Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một trường hợp khẩn cấp, tin nhắn ghi vậy. SOS. Pip biết ngay đó là gì.

Cô nắm lấy chìa khóa xe, hét lên một lời tạm biệt chiếu lệ với mẹ và Josh rồi lao ra  cửa trước.

Cô ghé qua cửa hàng trên đường để mua một thanh sô cô la cỡ lớn để hàn gắn trái tim tan vỡ cỡ lớn của Lauren.

Khi cô đến bên ngoài nhà Lauren, cô thấy Cara cũng có cùng một ý tưởng. Tuy nhiên, bộ sơ-cứu-sau-khi-chia-tay của Cara có nhiều thứ hơn của Pip; cô ấy mang theo một hộp khăn giấy, khoai tây chiên giòn với sốt nhúng, và một loạt các gói mặt nạ đắp mặt cầu vồng.

"Sẵn sàng chưa?" Pip hỏi Cara, lắc hông chào cô.

"Đã chuẩn bị kỹ càng cho những giọt nước mắt." Cô giơ khăn giấy lên, góc hộp vướng vào mái tóc vàng tro xoăn của cô.

Pip gỡ rối cho cô  rồi nhấn chuông cửa, cả hai đều nhăn mặt với tiếng nhạc quá rôm rả.

Mẹ Lauren mở cửa.

"Ồ, kỵ binh đến rồi đây," cô cười. "Con bé ở trên lầu trong phòng của nó ấy."

Hai người tìm thấy Lauren đang ngồi gọn trong một pháo đài chăn trên giường; dấu hiệu duy nhất cho thấy sự tồn tại của cô ấy là một lọn tóc màu gừng nhô ra khỏi phía dưới. Phải mất một phút dỗ dành và dùng sô cô la làm mồi nhử để cô chịu chui ra.

"Đầu tiên là," Cara nói, nâng điện thoại của Lauren ra khỏi ngón tay, "Cậu bị cấm nhìn vào thứ này trong 24 giờ tới."

"Anh ấy chia tay bằng tin nhắn!" Lauren rên rỉ, xì mũi khi cả một vùng đầm lầy đầy nước mũi nã đại bác vào lớp giấy mỏng đáng thương.

"Con trai chỉ là lũ nhóc thôi, cảm ơn chúa, là tớ không phải giải quyết chuyện đó", Cara nói, vòng tay qua Lauren và tựa cằm lên vai cô. "Cưng ơi, không có thằng đấy thì cậu sẽ tốt hơn nhiều."

"Ừ." Pip bẻ cho Lauren một thanh sô cô la khác. 'Thêm vào đó, Tom luôn nói" cọ thỉ "khi ý nó là" cụ thể "."

Cara háo hức chỉ vào Pip ra vẻ đồng ý. "Như thế là không ổn chút nào."

Pip nói: "Cọ thỉ thì tớ nghĩ rằng cậu sẽ tốt hơn nếu không có anh ấy.

"Tớ cũng cụ thể nghĩ như vậy," Cara nói thêm.

Lauren cười khẩy và Cara nháy mắt với Pip; một chiến thắng không lời. Cả hai biết rằng, làm việc cùng nhau, họ sẽ không mất nhiều thời gian để giúp Lauren cười trở lại.

"Cảm ơn hai đứa vì đã đến," Lauren nói trong nước mắt. "Tớ không biết liệu cậu có làm như vậy không. Có lẽ tớ đã bỏ bê các cậu tận nửa năm để đi chơi với Tom. Và bây giờ tớ sẽ là người thứ ba xen vào giữa hai người bạn thân các cậu. "

"Nói vớ vẩn," Cara nói. "Tất cả chúng ta đều là bạn siêu thân, phải không?"

"Chuẩn," Pip gật đầu, "chúng ta và ba chàng trai mà chúng ta đều cùng chơi thân."

Những người khác cười. Ba chàng trai - Ant, Zach và Connor - hiện đang đi nghỉ hè.

Nhưng trong số những người bạn của cô, Pip đã biết Cara lâu nhất và đúng vậy, họ thân thiết hơn. Một điều chưa nói ra. Cả hai không hề tách rời kể từ khi cô bé Cara sáu tuổi ôm Pip nhỏ bé, không có bạn bè và hỏi, "Bạn cũng thích thỏ phải không?" Pip, mặc dù chỉ mới mười tuổi vào thời điểm đó, nhưng đã giúp đỡ Cara trong quá trình chẩn đoán và cái chết của mẹ cô. Và cô đã rất kiên trì, hai năm trước, những nụ cười động viên và những cuộc điện thoại khi Cara come out. Cara không chỉ là một người bạn thân; mà là  một người chị em.

Gia đình Cara là gia đình thứ hai của Pip. Elliot - hoặc thầy Ward như cách cô gọi ông ở trường - là giáo viên lịch sử của cô cũng như người cha thứ ba, sau Victor và hồn ma của người cha đầu tiên của cô. Pip tới nhà Ward thường xuyên đến nỗi cô có hẳn một cái cốc và đôi dép mang tên mình để phù hợp với set của Cara và chị gái Naomi.

"Đúng vậy." Cara lao tới điều khiển TV. 'Rom-com hay phim mà mấy thằng con trai bị sát hại một cách dã man?'

Phải mất hơn một bộ phim hài hước từ danh sách những phim chưa xem của Netflix để Lauren vượt qua sự từ chối và chuyển sang giai đoạn chấp nhận.

"Tớ nên đi cắt tóc," cô nói. "Đó là những gì người ta hay làm."

Cara nói: "Tớ bảo rồi mà, cậu trông sẽ đẹp hơn khi để tóc ngắn.

"Thế còn xỏ mũi?"

"Ờ ha." Cara gật đầu.

Pip nói: "Tớ không thấy logic khi khoan thêm cái lỗ nữa vào lỗ mũi của mình.

"Một câu nói hay tuyệt vời khác của Pip cho tuyển tập sách." Cara giả vờ viết lên giữa không trung. "Hôm nọ cậu bảo gì ấy nhỉ?"

"Xúc xích," Pip thở dài.

"Ồ đúng rồi," Cara khịt mũi. "Thế này, Lau, tớ đang hỏi Pip muốn mặc bộ đồ ngủ nào và nó chỉ thản nhiên nói:" Với tớ đó là xúc xích." Và sau đó nó không nhận ra tại sao đó là một câu trả lời kỳ lạ cho câu hỏi của tớ. "

"Điều đó không có gì lạ cả", Pip nói. "Ông bà nội bên bố ruột của tớ là người Đức. "Đối với tôi đó là xúc xích" là một câu nói hàng ngày của người Đức. Nó có nghĩa là tớ không quan tâm. "

"Hoặc bạn đã có một cố định xúc xích," Lauren cười.

"Nói là con gái của một ngôi sao khiêu dâm," Pip châm biếm.

'Trời ơi, bao nhiêu lần rồi? Anh ấy chỉ thực hiện một buổi chụp ảnh khỏa thân vào những năm tám mươi, thế là xong. "

"Vì vậy, gửi đến các chàng trai từ thập kỷ này," Cara nói, thúc vào vai Pip. "Bạn đã đi gặp Ravi Singh chưa?"

'Segue đáng nghi vấn. Và vâng, nhưng tôi sẽ quay lại phỏng vấn anh ấy vào ngày mai. "

'Tôi không thể tin được bạn

"Nói bởi con gái của một ngôi sao khiêu dâm," Pip châm biếm.

'Trời ơi, tớ bảo bao nhiêu lần rồi? Bố tớ chỉ thực hiện một buổi chụp ảnh khỏa thân vào những năm tám mươi, thế thôi. "

"Vậy, với những chàng trai từ thập kỷ này," Cara nói, thúc vào vai Pip. "Cậu đã đi gặp Ravi Singh chưa?"

'Đổi chủ đề nhanh thế. Và có, nhưng tớ sẽ quay lại phỏng vấn anh ấy vào ngày mai. "

"Tớ không thể tin được là cậu đã bắt đầu EPQ của mình," Lauren nói và ra dáng một con thiên nga hấp hối rồi nằm xuống giường. 'Chưa gì tớ đã muốn thay đổi tiêu đề của mình rồi; nạn đói nghe quá trầm trọng. "

"Chắc là cậu sẽ sớm muốn phỏng vấn Naomi." Cara liếc nhìn Pip.

"Chắc chắn rồi, phiền cậu cảnh báo với chị ấy rằng tớ có thể sẽ đến vào khoảng tuần tới với app ghi âm và bút chì không?"

"Ừ," Cara nói, rồi ngập ngừng. 'Chị ấy sẽ đồng ý với mấy cái đó và mọi thứ nhưng cậu có thể dễ dàng một chút với chị ấy được không? Đôi khi chị ấy vẫn thực sự buồn bực về chuyện đó. Ý tớ là, anh ấy là một trong những người bạn thân nhất của chị. Thực tế thì, có lẽ là bạn thân nhất của chị ấy luôn. "

"Ừ, tất nhiên," Pip mỉm cười, "Cậu nghĩ tớ sẽ làm gì chứ? Ghì chị ấy xuống và đánh chị ấy cho đến khi chị chịu khai ra à? "

"Đó có phải là chiến thuật của cậu cho Ravi ngày mai không?"

"Chắc là không."

Lauren ngồi dậy, với tiếng khịt mũi to đến mức Cara giật mình.

"Vậy cậu có đến nhà anh ấy không?" Cô hỏi.

'Ừ.'

'Ờ, nhưng. . . Mọi người sẽ nghĩ gì nếu họ thấy cậu đi vào nhà của Ravi Singh? "

"Đối với tớ đó chỉ là xúc xích."

Pippa Fitz-Amobi

EPQ 03/08/2017

Ghi chép quá trình - Mục 3

Tôi khá là thiên vị. Chắc chắn là thế. Mỗi lần tôi đọc lại các chi tiết từ hai ghi chép cuối cùng, tôi tự mở ra một bộ phim truyền hình về phòng xử án tưởng tượng trong đầu: Tôi là một luật sư bào chữa nhảy dựng lên để phản đối, tôi xáo trộn các ghi chú của mình và nháy mắt với Sal khi ban truy tố rơi vào bẫy của mình, tôi chạy đến và đập vào băng ghế của thẩm phán và hét lên, 'Thưa quý tòa, anh ấyđã không làm điều đó!'

Bởi vì, có những lý do mà tôi thậm chí không biết phải giải thích với bản thân như thế nào, nên tôi muốn Sal Singh vô tội. Những lý do đeo bám tôi từ năm tôi mười hai tuổi, những mâu thuẫn đã gắn chặt tôi suốt 5 năm qua.

Nhưng tôi cũng biết về sự thiên vị xác nhận. Vì vậy, tôi nghĩ sẽ là một ý ​​hay nếu phỏng vấn một người hoàn toàn bị thuyết phục về tội lỗi của Sal. Stanley Forbes, một nhà báo tại Kilton Mail, vừa trả lời email của tôi và nói rằng tôi có thể gọi anh bất cứ lúc nào trong ngày hôm nay. Anh ấy đã đưa tin rất nhiều về vụ Andie Bell trên báo chí địa phương và thậm chí có mặt tại buổi điều tra của cảnh sát. Thành thật mà nói, tôi nghĩ anh ta là một nhà báo điên rồ và tôi khá chắc rằng người nhà Singh có thể kiện anh ta vì tội phỉ báng và bôi nhọ họ. Sau đây là bản sao cuộc hội thoại.

Ôiiiiiiii trờiiiiii ơiiiiii. .

Bản sao cuộc phỏng vấn với Stanley Forbes từ Tòa soạn báo Kilton

Stanley: Vâng.

Pip: Xin chào, chú Stanley, cháu là Pippa, chúng ta đã gửi email cho nhau trước đó.

Stanley: Ờ, chú biết. Cháu muốn biết suy nghĩ của chú về vụ Andie Bell / Salil Singh, phải không?

Pip: Vâng đúng vậy.

Stanley: Được thôi.

Pip: Được rồi, cháu cảm ơn. Ờm, vậy trước tiên, chú đã tham dự cuộc điều tra vụ Andie, phải không?

Stanley: Chắc chắn rồi, nhóc.

Pip: Vì báo chí quốc gia không đưa tin gì thêm ngoài phán quyết và tuyên bố sau đó của Dịch vụ Truy tố Tội phạm, nên cháu tự hỏi liệu chú có thể cho cháu biết loại bằng chứng nào mà cảnh sát đã đưa ra cho nhân viên điều tra không?

Stanley: Cả đống thứ ấy chứ.

Pip: Đúng vậy, chú có thể cho cháu biết một số điểm cụ thể mà họ đã đưa ra không?

Stanley: Ờ thì, điều tra viên chính trong vụ án của Andie đã phác thảo chi tiết về sự biến mất của cô ấy, thời gian, v.v. Và sau đó anh chuyển sang bằng chứng liên quan đến vụ giết người của Salil. Họ khá chú ý về vết máu trong cốp xe của cô ấy; bảo rằng điều này gợi ý là cô ấy đã bị sát hại ở đâu đó và thi thể của cô ấy được bỏ vào đó để vận chuyển đến nơi mà cái xác được xử lý. Trong phần phát biểu kết thúc, nhân viên điều tra nói điều gì đó kiểu "rõ ràng Andie là nạn nhân của một vụ giết người vì động cơ tình dục và những nỗ lực đáng kể đã được thực hiện để tiêu hủy xác cô ấy."

Pip: Và thanh tra thám tử Richard Hawkins hoặc bất kỳ sĩ quan nào khác có cung cấp dòng thời gian về những gì họ tin là các sự kiện của đêm đó cũng như chi tiết việc Sal bị cáo buộc đã giết cô ấy như thế nào không?

Stanley: Ờ, chú khá nhớ đấy. Andie rời nhà trên xe của mình và tại một thời điểm nào đó trên đường đi bộ về nhà của Salil, cậu ta đã chặn cô lại. Một trong hai người lái xa, cậu ta đưa cô đến một nơi vắng vẻ và sát hại cô. Cậu ta giấu xác cô vào trong cốp xe và sau đó lái xe đi đâu đó để giấu hoặc vứt xác cô. Và cháu cũng nên nhớ là, chỗ đó đủ tốt để giấu cái xác trong năm năm, hẳn là một cái hố khá lớn. Và sau đó cậu ta bỏ xe trên con đường mà nó được tìm thấy, chú nghĩ là Romer Close, và cậu ta đi bộ về nhà.

Pip: Vậy là, do có vết máu trong cốp, cảnh sát tin rằng Andie đã bị giết ở một nơi nào đó và sau đó bị giấu ở một địa điểm khác?

Stanley: Đúng.

Pip: Được rồi. Trong rất nhiều bài báo của chú về vụ án, chú gọi Sal là 'kẻ giết người', 'kẻ sát nhân' và thậm chí là một 'con quái vật.' Chú biết rằng nếu không bị kết án, chú phải sử dụng từ 'bị cáo buộc' khi tường thuật những câu chuyện tội phạm.

Stanley: Chú không chắc là chú cần một đứa nhóc dạy mình cách làm việc. Dù sao thì, rõ ràng là cậu ta đã làm điều đó và mọi người đều biết điều đó. Cậu ta đã giết Andie và cảm giác tội lỗi đã khiến cậu ta tự tử.

Pip: Vâng. Vậy theo chú điều gì gây ra cảm giác tội lỗi cho Sal?

Stanley: Gần như quá nhiều để liệt kê. Bên cạnh đống bằng chứng kia thì, cậu ta là bạn trai, phải không? Và luôn là bạn trai hoặc bạn trai cũ làm mấy thứ đấy. Không chỉ vậy, Salil còn là người Ấn Độ.

Pip: Ừm. . . Sal thực sự sinh ra và lớn lên ở Anh, mặc dù điều đáng chú ý là chú gọi anh ấy là người Ấn Độ trong tất cả các bài báo của mình.

Stanley: Vẫn thế thôi. Cậu ta mang trong mình dòng máu Ấn Độ.

Pip: Và tại sao điều đó lại có liên quan?

Stanley: Chú không phải chuyên gia hay đại loại thế, nhưng họ có những cách sống khác với chúng ta, phải không? Họ không đối xử với phụ nữ như chúng ta, phụ nữ giống như tài sản của họ. Vì vậy, chú đoán có lẽ Andie đã quyết định rằng cô ấy không muốn ở bên cậu ta hay gì đó và cậu ta đã giết cô ấy trong cơn thịnh nộ bởi vì cậu ấy luôn nghĩ rằng, cô ấy thuộc về mình.

Pip: Wow . . . cháu . . . Ờ. . . chú . . . Thành thật mà nói,chú Stanley, cháu khá ngạc nhiên khi chú không bị kiện vì tội phỉ báng.

Stanley: Đó là vì mọi người đều biết những gì chú đang nói là đúng.

Pip: Trên thực tế, cháu không tin vậy. Cháu nghĩ việc gọi ai đó là kẻ sát nhân mà không sử dụng từ "bị nghi ngờ" hoặc "bị cáo buộc" là điều rất vô trách nhiệm khi không có xét xử hoặc kết án. Hay việc gọi Sal là một con quái vật. Nói về cách sử dụng từ, thật thú vị khi so sánh báo cáo gần đây của chú về Slough Strangler. Hắn đã sát hại năm người và nhận tội trước tòa, nhưng trong tiêu đề của chú, chú chỉ gọi hắn là 'một chàng trai si tình'. Đó có phải là vì hắn da trắng không?

Stanley: Điều đó không liên quan gì đến trường hợp của Salil hết. Chú chỉ nói sự thật thôi. Bình tĩnh đi. Cậu ta đã chết, mọi người lại gọi cậu ta là kẻ sát nhân thì có sao? Điều đấy không thể làm tổn thương cậu ta.

Pip: Vì gia đình anh ấy chưa chết.

Stanley: Nghe có vẻ như cháu thực sự nghĩ rằng cậu ấy vô tội. Chống lại chuyên môn của các sĩ quan cảnh sát cao cấp cơ đấy.

Pip: Cháu chỉ nghĩ rằng có một số lỗ hổng và mâu thuẫn nhất định trong trường hợp được cho là chống lại Sal.

Stanley: Ờ, có lẽ nếu cậu nhóc không tự kết liễu đời mình trước khi bị bắt, chúng ta đã có thể lấp đầy khoảng trống.

Pip: Câu đấy nghe vô tâm quá.

Stanley: Chà, vô tâm nghĩa là cậu ta giết cô bạn gái tóc vàng xinh đẹp của mình và giấu xác cô ấy.

Pip: Bị cáo buộc thôi!

Stanley: Mày muốn có thêm bằng chứng rằng thằng ranh đó là một kẻ giết người không nhóc con? Cảnh sát đã yêu cầu giữ kín chuyện nay, nhưng nguồn tin của tao trong cảnh sát cho biết họ đã tìm thấy một bức thư đe dọa trong tủ khóa ở trường của Andie. Nó đe dọa con và sau đó nó đã thực sự làm điều đó. Mày thực sự vẫn nghĩ rằng nó vô tội à?

Pip: Đúng đấy. Và tôi nghĩ ông là một kẻ phân biệt chủng tộc, không khoan dung, ranh mãnh, thiếu đầu óc -

(Stanley cúp máy)

Ờ thì, tôi không nghĩ Stanley và tôi sẽ thành bạn thân của nhau.

Tuy nhiên, cuộc phỏng vấn này đã cung cấp cho tôi hai thông tin mà tôi không có trước đây. Đầu tiên là cảnh sát tin rằng Andie đã bị giết ở đâu đó trước khi được đưa vào cốp xe và chở đến địa điểm thứ hai để xử lý.

Chút thông tin thứ hai mà Stanley đáng yêu cung cấp cho tôi là 'tờ giấy đe dọa' này. Tôi chưa thấy nó được đề cập trong bất kỳ bài báo hoặc tuyên bố nào của cảnh sát. Chắc hẳn phải có lý do: có thể cảnh sát không nghĩ rằng nó có liên quan. Hoặc có thể họ không thể chứng minh nó có mối liên kết với Sal. Hoặc có thể Stanley bịa ra. Trong mọi trường hợp, đây là một điều đáng ghi nhớ khi tôi phỏng vấn những người bạn của Andie sau này.

Vì vậy, bây giờ khi tôi (khá là) biết phiên bản của cảnh sát về chuỗi sự kiện trong đêm đó và trường hợp của cơ quan công tố có thể trông như thế nào, đã đến lúc lập BẢN ĐỒ GIẾT NGƯỜI rồi.

Chắc chắn tôi sẽ làm sau bữa tối vì mẹ sẽ gọi tôi xuống trong ba ... hai... yep.

Trông chuyên nghiệp quá đi. Và nó thực sự hữu ích trong việc giúp hình dung phiên bản của cảnh sát về các sự kiện. Tôi đã đưa ra một vài giả định khi tạo ra nó. Đầu tiên là có vài cách để đi bộ từ nhà Max đến nhà Sal; tôi chọn một con đường quay ngược lại qua đường cao tốc vì Google cho biết đây là con đường nhanh nhất và tôi đoán rằng hầu hết mọi người thích đi bộ trên những con đường có ánh sáng tốt vào ban đêm.

Tấm bản đồ cũng cung cấp một điểm dừng chân tốt ở đâu đó dọc theo đường Wyvil nơi Andie có khả năng tấp vào lề cho Sal lên xe. Theo con mắt của một thám tử, thực tế có một số con đường dân cư yên tĩnh và một trang trại trên đường Wyvil. Những nơi yên tĩnh, vắng vẻ này - được khoanh vùng - có khả năng là nơi xảy ra án mạng (theo lời kể của cảnh sát).

Tôi không bận tâm đến việc đoán xác Andie được vứt đi đâu bởi vì, giống như phần còn lại của thế giới, tôi không có manh mối nào cả. Nhưng với khoảng thời gian mười tám phút để đi bộ từ nơi chiếc xe bị bỏ lại trên đường Romer về nhà của Sal ở Grove Place, tôi đoán rằng anh ấy đã quay lại khu vực lân cận đường Wyvil vào khoảng 12:20 đêm. Vậy nếu Sal chặn Andie lại vào khoảng 10:45 tối, việc này có thể cho Sal một giờ ba mươi lăm phút để giết và giấu xác cô. Ý tôi là, theo thời gian, điều đó có vẻ hoàn toàn hợp lý. Hoàn toàn có thể. Nhưng đã có hàng tá câu hỏi "tại sao" và "làm thế nào" được đưa ra.

Andie và Sal đều rời khỏi nơi họ đang ở vào khoảng 10:30 tối, vì vậy họ chắc chắn đã lên kế hoạch gặp nhau, phải không? Sẽ là quá tình cờ khi họ không hề nói chuyện và lên kế hoạch cho việc này. Vấn đề là, cảnh sát chưa bao giờ đề cập đến một cuộc gọi điện thoại hoặc bất kỳ tin nhắn nào giữa Andie và Sal để có thể coi là sự sắp xếp cho cuộc gặp mặt này. Và nếu họ lên kế hoạch cùng nhau, chẳng hạn như ở trường, khi không cần dùng điện thoại để nhắn tin, tại sao họ không hẹn luôn rằng Andie sẽ đón Sal từ nhà của Max? Điều này có vẻ kỳ lạ đối với tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro