CHƯƠNG 10: THẾ GIỚI XÁC THỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Những kẻ như Gendor Skraivok là dấu hiệu đầu tiên về sự độc ác sẽ xảy đến với Quân đoàn của con ," Curze nói với bức tượng xác chết của mình. 'ích kỷ, chỉ quan tâm đến quyền lực. Có rất nhiều kẻ giống như hắn ta. Trong lúc nóng lòng muốn thấy tầm nhìn của Cha được thực hiện, con đã gạt bọn chúng ra ngoài lề thay vì thanh trừng chúng, dựa vào những người trung thành nhất như Sevatar. Sevatar thấu hiểu, hắn thấy cần phải sợ hãi để mang lại trật tự cho thiên hà. Các đội trưởng khác của con được phép tiến hành chiến tranh tùy thích miễn là họ đạt được mục tiêu của con. Con đã không chú ý đến những hành vi sai trái của họ. Vào thời điểm con nhận ra sự thối rữa, nó đã ăn sâu vào trái tim của nhiều đại đội.'

Mặt ông ta nhăn lại khinh bỉ. "Con ở một mình thì tốt hơn. Cha đã phong con làm một vị tướng quân nhưng lại không cho con khả năng hành động như một vị tướng quân. Quá nhiều sai lầm, thưa cha."

Ông ta lật qua cuốn sách của mình, mỉm cười ở một số đoạn, cau có với những đoạn khác.

'Việc viết một cuốn sách là như vậy. Bây giờ con rất muốn gạch bỏ toàn bộ các phần và bắt đầu lại, nhưng sau đó, điều đó sẽ dẫn đến một cuốn sách khác. Những gì đã được viết ra phải được gìn giữ. Nó chỉ có thể được thay đổi đến mức nào đó, cho đến khi nó trở thành một thứ hoàn toàn mới, và sự thật về bản chất ban đầu của nó đã biến mất."

Ông ta đóng cuốn sách lại và đi quanh căn phòng, đi vòng qua lưng người cha trào phúng của mình, bước qua những thi thể đã bị cắt xẻ man rợ của những tên nô lệ bất hạnh. Ông ta đứng thẳng lên, làm ra vẻ một người đàn ông đang đọc một lá thư, hay một giáo sư đang giảng bài cho học sinh của mình.

'Con chưa bao giờ thành thật với chính mình, luôn cố gắng làm những gì cha mong đợi ở con, chỉ để cảm ơn một chút. Khi con đến đây lần nữa, đến nơi này, con nhận ra rằng mình phải ngừng cố gắng. Con đành phải chấp nhận số phận của mình. Thưa cha, con là một con quái vật và phải bị trừng phạt vì điều đó. Đó là con người con và đó là nơi định mệnh của con dẫn đến.'

Ông mỉm cười buồn bã. 'Tại sao phải chiến đấu để thay đổi nó?'

Những tia sáng của những thứ chưa xảy ra đã trở thành cơn ác mộng của Elver.

Những người khổng lồ mặc áo giáp có màu của cơn bão lúc nửa đêm vây quanh anh, mỗi người đều to lớn đến mức anh cảm thấy mình nhỏ bé như một con chuột. Bụi bay qua bầu không khí lạnh lẽo, da thịt anh nhức nhối, anh gãi mắt.

Konrad Curze nhìn anh lần cuối và Elver thấy ông ta không hề quan tâm chuyện gì đã xảy ra với mình.

Hàng chục cặp mắt màu hồng ngọc xếch tỏa ánh sáng ác độc lên Elver.

'Thưa ngài!' Elver gào lên.

Một bàn tay bọc thép đã vươn tới anh ta

Tiếng rung nhẹ nhàng đánh thức Elver khỏi giấc ngủ khó khăn, không phải là anh đã trải qua bất kỳ loại nào khác. Anh lăn qua lăn lại, một bên mắt mờ đục, những con số trên đồng hồ bấm giờ hiện lên trong tầm mắt của anh.

Trong các que kỹ thuật số có từ thời tiền sử có màu xanh lá cây, đồng hồ bấm giờ hiển thị thời gian và ngày một cách chủ quan. Cả hai thước đo này đều không quan trọng bằng bộ dữ liệu thứ ba, đồng hồ đếm ngược đang hướng về 0.

Anh nhìn chằm chằm vào nó, không tin rằng sau một thời gian dài đó đã gần kết thúc. "Đã tới lúc rồi," anh nói.

Anh xoa tay trái lên mặt. Anh ta đã phải mất một thời gian dài để quen với việc làm điều đó bằng tay trái thay vì tay phải. Những vết sẹo chạy dài trên má anh kể từ khi anh quên mất những móng vuốt tăng cường mà Curze đã trao cho cánh tay phải của anh.

Anh rên rỉ, ngồi xuống mép giường. Có rượu cần phải say, và một ngày dài phía trước, nhưng trước hết là một khoảnh khắc suy ngẫm ngắn ngủi. Đây là một dịp quan trọng, còn lâu mới đến.

Đã đến lúc chuẩn bị cho con tàu giảm tốc độ.

Anh ta phải mất ba lần cố gắng mới đứng vững được. Sự buồn chán của Curze đã khiến Elver phải trả giá đắt.

Kể từ khi đặt chân lên con tàu này, Curze đã lấy đi ba ngón tay của Elver, nửa dưới chân trái của anh , không phải tất cả đều biến mất trong một lần một, mà là gặm nhấm từng centimet trong nhiều tháng. Curze đã móc mắt phải của Elver trong một đêm kinh hoàng mà đến giờ vẫn khiến anh ta muốn hét lên. Một mảng da mịn màng bị cắt ngang, giờ đã được bao phủ bởi một vết sẹo nhăn nheo xấu xí.

Vết thương nặng nhất là ở cánh tay phải của Elver. Đó chính là thứ đã suýt giết chết anh. Một buổi tối, Curze đã lao vào anh ta mà không báo trước, mang anh ta đi và cười khúc khích điên cuồng, lột da khỏi cẳng tay và bàn tay của anh ta một cách chậm chạp đến mức Elver phải cầu xin Ngài ấy xé nó ra ngay lập tức để chấm dứt nỗi đau. Curze đã bỏ mặc anh ta trong một vũng máu. Anh ta đã bị nhiễm trùng ngay sau đó và suýt chết .

Khi vị Primarch quay lại, là để cứu anh ta. Elver đã bị sốc khi Curze giúp thay thế cánh tay của anh ta bằng một cánh tay máy móc ( crude augmetic), anh đơn thuần là thấy biết ơn. Vào thời điểm đó, anh ta gần như đã trở thành một kẻ yếu đuối rền rỉ. Sau đó tưởng mình sẽ hoàn toàn suy sụp, chờ đợi, nhưng điều đó đã không bao giờ xảy ra.

Dưới áp lực, một phần tâm trí của Elver đã bị nén thành một viên kim cương nhỏ lạnh lẽo, và viên kim cương này giúp anh giữ vững sự tỉnh táo. Dù mọi chuyện có tệ đến đâu, anh ta cũng không bao giờ phát điên, không bao giờ suy sụp; anh ta tự hào về điều đó, và Curze dường như tôn trọng anh ta vì điều đó.

Một sự cân bằng đã được hình thành giữa sự thách thức và sự tôn trọng, cũng như giữa nỗi kinh hoàng và ý chí sinh tồn của Elver. Không còn cách nào khác. Không có nơi nào để trốn. Curze có thể nghe thấy trái tim của Elver từ đầu bên kia của con tàu. Anh ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của mình trong không khí. Nhiều ổ khóa và thanh chắn mà Elver dùng để chặn cửa, điều đó hoàn toàn vô nghĩa đối với sức mạnh của vị Primarch, nhưng anh vẫn sử dụng chúng.

Elver suy ngẫm về những điều này khi đi khập khiễng trên con tàu Sheldroon. Không được thủy thủ đoàn cướp biển của Overton bảo trì, con tàu đã rất xuống cấp. Rất nhiều việc anh cần làm không còn có thể được kiểm soát từ phòng chỉ huy nữa. Anh đã chuẩn bị cho một ngày dài. Khi làm việc, anh ta đợi Curze xuất hiện và xẻ thịt một bộ phận khác trên cơ thể mình.

Sự tôn trọng không ngăn cản được vị Primarch; ông ta không thể kiềm chế bản thân mình. Curze không để ý đến lời cầu xin hay những giọt nước mắt của Elver, khi bóng tối bao trùm lấy anh ta. Nhưng sau mỗi lần bạo hành, ông ta lại đối xử với Elver như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Đôi khi, ông ấy sẽ dành thời gian với Elver và chỉ dẫn anh ta nhiều vấn đề khác nhau. Trong những ngày hiếm hoi đó, Elver thoáng nhìn thấy vẻ vương giả bên dưới vẻ mặt rác rưởi. Thế giới của Elver mở rộng dưới sự dạy dỗ của ông ta, ngay cả khi, trong những trường hợp khác, cơ thể của anh ta vẫn bị vị vua rách rưới này xé nát bằng từng nhát dao.

Trong phần lớn thời gian của chuyến hành trình, Elver không thấy mặt Curze. Nhiều tuần trôi qua mà anh ta không biết vị Primarch đang ẩn nấp ở đâu. Thỉnh thoảng anh ta tìm thấy bằng chứng về sự hiện diện của ông ta. Một lần, anh bắt gặp hàng trăm con chuột bị đóng đinh trên những cây thánh giá nhỏ, khoang bụng của mỗi con được cẩn thận mổ ra và ghim lại. Một số vẫn còn sống, trái tim nhỏ bé của chúng đang co giật. Khối lượng công việc mà Curze đã làm để tạo ra màn trình diễn rùng rợn này khiến anh ớn lạnh hơn bất cứ điều gì.

Trong hoàn cảnh đầy sợ hãi này, Elver đã cố gắng thực hiện nhiệm vụ của mình tốt nhất có thể cho đến phút cuối cùng, khi nỗi kinh hoàng trở nên tầm thường.

Anh ta đến chỗ bảng điều khiển cho hệ thống động cơ đẩy . Hệ thống điều khiển từ xa để thiết lập việc chuyển hướng cho con tàu đã bị hỏng và anh ta cần nối dây trực tiếp vào bộ điều khiển. Anh ta kiểm tra việc sửa chữa tạm thời của mình đối với mạch kích hoạt. Có vẻ như nó vẫn hoạt động. Nếu không thì các động cơ đẩy sẽ không phóng ra để đẩy lật chiếc tàu chở hàng xấu xí này, và anh sẽ phải tiếp tục con đường vui vẻ của mình với Curze mãi mãi.

Anh ta đóng cửa khoang lái lại.

Anh thấy nhớ Curze khi ông ta vắng mặt.

Vượt qua nỗi đau và sự buồn chán, con tàu Sheldroon lao về phía Tsagualsa. Nó hoạt động một các lặng lẽ, các sảnh không có gì ngoài trừ bóng ma và chuột bò từ đáy tàu, từng luồng ánh sáng mờ dần từng cái một.

Elver khập khiễng bước tới khoang máy một cách đau đớn. Cánh tay là món quà duy nhất Curze tặng anh ta. Cái chân bị cắt bỏ của anh đã được thay thế bằng một chiếc chốt kim loại đơn giản mà anh ta phải tự làm. Curze thấy thích thú khi thấy chân anh ta ngắn ngủn như vậy, chưa bao giờ vừa vặn. Elver không phải là thợ kim khí , và cái chân giả này thật không thoải mái, khớp nối của nó thường xuyên cọ xát vào phần chân lành lặn của anh.

Những chiếc tàu chở hàng đơn giản như Sheldroon thiếu các bộ phận đẩy khổng lồ và lò phản ứng để cung cấp năng lượng cho chúng mà loại tàu mạnh hơn sở hữu, phần lớn đều bay dựa vào quán tính. Tuy nhiên, năng lượng cần thiết để tăng tốc lên tốc độ tối đa cũng như năng lượng cần thiết để giảm tốc độ. Elver đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt hai mươi tháng, mong chờ sự phá vỡ sự tồn tại đơn điệu của mình đến mức nó đã trở thành một nỗi ám ảnh. Lật một con tàu dài và cồng kềnh như vậy là một công việc khó khăn về mặt kỹ thuật, đặc biệt khi thực hiện một mình. Bây giờ nó đã đến lúc, anh thấy việc chuẩn bị thật tẻ nhạt. Nó cứ lặp đi lặp lại và rất nhiều điều sai sót có thể xảy ra.

Những giờ vừa qua thật bận rộn. Còn một chút thời gian nữa mới đến thời hạn của anh ta, nhưng vẫn chưa đủ, và khoảnh khắc cuối cùng anh ta có thể nổ máy thì động cơ chính lao đi với tốc độ khủng khiếp.

Khi mọi việc đã xong, anh đã rất mệt mỏi. Con mắt đau nhức của anh nhìn chằm chằm vào ánh sáng của những ngôi sao giả treo trên bản đồ ba chiều của buồng lái. Anh ta đã kiểm tra nó hàng nghìn lần rồi, nhưng cảm thấy cần phải đưa các tính toán của mình dựa vào công cụ thiên văn từ thời nguyên thủy của con tàu lần cuối cùng. Động cơ đơn giản của nó kêu vo vo bên trong phần đúc bị móp của nó. Cuối cùng, đèn báo lumen màu xanh lá cây bật lên kèm theo một tiếng tách có thể nghe được và nhấp nháy về phía anh một cách thiếu kiên nhẫn, giống như cách nó đã làm mọi lần.

Elver càu nhàu, sau đó đi vòng quanh buồng lái để nối các công tắc và định tuyến lại các phím điều khiển tới ghế chỉ huy. Anh kéo mình lại và ngồi xuống. Những mảnh xích mà Curze dùng để trói anh vào ghế vẫn còn treo ở đó. Máu của thủy thủ đoàn đen kịt trên boong tàu, nhiều năm đã qua, chúng hóa thành một thứ hắc ín. Khi anh ta bật lại nhiệt độ trong đó, nó mục nát dần dần, khiến nơi này bốc mùi trong nhiều tuần. Chỉ còn lại vết nhơ của đời người. Anh ta thậm chí còn không chú ý đến họ nữa.

Anh kéo bàn phím bằng đồng lên đùi và kích hoạt hệ thống điều khiển.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Anh nhìn về phía sau, nửa mong đợi đôi mắt sâu thẳm của vị Primarch sẽ lấp lánh trong bóng tối nơi đó, nhưng không có dấu hiệu nào của ông ta cả. Elver thấy thất vọng.

"Kích hoạt," anh ta nói, không với ai cả, và kích hoạt các động cơ đẩy. Một áp lực ngày càng lớn đè lên anh khi con tàu xoay quanh trục của nó. "Bây giờ không còn đường quay lại nữa," anh lẩm bẩm.

Những khoảnh khắc khủng hoảng đến rồi đi, mỗi khoảnh khắc đều rút đi trước khi nó trở thành thảm họa. Adrenaline mang lại cho anh tốc độ và sự tập trung. Sau khi con tàu quay đầu, anh khởi động động cơ chính và đốt cháy các tia plasma của nó. Màn cuối cùng diễn ra suôn sẻ đến không ngờ. Trước khi anh nhận ra điều đó, họ đã đi chậm lại.

Lý do Elver cảm thấy bình tâm lại là điều không thể tránh khỏi. Mọi nỗ lực và chuyên môn khó có được của anh ta đã được áp dụng thành công. Bây giờ nó đã được thực hiện. Ngay cả sự thay đổi trong tiếng ồn của con tàu, rung chuyển và ầm ầm với tiếng gầm rú của động cơ xa xa sau nhiều năm im lặng, chỉ là điều mới lạ trong chốc lát, trước khi nó trở thành một hằng số mới.

Nhiều tháng trôi qua phía trước, nhiều tháng chờ đợi Curze tấn công hoặc đến nói chuyện với anh ta; những trải nghiệm đáng sợ không kém. Và rồi chuyện gì xảy ra?

Elver rùng mình. Anh vội vã rời khỏi buồng lái và nhốt mình trong phòng.

Ở đó, anh ta nhặt chai rượu mạnh mà anh ta đã để dành trong ngày và uống hết mà không có một chút xíu ăn mừng nào.

Cuối cùng, cuối cùng thì Tsagualsa đã nằm bên dưới họ. Elver nhìn nó qua vỉ quan sát bị trầy xước, cửa sổ duy nhất ở bất cứ đâu trên toàn bộ Sheldroon bên ngoài cửa cách khí. Khuôn mặt đang cười toe toét của anh ta phản chiếu vào bên trong. Anh ta là một kẻ mất trí nhếch nhác, anh nghĩ vậy, vậy thì sao? Để đạt được điều đó, anh phải tự trang bị cho mình nền giáo dục mà Overton đã không thể cung cấp được, và còn nhiều hơn thế nữa. Bây giờ anh đã là một kỹ sư, nhà du hành vũ trụ, phi công và thuyền trưởng có năng lực.

"Tôi là thủy thủ đoàn một người," anh tự hào nói với chính mình.

Cái giá phải trả cho chuyên môn của anh ta đang nhìn chằm chằm vào anh. Khuôn mặt vốn dĩ không đẹp đẽ của anh ta đã bị hủy hoại. Phần thưởng mà những nỗ lực của anh đã mang lại cho chính anh cũng không có gì nhiều để xem xét.

Tsagualsa là hành tinh xấu xí nhất mà anh từng thấy, và tất cả những gì anh từng thấy chỉ là những thế giới xấu xí. Một quả cầu chỉ có những mảng màu xám khác nhau. Các mảng lục địa bị đóng băng do không hoạt động trong thời gian dài làm bong tróc các rìa của biển bụi. Mặt trời nhỏ, trắng và không ấm áp. Xám, trắng và đen, khung cảnh là một vũ trụ đã bị chảy máu với mọi sự sống.

Một khuôn mặt phản chiếu xuất hiện bên cạnh anh, to lớn và vô nhân tính, nhợt nhạt và không màu sắc như cảnh tượng ở phía bên kia vết phồng rộp của cửa kính. Mái tóc đen cắt khuôn mặt Curze thành những sọc rách rưới. Các hố đen nhìn chằm chằm vào nơi mà tia sáng linh hồn sẽ tỏa sáng.

Nụ cười toe toét của Elver trở thành một lời chế nhạo. Tim anh nhảy lên trong lồng ngực. Mồ hôi rịn ra khắp cơ thể anh.

"Tsagualsa," Konrad Curze nói. "Ngươi đã làm rất tốt.'

Giọng nói của Curze rất gần tai Elver trong khoang tàu chật chội khiến anh rùng mình đau đớn, đánh thức cơn đau đớn vì bị tra tấn, và đâm vào những cái chi đã bị mất của anh bằng con dao găm nóng.

"Bây giờ thì sao, thưa ngài?"

"Chúng ta hạ cánh," Curze nói. 'Chuẩn bị tàu con thoi.'

Vị Primarch ra đi lặng lẽ như khi ông đến.

Khi Elver mạo hiểm bước vào lối đi chỉ một giây sau đó, vị Primarch đã không thấy đâu nữa cả.

Elver đã thêm 'phi công tàu con thoi khí quyển' vào danh sách kỹ năng của mình. Anh đã đoán trước được việc Curze không có hứng thú việc bay xuống mặt đất. Không có thiết bị mô phỏng trên tàu Sheldroon. Mạo hiểm vào khoảng không có nguy cơ bị lạc trong đó, vì vậy kinh nghiệm của anh chỉ giới hạn ở việc nâng tàu con thoi lên và hạ cánh nó trong khoang neo đậu chật chội, đồng thời đọc hướng dẫn vận hành nhiều lần đến nỗi anh nhìn thấy những dòng chữ trôi nổi trong tầm mắt khi anh ngủ quên tại đó vào ban đêm.

Anh nhận thức rõ rằng điều đó là không đủ một cách đáng thương.

Rời khỏi Sheldroon chỉ là trò trẻ con. Lúc đó anh đã hoàn toàn quen thuộc với hệ thống của con tàu con thoi. Tuy nhiên, anh ta không ngây thơ đến mức tin rằng việc xâm nhập vào khí quyển là dễ dàng, và anh ta đã không sai.

Tsagualsa không thân thiện với các du khách. Những cơn gió xé toạc bầu khí quyển phía trên của nó đã khiến con tàu lao xuống dốc khiến Elver phải vật lộn với những điều khiển mang theo sinh mạng bất ngờ, độc ác của chính họ. Con tàu quay từ bên này sang bên kia, đẩy nó ra xa bãi đáp vùng cực của Curze hàng kilomet. Elver kéo quá mạnh vào bộ điều khiển, sự ước lượng quá mức của anh ta đã khiến họ đi xa hàng kilomet theo hướng ngược lại. Con tàu nảy lên, đổi hướng và lao xuống trong bầu không khí dữ dội của Tsagualsan. Máy quay video ở bụng không cho thấy gì ngoài sự trống rỗng của một cơn bão bụi đang ập đến chào đón họ. Màn hình đồ họa mô tả đoạn đường xoắn dốc của tuyến đường hạ cánh của họ khi trình độ phi công thiếu kinh nghiệm của Elver đã làm nó biến dạng. Chuông báo động vang lên và kêu bíp với anh từ mọi hướng. Bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi trên chiếc cần điều khiển. Động cơ gầm lên phàn nàn. Họ đang rơi xuyên qua trần mây thành sương mù bụi khiến động cơ khí quyển kêu thét. Thêm nhiều cảnh báo khác xuất hiện khi các bộ phận chắc chắn đã bị hư hỏng do ma sát. Tốc độ gió tăng lên, hất tung con tàu nhỏ. Elver nghiến răng, tiếng càu nhàu nhẹ nhàng vì tập trung trong cổ họng chuyển thành tiếng rên rỉ hoảng sợ. Họ lao xuống quá nhanh, quá mạnh. Không có gì mà anh ta đang làm dường như giúp ích được lúc này.

Trong suốt cuộc bổ nhào của họ, Curze ngồi ở phía sau tàu con thoi. Có bốn ghế khác trong buồng lái, tất cả đều quá nhỏ đối với ông ta , nên ông ta ngồi trên sàn, quay lưng về phía cửa, những ngón tay dài bẩn thỉu nắm chặt vào lưng ghế trước mặt mạnh đến nỗi lớp vải bọc sờn rách ra. Hình ảnh phản chiếu của cái nhìn không chớp mắt của ông ta trên buồng lái lướt qua tầm nhìn của Elver.

Gió hú quanh tàu. Con tàu lao mạnh về bên trái, suýt hất văng Elver khỏi ghế, giống như một con ngựa bất mãn với một tay đua nghiệp dư.

Các hệ thống nhỏ của con tàu ít lạc quan hơn. Các còi báo động lân cận hét lên. Những vách đá màu xám đen vụt qua mạn phải. Elver hét lên, kéo con tàu sang một bên, sau đó cố gắng kiểm soát nó trở lại. Nó đi vào một vòng xoáy trôi dạt. Máy đo độ cao quay vù vù hướng xuống dưới.

Curze bình tĩnh nói: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ kích hoạt bộ đẩy phanh và kéo dài chân chống hạ cánh.

'Vâng, thưa ngài!' Bàn tay khéo léo của Elver lướt qua hàng loạt công tắc bật tắt với hy vọng kích hoạt bộ phận hạ cánh trên đường bấm vào công tắc bộ đẩy. Con tàu lắc lư, xoay vòng. Những thanh chống kêu rít lên từ vỏ của chúng, mang theo những nốt nhạc mới từ cơn gió mạnh đang gào thét xung quanh con tàu.

Máy đo độ cao vẫn chạy quá nhanh. Con số Zero xuất hiện với tốc độ khủng khiếp.

'Bám chắc, thưa ngài!' Elver hét lên.

Curze vẫn bất động. Elver kéo các cần điều khiển trở lại, vặn chúng, cố gắng dừng chuyển động quay của con tàu và cân bằng nó nhưng không thành công.

Một giây sau, những tảng đá cứng chào đón con tàu bằng một tiếng va chạm vang dội.

Các càng hạ cánh chắc hẳn đã chịu tác động nặng nề vì con tàu vẫn nguyên vẹn. Tuy nhiên, Elver vẫn nghĩ cột sống của mình đã bị đá văng ra khỏi đỉnh đầu. Anh ta bất tỉnh, con tàu nằm ngang bằng trên một đồng bằng cát xám gợn sóng với những đám bụi bị gió cuốn đi. Anh thực sự ngạc nhiên khi mình vẫn còn sống. Những tín hiệu nhấp nháy và kêu lên lặng lẽ, tất cả những lời phàn nàn của chúng đều kết thúc. Màu xanh lá cây và màu vàng thay thế màu đỏ báo động.

Các chỉ số về môi trường cho thấy gió đang thổi cuồn cuộn và nhiệt độ đóng băng, nhưng không khí có đủ oxy để thở.

"Tôi đã làm được rồi," anh nói. Lần thứ hai trong ngày, khuôn mặt anh nở một nụ cười điên dại. 'Tôi đã làm được rồi!'

Anh ta nhìn quanh để tìm vị Primarch. Cửa buồng lái mở ra khoang chở hàng nhỏ. Curze đang tiến gần tới cửa thả.

Elver cảnh giác nhìn cơn bão bụi. Anh cần thiết bị bảo vệ.

Ít nhất là kính bảo hộ và mặt nạ phòng độc. Bụi như thế sẽ xé nát phổi anh ra. 'Thưa ngài, xin hãy đợi đã!'

Elver cố gắng tháo dây an toàn trước khi loạng choạng đứng dậy khỏi ghế phi công. Cổ anh vặn vẹo mạnh mẽ. Đầu anh đau nhức. Con tàu lắc lư khi đang hạ cánh trong cơn bão.

'Thưa ngài, xin đợi tôi, tôi cần chuẩn bị!'

Curze im lặng quay lại nhìn anh, tay ông ta lơ lửng trên nút bấm.

Elver lê mình qua cửa, bước vào tủ đựng đồ. Anh ta lôi bộ dụng cụ thở ra và đeo bình lọc lên lưng; anh ta không có thời gian để mặc chiếc áo khoác mà anh ta đã mang từ quỹ đạo xuống.

"Chúng ta đang ở nhà," Curze nói. "Ta sắp ra ngoài." Tay ông ấy đưa xuống phía công tắc để mở cửa.

'Đợi đã!' Elver hét lên. Thở hổn hển, anh cố gắng đeo ba lô vào, vặn nút để kích hoạt nó. Anh không thể kiểm tra xem thiết bị có hoạt động tốt hay không, điều mà lẽ ra anh ta phải làm trước.

Anh đang cố gắng đỡ ống ngậm mặt nạ phòng độc đang đung đưa trên ống cao su của nó thì Curze dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cửa và để Tsagualsa tràn vào trong tàu.

Tiếng gió rít lấn át tiếng vo ve của động cơ mở cửa.

Cánh cửa vừa mở hé thì bụi bột đã bay thẳng vào mặt Elver, làm khô cổ họng và miệng anh ngay lập tức, đồng thời cắt vào nội tạng của anh bằng những lưỡi dao cạo. Anh kéo mạnh mặt nạ phòng độc của mình; giống như tất cả các thiết bị của anh, nó là một mảnh tổng hợp được tận dụng từ những bộ phận tốt nhất trên Sheldroon. Ngay cả khi có sự bổ sung của phi hành đoàn để lựa chọn, nó vẫn tốt hơn một chút. Khi đoạn đường dốc đi xuống xa hơn, những mảnh vụn lớn hơn va vào nhau, cuốn theo một cơn gió đập vào mặt Elver. Anh ta nheo con mắt còn lại của mình, biết rằng nhìn vào cơn gió đó sẽ làm hỏng giác mạc của anh và mất đi chút ánh sáng anh còn nhìn thấy được.

Khi anh đeo kính bảo hộ và chớp mắt để rửa trôi những hạt sạn, Curze đã bước xuống mặt đất chết chóc, ông ta chậm rãi và trang nghiêm như một bóng ma đang tham dự đám tang của chính mình.

'Thưa Ngài!' Elver hét lên, nhưng lớp cao su và nhựa của chiếc mặt nạ đã bịt miệng anh ta, hấp thụ lời nói của anh ta và biến chúng thành một tiếng còi nguy hiểm. 'Thưa Ngài!'

Curze bước đi trong gió mà không gặp khó khăn gì, ông ta đứng thẳng như một bức tượng, chiếc áo choàng quấn chặt quanh người như một tấm vải quấn.

Elver thì phải vật lộn chống lại sức mạnh thô bạo của cơn bão, cả hành tinh dường như đang chống lại anh ta. Cái chân cụt của anh đau dữ dội khi anh đặt cái chân giả thô sơ của mình lên boong và chống cự lại cơn gió mạnh. Bụi quay cuồng bên trong con tàu. Gió xé toạc bất cứ thứ gì không được buộc chặt. Lớp sơn đã rỗ bị những lớp cát tàn nhẫn rữa trôi đi, những vật sắc nhọn bay trong gió một cách không mong muốn. "Thưa Ngài!' anh ta hét lên.

Elver trải qua một nỗi kinh hoàng khủng khiếp rằng anh sẽ không gặp lại Konrad Curze nữa, rằng anh sẽ đi vào cơn bão và bị lạc. Curze là một con quái vật, kẻ hành hạ anh, nhưng giữa họ có một mối liên kết kỳ lạ.

Cùng lúc đó, lời thì thầm quyến rũ của tự do lôi kéo. Anh ta có thể đóng cửa lại, chặn gió, cất cánh bằng chiếc Sheldroon và tăng tốc tới bất cứ hệ sao nào anh ta có thể tìm thấy. Gần nhất là mười năm "hải trình", trên tàu có đủ đồ dự trữ cho anh ta. Anh ta sẽ là chủ con tàu của chính mình. Anh ta vẫn còn trẻ. Anh ta có thể xây dựng một thủy thủ đoàn cho riêng mình, bán bớt hàng hóa và đi một lộ trình mới giữa những vì sao mới. Trong một vài năm nữa, anh ta thậm chí có thể đủ khả năng mua các loại tay chân giả mới để bù đắp những tổn thương mà Curze đã gây ra.

Anh ta lưỡng lự.

Vị Primarch đã khuất dạng sau cơn gió và đống cát tàn nhẫn của nó. Anh ta đang có những khoảnh khắc để quyết định. Tự do, hay là nỗi kinh hoàng?

Với tất cả sự thách thức của mình, anh biết tự do là một lời nói dối. Chính bản thân khái niệm này đã vô lý. Anh ta đã từng là nô lệ, bây giờ anh ta là nô lệ của một kẻ khác. Trong thiên hà của những kẻ không có tự do, một nô lệ có thể thấy hãnh diện bởi chính chủ nhân của mình. Anh đã phục vụ chính cái chết . Còn có vị chúa tể nào mạnh hơn thế nữa?

'Chủ nhân' anh ta hét lên, loạng choạng lao vào cơn bão. 'Chờ tôi! Đợi đã, thưa chủ nhân !'

Cái lạnh chết người xé toạc cơ thể anh với lực mạnh như gió. Anh thở hổn hển khi bị móng vuốt của những cơn gió cắn xé. Anh ta loạng choạng tiến về phía trước; đã quá muộn để quay lại lấy áo khoác. Curze là cột trụ của màn đêm trong bóng tối xám xịt thường trực của Tsagualsa. Elver vội vã đuổi theo ông ta, vật lộn với thời tiết nơi mà vị Primarch dường như quá bình thản lướt trôi qua nó.

Cuộc truy đuổi chậm chạp tiếp tục trong một giờ. Elver mất cảm giác ở tứ chi. Cát đã chui vào cánh tay trợ lực khiến nó gặp trục trặc. Nhiều cát hơn nữa kẹt trong cái chân trụ của anh ta, xé rách những vết sẹo ở chân. Anh ta vẫn cố gắng tiếp tục. Dần dần cơn bão hết cơn cuồng nộ, giảm dần cho đến khi gió biến mất hoàn toàn, và Elver đang bước đi qua một thế giới tĩnh lặng, nơi các hạt bụi mịn lơ lửng trong không khí, và tiếng động duy nhất là tiếng thở rít của anh ta qua mặt nạ phòng độc.

Curze vẫn giữ nguyên khoảng cách phía trước, không bao giờ lùi lại, không bao giờ lại gần. Bây giờ anh thấy rằng vị Primarch đã cố tình chờ đợi khi anh tụt lại quá xa phía sau cho đến khi Elver tiến lại gần lên phía trước.

Một bóng đen hiện ra từ màn sương mù dày đặc. Lúc đầu, Elver tưởng đó là một ngọn núi, nhưng thực ra nó còn hùng vĩ hơn thế nhiều.

Không khí bụi bặm tách ra, để lại một tòa nhà khổng lồ. Đá đen vẫn có độ bóng cao bất chấp tính chất khắc nghiệt của thời tiết, nó lấp lánh trước mắt anh ta. Một mảng trắng nhỏ gần đường chân trời cho thấy vị trí của mặt trời. Ánh sáng của buổi hoàng hôn thảm hại này chiếu lên các lỗ châu mai và những cánh cổng hùng vĩ, cũng như những cửa sổ chứa đầy đồ đá tinh xảo và kính mịn. vị Primarch dừng lại trước một cánh cổng rộng mở nối liền với bức tường cao hàng trăm mét.

Elver tăng tốc độ gấp đôi và mệt mỏi tham gia cùng với kẻ hành hạ mình.

"Nhà của ta," Konrad Curze nói, mặc dù từ ngữ đó không phù hợp với một nơi ở rộng lớn như vậy.

Khi không khí đã trong lành và khi bụi đã rơi xuống, Elver thấy rằng cung điện vẫn chưa hoàn thành. Nhiều cửa ra vào và cửa sổ là những lỗ trống. Các đoạn phía trên kết thúc bằng các bộ khung gia cố chờ đón các tầng cao hơn. Anh ta nghĩ công trình này không những chưa hoàn thiện, mà là còn chưa bị bỏ hoang. Các thiết bị xây dựng và các kiện hàng vật liệu giấu dưới những đụn cát chất đống quanh chân tường, những tấm bạt bị xé toạc sau nhiều năm bão tố. Tấm che giàn giáo treo cờ rũ. Không có linh hồn nào ở bên cạnh hai người họ, không có sự sống nào cả.

"Bây giờ chúng ta sẽ chờ đợi," Curze nói.

"Để chờ cái gì ạ?" Elver hỏi.

"Chờ ai à?," Curze nói. 'Chờ các con trai của ta.'

Elver lấy đống hàng từ tàu và dựng một cái trại nhỏ cho vị lãnh chúa của mình. Họ đã thoát khỏi cơn gió bụi khắc nghiệt nhất nhưng trời vẫn lạnh, vẫn khắc nghiệt. Chắc hẳn có nhiều sảnh trong lâu đài, nhưng khi Elver nài ép vào trong, Curze từ chối.

"Chúng ta sẽ vào trong sau," ông ta quả quyết. 'Bây giờ không phải là thời điểm định mệnh. Chúng ta đợi ở đây cho đến khi đến thời điểm thích hợp." Ông ta không nói gì thêm mà chỉ ngồi ở chỗ khuất của cánh cổng, nơi ông ta bất động, cúi đầu trong nhiều ngày. Elver sợ ông ta có thể đã chết , nhưng không dám tới kiểm tra.

Các con trai của Curze đến từng đợt một, được thông báo bằng tiếng gầm rú trong đêm. Elver chui ra khỏi túi ngủ giữa một cơn mưa cát. vị Primarch lúc này đang đứng, trông ông ta còn tối hơn cả màn đêm,

Tiếng sấm của một con tàu vũ trang vang rền khắp bầu trời. Sức mạnh của cơn bão không dễ dàng giảm xuống, bị giữ bởi điện tích tĩnh điện và tồn tại lâu đến mức Elver tự hỏi liệu có thể nhìn thấy các ngôi sao từ bề mặt Tsagualsa hay không. Khi Elver với tay lấy đồ vật, anh ta được thưởng bằng những tia điện và vết chích vào thịt. Hiệu ứng tương tự kéo theo những lưới ánh sáng phía sau những con tàu khi chúng lao xuống, và mặc dù bản thân con tàu vô hình trong bầu không khí bụi bặm, những tia sét xanh theo đuổi chúng vẫn nhảy múa thành những bông hoa rực rỡ trên bầu trời.

Những con tàu hạ cánh với tiếng kêu ồn ào của loài chim cách xa pháo đài còn đang xây dở. Elver đi tới cánh cổng và chờ đợi những đứa con của chủ nhân mình.

Một nhóm năm người mạnh mẽ xuất hiện. Ánh sáng từ thấu kính mũ trụ của họ thật nổi bật, những đường nghiêng màu đỏ trong bóng tối giống như mắt của loài vật. Họ đến với cha mình, người cao hơn họ, còn họ thì cao hơn Elver. Trời tối đến nỗi hình dáng của họ thật mờ nhạt, với các cạnh cứng được làm nổi bật bởi ánh sáng đẫm máu từ thấu kính mũ trụ, và những tia sáng phóng điện chiếu thẳng vào áo giáp của họ. Tia sét vẽ trên áo giáp nhấp nháy dưới ánh sáng ngắn ngủi này, khiến hình dạng của họ càng thêm rối rắm. Các biểu tượng trông khác nhau - hầu hết đều có hình đầu của thần chết trên tấm che mặt, và hộp sọ của các nạn nhân đập lộp cộp vào nhau trên dây xích treo trên vai họ.

Trải qua nhiều năm với một vị Primarch không làm giảm đi sự kính trọng của Elver đối với những sinh vật này. Họ là những sinh vật khủng khiếp hơn cả cha ruột của họ, anh ta có thể thấy điều đó. Curze rõ ràng là bị điên, bị tra tấn bởi những xung đột và cảm giác bất công khủng khiếp. Những chiến binh này không điên. Họ đã làm theo tấm gương hèn hạ của vị lãnh chúa của họ một cách thoải mái nhất.

'Thợ Săn Linh Hồn." Curze lên tiếng.

Thủ lĩnh của họ quỳ trong lớp bụi, theo sau là đồng đội của anh ta.

"Kẻ Ám Đêm," người chiến binh nói.

"Các ngươi đã đến," Curze nói. Lần duy nhất Elver thấy ông ta mỉm cười là với các chiến binh của mình.

"Con đã thấy trước sự trở lại của Cha.' Thợ Săn Linh Hồn ngẩng cao chiếc mũ của mình lên trên. 'Chúng con đã nghe thấy cuộc gọi của Cha. Chúng con là những đứa con trung thành của Cha. Chúng con đã ở đây.'

"Có quá ít người như ngươi," Curze buồn bã nói.

Câu trả lời của Thợ Săn Linh Hồn rất cứng rắn. 'Chúng con đã chảy máu. Chúng con đã chết . Chúng con đã chiến đấu trên Terra. Người đã không ở đó. Tại sao Người lại bỏ rơi chúng con?'

"Đứng dậy đi, Talos," Curze nói ngắn gọn, sự khoan dung của ông ta trở nên chua chát trước câu hỏi. 'Toàn bộ các ngươi, Móng Vuốt Số Một của Đại Đội Mười.'

Họ đều đã đứng dậy.

"Có tin tức gì về Sevatar không?" Curze hỏi. "Ta nghĩ hắn sẽ đến đây trước.'

Tiếng tách tách vang lên từ mũ trụ khi họ trò chuyện riêng tư với nhau.

"Cha thật sự không biết gì à?' cuối cùng Talos đã hỏi.

Curze nói: "Lần cuối cùng ta nhìn thấy hắn là khi hắn đổ bộ lên con tàu Invincible Reason mà không được ta yêu cầu. Ta lạc mất hắn khi đang chiến đấu với Lion"

"Vì lý do đó, chúng con nghĩ Cha có thể đã biết chuyện gì đã xảy ra," Talos nói. 'Chúng con không có tin tức gì về ông ta kể từ khi đó.'

Một người khác lên tiếng, giọng của một kẻ sát nhân lạnh lùng vang lên từ chiếc loa trên mũ sắt.

'Ngài ấy chắc chắn đã chết , thưa cha. Lion đã bắt ngài ấy khi hắn bắt được cha. Không ai nghe nói về số phận của ngài ấy kể từ Thramas."

"Chúng ta không ai chắc rằng ngài ấy đã chết , Xarl," một người khác nói.

"Rất có thể," Talos nói.

"Horus đã thua," tên sát nhân nói.

Curze nhìn các con trai mình một cách thương hại. "Ngươi có tin rằng nó có thể diễn ra theo cách khác không?"

Kẻ giết người tức giận trước câu trả lời và quay đầu đi.


Talos Valcoran - Thợ săn linh hồn



Thêm nhiều tên khổng lồ xuất hiện từ màn đêm bụi bặm. Đôi mắt của chúng trợn trừng, đờ đẫn như những con côn trùng dạ quang. Curze đã hỏi nhiều lần về cái người tên Sevatar, nhưng không có thông tin gì về số phận của anh ta. Tất cả đều nói giống nhau rằng anh ta đã bị rơi vào tay Dark Angels.

Curze khảo vấn các con trai của mình. "Các con là những kẻ đầu tiên đến đây. Nhiều hơn nữa sẽ theo sau. Tất cả các con đã chiến đấu hết mình và kiệt sức. Ta đã phải chịu đựng những sự kiện vượt xa sự hiểu biết của con. Vào thời điểm đó, đức tin của ta đã bị thử thách bởi lũ quỷ và những người anh em của ta. Ta trở về từ cõi chết chỉ trong một thời gian."

'Đừng nói như vậy, thưa cha,' Talos nói. 'Thời gian có thể kể một câu chuyện khác.'

'Định mệnh đã được an bài!' Curze lên tiếng. 'Con đường của định mệnh không thể thay đổi. Horus luôn luôn thua cuộc. Ta đang sắp chết . Khi ta ra đi, các con của ta sẽ mang sự thật lên các vì sao và phá bỏ tòa lâu đài dối trá do người cha của ta đã xây dựng. Cho đến lúc đó..."

Ông ta nhìn lên những bức tường đang hoàn thiện một nửa của cung điện của mình. 'Chúng ta sẽ xây dựng một lâu đài chưa từng thấy, trong những căn phòng được trang bị bởi những cơn ác mộng của những con người lương thiện. Ở đó, ta sẽ viết nên những câu kinh cầu nguyện về sự tuyệt vọng của mình, liều thuốc giải độc tuyệt vời cho niềm hy vọng đang hoành hành nhân loại chúng ta.'

Một chút động lực nào đó đã chạy trốn khỏi anh ta cùng với những lời nói. Khi Curze quay lưng lại với các con trai của mình. Elver vô tình bắt gặp ánh mắt của ông ta, và có lẽ do năng khiếu tiềm ẩn của Elver, giữa họ đã có một mối liên kết hiểu biết. Elver uống vào những kiến ​​thức chưa được lọc, đột ngột hiểu ra rằng Curze chỉ tin một nửa vào những gì mình nói.

"Ngài... Ngài sợ mình đã mắc sai lầm," Elver thì thầm.

Anh ta không thể tự kiềm chế bản thân mình. Anh ta biết ngay lúc anh nói điều đó, anh ta coi như đã xong đời

Ngôn ngữ cơ thể của Curze trở nên nguy hiểm, khiến các con trai của ông ta không khỏi đặt ra nghi vấn,

'Còn hắn ta thì sao, thưa Cha? Còn tên nô lệ của Cha thì sao?"

Curze giữ tròng mắt Elver trong tay. Những chiếc răng nhọn, đen lộ ra giữa đôi môi hé mở của Curze.

"Ta đã xong việc với hắn ta rồi, Đội trưởng Vandred. Hãy xử lý hắn ta theo ý ngươi muốn."

Hàng chục cặp mắt màu hồng ngọc xếch tỏa ánh sáng ác độc lên Elver.

'Thưa ngài!' Elver gào lên.

Một bàn tay bọc thép đã vươn tới anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro