CHƯƠNG 19: THÍCH EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm đó, sau khi lôi cổ Hành Sính lên nhà, Ninh Tỉ một mình ngồi xổm dưới sàn nhà phòng khách, anh kéo gạt tàn lại gần, đổ một ít nước lên, sau đó liền nhóm lên một điếu thuốc.

Cái tinh thần phấn chấn kia, cùng sự mạnh mẽ và dũng cảm của Hành Sính chính là điều Ninh Tỉ ao ước nhất.

Có lẽ đôi khi đúng là như thế thật, đối phương càng có những thứ có những thứ mà bản thân không có, ngược lại càng khiến bản thân rung động.

Thức trắng một đêm không ngủ, Ninh Tỉ vừa vào lớp, từ tiết đầu liền nằm bò ra ngủ, ngủ qua hơn hai tiết mới bị đánh thức bởi cái lạnh, anh sờ trán, không ngờ lại có chút nóng.

Ninh Tỉ vào qua hành lang năm hai đi tới phòng thí nghiệm, chọn đường tắt đi thẳng tới phòng y tế, trên người vẫn còn 500 tệ mẹ anh mới chuyển hôm trước, chỉ tiền thuốc thôi chắc cũng phải 50 tệ.

Cầm thuốc trong tay, ngửa cổ uống, Ninh Tỉ đo nhiệt độ, 38 độ, vẫn còn tốt, có thể tiếp tục học.

Ninh Tỉ nặng nề bước về lớp học, chào hỏi chủ nhiệm lớp, xong xuôi lại quay về bàn đắp áo khoác lên ngủ.

Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, khiến hai tai Ninh Tỉ lạnh như băng.

Ngủ xong một giấc, áo khoác trên người liền biến thành hai cái, mùi hương nước hoa trên cái áo này, Ninh Tỉ không cần đoán cũng biết, lộn phía trong ra còn có thể nhìn thấy hai chữ "XC*" trên mác áo.

*XC: XingCheng - Hành Sính đó.

Nam sinh nữ sinh đều rất thích vẽ linh tinh áo khoác đồng phục, phần lớn đều không sửa được cái thói quen này. Còn nhớ năm cấp hai, Hành Sính học một trường khác, trên áo đồng phục còn vẽ một con bọ cạp rất lớn, bản thân còn tự thấy rất ngầu, vóc dáng cao ráo, tóc tai vuốt vuốt, nổi tiếng cả khu, hot boy của trường đó.

Ninh Tỉ hỏi cậu vẽ con cua làm cái gì, định nói cho mọi người biết cậu ngang ngược bá đạo à?

Hành Sính khó hiểu nhìn anh, có chút hoài nghi năng khiếu hội họa của bản thân.

Anh, mẹ nó, đây là con bò cạp, Thiên Yết đó, anh biết không, anh không biết chòm sao Thiên Yết à?

Mấy ngày sau, những lời đồn đại vớ vẩn bên trường Hành Sính liền truyền tới tai Ninh Tỉ, chắc hẳn mấy cô bé yêu thầm Hành Sính, là cung Thiên Yết, đang vui vẻ lắm đây.

Vị hot boy này khoác lên người biểu tượng linh thiêng của tình yêu, ngang ngược khoa khoang mấy ngày, thế nào mà càng nhìn bức vẽ lại càng thấy giống con cua hơn, vì vậy cậu quyết định thay đổi, quay lại làm người, mua áo khoác mới, lớn gan dứt khoát viết "11.12" sau lưng.

Thậm chí về sau, lúc Hành Sính lớp chín có học guitar, mỗi ngày đều đàn hát trên tầng, cứ mở mồm ra lại: "Anh là trận tuyết đầu mùa năm ấy, tới muộn hơn lúc trước, dừng bên con đường xe chạy gần cửa tiểu khu....*"

*Được sửa lại từ bài hát "Trận tuyết đầu mùa năm 2002" của Đao Lang.

Ninh Tỉ ở dưới tầng đọc sách, nghe cậu hát muốn nổ đầu, mặc kệ tên tiểu Đao Lang khu Thanh Dương trên tầng, trực tiếp lên gõ cửa.

Hành Sính, lăn ra đây.

Chuyện xảy ra bên đường Ngọc Lâm qua được hai ba ngày, nhà trường gọi mấy cậu con trai đi đánh nhau kia lên văn phòng làm công tác tư tưởng, giáo dục mấy ngày, giao nhiệm vụ phải quét dọn khu giáo vụ.

Hành Sính trong chuyện này lại là người khởi xướng, nhà trường thì muốn cảnh cáo xử phạt, nhưng phụ huynh của mấy cô bé nhóm Trình Hi Vũ lại trực tiếp lên trường nói chuyện, sao nhiều lần thảo luận, việc xử phạt kia của Hành Sính cuối cùng cũng được miễn.

Quét dọn khu giáo vụ, việc này khiến thời gian tập luyện buổi chiều hàng ngày của Hành Sính tạm thời bị chiếm dụng, vừa tan học liền cầm chổi chạy sang quét, phía sau còn kéo theo một đám người, ai cũng cầm chổi muốn giúp đỡ cậu.

Hành Sính đếm số người đi theo cậu, tổng cộng có mười hai người, đi tập luyện lại không chịu đi, cứ phải chạy sang đây đi quét rác, muốn bị chửi sao?

Hành Sính khó khăn mãi mới khuyên được mấy bạn nữ quay về, cậu cầm cây chổi trên tay xoay một vòng, ra dáng vẻ như đang cầm cây gậy như ý vậy, vừa hát vu vơ vừa chỉ huy mấy người anh em đi đổ rác, bận đến đổ mồ hôi như tắm, nhưng dù sao cũng rất vui.

Thậm chí thỉnh thoảng có mấy lần đang quét dọn còn nhìn thấy anh, Hành Sính lập tức thẳng lưng, giấu cây chổi ra phía sau, nhìn như lính đứng canh vậy, cậu gật đầu: "Anh!"

Ninh Tỉ đứng lại, vốn dĩ hôm nay anh cố ý đi đường vòng tới chỗ cậu mà, trên tay cầm sách: "Chăm chỉ đấy."

Hành Sính không biết là anh đang khen cậu hay đang nhắc khéo cậu chuyện gì đó nữa, đang định nói vài câu, lại nhìn thấy Ninh Tỉ chìa ra một cái túi, dúi vào tay cậu, nhẹ nhàng nói: "Cầm đi."

Theo bản năng, Hành Sính cúi đầu nhìn vào bên trong, một cái logo NIKE lớn, cậu thò tay vào lấy ra bao đầu gối, bao mắt cá chân, còn cả bao cánh tay nữa, có thể nói là một set bảo hộ đi đánh trận đó.

Cả bộ này, ít nhất cũng phải 3-400 nhỉ?

Hành Sính còn đang phát ngốc, lại nghe Ninh Tỉ nghiêm túc nói: "Không cần biết là lên sân bóng hay đi đánh nhau, nói chung đừng để bị thương nữa."

Một đám con trai đứng uống nước bên cạnh nghe đến ngây ngốc, mắt sáng lên nhìn túi đồ trong tay Hành Sính, đi đánh nhau cũng phải lên đồ à?

Ninh Tỉ vừa đi, Hành Sính cũng không khách khí, lập tức muốn khoe lên vòng bạn bè, cậu chụp một bức ảnh, để một cái tiêu đề đơn giản: Ninh Tỉ tặng đó.

Cũng gửi sang nhóm chat bên đội tuyển trường một cái, còn đeo hết lên người chụp thêm vài tấm làm review, khiến người khác nhìn mà ngứa cả mắt. Một đám người trong nhóm chat liền bị chọc đến rống cả lên, Tỉ ca em cũng muốn!!!!

Hành Sính cầm điện thoại, gửi một dòng tin nhắn thoại, không có, không thể, cút sang một bên, nằm mơ!

Cậu là em trai anh ấy sao?

Buổi tối Hành Sính vừa về nhà liền chạy tới trước gương ngắm một vòng đồ bảo hộ trên người, cậu mặc đồng phục chơi bóng, trong đầu chỉ có lời nói kia của anh.

Đừng để bị thương nữa.

Năm hai tan học sớm, Hành Sính hôm nay lại muốn đợi Ninh Tỉ, cậu ôm bóng tới sân thể dục ngồi chờ, ngồi lên bãi cỏ, cũng may hiện tại Thành Đô mới vào đông, cũng không có mưa, khô ráo thoáng đãng.

Cậu tháo balo xuống lót bên dưới, cảm thấy rất thoải mái, dù sao bên trong cũng không có bao nhiêu sách vở, cực mềm.

Trưa nay cậu có tức giận với anh, nói năm ba tan học muộn như vậy rất ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi, cứ dằn vặt bọn anh như vậy, năm hai chắc phải tới phá cầu dao năm ba quá. Ninh Tỉ nhìn cậu, liên quan gì đến mấy đứa? Định bày trò gì nữa?

Hành Sính tìm một cái lý do chính đáng, người chịu khổ cuối cùng không phải là chúng ta sao.

Đêm mùa đông ở Thành Đô, ngọn đèn phía chân trời chiếu rọi một mảnh trời màu tím hồng, những ngôi sao phía trên màn trời đen, như ẩn như hiện, có lẽ đêm nay cũng không lạnh đến như vậy.

Hành Sính nằm giữa bãi cỏ, trước mắt là bầu trời đầy sao, đèn bên lớp học năm ba vẫn còn sáng đèn, bên cạnh còn có Ứng Dữ Thần đang nằm uống nước ngọt, hai người con trai sóng vai nằm cạnh nhau, trên người đắp áo khoác, vắt chân lên, không nói gì mà cụng ly với nhau.

Ứng Dữ Thần sau khi ăn một dao xong cũng chưa kịp nghỉ ngơi bao nhiêu đã tới sân thể dục chạy bộ rồi, thành tích của hắn cũng khá tốt, trong nhà lại không có áp lực, ở trường thì anh trai cũng không quản được, vừa nghe Hành Sính nói đang uống nước bên sân thể dục, balo còn chưa kịp lấy đã trốn tiết tự học xuống ngồi cùng.

Vì thế Hành Sính còn đặc biệt mua thêm một lon, một tay bật mở, đưa cho Ứng Dữ Thần, hắn cười cười, cực kỳ hảo sảng giơ lên không trung nói: "Cảm ơn nhé người anh em!"

Mấy chuyện liên quan tới anh cậu, Hành Sính cũng không quá để ý, chỉ quan tâm hỏi han tình trạng vết thương của Ứng Dữ Thần, nói hắn về sau tan học có thể về cùng cậu và Ninh Tỉ, an toàn hơn.

Ứng Dữ Thần nói anh hắn đã sắp xếp người tới đón hắn, cũng không phải chuyện gì to tác.

Hành Sính nghe Ứng Dữ Thần kể chuyện của hắn, tại sao đang yên đang lành ở Bắc Kinh lại chạy tới Thành Đô, rồi lại nói tới anh cậu, abcxyz...

"Thôi, đừng nói chuyện của tôi nữa, chán lắm. Nói chuyện của cậu đi?"

Nước ngọt trong tay cũng đã uống quá nửa, trong miệng Ứng Dữ Thần còn đọng mùi nước lựu có ga, cười cười hỏi cậu: "Hành Sính, cậu thật sự không định theo học thể dục à? Dựa vào cái chiều cao này của cậu thì thừa sức, thành tích cũng có thể miễn cưỡng vào thể dục nghệ thuật* mà...."

*bao gồm những khoa như mỹ thuật, âm nhạc và thể dục.

Hành Sính cũng uống một ngụm, nước có ga chạm vào đầu lưỡi khiến cậu sảng khoái: "Không được, tôi phải xem anh tôi thi vào đâu đã."

Ứng Dữ Thần vỗ đùi: "Thật là.... Hai người dính nhau quá rồi đấy! Không đúng, cậu dính Ninh Tỉ quá rồi đấy!"

Hành Sính cười, cụng lon với hắn: "Tôi chỉ có một người anh như vậy thôi, dính một chút thì có sao đâu."

"Không biết là trực giác tôi bị sai chỗ nào hay không, nhưng tôi vẫn có cảm giác là hai người không phải đơn giản như vậy!"

Ứng Dữ Thần rốt cuộc cũng nhịn không được, nói thẳng.

Hành Sính cũng không để hắn có cơ hội nghỉ ngơi, cậu thừa nhận một cách rất tự nhiên: "Tôi thích anh tôi, vì anh ấy mà nhảy lớp, học đánh guitar, vì anh ấy mà trèo tường, cũng vì anh ấy mà nhảy lầu...."

Ứng Dữ Thần chút nữa thì nhảy cẫng lên, hắn bứt mấy nắm cỏ bên cạnh ném sang Hành Sính: "Cái đệt, tôi biết ngay là có gì không đúng mà!"

Băn khoăn suy nghĩ đến mức bóp lon nước lựu có ga trong tay biến dạng, Ứng Dữ Thần bứt đầu đến rối cả tóc, lại chống hai tay sau lưng, miệng ngậm nắp lon, lẩm bẩm: "Anh tôi gần đây cũng đang có chút mập mờ với một người đàn ông, thật là...cậu nói xem, mấy người bỏ mặc phần lớn con gái, về sau khó sống đó?"

Hành Sính thở dài, mở to mắt nhìn sao trên bầu trời ở sân thể dục, đếm đến ngôi sao thứ mười, có chút hoa mắt, nói: "Không có cách nào khác, ai cũng không thể thay thế được, phải ôm chặt anh thêm một chút nữa."

Ứng Dữ Thần suy nghĩ một lát, cảm thấy Ninh Tỉ gần đây cũng khác lạ, hỏi cậu: "Ninh Tỉ thích cậu không?"

Vấn đề này, Hành Sính cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, cậu nhìn cửa sổ năm ba đang sáng đèn, hai mắt giống như đang phản chiếu bầu trời đầy sao kia, gật đầu.

"Thích."

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CỦA TỊCH NGẠN PHƯỜNG

Tối hôm qua tan học xong, Hành Sính mang hai gói mì cùng hai quả trứng sang nhà Ninh Tỉ nấu.

Đèn phòng bếp được bật lên, Hành Sính mở bếp, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, suýt chút nữa liền biến đôi mày kiếm của cậu thành cặp dao găm.

Ninh Tỉ không chịu nổi, anh đuổi Hành Sính ra ngoài, nhanh tay đập hai quả trứng, nấu hai gói mì cậu mang tới, hương thơm bay tới bên ngoài, anh múc luôn cả hai quả trứng vào bát Hành Sính.

Hành Sính lấy đũa đảo vài cái: "Ơ, anh, sao lại có hai quả trứng?"

Ninh Tỉ bưng bát đứng ăn, mí mắt lười biếng nâng lên, lạnh giọng đáp: "Trứng sinh đôi đấy."

Vớ vẩn, có mà anh không ăn ấy, Hành Sính rất nhanh liền diệt gọn bát mì trước mặt, cậu chạy ra cửa hàng tiện lợi mua thêm hai quả trứng, về nhà nấu nước trần cho anh.

Lúc anh đang cúi đầu trộn mì, Hành Sính liền kéo má anh một cái, mạnh mẽ nói, em có phần, thì anh chắc chắn cũng phải có phần.

Ăn xong Hành Sính tranh đi rửa bát, cậu đứng trong phòng bếp suy nghĩ rất lâu rất lâu.

Lúc quay về phòng, cậu cắn răng làm đề luyện tới một rưỡi sáng, làm xong một chương quyển đề lịch sử mà cậu khó hiểu nhất, học thuộc dòng thời gian lịch sử xa xưa kia, cũng đọc kỹ lại quyển vở mà Ninh Tỉ đã đưa cho cậu.....

Túi giữ nhiệt cậu đã đưa cho Ninh Tỉ, buổi tối nằm trên giường tự mình run rẩy, nhưng vẫn nói với Ninh Tỉ rằng mình có hai cái, một cái bên trên một cái bên dưới, nửa đêm ngủ dễ bị đổ mồ hôi, hay đá một cái ra ngoài, để cậu dùng cũng chỉ lãng phí.

Không phải bắt đầu từ ngày mai sẽ không chơi bóng nữa sao?

Nhưng cái cảm giác chơi bóng đúng là không thể nào thiếu mà....

Nhưng còn chơi nữa thì chắc sẽ thành thằng ngu mất, cái thành tích này còn cách nguyện vọng hai một khoảng lớn, năm hai rồi, định thật sự không dựa vào thành tích theo đuổi anh sao?

Hành Sính cảm thấy đúng là các cụ nói cấm có sai, thời học sinh, yêu đương không nhất thiết sẽ ảnh hướng tới học tập, nhưng yêu sớm khẳng định sẽ ảnh hưởng học tập.

Thứ sáu tuần này chính là tiết Đông Chí, mẹ Ninh Tỉ phá lệ gọi điện cho anh, nói anh học xong sang khu Cao Tân một chuyến, ở nhà có làm nồi lẩu cừu, dù sao cũng là thứ sáu, sang ăn một chút.

Ninh Tỉ cầm điện thoại, mũi có chút đỏ, không phải là cảm động mẹ anh gọi điện bảo tới ăn cơm, mà chỉ cảm thấy năm ngoái mẹ anh cũng không nhớ năm ba cuối tuần chỉ được nghỉ một ngày chủ nhật, năm nay học lại vẫn là lịch học như vậy.

Thành tích thi cuối tháng cũng không quan tâm, chỉ thỉnh thoảng mới hỏi thăm một chút, Ninh Tỉ bên ngoài cũng không biểu lộ gì, nhưng trong lòng quý trọng cuộc điện thoại của mẹ anh nhiều đến mức nào, cũng chỉ mình anh biết.

Tiết Đông Chí năm ngoái, anh cũng quên mất, buổi trưa một mình đi ăn canh thịt cừu, về trường liền nôn một bãi, buổi tối liền không ăn gì, nhìn Hành Sính đứng ngoài cửa lớp lo lắng đợi mình.

Điều Ninh Tỉ không nghĩ tới là do mình không ăn tối, Hành Sính đã trốn tiết tự học buổi tối, chạy tới bờ tường bên sân cửa dục trèo ra ngoài đi mua canh thịt cừu cho mình, đôi chân dài vừa chạm đất, ngoảnh mặt lại liền nhìn thấy hiệu trưởng đang ngồi dưới đất, tay cầm đen pin.

Một đám bạn cùng đội bóng đang đứng bên kia tường đang hào hứng muốn trèo theo, liên mồm nói: "Hành Sính! Xuống được không!"

Hành Sính ngồi trên tường, nhìn hiệu trưởng bên này, rồi lại nhìn đám anh em bên kia, tuyệt vọng nhắm mắt, không lên tiếng dùng tay ra hiệu cho đám kia.

Nhậm Mi nhảy cẫng lên: "Bây giờ lại rén rồi à?"

Hành Sính cười lạnh một tiếng, trong lòng nghẹn uất, cậu giỏi thì thử xem.

Nhậm Mi chạy mấy bước lấy đà liền nhảy lên tường, ngồi lên thành tường, vừa ngồi vững được liền choáng váng, hai cậu nam sinh nhìn chằm chằm hiệu trưởng dưới đất, hiệu trưởng mỉm cười: "Huấn luyện tốt đó, định đi đâu hả?"

Hành Sính nghiêm túc trả lời: "Mua canh thịt cừu ạ, đói bụng."

Còn chính bởi chuyện này, buổi tối đó bố Hành Sính lôi đầu Hành Sính về nhà, bắt ngồi ăn bát canh thịt cừu hầm hơn 2 tiếng, khiến cô chủ nhiệm lớp tới thăm hỏi gia đình cậu cũng giật mình một trận.

Năm nay Hành Sính không trèo tường, nhất quyết đợi đến khi tan học, cùng anh đi về, tìm một quán ăn gần đây, ngồi ăn một chút.

Cậu biết mẹ Ninh Tỉ có nói anh sang ăn cơm, nhưng không nghĩ Ninh Tỉ vì chuyện này mà xin nghỉ.

Nguyên cả tiết tự học buổi tối không lên lớp, cũng không nói với mẹ rằng tối nay có tiết.

Hành Sính một mình đứng ngoài cửa lớp năm ba, nhìn học trưởng Ninh Tỉ thu dọn sách vở, có chút buồn buồn.

Cũng trách cậu không hỏi Ninh Tỉ, hôm nay có muốn cùng ăn cơm không.

Ứng Dữ Thần cầm trong tay một cái cặp lồng giữ nhiệt, cùng một đôi đũa dùng một lần mà không biết hắn lấy đâu ra, mặt u sầu miệng hát vu vơ nhìn Hành Sính, Hành Sính nhìn hắn liền thấy ngứa mắt, đụng vai một cái: "Tối nay còn có ăn cơ à?"

Cặp lồng giữ nhiệt kia tỏa ra mùi canh thịt dê đậm đà, thật khiến người ta tò mò, thơm!

Ứng Dữ Thần gật đầu: "Là đồ ăn ngon, nhưng chỗ tôi hầu như toàn ăn sủi cảo à!"

Hành Sính nhịn không được đảo mắt một cái: "Nhập gia tùy tục, ở đây nên ăn gì thì anh cái đấy đi."

Ứng Dữ Thần lại bắt đầu ủ rũ: "Người đưa canh thịt cừu cho tôi, là người lúc trước tôi nói với cậu đấy, là cái người đàn ông mà anh trai tôi đang quan tâm, lúc trước tôi bị tai nạn trên đường đua Kim Cảng, chính là do người đó đâm vào mông đó! Đúng là mất mặt, đ** m*!"

Hành Sính vỗ tay: "Duyên phận."

Vị tiểu học trưởng này yêu xe hơi đến mức nào, cậu cũng biết. Hành Sính cũng rất có hứng thú, nhưng có điều thực lực kinh tế hiện tại chỉ cso thể chơi một quả bóng rổ 68 tệ thôi, xe hơi thì tạm thời gác lại đến sau 20 tuổi đi.

Đua xe cùng bóng rổ cũng giống nhau, trên mặt ý nghĩa nào đó mà nói cũng là môn thể thao mà hầu hết con trai đều thích, một khi đã thích liền không thể từ bỏ được. Nhớ năm đó, lần đầu tiên tranh cãi với anh cũng là vì một quả bóng, cuối cùng người nào bị đánh vào đầu thì bạn cũng biết rồi đó.

Buổi tối một mình về nhà, ăn xong bát canh thịt cừu của mẹ, Hành Sính chạy tới cửa sổ nhìn xuống cửa sổ không sáng đèn dưới tầng, mượn kem trị sẹo của mẹ, chạy xuống gõ cửa nhà anh.

Hôm nay bố cậu ở nhà hút thuốc nhỡ tay đề đầu thuốc lên sô pha, để lại một cái dấu đen đen, thật nhanh Hành Sính liền nhớ tới vết thương trên cổ tay Ninh Tỉ.

Cầm kem đi bôi cho anh, không biết có tác dụng hay không.

Cậu vừa gõ cửa, phía trong liền được mở ra, mùi khói thuốc trong phòng khách liền nhanh chóng xộc vào mũi.

Ninh Tỉ rũ mắt, nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi khiến khuôn mặt anh càng thêm xinh đẹp, làn da vẫn trắng đến nhợt nhạt như vậy, trong tay anh cầm một tập đề luyện môn toán, lòng bàn tay còn đang vò một tờ giấy nháp, phương trình bên trên còn viết rõ ràng.

Lại nhìn tiếp, trên miệng Ninh Tỉ vẫn còn ngậm một điếu thuốc, đang hút dở một nửa, ánh lửa nhấp nháy.

Nửa khuôn mặt của anh chìm trong đám khói thuốc trước mắt, mê hoặc như vậy, cô độc như vậy, dung mạo mơ hồ, khuôn hàm mảnh khảnh mà xinh đẹp, mỗi tấc trên tàn thuốc kia đều đốt đến hỏng mắt Hành Sính.

Hành Sính nắm chặt tuýp kem trong tay, nhất thời không nói ra lời.

Đây là lần đầu tiên, cũng là duy nhất, cậu nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Suy sụp mà thần bí, ánh mắt đạm bạc, vừa hút thuốc vừa làm đề luyện toán, ngồi trong phòng khách, dưới ánh đèn mờ đục, ngồi bên chiếc bàn nhỏ cậu mua, mặt trên vẫn còn đống giấy nháp.

Ninh Tỉ hút một hơi thuốc lá, không nói một lời, thở ra một vòng khói, nâng mắt lên yên lặng nhìn Hành Sính.

Anh cuối cùng, cuối cùng cũng lộ ra con người chân thật nhất của bản thân trước mặt Hành Sính rồi.

Tại nơi Hành Sính không nhìn thấy, anh không ưu tú như vậy, cũng không tỏa sáng đến như vậy.

Cười, hoặc không cười, đều là anh.

Kiên cường, hay yếu đuối, đều là anh.

Hành Sính nói với anh tại sao cậu tới, Ninh Tỉ liền xắn tay áo lên đưa ra trước mặt.

Vết sẹo kia chỉ lớn bằng một đốt ngón cái, như rất dữ tợn, còn hơi hơi lõm xuống một chút, màu nâu thẫm, Hành Sính nhìn mà cả người như bị ai bóp chặt yết hầu bản thân vậy.

Cậu phủi hai tay, lấy tăm bông, rất cẩn thận xoa lên cho anh, ánh mắt không rời khỏi vết sẹo kia.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận kia của cậu, Ninh Tỉ nhịn không nổi, cười nói: "Lâu la lề mề."

Hành Sính trong lòng đã sắp đau đến chết rồi.

Cảm giác bản thân chỉ cần nhìn vết sẹo kia lâu hơn nữa liền cảm thấy toàn thân bị bỏng, giống như bị ai đó đè bàn là nóng lên, đau đến không thở nổi.

Ninh Tỉ nhìn chằm chằm cậu, không nói gì.

Hành Sính vừa nhấc đầu, đụng phải ánh mắt anh, nhịn không được, thở dài: "Kiếp trước chúng ta có lẽ là kẻ thù, anh khẳng định đã đâm vào tim em một đao, kiếp này em phải trả nợ nên mới thích phải anh....."

Ninh Tỉ mạnh mẽ hút thêm một hơi, chắn trước mặt Hành Sính, hai người ngồi dưới sàn nhà, anh cởi một nửa chiếc áo sơ mi đang mặc trên người sang một bên, thấp giọng nói: "Trên ngực anh cũng có sẹo."

Như bị ai đó đánh một gậy vào người, Hành Sính đang chuẩn bị bôi thêm kem trên cổ tay anh, lại bị anh kéo tới: "Em sờ đi."

Ninh Tỉ tắt chiếc đèn bàn trong phòng khách đi, ánh sáng xung quanh liền biến mất trong bóng đêm, tối đến mức giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón tay.

Hành Sính nuốt nước miếng.

Ngày đó, Hành Sính cực kỳ cẩn thận mà vươn tay với tới, qua ánh sáng nhạt nhòa từ cửa sổ, có thể nhìn thấy đường cong trên cổ của anh, cổ áo được cởi ra bên dưới, cùng cơ ngực lộ rõ ở trong không khí lạnh buốt đó.....

Ngay khi những ngón tay thô ráp hàng năm luyện bóng của Hành Sính chạm vào, Ninh Tỉ liền rụt tay lại, nhưng rất nhanh sau đó liền mạnh mẽ kéo tay cậu áp lên.

Trong giây phút này, Hành Sính cảm thấy thứ đang sinh tồn trong lòng bàn tay cậu, chính là trái tim đang đập mạnh mẽ của Ninh Tỉ.

Là tình ý của người trong tim.

"Cảm nhận được chưa, nó cũng thích em như vậy."

Câu nói này vừa rời miệng, Ninh Tỉ liền hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp: "Hành Sính, đây là con người thật của anh."

Một năm 17 tuổi này, trong một thời khắc buổi tối ngẫu nhiên này, Hành Sính đem Ninh Tỉ của cậu ôm chặt vào trong lòng, bất chợt cảm thấy tất cả ngọn đèn của thành phố này, đều đang tắt.

Thứ duy nhất trên thế giới này còn sáng, chính là ngọn đèn mà họ đốt lên cho nhau trong tim của mình.

Hành Sính ôm chặt Ninh Tỉ, mắt nhìn cánh cửa lớn đang đóng kia, nhớ tới mỗi lần cậu tưởng vào được mà cuối cùng vẫn bị nhốt bên ngoài kia, lần này cuối cùng cũng vào được rồi.

Chân chính mà tiến vào trái tim của Ninh Tỉ, bước vào cuộc sống của anh.

Cậu nhớ tới vô số lần được Ninh Tỉ kích hoạt ý chiến đấu của bản thân, trọng lượng của việc trưởng thành, mỗi bước đều rất chắc chắn mà hạ xuống.

Tại phòng khách nhỏ này, Hành Sính nhẹ nhàng an ủi vỗ lưng Ninh Tỉ.

Bí mật mà hạnh phúc.

______________________________

CHÚ THÍCH:

- Tiết Đông Chí là một trong 24 tiết khí trong lịch trung quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu ở giữa mùa đông. Việt Nam cũng tương tự vì đều có nguồn gốc từ Âm lịch.

Theo quy ước, tiết Đông Chí là khoảng thời gian bắt đầu từ ngày 21 hay 22 tháng 12 (Dương lịch), sau khi kết thúc tiết Đại Tuyết và kết thúc khi tiết Tiểu Hàn bắt đầu, thường là vào ngày 5 hay 6 tháng 1 của năm tiếp theo (Dương lịch).

Ở Trung Quốc vào tiết Đông Chí, người ta thường sẽ ăn những món có thể giữ ấm cho mùa đông. Những nơi khác nhau sẽ có những món ăn khác nhau, nhưng tiêu biểu thì miền bắc sẽ ăn sủi cảo, miền nam ăn bánh trôi, Thành Đô uống canh thịt cừu, Tô Châu uống rượu gạo...

- Đường đua Kim Cảng, Bắc Kinh.


Trận tuyết đầu mùa năm 2002 - Đao Lang, nhìn cái video nhìn cái video này chắc đủ thấy nó cổ như thế nào rồi chứ :))))

https://youtu.be/yXUPaCwnVys

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro