CHƯƠNG 5: MANG THEO ÁNH TRĂNG CỦA TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân bóng rổ khu công nghệ.

Hôm nay là cuối tuần, trời đã gần tối, đây là nơi thi đấu tập trung nhiều người chơi bóng rổ đường phố nhất trong thành phố, cũng không ít công ty xí nghiệp tới đây bao sân mở thi đấu bóng rổ.

Hành Sính cuối tuần này không nhận thi đấu cho công ty, chỉ tới hỗ trợ đội bóng của một người bạn.

Mấy năm nay có rất nhiều đội bóng rổ đường phố mới xuất hiện, đội nào cũng tranh nhau không phân cao thấp, có mấy đội kỹ thuật không tốt còn bỏ tiền thuê người bên ngoài.

Các đội bóng rổ đường phố cơ bản đều là những người yêu thích bóng rổ ở khắp nơi tạo thành, nhưng ngoài ra cũng có những người độc hành không thích tạo đội nhóm tới, đơn đấu cũng là một trong những điểm quan trọng của văn hóa bóng rổ đường phố.

Một học sinh cao trung như Hành Sính, ngày thường cũng chỉ chơi gần nhà, chơi bóng đường phố thì chỉ đi một mình, đặc biệt chuyên đấu một – một, solo.

Khu bên trường cao trung là khu Thanh Dương, còn ngay sát nó chính là khu Võ Hầu, hai nơi này Hành Sính năm nào cũng hăng hái tới chiến đấu. Hiện tại cậu còn nhận việc thi đấu bên ngoài, không thể lúc nào cũng chỉ qua lại hai nơi này, dù sao đi nữa Hành Sính cũng được xem là tuyển thủ cấp Thần.

Bức tường vây quanh sân bóng được đan từ lưới sắt, rất cao, bên trên còn treo mấy cái đèn chiếu sáng, nhưng cũng chỉ đủ để làm sân bóng không quá mờ mịt. Các đội bóng đều không có đồng phục thống nhất, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể có xung đột nội bộ. Trên sân năm đấu năm, mười người liền như vậy đi lên.

Công việc của Hành Sính là thay người khác lên sân, một hiệp được 50 tệ, chỉ cần phụ trách phòng thủ là được, hỗ trợ đồng đội, đuổi theo thành viên chủ lực của đối phương, có năng lực thì có thể tự mình ném bóng, ném được một cú hai điểm được thêm 10 tệ, ba điểm được 20 tệ.

Đây chính là chơi bóng đen.

Lúc này, thành viên chủ lực của đối phương cũng đã nghỉ ngơi đủ, Hành Sính nhận lấy bóng, không đi theo đường bóng đã được vẽ ra, mà trực tiếp mang bóng đột phá, ở dưới rổ chặn người, vòng qua mấy cầu thủ đang tiến tới, quay lưng phòng thủ, đối thủ phía sau lại sống chết muốn cướp lấy bóng.

Kỹ thuật kiểm soát bóng của Hành Sính cực kỳ tốt, động tác giả cũng dùng đến thành thạo, nói chung chính là một chữ, soái. Nhưng nói gì đi nữa, nhìn tình huống trước mắt, cậu cũng chỉ là đến đây chơi lấy tiền, nhìn thấy rổ thì ném tới.

Người vừa chặn cậu là một tiền đạo, cao hơn cậu một cái đầu, chắc phải lên đến mét chín, cơ thể lại còn to lớn, nhìn cũng phải tầm ba mươi tuổi, cánh tay duỗi dài đứng chặn mất nửa bầu trời của Hành Sính, cái gì cũng không nhìn thấy!

Hành Sính đem bóng từ tay trái ném ra phía sau, giả vờ ném vào rổ nhưng lại chuyền sang cho đồng đội, cả hai phối hợp làm "nhật thực*", Hành Sính lại nhanh chóng tiếp lấy bóng đồng đội chuyền tới vào tay...

*kỹ thuật nhật thực: một người nhảy qua đầu người còn lại, đồng thời nhận lấy bóng từ họ.

Cậu dùng toàn bộ sức lực đẩy cầu thủ tiền đạo kia, mạnh mẽ nhảy lên, vững vàng đem bóng vào rổ!

60 tệ.

Hành Sính thở một hơi, lấy tay lau mồ hôi, nửa bên mặt được đèn sân chiếu tới tạo một đường cong tiêu sái dưới sân bóng xi măng.

Cậu cúi người buộc lại dây giày, vừa mới buộc xong một bên, giày bên kia lại bị người khác giẫm lên.

Hành Sính nhịn xuống cơn giận, không ngẩng đầu.

Cậu một thân một mình ở sân bóng, đơn thương độc mã, huống hồ thành phố cũng không có nhiều sân chơi bóng đen, về sau vẫn phải dựa vào đây kiếm tiền, cậu khẽ cắn môi, lấy tay lau đi vết đế giày kia.

Hành Sính chậm rãi đứng lên, nhìn phía ngoài sân bóng, bên kia còn đang tụm lại bàn chiến thuật, cậu chỉnh lại cổ áo, hai cánh tay chơi bóng đến tê dại, có lẽ dùng sức hơi quá.

Thi đấu bóng rổ đường phố không giống thi đấu chính quy, bọn họ lươn lẹo quá nhiều, đám người solo một đấu một, không cẩn thận liền thành một đấu chín, có bàn chiến thuật đến sáng mai cũng không có tác dụng!

Bên ngoài sân bóng cũng không có ít người tới xem thi đấu, con gái cũng rất nhiều, tất cả đều đang cầm điện thoại bật đèn pin chiếu tới, nhìn cứ như một buổi concert.

Trọng tài đứng giữa sân cũng cầm điện thoại bật đèn, kêu: "Tiếp tục tiếp tục!"

Hành Sính đang đứng phát ngốc một bên, bỗng có người tới vỗ vai cậu: "Hành Sính?"

Hành Sính nhìn một cái, giật mình kêu lên: "Ứng Dữ Thần?"

Ứng Dữ Thần nhìn bộ dáng này của cậu, lập tức hiểu ra, trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn cười đùa nói: "Cậu ở đội này à?"

Hành Sính bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy."

Ứng Dữ Thần cười lạnh một cái, đẩy vai cậu: "Cậu đùa tôi đấy à?"

Hành Sính tiếp lời: "Không đùa anh, tôi chơi mấy năm rồi..."

Nhìn thái độ này của cậu, Ứng Dữ Thần bước tới, kéo cậu lại gần: "Cậu thiếu tiền?"

Hành Sính nhìn tình huống trước mắt không thể nói dối, bằng không lại cùng Ứng Dữ Thần lăn lộn ở đây, chỉ có thể thành thật nói: "Kiếm tiền tiêu vặt."

Ứng Dữ Thần cười một trận, hôm nay thứ sáu, hắn vốn dĩ sợ anh trai rảnh rỗi lại không cho hắn ra ngoài đường chơi bóng rổ, cố tình chọn một sân xa hơn, kết quả lại đụng phải tiểu tử Hành Sính ở đây? Tới chơi bóng kiếm tiền, lại còn đối đầu với hắn, Ninh Tỉ mà biết chắc chắn sẽ lột da hắn đem phơi.

Ứng Dữ Thần lúc nãy chỉ ở bên ngoài chơi điện thoại, thỉnh thoảng mới nhìn lên sân mấy cái, cũng đã chú ý thấy đường bóng của Hành Sính, nhưng chẳng qua vì ánh đèn có chút tối nên nhìn không rõ.

Thấy trận đấu được phát lệnh tiếp tục, Ứng Dữ Thần chủ động chạy tới chặn hai đồng đội bên cạnh Hành Sính, nghiêng người giúp Hành Sính lấy được bóng, nói: "Chơi cũng không tồi nhỉ?"

Hành Sính lúc này đang kiểm soát bóng, trong đầu đều là ném ba điểm được 20 tệ, làm gì có tinh lực để ý đến hắn, tùy tiện nói một câu: "Cũng được."

Cậu cầm bóng vút đi, trực tiếp khiến Ứng Dữ Thần không kịp đề phòng ngã một cái.

Ứng Dữ Thần không biết là đang giả vờ hay bị làm sao, ngồi bệt mông xuống đất, quay sang nói với đồng đội: "Vây tiểu tử kia lại!"

Nhưng chính nhờ một điểm sơ sót này của hắn, Hành Sính lùi một bước trước vạch ba điểm, tay dùng lực ném bóng, quả bóng màu đậm nhẹ nhàng rơi vào rổ!

Hành Sính chân chạm đất, quay đầu nhìn Ứng Dữ Thần đang nháy mắt với mình, cười một cái, dùng khẩu hình miệng nói "Cảm ơn".

Kỹ thuật diễn này, lợi hại.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CỦA TỊCH NGẠN PHƯỜNG

Tiếp theo chính là màn độc diễn của Hành Sính, đội cậu hiện tại đang dẫn đầu, thành viên chủ lực đều đã xuống sân, chỉ còn Hành Sính cùng một đồng đội bổ sung trên sân kéo dài thời gian.

Thi đấu kết thúc, một lần lên sân này, Hành Sính kiếm được 150 tệ, chốt sổ trên sân.

Cậu đi theo một người trong đội bóng tới bên cạnh một chiếc xe đỗ ngoài sân bóng, người kia lén lút rút tiền đưa, một tờ 100, một tờ 50, cậu nhanh chóng nhận lấy đút vào túi, trên tay còn đang nắm bao cổ tay bị mồ hôi thấm ướt.

Hành Sính vào sân cầm lấy chai nước lúc nãy đặt bên cạnh, vừa mở nắp liền uống, Ứng Dữ Thần nhìn chai nước cậu vừa uống, lập tức vươn tay đoạt lấy: "Đừng có uống!"

Hành Sính dừng lại: "Lại sao nữa?"

"Tiểu từ này, lần đầu cậu đến khu chơi bóng đen này à, nước đã mở còn dám uống, còn không biết có ai bỏ thuốc vào không..." Ứng Dữ Thần đẩy vai cậu, lúc sau lại nhẹ nhàng hỏi: "Kiếm được bao nhiêu?"

Hành Sính giơ tay làm cái động tác: "Trăm rưỡi."

Ứng Dữ Thần nghe muốn phục sát đất, bản thân hắn là phú nhị đại được nuông chiều từ bé, lúc nhỏ có bố có anh trai yêu thương đùm bọc, tiền chưa bao giờ thiếu. Còn cậu nam sinh trước mặt này, tuy rằng kém hắn hai tuổi, nhưng đã bắt đầu biết đi kiếm tiền.

Còn cả Ninh Tỉ nữa, cũng sắp đầu hai rồi, còn đang là học sinh cao trung nhưng lạnh lùng ít nói, tính tình lãnh đạm như anh trai hắn vậy.

Hành Sính nhìn Ứng Dữ Thần đang đứng suy nghĩ, nguy hiểm nói: "Anh tôi mà biết, tôi ngày nào cũng bắt anh ném bóng phạt."

Ứng Dữ Thần co rụt cổ lại, vội vàng "này này này" mấy tiếng, trừng mắt mắng: "Có lương tâm không hả, con mẹ nó, ai vừa giúp cậu..."

Hành Sính lập tức đứng thẳng: "Cảm ơn học trưởng."

Ứng Dữ Thần thật sự bị đứa nhỏ tính tình thay đổi như chong chóng này tra tấn đến cạn lời, hắn ở nhà vẫn luôn là người nhỏ nhất, tự nhiên đối mặt với bạn nhỏ kém tuổi này, trong lòng lại tỏa ra một bầu trời yêu thương.

Hắn xua xua tay: "Được rồi được rồi, tôi họ Ứng, về sau gọi Ứng học trưởng...."

Hành Sính cao hơn Ứng Dữ Thần một chút, cậu gật đầu một cái, cảm giác áp bức tăng mạnh, Ứng Dữ Thần cảm thấy vẫn phải có Ninh Tỉ đứng bên cạnh mới thở được, còn muốn nói thêm vài câu, bống chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn liền vội vàng cất vào túi: "Anh tôi tìm tới rồi, đi trước nhé!"

Hắn vừa lấy khăn giấy lau mặt, vừa nói với Hành Sính: "Cậu chờ một chút, tôi đi ra xe lấy chai nước cho cậu."

Ứng Dữ Thần được cái tính cách thẳng như ruột ngựa, xu hướng yêu đương cũng thẳng tắp, đối xử với người khác đều một lòng một dạ tốt bụng. Hắn chuyển trường đến Thành Đô học, chơi thân với Ninh Tỉ, em trai nhỏ này của Ninh Tỉ, hắn tất nhiên cũng muốn chăm sóc.

Hành Sính lấy áo khoác lên người, theo hắn đi ra ngoài.

Bên ngoài sân bóng đỗ một chiếc Benz Đại G*, Hành Sính đánh giá, không lớn bằng con Hãn Mã nhà cậu, nhưng cũng rất bá đạo, có chút tò mò không biết anh trai Ứng Dữ Thần trông như thế nào.

*Mercedes Benz G.

Ứng Dữ Thần chạy tới mở cốp xe lấy nước, che mắt Hành Sính: "Đợi đã, đừng nhìn anh ấy, anh ấy đang tức giận, biểu tình lúc tức giận của anh ấy là bóng ma lúc nhỏ của tôi đấy..."

Hành Sính càng tò mò hơn, nhưng vẫn lễ phép ngoan ngoãn đứng phía sau, không chạy lên phía trước, Ứng Dữ Thần ngăn cậu, không đi tới chào hỏi anh trai.

Cục thịt Ứng Dữ Thần cũng không nghĩ gì, chỉ sợ anh trai nhìn thấy Hành Sính, về nhà lại uy hiếp hắn một trận "nhìn con nhà người ta cao như vậy, còn nhà mình thì sao?"

Ứng Dữ Thần dù sao cũng là con trai miền bắc, anh trai lớn lên cao gần mét 9, còn mình sắp mười chín tuổi rồi mà vẫn mét 78, mỗi ngày uống sữa bò nhiều muốn nôn.

Đang đứng lo xa, anh trai lại mở cửa xe bước xuống, liếc Hành Sính một cái, nắm chặt điếu thuốc trên tay.

Ứng Dữ Thần căng thẳng muốn chết, trịnh trọng giới thiệu: "Anh, đây, đây là học đệ của em, cùng đội bóng, tên, Hành Sính."

Ứng Dữ Tướng liếc nhìn, vươn tay tới, nhàn nhạt nói: "Xin chào, làm phiền chiếu cố."

Hành Sính sửng sốt, nhanh chóng nắm lấy tay: "Chào anh ạ, em tên Hành Sính."

Ứng Dữ Thần cùng anh trai hắn hoàn toàn khác nhau, anh trai vừa cao vừa cơ bắp, đứng như một pho tượng, ngoại trừ biểu tình lạnh như băng bên ngoài ra, chỗ nào cũng không có khuyết điểm.

Đưa nước cho Hành Sính xong, Ứng Dữ Thần cực kỳ nghiêm túc nói với cậu: "Về sau đừng đến đây nữa, Hành Sính, thế này quá nguy hiểm."

Hành Sính gật đầu, hít vào một hơi, không đáp ứng cũng không hé răng, vỗ vai Ứng Dữ Thần, xem như dùng phương thức nói cảm ơn của đàn ông, hai người ôm một cái, thế này chẳng phải chiến tranh hóa tơ lụa sao?

Ứng Dữ Thần nói nhỏ: "Để tôi đưa cậu về đi, nhà ở đâu?"

Hành Sính không muốn phiền phức, từ chối: "Không sao, tôi tự về được."

Ứng Dữ Thần trước khi về còn một hai nói cậu lần sau cấm được đến chỗ này nữa, cứ tiếp tục như thế kiểu gì cũng bị người ta đè ra đánh.

Hành Sính đứng trên vỉa hè, nhìn bọn họ rời đi, mở chai nước trong tay, ngửa cổ uống một ngụm.

Tối hôm đó, Hành Sính nghĩ, đợi cậu lớn thêm mấy năm nữa, sẽ đi xe của chính mình tới sân bóng đón Ninh Tỉ, cốp xe phía sau để một thùng chứa đầy Coca, Pepsi, Sprite, nước trái cây, để thêm một cái tủ lạnh nhỏ trên xe, ở nhà cũng phải để vài cái tủ lạnh, tuyệt đối không sợ có người tới lấy đi...

Về sau sẽ không bao giờ để anh chịu khổ nữa.

Hành Sính ngồi xe buýt về nhà, ở trên xe lắc lư ngủ gật, trước khi nhắm mắt, cậu nhìn con đường nhộn nhịp trong trung tâm thành phố, đèn đường hai bên sáng đến chói mắt, dần dần chìm vào giấc...

Vừa tỉnh dậy cậu phát hiện đã qua trạm cần dừng, Hành Sính vừa mệt vừa tiếc tiền gọi xe, cuối cùng lại đi xe đạp công cộng về nhà.

Gió đêm thổi tới bên tai, Hành Sính lại nhớ đến Ninh Tỉ.

Lúc nhỏ, bé Hành Sính rất hay được bố đưa đi chơi, xe ô tô ngày nào cũng đỗ trước cửa chung cư, vừa lên xe, kéo cửa sổ xe xuống là có thể nhìn thấy bé Ninh Tỉ đang bám vào bên cạnh cửa sổ nhà mình nhìn cậu, trong mắt tràn ngập sự hâm mộ cùng mong chờ, nhưng bé Hành Sính lúc đó không hiểu được anh.

Cậu cho rằng Ninh Tỉ cũng muốn cùng cậu đi chơi, còn vẫy tay gọi, anh, có muốn cùng ra ngoài chơi không!

Bé Ninh Tỉ lắc lắc đầu, đem rèm cửa đóng lại.

Về sau, Hành Sính lớn hơn một chút, tầm lớp bốn lớp năm gì đó, cậu có chiếc xe đạp đầu tiên, còn là loại địa hình, cực kỳ đẹp, cực kỳ ngầu, Hành Sính yêu nó đến chết đi sống lại, trên tay vịn còn lắp thêm hai cái đèn nhấp nháy.

Đám trẻ trong sân không dám đi tới chơi, chỉ có thể đứng vây quanh nhìn, xem Hành Sính đi chiếc xe đạp địa hình của cậu, quay lưng với cửa sổ nhà Ninh Tỉ, hô to, anh, có muốn cùng ra ngoài chơi không!

Đáp lại cậu, vẫn là âm thanh đóng rèm của Ninh Tỉ.

Lại lớn thêm chút nữa, bé Hành Sính cuối cùng cũng được như ý nguyện, để Ninh Tỉ ngồi sau lưng mình.

Năm đó, cậu chỉ cảm thấy, sau lưng mang theo Ninh Tỉ, giống như mang theo ánh trăng của riêng mình.

Vừa ngồi một cái mà mấy năm lại trôi qua, lại lớn thêm vài tuổi, hai bé bây giờ không còn bé nữa, cũng không còn có thể ngồi xe đạp nữa. Hành Sính bắt đầu ngắm xe của bố, bắt đầu điên cuồng uống sữa, bắt đầu tập thể hình, chạy bộ chơi bóng, thúc giục chính mình lớn nhanh hơn một chút.

Nhưng mà, đợi sau khi hai người đều dần dần biết nhận thức rõ hơn, Hành Sính mới xót xa phát hiện, tốc độ chạy vội này của cậu, vẫn không thể theo kịp bước chân trưởng thành của Ninh Tỉ.

Mười lăm mười sáu tuổi, mỗi ngày là một bộ dáng khác, còn chưa nói tới Ninh Tỉ còn hơn cậu ba tuổi.

Ninh Tỉ cảm thấy Hành Sính căn bản cái gì cũng không hiểu.

Hành Sính đi xe đạp về tới tiểu khu, bước vào sân trong, phát hiện cửa sổ nhà Ninh Tỉ vẫn còn sáng đèn, chắc lại định treo đèn học bài.

Hành Sính bước vào tòa chung cư, rẽ phải, đứng giữa hành lang tối tăm, gõ gõ cửa, phía bên trong không truyền đến tiếng bước chân, nhưng Hành Sính lại cảm giác được Ninh Tỉ đang đứng trước cửa, chắc anh đang nhìn qua mắt mèo.

Hành Sính nắm lấy tiền trong túi, lòng bàn tay chảy mồ hôi, đem tiền giấy thấm đẫm.

Muộn thế này rồi, còn đọc sách ôn bài, nghe nói người học năm ba năm tư bây giờ mới là bắt đầu, vẫn còn phải chuẩn bị chiến đấu trong một năm nữa, áp lực rất lớn, buổi tối còn phải ăn bữa khuya.

Ninh Tỉ không có mẹ làm bữa khuya, hầm canh cho anh, vậy không phải sẽ bị đói bụng sao?

Cậu không có mặt mũi nào đi lấy tiền ở nhà chăm sóc cho Ninh Tỉ, cho nên hôm nay đi chơi bóng kiếm chút tiền, chính là việc duy nhất cậu có thể làm hiện tại.

Đèn hành lang vẫn chưa sửa, Hành Sính dựa lưng vào cửa nhà Ninh Tỉ, ở trong bóng tối cảm nhận được một chút an ủi, giống như cất giấu một bí mật, vĩnh viễn không sợ có người dòm ngó.

Nhưng cậu không biết, giờ này khắc này, Ninh Tỉ cũng đang dựa lưng vào cửa, ngậm điếu thuốc trong miệng, trầm ngâm, cúi đầu lau đi bàn tay bị mực bút làm bẩn.

Lau đến da đỏ lên một mảng, có chút đau, đau đớn khiến anh không thở nổi.

Hai người lưng đối lưng, rõ ràng chỉ cách nhau một cánh cửa....nhưng lại như cách nhau cả thế giới.

Hành Sính nhịn không được, lại gõ nhẹ cửa, "Anh, ngủ rồi sao?"

Ninh Tỉ cắn răng, không mở cửa, xoay người đối mặt với cánh cửa, Hành Sính đứng thêm một lúc.

Chắc là anh nhìn thấy là cậu đến, lại vào đi ngủ rồi. Động tĩnh ngoài cửa, là do mình nghe nhầm.

__________________________________________

CHÚ THÍCH

MERCEDES BENZ G WAGON của nhà anh Ứng đó :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro