CHƯƠNG 21: TỰ HỎI NHÂN SINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học hai năm ở Thạch Trung, nhà Hành Sính cũng cho cậu không ít tiền tiêu vặt, bình thường cũng rất rộng rãi tiêu pha, vì thế cũng không có ít con nợ bên ngoài.

Mấy ngày nay vì anh mà Hành Sính phải thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm hết sức có thế, về nhà là lập tức lấy giấy nợ kẹp trong sách giáo khoa ra, trong lịch sử chuyển tiền của WeChat vẫn còn ghi rõ, tổng cộng cũng phải trên dưới 2000 tệ.

Ứng Dữ Thần nghe Hành Sính nói chuyện này, miệng cười không ngừng, đến cả mấy đứa nhỏ này cũng quen việc mượn tiền không trả rồi à?

Hành Sính hai mắt nhắm, mời hắn bữa cơm.

Ứng Dữ Thần liếc cậu một cái, dựa vào địa vị trong giang hồ của cậu, vẫn còn có người không dám trả tiền sao?

1000 tệ hay 2000 tệ đối với Ứng Dữ Thần mà nói chính là bốn con số Ả Rập, không có khái niệm nhiều ít, cũng không biết chỗ tiền này đối với hai người phải sống qua ngày kia có bao nhiêu quan trọng.

Chỉ nói tới khí chất, dáng người, chiếc áo ngắn tay trên người cùng vòng eo thi thoảng được lộ ra kia của Ninh Tỉ thôi, Ứng Dữ Thần cảm thấy đều là được làm từ Dương Chi Ngọc*.....

*Dương Chi Ngọc: hay còn gọi là ngọc mỡ dê/cừu (vì độ mịn như mỡ dê), là một loại ngọc có màu trắng, là cực phẩm được vua chúa/quý tộc ngày xưa chuyên dùng làm ngọc bội, trang sức. Hiện nay ngọc này cực kỳ hiếm, sản lượng rất rất ít, giá cả rất cao.

Kỹ năng chơi bài của Hành Sính rất lợi hại, mấy ngày liền đều ngồi chơi đến vui vẻ, vứt tiền trên bài hô mưa gọi gió, thắng được 3-400 tệ. Đám Nhậm Mi tranh nhau tới nói Hành Sính phải mở trung tâm dạy chơi bài đi, cuối năm sắp tới tết Âm lịch rồi, phải luyện kỹ năng để về nhà còn khoe khoang chứ?

Sau khi quyết định mời cơm, Hành Sính suy nghĩ, phải tìm chỗ nào gần máy rút tiền mới được.

Chiều tan học thứ tư, Hành Sính hẹn mấy người bạn, đem theo anh em, tới quán cơm nhỏ trước cổng trường ăn cơm, cũng có một hai người tới trả tiền nợ, Hành Sính đếm một chút, cũng gần 1000 tệ.

Cậu là vị thành niên, chưa có thẻ ngân hàng, đành phải gọi Ứng Dữ Thần, gửi tiền tiết kiệm, cộng thêm tất cả tiền cậu có, vừa đủ 2000 tệ.

Ít tiền này, Hành Sính có đến mức đường cùng cũng sẽ không lấy, vì cậu định về sau mỗi tháng sẽ gửi thêm mấy trăm, để Ninh Tỉ dùng.

Hành Sính ăn cơm xong lại đạp sẽ sang hồ Phủ Nam, một mình đứng bên hồ nhìn sang một dãy đèn sáng cùng bảng hiệu neon ở bên kia bờ, trong mắt trước đầy sự đối lập mạnh mẽ của mặt hồ yên tĩnh cùng cảnh tượng sầm uất của Thành Đô, trong lòng nhất thời có chút hoảng hốt.

Bánh xe năm tháng chạy qua hết ngọn núi này tới ngọn núi khác, đem Hành Sính tiến vào khoảng thời gian thanh xuân mơ hồ, khiến cậu trở tay không kịp.

Thành tích hôm nay lại xuống rồi, tổng điểm vừa vặn 400, vẫn còn cách điểm chuẩn ban văn năm ngoái của tỉnh Tứ Xuyên khoảng 70- 80 điểm, càng không nói tới việc có thể đuổi kịp anh, thi vào một trường đại học tốt trên Bắc Kinh hay không.

Về mặt học tập, Hành Sính biết bản thân từ trước đến nay không phải là một đứa đầu gỗ, lúc trước vì Ninh Tỉ mà một mực chọn ban văn cũng không phải là chuyện tự nhiên hứng lên mà chọn, ban lý cũng vậy.

Còn nhớ lúc nhỏ, bé Hành Sính vừa mới biết nói cũng chỉ biết mỗi cái máy xúc đất, mua cho bao nhiêu đồ chơi khác đi nữa thì cậu vẫn chỉ muốn có cái máy xúc đất, trong nhà còn bày hơn mấy chục cái mô hình, bố cậu còn cười nói về sau chắc đứa con trai nhà mình chắc làm thương nhân khai phá địa ốc lớn nhất cái Thành Đô này quá.

Lớn lên một chút, người lớn lại khơi chuyện này lên nói, Hành Sính cũng suy nghĩ, như vậy lại quá phô trương rồi, cậu muốn làm công việc gì đó ngầu hơn cơ.

Về sau, cho tới bây giờ, khi cậu biết tiền có bao nhiêu quan trọng, có thể mang lại cho người mình yêu cái gì, Hành Sính mới thật sự cảm nhận được sự mệt nhọc của cuộc sống.

Lựa chọn Ninh Tỉ, cũng chính là chọn một con đường khó đi.

Con đường này, Hành Sính đã quyết định, cho dù có khó đi khó sống tới mức nào đi nữa, cũng phải dùng máy xúc đất, đào rồi lại đào, chắc chắn sẽ đào ra được một con đường.

Mấy ngày nay quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, Ninh Tỉ đã có thể hoàn toàn tiếp nhận những động tác tiếp xúc thân mật rồi, thậm chí còn có lúc Hành Sính quá chủ động, chọc anh đỏ mặt lên, xấu hổ đến mức phải vươn tay tới véo má Hành Sính một cái.

Hậu quả lại bị hôn lên mu bàn tay, dưới ánh đèn đường.

Ninh Tỉ buồn bực, rõ ràng chính mình ăn nhiều cơm hơn ba năm, sao Hành Sính lại có thể mặt dày đến mức này nhỉ?

Trong trường, học sinh lớp bốn năm ba đã gặp Hành Sính quá nhiều lần rồi, có việc hay không đều chạy lên mang đồ ăn vặt, Ninh Tỉ cũng không khách khí, vừa hết tiết liền mở ra ăn, ăn đến bụng tròn vo, hai tuần sau liền tăng lên mấy cân.

Hành Sính mỗi lần đứng ngoài cửa lớp bốn năm ba, trong đầu chỉ nghĩ tới dáng vẻ vừa hút thuốc vừa giải đề luyện toán của anh, biểu tình uể oải, nhìn chăm chú nhìn người con trai kia.

Một khuôn mặt cấm dục, lại có thể trêu chọc người ta như vậy.

Hành Sĩnh nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy hô hấp của bản thân sắp đình trệ, không thể cản lại được.

Dáng vẻ đó của Ninh Tỉ, mẹ nó, quá gợi cảm rồi.

Ứng Dữ Thần đụng mặt Hành Sính mấy lần trên hành lang, đến một ngày hắn nhịn không nổi nữa, vừa hết tiết liền ra ngoài lớp ngó trộm cửa sau lớp bốn năm ba.

Hắn liền nhìn thấy đứa nhỏ cao cao kia đưa lon đồ uống cho Ninh Tỉ, còn đặt trên đầu Ninh Tỉ, người kia liền cầm xuống, Hành Sính lại đoạt lấy, ngon tay thon dài mở nắp lon, cầm lấy ngón út Ninh Tỉ, đeo lên nắp lon.

"Trẻ con."

Trên mặt Nỉnh Tỉ vẫn là cái biểu cảm lạnh lùng như cũ, nhưng khóe miệng đang dâng lên kia lại bán đứng đứng anh mất rồi.

Hành Sính cười đến không ngậm được mồm, ánh mặt trời mùa đông ngoài cửa sổ chiếu xuống, bóng hình cao lớn liền lay động bên người Ninh Tỉ, chững chạc mà kiên định.

Thành Đô tiến vào thời kỳ rét lạnh, các đơn vị công ty tổ chức các trận bóng rổ càng ít hơn, người trên sân bóng rổ đường phố cũng ít đi, Hành Sính cuối tuần buồn ngủ không chống đỡ nổi, tuần sau vẫn còn một lịch chơi bóng bên trường đại học Giao thông Tây Nam, nhưng Ninh Tỉ nói phải dạy cậu học bù, cuối cùng vẫn là không có cách nào đi.

Thôi bỏ đi, bớt chơi bóng còn được, nhưng cơ hội được Ninh Tỉ dạy học không có nhiều đâu, không thể bỏ được.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CỦA TỊCH NGẠN PHƯỜNG

Cậu đưa giấy thành tích cho Ninh Tỉ xem, thấy Ninh Tỉ nhăn mày, quay người đi tìm bật lửa.

Nhảy lớp cái quái gì hả, Hành Sính, đi nhảy lầu đi.

Ninh Tỉ vừa tìm vừa nói với Hành Sính: Cái thành tích như này, thôi để anh đốt cho em.

Anh còn đặc biệt sửa cho Hành Sính nguyên một quyển vở tiếng anh, thế quái nào ôn hơn nửa tháng rồi mà đến cái động từ "be" còn không chia được rõ ràng?

Hành Sính nhìn bàn tay đang vươn ra ngoài kia dưới tầng, trong tay còn đang cầm tờ giấy thành tích của cậu mà dọa đốt, Hành Sính sợ tới mức nắm chặt dây thừng, thay quần áo xong trèo xuống.

Vừa vào phòng Ninh Tỉ, Hành Sính liền ngửi thấy mùi hương thoải mái đặc biệt kia của anh, cậu ôm chặt Ninh Tỉ gặm mấy cái, kết cục liền bị Ninh Tỉ đẩy sang bên cạnh bàn, ném một cái giấy nháp sang.

"Nào, viết tất cả cách dùng động từ "be" xuống đây."

Hành Sính nghẹn nào: "Anh, em còn chưa ăn tối."

Ninh Tỉ nghiêng mặt, cắn một cái lên tai Hành Sính, thổi hơi vào: "Được rồi."

"Đ* m*! Động từ "be"! Em biết! Ở hiện tại hoàn thành, ở hiện tại quá khứ, ở lúc ăn lẩu, ở lúc crush anh trai của em á...."

Hành Sính có chút kích động, cái miệng kia, vừa nói liền không thu hồi được, Ninh Tỉ liền tát một cái cho tỉnh: "Đừng có lắm mồm!"

Nhìn chằm chằm trang giấy ghi đầy những từ tiếng anh xinh đẹp kia, Hành Sính thật sự không chịu nổi nữa rồi, để cậu nhìn một thứ mà mình không hiểu nổi chính là cách ru ngủ nhanh nhất, nhưng nhìn nét bút của Ninh Tỉ mà dám ngủ, đúng là muốn chết.

Hành Sính dứt khoát ôm lấy eo Ninh Tỉ, bắt đầu giở thói lưu manh, rúc đầu vào bụng anh, rầu rĩ nói: "Ngày mai thi rồi, không thiên phú đành ngồi ôm chân Phật* thui."

*Bình thường thì chẳng thắp hương, đến khi đường cùng mới ôm chân Phật :))))

Ninh Tỉ có chút mềm lòng, anh cũng không muốn ép Hành Sính thứ cậu không thích, nhưng cứ nhìn thành tích lại sốt ruột, vuốt tóc em trai, nói: "Lúc trước anh nói rồi, ngữ văn nhớ một bài là được, mà em có học thuộc được bài nào đâu."

Vừa nghe lời này, Hành Sính liền ngồi thẳng dậy, hai mắt phát sáng: "Học thuộc rồi mà!"

Ninh Tỉ cầm sách giáo khoa ngồi khoanh chân trên giường, tay gõ mép giường, cổ áo hơi trễ, cảnh tượng đầy ý vị bên trong hơi lộ ra khiến Hành Sính không thể rời mắt.

Gật đầu, Ninh Tỉ nói: "Nhớ buổi đêm thăm chùa Thừa Thiên*, đọc đi."

Nhặt thước kẻ cầm vào trong tay, Ninh Tỉ đánh lên cái đầu đang không tập trung kia của Hành Sính, cậu giật mình một cái, thu lại ánh mắt, ho khan hai tiếng: "Không phải anh nói một bài sao, thế thì phải là thơ cổ chứ."

Ninh Tỉ nhíu mày: "Đọc."

Cả đầu Hành Sính liền cố nhớ lại: "Cởi y phục muốn ngủ....ngủ, ngủ..."

Ninh Tỉ nhắc bài: "Nhớ buổi đêm thăm chùa Thừa Thiên, chính là Hoài Dân...."

Hành Sính vỗ đùi một cái: "Hai người đàn ông buổi tối không ngủ lại ra ngoài ngồi nói chuyện, còn không phải là em với anh à?"

Yết hầu vừa nghẹn, Ninh Tỉ tức giận, trực tiếp đổi bài: "Ba Đông Tam Hiệp Vu Hiệp Trường*."

Hành Sính trôi chảy tiếp lời: "Vân vũ vu sơn uổng đoạn trường!"

Thôi bỏ đi, đứa nhỏ này chỉ nhớ mỗi thơ tình thôi.

"Bài cuối cùng, Tiểu Thạch Đàm Ký*."

Thước kẻ trong tay Ninh Tỉ đánh nhẹ lên mép giường, anh vừa lật trang vừa nói: "Đàm trung ngư khả bách hứa đầu......."

Hành Sính to giọng tiếp lời: "Chỗ cầu Chín Mắt mới mở một cửa hàng Tanyoto* đó, tuần sau em đưa anh đi ăn."

*Tanyoto: hay còn gọi là Đàm Ngư Đầu, một chuỗi nhà hàng lẩu chuyên về lẩu cá.

Ninh Tỉ lập tức đóng quyển sách lại, bình tĩnh nói: "Được rồi, ngủ đi."

Đúng là lưu manh, bố tổ của lưu manh.

Sau khi tâm ý tương thông, hai người liền lên giường ngủ, Hành Sính đảm đương trọng trách làm một cái túi giữ nhiệt hình người, cả người có chút cứng đờ, vừa căng thẳng vừa mạnh mẽ, không đo chuẩn lực ôm Ninh Tỉ, cánh tay để dưới đầu anh cả đêm có chút khó chịu.

Hành Sính còn có thói quen để một cái gối ở dưới bụng, nguyên nhân là gì thì tự đoán nha bạn ơi, thỉnh thoảng cũng sẽ mất ngủ, cậu nhìn chăm chú vành tay trắng nõn của Ninh Tỉ, nhỏ giọng hỏi một câu, anh ngủ chưa?

Hô hấp của Ninh Tỉ có chút dồn dập, mắt nhắm mắt mở, không dám trả lời, tay nắm chặt chăn đệm, lặng lặng cảm nhận độ ấm của Hành Sính.

Một giây kích động, anh rút cái gối dưới bụng Hành Sính ra, ôm vào trong long.

Lưng của Ninh Tỉ, thoải mái nằm gọn trong lồng ngực của Hành Sính.

Tim Hành Sính tí thì nhảy ra ngoài, cậu không tin Ninh Tỉ không có bất cứ một cảm giác gì, chính cậu cũng sắp phát nổ rồi.

Hành Sính suy nghĩ một lúc lâu, đoán chừng tới một ngày nào đó, cậu sợ là phải đi siêu thị mua năm bình rượu trắng về uống hết mới lấy được can đảm.

Nửa đêm đang ngủ, điện thoại của Ninh Tỉ lại vang lên.

Hành Sính vẫn luôn duy trì một cái tư thế mơ mơ màng màng, cậu quá nóng, lưng của Ninh Tỉ cũng sắp ra mồ hôi rồi, thái dương cũng bắt đầu có vài giọt chảy xuống bên tóc mai, mái tóc cọ cọ chóp mũi Hành Sính mang theo mùi hương của dầu gội.

Chuông điện thoại vang lên khiến Ninh Tỉ có chút bực bội, anh lăn người quay sang, cả người liền chui vào lòng Hành Sính, cằm chọc vào cổ cậu, tay đặt trên eo, vô thức nói: "Nóng quá."

Hành Sính xoay ngoài xuống giường lấy giấy vệ sinh, lau mồ hôi cho anh, vừa lau vừa dỗ, Ninh Tỉ lúc này đã tỉnh rồi, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, hé mắt nói: "Mấy giờ rồi?"

Hành Sính cầm điện thoại đang reo lên nhìn, Gì đây, Ứng Dữ Thần?

Cậu trả lời câu hỏi của Ninh Tỉ: "12 giờ rồi."

Ninh Tỉ vùi mặt vào trong chăn giãy giụa một trận, thở dài: "Đưa điện thoại cho anh."

Hành Sính có chút tức giận: "Nửa đêm nửa hôm Ứng Dữ Thần gọi điện cho anh làm gì?"

Ninh Tỉ nhìn dáng vẻ tức giận của Hành Sính, ngữ khí liền mềm mỏng: "Vẫn chưa muộn mà, là chúng ta ngủ sớm quá thôi."

Anh biết Hành Sính lúc này bắt đầu sinh tật đa nghi, cũng không trách cứ cậu, lập tức bật loa, ném điện thoại lên gối, giọng nói đầu dây bên kia cũng rất an tĩnh, Ứng Dữ Thần vừa mở miệng liền nói: "Mẹ nó, tâm tình tôi không tốt."

Giọng Ninh Tỉ khi nói chuyện đều mang theo hơi thở rất đậm: "Ừm.....xảy ra chuyện gì rồi."

Ứng Dữ Thần vừa nghe liền buồn bực: "Này này, cái giọng cậu sao khàn đến độ này rồi? Vì em trai cậu, cậu sắp hút hết một xưởng thuốc lá rồi đấy, hôm qua đưa cậu bao Nam Kinh, cậu......"

Sắc mặt Hành Sính liền suy sụp, Ninh Tỉ theo bản năng liền che lấy điện thoại, một giây sau liền bị Hành Sính áp sát trên giường, ngậm chặt cổ áo anh, Ninh Tỉ giật mình, hơi thở dồn dập, Ứng Dữ Thần ở đầu dây bên kia nghe mà sợ hãi một trận: "Tỉ ơi! Làm sao đấy?"

"Cậu,"

Ninh Tỉ vuốt vuốt lưng Hành Sính, cố gắng an ủi cậu, nhẹ giọng nói: "Cậu có chuyện gì không vui, cứ nói tôi nghe."

Lời này là nói với Ứng Dữ Thần, nhưng cũng là nói với Hành Sính.

Hành Sính hai mắt hồng hồng, ánh mắt rất ngang ngược, sức lực toàn thân đều đặt lên người Ninh Tỉ, hơi thở nặng nề, nắm chặt chăn không lên tiếng.

Ứng Dữ Thần ở bên kia lại thở dài: "Tôi cứ có cảm giác anh tôi, anh tôi với.....này."

Ninh Tỉ bị Hành Sinh hôn một cái đau xót, nắm di động nhỏ giọng hỏi: "Anh cậu làm sao?"

Ứng Dữ Thần nói: "Anh tôi với cái người chủ xe lúc trước khiến tôi bị tai nạn kia kìa, hình như đang hẹn hò hay sao ấy? À không phải hẹn hò, tôi cũng không biết nữa...."

Hành Sính biết chuyện này của Ứng Dữ Tướng, không có ý kiến gì, Ninh Tỉ lại có chút không rõ, hỏi hắn: "Không phải từng xảy ra xung đột với cậu sao?"

Ứng Dữ Thần lại thở dài: "Tôi thì không có cảm giác gì với con trai cả, chỉ là tôi thấy anh tôi lần này như kiểu bị va vào tình yêu ấy. Tôi thấy anh tôi không còn để tâm tôi như trước nữa, cứ thế nào ý."

Ninh Tỉ đoán chắc trên cổ bây giờ đã có một dấu dâu tay rõ ràng, ngày mai vẫn nên đeo một cái khăn quàng cổ, cũng lười phải đối phó với Hành Sính, anh cắn môi: "Hi vọng người yêu của anh cậu có thể đối xử tốt với cậu."

Ứng Dữ Thần như bị ai đâm cho một phát, cảm giác mất mát của trẻ con vừa tới, liền trực tiếp cảm giác như bầu trời đang đổ sụp xuống vậy.

Hắn ở trong căn phòng tịch mịch lăn mấy vòng, trong điện thoại thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng chăn đệm cọ xát: "Tôi thấy anh ấy cũng tốt bụng....nhưng mà, hình như không hợp với tôi lắm, tôi cũng không biết."

"Tôn trọng lựa chọn của anh ấy là được ấy mà,.....ưm!"

Ninh Tỉ nhắm mắt, kinh ngạc một tiếng, bị Hành Sính cắn một cái lên bả vai, trên cổ chắc phải có ba dấu hôn rồi.

Ứng Dữ Thần ở bên kia nghe có âm thanh gì đó sai sai, mở miệng nói chuyện mang theo ám muội: "Cậu đang làm cái gì đấy Tỉ ơi, nghĩ tới em trai mà ấy ấy hả?"

Ninh Tỉ lập tức cười ra tiếng, đưa điện thoại lên miệng Hành Sính, nâng cằm ra hiệu, đường cong cần cổ tuyệt đẹp, dưới ánh trăng còn đem theo chút màu sách trong trẻo.

Trên cổ kia còn có mấy đóa hoa đỏ sâm, rải rác bất quy tắc, hoa văn rõ ràng, lực độ thích hợp, ở trong chăn ấm, trong đêm đen cả căn phòng đều trở nên kiều diễm.

Ninh Tỉ kiên định nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Nói đi."

Hành Sính cầm lấy điện thoại, tối tăm mặt mày, nhưng không che được vui vẻ trong mắt, thở dốc nhìn Ninh Tỉ, lại nhìn điện thoại, khóe môi dâng lên, trầm giọng nói: "Là cùng em trai làm chuyện ấy ấy."

Bên đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, Ứng Dữ Thần hét lên một tiếng "Cái đ** m*!"

Ninh Tỉ cười rộ lên, Hành Sính hoảng hốt, nhìn anh.

Rõ ràng Ninh Tỉ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hành Sính đã dập điện thoại mất rồi.

Ninh Tỉ mặc dù là người lãnh đạm ít nói, có lúc lại hỉ nộ vô thường, nhưng đối với chuyện này, anh vẫn luôn nguyện ý công khai.

Anh một chút cũng không sợ nói cho Ứng Dữ Thần biết, càng không sợ nói cho người xung quanh, thậm chí còn nguyện ý nói cho tất cả mọi người biết, bạn học Hành Sính nổi tiếng năm hai kia, là em trai anh, cũng là người yêu của anh.

Hành Sính cũng biết, cậu còn vội hơn Ninh Tỉ.

Nhưng mà cậu muốn đợi, ít nhất cũng phải sau khi Ninh Tỉ thi đại học xong, hậu quả của việc coming out rất khó đoán, hiện tại lại càng không được.

Đúng là không cần phải giấu Ứng Dữ Thần việc này, nhưng cái dáng vẻ không sợ hãi vừa nãy của Ninh Tỉ, bỗng nhiên lại khiến Hành Sính có chút đau lòng.

Sau khi ngắt cuộc gọi, ngay sau đó không phải là nụ hôn mạnh mẽ thường ngày, thay vào đó lại là một cái ôm, cùng với góc chăn êm ái.

Hành Sính hôn sau tai Ninh Tỉ, vuốt nhẹ tóc anh.

Ngủ đi, anh trai.

Non nửa đời Hành Sính đều là một thằng trẻ con đúng nghĩa, đấu đá lung tung, giang hồ nghĩa khí, vạn sự tùy duyên, sao cũng được. Nhưng khi liên quan tới chuyện của Ninh Tỉ, cậu chưa từng trẻ con như vậy.

Trước khi đi ngủ, Hành Sính đếm lại tiền trong túi, cuối tuần còn phải đi ăn lẩu Tanyoto.

Sáng mai trong bát cũng sẽ nhiều hơn hai phần thịt bò.

Thôi bỏ đi, cho anh thêm một phần.

___________________________________________

CHÚ THÍCH VĂN CHƯƠNG:

*"Nhớ Buổi Đêm Thăm Chùa Thừa Thiên" là một đoạn cổ văn của một nhà văn học thời Tống - Tô Thức, hay còn biết đến với cái tên Tô Đông Pha. Đoạn văn nói về khoảng thời gian ông bị giáng chức ở Hoàng Châu, trong đó có thể hiện tình bạn thân thiết gắn kết của ông và Trường Hoài Dân khi hai người cùng nhau ngắm trăng, trò chuyện vào buổi đêm ở chùa Thừa Thiên.

*"Ba Đông Tam Hiệp Vu Hiệp Trường" là một bài dân ca.

*"Tiếu Thạch Đàm Ký" là tác phẩm của Liễu Tông Nguyên, một nhà văn học thời Đường. Tác phẩm ghi lại quá trình du ngoạn của ông, và cuộc sống của ông sau khi bị cách chức.

CHÚ THÍCH :

Ngọc mỡ dê/cừu, Dương Chi Ngọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro