Chương 8 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt trông thấy miếng thịt đã đến tận miệng lại bay mất, Lưu Tông Lâm bị khống chế nằm trên đất nhìn chằm chằm về phía hai cô gái đang vội vàng rời đi, trong miệng còn phun ra mấy lời không sạch sẽ.

Hà Tiễn Chúc nhìn thấy cô gái nhỏ sắc mặt ửng hồng, quần áo không chỉnh tề nằm trong lòng Lý Ninh Ngọc, liền biết ngay tên chết tiệt Lưu Tông Lâm này đã làm ra mấy chuyện bẩn thỉu gì.

"M* nó, cái tên chết tiệt Lưu Tông Lâm này."

Trên mặt bị vả một bạt tay, Lưu Tông Lâm dính đòn, nằm trên mặt đất cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Ngẩng đầu nhìn đôi mắt tràn đầu phẫn nộ của Hà Tiễn Chúc, Lưu Tông Lâm lại đột nhiên cười phá lên: "Hà Tiễn Chúc cô tính là cái thá gì. Một mảnh si tâm, ở bên cạnh Lý Ninh Ngọc mười mấy năm trời mà vẫn không bò lên được giường của cô ta. Bây giờ cô còn đau lòng cho con nhóc kia nữa à? Cô thực sự là thánh mẫu... A..."

Hà Tiễn Chúc không đợi Lưu Tông Lâm nói xong đã giơ tay bắn một phát súng vào bàn chân của Lưu Tông Lâm.

Lưu Tông Lâm kêu thảm một tiếng, bàn tay không bị tổn hại ôm lấy chân mình, máu tươi chảy ra không ngừng. Còn Hà Tiễn Chúc chỉ mặt lạnh liếc nhìn gã đàn ông đang nhảy đành đạch trên đất.

Trúng hai phát súng liên tiếp, Lưu Tông Lâm đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, tiếp theo hai mắt tối sầm, hôn mê bất tình.

"Phế vật." Hà Tiễn Chúc đá vào Lưu Tông Lâm đang ngất xỉu trên mặt đất một cái: "Đưa anh ta đến phòng thẩm vấn, trói lên giá, đổ nước muối lên vết thương. Còn lại đều giao cho chị Ninh. Sắp xếp người trông coi anh ta cẩn thận."

"Vâng, Hà tiểu thư." Người đàn ông cầm đầu phất phất tay. Lưu Tông Lâm liền bị mấy người đàn ông phía sau mang xuống.

Cố Hiểu Mộng lẩm bẩm, không thành nhật cọ tới cọ lui trong ngực Lý Ninh Ngọc. Thân thể bị bỏ thuốc nóng hổi, nhưng lại bị áo khoác bao bọc kín kẽ, Cố Hiểu Mộng chỉ cảm thấy bản thân sắp bị nóng đến ngạt thở rồi.

Lý Ninh Ngọc ôm cô gái nhỏ lên xe, sau khi đuổi tài xế đi thì lại kéo rèm cửa sổ lên, tự lái xe chở cô gái nhở về.

Cố Hiểu Mộng ở băng ghế phía sau giãy dụa thân thể, áo khoác được Lý Ninh Ngọc phủ thêm đã bị rơi xuống đất. Cổ áo trước đó đã bị Lưu Tông Lâm xé rách. Cố Hiểu Mộng rất nhẹ nhàng đã cởi được chiếc áo trên người mình xuống.

Từng mảng lớn da thịt tuyết trắng, mịn màng hiện ra. Lý Ninh Ngọc liếc nhìn kính chiếu hậu, quan sát tình hình phía sau xe một chút, không tự chủ liếm liếm đôi môi hơi khô khốc.

Mặc dù từ lâu đã muốn chiếm hữu cô gái nhỏ này, nhưng chuyện đến nước này, Lý Ninh Ngọc vẫn còn do dự.

Lý Ninh Ngọc có một đặc điểm, chính là rất thích suy nghĩ lung tung. Cô vô cùng không có cảm giác an toàn. Điều cô muốn chính là lưỡng tình tương duyệt, còn có hai người cam tâm tình nguyện giao hoan, chứ không phải là bây giờ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Xe rất nhanh đã về đến nơi ở của Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc sau khi xuống khỏi ghế lái, lúc nhìn thấy Cố Hiểu Mộng ở băng ghế phía sau thì trên mặt có hơi hoảng loạn, nhặt chiếc áo khoác lên, bọc lấy Cố Hiểu Mộng ở băng ghế phía sau, ôm vào biệt thự.

Vốn dĩ định ôm cô gái đi tắm nước lạnh, lại ngờ vừa mới bước vào cửa thì đã bị cô gái nhỏ đẩy ngã nhào xuống đất, ghìm chặt dưới thân.

Đôi môi khô khốc đã lâu cần gấp nguồn nước tưới nhuần, mà đôi môi đỏ trước mặt chính là sự lựa chọn tốt nhất. Cố Hiểu Mộng cúi đầu xuống, hơi dùng sức hôn lấy Lý Ninh Ngọc.

Có thể nói nụ hôn này cũng không tính là hôn, mà là cắn xé thô bạo khiến cho Lý Ninh Ngọc phát đau, nhưng vẫn không nỡ đẩy cô gái phía trên ra.

Đây là lần thứ hai Cố Hiểu Mộng chủ động hôn cô.

Bình thường, Cố Hiểu Mộng chưa từng chủ động hôn cô, nhưng khi Lý Ninh Ngọc hôn nàng, nàng cũng không hề từ chối.

Cảm giác đau đớn truyền đến, ngay sau đó, mùi máu tươi xộc thẳng vào khoang mũi của Lý Ninh Ngọc.

Khóe môi bị cắn rách rồi.

Dường như nếm được mùi máu tươi, động tác của Cố Hiểu Mộng dần dịu dàng lại. Lý Ninh Ngọc cảm nhận được đầu lưỡi của nàng đang liếm láp vết thương trên khóe miệng của mình.

Đầu lưỡi luồn vào trong miệng, dốc sức, gần như điên cuồng làm loạn. Cảm nhận được môi lưỡi thơm ngọt của cô gái nhỏ, Lý Ninh Ngọc có chút vui sướng nhắm mắt lại. Hai tay không tự chủ xoa lưng của Cố Hiểu Mộng.

Lúc này, Cố Hiểu Mộng chỉ muốn tranh thủ thời gian thoát khỏi cảm giác khô nóng mãnh liệt này. Cảm giác trống rỗng trong cơ thể khiến cho chút lý trí còn sót lại của nàng gần như bị xua tan.

Nhìn sắc mặt ửng đỏ của cô gái nhỏ, Lý Ninh Ngọc có chút không kìm lòng được. Cô đỡ cô gái nhỏ ngồi dậy, ôm nàng ngồi lên bàn, rồi lại cúi đầu xuống hôn nàng.

Không dịu dàng như trong dĩ vãng. Nụ hôn này cực nồng nhiệt, khí thế hung hăng lại vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi cởi hết quần áo của cô gái nhỏ, Lý Ninh Ngọc ôm lấy cơ thể trần trụi của Cố Hiểu Mộng, lại càng thêm động tình hôn nàng.

Cố Hiểu Mộng bị hôn đến ý loạn tình mê, tay không bị khống chế giơ lên muốn cởi bỏ quần áo của Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc cũng rất chiều chuộng nàng, phối hợp với động tác của nàng cởi bỏ quần áo của mình, rồi lại cởi đến nội y.

Bàn tay đặt trên eo lại bắt đầu không thành thật, bắt đầu vuốt ve. Bởi vì cầm súng trường kỳ nên lòng bàn tay của Lý Ninh Ngọc có một lớp chai mỏng, mà cảm giác thô ráp này lại khiến cho Cố Hiểu Mộng run rẩy một trận.

Cảm nhận được đôi bàn tay ấm áp kia đang đặt trên eo mình, cuối cùng lý trí của Cố Hiểu Mộng cũng dâng lên. Nàng đẩy cô gái trước mặt đi, muốn tránh khỏi cái ôm của đối phương.

"Ngoan, là tôi, Niệm Niệm." Giọng nói dịu dàng của Lý Ninh Ngọc truyền đến.

Lúc nói ra câu này, Lý Ninh Ngọc quên mất. Cho dù bây giờ đối phương đang không thể tự chủ, nhưng cô vẫn sợ cô gái nhỏ sẽ từ chối mình.

Nghe thấy giọng nói trong trẻo, lạnh lùng quen thuộc kia, Cố Hiểu Mộng cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ người trước mặt, đập vào mắt nàng là gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xinh đẹp kia.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng lại có chút yên lòng.

Việc đã đến nước này, Cố Hiểu Mộng không thể không nhìn thẳng vào nội tâm của mình. Nàng khao khát được giao hoan với người mình yêu, mà người con gái nàng yêu đang ở ngay trước mặt nàng.

Cố Hiểu Mộng chủ động ôm eo Lý Ninh Ngọc, đầu nghiêng về phía trước. Lý Ninh Ngọc cúi người xuống. Cô gái nhỏ hôn vào phần cổ mẫn cảm của đối phương.

Là im lặng đồng ý.

Hai chân bị Lý Ninh Ngọc tách ra. Cô gái trước mặt cúi người xuống, cách một chiếc quần lót ướt đẫm liếm lấy vườn hoa đầy nước của Cố Hiểu Mộng.

"Ưm ~ đừng... đừng cắn... chị Ngọc ~" Đột nhiên xuất hiện kích thích khiến cho Cố Hiểu Mộng kẹp chặt hai chân, nhưng lại bị hai tay của Lý Ninh Ngọc bắt lấy, chỉ có thể bị ép mở rộng hai chân ra.

Bàn tay mảnh khảnh cách một lớp quần lót vuốt ve nơi tư mật của Cố Hiểu Mộng. Dược hiệu đã phát tác toàn bộ. Dục hỏa thiêu đốt khắp người, Cố Hiểu Mộng khó chịu vặn vẹo. Hai tay cũng không tự chủ xoa nắn hai khỏa mềm mại của mình.

"Ưm... chị Ngọc ~" Cố Hiểu Mộng đùa bỡn hai hạt đậu đỏ, có chút thỏa mãn rên khẽ. Nhìn cảnh tượng phóng túng như thế ở trước mặt, bụng dưới của Lý Ninh Ngọc bỗng chảy ra một dòng nước nóng.

Dường như... cô cũng có phản ứng rồi.

Chuyện này khiến cho Lý Ninh Ngọc có chút xấu hổ. Tay phải cách một lớp quần lót vuốt ve nơi tư mật của Cố Hiểu Mộng, cứ như vậy tiến vào.

Vải vóc có chút thô ráp cọ vào cửa huyệt của Cố Hiểu Mộng. Thân thể của Cố Hiểu Mộng phát run, tiến tới lấy lòng, liếm lên khóe miệng của Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc... đừng giỡn nữa. Em rất khó chịu."

Lý Ninh Ngọc cúi người xuống hôn cô gái. Hai cánh tay mảnh khảnh của Cố Hiểu Mộng đặt ở trước ngực, có chút phí sức chống đỡ cơ thể nhưng lại không chịu được sự vuốt ve của Lý Ninh Ngọc, ngâm khẽ, mềm nhũn nằm trên bàn.

Lý Ninh Ngọc vươn tay đặt lên bở mông của Cố Hiểu Mộng, bắt đầu xoa nắn, lực tay không nhẹ, nhưng cũng không nặng, mang theo ý trêu đùa.

Cố Hiểu Mộng cắn môi, trong mắt đã tràn đầy nước mắt, có chút ủy khuất nhìn về phía cô gái trước mắt.

Dưới thân mát lạnh, quần lót ướt đẫm đã được Lý Ninh Ngọc cởi ra. Hai chân của Cố Hiểu Mộng ôm lấy eo của Lý Ninh Ngọc, hung hăng hướng về người phía trước.

"Chị Ngọc, ưm ~ em không ổn rồi... muốn em... muốn em~ A..."

Thở gấp đã biến thành tiếng rên rĩ thống khổ. Cố Hiểu Mộng đã nhận hết sự dày vò của dục vọng. Nàng cố gắng chống đỡ cơ thể đã xụi lơ để ngồi lên, câu chặt lấy eo của Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc an ủi cô gái nhỏ đang ngọ ngoạy bất an. Hai ngón tay dán lên giữa hai khối thịt mèm. Có thể là tác dụng của thuốc quá mạnh, cũng có thể do bị trêu đùa quá lâu, hai ngon tay cắm vào rất thuận lợi.

"Phốc" một tiếng, thân thể của Cố Hiểu Mộng được lấp đầy, toàn bộ thông đạo đã căng tràn. Cố Hiểu Mộng hừ nhẹ một tiếng, khoái cảm thoải mái cuối cùng cũng truyền đến.

Lý Ninh Ngọc lại tiến lên trước thăm dò, trong khoảng khắc chạm đến lớp màng mỏng kia, Lý Ninh Ngọc đột nhiên có chút bối rối, rút tay lại.

Lý Ninh Ngọc chỉ có hơi lo lắng một chút, nhưng Cố Hiểu Mộng cũng mặc kệ cái một chút này. Nàng chỉ biết ngón tay đang mang đến khoái cảm trong cơ thể mình đột nhiên rút ra một chút, không vừa vòng, câu lây Lý Ninh Ngọc, muốn càng nhiều hơn.

"Bảo bối ~ sẽ hơi đau. Em cố chịu một chút." Lý Ninh Ngọc cúi đầu hôn lên đôi môi mềm của cô gái nhỉ, tay còn lại nắn bóp nơi mềm mại của Cố Hiểu Mộng.

Hai ngón tay ở hạ thể dùng sức tiến vào, thẳng một đường không vòng vèo, phá tan tầng chướng ngại sau cùng kia.

"A..." Thân thể của Cố Hiểu Mộng cứng đờ, ôm chặt lấy người trước mặt, cảm giác đau đớn truyền đến, còn ngón tay trong cơ thể lại đột nhiên điên cuồng ra vào.

Cảm giác đau phảng phất dần dần biến thành khoái cảm. Cố Hiểu Mộng thở gấp, hướng về phía trước, ngậm lấy đóa hoa của Lý Ninh Ngọc, ra sức mút vào.

Thân thể của Lý Ninh Ngọc cung rất mẫn cảm. Cô rõ ràng cảm nhận được hạ thân của mình đã ướt đẫm. Tiếng thở dốc mê người của cô gái nhỏ giống như thuốc kích tình, trước ngực lại đột nhiên truyền đến cảm giác kích thích khiến cho Lý Ninh Ngọc trực tiếp mềm nhũng cả người, chân vô lực, xém chút nữa đã quỳ xuống đất.

Nhìn cô nhóc đang làm loạn trước ngực mình, Lý Ninh Ngọc nảy sinh hung hãn đâm vào, đổi lấy một tiếng rên kiều diễm càng lớn hơn của cô gái nhỏ.

"Chị Ngọc... Chị Ngọc a ưm ~ thoải mái...' Cố Hiểu Mộng vòng tay ôm lấy cổ của Lý Ninh Ngọc, lại nâng người, cắn lên vành tai của Lý Ninh Ngọc: "Đâm em ~"

Nhìn thấy dáng vẻ câu người của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc nuốt nước miếng, giọng nói khàn khàn nhuốm màu dục vọng truyền đến: "Chẳng phải bây giờ tôi đang đâm em sao? Hừm?"

"Ưm... không đủ ~ sâu hơn một chút..." Cô gái nhỏ nâng cao eo, huyệt nhục mềm mại cố gắng hút lấy ngón tay của Lý Ninh Ngọc.

Ngón tay của Lý Ninh Ngọc sờ được một chỗ nhô lên, híp mát, nở nụ cười xấu xa dùng sức ấn xuống chỗ kia. Cố Hiểu Mộng phản xạ có điều kiện kẹp chặt tay của Lý Ninh Ngọc.

"Yêu tinh nhỏ, đừng kẹp." Lý Ninh Ngọc vỗ vỗ mông của Cố Hiểu Mộng, vừa nói vừa dùng tốc độ rất nhanh đâm vào nơi mẫn cảm nhất kia. Cố Hiểu Mộng ngửa đầu, nức nở lên tiếng, hạ thân không kiềm được lại càng kẹp chặt hơn.

Hai ngón tay mà đã bị kẹp chặt như vậy rồi. Lý Ninh Ngọc đột nhiên cảm thấy may mắn vì bản thân không phải là đàn ông. Nếu không, chỉ sợ ràng cô gái nhỏ sẽ kẹp đứt mình rồi.

Ngón tay bị kẹp chặt, không thể cử động. Lý Ninh Ngọc chỉ có thể dán sát vào cổ của Cố Hiểu Mộng, không ngừng liếm láp. Cơn ngứa ngáy truyền đến, Cố Hiểu Mộng cắn môi né tránh, nhưng dù làm thế nào thì vẫn không tránh khỏi được sự tập kích từ môi lưỡi của Lý Ninh Ngọc.

"Ngoan, bảo bối, thả lỏng một chút."

Đầu lưỡi trơn nhẵn, đôi môi nóng rực, khoái cảm dưới thân, khiến cho toàn bộ cơ thể của Cố Hiểu Mộng đều đắm chìm trong dục vọng không thể nào tự kiềm chế được.

Lý Ninh Ngọc ra vào rất nhanh, rất mạnh. Cố Hiểu Mộng chỉ cảm thấy eo của bản thân sắp gãy rồi. Đối xử như vậy với một cô gái nhỏ chỉ mới trải qua lần đầu mà nói, thực sự quá mức kích thích, nhưng thân thể không tự chủ lại nghênh hợp. Cố Hiểu Mộng chỉ có thể nương theo từng động tác của Lý Ninh Ngọc, run rẩy không ngừng.

Cảm nhận được thông đạo một lần nữa co rút mãnh liệt. Một dòng nước ẩm chảy dọc theo các đầu ngón tay của Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng cao trào, khoái cảm mãnh liệt ập đến quá đột ngột. Cố Hiểu Mộng run rẩy, hai chân cũng kẹp chặt hơn một chút. Eo của Lý Ninh Ngọc chen giữa hai chân Cố Hiểu Mộng, lại bị hai chân Cố Hiểu Mộng kẹp đến đau nhức.

Ngón tay rút khỏi cơ thể. Cả người Cố Hiểu Mộng xụi lơ, được Lý Ninh Ngọc ôm vào phòng tắm.Vốn nghĩ đây là lần đầu tiên của cô gái nhỏ, muốn kiềm chế một chút, Lý Ninh Ngọc cố kìm nén dục vọng trong lòng mình, nhưng lại không ngờ Cố Hiểu Mộng lại chủ động cầm lấy tay cô, đặt lên nơi riêng tư của mình.

"Chị Ngọc có muốn một lần nữa không?"

Đáy mắt của Cố Hiểu Mộng đã khôi phục sự tỉnh táo, nhưng giọng nói khi hỏi ra câu này vẫn mang còn mang theo chút dục vọng.

Cảm giác khô nóng trong người Lý Ninh Ngọc lại một lần nữa xông thẳng lên đại não. Cô ôm lấy eo của cô gái nhỏ, ép cô gái nhỏ vào bồn tắm.

Chỗ kia vẫn ướt sũng, ngón tay ra vào rất dễ dàng. Cố Hiểu Mộng mỉm cười, hừ nhẹ, trong ánh mắt trần trụi tràn đầy câu dẫn.

Nếu như sự việc đã phát sinh đến nước này, chi bằng cứ sung sướng hưởng thụ. Cố Hiểu Mộng liếm liếm môi, cuối cùng vẫn nghe theo lòng mình, nói ra câu nói đã giấu trong đáy lòng rất lâu kia.

"Chị Ngọc, em thích chị."

Không đợi người kia trả lời, Cố Hiểu Mộng đã sáp qua, che lại đôi môi của cô gái, lại nhếch eo, ăn ngón tay của người kia càng sâu hơn.

Lý Ninh Ngọc ăn chay nhiều năm nghe được đáp ăn mình mong muốn, thú tính bộc phát, lật cô gái nhỏ qua để dày vò.

Từ bàn ăn đến phòng tắm, cuối cùng đến trên giường. Cố Hiểu Mộng giao hết toàn bộ những thứ thuộc về mình cho Lý Ninh Ngọc, không giữ lại chút nào. Hai người liều mình triền miên cho đến khi cả hai đều kiệt sức.

Cố Hiểu Mộng bị dày vò mãnh liệt. Cả người của nàng không còn sức lực, nằm xụi lơ trên giường, bên cạnh là Lý Ninh Ngọc cũng mệt hệt như nàng.

Cố Hiểu Mộng rướn người qua, tặng một nụ hôn, lại dán sát vào tai của Lý Ninh Ngọc nói lời tâm tình, sau đó liền ngã vào lồng ngực của người kia, ngủ thiếp đi.

Có lẽ câu nói này cũng không tính là lời tâm tình, nhưng đối với Lý Ninh Ngọc mà nói, đây là câu nói tốt đẹp nhất mà cô từng nghe trong nhiều năm nay.

Trước khi Cố Hiểu Mộng ngủ, đã khẽ nói.

"Lý Ninh Ngọc, em yêu chị."

.--- .. -. -.-- .- -.
Úi giời dịch chương này ngại quớ đi 🤧
Năm mới vui vẻ nha mọi người ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro