Truyện dài: Tình sâu, duyên lại không cạn - Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng nhân/Fanfic - Series: Tình sâu, duyên lại không cạn

Chương 10: Màn biểu diễn thâm sâu

Tác giả: Weibo 丛小祎

Dịch: Tiểu Tinh Xán《小星璨》

Đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không RE-UP !!

- - - - -

"Kẻ nào?" Kính Huyền vừa dứt lời, tay chàng đã đặt lên chuôi kiếm.

"Này này này." Người bên hướng đó xuất hiện, nói: "Tên thô lỗ này, có gì thì nói đừng động thủ chứ."

Tiêu Tễ nói xong thì bước lên, Tu Linh Lung cũng từ phía sau lưng hắn nhảy ra.

Đồ Lệ ngạc nhiên hỏi: "Sao hai người lại tới đây?"

Tu Linh Lung nói: "Tỷ tỷ để lại một lá thư cho người nhà rồi đi luôn, nói là muốn tìm cái Vạn Tượng Phương gì ấy... Bà, cha và mẹ đều rất lo lắng, nhưng lại không muốn kinh động người khác, nên đệ mới thay họ đi tìm đó."

Đồ Lệ hỏi: "Tu thúc thúc biết đệ đến đây không? Còn Tiêu Tễ, sao huynh cũng ở đây?"

"Đương nhiên là không biết đệ đến rồi, đệ lén chạy ra đó, còn về tên này ấy hả, đệ cứ cảm thấy hắn đang che giấu gì đó, nên lôi hắn đi theo." Tu Linh Lung nói: "May là vừa lên núi đã cảm nhận được tỷ tỷ của đệ đang thi pháp, nếu không cũng không biết phải mất bao lâu mới tìm được mọi người nữa."

"Hai người đúng là làm bậy quá." Tu Linh Tê vốn đang ngồi bên cạnh điều tức, không biết từ lúc nào đã bước đến bên họ, nói: "Bây giờ người trong nhà nhất định đang tìm đệ, mau dẫn theo Tiêu công tử về đi."

"Đệ không về đâu." Cái đầu nhỏ của Tu Linh Lung nghiêng sang một bên, nói: "Tốn nhiều công sức lắm mới tìm được tới đây đó."

Tiêu Tễ nói: "Linh Tê cô nương, ta cũng không về đâu."

"Càng đi về phía trước lại càng không biết sẽ gặp nguy hiểm như thế nào nữa, hai người..."

"Đã vào kết giới mà nó thiết kế, thì tạm thời sẽ không thể rời khỏi được." Kính Huyền liếc nhìn Tiêu Tễ, nói: "Ngươi bám theo cẩn thận, có đi lạc sẽ không có ai tìm ngươi đâu."

"Hừ, ta nói sao ngươi cứ nhằm vào ta miết..." Tiêu Tễ đảo mắt, nói: "Ta đâu có ý gì với Lệ, Lệ cô nương, đâu có như..."

Chữ "ngươi" của Tiêu Tễ còn chưa kịp nói ra, đã bị vẻ mặt của Kính Huyền làm cho nghẹn trở về.

Cứ vậy, đoàn 5 người càng tiến sâu vào rừng.

Bọn họ đi rất lâu, Đồ Lệ nhìn Tu Linh Tê ở bên cạnh đang dần mệt mỏi, nói: "Đi cũng lâu rồi." Nói xong quay sang nhìn Kính Huyền, nói: "Thượng Tiên, nếu Vạn Tượng Phương không có dị động gì khác, thì chúng ta dừng chân nghỉ ngơi đi đã, hôm nay huynh và Linh Tê cô nương đều bị thương cả rồi."

"Cũng được, đêm nay cứ ở đây nghỉ ngơi một đêm." Kính Huyền nói xong thì dựa vào một cái cây, ngồi xuống.

Đồ Lệ bỏ tay nải xuống, nói: "Vậy ta đi xung quanh đây nhặt củi nhé, trong tay nải vẫn còn lương khô, mọi người ăn trước đi."

Kính Huyền nghe vậy định đứng lên, nói: "Nàng đi một mình nguy hiểm, ta đi cùng nàng."

"Không cần đâu, bị thương thì phải dưỡng thương cho khỏe, ta chỉ đi nhặt xung quanh đây thôi, không đi xa." Đồ Lệ nói xong thì ấn người chàng xuống.

"Lệ tỷ, đệ đi với tỷ nha." Tu Linh Lung nói xong thì đứng dậy, bàn tay nhỏ vỗ vỗ bụi bám trên quần áo.

"Được rồi, đi thôi."

Sau khi chỉ còn hai người đi với nhau, Tu Linh Lung hỏi: "Lệ tỷ, tỷ tỷ của đệ không sao chứ?"

"Linh Tê tiểu thư không có gì đáng ngại lắm." Đồ Lệ vỗ vỗ đầu Tu Linh Lung, an ủi nói: "Đừng quá lo lắng."

Đồ Lệ ôm lấy đống củi trong ngực, tựa như đang suy nghĩ: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bây giờ khó nhất phải là Tu bà bà, chỉ còn 5 ngày nữa là đến Lễ Vọng Thần rồi."

"Lệ tỷ, chúng ta nắm chắc được bao nhiêu phần là sẽ đem được vật kia về?"

"Tỷ cũng không biết." Đồ Lệ suy nghĩ rồi nói: "Con quái vật cướp Vạn Tượng Phương đi có để lại sợi lông vũ, chắc là Thượng Tiên có thể dựa vào đó để đoán được hướng đại khái của nó."

Tu Linh Lung nói: "Nhắc tới thần tiên ca ca, mấy hôm nay huynh ấy không xuất hiện, các tiểu cô nương ở trên đường đều rất nhớ huynh ấy."

Đồ Lệ cúi người nhặt một thanh củi, nói: "Không đến nỗi..."

"A!!!!!"

Đồ Lệ còn chưa nói xong, chỉ còn nghe lại tiếng hét thất thanh của Tu Linh Lung từ phía sau truyền đến. Nàng vứt đám củi trong ngực xuống, chạy thật nhanh về phía có tiếng của Tu Linh Lung.

Sau đó Đồ Lệ nhìn thấy con quái vật đã đoạt Vạn Tượng Phương xuất hiện phía trước.

Tu Linh Lung ngã ngồi trên mặt đất, con quái vật huơ móng vuốt về phía Tu Linh Lung.

Đồ Lệ trượt nhanh về phía chân con yêu quái, suýt nữa thì nắm được tay của Tu Linh Lung, con quái vật ấy dường như đã biết được nàng muốn làm gì, lập tức vứt một luồng khói đen đỏ về phía nàng.

Đồ Lệ ngay lập tức né tránh, suýt chút nữa là bị đánh trúng. Mà hướng bên đó đã bắt Tu Linh Lung đi mất

"Linh Lung!" Đồ Lệ không bỏ cuộc, vẫn đuổi theo phía sau làn sương đen đó.

Lúc này, không biết Kính Huyền từ đâu xuất hiện, chàng ôm lấy eo Đồ Lệ, bay lên không trung.

"Linh Lung bị nó bắt đi rồi!"

"Hôm nay nó đừng hòng thoát." Kính Huyền nói xong lại càng tăng tốc.

Hắc Vụ Quái bắt lấy Tu Linh Lung dừng lại trên một cây cầu ở phía trước.

Những miếng gỗ trên cây cầu đã bị nát hết phân nửa, gió vừa thổi lại bắt đầu rung lắc như thể sắp rơi xuống. Từ trên cầu nhìn xuống là một mảnh đen ngòm, sâu không thấy đáy.

Đột nhiên, Hắc Vụ Quái phất tay, dùng sức vứt Tu Linh Lung lên cầu.

Cầu gỗ bị chấn động, rung lắc càng dữ dội hơn.

Lúc này, Tu Linh Tê và Tiêu Tễ cũng đuổi theo đến. Tu Linh Tê thấy Tu Linh Lung đang nằm bò trên cầu, không đứng dậy được.

"Linh Lung!" Tu Linh Tê lớn tiếng gọi, tiếng vang khắp một vùng núi.

Nàng ấy lo lắng muốn chạy lên cầu, Tiêu Tễ kéo lấy cổ tay nàng: "Đừng làm bậy, để xem tên thô lỗ kia làm gì rồi hẵng làm."

Lúc này, Hắc Vụ Quái bắt đầu công kích về phía Kính Huyền, một luồng khí đen đỏ trực tiếp bay sang chỗ chàng. Kính Huyền phất tay, triệu hoán một tầng giáp để đỡ công kích của nó. Lúc này Kính Huyền buông đôi tay đang ôm lấy Đồ Lệ, đặt nàng xuống bên cạnh Tu Linh Tê và Tiêu Tễ, nói: "Mọi người cẩn thận chút."

Nói xong Kính Huyền lại bay về phía đối diện Hắc Vụ Quái.

Kính Huyền nói: "Lần này để xem người còn chạy đi đâu." Nói xong, chàng ngưng thần tĩnh khí, một cỗ ánh sáng trắng tụ lại nơi lòng bàn tay chàng, sau đó chàng vung chưởng, những đường kiếm cũng theo đó mà bay sang. Tốc độ của những đường kiếm kia cực nhanh, có lẽ Hắc Vụ Quái nghĩ rằng pháp lực của Kính Huyền bị ảnh hưởng của kết giới sẽ không thể sử dụng pháp thuật này, nó không kịp tránh, bị đường kiếm của Kính Huyền đánh trúng, sau đó nó hóa thành làn khói rồi lại biến mất.

Tu Linh Tê thấy yêu quái đã bị đuổi đi, định bước lên cây cầu treo để cứu Tu Linh Lung.

Tiêu Tễ đi phía sau cũng bước chân lên cầu, sau đó hắn cẩn thận ló đầu xuống nhìn: "Chậc, chỗ này mà rơi xuống dưới chắc chắn không toàn thây."

Đồ Lệ cẩn thận nhìn xuống chân mình, tay bám theo dây để tiến về phía trước, nói: "Đại ca, đừng có ăn nói xui xẻo vậy được không?"

Tu Linh Tê nói: "Nếu đoán không lầm, thì đây là Cầu Đoạn Hồn, nghe đồn những tội tiên bị lưu đày đến đây, nếu có thể thuận lợi qua được Cầu Đoạn Hồn, thì sẽ được sống tiếp như những đảo dân bình thường, nhưng nếu rơi xuống, sẽ bị hồn phi phách tán." Tu Linh Tê nói: "Tiêu công tử không cần quá lo, cầu này chắc là do Thần tạo ra, nhìn vậy chứ thực chất sẽ không đứt đâu."

Rất nhanh, 3 người đã sang đến chỗ Tu Linh Lung. Lúc này, Kính Huyền từ trên trời đáp xuống trước mặt Tu Linh Tê, nói: "Cơ thể Tu cô nương vẫn còn yếu, mọi người đứng cho vững, để ta đi cứu lệnh đệ." Kính Huyền nói xong thì đi về phía Tu Linh Lung. Lúc này Tu Linh Lung đã hôn mê nên Kính Huyền cong eo xuống, ôm cậu bé vào lòng.

Tu Linh Tê lo lắng hỏi: "Thượng Tiên, đệ đệ ta không sao chứ?"

Nào ngờ Kính Huyền không trả lời Tu Linh Tê, cũng không lùi về mà vẫn đứng tại chỗ cũ.

Kính Huyền nhìn Tu Linh Lung trong lòng, hừ lạnh một tiếng: "Các hạ còn muốn giả vờ tới bao giờ?"

Nói xong, đôi tay đang ôm Tu Linh Lung của chàng lại phát ra bạch quang.

Lúc này "Tu Linh Lung" lại đột nhiên mở mắt, cười tà ác. "Ngươi dám động vào ta sao? Còn đánh tiếp thì nhục thể của đứa nhỏ này chịu không nổi đâu."

Nghe thế, bạch quang trong tay của Kính Huyền không giảm mà còn tăng thêm, Hắc Vụ Quái thấy Kính Huyền vẫn thi pháp như cũ, lập tức nhảy khỏi người chàng.

Kính Huyền đùa cợt hỏi: "Sao thế? Ta ôm không thoải mái sao?"

"Có tý bản lĩnh." Hắc Vụ Quái đó nói: "Hóa ra ngươi đã sớm biết Phược Tiên Trận chỉ là thuật che mắt."

"Chỉ một người ngươi biết diễn chắc?" Kính Huyền nói: "Phược Tiên Trận chỉ là thuật che mắt, nếu ta không giả vờ là pháp thuật bị sợi lông vũ của ngươi đè áp, thì ngươi cũng sẽ không hiện thân sớm như thế. Thứ ngươi để lại mới là vật thật sự đè áp pháp thuật của người khác. Ngươi mượn cơ thể của đứa nhỏ này dẫn dụ chúng ta đến nơi đây, thứ trước đây bị ta đánh đuổi chỉ là phân thân của ngươi mà thôi." Kính Huyền nói xong thì lấy sợi lông vũ đen ra, sao đó làm nát nó: "Sao vậy? Các hạ dẫn chúng ta đến đây, lẽ nào là để bọn ta xem màn biểu diễn thâm sâu của ngươi à?"

Hắc Vụ Quái cười vài tiếng, vung tay, trên trời liền giáng xuống hai đạo ánh sáng, đánh gãy cầu.

Lúc này ba người Đồ Lệ bị rơi xuống dưới, Kính Huyền thấy vậy thì định thi pháp cứu ba người họ, nhưng lại bị pháp trận màu hồng giam lại, trong lòng Kính Huyền cảm thấy không ổn.

"Lẽ nào ngươi muốn..."

- - - - -

Đồ Lệ từ từ mở mắt, nàng chỉ nhớ Cầu Đoạn Hồn bị đánh gãy, sau đó bọn họ bị rơi xuống. Nàng lắc lắc đầu, ý thức ngày càng thanh tỉnh.

Nhìn quanh bốn phía, nàng thấy được bốn người Kính Huyền, Tu Linh Tê, Tu Linh Lung, Tiêu Tễ đều bị giam trong pháp trận màu hồng. Bao gồm cả bản thân nàng cũng bị vây khốn trong pháp trận, không thể động đậy.

"Nơi này là... Kỳ Thiên Điện?"

"Nha đầu nhà ngươi quả nhiên không bình thường, vậy mà vẫn có thể tỉnh lại." Hắc Vụ Quái nói: "Không sai, bên dưới Cầu Đoạn Hồn chính là Kỳ Thiên Điện, nhưng nếu nhảy lệch đi, thì sẽ rơi xuống biển bên dưới vực, tiên nhân đương nhiên sẽ hồn phi phách tán."

"Ngươi tưởng rằng như thế sẽ có thể mở được kết giới sao?" Kính Huyền nói với Hắc Vụ Quái.

"Đương nhiên là có thể, năm đó Thương Trận chỉ còn thiếu một bước, lại vì phụ nữ mà công sức đổ sông đổ biển, uổng công ta tốn biết bao nhiêu thời gian lên người hắn."

Kính Huyền nghe vậy đôi mắt chàng đen lại, cha chàng năm đó quả nhiên là bị hãm hại.

"Kết giới của Thiên Giới không thể nào bị đánh vỡ dễ như thế, ngươi đừng quá ngây thơ." Kính Huyền nói xong thử dùng pháp lực rời khỏi Tinh Túc Trận.

"Thiên Giới khó, nhưng Nhân Giới dễ, chỉ cần mở kết giới của Nhân Giới là được. Chỉ cần rời khỏi Đảo Tư Lượng, sẽ không còn thứ gì có thể ngăn cản ta quay về Thiên Giới." Hắc Vụ Quái thấy Kính Huyền vẫn chưa bỏ cuộc, nói: "Đừng vùng vẫy nữa, ngươi không giải được Tinh Túc Trận đâu, chỉ cần rơi vào trong pháp trận, nó sẽ có thể dịch chuyển không gian."

Nói xong, Vạn Tượng Phương trong tay hắn bay lên trong chớp mắt.

Tiếp theo, đôi tay của Hắc Vụ Quái quét lên không trung, ánh sáng màu hồng trói buộc năm người trong Tinh Túc Trận lóe lên, sau đó lại lan tỏa ra, từ từ nối năm pháp trận của mọi người lại với nhau, biến thành một Tinh Túc Trận cực to.

Vạn Tượng Phương lúc này bay đến vị trí trung tâm của năm người, hút đi nguyên thần của họ. Vạn Tượng Phương vốn có màu sắc ảm đạm, nhưng lúc này lại đang phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Trong chốc lát, tiếng sấm rầm vang, mưa to trút xuống. Nước biển bên dưới Kỳ Thiên Điện dâng cao trong nháy mắt, tựa như thiên binh vạn mã tiến dần về phía Đảo Tư Lượng.

Cảnh này gợi lên ký ức khi còn thơ ấu, Đồ Lệ la lớn: "Mau dừng lại! Nước biển chảy ngược lên Đảo Tư Lượng, mọi người đều sẽ chết!"

"Vẫn còn tâm trạng nghĩ đến Đảo Tư Lượng sao?" Hắc Vụ Quái nói xong thì dùng pháp thuật lấy vòng tay xã lợi từ trong tay nải của Tiêu Tễ ra, chuẩn bị đeo lên cho Đồ Lệ.

"Ngươi là vật trung gian của vòng tay xá lợi này, chỉ cần ngươi chạm nhẹ, cánh cổng đến Nhân Giới sẽ được mở ra."

Kính Huyền hiểu rõ nếu vòng tay này mà đeo lên người Đồ Lệ, đừng nói nước biển dâng lên, mà ngay cả nguyên thần của Đồ Lệ cũng sẽ rời khỏi nàng, không thể khôi phục lại được nữa.

Kính Huyền ngưng thần phát lực, dùng pháp lực của bản thân dời đến con cá nhỏ trên sợi dây đeo tay của nàng.

Nhìn thấy Hắc Vụ Quái sắp đeo vòng tay xá lợi kia cho nàng. Kính Huyền hét to: "Hàn Lẫm!"

Lời vừa dứt, chỉ thấy cá nhỏ bằng thủy tinh trên tay Đồ Lệ biến thành một thanh trường đao bằng thủy tinh, bay lên không trung, chém về phía Tinh Túc Trận của Đồ Lệ.

Lúc này, ánh sáng bắn ra tứ phía, Tinh Túc Trận của Đồ Lệ đã được phá. Nàng nhanh tay lẹ mắt cầm lấy Hàn Lẫm, dùng hết sức chém về phía vòng tay xá lợi trong tay Hắc Vụ Quái, những hạt châu trên vòng tay văng đi khắp nơi. Tiếp theo Đồ Lệ ném Hàn Lẫm về phía Kính Huyền: "Thượng Tiên! Nhận lấy!"

Hắc Vụ Quái đương nhiên không ngờ rằng trận pháp sẽ bị phá, nó thẹn quá hóa giận, đại chưởng hướng về phía Đồ Lệ.

Đồ Lệ không kịp né tránh, tuyệt vọng nhắm mắt. Vào lúc đó, Kính Huyền che trước mặt nàng, ôm chặt lấy nàng, bảo vệ nàng trong lòng mình. Một chưởng kia, trực tiếp đánh vào trên lưng chàng.

Kính Huyền chỉ cảm nhận được sau lưng không còn cảm giác, phun ra một ngụm máu .

"Thượng Tiên!" Đồ Lệ thấy cảnh này, thót cả tim, nàng ôm lấy Kính Huyền lùi về sau, nhận lấy Hàn Lẫm trong tay chàng.

"Các ngươi phá hoại việc rời đảo của ta, không tên nào được sống sót!" Nói xong nó dùng hết sức biến thành một cơn gió đen bay về phía hai người.

Kính Huyền từ trong vòng ôm của Đồ Lệ đứng dậy, rút Hàn Thấm bên eo ra để đối đầu với nó.

Vào lúc đó, một luồng sáng từ trên trời rơi xuống đánh lên người Hắc Vụ Quái, trói nó lại.

Là Phụng Miên và người của Trưởng Lão Hội cũng đến Kỳ Thiên Điện.

Kính Huyền thấy cơ hội đã đến, nói: "Ché.m vào mắt của nó!" Nói xong, Kính Huyền ôm lấy Đồ Lệ bay lên, vào lúc đứng gần Hắc Vụ Quái, cổ tay của Kính Huyền phát lực ném Đồ Lệ về phía Hắc Vụ Quái, sau đó chàng cùng nhào lên tự mình công kích nó.

'Phập.', một đao một kiếm của hai người đã đ.âm mù hai mắt của Hắc Vụ Quái.

Kính Huyền tháo cái mũ trên đầu xuống ném về phía nó, đánh thẳng nó xuống dưới vực.

Tiếp theo vang lên tiếng thét thảm thiết, vang vọng khắp trời.

Mưa từ từ ngừng lại, nước cũng từ từ rút xuống.

Kính Huyền bị trọng thương, thể lực không đủ, ngã xuống mặt đất.

Đồ Lệ không để ý đến những thứ khác được nữa, chỉ chạy sang ôm lấy chàng: "Thượng Tiên! Thượng Tiên! Kính Huyền! Chàng tỉnh lại đi!"

Kính Huyền nghe nàng gọi chàng. Cố gắng mở mắt ra nhìn nàng: "Đừng lo."

Nhìn thấy miệng Kính Huyền đầy máu, cả người đều là vết thương, lần đầu tiên Đồ Lệ không thể kiềm chế được bản thân, rơi nước mắt, chỉ lẩm bẩm: "Kính Huyền, Kính Huyền..."

Nước mắt của nàng rơi lên mặt Kính Huyền, chàng muốn giúp nàng lau đi nhưng tay lại không nhấc lên nổi, trong mắt chàng toàn là đau lòng, nhỏ giọng nói: "Lệ Nương, đừng khóc."

Một bóng người đổ xuống giữa hai người, Phụng Miên nâng Kính Huyền lên không trung, nói: "Đồ Lệ, đừng khóc nữa, nếu không nó sẽ lo lắng, càng khó chữa trị."

Nói xong, sư đồ hai người biến mất khỏi tầm mắt của Đồ Lệ. Những người xung quanh Kỳ Thiên Điện xầm xì tranh luận, nhưng lúc này Đồ Lệ không còn nghe được gì hết.

Phụng Miên đón Kính Huyền đi rồi, nàng chỉ cảm thấy chàng không còn trong vòng ôm của mình nữa, dường như chẳng còn gì cả, trái tim nàng như bị đào rỗng.

Đồ Lệ cúi đầu nhìn xuống y phục mình - nay bị nhiễm đầy máu của chàng, trước mắt nàng tối đen, không còn ý thức.

- - - - -

Chương 10 đến muộn đây ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro