở... Thời điểm này, dù cô chống cự hay phản đối đều không có ý nghĩa.

Không biết qua bao lâu, khi cô ngẩng đầu lên thì phát hiện ra trước mắt cô đã hoàn toàn trống rỗng.

Cuối cùng cô hoàn toàn suy sụp, úp mặt vào hai tay khóc nấc lên. Mất một khoảng thời gian dài trợ lý bên ngoài mới nghe thấy tiếng khóc của cô.

Khoảng nửa tiếng sau, Trình Kiến bước ra, đôi mắt cô đỏ hoe, lông mi còn treo giọt nước mắt, con mắt còn lại được cô che lại bằng bịt mắt theo thói quen.

"Giúp tôi chuẩn bị giải phẫu."

Giọng nói của cô vẫn còn khàn khàn do khóc quá nhiều.

Vincent vẫn luôn đi theo cô hơi sững sờ, cậu ta mở miệng, "Cô..."

"Tôi muốn kết nối với Thiên Nhãn." Cô oán hận nhìn Vincent, nói: "Tốc độ tính toán của máy tính e rằng còn không bằng tôi, muốn đánh cược với tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#matthe