Ngoại Truyện 1 𓁹《Vào Chiều Hoàng Hôn Ngày Hôm Đó》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❗️Cảnh báo❗️ Bắt nạt học đường (Bạn đã được cảnh báo!)

__________

Nắng thu dịu dàng đã lặng lẽ đi qua, nhường chỗ cho khoảng trời âm u ảm đạm, mặt trời vắng bóng suốt nhiều ngày, ẩn mình trong làn mây xám xịt. Trước khi bão tuyết ập đến, cả thành phố phải hứng chịu những cơn gió mạnh kèm theo những đợt mưa xối xả ngày đêm, mưa bão dai dẳng tưởng chừng như sẽ không bao giờ chấm dứt. Hôm nay tuyết đã ngừng rơi, nhưng thời tiết vẫn lạnh buốt.

Nếu là trước ngày tận thế thì bây giờ có lẽ đã gần đến lễ Giáng Sinh. Trước đây, hàng năm vào dịp Giáng Sinh, đường phố luôn được trang trí bằng những bảng hiệu và đèn neon đầy màu sắc. Ngay cả khi trời đã tối, đường phố vẫn sáng sủa và nhộn nhịp người đi lại như ban ngày.

Bây giờ đường phố chỉ còn là tàn tích của một thành phố đã mất. Trận tuyết dày gần như đã chôn vùi mọi thứ, nhuộm toàn bộ thành phố thành một màu trắng xoá.

Tiếng hát của lũ trẻ truyền vào tai Six, không gần cũng không xa. Six nhìn về hướng phát ra âm thanh và thấy ánh lửa. Lũ trẻ trốn trong một con hẻm gần đó, quây quần bên đống lửa bập bùng. Chúng ôm lấy nhau, khóc thương cho những ngày tháng bình yên đã mất bằng những bài hát Giáng Sinh.

Họ hát rất khẽ vì không muốn thu hút sự chú ý của lũ quái vật, nhưng thính giác của Six vẫn đủ tốt để nghe thấy.

Cô đứng gần con hẻm. Cô dường như muốn đi về phía lũ trẻ, nhưng cô bước một bước về phía trước rồi lại từ từ lùi lại.

Six cảm thấy như mình không thuộc về nơi này.

Vì thời tiết mùa đông quá lạnh nên Six không khỏi rùng mình. Thân hình cô gầy nhom như bị suy dinh dưỡng, làn da nhợt nhạt, mái tóc đen nhánh bị gió thổi bay, rối bù như tổ chim, phần tóc mái chưa cắt dài đến nỗi che khuất gần nửa đôi mắt. Six trông đáng thương như một con thú sơ sinh bị bỏ rơi.

Tay cô nắm lấy vạt áo len, lúc thì siết chặt, lúc lại thả ra.

"Cẩn thận!"

Six đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Đó là một đứa trẻ trạc tuổi cô, một tay đứa trẻ cầm túi thức ăn, tay kia thì vươn ra đỡ lấy bạn mình, người vừa bị trượt chân suýt ngã. Người bạn mỉm cười cảm ơn rồi đi theo cậu bé vào trong ngõ.

Cậu bé nhận thấy Six nãy giờ cứ đứng lặng người ở đầu hẻm như một pho tượng, mắt nhìn về phía này không chớp. Cậu ta trừng mắt cảnh cáo Six như thể cô là một mối đe dọa, rồi quay lại con hẻm với bạn bè của mình.

Six không phản ứng với cái nhìn ác ý đó. Cô ấy giữ vẻ mặt trung lập, thoạt nhìn có vẻ vô cảm.

Six vô thức nheo mắt lại, có lẽ vì ánh lửa quá chói, vì gió quá mạnh, hoặc vì lý do nào đó khác, mắt cô cay xè như sắp rơi lệ.

Vài giây sau, Six lầm lũi rời khỏi nơi đó, rời xa ánh lửa ấm áp, trở lại bóng tối cô quạnh.

Cô ấy không thuộc về nơi này.

Khóc khi buồn, cười khi vui. Đó đều là những phản ứng cảm xúc bình thường đối với mọi người, nhưng đối với Six thì đó là một điều gì đó quá xa vời. Không phải cô ấy không thể bày tỏ cảm xúc, mà cô không dám. Six có quá nhiều quy tắc cô tự đặt ra cho mình, những quy tắc cô phải tuân theo.

Bố mẹ của Six cho rằng đó là điều đúng đắn. Họ nói rằng kìm nén cảm xúc là tốt, còn việc bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng có thể gây nguy hiểm.

Bởi vì cô ấy rất đặc biệt.

Có lẽ nhiều người ước mình có thể trở nên đặc biệt, nhưng Six thì hoàn toàn ngược lại, cô chỉ muốn được bình thường. Vì Six luôn khác biệt với mọi người nên cô biết trở nên "đặc biệt" không phải là điều tốt, thậm chí nó còn trở thành vấn đề khiến cô bận tâm.

Bố mẹ Six luôn dặn dò cô phải giữ bí mật về sự đặc biệt của mình, bởi vì những người khác thường như cô sẽ bị xã hội coi là kẻ lạc loài. Nếu khả năng đặc biệt của Six bị phát hiện, cô sẽ bị bắt và phải rời xa gia đình mình mãi mãi.

Six có siêu năng lực, cô ấy sinh ra đã có chúng. Đó là bí mật lớn nhất của cô ấy.

Six chỉ biết rằng cô có đủ sức mạnh để lật đổ những kẻ thống trị và trở thành bá chủ thế giới, nhưng rõ ràng cô không quan tâm đến những điều như vậy. Six vẫn chỉ là một đứa trẻ, cô không phải là nhân vật chính trong những cuốn truyện tranh, cũng không phải nữ chính oai hùng trong những bộ phim hành động. Ước muốn của Six chỉ giản đơn giống như bao đứa trẻ khác, cô mong muốn được học tập, sống hạnh phúc bên gia đình, kết bạn nhiều hơn và tìm được một công việc với mức lương thỏa đáng sau khi rời khỏi ghế nhà trường.

May mắn thay, ít nhất bố mẹ của Six đã không lợi dụng sức mạnh của cô cho lợi ích riêng. Sở dĩ họ cố gắng che giấu siêu năng lực của Six cũng là vì họ không muốn thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Ai biết được người ta sẽ làm những điều điên rồ gì khi biết được Six đặc biệt như thế nào?

Six không ghét siêu năng lực, dù không muốn phải thừa nhận, nhưng thực tế là nhờ siêu năng lực của mình mà cô đã làm được rất nhiều việc, cuộc sống của cô ấy cũng bớt đi khá nhiều vấn đề nhờ những năng lực này. Tuy nhiên, Six thật sự không thích sử dụng chúng thường xuyên, thậm chí đôi khi cô còn cảm thấy khó chịu vì có chúng.

Có lẽ nhiều người sẽ nói rằng Six không biết trân trọng "món quà kỳ diệu" mà mình có được. Rất nhiều người cho rằng siêu năng lực thật tuyệt và đó là bằng chứng cho thấy rằng cô ấy đứng ở một đẳng cấp khác, nhưng Six không cho rằng mình vượt trội hơn những người khác. Six chưa bao giờ coi đây là bằng chứng cho thấy cô đứng trên những người khác. Và mặc dù đôi khi siêu năng lực có thể khá hữu ích, nhưng nhìn chung, chúng không phải là thứ mà Six không thể sống thiếu.

Nhờ siêu năng lực của mình, Six đã trải qua nhiều điều mà những đứa trẻ khác chưa từng thấy, thêm vào đó việc bố mẹ liên tục khuyên cô nên kìm nén cảm xúc của mình, vì thế nên tính cách của cô ngay từ nhỏ đã bị những đứa trẻ cùng tuổi nhận xét là vừa lầm lì vừa kỳ quặc, dẫn đến việc lũ trẻ hàng xóm không ai dám bắt chuyện hay rủ Six đi chơi cùng.

Six vô cùng khó chịu khi bị các bạn đồng trang lứa coi là kẻ lập dị. Mọi nỗ lực kết bạn của cô đều không thành công, vì mọi người đều coi cô là một người không thú vị.

Six không năng động và không có nhiều sở thích chung với người khác. Khi bọn trẻ chơi một số trò chơi dân gian, chỉ có Six là không biết chơi chúng như thế nào. Khi mọi người vui vẻ cười đùa với nhau, cô là người duy nhất không cười cũng không bày trò đùa giỡn. Six giống như một con búp bê không có linh hồn, luôn im lặng ngồi ở một góc, thậm chí có vẻ đáng sợ. Vì thế bọn trẻ nhanh chóng mất hứng thú với cô, và dù Six trông dễ thương, nhưng điều đó cũng không làm thay đổi ấn tượng "nhàm chán" về cô trong mắt người khác.

Rồi một ngày nọ, Six xem một bộ phim hoạt hình về một cô bé đã trở nên nổi tiếng ở trường nhờ tài năng ca hát. Six nhìn cô bé trong phim hoạt hình được bao quanh bởi bạn bè và không còn cô đơn nữa, đôi mắt cô sáng lên đầy ngưỡng mộ. Sau đó, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, đó là dùng siêu năng lực của mình để thu hút sự chú ý của người khác.

Six hát không hay, cũng không có sở trường gì đáng nói, nhưng cô ấy có siêu năng lực, một thứ gì đó rất "đặc biệt".

Đây rõ ràng là một sai lầm, nhưng vào thời điểm đó, không có ai cho Six lời khuyên, không ai bảo Six những gì cô nên và không nên làm, cũng không có ai hướng dẫn cô đi lên con đường đúng đắn. Bố mẹ cô bận bịu với công việc, không có thời gian quan tâm đến con gái, Six cũng sợ làm phiền họ nên cô không dám hỏi.

Lúc đó Six mới bắt đầu học Tiểu học, dù trưởng thành sớm đến đâu thì suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ luôn khao khát sự quan tâm của bạn bè. Vậy là Six đã làm điều đó bất chấp tất cả.

Six đã thật sự thành công! Bọn trẻ thực sự thích thú khi cô sử dụng siêu năng lực của mình để  biểu diễn cho chúng xem. Chúng chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì giống siêu năng lực ngoài đời thực nên Six nhanh chóng thu hút sự tò mò của lũ trẻ. Họ bắt đầu vây quanh Six, khiến cô ấy cảm thấy mình không còn bị phớt lờ và không còn cô đơn nữa.

Six không hề nhận ra rằng "tình bạn" mà cô cho là chân thành thực chất chỉ là mối quan tâm nhất thời, và bọn trẻ chỉ coi cô như một con hổ biểu diễn trong rạp xiếc hay một con vật nhốt trong sở thú, người có thể bày trò giải trí cho chúng khi chúng đã chán với những trò chơi thông thường.

Một bước sai dẫn đến mười bước sai. Chính đôi mắt sáng rỡ như sao trời của bọn trẻ và những lời khen ngọt như mật đường của chúng đã trở thành lực đẩy từ phía sau lưng Six, đẩy cô đi ngày càng xa, khiến Six càng thêm tin chắc rằng những gì cô làm khi đó là đúng.

Tuy nhiên, một sự cố đã khiến Six bừng tỉnh, cũng trở thành lý do khiến cô quyết định giữ bí mật về siêu năng lực của mình.

Đó là một lần khi cô sử dụng sức mạnh trước mặt "bạn bè" để giải trí cho họ như thường lệ, nhưng trẻ em có xu hướng cả thèm chóng chán, ngay cả siêu năng lực cũng không thể khiến chúng giữ sự nhiệt tình lâu dài. Khi đó, bọn trẻ đã xem đi xem lại một trò quá nhiều lần, chúng bắt đầu thấy nhàm và đòi Six cho xem nhiều thứ thú vị hơn.

Six do dự, từ lâu, cô đã biết mình không hoàn toàn kiểm soát được siêu năng lực của mình và có thể mắc sai lầm, nhưng việc "bạn bè" dọa bỏ đi và không chơi với cô nữa đã khiến Six hoảng sợ.

Cô sợ mất đi những người bạn mà cô đã nỗ lực rất nhiều để có được, cô không muốn cô độc nữa. Vì vậy, Six quyết định mạo hiểm cho họ thấy một siêu năng lực khác.

Kết quả là cô đã mất kiểm soát và khiến bọn trẻ bị thương.

May mắn thay, ngày hôm đó không có ai thiệt mạng, nhưng cảnh tượng khi ấy cũng quá đủ để trở thành vết thương tâm lý cho một đứa trẻ như Six.

Sau tai nạn đó, cô nhận thức được sự nguy hiểm của siêu năng lực. Six vô cùng hối hận vì quá trẻ con khi sử dụng sức mạnh của mình một cách bừa bãi như vậy. Kể từ giây phút đó, cô bắt đầu thu mình lại và trở nên trầm tính hơn cả khi trước.

Six tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ sử dụng siêu năng lực của mình nữa. Cô coi chúng như chưa từng tồn tại.

Siêu năng lực mà Six có thực sự rất mạnh, chúng có thể làm được nhiều việc, nhưng Six không muốn làm tổn thương ai hay phá hủy bất cứ thứ gì như vụ tai nạn mà cô đã gây ra. Cô ấy không phải là kẻ tâm thần thích làm tổn thương người khác, điều duy nhất cô ấy muốn là không bị những đứa trẻ cùng tuổi phớt lờ, nhưng cách làm của cô đã sai, sai hoàn toàn.

Vụ tai nạn năm đó đã ám ảnh Six rất lâu, nó như một lời nguyền và trở thành cơn ác mộng khiến cô thức giấc nhiều đêm. Six không thể gạt bỏ khuôn mặt sợ hãi của những đứa trẻ ấy ra khỏi đầu, cũng như không thể làm ngơ trước những ánh mắt trách móc của gia đình chúng.

Six không đủ can đảm để đối mặt với những người mà cô đã vô ý tấn công. Cô biết mình đã gây tổn thương tâm lý cho họ, những lời xin lỗi còn lâu mới đủ để bù đắp. Cô chỉ có thể lén lút sử dụng sức mạnh của mình để chữa lành vết thương cho họ, thậm chí tự mình xóa đi ký ức của họ, để những người đó quên đi mọi điều tồi tệ cô đã gây nên vào ngày xảy ra tai nạn. Cuối cùng, chỉ có Six và bố mẹ cô là còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Six biết mình đã hèn nhát trốn tránh, cô chọn cách bỏ chạy thay vì dũng cảm đối đầu. Mặc dù bố mẹ đều không ai khiển trách Six khi cô xóa ký ức của người khác, nhưng điều đó cũng không khiến Six cảm thấy tốt hơn chút nào.

Vết thương của các nạn nhân đều đã bình phục, họ không còn bị mắc kẹt trong những cơn ác mộng nữa, mọi thứ liên quan đến vụ tai nạn đã bị Six xóa khỏi ký ức của họ. Tuy nhiên, bản thân Six vẫn không thể ngừng tự dằn vặt bản thân. Sự ghê tởm siêu năng lực và sự tự trách của cô chỉ trở nên tồi tệ hơn, cảm xúc của Six dao động dữ dội đến mức cô đã nhiều lần vô tình giải phóng siêu năng lực của mình, vì vậy bố mẹ cô buộc phải chuyển đi nơi khác để Six bắt đầu một cuộc sống mới.

Mọi thứ dần trở lại với quy luật bình thường, vết thương cũ dần lành lại, ít nhất đó là những gì Six đã nghĩ, cho đến ngày sức mạnh tâm linh của cô ấy thức tỉnh.

Six nhớ rằng chuyện này xảy ra vào năm học thứ tư của cô ở trường Tiểu học. Chiều hôm đó, Six và lũ trẻ hàng xóm cùng nhau chơi bóng đá ở công viên gần nhà. Các bậc phụ huynh đang trò chuyện tại quán cà phê gần công viên, thuận tiện theo dõi các con vui chơi.

Một đứa trẻ bất ngờ đá quá mạnh khiến quả bóng lăn vào lùm cây phía xa. Six xung phong đi nhặt bóng, cô chạy tới bụi cây, đưa tay đẩy đám cỏ sang một bên để tìm bóng.

Sau khi tìm kiếm một lúc, Six mỉm cười nhặt quả bóng dính đầy bùn lên. Cô vừa định quay về bên lũ trẻ thì đúng lúc này, sự việc kỳ lạ đã xảy ra.

Khi Six vừa bước được vài bước, một tiếng nức nở phát ra từ phía sau khiến cô chú ý. Tiếng khóc rấm rứt và đau khổ vang lên rõ ràng ngay bên tai, cô có thể nhận ra đó là giọng của một người phụ nữ.

Six đứng khựng lại, cơ thể cô mất đi khả năng cử động. Six há miệng, mấp máy môi một lúc cho đến khi cô thốt ra được một câu nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Ai ở đó vậy?"

Six nhìn thấy một "người" đang quỳ gần bụi cây. Người đó ngồi quay lưng về phía Six nên cô chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen dài và bộ váy dài màu đỏ như máu của cô ta. Làn da của cô ta trắng bệch như da người chết, sự liên tưởng ấy khiến Six rùng mình.

Tiếng khóc ngừng lại ngay khi Six lên tiếng, dáng hình gầy gò đang khom lưng chậm rãi quay đầu lại. Mỗi cử động của cô ta đều kèm theo những tiếng lạo xạo, giống như một con rối gỗ cũ bị kéo trên dây.

Six sợ hãi đến mức không thể cử động được. Miệng cô há hốc, đôi mắt cô mở to, quả bóng cô đang cầm đã rơi xuống đất từ khi nào không hay.

Cho đến tận ngày hôm nay, Six vẫn không thể quên được nỗi sợ hãi tột độ mà cô từng cảm thấy khi nhìn thẳng vào khuôn mặt đó.

Nỗi sợ thuần tuý khiến hai chân Six mềm nhũn, cô lảo đảo ngã ngồi xuống đất, rồi cô vội vàng dùng hai khuỷu tay đẩy mình về phía sau. Cô chỉ muốn cách người phụ nữ đó càng xa càng tốt.

Mùi máu xộc thẳng vào xoang mũi khiến Six lợm giọng buồn nôn. Nhìn thấy khuôn mặt đó từ từ tiến lại gần, Six không thể ngăn mình thét lên, nước mắt tuôn rơi như đê vỡ.

Tiếng khóc của Six lớn đến nỗi khiến những đứa trẻ và phụ huynh ở gần đó hoảng sợ, họ rơi vào trạng thái hoang mang pha lẫn sợ hãi vì tưởng rằng có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Tiếng bước chân dồn dập vang lên, ngay sau đó, một đám đông già trẻ lớn bé đã tụ tập xung quanh chỗ Six đang ngồi.

Mẹ của Six, Erika, vội vàng chạy đến bên con gái, lúc này Six vẫn đang khua khoắng tay chân loạn xạ, khóc lóc điên loạn.

Erika ôm chầm lấy Six, không ngừng hỏi cô về chuyện gì đang xảy ra. Six không thể nghe thấy tiếng mẹ mình, trong đầu cô lúc này tràn ngập sợ hãi, hai mắt cô vẫn dán chặt vào khuôn mặt đầy máu của người phụ nữ mặc váy đỏ. Người phụ nữ không biến mất khi có nhiều người đến, thậm chí cô ta còn đột ngột rút ngắn khoảng cách với Six.

Six ré lên, cô theo bản năng ôm lấy mẹ, cả người run lên bần bật. Six bây giờ chỉ muốn chạy trốn, cô sợ người phụ nữ mặc váy đỏ, cô không muốn ở đây lâu hơn một giây phút nào nữa!

Nhưng có điều gì đó dần dần lấn át nỗi sợ hãi của Six. Đó là nỗi lo lắng cho những người xung quanh. Người phụ nữ đó có thể làm hại những người khác. Mẹ của Six, bạn bè của cô ấy và các phụ huynh khác...

Nếu Six bỏ chạy lúc này, có lẽ sẽ có người bị thương, nhưng nếu cô ấy ở lại bây giờ, có lẽ cô ấy có thể cứu được ai đó.

Lúc này, trong đầu Six chợt vang lên những lời mà cô ấy đã từng nghe được rất lâu trước kia.

Vào một buổi chiều hoàng hôn, có một người đã nói với Six rằng cô ấy là một người tốt. Người ấy nói rằng việc sở hữu siêu năng lực cũng có những mặt tích cực, vì Six có thể sử dụng chúng để bảo vệ những thứ và những người mà cô ấy yêu quý. Đó là điều mà Six luôn tin tưởng, rằng cô ấy không bao giờ được sử dụng siêu năng lực của mình để làm hại người khác. Những lời người ấy nói chính là điều giúp Six cho đến ngày hôm nay vẫn không vượt qua ranh giới giữa "tốt" và "xấu", giúp trái tim của cô không bị ăn mòn bởi lòng tham quyền lực và sự kiêu ngạo.

Ngay cả bản thân Six cũng không hiểu tại sao cô lại tin tưởng chắc chắn vào người đó đến vậy, cô thậm chí còn không thể nhớ họ trông như thế nào, nhưng có điều gì đó trong trái tim Six mách bảo cô rằng đó là điều đúng đắn nên làm.

Six không muốn làm anh hùng, cũng không muốn trở nên đặc biệt, nhưng cô muốn làm một người tốt.

Six dường như được tiếp thêm can đảm, cô cắn môi và hít một hơi thật sâu như đang cổ vũ cho chính mình. Sau đó Six cố gắng đứng dậy, dùng cơ thể yếu ớt của mình làm tấm khiên chắn trước mặt mẹ và bạn bè.

Six không thể phủ nhận rằng cô đang rất sợ hãi, khuôn mặt gớm ghiếc đó vẫn đang từ từ tiến lại gần, giống như Thần Chết giơ cao lưỡi hái sắc bén. Nước mắt vẫn lăn dài trên má Six, nhưng cô bướng bỉnh dang tay ra như thể làm như vậy có thể ngăn cản được người phụ nữ.

Mình phải bảo vệ mọi người! Siêu năng lực của mình... Mình cần tận dụng chúng và coi chúng như một phần của mình! Six nắm chặt tay và tự nhủ, chính suy nghĩ này đã mang lại cho cô rất nhiều dũng khí.

Thành thật mà nói, Six không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, ký ức của cô về những sự việc ngày hôm đó kết thúc ngang chừng giống như một cuộn phim bị cắt mất đoạn kết. Tất cả những gì Six biết là vào ngày hôm sau, khi cô mở to mắt, cô đã được đưa vào bệnh viện. Bố của Six nói rằng cô đã sử dụng sức mạnh của mình và làm bị thương mẹ cô cùng một số đứa trẻ khác. May mắn thay, vết thương của họ không nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng tới tính mạng.

Mặt Six tái mét sau khi cô nghe những lời bố nói, hai tay cô bấu chặt vào chăn. Cô mím môi khi biết mình lại gây ra một vụ tai nạn và làm mọi người bị thương một lần nữa.

"Hôm qua con bị làm sao vậy? Tại sao con lại tấn công mẹ và các bạn?"

Câu hỏi của bố khiến Six sững sờ, nhưng như không nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của con gái, ông vẫn tiếp tục hỏi, hay nói đúng hơn là quở trách.

"Làm như vậy là không tốt! Con đã làm bọn trẻ sợ chết khiếp. Con có biết rằng vì mớ hỗn độn con đã gây ra mà ta đã phải nghe những lời trách mắng gay gắt từ gia đình lũ trẻ không?"

Nghe bố thở dài khiển trách, Six lập tức ngồi dậy, sau đó cô nhanh chóng lắc đầu bào chữa.

"Con xin lỗi, nhưng không phải như vậy! Con không cố ý làm họ bị thương." Six giải thích, "Có một con quái vật rất đáng sợ! Con chỉ muốn bảo vệ mọi người nên mới..."

Bố của Six, Jun, chau mày nhìn cô hồi lâu, rồi ông lại thở dài, một tay xoa trán, như thể ông không muốn quá khắt khe với con gái mình.

"Ta đã nói với con rất nhiều lần rồi... Con không được phép sử dụng siêu năng lực! Ta biết con khác với những đứa trẻ bình thường, nhưng con không nên dùng những thứ nguy hiểm như vậy chỉ để thể hiện bản thân và thu hút sự chú ý của bạn bè. "

Thể hiện bản thân? Thu hút sự chú ý? Không! Six lắc đầu. Cô ấy đã khác xa so với ngày xưa, cô ấy sẽ không bao giờ sử dụng siêu năng lực của mình cho những mục đích sai lầm như vậy nữa!

"Con không thể nói dối ta như thế được." Jun xoa đầu con gái, nhẹ nhàng nhắc nhở, "Con không nên bịa chuyện. Không ai thích những kẻ nói dối cả."

... Nhưng cô thật sự không nói dối!

Six ngồi đờ đó, vài giây sau, cô ấy như bừng tỉnh, rồi cô lắc đầu nguầy nguậy. Six nắm chặt tay áo của bố, lặp đi lặp lại những lời giải thích của mình, chỉ mong lấy được lòng tin của ông.

Có lẽ vì Six đã phải giấu kín cảm xúc của mình từ nhỏ, cơ hội để cô nói chuyện với người khác cũng rất ít, nên dù cô có muốn phản bác và muốn biện giải đến đâu, rất khó để cô nói được nên lời. Cổ họng cô như bị bóp nghẹt, cuối cùng, Six chỉ có thể lắp bắp vài câu với bố. Những lời giải thích của cô nghe có vẻ yếu đuối và bất lực đến đáng thương.

"Thật sự có một con quái vật! Con đã tận mắt nhìn thấy nó. Đó là một con quái vật rất đáng sợ, một con quái vật có thể làm hại bất cứ ai!"

"Con không nói dối, con không bịa chuyện. Bố biết con có siêu năng lực nên con hoàn toàn có thể nhìn thấy những thứ như vậy mà. Bố, xin hãy tin con!"

"Con không có ý định sử dụng sức mạnh của mình để thể hiện điều gì, con chỉ... muốn bảo vệ mọi người."

Tai nạn này đã chấm dứt những ngày tháng yên bình mà Six may mắn có được. Six không biết có phải vì sự việc đó đã khiến bọn trẻ quá sợ hãi hay không, nhưng kể từ ngày hôm ấy, lũ trẻ hàng xóm đều tỏ ra sợ hãi mỗi khi nhìn thấy cô. Đặc biệt là Ethan Maynard, cậu ta là hàng xóm của Six và từng là một trong những người bạn chơi thân với cô trước khi vụ tai nạn xảy ra, cậu ta cũng là người đứng gần Six nhất và bị thương nặng nhất. Chẳng trách nỗi sợ hãi của Ethan dành cho cô cũng là lớn nhất.

Ethan không bao giờ tranh giành đồ chơi hoặc đồ ăn vặt với cô ấy nữa. Chỉ cần nhìn thấy Six xuất hiện, bất kể Ethan cầm trên tay món đồ chơi hay viên kẹo nào, dù cậu ta thích chúng hay chúng đắt tiền đến đâu, Ethan cũng sẽ lập tức đưa chúng cho Six.

Những lúc như thế, Six chỉ ngồi đó. Cô nhìn xuống đôi tay được nhét đầy kẹo và đồ chơi, nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Trong lòng cô như bị đè nén điều gì đó, Six cảm thấy khó thở, khóe mắt nóng bừng như sắp rơi nước mắt.

Six cảm thấy rất khó chịu, khó chịu như khi cô ngồi trên giường bệnh và bướng bỉnh cãi lại bố, như khi cô thấy mẹ sợ hãi tránh ánh mắt của mình, như khi cô trông thấy lũ trẻ khóc lóc chạy trốn khỏi cô như thể cô là bệnh dịch hạch.

Sau đó, tai họa cuối cùng cũng giáng xuống gia đình Six. Bố mẹ của những đứa trẻ từng bị Six gây thương tích trong vụ tai nạn đã quyết định trình báo chính quyền địa phương về sự nguy hiểm của Six. Việc một người có siêu năng lực tấn công trẻ em đã gây ra làn sóng lớn trong cộng đồng, dư luận dậy sóng, ai cũng muốn điều tra toàn bộ thông tin về hung thủ. Sự việc trở nên nghiêm trọng đến mức bố mẹ Six buộc phải thu dọn đồ đạc, làm giả giấy tờ tùy thân và bỏ trốn ra nước ngoài ngay trong đêm.

Six nhìn bố mẹ cô nhét tất cả những đồ dùng cần thiết vào vali và túi xách của họ. Cô cắn môi, cuối cùng lấy hết can đảm nói với họ.

"Bố, mẹ, con đã xóa ký ức của mọi người. Con nghĩ chúng ta có thể ở lại..."

Six vẫn còn nhớ như in nét mặt của bố mẹ cô khi họ nhìn cô vào đêm đó. Trong mắt họ không còn có tình yêu, chỉ có sự ghê tởm, trách móc, thậm chí là hận thù.

Ánh mắt đó nhanh chóng biến mất và họ trở lại bình thường ngay sau đó. Họ nhẹ nhàng giải thích với cô rằng thành phố này không còn an toàn nữa, rằng ngay cả khi Six xóa đi ký ức của những người liên quan, vẫn có thể có những người không bị ảnh hưởng.

Thái độ của họ rất đỗi bình thường, như thể sự ghê tởm vừa rồi chỉ là tưởng tượng của Six. Nhưng cô biết đó là sự thật. Six sợ hãi đến nỗi không dám nói gì thêm câu gì. Suốt chặng đường cùng bố mẹ chuyển đến nơi ở khác, Six im lặng như một người câm.

Lúc đó, cô cảm thấy nếu mình tiếp tục nói bất cứ điều gì, bố mẹ cô chắc chắn sẽ xé bỏ mặt nạ hiền từ của họ và bỏ rơi cô.

Có lẽ mãi mãi chỉ có bản thân Six biết, ngày hôm ấy cô chỉ đang cố gắng làm một người tốt mà thôi.

Nhưng bố cô lại nhăn mặt nói rằng: "Đừng bịa chuyện, không ai thích những kẻ nói dối cả". Ở sau lưng Six, bố mẹ cô không ngừng cằn nhằn về cô khi họ chuyển đến ngôi nhà mới. Những người bạn mà cô từng rất thân thiết, bây giờ chẳng ai có gan tiếp cận cô nữa. Ethan sợ hãi đến nỗi bất cứ khi nào nhìn thấy Six, cậu ta đều sẽ run rẩy dữ dội, và bố mẹ Ethan luôn tỏ ra ghét bỏ khi họ nhìn thấy cô, như thể Six là một con quái vật đáng ghê tởm.

Six không tài nào hiểu được. Cô vẫn còn quá trẻ, suy nghĩ của cô vẫn còn quá non nớt. Six suy nghĩ hồi lâu, trong lòng băn khoăn rất nhiều. Rõ ràng cô ấy chỉ cố gắng bảo vệ mọi người, cô ấy không cố ý làm tổn thương ai, nhưng không ai tin cô ấy. Mọi điều Six nói đều bị coi là dối trá.

Six bị mọi người chỉ trích là kẻ tội đồ, đến mức mà chính bản thân cô cũng bắt đầu nghi ngờ về những việc mình đã làm. Six dần dần không biết việc mình làm là đúng hay sai.

Cô ấy là người tốt hay đã vô tình trở thành người xấu trong mắt người khác? Người tốt có làm người khác bị thương không? Người tốt có bị mọi người sợ hãi và gọi là "quái vật" không?

Six không biết câu trả lời, hoặc cô biết nhưng chỉ là không muốn thừa nhận.

Six rất buồn khi bị gọi là "kẻ nói dối". Bạn bè dần dần rời bỏ cô, ngay cả gia đình cũng không còn tin tưởng cô. Rõ ràng bố mẹ cô biết cô có siêu năng lực, nhưng họ lại một mực tin rằng không có ma quỷ tồn tại.

Six chịu áp lực mà không thể kể với ai, nỗi cô đơn giống như tằm ăn rỗi, ăn mòn lý trí của Six từng chút một.

Dù bố mẹ cô không nói thẳng ra, nhưng Six biết họ luôn đề phòng cô. Họ luôn hoảng sợ khi Six tỏ ra tức giận, họ đối xử với Six như thể cô là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào. Thái độ của họ khi nói chuyện với cô luôn có vẻ xa cách, họ cũng sợ hãi khi Six nhắc đến siêu năng lực của cô, thế nên cô quyết định không nhắc đến nó ở trước mặt họ nữa.

Six cho rằng trong mắt bố mẹ, có lẽ cô nguy hiểm như một con quái vật bị xiềng xích.

Sự e ngại này càng trở nên rõ ràng hơn khi em gái của Six chào đời.

Đó là một đứa trẻ bình thường, cô bé không có siêu năng lực như Six, cũng không có trí thông minh và sự nhanh nhẹn ngay từ nhỏ như cô. Đứa trẻ đó không có gì đặc biệt, nhưng đồng thời cũng không có gì khác thường.

Bố mẹ Six vui mừng khôn xiết, họ dành hết sự quan tâm và thời gian cho đứa con mới sinh. Six có cảm thấy như thể cô đã bị loại bỏ khỏi bức tranh "gia đình hạnh phúc" này.

Tất nhiên, Six sẽ không ghét em gái mình vì điều đó, tuy cô không phủ nhận mình ghen tị với em gái, nhưng rồi sự ghen tuông của cô dần bị tình yêu thay thế.

Six rất yêu thương cô em gái nhỏ đáng yêu của mình. Tuy nhiên, bố mẹ luôn cố gắng ngăn cản Six đến gần con gái nhỏ của họ với lý do rằng Six đôi khi không thể kiểm soát được sức mạnh của mình nên điều đó có thể gây nguy hiểm cho đứa trẻ. Dù khó chịu, nhưng Six cũng không thể phản bác.

Six nhớ rằng, có một lần cô lợi dụng lúc bố mẹ đang say ngủ để lẻn vào phòng em gái. Six chỉ có ý định ngắm em gái mới sinh một lúc rồi rời đi, vì cô chỉ được nhìn mặt cô bé vài lần khi mẹ còn nằm viện. Sau khi họ trở về nhà, Six không còn có cơ hội chơi với em gái nữa, thậm chí cô còn chưa bao giờ được bế đứa trẻ trên tay lấy một lần.

Six kiễng chân lên để có thể nhìn thấy đứa bé nằm trong nôi gỗ. Cô chống cằm, dựa vào ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ để nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của em gái. Cô hơi ngạc nhiên khi nhận ra đứa trẻ chưa ngủ, cô bé mở to đôi mắt to nhìn thẳng vào Six với vẻ tò mò.

Đứa bé có nhiều nét giống Erika, điểm giống nhất giữa họ có lẽ là mái tóc màu nâu đỏ và đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo. Không giống như Six, người có nhiều nét châu Á hơn.

Six bất giác mỉm cười, cô muốn ôm lấy đứa bé, vuốt ve, âu yếm nó, nhưng lại sợ gây tiếng động sẽ đánh thức bố mẹ, nên Six chỉ dám im lặng nhìn đứa trẻ đáng yêu.

"Chị là chị gái của em." Six thì thầm, rồi cười như một đứa trẻ ba tuổi.

Đứa trẻ như nghe hiểu Six đang nói gì, nó phá lên cười. Six há hốc mồm kinh ngạc, trong mắt sáng lên vẻ kiêu hãnh, "Em hiểu chị đang nói gì sao? Em gái chị hóa ra là một thiên tài!"

Đứa bé đưa tay lên định nắm lấy tay Six, Six thấy vậy liền thò một ngón tay vào trong nôi để em gái nắm lấy.

Six tiếp tục chơi với em gái như thể không bao giờ biết chán. Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô chỉ thấy trời đã gần sáng.

Đột nhiên, Six nghe thấy tiếng cọt kẹt phát ra từ tủ quần áo. Nó nghe chói tai như ai đó đang dùng nĩa sắt cọ xát vào bảng đen.

Six quay đầu về nơi phát ra âm thanh, kinh hãi khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên chỉ còn nửa thân trên đang bò ra khỏi tủ. Khuôn mặt gã hốc hác, làn da nhợt nhạt, máu không ngừng chảy ra từ vết thương, nội tạng kéo lê khắp sàn, nhuộm đỏ tấm thảm xanh. Mùi máu nồng nặc khiến Six cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Six là cô phải bảo vệ em gái mình! Six liền dùng siêu năng lực nhấc bổng đứa bé ra khỏi nôi rồi ôm chặt nó vào trong ngực. Đôi mắt cô trừng trừng nhìn người đàn ông vẫn đang bò về phía mình bằng cả hai tay.

Người đàn ông gầm gừ như một con thú hoang, sự hiện diện của Six có lẽ không nằm trong dự tính của gã, nên gã rất ngạc nhiên.

Six không để ý đến người đàn ông đang sợ hãi trước sự hiện diện của mình, thậm chí cô không để ý rằng gã đang sợ sệt lùi lại như thể đang nhìn thấy một sinh vật cường thế hơn mình, tâm trí cô chỉ nghĩ đến việc bảo vệ em gái mình dù điều đó có nghĩa là cô phải chết.

"Cút đi! Đừng hòng làm tổn thương em gái tôi!" Dù sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Six vẫn ôm chặt đứa bé và hét lên. Cô nhanh chóng lùi về phía cửa, định mở cửa nhưng rơi vào trạng thái hoảng sợ khi đứa bé trong ngực cô chợt bật khóc. Đứa trẻ khóc lớn bất chấp nỗ lực hết mình của Six để dỗ nín nó.

Six nghe thấy tiếng bước chân chạy dọc hành lang, rồi cửa phòng ngủ mở ra, bên ngoài là bố mẹ cô, họ đang nhìn Six với vẻ mặt giận dữ như thể cô vừa phạm một tội ác không thể tha thứ.

"Mày nghĩ mày đang làm gì vậy hả?" Erika đã giành lại đứa bé khỏi tay Six trước khi cô kịp giải thích bất cứ điều gì. Bà nhẹ nhàng dỗ con gái nín khóc, rồi ngước nhìn Six với ánh mắt căm hận xen lẫn sợ hãi, "Mày doạ sợ em gái mày đấy!"

"C-Con không có ý dọa con bé, con chỉ muốn bảo vệ em. Có một con quái vật ở đó!" Six nhanh chóng chỉ vào tủ quần áo, kỳ lạ thay, khi cô quay lại nhìn thì người đàn ông đó đã biến mất không còn chút dấu vết, như thể tất cả những gì Six vừa thấy chỉ là một trò đùa của trí tưởng tượng.

"N-Nhưng thực sự có quái vật ở đó mà." Six ngơ ngác lẩm bẩm, cô lại cảm thấy mình như một con ngốc.

"Bố, mẹ, con..." Cô ấp úng.

"Nói dối thế là đủ rồi!" Jun nạt nộ, khiến Six run lên vì sợ hãi.

Jun có vẻ đã mất bình tĩnh, ông tóm lấy tay Six và lôi xềnh xệch cô về phía phòng ngủ. Six vẫn còn ngây ngẩn vì sốc, đến khi cô bị bố đẩy vào trong phòng và ngã xuống sàn, cô vẫn chưa thể định thần lại.

"Mày nên tự kiểm điểm lại đi. May mắn là hôm nay mày không làm tổn thương em gái mình, nếu không mày sẽ bị trừng phạt nặng nề! Hôm nay chỉ là cảnh cáo thôi, lần sau tao sẽ không chỉ uy hiếp nữa."

Sau khi nghiêm khắc cảnh cáo Six, Jun quay đi và đóng sầm cửa lại, để Six một mình trong căn phòng tối.

Cô ấy không nói dối.

Cô ấy thực sự không nói dối.

Tại sao không ai tin tưởng cô ấy?

Six trái tim mình nhức nhối với vô số câu hỏi không được ai giải đáp. Six thấy tai mình ù đi, tay cô nắm chặt tấm ga trải giường, cô cúi gằm mặt, không thể cầm được nước mắt.

Sau sự việc đó, Six hoàn toàn bị cô lập với em gái, đó là lý do khiến mối quan hệ giữa họ trở nên mờ nhạt còn hơn cả những người xa lạ. Sau nhiều lần thuyết phục bố mẹ không thành công, Six không còn tranh cãi về chuyện này nữa, cô không muốn gây ra một cuộc tranh cãi nào khác, hơn nữa, cô cảm thấy dù có giải thích thế nào thì cũng không ai tin.

Sức mạnh của Six vẫn ngày càng mạnh mẽ hơn bất chấp sự phản kháng của cô, giờ đây, cô thậm chí có thể cảm nhận được sự tồn tại của các ác linh dù chúng ở rất xa. Nhưng Six không vui, cô ghét khả năng này. Vì nó mà cô mất đi sự kết nối tình cảm với gia đình, cũng vì nó mà cô trở thành kẻ tâm thần trong mắt những người thân yêu.

Six tin chắc rằng cô không làm gì sai cả. Bảo vệ mọi người và cảnh báo họ về những điều nguy hiểm là điều nên làm, nhất là khi chỉ có Six mới có thể làm được điều đó. Cô ấy có thể nhìn thấy những linh hồn ma quỷ, cô ấy có thể xua đuổi chúng, diệt trừ chúng. Đây là những việc Six cần làm, cô không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Có người từng nói rằng Six là người rất bướng bỉnh, một khi cô đã quyết tâm làm việc gì thì không ai có thể ngăn cản nổi cô. Rõ ràng không có ai bắt cô phải giúp đỡ người khác, nhưng Six vẫn cảm thấy cô nên giúp đỡ họ. Có người hỏi Six tại sao phải làm việc đó, và Six trả lời với thái độ hiển nhiên rằng đó là vì cô có thể nhìn thấy và diệt trừ ác linh, nên đó là điều cô nên làm.

Không phải là "phải" làm, mà là "nên" làm.

Đã từng có một ác linh nói với Six rằng cô làm như vậy là tự chuốc lấy phiền phức cho mình, khi ấy cô không hiểu, cho đến bây giờ cũng không hiểu.

Six không hiểu tại sao làm những việc này lại gọi là tự chuốc lấy phiền phức, nhưng cô hiểu, đó là việc tốt. Cô vẫn ngoan cố đi làm những việc đó, cô sẽ giúp người khác trừ tà, đôi khi cô còn nhắc nhở người khác rằng có ác linh đang bám theo họ. Tuy nhiên, ánh mắt của người khác nhìn cô mỗi lúc ấy luôn mang theo sự căm ghét và ghê tởm, mối quan hệ giữa Six và mọi người ngày càng trở nên xa cách.

Six là người duy nhất hiểu được mọi chuyện. Mọi người không thể nhìn thấy những gì cô ấy nhìn thấy, nên họ khẳng định cô bị hoang tưởng. Six cố gắng giải thích, nhưng lời nói của cô dường như luôn bị gió thổi bay, không ai nghe, không ai hiểu.

Six không dễ dàng bỏ cuộc, cô muốn có người hiểu mình.

Thế là vào một buổi sáng sớm mùa xuân, Six đứng giữa sân trường, lưng dựa vào mặt kính của tòa nhà.

Đột nhiên, cô chỉ vào cây mộc lan ở góc sân, rồi quay đầu hỏi cô bạn cùng lớp đứng cạnh.

"Này, cậu có nhìn thấy không?"

Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa nghiêng đầu về hướng Six chỉ, sau đó tò mò hỏi ngược lại, "Thấy cái gì? Ý cậu là hoa mộc lan à?"

"Không." Six lắc đầu, không che giấu được sự thất vọng.

Môi cô hơi run run, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nói tiếp.

"Tôi đang nói về đứa trẻ bị gãy cổ đang nhìn chằm chằm vào cậu từ nãy tới giờ."

Sau giờ học, không ai ngạc nhiên khi thấy Six bị gọi lên phòng giám hiệu, những việc như thế này xảy ra thường xuyên đến mức các học sinh trong trường dần dần coi đó là chuyện cơm bữa.

Six đứng giữa căn phòng, không dám ngồi lên chiếc ghế được đặt ngay trước mặt mình, vì có một sinh vật tí hon đang đứng ở trên đó.

Tay cô không ngừng vặn xoắn vạt áo như để giải tỏa căng thẳng, thỉnh thoảng cô lại đưa mắt liếc nhìn về hướng bậu cửa sổ, nơi có một đứa trẻ đang ngồi. Da nó trắng bệch như tờ giấy, cổ nó vẹo hẳn sang một bên như bị bẻ gãy, mắt nó trắng dã, không thấy lòng đen. Đáng sợ nhất là nó không ngừng phát ra những tiếng cười hả hê khi thấy Six bị thầy giáo khiển trách.

Six sợ đến mức phát run, nhưng trong mắt thầy giáo, Six chỉ là một đứa trẻ sợ hãi khi bị gọi lên phòng giám hiệu mà thôi.

Lúc này thầy giáo hỏi Six, đồng thời cũng thành công giúp cô chuyển sự chú ý của mình ra khỏi đứa trẻ trên bậu cửa sổ.

"Trò có nghe tôi nói không?"

Six gật đầu không chắc chắn, thực tế là cô chẳng thể nghe lọt tai được một từ nào. Six vẫn luôn để mắt đến đứa trẻ trên cửa sổ, sợ rằng nếu cô mất cảnh giác trong một giây, đứa trẻ sẽ nhân cơ hội đó tấn công mọi người.

Six vẫn chưa diệt trừ nó vì cô không rõ đứa trẻ có thực sự nguy hiểm hay không, cô cần theo dõi thêm trước khi đưa ra quyết định.

Giáo viên biết rõ rằng từ nãy đến giờ Six chẳng hề lắng nghe mình nói, nhưng ông không hỏi cô đang nghĩ gì mà nói thẳng về lý do tại sao cô được gọi đến phòng giám hiệu sau giờ học.

"Sao sáng nay trò lại dọa trò Vivian thế?"

Six nghe vậy liền lắc đầu phủ nhận, "Em không doạ Vivian, em đã nói sự thật với cô ấy!" Nói rồi, cô chỉ về phía bậu cửa sổ, "Thật sự có một đứa trẻ bị gãy cổ, cậu ta đang ngồi ngay ở kia kìa! Thầy không thấy cậu ta à?"

Thầy giáo đứng dậy, hai tay khoanh lại, cái nhíu mày của ông quá đủ để thể hiện sự không hài lòng của ông ngay lúc này. Vì tình huống tương tự đã xảy ra không dưới mười lần, ngay cả vị giáo viên kiên nhẫn nhất trên Trái Đất cũng sẽ phát điên khi phải lặp đi lặp lại cùng một lời khuyên trong vòng hai tháng.

Nhưng có lẽ ông không muốn đối phó với một đứa trẻ mắc chứng hoang tưởng, nên cuối cùng ông chỉ đưa ra vài lời khiển trách.

"Tôi đã nói với trò rất nhiều lần rồi, đừng bao giờ làm trò đùa độc ác như vậy nữa. Trò phải xin lỗi Vivian."

"Nhưng em thực sự..." Six đang định giải thích thì đã bị giáo viên cắt ngang.

Ông nhăn mặt thiếu kiên nhẫn.

"Đừng bịa chuyện nữa! Không ai thích những kẻ nói dối." Ông hít một hơi thật sâu như để nguôi cơn giận, rồi xua tay về phía cửa, "Ngày mai hãy xin lỗi Vivian, nếu không tôi sẽ phải nói chuyện này với bố mẹ trò. Bây giờ trò có thể về nhà."

Không ai thích những kẻ nói dối.

Lần này Six không cố biện minh nữa, cô chỉ cúi thấp đầu nhìn xuống cái bóng của mình, cô trầm giọng nói "em chào thầy" rồi loạng choạng bước ra khỏi phòng giám hiệu.

"Cô muốn giúp họ phải không? Nhưng có vẻ như họ không muốn cô giúp đâu. Sẽ không ai tin tưởng cô!" Đứa trẻ trên cửa sổ cười khúc khích đến rợn người, Six chỉ có thể chọn cách nhắm mắt làm ngơ. Nhưng tiếng cười của đứa trẻ vẫn văng vẳng bên tai, khiến Six cảm thấy khó chịu và tức giận đến cùng cực.

Vì vậy cô lạnh lùng đưa tay ra, đứa trẻ lập tức bị cô giết chết.

Six thậm chí không ngoái đầu nhìn lại. Không ai biết cô vừa làm gì, và cô cũng không nói gì.

Bởi vì cô biết, sẽ không có ai tin lời cô nói.

Six lê bước dọc hành lang của trường học, những học sinh đi ngang qua cô, một số nhìn lại Six với vẻ mặt căm ghét và giễu cợt. Six cố gắng phớt lờ tất cả.

Tay cô siết chặt lấy quai cặp trong khi môi mím lại đến mức đau đớn. Hàng loạt câu hỏi quay cuồng trong đầu cô, nhưng không ai giúp cô trả lời chúng.

... Vivian sợ hãi, Vivian rơi nước mắt, cô ấy sẽ được người lớn an ủi.

Nhưng... Six cũng sợ, cô ấy cũng muốn khóc. Quái vật rất đáng sợ, bị nghi ngờ rất đau lòng, bị ghét bỏ rất cô đơn. Tại sao không có ai an ủi cô ấy?

Ngày hôm sau, Six đi đến công viên gần nhà, cô trông thấy lũ trẻ hàng xóm đang cùng nhau chơi bóng chuyền.

Six người thu mình vào một góc, do dự hồi lâu.

Cuối cùng, cô cũng lấy hết can đảm để bước về phía trước. Cô cố gắng mỉm cười để trông thân thiện hơn, nhưng thực tế thì nụ cười của cô trông rất thiếu tự nhiên, vì cô đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình.

"Xin chào." Cô ấy nói với giọng đều đều, "Tớ có thể chơi với các cậu được không?"

Lũ trẻ dừng lại đồng loạt như thể bị ấn nút tạm dừng, quả bóng không có ai chộp lấy đã lăn đi xa. Tất cả họ cùng nhìn chằm chằm vào Six, sắc mặt họ tái nhợt như thể nhìn thấy ma quỷ.

Không có ai trả lời cô ấy, bầu không khí bắt đầu trở nên ngại ngùng và khó xử.

Sau vài phút, người đầu tiên dũng cảm lên tiếng là Thomas, cậu ta run rẩy tiến lên một bước, trên môi cậu nở nụ cười miễn cưỡng như thể dùng hai ngón tay kéo căng hai bên khóe miệng.

"Xin lỗi, nhưng bọn tớ có đủ người rồi."

Nụ cười thân thiện trên mặt Six dần biến mất như chưa từng tồn tại.

"Rõ ràng là còn thừa chỗ, sao cậu lại nói dối?"

Thomas nhìn thấy nét mặt vô cảm của Six liền hoảng sợ xua tay, mồ hôi đầm đìa, cậu hoảng sợ như thể Six là một con thú hoang nào đó có thể lao tới xé xác cậu bất cứ lúc nào.

Thomas lùi lại vài bước, lúng túng giải thích, "D-Dù sao thì bây giờ bọn tớ cũng mệt rồi! Bọn tớ cũng đang định giải tán nên..."

Bọn trẻ gật đầu lia lịa.

Six nhìn chúng một lúc lâu, đôi mắt to tròn lóe lên tia sáng màu đỏ, nhưng nó diễn ra nhanh như thể chỉ là ảo giác.

Six không nói với ai rằng cô đã quá quen với việc nói dối, không khó để cô nhận ra ai đó đang nói thật hay nói dối, đặc biệt khi những người nói dối chỉ là trẻ con. Lúc này, cô biết mọi người đang lừa gạt mình.

Six không vạch trần lời nói dối dở tệ của Thomas, có lẽ vì cô không muốn khiến tình hình trở nên khó xử hơn, hoặc đơn giản là vì cô không muốn bắt đầu một cuộc tranh cãi vô nghĩa.

Thế là Six chỉ cúi đầu lẩm bẩm, "Thật đáng tiếc."

"Vậy... gặp lại các bạn sau nhé."

Six giơ tay lên định vẫy chào, nhưng Thomas đột ngột giật lùi lại một bước như thể Six đang cầm trên tay một con dao và vung vẩy nó.

... Sau đó mọi chuyện kết thúc như thế nào?

Có lẽ Thomas cố gắng giải thích đôi câu để Six không suy nghĩ nhiều, có lẽ Six chỉ từ từ thu tay lại, rồi lặng lẽ quay người rời đi.

Six không nhớ rõ, hay đúng hơn là cô không muốn nhớ.

Six biết cô đang cố tình chôn vùi những ký ức này, nên cô thậm chí còn không cố gắng nhớ lại chúng.

Six không muốn làm tổn thương ai cả, cô không muốn làm bạn bè và bố mẹ cô sợ hãi.

Cô ấy chỉ muốn bảo vệ họ.

Cô không muốn bị bố mình gọi là "kẻ nói dối".

Cô không muốn bị bạn bè bỏ rơi.

Và Six không muốn trở thành một người "đặc biệt". Cô ấy chỉ muốn trở thành một người tốt.

Nhưng có vẻ như đây là việc còn khó khăn hơn cô tưởng.

Six vẫn chưa muốn bỏ cuộc như vậy.

Thế nên giữa giờ học, khi cô nhìn thấy một con quái vật đang trườn trên kệ sách đặt gần cửa sổ. Six lập tức giết chết nó, ai ngờ con quái vật trước khi biến mất lại làm đổ kệ sách.

Trong giờ thể dục, cô thấy một người bạn học cùng lớp bị ác linh đe dọa đến tính mạng, cô đã đẩy nữ sinh đó ra khỏi phạm vi nguy hiểm, nhưng lại vô tình khiến nữ sinh ấy bị ngã và bị trầy xước đầu gối.

Vào giờ ăn trưa, Six nhìn thấy trong bát súp cà chua của người bạn cùng bàn có một đống nhãn cầu nổi lềnh bềnh, cô không chút do dự hất đổ bát súp của cậu ta.

Nhưng cô giáo mắng Six vì cô làm đổ giá sách và gây ồn ào giữa giờ học. Nữ sinh ôm đầu gối trầy xước của mình, vừa khóc lóc vừa chửi bới Six một cách nặng nề. Bạn cùng bàn mắng cô vì tô súp của cậu ta bị cô làm đổ, cậu ta còn yêu cầu giáo viên cho đổi chỗ ngồi.

Dù bị la mắng, ghét bỏ, nhưng Six vẫn ngoan cố muốn bảo vệ mọi người. Bởi vì có người đã từng nói với cô ấy rằng siêu năng lực phải dùng để bảo vệ chứ không phải dùng để làm việc xấu.

Six vẫn muốn làm người tốt.

Nhưng những việc Six làm để lại nhiều ấn tượng không tốt. Không ai tin những câu chuyện cô kể, nên họ đều cho rằng Six muốn gây rắc rối. Cô dần cảm nhận được ác ý đến từ mọi người.

Sau lưng cô, ngày càng có nhiều người nói xấu cô hơn. Những ánh mắt mà mọi người nhìn cô mang theo nhiều sự căm ghét hơn là sợ hãi.

Ban đầu, nó bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt như bị chặn đường đòi tiền. Six nghĩ mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc, những kẻ bắt nạt thường mất hứng thú rất nhanh nếu người bị bắt nạt không có phản ứng gì thú vị, nhưng thực tế thì không.

Không rõ từ khi nào mà mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ hơn. Tủ quần áo bị nhét đầy côn trùng, cặp sách bị xịt sơn màu, đồ ăn trưa bị ném vào bồn cầu, sách vở bị xé nát và vẽ bậy bạ,...

Bất chấp tất cả những điều đó, Six vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân rằng cô phải là một người tốt. Cô không nên ôm hận, không nên trả thù. Người tốt không làm điều đó.

Six khom lưng nhặt những cuốn sách sũng nước bị bọn bắt nạt ném xuống bờ sông, có những quyển vở đã bị cuốn trôi theo dòng nước, không biết đã trôi đi đâu. Cơn gió giữa xuân se se lạnh khiến cô rùng mình, bàn tay cô từ từ siết chặt lấy cuốn sổ trong tay cho đến khi nó nhàu nát.

Six bắt đầu tự hỏi rằng cô ấy có thể kiên trì như thế này được bao lâu.

Một nhóm học sinh đi ngang qua chiếc ghế đá ở sân sau trường học, họ bất ngờ trông thấy Six đang đờ đẫn ngồi với tách trà chanh nóng trên tay, đột nhiên, kẻ cầm đầu nở một nụ cười nham hiểm.

"Ồ! Cậu đang uống trà à?"

Six ngẩng đầu lên, vẻ mặt của cô hơi thay đổi khi cô nhận ra rằng kẻ cầm đầu của nhóm học sinh chính là người mà cô đã từng cứu khỏi một linh hồn tà ác, kẻ đã trở nên căm ghét Six sau khi bị cô vô tình đẩy ngã giữa tiết thể dục.

"Eo ơi! Hình như trong cốc trà của cậu có thứ gì đó kinh tởm lắm kìa! Cậu không thấy chúng à?" Nữ sinh chỉ vào chiếc cốc trà trên tay Six và che miệng lại như thể đang cố kìm cơn buồn nôn.

Six chưa kịp phản ứng thì chiếc cốc giấy trên tay đã bị cô gái hất đổ. Trà nóng tạt thẳng vào mặt khiến da cô như bốc cháy.

Six sững người trong vài giây, và rồi cơn đau tràn ngập suy nghĩ của cô, cô kêu lên một tiếng thảm thiết. Six đưa cả hai tay lên ôm mặt, do quá đau mà cơ thể cô co rúm lại. Mắt cô đau đến mức không thể mở ra được.

Tại sao? Tại sao cậu làm việc đó? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm điều gì xấu xa để bị ghét bỏ sao? Tôi chỉ... Rõ ràng tôi chỉ cố gắng cứu người mà thôi.

Six muốn chất vấn, muốn nói thật to những lời đó, nhưng thanh âm duy nhất thoát ra khỏi cổ họng cô là những tiếng hét đau đớn.

"Tôi đã giúp cậu đuổi con quái vật trong tách trà đó đi rồi, sao cậu không cảm ơn tôi đi? Đồ vô ơn!"

"Lần sau nhớ chú ý trước khi ăn uống bất cứ thứ gì nha, kẻo nuốt nhầm mấy thứ không sạch sẽ!"

"Ha ha ha —"

Các thiếu niên không quan tâm Six có bị thương hay không, họ chỉ cười hả hê rồi bỏ đi.

Vẻ mặt Six vẫn vô cảm như đã quen, nhưng tay chân cô lại không thể ngừng run rẩy. Có lẽ vì đau, có thể vì lý do khác.

Rõ ràng là nước trà nóng như lửa đốt, nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh.

Bị bắt nạt như vậy, hiển nhiên Six rất tức giận, sự căm ghét tích tụ trong cô cứ lớn dần theo thời gian. Six đã nhiều lần muốn đánh trả, thậm chí còn muốn sử dụng siêu năng lực của mình để đánh trả. Nhưng cứ mỗi lần Six chuẩn bị vượt qua ranh giới thì lại có điều gì đó ngăn cô lại.

Đó là ký ức về vụ tai nạn năm xưa, hình ảnh về những khuôn mặt sợ hãi của bạn bè và ánh mắt căm thù của bố mẹ cô.

Đó là lời nhắc nhở của một người nào đó, rằng siêu năng lực không nên được sử dụng để làm điều xấu.

Cứ mỗi lần như vậy, Six lại lập tức trấn áp siêu năng lực sắp sửa mất khống chế. Cô sợ làm hại người, sợ gây thương tích nghiêm trọng cho mọi người.

Nhưng ngay cả khi Six không gây rắc rối, dù cô ấy có cố gắng không bị chú ý thì những điều tồi tệ vẫn không dừng lại.

Six vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, cô điên cuồng vặn khóa cửa, sau đó quỳ gối ngồi trên bồn cầu. Cô đưa tay che miệng mình lại để tránh phát ra tiếng động thu hút sự chú ý.

Mái tóc đen dài của Six đã bị cắt ngắn cụt lủn, và bởi vì người cắt nó cố tình làm nhục cô, nhìn nó có vẻ không đều và rất buồn cười. Thậm chí mái tóc của cô còn dính đầy sơn đỏ do các bạn cùng lớp cố tình bôi trét lên. Nhưng hiện tại Six không có tâm trạng quan tâm tới chuyện đó.

Trường đã tan học từ lâu, nhưng bọn bắt nạt vẫn không chịu thả Six về nhà. Cô ở lại càng lâu, những "hình phạt" mà bọn bắt nạt đưa ra càng tàn nhẫn, nên Six đã bỏ chạy.

Bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng cười đùa của các nữ sinh. Six không dám cử động, thậm chí cô không dám thở mạnh. Cô biết rằng nếu bây giờ cô bị phát hiện, chào đón cô sẽ là những trận đòn không thương tiếc. Six có khả năng tự chữa lành vết thương, nhưng cô vẫn sẽ cảm thấy đau đớn, cho nên cô không thích bị đánh.

Sau một hồi đá mạnh vào cửa mà Six vẫn ngoan cố không chịu ra ngoài, cuối cùng, các nữ sinh dường như đã bỏ cuộc. Tiếng trò chuyện ồn ào của họ nhỏ dần cho đến khi biến mất hoàn toàn. Six lúc này mới dám từ từ thả tay ra, cô thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng khỏi đôi vai.

Khi Six đang chuẩn bị mở cửa đi ra khỏi phòng vệ sinh, một thùng sữa bò đã quá hạn được đổ từ trên xuống.

Trong chớp mắt, toàn thân Six ướt đẫm từ trên xuống dưới.

Ngay sau đó, cặp sách của cô bị ném xuống từ trên cao, chiếc cặp nặng rơi thẳng vào đầu Six khiến cô loạng choạng và ngã ngồi xuống sàn. Six không biết những kẻ bắt nạt đã bỏ những gì vào trong cặp sách, nó trở nên nặng hơn bình thường rất nhiều. Cô choáng váng đến mức gần như không thể đứng dậy được.

Six sửng sốt, cô nhất thời chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, nhưng tiếng cười lớn đầy ác ý của đám học sinh ở bên ngoài đã giúp cô hiểu được.

Six vẫn không nhúc nhích, cô vẫn giữ nguyên tư thế như thể đã bị hóa đá. Sữa hỏng dính khắp tóc và quần áo cô, Six cảm thấy toàn thân nhớp nháp khó chịu, mùi sữa đã hết hạn cũng vô cùng buồn nôn.

Six chậm rãi chạm lên cái trán đau nhức của mình, cô có thể cảm nhận được dòng máu ấm nóng chảy ra từ miệng vết thương. Nó giống như một con rắn đỏ quấn quanh cánh tay cô, hòa vào sữa và biến thành một hỗn hợp đầy kinh tởm.

Sau vài phút, đợi cho bọn bắt nạt rời đi, Six mới chậm rì rì đổi tư thế, cô ngồi thu mình lại, hai tay ôm vai, mặt vùi vào đầu gối. Đột nhiên cô cảm thấy đêm hè trở nên lạnh lẽo lạ thường.

Khóe miệng cô khẽ run lên, nhưng cuối cùng cô vẫn không khóc.

Không phải cô không muốn khóc, mà là cô không thể khóc được nữa. Việc kìm nén cảm xúc quá lâu dường như đã khiến cơ mặt cô bị tê liệt. Không có giọt nước mắt nào tuôn rơi, không có tiếng khóc nào được thốt ra, chỉ còn lại nỗi buồn và sự oán hận.

Chỉ có bản thân Six biết rằng cô đã cố gắng bảo vệ mọi người, cũng như chỉ có bản thân Six nhớ rằng trước đây cô chỉ muốn làm một người tốt.

Six vẫn về nhà như thường lệ, lúc này trời đã tối mịt, nhưng Six biết dù cô có đi cả đêm không về cũng sẽ không có ai lo lắng cho cô.

Six kéo vạt áo sơ mi ướt đẫm, sau đó đưa tay vuốt mái tóc bị cắt cụt lủn của mình. Cô tự hỏi liệu mẹ cô có hỏi cô về điều này không? Nhưng rồi cô lại cười một mình như thể đó là một câu hỏi ngu ngốc.

Chắc chắn bà ấy sẽ không quan tâm. Cho dù có, bà ấy sẽ chỉ nói Six có mùi thật kinh khủng và kiểu tóc mới của cô ấy trông thật lố bịch.

Trước đây, Six đã từng sợ bố mẹ lo lắng cho các vết thương của mình nên đã cố tình dùng năng lực chữa trị để chữa lành vết thương. Có lần Six vô tình quên mất, nhưng bố mẹ cô chỉ lạnh lùng nhắc nhở cô phải nhanh chóng chữa trị chúng.

Cô vẫn còn nhớ, bố mẹ cô chỉ nói rằng, nếu để người ngoài nhìn thấy thì sẽ dễ gây hiểu lầm.

Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm là cô bị bố mẹ bạo hành sao? Đó phải chănt là điều duy nhất mà họ quan tâm?

Không ai hỏi Six liệu cô ấy có ổn không, và cũng không ai lo lắng liệu cô ấy có bị thương nặng hay không. Bởi vì bố mẹ Six biết rõ rằng cô có khả năng tự chữa trị, rằng cô ấy rất mạnh, nên họ không cần phải lo lắng.

Six cảm thấy đau đớn vô bờ, lúc đó cô gần như đã bật khóc, một phần vì vết thương quá đau, một phần vì bố mẹ cô thờ ơ chẳng hề quan tâm. Nhưng bố mẹ cô chỉ lắc đầu, bảo cô hãy cư xử trưởng thành lên và đừng có than vãn nữa.

Six kéo mũ áo khoác xuống để che đi khuôn mặt. Ánh nắng của chiều hoàng hôn sưởi ấm cơ thể cô, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh buốt.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau khiến Six giật mình. Phản ứng đầu tiên của cô là chuẩn bị bỏ chạy. Bình thường nếu cô bị gọi lại giữa đường thì chỉ có thể là lũ bắt nạt đòi tiền, nếu ở lại, cô chắc chắn sẽ bị đánh.

Nhưng khi Six quay đầu lại nhìn, cô nhận ra đó chỉ là một người phụ nữ xa lạ.

... Không, không thể nói là xa lạ được.

Six nhớ rõ người này chính là mẹ của một trong những nữ sinh đã bắt nạt cô.

Lần đầu Six gặp người phụ nữ này là tại một cuộc họp phụ huynh. Nhờ thính giác tốt hơn người bình thường nên Six có thể nghe rõ từng lời khen ngợi của bà ta. Người phụ nữ tâng bốc đứa con gái của mình lên tận mây xanh, như thể con gái của bà ta là thiên tài trăm năm có một. Một học sinh tố cáo con gái bà ta bắt nạt các bạn cùng lớp, bà ta lập tức phủ nhận, khẳng định với mọi người rằng con gái mình ở nhà ngoan ngoãn và hiền dịu như thế nào, còn bảo rằng học sinh đó đã vu oan cho con gái của bà ta.

Six nhớ rõ, lúc đó cô chỉ nở một nụ cười giễu cợt.

Bởi vì không ai nghi ngờ nữ sinh đó. Đúng hơn là, mọi người đều biết nữ sinh ấy là một kẻ bắt nạt, nhưng không ai vạch trần cô ta.

Họ muốn giữ danh tiếng cho trường học, họ không muốn gặp rắc rối. Vì thế họ chọn cách phớt lờ và phủ nhận sự thật ngay trước mặt mình.

Đã có lúc Six tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người lớn xung quanh. Ban đầu, các giáo viên chỉ xử lý nhẹ nhàng những kẻ bắt nạt bằng vài lời nói suông, sau đó khi Six quay sang nhờ họ giúp đỡ quá nhiều, cuối cùng thì họ cũng hết kiên nhẫn và làm ngơ cô.

Six quyết định kể cho bố mẹ nghe về những gì đã xảy ra ở trường, và phản ứng của họ khiến cô càng tuyệt vọng hơn. Bố mẹ cô chỉ lạnh lùng nói: "Lý do con bị bắt nạt đều là do con tự tạo ra. Nếu không phải con gây rối với bạn bè và nói dối quá nhiều thì sẽ không có ai ghét con cả."

Six không hiểu.

Tại sao những kẻ bắt nạt cô vẫn sống bình yên trong khi Six lại phải sống trong đau khổ? Tại sao tất cả những gì cô ấy nói đều bị coi là dối trá, trong khi những điều thật sự là dối trá, chẳng hạn như những gì người phụ nữ trước mặt cô ấy đã nói trong buổi họp phụ huynh, lại bị mọi người xem là sự thật? Phải chăng việc cô làm là sai? Cô ấy có nên bỏ qua mọi chuyện ngay từ đầu không? Giống như lời ác linh nói ngày hôm đó ở phòng giám hiệu, cô luôn cố gắng giúp đỡ mọi người, nhưng không ai muốn cô giúp cả.

Trong khi Six đang chìm đắm trong suy nghĩ thì người phụ nữ đó bước đến bên cạnh cô. Bà ta hơi nhăn mũi khi ngửi thấy mùi sữa hỏng trên người Six.

Six cúi thấp đầu, khóe miệng thâm tím, trên mặt và cổ áo cô vẫn còn vết máu khô. Sắc mặt cô trắng như phấn, toàn thân ướt đẫm, đôi mắt vô cảm như một con rối không có linh hồn.

Trong một giây phút ngắn ngủi, người phụ nữ cảm thấy sợ hãi như đứng trước một hồn ma.

Dựa vào vẻ ngoài bi thảm của Six, người phụ nữ này chắc chắn 90% rằng cô là một thiếu niên hư hỏng vừa trở về sau một trận đánh nhau. Người phụ nữ vốn có thành kiến với đám trẻ ranh suốt ngày tụ tập chơi bời nên thái độ của bà ta thay đổi rõ rệt, trở nên chán ghét. Bà ta muốn tránh xa Six nhất có thể, nhưng vì đã lỡ gọi Six lại nên bà ta đành phải tiếp tục.

"Cháu đánh rơi cái này." Người phụ nữ nở một nụ cười giả tạo và đưa cho Six một chiếc hộp bút. Nó trông cũ sờn và đầy những hình vẽ quái dị, thậm chí còn có những lời nguyền rủa độc ác được viết trên đó bằng bút lông dầu.

Six nhìn xuống chiếc hộp bút. Vì hôm nay cặp sách của cô bị thủng một lỗ rất lớn nên đồ bên trong rơi ra ngoài là điều dễ hiểu.

Điều nực cười hơn là... người đã cắt cặp sách của Six lại chính là con gái của người phụ nữ này.

Six không cầm lấy chiếc hộp bút, cũng không trả lời, cô chỉ nhìn chằm chằm vào ác linh đang ôm lấy vai người phụ nữ. Khuôn mặt của nó mọc đầy những con mắt nhỏ li ti, chiếc lưỡi dài quấn nhiều vòng quanh cổ người phụ nữ, giống như một sợi dây thừng sắp thít cổ bà ta đến chết.

Cô nên diệt trừ nó, nếu không chẳng sớm thì muộn, nó sẽ giết chết người phụ nữ này. Six cảm thấy cô cần phải làm gì đó, cô cần...

Trong đầu Six chợt hiện lên những ánh mắt đầy căm ghét của đám học sinh. Cô nhớ lại những lời tâng bốc giả tạo mà người phụ nữ trước mặt cô đã nói trong buổi họp phụ huynh, cô nhớ về sự thờ ơ của những người xung quanh khi cô bị bắt nạt và những lời nói lạnh lùng của bố mẹ cô.

Nguyên nhân con bị bắt nạt đều là do con tự tạo ra.

Six mở miệng, rồi chỉ thở hổn hển. Cô lẩm bẩm điều gì đó, nhưng giọng nói của cô đã bị tiếng gió át đi.

"Hả? Cháu vừa nói gì cơ?" Người phụ nữ không nghe rõ nên hỏi lại.

Mặt trời cuối cùng cũng đã lặn xuốnt đường chân trời, đèn đường đã bật sáng. Ánh sáng màu vàng cam chiếu thẳng xuống khuôn mặt tái nhợt của Six, khiến cô trông có chút rùng rợn.

Six chợt mỉm cười, đó là một nụ cười trông hết sức chân thành và ấm áp như ánh mặt trời, nhưng trong mắt cô, có điều gì đó khiến người phụ nữ cảm thấy lạnh sống lưng.

Six không quan tâm đến thân hình run rẩy của người phụ nữ, cô với tay cầm lấy hộp bút rồi thản nhiên trả lời.

"À, không có gì đâu bác."

"Cháu chỉ nói cảm ơn bác thôi."

"... Hả?"

Người phụ nữ còn chưa hết sợ hãi, bà ta lắp bắp, trên trán đổ mồ hôi lạnh, "K-Không thành vấn đề!"

Cảm giác đáng sợ vừa rồi đến từ đâu? Người phụ nữ không biết.

"Chúc bác một buổi tối tốt lành!"

Sau khi nói điều đó với một nụ cười rạng rỡ, Six rời đi không chút do dự.

Trước khi quay người rời đi, Six liếc nhìn người phụ nữ lần cuối. Cô nhìn thấy bà ta vô thức nghiêng cổ và đấm nhẹ vào bả vai đang đau âm ỉ.

Người phụ nữ không biết có phải do mình ngồi làm ở cơ quan quá lâu hay không mà cổ và vai bà ta đau nhức không chịu nổi.

Ác linh bám trên vai người phụ nữ cười khúc khích một cách quái dị khi nó từ từ hút sự sống khỏi cơ thể bà ta. Six chứng kiến toàn bộ sự việc với một thái độ thờ ơ.

Không giống như thường lệ, Sáu không diệt trừ ác linh, cô cũng không cảnh báo người phụ nữ.

Lần này, cô trở thành người nhắm mắt làm ngơ.

Vào chiều hoàng hôn ngày hôm đó, Six không còn muốn làm người tốt nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro