Đại kết cục ( Hạ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Khương gia rời khỏi thành Yến Kinh, Khương Lê thực sự chuyển vào sống trong Quốc Công phủ.

Thái độ của Khương Lê được nhiều người trong thành Yến Kinh để mắt tới. Trong vài tháng qua, Hồng Hiếu hoàng đế đã lần lượt xử lý các quan lại trước đây có tư tưởng khác biệt, thay vào đó là những người mới được ông tin tưởng. Cục diện triều đình hoàn toàn đảo lộn, giang sơn Bắc Yến coi như đã bước sang một trang mới.

Tuy vậy, mọi việc cũng diễn ra đúng như Khương Lê dự đoán ban đầu. Cái chết trên chiến trường của Cơ Hành khiến cho một số kẻ thù trước đây của Cơ Hành bắt đầu nhăm nhe hành động. Đến mức này, những người đang xem xét liệu Cơ Hành có quay trở lại hay không cũng đã hoàn toàn yên tâm, bắt đầu ra tay đối phó với Cơ Hành.

Khương Lê sống trong Quốc Công phủ, luôn luôn trông coi phủ. Một số quan viên dâng sớ lên Hồng Hiếu hoàng đế yêu cầu tước bỏ tước vị của Cơ gia, chỉ vì sau này nếu Khương Lê tái giá, tước vị này sẽ rơi vào tay người khác. Khương Lê bèn vào cung cầu xin, tuyên bố nàng suốt đời không tái giá. Mặt khác, Tiết Hoài Viễn cũng chỉ dẫn Diệp Thế Kiệt để hắn gây sức ép trong triều, bảo vệ Quốc Công phủ.

Trong vài tháng qua, dù có những cơn bão tố dường như sắp đến, cuối cùng mọi chuyện đều bình an vô sự. Sau đó, những người kia thấy thái độ của Khương Lê dường như rất kiên quyết, Diệp Thế Kiệt cũng ngày càng thăng tiến, quan trọng nhất là thái độ của Hồng Hiếu hoàng đế đã rất rõ ràng, dường như không có ý định thu hồi tước vị của Quốc Công phủ, nên những kẻ đó cũng đành rút lui. Nhiều người thì lại chỉ xem cho vui, nghĩ rằng Khương Lê thề suốt đời không tái giá, nhưng rốt cuộc vẫn là một cô gái trẻ, đời người còn dài, hiện tại là nghĩ như vậy, nhưng vài năm sau hãy xem, e rằng nàng sẽ tự nuốt lời. Nếu tự mình không chịu được nỗi khổ mình gây ra, không chừng sẽ còn làm ra chuyện tình ái, trở thành đề tài bàn tán khắp nơi.

Khương Lê biết những người kia có tâm trạng xem kịch vui, nhưng nàng chẳng bận tâm. Hằng ngày nàng đều cùng Tiết Chiêu luyện tập roi pháp, nàng không có nền tảng võ công như Tiết Chiêu, nên chuyên tâm học sử dụng các loại ám khí đã tẩm độc. Hiện giờ ở thành Yến Kinh, không phải là chốn bình yên, nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, mà giờ đây, sẽ không còn một Cơ Hành nào xuất hiện nữa. Nàng phải tìm cách bảo vệ những người khác.

Trong lòng Khương Lê vẫn còn một ý nghĩ, nàng không biết nói với Tiết Hoài Viễn như thế nào. Nàng muốn đợi thêm một thời gian, rồi tự mình đến Thất Mân một chuyến. Hiện tại tuyết lớn gió lạnh núi cao, không vào được núi, đợi đến khi xuân tới có thể vào núi, dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải vào một chuyến. Cơ Hành cho đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể, mọi người đều nói chàng bị dã thú xé xác. Dường như cũng ứng nghiệm với lời tiên tri, nhưng Khương Lê luôn cảm thấy chàng sẽ không vô tình như vậy. Dù chàng thực sự không thể trở về, nàng cũng muốn đích thân xác nhận điều đó, chứ không phải ở thành Yến Kinh, chờ đợi những tin tức truyền đến từ người khác.

Thời gian dường như trôi qua rất chậm, nhưng lại như trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến cuối năm.

Năm nay vẫn đón Tết ở thành Yến Kinh. Trước Tết, Khương Lê đã có sự chứng kiến của Diệp Minh Dục, nhận Tiết Hoài Viễn làm nghĩa phụ, sau đó luôn gọi Tiết Hoài Viễn là cha. Diệp Minh Dục lại thấy không có vấn đề gì, trong mắt Diệp Minh Dục, Tiết Hoài Viễn còn tốt hơn Khương Nguyên Bách nhiều. Ít nhất hiện tại, người ở bên cạnh Khương Lê là Tiết Hoài Viễn và Tiết Chiêu. Mà Diệp Minh Dục cũng rất thích sự hào sảng nghĩa khí của Tiết Chiêu, nếu không vì chênh lệch thế hệ, đã muốn kết nghĩa huynh đệ với Tiết Chiêu rồi.

Năm nay đón Tết ở Quốc Công phủ, nhưng Khổng Lục và Lục Cơ không có mặt. Kể từ khi Kim Ngô quân hồi triều, Lục Cơ nghe nói đã về quê. Văn Nhân Diêu nói, lúc đầu Lục Cơ đi theo Cơ Hành là vì Cơ Hành có ơn tri ngộ với hắn ta. Khi đó, gia đình Lục Cơ bị kẻ thù truy sát, cả nhà bị giết sạch. Cơ Hành đã đưa Lục Cơ đi tìm những kẻ thù đó, trước mặt Lục Cơ lần lượt trừng trị từng kẻ thù. Từ đó, Lục Cơ quyết tâm theo Cơ Hành. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, Lục Cơ đã được gọi là "thần đồng" và cũng không vì lớn tuổi mà trở nên tầm thường. Ban đầu theo Cơ Hành có lẽ là để báo ân, nhưng sau này thực sự muốn đi theo Cơ Hành, giờ đây Cơ Hành không còn, Lục Cơ ở lại thành Yến Kinh cũng không có ý nghĩa gì. Hắn ta cũng không cần làm quan để che chở cho con cháu, nên đã về quê làm ruộng.

Khổng Lục vẫn ở thành Yến Kinh, chỉ là cuối năm công việc bận rộn, chưa kịp đến mà thôi. Văn Nhân Diêu thì vẫn ở lại như mọi khi,Tư Đồ Cửu Nguyệt cũng có mặt, chỉ có thể cảm thấy may mắn rằng chính vì thế mà Quốc Công phủ không trở thành một tòa phủ vắng, không một bóng người.

Vào dịp lễ Tết, Khương Lê cũng thay Cơ Hành đi cúng bái cha mẹ chàng là Cơ Minh Hàn và Ngu Hồng Diệp. Nhớ lại năm xưa họ từng tài hoa xuất chúng thế nào, giờ đây không còn gặp lại, cũng có phần đáng tiếc. Khương Lê làm mọi việc rất chu đáo.

Đến ngày Tết, mọi người đều quây quần trong phủ ăn bữa cơm tất niên.

Người đầu bếp do Diệp Minh Dục mời tới, tay nghề nấu ăn thật sự rất giỏi. Nhưng Khương Lê ngồi bên bàn, lại luôn nhớ tới dáng vẻ Cơ Hành tự tay vào bếp. Nghĩ lại Văn Nhân Diêu và Tư Đồ Cửu Nguyệt cũng nghĩ như vậy, sắc mặt đều có chút không tự nhiên. Diệp Minh Dục không biết là nguyên nhân gì, chỉ phàn nàn vài câu về không khí kỳ lạ, cuối cùng cũng đành bỏ qua. Tuy nhiên, Tiết Hoài Viễn lại đoán được, ông không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Khương Lê có phần lo lắng.

Tiểu Lam giờ đã cao lớn, trở thành một con tuấn mã, tính khí cũng ngày càng dữ dằn, Tiểu Hồng thích đậu trên đầu nó mổ lông bờm của nó, Tiểu Lam bèn chạy khắp sân, suýt đâm ngã người khác. Diệp Minh Dục đã phàn nàn vài lần, nói Khương Lê và mọi người quá chiều chuộng Tiểu Lam và Tiểu Hồng. Khương Lê chỉ cười không nói gì, Tiểu Lam và Tiểu Hồng vốn là do Cơ Hành để lại, Cơ Hành không còn, chúng cũng không còn sợ hãi, hành động tự do, chỉ là... Khương Lê thỉnh thoảng lại nghĩ, không biết Tiểu Lam và Tiểu Hồng, có khi nào chúng có nhớ đến chủ nhân của mình, cảm thấy Quốc Công phủ mất đi bóng dáng màu đỏ kia, giống như mất đi linh hồn, không còn vẻ rực rỡ lộng lẫy như trước đây.

Tối đến, mọi người cùng nhau thức đón giao thừa, Văn Nhân Diêu đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu, "Lần trước chúng ta cũng đón giao thừa cùng nhị tiểu thư."

Tất cả mọi người đều sững sờ, Diệp Minh Dục nheo mắt hỏi: "Ý gì đây? A Lê làm sao có thể đón giao thừa với các người, Khương Nguyên Bách có cho phép không? Ngươi không phải là đang nằm mơ, hay đang ngủ mơ sao? Ngàn vạn lần đừng có mà nói lung tung khắp nơi, làm tổn hại đến danh tiếng của A Lê nhà chúng ta." ông khí thế hùng hổ rút dao bên hông ra, dằn mạnh xuống đất, "Hừ!"

Nhưng Tiết Chiêu và Tiết Hoài Viễn lại nhận ra điều gì đó, dò xét nhìn Khương Lê.

Khương Lê không nhịn được cười phì một tiếng, nghĩ đến cảnh đêm hôm đó đã rất khuya rồi, Triệu Kha hộ tống nàng từ Khương phủ chạy ra ngoài, háo hức đi nướng thịt nai cho Cơ lão tướng quân. Nhưng đang cười thì nụ cười dần nhạt đi, chỉ cảm thấy vô cùng bi thương.

Bữa tiệc ồn ào, vui vẻ, thẳng thắn đó, hóa ra lại trở thành lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng họ đón Tết cùng nhau. Nàng vẫn còn nhớ rõ từng khung cảnh rõ ràng, từng lời mà Cơ lão tướng quân và Cơ Hành nói, nhưng giờ người đã không còn nữa. Ban đầu cứ nghĩ sau này sẽ còn có vô số ngày như vậy, nhưng không ngờ mọi thứ lại đột ngột kết thúc như vậy.

Tư Đồ Cửu Nguyệt trừng mắt nhìn Văn Nhân Diêu, Văn Nhân Diêu nhìn thấy sắc mặt của Khương Lê, dường như mới nhận ra mình đã nói sai, liền vội vàng cầm ly rượu trước mặt lên, nói: "Ta nghĩ chúng ta nên cùng nâng ly trước đã! Chúc mừng năm mới mọi người!"

Mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng, không ai nhìn thấy Khương Lê khi đưa ly rượu lên môi đã khẽ nói thêm một câu.

Nàng nói: "Chúc mừng năm mới, Cơ Hành."

Đến lúc qua giao thừa, ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi, liền trở về phòng đi ngủ. Khương Lê cũng cảm thấy mệt, nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang trăm mối, không sao ngủ được. Càng như vậy, nàng càng nghĩ về Cơ Hành. Luôn cảm thấy rằng nếu Cơ Hành vẫn còn sống và trở về, thì đêm nay sẽ thế nào, ít nhất thì đêm nay sẽ không làm nàng cảm thấy lạnh lẽo như vậy.

Nàng từ cổ tay lấy ra một chiếc tua quạt. Chiếc tua quạt hình con bướm mà nàng đã tỉ mỉ sửa chữa, cuối cùng trông cũng không khác gì so với trước đây. Nàng biến tua quạt thành một chiếc vòng cổ, đeo lên cổ mình, để nó áp vào lồng ngực, cảm nhận được sự ấm áp của nhịp tim, như thể Cơ Hành có thể luôn ở bên cạnh nàng.

Con bướm màu đỏ dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, Khương Lê cầm tua quạt, ngẩn ngơ nhìn.

Không biết đã qua bao lâu, âm thanh gió tuyết bên ngoài như nhỏ dần, trong tĩnh lặng, dường như có tiếng gõ cửa "cộc cộc" truyền đến, tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, như thể có ai đó mỉm cười đứng trước cửa, chịu đựng cả người đầy gió tuyết, y phục đỏ rực, gõ cửa cố nhân.

Khương Lê bỗng giật mình, ngay sau đó, từ trong lòng dâng lên một niềm vui sướng. Nàng thậm chí không khoác thêm áo ngoài, vội lao ra mở cửa. Tuy nhiên bên ngoài chẳng có gì cả.

Nàng không cam lòng, lại đi ra ngoài thêm vài bước, Quốc Công phủ lớn như vậy, nàng men theo vườn của mình, thậm chí còn đi ra ngoài. Dưới hành lang dài, chiếc đèn lồng bị gió thổi đung đưa, ánh đèn như muốn tắt. Bên dưới phủ một lớp tuyết dày, nhưng trên trời lại không còn tuyết rơi.

Nhưng chẳng có gì cả.

Dường như nàng đã trở thành người trong vở kịch một giấc mộng trong đêm, tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp không để lại dấu vết. Tiếng gõ cửa đó chẳng qua chỉ là một trò đùa của gió với nàng, nhưng nàng lại trong nỗi nhớ da diết mà tin là thật.

Khương Lê không kìm được mà từ từ ngồi xuống, ôm mặt khóc.

Nàng khóc rất kiềm chế, giống như một con thú nhỏ đang lạc đường, hoang mang, lại sợ bị người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình, mà nghẹn ngào. Thời gian này đối mặt với mọi người nàng vẫn cười nhạt như bình thường, dường như không để tâm bất cứ điều gì, không có Cơ Hành nàng vẫn có thể sống tiếp, nhưng hôm nay lại bị giấc mơ tàn nhẫn này hoàn toàn phá hủy. Nàng không thể giả vờ được nữa, dù có giả vờ thế nào, cũng sẽ có một ngày mệt mỏi. Đặc biệt là khi sống ở đây, khắp nơi đều là kỷ niệm, khắp nơi đều có hình bóng của hắn, làm sao nàng có thể giả vờ như không có gì xảy ra. Nàng không phải thần tiên, cũng không phải kẻ vô tình vô cảm.

Khương Lê đã khóc rất lâu rất lâu, nàng không thích khóc trước mặt người khác, những lần khóc ít ỏi dường như Cơ Hành đều ở đó, nhưng bây giờ khi nàng khóc, dù là Cơ Hành lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát, hay Cơ Hành dịu dàng lau nước mắt cho nàng, đều không xuất hiện nữa.

Cho đến khi tiếng gió lặng đi, Khương Lê ngẩng mặt lên từ trong vòng tay, nhìn thấy Diệp Thế Kiệt đang đứng cách đó không xa, nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp.

Không biết hắn đã đứng đó bao lâu, cũng không biết đã nghe nàng khóc bao lâu, tóm lại, Diệp Thế Kiệt không đến quấy rầy nàng, chỉ lặng lẽ đứng làm một người ngoài cuộc, giống như những gì hắn đã làm trong quá khứ.

"Biểu ca?" Khương Lê đứng lên, xoa xoa đầu gối tê dại, trên mặt còn chưa thu lại vẻ bi thương vừa rồi, lại mang thêm sự kinh ngạc mới, "Sao huynh lại ở đây?"

Diệp Thế Kiệt nói: "Ta không ngủ được, ra ngoài đi dạo, tình cờ thấy muội."

"Để huynh cười chê rồi." Khương Lê khẽ nói.

Diệp Thế Kiệt tiến lên hai bước, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Khương Lê, đôi mắt Khương Lê có chút sưng, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như thường. Điều này khiến hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp Khương Lê đã trưởng thành trong thành Yên Kinh, khi đó Khương Lê đột nhiên xuất hiện trên đường, tuyên bố thân phận của mình, khóe miệng nàng mỉm cười, điềm tĩnh và thản nhiên, trong mắt có chút kiêu ngạo và xa cách.

Giờ đây Khương Lê không còn xa cách nữa, tính tình của nàng càng ngày càng hòa nhã, như thể đây mới đúng là bản tính của nàng. Nàng cũng không bị những chuyện bên ngoài làm dao động, dù có chuyện gì xảy ra, nàng đều bình tĩnh như thường. Hóa ra, tất cả sự nhiệt huyết và cảm xúc của nàng, đều dành cho một người khác, không để người ngoài biết.

"Tại sao muội khóc?" Diệp Thế Kiệt nghe thấy giọng mình hỏi, "Là vì Cơ Hành sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Thế Kiệt cũng ngẩn người, hắn không hiểu tại sao mình lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, rõ ràng đây là chuyện hiển nhiên, nhưng chút không cam lòng trong lòng hắn, lại khiến hắn đột nhiên muốn hỏi như vậy.

"Phải." Khương Lê thành thật trả lời, "Ta vừa mơ thấy chàng ấy. Tỉnh dậy, cảm thấy rất không cam lòng, biểu ca nhất định nghĩ ta rất trẻ con, vì một giấc mơ mà khóc, là chuyện trẻ con mới làm."

Vậy thì sao? Diệp Thế Kiệt thầm nghĩ, điều này chứng tỏ rằng trước mặt Cơ Hành, Khương Lê có thể vô tư bộc lộ mọi vui buồn của mình, trước mặt người khác nàng trưởng thành và đúng mực, nhưng trước mặt Cơ Hành nàng chỉ là một cô gái nhỏ bướng bỉnh, đây là khía cạnh mà người khác không thể thấy, chỉ có Cơ Hành mới có thể thấy.

Trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một cảm giác ghen tị. Sự ghen tị này đến bất ngờ, khiến hắn không kịp đề phòng mà nói: "Biểu muội, Túc Quốc Công sẽ không trở về nữa, nếu muội muốn sống thoải mái hơn, tốt nhất nên quên hắn đi."

Khương Lê nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Diệp Thế Kiệt, dường như ngạc nhiên vì Diệp Thế Kiệt lại nói như vậy. Diệp Thế Kiệt bị ánh mắt của nàng nhìn, bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng. Hắn biết lời mình nói thật sự quá ích kỷ, nhưng hắn không thể kiểm soát được bản thân.

Ân Chi Lê thích Khương Lê, ít nhất cũng đã từng nỗ lực tranh giành. Tuy nhiên, hắn thích Khương Lê nhưng ngay cả nói ra cũng không thể. Diệp Thế Kiệt cũng có lòng tự trọng của riêng mình, hắn không cho rằng xuất thân từ gia đình thương nhân thì không xứng với tiểu thư con vợ cả nhà Khương Nguyên Bách. Huống chi bây giờ Khương Nguyên Bách cũng không còn là Thủ phụ, còn hắn đã bước vào con đường quan trường. Lý do Diệp Thế Kiệt không thể nói ra, chẳng qua là vì hắn rất rõ ràng biết rằng, trong mắt Khương Lê chỉ có Cơ Hành, trong mắt Khương Lê, hắn chỉ là biểu ca, là huynh trưởng, chắc chắn không có tình cảm nam nữ.

Khi biết Cơ Hành không thể quay trở về, Diệp Thế Kiệt lo lắng cho tương lai của Khương Lê, nhưng đồng thời hắn cũng không khỏi tự hỏi, liệu đây có phải là thử thách của ông trời dành cho hắn không? Có lẽ khi hắn luôn chăm sóc Khương Lê, đến một ngày nào đó, giữa họ cũng có thể có kết quả khác.

Nhưng không ai ngờ rằng, không đợi người khác nói, Khương Lê đã quyết liệt chặn hết con đường lui của mình. Thề suốt đời không lấy chồng, vì vậy hy vọng cuối cùng nhỏ nhoi của Diệp Thế Kiệt cũng tan vỡ, hắn biết rằng mình không còn cơ hội nữa, cả đời này chỉ có thể làm huynh trưởng của Khương Lê.

Nhưng hắn vẫn không hiểu, tại sao Khương Lê lại thích Cơ Hành đến vậy. Có phải vì vẻ đẹp của Cơ Hành? Khắp thiên hạ mỹ nhân không thiếu, Khương Lê cũng không phải là người nông cạn như vậy? Có phải vì địa vị của Cơ Hành? Địa vị của Ân gia lúc đó cũng không thấp. Về nhân phẩm và tính cách, Cơ Hành lại càng vô cùng tồi tệ, Diệp Thế Kiệt chỉ có thể khẳng định rằng, giữa Khương Lê và Cơ Hành có một số kỷ niệm chỉ thuộc về hai người, chính vì những kỷ niệm đó mà trái tim của Khương Lê, bất luận thế nào cũng không thể thay đổi.

Câu nói này hắn dành cho Khương Lê, tất nhiên là thật lòng nghĩ cho Khương Lê, nhưng cũng chứa đựng sự ích kỷ của chính mình, chỉ là khi nhìn vào mắt Khương Lê, Diệp Thế Kiệt cảm thấy, có lẽ Khương Lê đã sớm biết rõ suy nghĩ này của mình.

"Biểu ca, huynh cũng nghĩ rằng Cơ Hành sẽ không trở về nữa sao?" Khương Lê nhẹ nhàng hỏi.

Diệp Thế Kiệt im lặng, sự im lặng thể hiện câu trả lời của hắn.

"Nhưng ta luôn cảm thấy, chàng ấy sẽ trở về. Chỉ là trên đường bị trì hoãn chút thời gian." Khương Lê mỉm cười, "Mặc dù chờ đợi là rất dài lâu, nhưng trước khi chàng ấy chưa bảo dừng lại, ta sẽ luôn đợi chàng ấy. Còn về những ngày tháng sau này có nhẹ nhàng hay không, ta chỉ biết rằng, nếu ta quên chàng ấy, mới thực sự là những ngày không vui vẻ."

Diệp Thế Kiệt trong lòng thở dài một tiếng, sự bướng bỉnh của Khương Lê, tất cả bọn họ đều đã từng trải qua, hắn sớm đã biết như vậy, tất cả mọi người lần lượt khuyên bảo, Khương Lê không để tâm, đổi lại là hắn chẳng lẽ kết quả có gì khác sao? Tất nhiên là không.

"Biểu ca bây giờ là chưa gặp được người đó." Khương Lê cười nói: "Đợi biểu ca gặp được người con gái quan trọng nhất trong đời, sẽ hiểu rằng, đôi khi, dùng cả đời để chờ đợi, thực ra là một điều rất đẹp. Đổi lại là biểu ca đối mặt với tình huống giống ta, biểu ca cũng sẽ làm lựa chọn như vậy. Tất nhiên, ta hy vọng biểu ca mãi mãi không gặp phải tình huống như vậy, mọi việc suôn sẻ là được."

Diệp Thế Kiệt nhìn Khương Lê với vẻ mặt phức tạp, thiếu nữ mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt nàng, đã khôi phục lại sự bình tĩnh và thản nhiên như thường ngày, không còn giống như lúc hắn mới phát hiện ra nàng sụp đổ yếu đuối như vậy. Nàng vẫn như lúc đầu gặp gỡ, chưa từng thay đổi, nhưng hắn lại từ sự thù địch và chế nhạo ban đầu, dần dần trở thành ngưỡng mộ.

Không rõ từ khi nào mà hắn bắt đầu thích nàng. Có lẽ là khi nàng dũng cảm đứng lên bảo vệ Tiết Hoài Viễn ở Đồng Hương, có lẽ là khi nàng cười vui vẻ đối diện với Diệp Minh Dục, thậm chí có lẽ còn sớm hơn nữa, từ khi hắn bị rơi vào cảnh quan trường trên phố, một thiếu nữ xa lạ bước ra từ đám đông, đứng chắn trước mặt hắn, bình tĩnh và tự tin giúp hắn giải quyết tình thế khó xử, hắn đã để ý đến nàng.

Sai lầm mà gặp nhau, cuối cùng vẫn thua bởi thời gian.

Khương Lê quả thật tinh tế như hoa lan, nàng hiểu rõ tất cả suy nghĩ của hắn, lời nói vừa rồi cũng là sự từ chối khéo léo, đồng thời hy vọng hắn sẽ đi tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.

Chỉ là... Diệp Thế Kiệt cay đắng nghĩ, nếu thật sự Khương Lê muốn chờ đợi Cơ Hành suốt đời, thì liệu hắn có phải cũng vô vọng chờ đợi Khương Lê suốt đời không? Thật sự như Khương Lê đã nói, đây chẳng qua là tình cảm mê đắm của tuổi trẻ, đến một ngày nào đó, khi hắn gặp được người con gái mà mình thật sự yêu quý trong cuộc đời, những điều này sẽ trở thành quá khứ, không đáng nhắc đến. Hay là theo thời gian trôi qua, sự mê đắm trở thành chấp niệm, cũng như Khương Lê, suốt đời giữ một bóng dáng hư ảo không bao giờ quay lại, không ai có thể nhìn thấy.

Không ai có thể dự đoán được tương lai, cả hắn và Khương Lê cũng không ngoại lệ. Cũng không ai có thể kiểm soát được tình cảm, hắn cũng đã buông bỏ.

Cứ như vậy đi, vừa đi vừa xem, ít nhất hắn nên cảm thấy hài lòng, vẫn còn có cơ hội trong đêm nay, nhìn thấy Khương Lê cùng nàng ở đây trò chuyện.

"Biểu ca vẫn là nên sớm quay về nghỉ ngơi đi." Khương Lê cười nói: "Đã là một năm mới rồi."

"Đúng vậy," Diệp Thế Kiệt nhìn về phía xa, như nói trong mơ: "Đã là một năm mới rồi."

Tất cả vẫn còn hy vọng mới.

.....

Sáng sớm hôm sau, Khương Lê dậy trễ một chút.

Đêm qua, vì gặp được Diệp Thế Kiệt và nói chuyện ở bên ngoài một lúc, Khương Lê khi ngủ đã rất muộn. Nhưng vì là năm mới, nên Bạch Tuyết và Đồng nhi cũng không gọi nàng dậy, năm mới mà, mọi thứ đều nên khoan dung.

Khương Lê ăn qua loa vài thứ rồi đi ra ngoài cửa, đêm qua nửa đêm tuyết lại rơi rất nhiều. Thanh Phong và Minh Nguyệt đang quét tuyết trong sân, dù vậy, bước ra khỏi sân, tuyết hầu như có thể ngập đến một nửa đầu gối của người ta.

Khương Lê nghe thấy tiếng động từ đầu vườn hoa, liền đi về phía đó. Vừa bước tới gần đã sững lại, chỉ thấy Triệu Kha và Văn Kỷ đứng ở đó, đang nói chuyện gì đó với Tư Đồ Cửu Nguyệt. Tư Đồ Cửu Nguyệt quay lưng lại phía Khương Lê, còn Triệu Kha thì là người đầu tiên nhìn thấy bóng dáng Khương Lê, liền gọi: "Nhị tiểu thư."

Khương Lê không trả lời, ánh mắt nhìn vào vườn hoa, hoàn toàn lặng thinh.

Cả vườn hoa, có lẽ là sau trận tuyết lớn đêm qua, tất cả hoa hầu như không chịu nổi sự tàn phá, hoàn toàn bị tàn phá. Một số hoa bị vùi trong tuyết, một số khác lộ ra ngoài, nhưng cũng xiêu vẹo, tan tác, trông rất thê thảm.

Hoa ở Quốc Công phủ, hoặc nói là những cây thuốc độc quý giá, vốn dĩ đã rất mỏng manh, ban đầu được Cơ Hành ngàn dặm xa xôi mang về Quốc Công phủ, nhờ người chăm sóc kỹ lưỡng. Hoa mọc thành từng cụm, rất là rực rỡ. Trong đó hoa mỗi năm đều nhiều hơn, chính vì vậy, Tư Đồ Cửu Nguyệt mới có thể tìm thấy nguyên liệu để luyện độc trong vườn hoa.

Khi Kim Ngô quân khải hoàn về triều, Cơ Hành tử trận sa trường, theo lời dặn dò trước đây của Cơ Hành, cả Quốc Công phủ đều được giao lại cho Khương Lê, tất nhiên cũng để Khương Lê quản lý vườn hoa này. Khương Lê không phải là thợ làm vườn, trước đây nàng chăm sóc hoa cỏ, cũng là chăm sóc những loài hoa cỏ bình thường ở Đồng Hương, không biết làm thế nào để chăm sóc cây thuốc độc. Nhưng may mắn là thợ làm vườn vẫn còn, luôn giúp đỡ. Khương Lê cũng thường xuyên đến vườn hoa để giúp đỡ, như thể chỉ có như vậy mới có thể xua tan nỗi buồn trong lòng, tự tìm cho mình việc để làm.

Tuy nhiên, mùa đông năm nay ở Yến Kinh vô cùng lạnh, gió tuyết cũng đặc biệt lớn. Đêm qua nửa đêm, gió tuyết vô cùng dữ dội, mọi người đều không nhận ra, những bông tuyết này hầu như đã vùi lấp cả vườn hoa. Tư Đồ Cửu Nguyệt và mọi người sáng sớm phát hiện, liền lập tức cho người dọn tuyết, dù vậy, dường như cũng không cứu vãn được gì, chỉ có thể mở mắt nhìn cảnh phồn hoa tiêu điều.

Khương Lê ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt một bông hoa trên mặt đất, cánh hoa vẫn còn mang sương tuyết, đã bị nghiền nát không thành hình dạng, vẫn có thể nhìn thấy màu hồng đào xinh đẹp ban đầu. Khương Lê nâng cánh hoa đó, nhìn về phía Tư Đồ Cửu Nguyệt: "Những thứ này... đã không cứu được nữa sao?"

Tư Đồ Cửu Nguyệt lắc đầu.

"Những cây thuốc này vốn đã khó tìm, môi trường sinh trưởng cũng vô cùng khắc nghiệt, khí hậu ở Yến Kinh vốn dĩ không thích hợp cho chúng sinh trưởng ở đây, là Cơ Hành trong những năm qua luôn bỏ ra nhiều tiền để tạo ra môi trường sống cho chúng. Nhưng năm nay thật sự không được rồi, Yến Kinh càng ngày càng lạnh, những cây thuốc này không chịu nổi. Rễ cây đều đã đứt." Trong giọng nói của Tư Đồ Cửu Nguyệt, cũng rất tiếc nuối.

Dù rằng sau khi Cơ Hành chết, vườn hoa này dường như cũng mất đi ý nghĩa tồn tại, nhưng có vườn hoa này, Tư Đồ Cửu Nguyệt luyện độc cũng thuận tiện hơn nhiều. Hơn nữa, từ một khía cạnh nào đó, vườn hoa thực sự làm cho Quốc Công phủ thêm phần rực rỡ, khiến phủ đệ này tràn đầy khí chất tiên yêu, khiến người khác phải ngưỡng mộ, giờ đây sau một trận gió tuyết như là giấc mơ đẹp đêm qua bị đánh thức, điều còn lại chỉ là sự thật phũ phàng.

Đối với người thích mơ mộng, chung quy vẫn vô cùng tàn nhẫn.

Khương Lê không biết nói gì, dường như từ khi Cơ Hành rời đi, nơi này từng chút một mất đi sức sống. Dù rằng người nhà họ Diệp và Tiết Hoài Viễn đã dọn vào, mỗi ngày ồn ào náo nhiệt, dường như rất nhộn nhịp, nhưng luôn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó. Tựa như phủ đệ này cũng biết chủ nhân của mình sẽ không bao giờ quay về, cứ thế mà suy tàn.

Nàng nhìn vào sự tiêu điều của vườn hoa, chỉ cảm thấy đây là điềm báo không tốt, liền đứng dậy, nói: "Nếu đã vậy, thì hãy chôn vườn hoa này đi. Chôn hết những bông hoa này, đợi đến mùa xuân, lại trồng tiếp."

Tư Đồ Cửu Nguyệt ngạc nhiên nhìn nàng: "Lại trồng sao?"

"Cơ Hành chỉ có hai sở thích," Khương Lê chậm rãi nói, "Một là thưởng hoa, hai là xem kịch. Chàng giao Quốc Công phủ lại cho ta, nếu ta làm nơi này trở nên xám xịt, người kén chọn như chàng, nhìn thấy nhất định sẽ không vui. Huống hồ có thêm chút màu sắc, thêm phần náo nhiệt cũng tốt."

Tư Đồ Cửu Nguyệt không nói gì nữa, Khương Lê đã nói vậy, nàng cũng không thể nói gì thêm, huống chi, hiện nay Quốc Công phủ đều là của Khương Lê, Khương Lê muốn làm gì, tất nhiên có thể làm vậy.

"Tuy nhiên," Tư Đồ Cửu Nguyệt chỉ tay về phía khác, "Những bông hoa này đều chết hết, nhưng cây đó vẫn còn sống."

Khương Lê theo động tác của nàng nhìn qua, liền thấy trong vườn hoa, vẫn còn một cây nhỏ. Đây là một cây lê, là đêm hôm đó, nàng từ Khương phủ đến Quốc Công phủ, thấy Cơ Hành đang trồng, liền tự mình tiến tới, cùng Cơ Hành trồng xuống.

Nàng đi tới bên cây, cây lê đã cao lên rất nhiều, từ một cây non non, mọc thẳng, trông rất xinh xắn. Có lẽ không lâu nữa, nó sẽ tiếp tục cao lớn, phát triển, đến mùa hè, cành lá um tùm, trở thành một bóng râm xanh mát, sang năm mùa xuân, lại nở ra những bông hoa trắng tinh khiết. Nó cứ thế mà lớn lên trong Quốc Công phủ, từ khi Cơ Hành còn sống bắt đầu sinh trưởng, cho đến rất lâu rất lâu về sau.

Khương Lê đưa tay chạm vào thân cây, trên cành cây cũng chất đầy tuyết, làm cho cây nhỏ hơi bị nghiêng ngả. Khương Lê phủi hết những lớp tuyết ấy đi, cây liền như được thở phào nhẹ nhõm, vươn cao thêm một chút. Đúng lúc này, dưới tay Khương Lê chạm đến một thứ gồ ghề, nàng cảm giác như có ai đó khắc lên thứ gì đó, bèn chăm chú nhìn kỹ, chỉ một cái nhìn, đôi mắt lập tức đỏ lên, suýt chút nữa là rơi nước mắt.

Những chữ viết trên đó quen thuộc, chính là nét chữ của Cơ Hành, có lẽ được khắc bằng đầu mũi kiếm: "Mùa xuân tháng ba năm thứ hai mươi tám, cùng A Ly tự tay trồng."

Nàng dường như có thể từ dòng chữ này mà nhìn thấy thiếu niên áo đỏ quỳ nửa gối trên đất, dùng đầu mũi kiếm khắc từng chữ, nét mặt chàng nghiêm túc, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh trăng tập trung, khóe miệng mỉm cười, đẹp không thể tả.

Điều này đối với Khương Lê lúc đó chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng lại được chàng ghi nhớ trong lòng, còn kỷ niệm một cách nghiêm túc, dường như trong cuộc đời của chàng, đây là một việc đáng để nhớ.

Chàng... sao lại như thế chứ?

Khương Lê quay lưng lại, nước mắt ngay lập tức tuôn rơi, thấm vào trong đất. Cây nhỏ run rẩy trong gió, nhẹ nhàng mà không hiểu, lòng nàng đau đớn kỳ lạ.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Khương Lê mới xoay người bước đi. Nàng nghĩ có lẽ đây cũng là thứ mà Cơ Hành để lại cho nàng, cây lê mà họ cùng nhau trồng này, sẽ thay thế Cơ Hành, luôn ở bên cạnh nàng, trải qua vô số xuân thu.

Khương Lê bước ra ngoài, thấy Tiết Hoài Viễn đứng ngoài sân. Tiết Hoài Viễn nhìn nàng, dường như có điều muốn nói, Khương Lê sững lại, hỏi: "Cha, có chuyện gì sao?"

Tiết Hoài Viễn vội vã xua tay: "Không có gì, chỉ là có chuyện muốn bàn với con."

"Cha cứ nói." Khương Lê đáp.

Tiết Hoài Viễn kéo Khương Lê ngồi xuống trước bàn đá bên ngoài, mới nói: "Cha nghĩ, năm mới đã qua, nếu sau này con định ở lại Yến Kinh, chúng ta nên về Đồng Hương một chuyến. Bên đó căn nhà cũ đều xử lý rồi, cũng chào hỏi bà con làng xóm, xem như tạm biệt, sau này sẽ không trở về nữa. Con xem..." Ông dò xét nhìn Khương Lê.

Khương Lê cũng không quá ngạc nhiên, trước đây Tiết Hoài Viễn đã nói với nàng về ý định này, Khương Lê cũng rất đồng tình. Nàng còn định sau khi về Đồng Hương, sẽ đi Thất Mân một chuyến, dù sao đi Thất Mân cũng phải ngang qua Đồng Hương. Lập tức đáp: "Được."

Tiết Hoài Viễn như thở phào nhẹ nhõm, do dự một lúc, mới nói: "A Ly, cha biết con đang nghĩ gì, những lời người khác khuyên con, cha cũng không muốn nói, con tự biết. Nhưng con ở đâu, cha và A Chiêu sẽ ở đó, gia đình chúng ta sau này sẽ không bao giờ chia ly nữa. Dù con có ở lại Yến Kinh, hay đi đâu khác, cha cũng không để con một mình. Nên con muốn làm gì thì cứ làm, đừng để ý đến ánh mắt và lời nói của người khác, cha và A Chiêu đều sẽ hiểu cho con."

Khương Lê cười: "Con biết, cha."

"Vậy thì, chúng ta lên kế hoạch, khi nào khởi hành." Tiết Hoài Viễn nói: "Việc gì đáng làm thì nên làm sớm, đi sớm về sớm."

"Cha," Khương Lê ngắt lời Tiết Hoài Viễn, "con cũng có một chuyện muốn bàn với cha."

"Chuyện gì?"

"Sau khi về Đồng Hương, tạm thời con chưa muốn trở lại Yến Kinh ngay, con muốn đi Thất Mân một chuyến."

Tiết Hoài Viễn nghe vậy, mãi không trả lời.

"Cha, con nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận việc cứ ở lại Yến Kinh mà chờ đợi mãi. Không phải con không thể đợi, mà con luôn cảm thấy mình vẫn có thể làm được điều gì đó khác, chỉ khi con tự mình đi tìm, tự mình cảm thấy không còn hy vọng, con mới có thể từ bỏ. Nếu không, cả đời này, con sẽ sống với sự nuối tiếc này. Làm người không nên sống theo trái tim sao? Đây vẫn là điều cha dạy con và A Chiêu từ trước."

Tiết Hoài Viễn cười thở dài, lắc đầu nói: "A Chiêu trước đây đã nói với cha, con nhất định sẽ đi Thất Mân một lần, lúc đầu cha còn không tin, bây giờ xem ra, thằng nhóc đó rất hiểu con. A Ly, cha đã nói rồi, con muốn làm gì, cha không ngăn cản con, nhưng cha và A Chiêu sẽ đi cùng con."

"Nhưng sức khỏe của cha và đệ đệ..."

"Sức khỏe của chúng ta không tốt, chẳng lẽ con một cô gái yếu đuối thì tốt sao? Cứ thế đi, A Ly, Cơ Hành là chấp niệm của con, con cũng là chấp niệm của cha. Cha đã mất con một lần, không muốn mất con lần nữa."

Khương Lê rõ ràng thấy nỗi đau trong mắt Tiết Hoài Viễn, nàng bỗng nhận ra mình quá ích kỷ. Từ khi Cơ Hành gặp chuyện, nàng chìm đắm trong đau buồn, mà quên rằng mình như thế này, rơi vào mắt người thân bên cạnh sẽ lo lắng biết bao. Tiết Hoài Viễn lần trước đã chứng kiến nàng chết đi, ông không thể chịu đựng nỗi đau như vậy thêm lần nữa.

Khương Lê gật đầu nói: "Được, cha, chúng ta tìm thêm vài người hộ vệ, cùng đi Thất Mân."

Tiết Hoài Viễn lúc này mới hài lòng, hai người lại nói về việc khi nào khởi hành, sẽ dẫn theo ai, vừa lúc Diệp Minh Dục từ bên kia đi qua, nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, hỏi: "Hai người nói gì, đi xa ư? Đi đâu vậy?"

Khương Lê quay đầu, thấy Diệp Minh Dục đang vác thanh đại đao của mình, vừa từ bên ngoài trở về, Khương Lê liền trả lời: "Chúng ta định về Đồng Hương một chuyến."

"Về Đồng Hương?" Diệp Minh Dục nhìn Tiết Hoài Viễn, "Sao? Tiết tiên sinh định về quê sao?"

"Không phải." Tiết Hoài Viễn giải thích: "Lần này về Đồng Hương, là để xử lý căn nhà cũ bên đó, sau đó tạm biệt bà con làng xóm, rồi không quay về Đồng Hương nữa, sẽ ở lại Yến Kinh cùng với A Ly."

"Vậy à." Diệp Minh Dục hào hứng nói: "Vậy thì cùng đi, ta cũng muốn về Tương Dương một chuyến."

Lần này, đến lượt Khương Lê ngạc nhiên, nàng hỏi: "Cữu cữu định về Tương Dương sao?"

"Đúng vậy, hôm qua vừa nhận được thư của đại ca, đại ca nói Đào Thủy Văn bây giờ ở Yến Kinh bán rất chạy. Bây giờ Thế Kiệt làm quan cũng tốt, mẹ thường muốn gặp Thế Kiệt mà không thể gặp được, không thể cứ mãi như thế này chia cắt hai nơi, nhà họ Diệp nhiều năm trước vốn ở Yến Kinh, bây giờ lại định từ Tương Dương chuyển về Yến Kinh. Lần này ta trở về, chính là đưa mẹ và đại ca họ đến đây." Diệp Minh Dục cười lớn: "A Lê, đợi biểu tỷ của con họ đều đến, con ở Yến Kinh cũng sẽ không cô đơn nữa. Chưa biết chừng chuyện trong tiệm nhà họ Diệp, còn cần con giúp đỡ đấy."

Điều này quả thật ngoài dự kiến của Khương Lê, nhưng nàng thực sự rất vui. Đã lâu nàng chưa gặp Diệp lão phu nhân và mọi người, liền nói: "Thế thì không gì tốt hơn."

"Vậy nên, các người định khi nào xuất phát, thì mang ta theo với." Diệp Minh Dục vỗ ngực, "Có ta đi cùng, sơn tặc cướp đường cũng phải tránh đường, an toàn suốt chặng đường, chúng ta xuất phát thuận buồm xuôi gió, đảm bảo đến nơi sớm hơn con nghĩ!"

Khương Lê và Tiết Hoài Viễn nhìn nhau, Khương Lê liền nói: "Vậy thì, xin mời cữu cữu cùng chúng ta xuất phát."

"Được rồi." Diệp Minh Dục sảng khoái đáp.

....

Từ Yên Kinh thành trở về Đồng Hương, đây là lần thứ hai kể từ khi Khương Lê trọng sinh. Lần trước, bên cạnh nàng chẳng có ai, nhưng lần này có Tiết Chiêu và Tiết Hoài Viễn đi cùng, có lẽ là trời cao khoan dung. Nhưng trời cao lại không muốn ban cho con người một cuộc đời bình yên trọn vẹn, liền lại cướp đi những thứ quý giá của nàng.

Khương Lê khởi hành vào ngày thứ mười sau Tết, lúc đi, có lẽ không ai ở Yên Kinh thành biết đến. Quốc Công phủ cũng để lại vài người trông coi, Triệu Kha và Văn Kỷ theo cùng. Tư Đồ Cửu Nguyệt cũng ở đây, nói là có thể tiện thể tìm kiếm dược thảo độc hiếm trên đường. Trên đường đi, quả thật như Diệp Minh Dục đã đảm bảo trước đó, không gặp phải sơn tặc hay đạo tặc nào, có lẽ vì người ngựa của họ quá đông, những thị vệ hộ tống bên cạnh xe ngựa trông cũng không phải hạng tầm thường, nếu có kẻ xấu cũng đã sớm rút lui.

Tóm lại, trên đường đến Tương Dương, mọi chuyện đều bình an vô sự.

Mọi người đầu tiên đến Tương Dương, gặp người nhà họ Diệp. Diệp lão phu nhân ở Tương Dương đã nghe qua những chuyện xảy ra với Khương Lê, luôn nắm tay nàng mà thương xót rơi nước mắt. Bà cảm thấy Khương Lê còn trẻ mà sau này không lấy chồng nữa, vốn là quá khổ. Những người khác trong gia đình họ Diệp cũng cảm thấy tiếc nuối cho Khương Lê, Diệp Gia Nhi càng buồn bã vì vị hôn phu tương lai của Khương Lê đã chết nơi sa trường. Chính vì thế, người nhà họ Diệp càng thêm chăm sóc Khương Lê, hy vọng những ngày ở Tương Dương, nàng có thể sống vui vẻ một chút, tạm quên đi những chuyện đau buồn.

Vì sức khỏe của Diệp lão phu nhân không tốt, người nhà họ Diệp phải đợi thời tiết ấm hơn một chút mới khởi hành về kinh. Đồng thời cũng cần một chút thời gian để xử lý cửa hàng và nhà cửa ở Tương Dương, lần này Diệp gia di cư toàn bộ đến thành Yên Kinh, không có ý định trở về nữa.

Khương Lê tạm thời ở lại Diệp gia. Đợi thời gian qua mười mấy ngày, Tiết Hoài Viễn và Tiết Chiêu phải đi Đồng Hương trước, Khương Lê liền nói với Diệp lão phu nhân: nàng cũng muốn đến Đồng Hương xem sao, dù sao lần trước đến đây, chỉ lo đối phó với Phùng Dụ Đường, mà không có thời gian nhìn ngắm Đồng Hương như thế nào.

Hiện giờ Diệp lão phu nhân sợ Khương Lê nghĩ không thông, chỉ cần Khương Lê vui vẻ, làm gì cũng được. Lập tức đồng ý, chỉ sợ Khương Lê một mình đi sẽ buồn chán, liền để Diệp Gia Nhi và Diệp Như Phong đi cùng. Ba người trẻ tuổi cùng Tiết Chiêu, Tiết Hoài Viễn và Tư Đồ Cửu Nguyệt, cứ thế trở về Đồng Hương.

Đồng Hương vẫn như xưa, sau khi Phùng Dụ Đường bị lật đổ, một huyện thừa mới đến. Vị huyện thừa này tuổi không lớn lắm, chưa đến ba mươi, có lẽ vì còn trẻ nên khá có tài. Ở Đồng Hương đã làm được mấy việc lớn, dân chúng rất hài lòng với vị huyện thừa này. Nghe nói Tiết Hoài Viễn đã trở về, dân chúng Đồng Hương đều đổ về trước cổng Tiết gia, mang theo trứng gà, lương thực gì đó.

Trước đây khi Khương Lê cứu Tiết Hoài Viễn khỏi tay Phùng Dụ Đường, Tiết Hoài Viễn đã điên loạn, dân chúng Đồng Hương cũng biết điều này, ai nấy đều tiếc nuối. Nay thấy Tiết Hoài Viễn đứng trước mặt, nói năng rõ ràng, chỉ có vẻ ngoài hơi già nua, tiều tụy hơn một chút, nhưng vẫn không khác gì trước kia. Dân chúng chỉ biết cảm tạ trời cao. Đồ tể Trương cười lớn: "Ta biết mà, Tiết đại nhân nhất định sẽ hồi phục! Trên đời này, người tốt vẫn có quả báo tốt!"

Mọi người đồng thanh, những người dân lại nhìn thấy Khương Lê, thậm chí còn muốn quỳ xuống cảm ơn nàng, nếu không có Khương Lê dẫn họ đến thành Yên Kinh đánh trống kêu oan, xử lý Phùng Dụ Đường, nếu không Phùng Dụ Đường ở Đồng Hương vẫn tác oai tác quái, họ cũng không biết còn phải chịu khổ bao lâu.

Khương Lê đâu dám để họ thật sự quỳ xuống, vội tránh sang một bên, đỡ họ lên, chỉ nói không sao. Những người ấy lại nhìn thấy Tiết Chiêu ngồi trên xe lăn, ai nấy đều thở dài.

Khó khăn lắm mới tiễn được những dân chúng nhiệt tình này, dọn dẹp Tiết gia sạch sẽ, mọi người mới thực sự ở lại.

Tiết Hoài Viễn nói với Diệp Gia Nhi: "Nhà nhỏ đơn sơ, Diệp cô nương chịu khó."

"Không sao đâu, Tiết bá bá." Diệp Gia Nhi cười nói: "Tiết gia ở Đồng Hương rất được người dân yêu mến."

Tiết Hoài Viễn cười mà không nói. Có lẽ là vậy, nhưng lần này trở về, thật là nhiều cảm xúc. Bài vị của Tiết phu nhân trong từ đường Tiết gia đều đã phủ bụi, Tiết Hoài Viễn để Khương Lê vào, thắp hương choTiết phu nhân, nói vài lời.

Đến đêm, Khương Lê ngủ tại viện mình ở trước khi lấy chồng, nằm trên chiếc giường xưa của mình. Trước đây Phùng Dụ Đường phong tỏa Tiết gia, nhưng vì Tiết gia vốn nghèo khó, trong nhà không có vật gì quý giá, nên phòng ốc không bị ai động đến. Ngồi trên chiếc giường khuê phòng ngày xưa, Khương Lê mãi không thể bình tĩnh. Như thể những năm tháng qua, nàng lấy chồng, bị hại, trọng sinh, rồi lại bị ban hôn, đến giờ Cơ Hành không rõ tung tích, tất cả chỉ là một giấc mơ nàng mơ, hoặc như người xem kịch dưới đài vô tình nhập vai, không phân biệt được là trong kịch hay thực tế.

Nhưng cuối cùng ngày tháng cũng cứ thế trôi qua. Nàng chạm vào con bướm trên cổ, ấm áp, lấp lánh, như dòng máu chảy, tươi sáng, rực rỡ, khiến ký ức của nàng không thể phai mờ.

Nàng nhắm mắt lại.

Có thể coi là... mang Cơ Hành trở về quê hương rồi nhỉ.

Ngày mồng Một tháng Tư là Tết Hoa Đăng.

Đồng Hương có một con sông dài, đến ngày Tết Hoa Đăng, nhiều cô gái, phụ nữ sẽ thả những chiếc đèn hoa tự làm xuống bờ sông, bên trong đèn có cắm nến, nhìn từ xa, trên mặt nước là một biển đèn sáng rực, chiếu sáng cả dưới nước, lung linh như cảnh tiên cung dưới đáy biển.

Tối hôm đó, vài người trẻ muốn ra ngoài cảm nhận không khí náo nhiệt của Tết Hoa Đăng. Tiết Hoài Viễn chân đi lại không tiện, không đi cùng mà chỉ bảo hộ vệ đi theo chăm sóc họ.

Ngoại trừ Tiết Chiêu và Tiết Hoài Viễn, những người còn lại đều là lần đầu tiên thấy cảnh này. Đồng Hương không phồn hoa như Yên Kinh thành, nhưng dân phong thuần phác, có lẽ vì Tết Hoa Đăng đối với họ rất quan trọng, nên đêm nay cũng náo nhiệt như hội chùa ở Yên Kinh. Trên đường phố toàn là người ra xem lễ hội, có tiểu thư, công tử, cũng có thanh niên nam nữ nhà bình dân, còn có cả trẻ con chơi đùa. Nhiều người đeo mặt nạ, mặt nạ được vẽ hình thần thánh, đủ loại màu sắc, nhìn giống như đang hát tuồng. Vì dân chúng Đồng Hương tin rằng, vào Tết Hoa Đăng, thần tiên sẽ hóa thành người trần gian đi chơi, thần tiên đến đâu, nơi đó sẽ được phù hộ một năm thuận buồm xuôi gió, mùa màng bội thu. Vì vậy, dân chúng Đồng Hương thường đeo mặt nạ thần thánh ra ngoài chơi vào Tết Hoa Đăng.

Tư Đồ Cửu Nguyệt mua một chiếc mặt nạ thần đen, Diệp Gia Nhi thì mua một chiếc mặt nạ Bồ Tát trông hiền lành với đôi mắt cười híp lại. Diệp Như Phong đeo mặt nạ với gương mặt như đang tức giận trừng mắt, trông rất hung dữ. Tiết Chiêu và Khương Lê mua một cặp mặt nạ song sinh đồng tử đeo vào.

Khắp nơi đều là đèn hoa, khắp nơi đều là tiếng người náo nhiệt, người nặn tượng đất ở khắp nơi, Tư Đồ Cửu Nguyệt còn bị người khác nhét vào tay một cây kẹo hồ lô. Người biểu diễn tạp kỹ, người thổi kẹo đường, sự náo nhiệt của Đồng Hương khác hẳn kinh thành, nhưng có một nét phồn hoa ngoài thế tục, như là đào nguyên trong sách vở, mọi người đều vui vẻ an nhiên.

Tư Đồ Cửu Nguyệt lần đầu tiên đến Đồng Hương, trong ánh mắt đầy sự ngạc nhiên. Tiết Chiêu liền giải thích cho cô nghe về những thứ này, không biết từ lúc nào, hai người họ đã tụt lại phía sau. Khương Lê thấy vậy cũng không thúc giục, để cho hai người họ có thời gian riêng tư. Tư Đồ Cửu Nguyệt hiếm khi được thảnh thơi như vậy, khi Khương Lê nhìn lại, vẫn thấy nụ cười trên mặt Tư Đồ Cửu Nguyệt.

Cô ấy thật sự rất vui vẻ.

Khương Lê cũng vui mừng cho cô ấy, Diệp Gia Nhi và Diệp Như Phong lúc này đang dừng chân trước một người biểu diễn tạp kỹ. Người biểu diễn tay cầm một chồng đĩa, trên đầu cũng đội một chồng, chồng đĩa chồng chất cao ngất, nhưng không hề rơi xuống, trong đám đông phát ra những tiếng reo hò tán thưởng. Diệp Gia Nhi và Diệp Như Phong mải mê xem, Khương Lê liền dừng lại một bên, kiên nhẫn chờ đợi.

Đúng lúc đó, Khương Lê vô tình quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên ngưng lại. Nàng dường như thấy bóng dáng quen thuộc thoáng qua trong đám đông, màu đỏ tươi ấy khiến cho sự phồn hoa và náo nhiệt xung quanh trở nên lu mờ. Khương Lê chấn động trong lòng, cơ thể còn nhanh hơn suy nghĩ, gần như không suy nghĩ mà chạy về phía đó, muốn nhìn rõ người đó là ai.

Xung quanh toàn là người, Khương Lê va vào nhiều người, nàng liên tục xin lỗi, nhưng vẫn tiếp tục tìm. Dù tìm mãi không thấy, dường như nàng đã hoa mắt, hoặc là ảo giác, nhưng lại thật đến không thể tin nổi. Khương Lê đuổi theo một người mặc đồ đỏ đeo mặt nạ phía trước, có khoảnh khắc nàng gần như tin rằng mình đã tìm thấy, run rẩy đưa tay tháo mặt nạ của người đó, rồi nụ cười của nàng đông cứng trên mặt, đó là một người đàn ông trung niên lạ mặt, nghi ngờ nhìn nàng.

Khương Lê nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, ta nhận nhầm người."

Người đàn ông ban đầu định trách mắng vài câu, thấy mắt Khương Lê đỏ hoe, còn tưởng nàng sợ hãi, liền nói: "Không sao, không sao, nhận nhầm người mà khóc gì." Rồi lúng túng bỏ đi.

Khương Lê đứng lại tại chỗ, nhiều người đi qua đi lại, nàng cố gắng tìm kiếm bóng dáng màu đỏ ấy trong đám đông. Nhưng ánh đèn lấp lánh, nàng chẳng nhìn thấy gì. Những gương mặt đeo mặt nạ đủ kiểu, nhưng không có gương mặt nào dưới mặt nạ là người nàng muốn gặp.

Nàng đã để mất Cơ Hành, không thể nào tìm lại được nữa.

Hai bên đường phố Đồng Hương, đầy những cây hoa đào. Mùa xuân năm nay vô cùng đậm đà, trên cây đầy những cánh hoa nở rộ. Đáng lẽ là cảnh sắc hiếm có của nhân gian, nhưng trong đám đông náo nhiệt này, lại khiến Khương Lê cảm thấy thê lương và cô đơn.

Nàng tìm kiếm hết lần này đến lần khác, những gì nàng thấy trước mắt dường như trở thành cùng một người, cuối cùng, nàng cũng mệt mỏi, đành dừng lại.

Bên cạnh đã không còn thấy bóng dáng Diệp Gia Nhi và Diệp Như Phong, nàng đi quá vội, chưa kịp chào hỏi tỷ đệ bọn họ, nhưng vòng qua vòng lại, chẳng còn gì sót lại.

Gió tháng Tư như mang theo hơi ấm, lướt qua mặt khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy. Khương Lê đi dọc theo bờ sông, có nhiều cô gái đang thả đèn hoa, mặt nước sáng rực, người có tình dùng sóng nước viết nên tình cảm, ca múa náo nhiệt, Khương Lê chậm rãi bước đi, như trở về đêm xuân gió say nhiều năm trước, Cơ Hành cũng vậy, chậm rãi bước đi, sự náo nhiệt không liên quan đến chàng, trong một cảnh phồn hoa lại lạc lõng, như một người lạ bước vào.

Một số người tò mò nhìn Khương Lê, thấy cô gái xinh đẹp ấy, trên mặt đầy vẻ thất thần, không biết đang nghĩ gì, bước đi rất chậm, như dòng đời.

Ánh đèn như không bao giờ tắt, Khương Lê bước đi rất lâu, rất lâu, nàng đi đến tận cuối bờ sông, đúng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng Diệp Gia Nhi: "Biểu muội!"

Khương Lê quay đầu lại, Diệp Gia Nhi thở hổn hển chạy tới, nắm lấy tay nàng, nhìn trái nhìn phải, nói: "Biểu muội, muội đi đâu vậy? Ta tìm mãi không thấy, tưởng muội bị lạc, suýt nữa phải báo quan."

"Ta không sao." Khương Lê cố gắng mỉm cười với nàng, không thấy bóng dáng Diệp Như Phong, liền hỏi: "Như Phong đâu?"

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Gia Nhi càng thêm khó coi, Khương Lê liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Ban đầu ta và Như Phong không biết muội đã mất tích, tưởng muội đi đợi Tiết thiếu gia họ. Phía trước không xa có người dựng sân khấu hát tuồng, Như Phong chưa từng thấy đoàn hát hay như vậy. Nhưng xung quanh sân khấu có người canh gác, không biết công tử nhà giàu từ đâu đến, bao trọn gánh hát, chỉ hát cho một mình hắn xem. Như Phong trẻ tuổi, không nhịn được, cãi nhau với người đó. Sau đó Tiết thiếu gia đến, giải vây, bây giờ vẫn chưa rõ ràng."

Khương Lê nhíu mày: "Sao lại thế này?"

"Ta muốn khuyên cũng không được." Diệp Gia Nhi mặt đầy lo lắng.

"Tỷ đừng lo, ta đi xem sao, A Chiêu đã ở đó, chắc không để Như Phong xảy ra chuyện." Khương Lê an ủi cô. Dân chúng Đồng Hương nàng đều quen biết, trừ khi là khách phương xa, nếu không người ở đây nàng đều quen. Có lẽ chỉ là hiểu lầm.

Diệp Gia Nhi gật đầu: "Ta dẫn muội đi."

Hai người vội vàng đi đến nơi Diệp Gia Nhi nói, thấy Đồng Hương Đông phố lầu dưới, Thanh Liên phường, từ xa đã nghe thấy giọng hát ngân nga, hát chính là "Mẫu Đơn Đình".

"Giấc mộng trở về tiếng oanh chuyển, thời gian rối loạn khắp nơi, người đứng nhỏ trong sân sâu. Tàn hương đã hết, đường thêu vứt bỏ, giờ đây tình xuân như năm ngoái?"

Giọng hát của nữ diễn viên thướt tha và lười biếng, trong khoảnh khắc, xuân sắc bừng lên, người xem quanh sân khấu không vào phường, chỉ nhìn từ bên ngoài. Hai bên đường, đầy hoa đào tươi đẹp, như trong bài hát mùa xuân rực rỡ, du khách vô tình lạc vào, bước vào một giấc mộng kinh ngạc.

"Bạn nói váy áo sinh động kia, tươi sáng trâm hoa tám báu. Có biết ta yêu thích tự nhiên suốt đời? Ba xuân đẹp không ai thấy, không đề phòng cá chìm nhạn rơi chim kinh ngạc, chỉ sợ làm hoa thẹn nguyệt sầu hoa run rẩy."

"Hoá ra đỏ tươi đủ loại nở rộ, như thế đều đặt ở giếng đổ tường hoang, thời gian tươi đẹp tiếc sao trời, chuyện vui lòng ai nhà. Sáng bay chiều cuộn, mây trời xanh ngắt, mảnh mưa tơ gió, thuyền vẽ sóng khói, người trong bình gấm đẹp này sao bán rẻ thời gian tươi đẹp."

Dù Khương Lê biết mình vì sao mà đến, lúc này cũng không kìm được ngạc nhiên bởi giọng hát này, bước chân cũng không tự chủ mà chậm lại. Nàng bước tới, cửa Thanh Liên phường, quả nhiên dựng lên một sân khấu lớn, người trên sân khấu hát tình xuân khó kiềm chế, u u oán oán, xuân sắc ngầm trôi.

Dưới sân khấu có một hàng ghế, nhưng chỉ có một người ngồi, chỉ thấy áo choàng của hắn, Khương Lê không thấy Tiết Chiêu, cũng không thấy Diệp Như Phong, quay lại nhìn, chỉ thấy đám đông, ngay cả Diệp Gia Nhi cũng không thấy đâu.

Nàng không biết vì sao, định tiến lên, bỗng ngẩn người ra.

Người đó quay lưng về phía nàng, nàng không thể nhìn thấy diện mạo của đối phương, nhưng lại nhìn thấy chiếc quạt trong tay hắn.

Chiếc quạt dần dần mở ra, trên đó thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, tinh xảo và lộng lẫy, đẹp đến mê hồn, như ký ức của Khương Lê, mãi mãi không phai nhạt. Nàng không tự chủ mà chạm vào cổ mình, nơi đó, chiếc dây chuyền hình con bướm dường như bỗng chốc có sinh khí, gần như muốn tung cánh bay đi. Trái tim nàng cũng bay lên cao, không còn ở nhân gian, bước chân như không chạm đất, mơ hồ bồng bềnh.

"Là vì ​​nàng đẹp như hoa, năm tháng như thời gian thoáng qua. Ta tìm kiếm khắp nơi, tủi thân trong căn phòng hẻo lánh. Ta quay lại trước hàng rào hoa mẫu đơn, đứng sát vào mép đá của hồ."

Tiếng hát trong vở kịch đầy quyến luyến, Khương Lê nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đó, không thể rời mắt.

Người đó dường như biết rằng Khương Lê cũng đang ở đây, động tác nhẹ nhàng quạt ngừng lại, bàn tay thon dài của hắn nắm lấy cán quạt, đứng dậy, mặc cho giọng hát tiếp tục vang lên, quay người lại.

Trong ánh đèn lấp lánh, khoảnh khắc ấy thời gian như ngừng trôi, người tuyệt sắc vẫn tuyệt sắc, đứng giữa đêm xuân ngập tràn sắc màu. Hoa đào nở rộ vì hắn, chàng thanh niên mặc áo đỏ, cầm quạt, môi đỏ răng trắng, đẹp đến mê hồn. Đôi mắt màu hổ phách của hắn phản chiếu bầu trời đầy sao và ánh đèn, xuyên qua đám đông, cũng rõ ràng in bóng nàng.

Khương Lê buông lỏng tay, chiếc dây chuyền hình con bướm đột nhiên rơi xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo, nhưng nhanh chóng bị đám đông náo nhiệt che lấp. Nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm, chỉ chăm chú nhìn chàng trai trẻ mặc áo đỏ, từng bước từng bước tiến về phía mình.

Trời đất như cũng im lặng, như nhiều năm trước hắn ngồi bên tường, nàng hát trên chiếc xích đu trong vườn. Cũng như lúc trên mái nhà của ngôi chùa, ánh trăng mờ ảo, nàng cầm đèn nhìn lên, chạm vào vẻ đẹp tuyệt trần của nhân gian.

Những nỗi buồn, đau khổ, tiếc nuối và tuyệt vọng đều đã trôi qua. Trong màu sắc của hoa đào, hắn chậm rãi bước về phía nàng, người qua lại tấp nập không thể ngăn bước chân của hắn. Chim hồng nhạn bay qua bầu trời, hạt đậu đỏ mọc ở miền Nam, nỗi tương tư hàng ngàn, người tình chỉ có một. Chỉ có hắn, không ai khác, không bao giờ có ai khác.

Hắn bước đến trước mặt Khương Lê, cúi người nhặt lên chiếc dây chuyền hình con bướm rơi dưới chân nàng, vẻ mặt tinh nghịch và quyến rũ như mọi khi, cười mỉm trao lại cho nàng, "Tiểu thư, có vẻ nàng đã nhặt được đồ của ta."

Khương Lê bật cười.

Nàng từng nghĩ gặp nhau là điều tuyệt vời nhất, hóa ra khó tìm là tái ngộ.

"Vậy chàng định cảm ơn ta thế nào?" Nàng nghiêng đầu, người kia đôi mắt ngập tràn ý cười nói "Ta sẽ lấy thân báo đáp được không?"

----- Kết thúc chính văn ----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro