Nguồn gốc/Tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mao: Tớ không có hứng thú với thần tượng cho đến khi vào cấp 3 nên tớ không biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó.

Nhưng, Subaru, bất cứ khi nào tớ nghe về gia đình cậu, không―bất cứ khi nào nhìn cậu, tớ đều có thể hiểu cha cậu đã từng tỏa sáng như thế nào.

Tớ chắc chắn rằng chú ấy cũng giống như cậu, yêu thích thần tượng hơn bất kỳ ai khác và rất thích các hoạt động của thần tượng...

Chú ấy là siêu thần tượng không thể tranh cãi, chính là khái niệm về thần tượng.

Nhưng cha cậu lại vướng vào một âm mưu bẩn thỉu và bị thế gian chế giễu, vu khống... Mọi thứ quý giá đối với chú ấy đều bị lấy đi, thậm chí còn rời bỏ thế giới như một tội phạm.

Mọi người thậm chí còn miễn cưỡng nhắc đến tên chú ấy cho đến tận SS vào cuối năm ngoái.

Chú ấy bị coi là một khuyết điểm trong ngành giải trí.

Tớ không có quyền làm ra vẻ như mình biết chi tiết, nhưng chú ấy giống một thần tượng hơn bất kỳ ai. Với tư cách là một thần tượng, chú ấy đã yêu và được yêu mến bởi tất cả mọi người.

Tuy nhiên, giới thần tượng đã chứng kiến ​​sự ra đi của chú ấy và thậm chí còn cố gắng phớt lờ và bôi nhọ chú.

Subaru: À, tớ hiểu cậu đang muốn nói gì, Sally.

Makoto: Phải. Nói cách khác―

Cho đến gần đây, giới thần tượng đã chôn vùi sự thật về cha của Akehoshi-kun, như che giấu một scandal, mong mọi người hãy quên chú ấy đi.

Và bây giờ, họ bảo chúng ta hãy giới thiệu về nó tuyệt vời như thế nào với nụ cười trên môi.

Ngành công nghiệp chỉ đưa ra một lời xin lỗi đơn giản tới cha của Subaru, sau đó ngay lập tức bắt đầu tuyên truyền về những thành tựu của mình, chẳng hạn như việc thành lập ES...

Họ trộn lẫn lời xin lỗi với tin tức lớn, cố gắng làm loãng sự chú ý của dư luận. Họ thậm chí không hề cố gắng khôi phục lại danh dự cho người đã khuất mà còn cố gắng làm cho mọi người quên đi những điều đen tối một lần nữa.

Họ giấu đi mọi thứ với những chủ đề sáng chói và hào nhoáng trong khi phớt lờ đứa trẻ đang khóc trong góc tối.

Nó gần giống như nói, "không có đứa trẻ nào như vậy." Nhưng ít nhất điều đó là không thể, có một đứa trẻ ở ngay đây này.

Subaru: .........

Mao: Subaru, tớ tự hỏi liệu cậu có tức giận với ngành công nghiệp thần tượng áp dụng cách tiếp cận này không. Hay cậu chỉ đang cảm thấy buồn thôi?

Ý tớ là, tớ nghĩ cậu sẽ cảm thấy như vậy. Cậu không giỏi đối phó với những cảm xúc tiêu cực, như buồn bã và tức giận...

Có lẽ đó là lý do tại sao cậu không thể có động lực với dự án mới này. Cậu buồn bã vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ một cách vô thức.

Hokuto: Có đúng như vậy không, Akehoshi?

Subaru: À... Ùm~ Ùmmmm~?

Hokuto: Sao thế? Tại sao cậu lại rên rỉ?

Subaru: Chà, có cảm giác như tớ đang kích hoạt phần não mà tớ không thường sử dụng vậy... Cảm giác hơi nhột nhột.

Ahaha. Tớ không quen nói những chuyện nghiêm túc như vậy với các cậu, và điều đó gần như khiến tớ bật cười.

Hokuto: Đừng cười. Nếu cậu buồn, hãy khóc. Nếu cậu bực mình, hãy tức giận. Chúng tôi sẽ đánh gục bất cứ ai phủ nhận điều đó.

Subaru: Cậu hung hăng quá đó, Hokke... Mặc dù phong cách của chúng ta là tấn công những người khó chịu như vậy.

Nhưng lần này, chúng ta không có kẻ thù cụ thể nên nổi giận cũng chẳng ích gì.

Thật ra, tớ vừa nghĩ ra một cách thậm chí còn tốt hơn để thoát khỏi cảm giác bất an này. Và tớ bắt đầu thấy phấn khích rồi.

Hokuto: Một cách để thoát khỏi cảm giác này?

Subaru: Đúng vậy. Sau khi nghe những gì Sally đã cố gắng hết sức để nghĩ ra... Tớ cảm thấy mọi thứ đều có mối liên hệ với nhau. Hmm~ thật khó để giải thích bằng lời!

Mao: Ahaha. Thật đúng lúc. Nhìn kìa. Anzu đang đi về phía chúng ta.

Tớ cảm thấy rằng ngay cả khi chúng ta không thể giải quyết vấn đề này một mình, chúng ta vẫn có thể tìm ra giải pháp với cậu ấy.

Này~ Anzu! À, ý tớ là Producer! Xin lỗi vì đã luôn làm phiền cậu quá nhiều, nhưng cậu có thể lắng nghe bọn tớ một chút được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro