CHƯƠNG 2: TRĂNG NÀY DƯỜNG NHƯ KHÔNG CHẠM TỚI ĐƯỢC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối sau khi chơi bóng rổ về, lần đầu tiên Hành Sính nghiêm túc làm bài tập như vậy, lấy đề thi lịch sử lăn qua lộn lại xem, tất cả mốc thời gian đều nhớ sai hết, nghẹn đến thiếu chút nữa xé nát.

Cậu tựa lưng vào ghế ngồi nghĩ cách, làm cách nào mới có thể nhớ được đống chữ này, bỗng điện thoại vang lên một tiếng, tin nhắn tới rồi.

Là Ninh Tỉ, chỉ ba chữ, mười phần lạnh lùng: ném dây thừng.

Hành Sính lập tức nhanh chóng mở cửa sổ, ném dây thừng xuống, không bao lâu liền thấy đầu dây nặng hơn.

Cậu nhẹ nhàng cẩn thận kéo dây lên, phát hiện đầu bên kia có một quyển vở tương đối cũ, vừa mở ra liền thấy chi chít chữ viết, còn có chỗ gạch chân trọng điểm cần thiết, chắc là vở ghi chép tổng hợp khoa văn năm đó thi đại học của Ninh Tỉ. Cậu mở trang đầu tiên, chữ "Ninh" đã được Ninh Tỉ dùng bút bi gạch đi.

Bên cạnh dùng bút lông mạnh mẽ viết hai chữ "Hành Sính", lại vẽ thêm con cua nhỏ.

Con cua 'ngang ngược bá đạo'.

Thạch Trung, lớp ba - năm hai.

"Lão đại!" Nhậm Mi ngồi cùng bàn gọi cậu.

Hành Sính quay đầu nhìn, bút trên tay đang viết cũng không dừng, tiếp tục viết, chữ viết liền chạy ra ngoài mép giấy.

"Ứng Dữ Thần nói ông ý bây giờ có thể điều khiển bóng lợi hại đến mức có thể một tay chuyền hai bóng, một tay phối hợp chơi với cậu đấy! Đi xem không?"

Nhậm Mi trên eo buộc áo đồng phục lắc người tiến gần, vừa nghe xong, Hành Sính liền hạ bút xuống.

Cậu lấy ra một tờ giấy nháp mới, đặt lên mặt bàn, lại cầm bút lên, ngồi ngay ngắn, có điều chân ngồi lâu có chút tê: "Không phải nói giờ nghỉ có thể không cần xuống tập luyện sao? Bảo ông ý tan học lại đến tìm tôi."

Nhậm Mi trên tay còn đang cầm chai Sprite, huých khuỷu tay Hành Sính một cái, "À, anh cậu cũng đang ở đấy."

Ghế ngồi của Hành Sính đột nhiên lui ra sau, "rầm" một tiếng đổ xuống, cậu lập tức đứng dậy, đem áo khoác đồng phục cởi ra, bên trong mặc sẵn áo NBA ngắn tay màu đen, in một đám lửa cháy bên tay áo, nhìn vô cùng soái.

Vắt áo khoác lên trên vai, Hành Sính lấy bao cổ tay trong ngăn kéo đeo lên, ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, trong tay nắm chặt tay áo đồng phục, xong xuôi nói: "Đi!"

Nhậm Mi đứng một bên nhìn mà buồn cười, ngồi cùng bàn Hành Sính hai năm, sớm đã quen cái biểu hiện này của cậu, mở miệng trêu chọc: "Hay là đi soi gương trước đã?"

"Không cần," Hành Sính cực kỳ tự tin, cũng không phải tự cảm thấy bản thân đẹp trai hay gì, nhưng thần thái tinh khí tuổi trẻ vẫn phải có, vừa đi vừa nói: "Xuống xem Ứng Dữ Thần có thể khoác lác đến bao lâu."

Đám thiếu niên giống Hành Sính hiện tại chính là đang ở thời điểm quan trọng của tuổi dậy thì, căn bản không cần giải thích. Tóc vuốt vuốt chân đi sneaker, đứng chỗ nào cũng cao lêu nghêu như cái cột nhà, mà kể cả cậu có là cái loại hổ báo xăm đầu sư tử sau lưng, chân đi dép lê lên sân bóng đi chăng nữa, thì khí chất vẫn hơn người như cũ.

Sân bóng rổ trong giờ nghỉ buổi sáng có rất nhiều người, cả trường vừa tập xong bài thể dục theo đài liền chạy tới bên sân thể dục xem náo nhiệt.

Sân thể dục trường cùng sân bóng được hợp làm một, tổng cộng có sáu sân bóng rổ, một sân chính chuyên dụng được dành cho đội trường tập luyện.

Thời điểm trước kia, khi Hành Sính còn chưa vào đội bóng, mỗi ngày tan học xong đều là người chạy tới đầu tiên, phía sau còn mang theo mấy người anh em giúp cậu cầm túi đựng bóng, vừa xuống tầng liền nhanh nhẹn chiếm lấy sân bên cạnh sân huấn luyện, tất cả đều chỉ vì muốn chơi bóng gần Ninh Tỉ.

Trên người Ninh Tỉ có một mùi hương rất sạch sẽ, hơi gần một chút đã có thể ngửi thấy.

Ninh Tỉ thường xuyên nhìn thấy Hành Sính cầm túi bóng rổ lắc lư chạy tới, thời gian dài cộng thêm sự mập mờ như có như không thường ngày, anh đương nhiên biết rất rõ, Hành Sính đối với mình, là tình cảm đơn thuần nhất, chân thành nhất, ngây thơ quý giá nhất giữa hai người con trai.

Ninh Tỉ phát bóng, bắt đầu chuyển bóng giữa hai tay, ánh mắt nhìn tới phía xa xa, Hành Sính quả nhiên lại tranh thủ giờ nghỉ chạy xuống, phía sau còn có mấy người bạn cao cao chạy theo, tất cả đều đuổi không kịp cậu.

Sân bóng rổ trường, chỉ cần sáu người là có thể dùng toàn sân, hiện tại cũng vậy, đội trường cũng tới đủ sáu người, cộng thêm Hành Sính là bảy. Tất cả người trên sân bao gồm: Ninh Tỉ, Hành Sính, bạn tốt trong đội của Ninh Tỉ – Ứng Dữ Thần, thầy huấn luyện viên, cùng ba người khác trong đội tuyển trường.

Ứng Dữ Thần cầm bóng trong tay, đứng cạnh Ninh Tỉ, híp mắt cười, nhìn thấy Hành Sính trong lòng lại buồn bực không thôi.

Người này nhìn rất ngoan ngoãn, đôi mắt tròn tròn, thích cười đùa, rộng rãi phóng khoáng, nhưng thật ra lại là một bụng ý xấu, mỗi lần ra ngoài thi đấu, người chỉ trích, soi mói trường người ta đầu tiên không phải Hành Sính thì chính là Ứng Dữ Thần.

Bản thân Hành Sính rất cao, Ninh Tỉ còn thấp hơn một đoạn so với cậu, đại khái chính là độ cao chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng đầu liền có thể vừa vặn tựa lên vai.

Rất lâu rồi không cùng Ninh Tỉ chơi bóng, cứ như vậy lại đột nhiên đối mặt, Hành Sính thật sự rất căng thẳng, nhưng chơi bóng khó tránh phải tiếp xúc thân thể, Hành Sính căn bản không có cách nào làm lơ đi tính công kích của Ninh Tỉ.

Hai người im lặng trao đổi ánh mắt, một người nhìn, một người tránh, Ninh Tỉ bị Hành Sính dùng ánh mắt trói buộc, trong lòng run rẩy, quay sang trừng mắt cậu, lần này Hành Sính lại nhịn không được liền quay đi, không dám nhìn tiếp.

Ninh Tỉ chuẩn bị tiếp bóng giống như một con báo vận lấy đà chuẩn bị chạy, ánh mắt sắc bén, chóp mũi cao nhỏ giọt mồ hôi, theo độ cong tinh xảo bên hàm dưới, chảy vào trong cổ áo đang trễ xuống...

Chơi được nửa trận, thời điểm kết thúc, Hành Sính ở trước mặt Ninh Tỉ làm một cú Alley-oop* phi thường đẹp mắt, cậu đem bóng ném tới phía bảng rổ, bóng lại bắn ngược đến không trung, Hành Sính nhảy lấy đà, trực tiếp từ không trung đem bóng ném vào rổ!

*Alley-oop: thuật ngữ bóng rổ, chỉ hành động của một cầu thủ nhảy lên bắt bóng và cho luôn vào rổ.

Động tác cực kỳ nhanh nhẹn, sức lực bùng nổ kinh người, đập đến giá treo rổ cũng chấn động.

Con trai mà, bình thường thì chỉ chơi cho vui thôi, nhưng chỉ cần người mình thích có mặt, liền điên cuồng nghĩ đến điểm số, thể hiện tốt nhất có thể.

Hành Sính hôm nay thể hiện cực tốt, khiến tất cả mọi người đều rung động bội phục, ngoại trừ người trong lòng cậu.

Ninh Tỉ một đội ba người, lại bại trận dưới Hành Sính bọn họ, đây đã là lần thứ mấy trong năm rồi, anh cũng không nhớ rõ nữa.

Anh nhìn chằm chằm đám người vây xem, mặt không biểu tình, trong lòng thở dài một hơi, đúng là kỹ năng không còn được như lúc trước, Hành Sính hiện tại cũng đã trưởng thành rồi, năm đó còn bị anh dùng một quả bóng bức đến gào khóc trong sân, đuổi theo anh muốn báo thù, nhưng cuối cùng lại đi theo nhìn anh với ánh mắt mong chờ, hỏi anh có muốn tới nhà cậu xem con chim mới nuôi không.

Hình như về sau, con chim nhỏ kia bị bé Hành Sính nhỡ tay thả bay đi rồi, cậu còn chạy đi tìm khắp sân, chịu đựng không rơi nước mắt.

Trận đấu kết thúc, anh duỗi tay tới đập tay cùng Ứng Dữ Thần, bởi vì chiều cao không khác biệt lắm, bả vai hai người cũng va chạm một chút, Ứng Dữ Thần liếc sang Hành Sính bên cạnh đang khó chịu đầy mặt, liền kéo Ninh Tỉ sang một bên, nhỏ giọng nói: "Này, em trai cậu sao hung dữ vậy?"

Ứng Dữ Thần lặng lẽ nói, không lớn không nhỏ, thế quái nào, Hành Sính lại có thể vừa vặn nghe thấy, liền trực tiếp muốn nổi trận lôi đình, anh nói xem?

Ninh Tỉ cũng không kinh ngạc, bình tĩnh nói: "Cậu ấy chính là như vậy đấy."

Lời này vừa nói xong, anh liền nhìn thấy Hành Sính bị đồng đội kêu tới bên dưới giá treo rổ, có một bạn nữ tới đưa một chai Mạch Động*, còn là vị mật đào, Ninh Tỉ từ phía xa đứng xem, mí mắt giật một cái, ngọt ngào thật.

*Mạch Động: hãng nước tăng lực của Trung Quốc.

Hành Sính đối với những chuyện như này xử lý rất lịch sự, cậu lắc lắc đầu, nói câu cảm ơn với bạn nữ kia, từ chối chai nước uống kia, chỉ nhận khăn giấy lau tay đang đầy mồ hôi, lại nói thêm câu cảm ơn.

Ngay sau đó Hành Sính lập tức xoay người quay về, Ninh Tỉ cũng lập tức quay đầu nhìn xung quanh, làm bộ ngắm phong cảnh bốn phía, ngắm sân bóng, ngắm đám học sinh vây xem đang đùa giỡn, kỳ thật anh căn bản không biết chính mình đang khẩn trương cái gì.

Giây tiếp theo, bàn tay Hành Sính vừa lau sạch sẽ kia, nhẹ nhàng chạm vào eo Ninh Tỉ một chút, nhắc nhở: "Anh, dây giày tuột rồi."

Trong sân nhiều người như vậy, toàn bộ đều đang nhìn tới cảnh tượng giữa sân, lưới rổ trên giá treo còn đang được gió hè mềm mại vuốt ve, ánh mặt trời gần giữa trưa có chút chói mắt, xuyên xuống lưới rổ những nét võng như lưỡi câu, chiếu lên người Hành Sính một tầng vàng kim, cậu vẫn lóa mắt như vậy, bảo vật của sân bóng.

Ninh Tỉ cứ như vậy nhìn Hành Sính cúi người ngồi xổm xuống.

Hành Sính giống như hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không ổn, ở trước mắt bao người, dùng ngón tay thon dài buộc lại dây giày cho anh.

Ninh Tỉ theo bản năng lùi lại phía sau nửa bước, trong lòng lại dấy lên một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, khiến anh lại không nỡ trước nhiều người như vậy, không cho Hành Sính chút mặt mũi.

Đang trong lúc chuẩn bị kết thúc màn cảm động tâm tư khó lòng suy đoán được này, Ninh Tỉ vừa cúi đầu, nhìn đôi sneaker của mình, nhàn nhạt nói: "Hành Sính, đây là nút chết."

Hành Sính sửng sốt một chút, hình như vừa rồi có chút thất thần, trong lòng lại quá hưng phấn, thành ra tay bị run, cậu rõ ràng muốn thắt nút con bướm mà!

Hành Sính đứng dậy, ưu thế chiều cao không thể không khiến Ninh Tỉ sinh ra một ít cảm giác khó thở, chỉ thiếu điều lùi lại một bước.

"Vậy cứ để nó buộc chặt đi." Hành Sính đứng ngược sáng, dáng vẻ được phác hoạ đặc biệt mạnh mẽ sắc bén.

Đúng vậy, non nửa đời này đều cùng anh trói chung một chỗ rồi, nửa đời sau anh còn chạy trốn được sao?

Ninh Tỉ không hiểu rõ ý tứ bên trong, chỉ cảm thấy Hành Sính lại đang nghịch ngợm rồi, cũng không phản ứng quá nhiều, mặc kệ dây giày thế nào, lau đi một tầng mồ hôi, vén góc áo đồng phục lên quạt quạt gió.

Cũng không biết là do không được khỏe hay do nhiệt độ nóng, anh rũ mắt xuống, lông mi giống như kim quang ẩn sau chạng vạng mùa hè sáng đỏ, chợt lóe chợt lóe.

Ứng Dữ Thần đang tự buộc dây giày của mình, đứng dựa một bên nhìn, nhịn không được ném tới một câu.

"Hành Sính, cậu có thể đừng làm như vậy không?" Còn giúp cột dây giày nữa, ngày thường hung dữ như vậy, bây giờ lại như mèo nhỏ dịu dàng?

Tuy rằng dựa vào số tuổi của Ứng Dữ Thần mà nói, hắn chính là học trưởng của Hành Sính, thành tích tốt còn biết chơi bóng, theo lý thì nên nên tôn kính sùng bái một chút, nhưng nếu dựa vào quy tắc trong đội, lại chính là ai chơi bóng giỏi người đó có quyền.

Hành Sính chính là người có quyền nhất, đối với Ứng Dữ Thần cậu từ trước tới nay vẫn không thèm khách khí, một học sinh chuyển trường từ Bắc Kinh đến, dựa vào cái gì thế chỗ cậu mỗi ngày lắc lư trước mặt Ninh Tỉ?

Vừa nghe được lời này, Hành Sính lại có chút như mèo nhỏ bị dẫm lên đuôi, từ trong túi lấy ra gói khăn giấy ướt, cậu hôm nay chỉ mang có một gói, Ninh Tỉ chơi bóng đến mức trên mặt toàn mồ hôi, phải lau sạch sẽ.

Hành Sính mặc kệ chính mình, đem gói khăn giấy ướt mở ra, lại cảm thấy tay mình có chút dơ, tay phải cầm lấy góc giấy, đem giấy ướt đặt trên mu bàn tay, phía dưới lót gói giấy, đi tới trước mặt Ninh Tỉ đưa cho anh: "Lau mồ hôi."

Ninh tỉ trừng mắt, tên tiểu hỗn đản này thế quái nào lớn lên được một chút liền bắt đầu trực tiếp ra lệnh cho anh rồi.

Không có cách nào khác, chỉ có thể nhận lấy, lại nghe được đám học đệ trong đội đứng bên cạnh cũng muốn, không có liền kêu: "Có anh trai thì ghê gớm hả!"

"Làm sao," Hành Sính nhếch miệng cười, "Có anh trai chính là ghê gớm đó."

Người trong đội bóng bắt đầu thu dọn quần áo, Ninh Tỉ cũng nhanh chóng dọn dẹp đồ của mình, Ứng Cùng Thần đi theo phía sau, hai người một trước một sau chui vào quầy bán quà vặt bên cạnh sân bóng.

Ninh Tỉ rút tờ tiền hai mươi ra nằm bò trên quầy thu ngân, nghĩ tới người giúp lật bảng điểm hôm nay, nói với cô bán quà: "Cô ơi, phiền cô lấy cho mười chai nước khoáng, cảm ơn."

Ứng Dữ Thần đứng bên cạnh trừng mắt: "Cái gì, Ninh Tỉ, cậu hôm nay mời nước toàn đội à?"

Ninh Tỉ không hé nửa lời, cầm năm chai nước ném sang bắt Ứng Dữ Thần ôm, còn mình ôm năm chai trong ngực, quay đầu rời khỏi quầy bán quà vặt, đi tới sân bóng.

Tới sân bóng, đội bóng còn năm người ở lại cộng thêm người giúp lật bảng điểm hôm nay, tất cả đều ngồi dưới đất tổng kết vấn đề ngày hôm nay, và thảo luận chuyện huấn luyện ngày mai.

Hành Sính ngồi đưa lưng về phía Ninh Tỉ, vai rộng eo thon, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, chuyên tâm nghe huấn luyện viên nói chuyện, vải áo ngắn trên cánh tay để lộ viền cơ bắp, đường cong đặc biệt đẹp.

Ninh Tỉ nhìn tới có chút sững sờ, trước khi Hành Sính quay lưng lại liền nhanh chóng quay đầu.

"Hôm nay Ninh Tỉ mời nhé, mọi người đừng khách khí! Nên uống thì uống, nên lấy thì lấy, còn không mau cảm ơn Tỉ ca mấy đứa đi!" Ứng Dữ Thần nói xong, đem nước bày đầy đất, Ninh Tỉ cũng đi tới đặt mấy chai nước xuống.

Nghe Ứng Dữ Thần một trận thét to, những người khác đều cười rộ lên, khẩu ngữ Bắc Kinh nghe mãi vẫn không quen được.

Hành Sính vừa quay đầu lại, nhìn trên mặt đất còn thừa hai ba chai nước, trực tiếp cầm một chai tới, vặn ra uống mấy ngụm, giống như cây được tưới nước, thể lực nháy mắt khôi phục, khí thế hào sảng, hướng tới anh em toàn đội vui vẻ nói: "Được, ngày mai tôi mời mọi người uống Coca nhé!"

Cậu vội vàng nhìn tới phía bóng lưng Ninh Tỉ.

Đi được mấy chục mét, Ninh Tỉ quay đầu lại, nhìn Hành Sính uống hết một chai nước khoáng, sau đó hướng thùng rác ném một đường cong, "keng" một tiếng, ném trúng rồi.

Ninh Tỉ yên tâm, quay đầu tiếp tục đi, trong lòng không ngọn nguồn âm thầm nói ra một câu, Hành Sính uống là được rồi.

Kỳ thật đây chính là nguyên nhân anh hôm nay mua nước....nhưng Ninh Tỉ lại khó có thể trực tiếp đối mặt với chính mình.

Anh đột nhiên dừng chân.

Ứng Dữ Thần nhìn trạng thái mơ hồ đứng không vững của Ninh Tỉ, có chút tò mò, "Xảy ra chuyện gì à? Sao hôm nay cứ nhìn em trai mãi vậy?"

"Chả có chuyện gì cả." Tai nóng lên, Ninh Tỉ tiếp tục đi, bước chân nhanh hơn, không quay đầu lại cũng không nhìn Ứng Dữ Thần, "Mắt tôi lác."

Lá bắt đầu rụng bên sân thể dục, bị gió thổi bay qua, đem theo tiếng tim đập rõ ràng có thể nhận thấy được của anh, ở bên tai xôn xao vang dội.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CỦA TỊCH NGẠN PHƯỜNG

Buổi trưa tan học, Hành Sính bị một đám nam sinh vây quanh lớp học muốn kéo cậu tới quán cơm bên ngoài cổng trường.

Một đám năm sáu người, cậu vẫn là người cao nhất, cũng sắp lên tới mét tám lăm rồi, làm mọi người không thể không nghĩ, người này rốt cuộc có đúng là ăn gạo phương nam* lớn lên hay không vậy?

*bối cảnh truyện ở Thành Đô – phía nam Trung Quốc. Người ở miền bắc thường sẽ cao lớn hơn người miền nam.

Chiều cao chói mắt như vậy, ưu thế khi đứng giữa đám đông chính là đèn pha chuyên dụng tìm người, đặc biệt là tìm Ninh Tỉ.

Cậu bước chân chậm rãi, đi tới phòng học năm ba, đèn cũng đã tắt rồi, sao lại không tìm được Ninh Tỉ?

Ninh Tỉ học lại vì không đỗ đại học, còn Ứng Dữ Thần là học sinh bị lưu ban chuyển trường từ Bắc Kinh, hai người vốn dĩ nên học năm nhất đại học hiện tại còn đang học năm ba cao trung, một người ban văn một người ban lý, lớp cạnh nhau, quan hệ rất không tồi, nhưng Ứng Dữ Thần còn có một người anh trai, thường xuyên tới đón hắn đi ra ngoài ăn cơm, việc này dẫn tới việc Ninh Tỉ vẫn phải một mình ăn cơm.

Thời điểm vừa vào trường, Hành Sính có hỏi qua anh vài lần, có thể cùng nhau ăn cơm không?

Ninh Tỉ mặt lạnh, còn cậu suýt nữa thì bị một chậu cơm bay tới trước mặt.

Lúc ấy năm ba được nghỉ trước năm nhất ba mươi phút, buổi chiều đi học trước một giờ, làm sao có thể cùng anh ăn cơm?

Vì vậy có một lần Hành Sính trốn học về sớm, đi chờ Ninh Tỉ cùng ăn cơm, Ninh Tỉ vừa ra khỏi cửa lớp học liền nhìn thấy Hành Sính mặc đồng phục đeo balo đứng chờ, mấy bạn học cùng lớp đều kêu anh, Ninh Tỉ! Em trai cậu tới rồi!

Ninh Tỉ rất khó chịu đó, đừng quậy nữa được không!

Suốt một tuần như vậy, Ninh Tỉ cũng không thèm quan tâm Hành Sính nữa, cậu cũng không biết làm thế nào, tự mình viết kiểm điểm năm trăm chữ, từ trên tầng thả xuống cho anh.

Lúc ấy Ninh Tỉ còn đang mở đèn học đêm, rèm cửa mở hé, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một tấm ván gỗ kẹp tờ giấy, khí huyết dâng trào, đứng dậy lập tức kéo nó xuống.

Lúc trước bên ngoài cửa sổ nhà ai cũng đều thích nuôi hoa giấy thường xanh thành giàn rậm rạp, một kéo này của Ninh Tỉ, khiến hai ba cánh hoa nhỏ rơi xuống lòng bàn tay.

Chữ Hành Sính viết xiêu xiêu vẹo vẹo, Ninh Tỉ hết nhìn xa rồi lại nhìn gần mới đọc nổi năm trăm chữ này.

Anh lấy một tờ giấy nháp từ trong ngăn kéo ra, xé thành mấy mảnh, đem đám giấy vụn kia ném lên mặt bàn, lấy điện thoại ra chụp một bức gửi Hành Sính.

Lúc ấy QQ vẫn còn thịnh hành, ảnh đại diện của Ninh Tỉ chính là một mảng trắng xóa, tên chỉ hai chữ, Đừng quấy.

Hành Sính thấp thỏm không yên, không biết lần này anh đọc được có thấy cảm động hay không, kết quả điện thoại sáng lên một cái, cậu cực kỳ mong chờ, tin nhắn của Ninh Tỉ trực tiếp hiện trên màn hình.

Đừng quấy: Còn viết thêm lần nữa, đây chính là kết cục của cậu.

Hành Sính lúc ấy mới mười năm mười sáu tuổi, vẫn còn có chút mong manh dễ vỡ.

Cậu nghĩ một lúc lâu, cảm thấy đám giấy vụn trong hình anh gửi, màu sắc không giống tờ giấy cậu viết cho lắm, thậm chí còn đem đi so sánh, nhưng lại cảm thấy với tính cách của Ninh Tỉ, khả năng tám mươi phần trăm là đã xé nát tờ giấy kiểm điểm của mình rồi.

Từ đó về sau, Hành Sính liền không dám trốn học buổi trưa chờ Ninh Tỉ nữa. Chỉ là, hôm nay đột nhiên cảm thấy đặc biệt muốn gặp anh một chút.

Cảm tình thời học sinh chính là như vậy, rõ ràng mọi người đều mặc đồng phục giống nhau, cao thấp không quá khác biệt, nhưng Hành Sính vẫn có thể liếc mắt một cái liền tìm được Ninh Tỉ trong rất rất nhiều học sinh ngoài cổng trường.

Trường học thực hiện hệ thống thẻ ra vào*, có bảo vệ gác cổng, mỗi người một thẻ, nghiêm khắc quản thúc, lớp học lại năm ba phải vào trường trước một tiếng, Hành Sính đi ăn cơm trưa, dắt theo một đám anh em, tới ngồi quán mì đối diện cổng

trường.

*iPASS: thẻ thông hành để quản lý trong công ty, trường học.

Ăn uống đến vui vẻ, mì xào trộn giấm đúng là ngon nhất, còn muốn thêm chút giấm, liền đi tới cầm lọ giấm lên chuẩn bị đổ vào bát, lại nghe Nhậm Mi đang ngồi bên cạnh hét: "A! Hành Sính, đó có phải anh cậu không?"

Nghe vậy, tay Hành Sính đang cầm lọ giấm bỗng run lên một chút, cậu nhìn Ninh Tỉ đang bị chặn ngoài cổng trường, nhíu mày nói: "Sao bị chặn lại vậy?"

Nhậm Mi nhìn xung quanh đánh giá: "Chắc bị rơi mất thẻ trường rồi? Thấy anh ấy lục túi mãi mà không lấy ra được...."

Năm sáu nam sinh ngồi trước quán mì, đều đang nhìn về phía cổng trường.

Con đường trước cổng trường khá hẹp, bảo vệ bên kia còn đang chặn người, trạng thái cảnh giác tăng cao, tất nhiên cũng nhìn thấy bọn họ bên này đang đoán già đoán non, trực tiếp quay sang nhìn.

Ninh Tỉ cũng quay đầu lại, gần như là cùng một lúc, Hành Sính vội vàng ấn đầu Nhậm Mi, hai người chôn mặt trong bát mà ăn, mấy đám anh em kia cũng lập tức, nhanh chóng tiếp tục giả vờ ăn cơm.

Nhậm Mi gắp viên đậu phộng cho vào trong miệng, sắc mặt nghiêm túc: "Trường mình tháng trước mới đổi bảo vệ đó, hình như không nhớ mặt anh cậu đâu."

Hành Sính liếc trộm mấy cái, vậy hôm nay phải đến muộn rồi, liền rút khăn giấy lau miệng một cái, cầm chai coca lên uống mấy ngụm lấy can đảm, xong xuôi đập bàn một cái: "Đi trước một bước, một chút sẽ về."

Một người gấp gáp nói: "Vậy con mẹ nó tí nữa cậu vào trường kiểu gì?"

Hành Sính đâu quan tâm nhiều chuyện như vậy, vừa cởi áo đồng phục liền tìm thẻ trường trong túi, đem thẻ đặt lên bàn, đứng dậy, nói: "Trèo tường!"

Tiếp theo, cậu liền cầm thẻ trường chạy sang đường, cũng không thèm nhìn có xe hay không, trực tiếp chạy thẳng sang.

Cậu vui vẻ tươi cười chạy đến trước mặt Ninh Tỉ, lấy thẻ trường ra, thở gấp mấy hơi, đưa cho Ninh Tỉ, "Anh, thẻ anh rơi chỗ em này..."

Chú bảo vệ đứng bên cạnh một mặt đen thui, cũng không rõ cậu có ngồi trong đám nam sinh kia không, nhưng đứa nhỏ mỗi ngày đều chơi bóng này, cực kỳ quen mắt, cậu mỗi ngày đều quét mặt* vào trường mà!

*ý nói nổi đến mức không cần dùng thẻ.

Ninh Tỉ mặt than có điểm buông lỏng, vậy em trai phải làm sao bây giờ?

Không cần đợi anh hỏi, Hành Sính liền đẩy anh tới cổng quẹt thẻ: "Anh còn không vào nữa là bị muộn đó!"

Ninh Tỉ bị đẩy liền đem thẻ quẹt, vừa quẹt qua cổng, có chút hoảng loạn quay đầu lại, liền nhìn thấy Hành Sính đã xoay người đi tới quán mì đối diện rồi.

Đột nhiên cảm thấy, bóng lưng này, đáng tin cậy hơn nhiều lúc nhỏ.

Khoảng cách từ cổng trường đến phòng học bỗng nhiên dài hơn, Ninh Tỉ vừa đi vừa cúi đầu nhìn thẻ trong tay.

Khuôn mặt thiếu niên trên thẻ trường không hề còn cảm giác trẻ con non nớt như trước nữa, ngũ quan mạnh mẽ góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sáng, khóe môi mang ý cười, còn có vài phần kiêu ngạo, ánh nhìn sắc bén đến cực điểm.

Bên cạnh ảnh chụp in hai chữ ngay ngắn.

Hành Sính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro