CHƯƠNG 4: BỊ BỎNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Tỉ trên sân tác phong cực ổn, thành thạo có thừa, không vội không gấp, hơn nữa anh ít nói lại không biểu tình, còn là nhân vật chủ chốt, khiến đối thủ tức đến muốn đem anh ném xuống sân.

Xuống sân chẳng qua cũng chỉ có mấy loại, ác ý phạm quy ngôn ngữ khiêu khích, toàn là thủ đoạn không có tiền đồ của một số người không có phẩm vị dùng.

Tiếng cổ vũ trong sân ngày một lớn, Ninh Tỉ hôm nay không đi giày chơi bóng rổ, cổ chân không có bảo hộ, dễ dàng bị thương, vì vậy động tác so với ngày thường cũng chậm hơn một chút, nhưng sau mỗi lần phản công nhanh liền mang theo đồng đội nắm giữ quyền chủ động trên sân.

Huấn luyện viên cũng đã rất lâu không nhìn thấy Ninh Tỉ tham gia loại thi đấu tương đối chính quy này, năm đó tốt xấu gì cũng là học sinh mình đắc ý nhất, cũng không khỏi kích động, chỉ huy: "Chặn nó lại!"

Ninh Tỉ lúc nãy chỉ là nhất thời kích động lên sân.

Anh không cần biết ai làm cái gì, phối hợp được sắp xếp như thế nào, chỉ biết một mình cố gắng, đem điểm số đuổi kịp hẵng nói.

Ninh Tỉ thay thế vị trí của Hành Sính, tiếp nhận bóng Ứng Dữ Thần chuyền tới, đột phá chuyển hướng, nhanh chóng chuyền bóng đến dưới rổ, hookshot*!

*hookshot: ném móc bóng, ném vòng qua đầu khi lưng đối mặt với rổ.

Loại che chở bóng đến tận khi vào rổ này, đối phương căn bản không phòng thủ nổi.

Cộng thêm ưu thế của Ninh Tỉ, chính là cơ thể không quá vạm vỡ, động tác linh hoạt, tìm không thấy điểm đột phá từ anh nhưng lúc nào cũng cảm thấy đang trong trạng thái nguy hiểm, chính cái cảm giác ung dung thoải mái này, có thể chế ngự được cửa mệnh của trận đấu này.

Sau khi Ninh Tỉ tiếp tục hoàn thành hai cú jump shot*, điểm số liền được san bằng.

*jump shot: cú ném bóng thường.

Bên ngoài sân một trận reo hò lớn tiếng, đồng loạt hô: "MVP!!!"

Điều này đại diện cho một tuyển thủ biểu hiện ưu tú nhất trên sân, nhưng Ninh Tỉ đã rất lâu rồi không được nghe cái danh hiệu này được đặt lên chính mình. Sức bật còn không lợi hại như Hành Sính, không thể chặn bóng trên không, hơn nữa bình thường cũng chỉ chơi phía hậu vệ, chủ yếu là chuyền bóng cùng chỉ huy quan sát chiến thuật.

Sau khi đem tỉ số san bằng, tính xâm lược của Ninh Tỉ liền giảm xuống một chút.

Hiệp cuối vẫn còn 30 giây, Ninh Tỉ đứng ngoài vạch ba điểm, chuyển bóng cho Ứng Dữ Thần, nhanh chóng vọt vào trong vạch ba điểm, lại lùi một bước ra ngoài, tiếp lấy bóng được Ứng Dữ Thần chuyền lại!

Ninh Tỉ hai mắt nhìn chằm chằm khung rổ bên cạnh, nhấn nhẹ đầu gối, nhanh chóng nhảy lên, thêm sức cổ tay, bóng khẽ chạm vành rổ, trực tiếp vào lưới!

Bóng vào rổ, ba điểm buzzer!

Bóng còn chưa rơi xuống đất, trọng tài thổi còi, thi đấu kết thúc.

Trường Thạch Trung thắng trận suýt soát, chỉ nhiều hơn trường ngoài ba điểm, ba điểm gãi đúng chỗ ngứa.

Thời học sinh, nếu nổi xung đột so đo thắng thua trên sân bóng, thì chính là dựa vào kết quả mà quyết định. Ai thua người đó chính là cháu trai, mau nhanh nhanh thu dọn đồ đạc mà cút về, lần sau một là đừng đến nữa, hai là sẽ bị đánh đến tối mặt tối mũi đuổi về.

Ninh Tỉ vừa rời sân, một đám người liền vây tới, Hành Sính cũng lập tức đuổi theo, thấy Hành Sính tới, đồng đội bên cạnh đều tự giác nhường đường, lão đại Hành Sính bọn họ thật sự rất yêu thích anh trai nhà mình, điều này ai không biết a?

Hành Sính không phản ứng lại ánh mắt tò mò của bọn họ, định lấy một tờ khăn giấy đưa cho Ninh Tỉ, lại bị anh duối tay lấy trước.

Lau sạch sẽ mồ hôi, Ninh Tỉ còn đang thở dốc, sắc mặt ửng hồng, lông mi ướt đẫm, nhìn thấy Hành Sính hô hấp đều sắp muốn đình chỉ, nói: "Tôi tự làm."

Ninh Tỉ đột nhiên nhớ tới mục đích mình xuống tầng, cầm lấy áo khoác đồng đội đưa tới, từ trong túi áo lấy tấm thẻ trường kia đưa cho cậu: "Thẻ trường, cảm ơn."

Hành Sính sửng sốt: "Anh, anh xuống dưới này chỉ để đưa thẻ trường cho em?"

Ninh Tỉ ngược lại cũng không gật đầu, lau mồ hôi, khoác áo lên rồi kéo khóa: "Ừ, phải lên tiết tự học đây."

Nói xong anh xoay người liền đi, đến Ứng Dữ Thần cũng chưa kịp chào hỏi một câu.

Buổi tối tan học, Hành Sính đeo một bên đai balo, bên đai còn lại nhìn vẫn như hồi mới mua.

Cậu vừa tan học liền đi tới cửa cầu thang năm ba đợi, ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo chín rưỡi tối, nhưng thật ra năm hai tám rưỡi đã tan rồi.

Lúc Hành Sính học lớp tám đã nhảy lên một năm, cậu chạy tới xung phong tham gia kỳ thi nhảy lớp, thành tích lại không kém bạn học lớp chín là bao nhiêu, hơn nữa trong nhà lại có chút quan hệ, thành tích cũng hợp quy cách, như vậy liền tới học lớp chín.

Vì thế, cậu năm nhất, Ninh Tỉ năm ba, cuối cùng cũng học chung một trường. Ninh Tỉ lúc đó đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học khốc liệt sắp tới, nên Hành Sinh cũng không dám nói nhiều một câu.

Từ sau khi Ninh Tỉ học lại, một người năm hai một người năm bốn, hai người rốt cuộc cũng gần hơn một chút, Hành Sính vẫn rất hiểu chuyện, không quậy không nháo.

Có điều, hiện tại Ninh Tỉ cũng đã bắt đầu từ từ chấp nhận, mà Hành Sính lại không thể nhịn được nữa, chỉ muốn dùng phương thức của bản thân đối tốt với Ninh Tỉ, như vậy mới được.

Chuông tan học buổi tối vang lên, học sinh năm ba lục đục ra khỏi lớp, Ứng Dữ Thần đến cửa ban văn đợi Ninh Tỉ, bên tai còn đeo một cái tai nghe, hình như đang gọi điện cho ai đó.

"Ầy, đội bóng bọn tôi có một tiểu tử, ai da, chơi bóng tàn nhẫn lắm, một ánh mắt là có thể giết người đó!" Ứng Dữ Thần nhận tài liệu ôn tập ngữ văn Ninh Tỉ đưa, anh liếc hắn một cái, Ứng Dữ Thần liền tập tức giải thích: "Là bạn tôi ở Bắc Kinh!"

Đang nói về Hành Sính sao?

Ninh Tỉ nghe hắn một miệng đầy giọng Bắc Kinh liền muốn cười, không ngọn nguồn cảm thấy tự hào, cũng mặc kệ hắn, đi thẳng về phía trước.

Học sinh năm ba tan học rất nhanh đã về nhà, hành lang cũng không còn bao nhiêu người, Ninh Tỉ lại nghe thấy Ứng Dữ Thần nói: "Có điều tính tình không tốt lắm, đụng tí là giận..."

Còn chưa nói hết, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói từ xa: "Học trưởng Ứng Dữ Thần, tôi chỉ tính tình không tốt với anh."

Hành Sính bước tới cầm lấy balo trên vai Ninh Tỉ, vừa tự mình đeo lên trước mặt vừa nói.

Ứng Dữ Thần ở trên sân bóng bị Hành Sính thu phục, lúc này cũng không dám chọc cậu nữa, nắm lấy quai đeo balo của mình, đặc biệt nghiêm túc nói với Ninh Tỉ: "Cái gì nhỉ, ờm...Tỉ à, em trai cậu tới rồi, anh tôi cũng tới rồi, tôi đi trước nhé!"

Hành Sính phía trước đeo một cái balo, phía sau cũng đeo một cái, cả người nhìn như một quả bóng, Ninh Tỉ đưa tay tới muốn lấy xuống: "Tự tôi đeo."

Hành Sính cao hơn Ninh Tỉ một chút, nghiên người một cái, nắm lấy cổ tay anh, hình như não hỏng rồi, lại còn hôn lên mu bàn tay anh một cái, xong xuôi lập tức ôm balo chạy xuống tầng.

Ninh Tỉ thực sự bó tay với đứa nhỏ này, cũng theo sau cậu chạy một đường tới bên ngoài khu dạy học, hai người một trước một sau đuổi tới cổng trường, Hành Sính vừa qua khu quẹt thẻ liền dừng lại, quay người ném thẻ trường cho Ninh Tỉ, anh duỗi tay tiếp gọn, trừng mắt nhìn cậu.

Cái này đúng là.....giảm stress khá tốt đó.

Ninh Tỉ cũng ra khỏi cổng trường, mặc kệ Hành Sính dứt khoát muốn đeo balo của anh, hai người sóng vai chậm rãi đi. Cách cổng trường không xa là ngã tư đường, đang lúc kẹt xe, hiệu lệnh cấm còi trong thành phố giống như nói không ai nghe, tất cả đều đang nhấn còi.

Hành Sính nhìn xung quanh một lát, lại nhìn tới mấy chiếc xe đạp màu vàng* bên cạnh, đột nhiên quay sang nói với Ninh Tỉ: "Anh, chúng ta đạp xe đi Quảng trường Thiên Phủ một vòng rồi về, thế nào?"

*xe đạp công cộng.

Trường cao trung cách Quảng trường Thiên Phủ trong trung tâm thành phố không quá xa, Hành Sính nghe nói bên viện bảo tàng Thành Đô buổi tối còn sẽ lên đèn, buổi tối ngày thường đi qua, ánh đèn lấp lánh, rực rỡ lung linh, sẽ rất đẹp.

Cậu nghĩ rằng, Ninh Tỉ sẽ từ chối.

Ninh Tỉ đi tới đứng trước mặt Hành Sính, duỗi tay đem balo của mình trên người cậu lấy xuống, cẩn thận đeo lên vai, nhìn rất ngoan ngoãn.

Anh chọn một chiếc xe, quét mã bước lên ngồi, quay lại nhìn Hành Sính đang sững sờ tại chỗ, "Đi thôi, đứa nhỏ ngốc."

Hành Sính giống như bị điện giật, lập tức chọn một chiếc xe đạp màu vàng bên cạnh, trực tiếp ngồi lên muốn đi.

Ninh Tỉ nhìn đường phía trước, hai mắt bị đèn xe chiếu sáng, ho khan một tiếng, "Còn chưa quét mã."

(không quét mã thì không mở được khóa xe)

Không bao lâu sau, Hành Sính liền lên xe, đạp cực nhanh, nỗ lực tiến đến bên cạnh Ninh Tỉ, nhưng luôn bị mấy chiếc xe điện đẩy về phía sau.

(xe đạp và xe điện của Trung Quốc đi cùng một làn đường)

Ninh Tỉ thật sự nhìn không được, quay đầu ra lệnh: "Cậu đi theo tôi."

Hành Sính rất ngoan, cư như vậy đi theo anh, từ từ chậm rãi đạp xe.

Hai người một trước một sau đi qua tuyến đường chính, theo đường lớn đi vào trung tâm thành phố, áo đồng phục xanh lam trên người rất chói mắt, hai người thiếu niên nghiêm chỉnh đạp xe qua cơn gió đêm hè, khiến không ít người qua đường phải ngó nhìn.

Hành Sính đi theo phía sau, trong mắt đều là hình dáng của anh.

Phong cảnh trước mắt không ngừng chạy qua, thành phố ngựa xe như nước*, ánh đèn lấp lánh, đạp xe qua không biết bao nhiêu con đường, chạy qua không biết bao nhiêu người qua đường không biết tên....

*ngựa xe như nước: chỉ cảnh tượng náo nhiệt sầm uất.

Nhưng mục tiêu Hành Sính theo đuổi, mãi mãi chỉ là người trong tầm mắt cậu, Ninh Tỉ.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CỦA TỊCH NGẠN PHƯỜNG

Vừa đi vừa dừng, Hành Sính đạp xe muốn phẳng cả mông, Ninh Tỉ cũng không còn thích thú nữa, đành kéo theo cậu rẽ sang đường dẫn về tiểu khu.

Xuống xe rồi khóa lại, Ninh Tỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, mồ hôi lúc nãy đạp xe chảy xuống đều được gió thổi khô.

Trong lúc anh không để ý, Hành Sính liền bước tới gần, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt anh, "Nóng như vậy sao?"

Ninh Tỉ hơi hoảng loạn quay mặt đi, ánh đèn đường màu vàng ấm áp căn bản không chiếu rõ gò má đang ửng đỏ của anh, tự mình sờ lại một chút, đúng là có chút bỏng rồi.

Anh hô hấp cứng lại, thấp giọng nói: "Đạp xe lâu quá."

Ninh Tỉ nhìn thời gian, đạp xe mất gần một tiếng, bây giờ cũng sắp mười một giờ rồi, bản thân anh thì không có người quản, sao cũng được, nhưng nhà Hành Sính chắc hẳn sẽ rất lo lắng.

Hành Sính thấy anh nhíu mày, trong lòng đoán được anh đang nghĩ tới chuyện gì, vội vàng nói: "Anh, em đã nói với bố rồi."

Ninh Tỉ gật gật đầu, đeo balo đi vào trong, bước chân chậm hơn so với lúc trước, như là đang đợi Hành Sính, Hành Sính vừa chạy vừa mặc áo khoác đuổi theo.

Tiểu khu này là một khu chung cư kiểu cũ, nhà Hành Sính ở tầng hai, nhà Ninh Tỉ ở tầng một.

Mấy năm gần đây điều kiện kinh tế trong nhà Hành Sính càng ngày càng tốt, xe nhà cậu bình thường đều đỗ trước cửa chung cư, một chiếc Hãn Mã H2*, màu đen, nhìn rất bá đạo.

*Hummer H2.

Xe này còn là do Hành Sính tự mình chọn, chỉ là tùy ý chọn lấy một cái, để nó kiêu ngạo đỗ một chỗ.

Cậu nghĩ đợi đến khi thành niên rồi, phải cố gắng lấy được bằng lái, muốn lái xe đưa anh đi hóng gió, lái xe đi du lịch Tây Tạng, lái xe đi chợ, lái xe đưa đón anh đi làm....

Ninh Tỉ tất nhiên cũng đã nhìn thấy xe nhà Hành Sính, mí mắt còn không nâng lên, trực tiếp bước vào tòa chung cư, đi tới căn hộ bên phải tầng một.

Anh đứng yên, lấy chìa khóa ra, nhìn Hành Sính: "Tới rồi."

Anh dẫm chân một chút, phát hiện đèn hành lang hôm nay hình như bị hỏng rồi, âm thanh lớn đến mấy cũng không sáng lên, bốn phía đen như mực, cũng chỉ có thể dựa vào ánh đèn đường mờ mịt trong sân chiếu tới.

Hành Sính lấy thẻ trường của mình ra: "Anh, đưa em xem một chút, ảnh ai lớn hơn?"

Ninh Tỉ nghĩ thầm, tối mù không thấy rõ đồ vật như thế này, còn muốn so sánh cái gì?

Anh cầm chìa khóa vừa lấy ra trên tay cắm vào ổ khóa, lại lấy thẻ trường đưa cho Hành Sính xem, nhàn nhạt nói: "Cái này không phải đều giống nhau sao."

Hành Sính cầm lấy thẻ của anh trong tay, rồi lại đưa thẻ của mình cho anh: "Trao đổi được không?"

Ánh sáng ngoài hành lang mờ nhạt, Hành Sính không thấy rõ biểu tình của Ninh Tỉ, lòng bàn tay chảy mồ hôi, hắng giọng nói: "Anh mỗi ngày đều quẹt thẻ của em, được không?"

Thẻ ngân hàng cũng phải quẹt, đợi cậu lớn lên đã.

Chỉ cần kiếm được tiền, cậu thật sự dám xây một sân bóng rổ cho Ninh Tỉ, lại nuôi một đội bóng, mỗi ngày cùng anh chơi bóng.

Ninh Tỉ sững sờ tại chỗ, nhìn thoáng qua tấm thẻ bị nhét trong tay, vẫn là tấm thẻ đó, in bức ảnh của Hành Sính.

Ninh Tỉ mở cửa nhà, đèn bên trong cũng không mở, nghiêng người đi vào, trước khi đóng cửa còn mắng Hành Sính một câu: "Trẻ con."

Nhưng anh vẫn nhận thẻ của cậu, thẻ của mình thì mặc cậu thích dùng như nào thì dùng.

Ninh Tỉ vừa vào nhà, đèn cũng chưa kịp mở, đã thấy sô pha trong nhà đã bị dọn đi rồi.

Bố Ninh Tỉ tuổi xuân mất sớm, ông là vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, mất do tắc nghẽn cơ tim, mẹ anh tái hôn, gả cho một gã thương nhân bản địa, năm anh học năm ba, bà hạ sinh một em trai nhỏ.

Phòng khách trong nhà quanh năm không sáng đèn, Ninh Tỉ về nhà, đeo balo đi thẳng về phòng, làm bài tập, rửa mặt, lên giường, ngủ.

Mẹ anh sau khi tái hôn liền dọn ra ngoài ở, bắt đầu từ khi anh học năm hai.

Lúc trước mẹ anh mỗi tuần vẫn sẽ đều đặn đến thăm anh, nhưng sau khi có em trai, cũng chỉ có chuyển tiền qua, tiền không tính là thiếu nhưng cũng chỉ đủ dùng, mỗi tháng anh dùng một nửa giữ lại một nửa, giữ lại để có chỗ dựa, dù sao cũng chỉ có căn hộ này là bố để lại cho anh.

Ninh Tỉ cứ như vậy biến thành dư thừa.

Anh đã từng nghĩ qua, đại học nhất định phải thi vào thành phố nào đó xa một chút, dành bốn năm ở bên ngoài, rồi quay lại cũng được.

Ninh Tỉ thường xuyên cảm thấy, có phải do mình không hiểu chuyện hay không, từ trung học lên cao trung chỉ biết chơi bóng rổ, đọc sách, không biết tạo niềm vui cho người trong nhà, cũng không biết cách nói chuyện....

Ninh Tỉ lúc nhỏ cũng là một cậu bé vui tươi cởi mở, nhưng khoảng thời gian trưởng thành quan trọng nhất kia, một người hàng năm một mình đối mặt với vách tường và trần nhà, khó tránh khỏi bị bức đến tính tình đại biến, lời nói càng ngày càng ít, tính cách cũng càng ngày càng lãnh đạm.

Đối với bạn học thái độ lạnh như băng, đối với thầy cô cũng chỉ có tôn kính, anh em trong đội bóng tuy rằng là chiến hữu, nhưng lại rất ít khi để lộ cảm xúc thật.

Người có thể kiểm soát hỉ nộ ái ố của anh, hình như bên cạnh, cũng chỉ có Hành Sính.

Hành Sính trong lòng anh, luôn luôn dùng thân thể nhỏ hơn anh đứng chắn phía trước, một lòng dũng cảm.

Anh vứt chìa khóa sang một bên, nhìn thoáng qua phòng ăn trống rỗng.

Em trai nhỏ lớn lên một chút, căn hộ trước kia cũng không đủ rộng, gia đình mới của mẹ anh phải dọn tới chỗ ở mới, chắc hẳn muốn tiết kiệm chi phí, nên đến cả nội thất trong nhà cũng muốn lấy đi.

Ninh Tỉ còn nhớ rõ, thời điểm dượng anh gọi điện thoại tới, nói dù sao cũng chỉ là một người ở, bàn ăn cũng không cần thiết phải dùng...

Ninh tỉ có chút sợ, người đàn ông ấy tới lấy đi điều hòa trong nhà, nhưng tủ lạnh thì không thể lấy, còn phải để đồ ăn sáng, mùa hè như này mà để đồ ăn bên ngoài, sáng hôm sau sẽ không thể ăn được nữa.

Có điều những thứ bị lấy đi này vẫn có thể chấp nhận được, anh sống cũng tạm ổn, không có khó khăn gì quá kinh khủng.

Chỉ còn một năm, kiên trì thêm một chút, rất nhanh sẽ kết thúc, trường học mới, sẽ có môi trường sinh hoạt nhẹ nhàng hơn thôi...

Ninh Tỉ không quên được khoảng thời gian tháng 5 thời điểm gần lúc thi đại học năm đó, đề luyện còn chưa làm xong, đã bị dượng gọi một cuộc điện thoại tới, nói đến bệnh viện chăm sóc mẹ em trai mới sinh.

Trách ai được, đây vốn là việc thuộc bổn phận của anh.

Ninh Tỉ đứng giữa phòng khách đã bị trống một nửa, mở lên một ngọn đèn nhỏ, trong đầu một đống suy nghĩ hỗn loạn.

Việc thuộc bổn phận.

Ngồi xổm hơn nửa tiếng trong phòng khách, lại cộng thêm lúc tối đi đạp xe, chân Ninh Tỉ có chút tê, anh đứng dậy, lấy ra một gói thuốc lá trong ba lô, cùng một hộp diêm.

Anh lại ngồi xổm xuống, cầm hộp diên nhỏ, trong miệng ngậm điếu thuốc, cẩn thận quẹt diêm lửa...

Ngọn lửa trong tay anh, cực kỳ giống ngọn lửa trong đáy lòng Ninh Tỉ, điên cuồng phát sáng, chờ anh tự mình dùng tay mạnh mẽ dập tắt.

Ninh Tỉ ngậm chặt điếu thuốc mạnh mẽ hút một hoen, cúi đầu xuống, lại bị sặc, ho khan vài tiếng, khóe miệng bay ra một làn khói trắng.

Anh thực sự không biết nên dùng cách nào để giám đống áp lực này nữa.

Điếu thuốc mới hút được một nửa, trong miệng Ninh Tỉ còn một đống khói, ngoài cửa lại có người gõ cửa.

Anh nhanh chóng đem thuốc dập tắt, mở hé cửa, nghiêng đầu ra ngoài.

Hành Sính đứng bên ngoài, trong tay còn cầm theo thuốc: "Anh, cô không đến đấy chứ? Em..."

"Không cần." Mắt Ninh Tỉ có chút hồng, không nhận hộp thuốc cậu đưa tới, đầu vẫn còn chút choáng váng, đứng thẳng người, muốn đóng cửa lại, "Cậu quay về đi."

Hành Sính chặn khung cửa, dựa vào chiều cao, nhịn không được nhìn vào bên trong, thấy phòng khách trống không một nửa.

Cậu lúc trước chắc chắn đã từng tới nhà Ninh Tỉ, sao bây giờ lại biến thành trống rỗng như thế này?

Tuần trước Hành Sính có nhìn thấy mẹ Ninh Tỉ cùng dượng anh mang theo người tới chuyển máy tính bàn cùng TV treo tường, thế nào mà đến cả sô pha cũng đem đi rồi?

Hành Sính nhịn lửa giận trong lòng xuống, hỏi anh: "Bọn họ lại tới nữa sao?"

Ninh Tỉ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cậu, có chút hoảng loạn, lùi một bước, muốn đóng cửa.

"Ninh Tỉ!" Hành Sính gắt gao nắm chặt khung cửa không buông, một chân chặn cửa.

Ninh tỉ cũng không buông tay, dốc hết sức đẩy Hành Sính, ánh mắt tức giận: "Không có."

Thấy biểu tình này của anh, tim Hành Sính liền thắt lại.

Đèn bên ngoài hành lang vẫn không sáng lên, cậu lui về phía sau một bước, cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn trong bóng tối này, tiến đến ôm lấy anh.

Hành Sính tựa đầu vào cửa, cố gắng bình tĩnh, cậu tức giận, vì bất bình cho Ninh Tỉ, cũng là tức giận bản thân không giúp được anh.

Hành Sính cắn môi như muốn rách, cảm giác giây tiếp theo, khoang miệng sẽ tràn ngập mùi máu tươi.

Ninh Tỉ nhìn cậu một lát, đóng cửa lại. Hành Sính vội vàng bước tới gõ vài cái, Ninh Tỉ ở bên kia cánh cửa truyền tới một câu lãnh đạm: "Còn có chuyện gì sao."

Hành Sính cách một cánh cửa, nhỏ giọng nói: "Anh."

Ninh Tỉ ở bên trong đáp: "Ừ."

Hành Sính cười một chút, mặc kệ Ninh tỉ có nhìn thấy hay không, đem mặt dán lên ván cửa, nói: "Dây thừng liên hệ."

Ninh Tỉ bên trong chần chừ một lát, trầm giọng nói: "Được."

Sáng hôm sau, Ninh Tỉ ra khỏi nhà trước mười phút, anh sợ đụng mặt Hành Sính, dứt khoát đạp xe tới trường.

Ninh Tỉ vừa ngồi xuống bàn, liền nhìn thấy hộp sữa bò nguyên chất trong ngăn kéo, còn có một hộp thuốc, là hộp thuốc tối qua không đưa được đến tay anh.

Tim Ninh Tỉ đập cực nhanh, duỗi tay sờ hộp thuốc kia, lại lén nhét lại ngăn kéo, như muốn cất giấu bí mật gì đó sắp bị phát hiện...

Ứng Dữ Thần lớp bên cạnh đi theo bạn cùng lớp Ninh Tỉ vào lớp, chào hỏi vài câu, vòng qua bàn học để đầy tài liệu ôn tập, trong tay cầm một quyển sách, "Này, anh tôi hôm nay đưa tôi đến sớm, vừa thấy em cậu ở quán mì ngoài cổng trường mượn cái bát, chạy tới hành lang ngồi xổm đợi nước nóng..."

Ứng Dữ Thần đem tài liệu ngữ văn trong tay trả lại cho Ninh Tỉ, nhớ tới ánh mắt Hành Sính nhìn mình, hi hi ha ha trêu chọc: "Mẹ nó, có phải nó định tới giội tôi không đấy?"

Ninh Tỉ giật mình một cái, duỗi tay sờ sữa bò trong ngăn kéo.

Ấm thật.

Đầu ngón tay cũng bắt đầu nóng lên, nhiệt độ ấm nóng...ái muội nói không ra lời.

Ứng Dữ Thần thấy anh không tiếp lời, gõ gõ bàn: "Đừng phát ngốc nữa, buồn ngủ thì nghỉ ngơi một lát đi!"

"Là giội tôi." Ninh Tỉ thu tài liệu trên bàn, mặt không biểu tình đáp, tay chạm vào nguồn nhiệt duy nhất trong ngăn kéo kia.

Ứng Dữ Thần sững người: "Hả?"

"Giội tôi đấy." Ninh Tỉ lặp lại một nữa.

Tâm tư của Hành Sính, từ từ giội xuống, khiến anh cả người đều bỏng rồi.

___________________________________________

CHÚ THÍCH:

HUMMER H2, của nhà Hành Sính là màu đen nha :>


Xe đạp công cộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro