CHƯƠNG 5: NGƯỜI HÀNH KHÁCH THỨ NĂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những giấc mơ của Elver chưa bao giờ đẹp đẽ.

Theo từng chủ đề, chúng tách ra thành xương, máu và mưa lửa. Những thành phố đầy than hồng nơi tro bụi từ trên trời rơi xuống vô tận là đặc trưng nặng nề. Đêm của anh là một ngày tận thế dài. Trong những trường hợp hiếm hoi, giấc mơ của anh không bị đốt cháy, anh bị Overton đến viếng thăm căn nhà gỗ của anh với tất cả cơn thịnh nộ của lão, bị đánh đập vì sự xấc xược, vì tuổi trẻ của anh, hoặc bất cứ điều gì khác mà Overton bày ra để xúc phạm anh. Những giấc mơ gần như tồi tệ như khi lão ta đến gọi anh dậy, khi Elver còn trẻ và không có khả năng chống cự lại lão ta.

Trong những trường hợp hiếm hoi hơn nữa, anh không mơ thấy ngày tận thế và lão thuyền trưởng, anh đã mơ về ngôi nhà trên con tàu mà anh đã chào đời. Theo tính toán của anh, điều cuối cùng là điều tồi tệ nhất. Không phải vì những giấc mơ dễ chịu mà vì sự thất vọng tột độ khi thức dậy.

Không có gì ngạc nhiên khi Elver không thích ngủ. Khi cần thiết, như mọi con người đều phải làm, anh ta chỉ có thể ngủ với sự trợ giúp rất lớn từ.... Phần lớn số tiền lương thảm hại của Elver là dành cho dược phẩm, ma túy nếu anh ta có thể mua được, trong đó rượu chiếm vị trí thứ ba, tuy xa xôi nhưng cần thiết. Đánh gục chính mình là cách duy nhất để anh có thể ngủ được. Nếu không dùng thứ gì, anh ta sẽ nằm thao thức trên chiếc giường nhỏ bé của mình và sợ hãi tới bất tỉnh. Anh gọi bộ ba chất gây say này là những người bạn giúp đỡ của mình. Trên thực tế, anh là một kẻ nghiện ngập vô vọng.

May mắn thay cho anh, sự rộng lớn của Imperium đã tạo ra một loạt các loại ma túy đáng kinh ngạc, và công việc của anh với tư cách là người phân phối biểu đồ đã giúp anh tiếp cận được một phần hàng lậu đáng mừng. Mặc dù tàu Sheldroon bị giới hạn ở năm cổng trong hai hệ sao, nhưng mảnh đất nhỏ bé này của nhân loại còn nhiều hơn những gì hầu hết mọi người từng thấy và mang đến nhiều cơ hội cho những người đàn ông tuyệt vọng.

Elver tự coi mình là một kẻ tuyệt vọng.

Cái đêm họ kéo cỗ quan tài lên tàu, Elver mơ thấy những hành lang tối tăm đầy mồ hôi và vang lên tiếng la hét. Thuốc phá vỡ những giấc mơ thành những mảnh ghép hình, tất cả đều khó chịu, nhưng tốt hơn nhiều so với việc nhớ lại toàn bộ chúng. Thuốc làm cho anh khó tỉnh lại. Nhờ chúng mà anh đã ngủ quên suốt thời gian đầu của cuộc khủng hoảng.

Anh hình như đang nghe thấy tiếng chuông báo động của Sheldroon vang lên trong khoảng thời gian ngắn và anh thấy khó thở. Ai đó ở hành lang đang đập cửa với vẻ khăng khăng ám chỉ rằng họ sẽ không rời đi sớm.

Kim loại bóp nghẹt tiếng la hét, nhưng không đủ để khiến nó không nghe thấy được.

'Elver! Elver, Hoàng đế nguyền rủa mày! Elver! Thức dậy!'

'Cái gì?' Một cảm giác mơ hồ, mất kết nối ép tâm trí đang tỉnh táo của Elver trở thành một quả bóng bị xịt. Miệng anh khô khốc, nước bọt dường như đã chảy hết lên ngực. Anh lau sạch mặt bằng mu bàn tay, nhăn mặt vì hơi thở có mùi chua của thuốc.

'Là tao đây, Elver! Endson. Mở cái cửa chết tiệt đó ra!" Endson là một trong những thành viên ít khó chịu nhất trong thủy thủ đoàn. Điều đó không làm cho sự xâm nhập của hắn ta được chào đón. Elver rên rỉ và kéo chiếc gối bẩn lên đầu.

Tiếng đập cửa dừng lại trong vài giây. Mọi suy nghĩ nhẹ nhõm mà Elver có trước sự ra đi của Endson đều bị xua tan khi tiếng đập lại bắt đầu, lần này là tiếng kim loại va vào nhau. Tiếng đập của Endson đúng lúc với tiếng chuông báo động.

"Elver!" Endson hét lên. "Tao sẽ không đi cho đến khi mày ra khỏi đó!' Rõ ràng là Endson sẽ không để cho anh yên.

'Được rồi, được rồi!' Elver đứng dậy và mò mẫm đi ra cửa, đá một cái chai rỗng xuống sàn trên đường đi. Có lẽ việc đuổi thuốc an thần bằng nửa lít nước sinh hoạt đã không khôn ngoan đến thế.

Anh ta đang run rẩy sau giấc ngủ say. Tay chân anh mềm mại như bông. Hai lần thử, cánh cửa mở ra và Elver lại kiệt sức.

Cánh cửa trượt ra không đúng lúc, Elver suýt bị một bình chữa cháy đập thẳng vào mặt.

"Tại sao mày lại dùng bình chữa cháy đập vào cửa phòng tao?" Elver hỏi, thực sự bối rối.

"Bởi mày chưa chịu dậy!'

'Đó là vì tao không muốn.'

Endson trố mắt nhìn anh. 'Nhưng mọi người phải đến. Thuyền trưởng đã nói."

Elver nheo mắt nhìn hắn. Khuôn mặt của Endson khó có thể đứng yên, bay đi bay lại như làn khói.

'Lạy chín người trung thành, mày lại phê pha rồi!' Endson nói.

Elver lắp bắp. 'Không thể ngủ được.'

"Mày nên tỉnh táo lại! Thuyền trưởng muốn tất cả mọi người.' Khuôn mặt dao động của Endson đang dần biến thành một khung cảnh đầy sợ hãi. 'Đi với tao!' Hắn nắm lấy cánh tay Elver và kéo anh vào hành lang.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" anh hỏi.

"Mày nghĩ ở đâu?" Endson hổn hển nói. 'Vịnh đánh bắt!'

Giống như những người khác, Tolly Kiner được triệu tập đến khu vực đánh bắt, nhưng hắn ta không hề vội vàng. Hắn đã ở dưới đáy tàu. Không ai xuống đó trừ khi họ phải làm vậy, đó là lý do tại sao Kiner thích nơi này- bởi vì nó khiến hắn nhớ đến những khu mỏ mà hắn từng làm việc, trước khi một hành vi bừa bãi với chiếc búa khoan và khuôn mặt của một gã đàn ông khác đã buộc sự nghiệp của hắn phải chuyển sang hướng mới này.

'Kiner, Kiner, tao biết là mày có thể nghe thấy tao nói mà, hãy lên đây mau.'

Tiếng vox phá hỏng sự yên tĩnh. Kiner tặc lưỡi và đập tay vào máy vox đặt ở thắt lưng để tắt nó đi. Tương tự như vậy, hắn phớt lờ tiếng ồn ào của chuông báo động, nơi đây tiếng chuông quá mờ nhạt và chẳng ảnh hưởng gì.

Không ai ngoại trừ một người đã quen với những điều kiện tồi tệ nhất lại muốn đương đầu với hơi nước hôi hám của đáy tàu và nước nhiễm độc chảy tràn trong bể thu gom. Tất cả chỉ vì con người cần nước để tồn tại và buộc phải mang nước đi khắp mọi nơi. Số lượng các cuộc chiến tranh giành nước trong lịch sử nhân loại không thể đếm hết được. Tolly Kiner không đặc biệt nhận thức được điều đó, nhưng hắn biết rằng không có nước thì không thể có sự sống.

Nước có đường đi của nó. Nước không phải là một tù nhân dễ giam cầm. Nó không thích bị giam giữ mà tận dụng mọi cơ hội để trốn thoát, ăn mòn đường đi của mình qua những đường ống cổ xưa hoặc chui ra ngoài những lớp niêm phong không phù hợp. Như mọi khi, nước chảy xuống tận đáy nơi không còn nơi nào khác để đi. Chẳng có gì khác biệt khi lực hấp dẫn mà nó tuân theo là nhân tạo; chỉ cần có chỗ trũng, nước sẽ tìm đến nơi đó.

Đó là lý do tại sao những con tàu không gian cần có đáy tàu, không khác gì những máng xối tồi tàn của những chiếc thuyền buồm bằng gỗ cổ xưa. Từng giọt nước ngưng tụ không đúng cách, từng giọt nước thải từ các ống thải bị vỡ, từng ngụm khẩu phần ăn tổng hợp bị đổ tràn của thủy thủ đoàn đều chảy vào những chiếc bể chứa xấu xí, nơi nó trộn lẫn với nhiên liệu và dầu và ai biết còn thứ gì nữa, ngào trộn thành một món súp cặn bã.

Ở một con tàu hoạt động tốt, chất lỏng sẽ được rút ra để tái xử lý, các thùng chứa sẽ được hút cặn và cọ rửa tại mỗi bến tàu. Sheldroon không phải là một con tàu được vận hành tốt. Các đáy của nó tràn ra, chất lỏng tràn ra khỏi vị trí đã định. Việc thiếu sự thanh lọc đã tạo cơ hội cho những sinh vật khác ngoài con người. Ở nơi đó, thuật giả kim kỳ lạ của sự sống đã tạo nên một thế giới nhỏ bé.

Tầng dưới cùng trải dài ba trăm mét về hai phía của cầu thang dẫn vào và lối đi đồng hành ở trung tâm của nó, và hàng trăm mét về phía trước và phía sau, tất cả đều chứa đầy nước. Một bệ nâng rỉ sét nằm cách xa chân cầu thang một khoảng, nhưng Kiner chưa bao giờ sử dụng nó. Động cơ gầm gừ của nó đã phá hủy sự yên bình của nơi này.

Nước thải dâng cao vượt quá mép của các bể chứa hình vuông – có thể nhìn thấy bên dưới bề mặt, chúng phủ đầy tảo– và cuốn trôi các lối đi phía dưới. Ở một số nơi, cây nguyên sinh mọc lên tạo thành những hòn đảo nhỏ. Không có nhiều không gian chức năng ở dưới đó; trần nhà không cần phải cao và do đó không cần thiết. Dây cáp treo thấp tới mức có thể xiết cổ một người đàn ông bất cẩn. Các bóng đèn Lumens cảnh báo các mối nguy hiểm va chạm khi phát sáng. Những chiếc đáy tàu không được tạo ra cho sự sống, con người hay thứ gì khác, nhưng Kiner tìm thấy niềm vui giải trí trong cái đầm lầy có viền kim loại này.

Các đáy tàu hỗ trợ sự đa dạng đáng kinh ngạc cho các sinh vật. Có những con chuột, giống loài của chúng đã lan rộng và nhanh chóng như loài người trên khắp các vì sao, nhưng ngoài ra còn có rất nhiều loài khác. Côn trùng đột biến của hàng chục thế giới. Các loài lưỡng cư phát sáng đã tiến hóa bên trong thân của các con tàu và lây lan qua các nguồn nước bị ô nhiễm. Những kẻ săn mồi có thân hình trơn nhẵn với hàm răng như những mũi kim. Không ai khác quan tâm đến quần thể sinh vật lạc lõng của Sheldroon. Kiner giữ bí mật cho riêng mình. Hắn ta đã trở thành một người theo chủ nghĩa tự nhiên, mặc dù thuộc loại nghiệp dư.

Hắn ta ngân nga khi chọc ngoáy vào một cái bể đầy chất nhờn. Mùi hữu cơ nồng nặc bốc lên từ phía dưới khi hắn cào cây sào dọc theo nó. Mùi của đáy tàu dịu đi, không đến nỗi tệ như người ta nghĩ đến những gì đã đi vào thùng chứa. Tiếng còi báo động từ các tầng trên ngày càng lớn hơn. Mệnh lệnh của lão thuyền trưởng được truyền đi khắp con tàu, vang vọng tới tận đáy tàu từ những chiếc loa vox hiếm khi được sử dụng ở nơi đây.

'Tất cả thủy thủ đoàn hãy tập trung về vịnh đánh bắt ngay lập tức. Điều đó có nghĩa là cả mày cũng vậy, Tolly Kiner!'

Những chiếc loa vang lên với tiếng rè rè sột soạt. Những tiếng vang phải mất một thời gian dài mới tắt, và những sinh vật ở vực sâu tiếp tục phận sự của mình.

Kiner cau mày nhìn cặp loa.

'Hãy để tôi yên!' hắn càu nhàu. Máy vox của hắn reo lên, yêu cầu được bật lại.

Những cảnh báo bắt đầu đến với hắn. Hắn nhìn về phía cầu thang, nơi phát ra phần lớn ánh sáng trong hành lang. Hầu hết các đèn lumen đã tắt hoặc chứa đầy nước, chất nhờn và mờ đi đến mức vô dụng.

"Ngai vàng nguyền rủa các người đi," hắn hét lên.

Hắn tiếc nuối đặt cây sào xuống, phủi bụi trên đầu gối rồi quay lại, rồi hắn đâm thẳng vào một thứ khổng lồ mà hắn hoàn toàn không nhìn thấy.

Hắn lùi lại một bước. Hắn nhìn thấy một khuôn mặt rạng rỡ, đang cười toe toét với hắn.

Đôi mắt đen cứ mãi nhìn xuống hắn. Chúng không hề ác ý với hắn, có lẽ đôi mắt đó gần như tử tế, nhưng có một cơn kích thích lấp lánh xa xa trong chúng ám chỉ sự điên rồ không thể nguôi ngoai.

'Xin chào, phàm nhân. Tên ngươi là gì?' sinh vật đó nói với giọng điệu có thể coi là dễ chịu, nếu không phải vì cái lạnh tỏa ra từ nó và mùi hơi thở của nó như một cái lò mổ.

Tolly Kiner há hốc mồm. Hắn cố lùi lại một bước nữa để chuẩn bị chạy trốn, nhưng chân hắn lơ lửng trên mặt nước, và hắn buộc phải ở yên tại chỗ.

'T-T-Tolly. Tolly Kiner," Tolly Kiner nói.

Sinh vật đó tiến một bước gần hơn. Kiner căng thẳng và ngả người ra sau, loạng choạng và có nguy cơ rơi xuống đáy nước. Tên khổng lồ không mặc gì ngoài một chiếc áo choàng rách rưới để lộ làn da nhợt nhạt với hàng nghìn vết sẹo và bám đầy bụi bẩn. Nó tỏa ra một mùi đặc biệt có vẻ rất quyến rũ, bất chấp sự bẩn thỉu của sinh vật này. Một con ruồi bay vo ve trên đầu Kiner. Đám ruồi thường bắt đầu làm phiền hắn sau khi hắn ở dưới đó một thời gian, nhưng không con ruồi nào dám bén mảng gần gã khổng lồ.

'Hãy nói cho ta biết, T-T-Tolly Kiner, kẻ nào hiện đang ngồi trên ngai vàng của Terra?'

Kiner nhăn mày trước câu hỏi.

'Có phải là Hoàng đế không? Hoàng đế của nhân loại?' Sinh vật đó nói.

Tolly là một gã đàn ông giản dị và không thể biết được cách đây không lâu đã có người khác suýt chiếm lấy vị trí của Hoàng đế. Hắn gật đầu.

Người khổng lồ thở ra một luồng khí thờ ơ thuần túy. 'Vậy là cha ta đã thắng. Ta biết ông ta sẽ thắng . Rốt cuộc thì ta cũng đã nhìn thấy nó." Hắn đưa tay ra và đẩy cằm Kiner lên bằng đầu một chiếc móng tay rách rưới, đen xì. 'Và ngày hiện tại là ngày nào?'

'Tôi-tôi-tôi-tôi–'

'Suỵt,' người khổng lồ nói. "Ngươi là thủy thủ đoàn trên một con tàu không gian." Ông ta dang rộng cánh tay và chỉ tay về phía bãi đầm lầy nơi đáy tàu. Phong thái của ông ta mê hoặc đến nỗi Kiner nhìn thấy nơi này như chìm trong một thứ ánh sáng mới mẻ và huy hoàng.

'Một người hùng của những con đường không gian. Một gã đàn ông như ngươi phải biết năm nay là năm nào? Trên tàu chắc chắn phải giữ nhật ký. Hay là chiến thắng cũng tệ như thất bại hả?'

"Ngày... ngày tháng?" Kiner nói.

"Đúng vậy, ngày tháng," sinh vật đó lên tiếng.

Tolly Kiner nuốt khan. 'Tôi nghĩ, theo những gì tôi có thể nói, đó là do không có Astropath của riêng mình và vì vậy, bây giờ là thiên niên kỷ ba mươi mốt, năm ba mươi hai, chấp nhận độ lệch cộng hoặc trừ từ hai đến ba năm, như dự kiến.'

"Cộng hoặc trừ độ lệch," sinh vật đó tán thành mà nói. 'Bây giờ ngươi có vẻ giống như một nhà du hành vũ trụ rồi đấy, Tolly Kiner, chứ không phải là một kẻ đào bới hố xí tầm thường! Ngươi nói là ba mươi mốt hoặc ba mươi hai, ngươi chắc chứ ?"

Kiner gật đầu lia lịa.

'Thời gian ngắn quá nhỉ ?' Sinh vật thở dài. 'Ồ, ta cứ nghĩ rằng nó còn có thể tệ hơn. Chẳng hạn như là, sự vĩnh cửu," ông ta nói. Ông ta tỏ ra mong đợi trước câu nói hóm hỉnh này và mong đợi Kiner sẽ cùng hưởng ứng câu chuyện cười này.

"Ngài...Ngài có phải là một Primarch không?" Tolly Kiner buột miệng.

Sinh vật đó cười toe toét.

'Đúng, ta là một Primarch,' sinh vật đó nói. "Ta là kẻ đáng nguyền rủa nhất trong số những đứa con trai bị nguyền rủa của Hoàng đế.' Hàm răng sắc nhọn tạo nên nụ cười của loài cá mập. 'Bị ném vào khoảng không bởi người anh trai yêu quý của ta, người được gọi là Thiên thần vĩ đại của Baal."

Ông ta thúc vào ngực gã đàn ông. Lực va chạm khiến Kiner rên rỉ. "Ta đoán đó là kiến thức phổ thông, nên ta chắc chắn rằng ngươi đang thắc mắc ta là ai trong số hai mươi người. Ngươi có thể đoán ra không ?'

Tolly Kiner lắc đầu.

"Ta cá là ngươi biết," ông ta nói giọng vui vẻ, rồi đe dọa khi nói tên, "Nói tên của ta ra mau."

Kiner nuốt khan. Hắn có một ý niệm mơ hồ về kẻ tàn ác này là ai. Kiến thức làm lưỡi hắn tê liệt trong vòm miệng.

Sinh vật đó nghiêng người lại gần. 'Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết, miễn là ngươi hứa sẽ giữ nó cho riêng mình. Ngươi sẽ làm được phải không? Hãy hứa ngay bây giờ. Coi nào. Ta biết ngươi đang sợ hãi.' Người khổng lồ ngửi quanh đầu Kiner. "Ta có thể ngửi thấy nó.'

Tolly Kiner gật đầu, vẫn trong trạng thái kinh hoàng câm lặng.

"Ta là Konrad Curze," sinh vật đó nói, rùng mình vì được giải thoát khi gọi tên mình. 'Kẻ Ám Đêm. Vị Primarch thứ tám, cha đẻ của Quân đoàn Astartes Night Lord.' Curze lười biếng vòng bàn tay quanh cổ Kiner và nhấc hắn lên khỏi mặt đất cho đến khi mặt Kiner ngang tầm với mặt Curze.

Một âm thanh ẩm ướt phát ra từ Tolly Kiner, theo sau là mùi tròn trịa ấm áp toả ra của bộ ruột đã trống rỗng.

'Ta thấy ngươi cũng đã nghe nói về ta. Chà, thế là ta thỏa mãn rồi." Curze liếc nhìn một cách khủng khiếp. 'Ngươi biết đấy, ta đang thắc mắc một điều khác. Ngươi có biết đó là gì không?'

Bàn tay lạnh ngắt của ông quấn quanh cổ Tolly Kiner. Kiner bắt đầu khóc rống lên.

"Ta đang tự hỏi ngươi sẽ tạo ra những âm thanh gì khi ta lột da sống ngươi."

Ông dùng một đầu móng tay sắc nhọn xuyên xuống ngực Kiner, rạch xuống một đường da.

'Chúng ta hãy cùng tìm hiểu nhé?'

Overton trừng mắt nhìn từng người một, không để sót một thành viên nào trong thủy thủ đoàn hoặc các hành khách bằng ánh mắt giận dữ nhất. Irsk và Kutskin, những tay sai đô con nhất của lão ta, sát cánh cùng lão thuyền trưởng và bắt chước vẻ mặt hung dữ của lão ta mặc dù không có cùng niềm tin, hành động gượng gạo khi họ hèn nhát và không trung thành như những người còn lại trong thủy thủ đoàn.

"Có ai đó đã ở dưới đây," Overton nói. "Ai đó đã làm việc này." Lão Thuyền trưởng chỉ vào cỗ quan tài, vẫn ở giữa sàn, giờ đã tan băng và hơi nước đọng lại ở các bên, nhưng – quan trọng nhất – không có còn ai ở trong đó.

Tất cả họ đều có mặt, ngoại trừ Tolly Kiner. Sự vắng mặt của Kiner cho thấy hắn ta là người mở quan tài, điều này làm giảm bớt sự nghi ngờ đối với những người còn lại, Endson thì thầm vào tai Elver. Elver nửa nghe nửa chừng, không tin lý thuyết của hắn ta lấy một giây. Còn một khả năng khác, đó là không ai trong số họ mở nó ra, nhưng kẻ cư ngụ bên trong đã tự giải thoát.

"Chúng ta đã thoát khỏi diện nghi vấn, mày và tao," Endson thì thầm. 'Một khi lão ta bắt được ai đã làm điều đó thì đáng đời hắn. Nhiều khoản thanh toán hơn dành cho chúng ta, phải không? Chúng ta đã thoát khỏi khó khăn!'

Overton vẫn đang nói. Elver cũng không nghe thấy hắn ta. Tiếng lảm nhảm của Endson và những lời buộc tội của thuyền trưởng trôi đi trong nhận thức của anh giống như những tần số xung đột trên một kênh vox bị điều chỉnh sai.

"...ngày trả lương lớn nhất mà chúng ta từng có từ trước đến nay," Overton nói. 'Vì vậy, bất cứ ai đã làm điều này, hãy thừa nhận nó, hãy cho tao biết lý do tại sao hắn phá vỡ niêm phong ngưng đọng và hủy hoại cơ hội kiếm được nhiều tiền của chúng tao , và tao có thể để hắn sống cho đến khi chúng tao đến cảng và hắn có thể tìm thấy một con tàu khác bị tàn lụi! Irsk, phiến dữ liệu."

Irsk đưa cho Overton một bảng dữ liệu. Thuyền trưởng gõ nhẹ vào những phím đồng thau và giơ màn hình lên cho tất cả mọi người cùng xem.

Khung cảnh là vịnh đánh bắt. Chiếc quan tài vẫn còn đầy đủ và lung linh. Dấu ghi ngày tháng của đoạn phim đã nhảy lên vài giờ và như thể do một trò ảo thuật đánh lừa, chiếc quan tài bỗng trống rỗng.

Overton nói: "Ai đó đã xâm nhập vào kho dữ liệu trung tâm và xóa phần này của video. 'Một trong số chúng ta," lão ta nhấn mạnh, "Một trong số chúng mày."

Những ánh mắt nghi ngờ bay khắp phòng. Ngực ưỡn ra. Những cái đầu trang trọng lắc đầu phủ nhận một cách cương quyết. Hơn một vài con dao đã được rút ra. Thủy thủ đoàn giỏi hơn bọn cướp biển một chút, Elver nghĩ, sẵn sàng giết nhau chỉ vì một chút tiền. Trên thực tế, anh tự nhủ, họ còn tệ hơn cả cướp biển, vì họ thiếu năng lực của cướp biển. Sheldroon thực sự là một thế giới tồi tệ và bẩn thỉu biết bao. Lần này các hành khách đều im lặng, sự phấn khích của họ nhường chỗ cho sự lo lắng. Tâm trạng thật tồi tệ.

'Không ai? Không ai cả sao?" Overton nói. "Được rồi." Lão hất cằm về phía Elver. 'Hãy xem cậu bé sẽ nói gì.'

"Cái gì?" Elver lên tiếng khi đột nhiên bị chú ý hoàn toàn. Irsk và Kutskin đã băng qua đám đông.

"Tôi không nghĩ hắn ta đã làm gì cả," Endson nói. "Hắn ta đang ở trong....'

Không khí ọc ra khỏi phổi Endson trước cú đấm của Kutskin, người đã đẩy hắn ta ra khỏi đường đi.

"Lỗ cấp liệu đã đóng lại rồi, Endson," Kutskin nói.

Thủy thủ đoàn lùi bước để lại Elver. Irsk gật đầu với tên côn đồ đồng bọn của mình. Kutskin nắm lấy cánh tay của Elver và giật chúng ra sau lưng. Những người đứng trong vịnh đắt bắt đã lùi bước ra xa hơn. Rất nhiều người trong số họ phấn khích trước cảnh bạo lực được hứa hẹn, mặc dù một số ít vẫn lịch sự quay mặt đi.

"Mày hơi run rồi phải không, Elver. Mày hơi bối rối rồi đấy." Irsk tự coi mình là một người trí thức và phát âm quá nhiều từ ngữ mà hắn cho là thông thái. 'Tại sao vậy?'

"Tôi không biết gì hết," Elver nói. 'Đôi khi tôi có những cảm giác này. Đó chỉ là một điều thực sự tồi tệ. Tôi không mở nó. Nó làm tôi sợ.'

Irsk cười toe toét qua vai với Kutskin. "Nó nói là cảm xúc," Irsk nói và đấm thẳng vào bụng Elver. 'Câu trả lời sai. Tại sao mày lại để hắn ta ra ngoài?

Elver cúi gập người, ho ra một dòng nước bọt. 'Tại sao tôi phải làm vậy?'

"Bọn tao đang đặt câu hỏi, Elver.'

Đồ ngốc, Elver nghĩ, trước khi Irsk đấm anh thêm lần nữa. 'Bây giờ hãy cho chúng tao biết lý do tại sao mày làm điều đó!'

'Tôi không hề làm điều đó!' Elver thở hổn hển đáp lại.

Irsk giơ nắm đấm lên, xoay tròn chuẩn bị cho một đòn tấn công khác. Hắn ta đang nhảy múa với sự khát máu, nhiệt tình với nhiệm vụ của mình.

Cú đấm không trúng đích. Những tiếng la hét đã ngăn chặn điều đó. Hàng chục cái đầu hất tung lên xung quanh, tìm kiếm nguồn gốc của cơn đau đớn đang gào thét khắp con tàu. Nó đến từ mọi nơi, từ hành lang, qua hệ thống thông gió, thậm chí, dường như, còn cộng hưởng từ kim loại.

'Tolly Kiner!' Teach lên tiếng.

Gia đình hành khách bịt tai lại. Thủy thủ đoàn tái mặt. Nhiều người đàn ông luôn tự nhận là dũng cảm giờ tỏ ra khác hẳn.

Tiếng la hét kéo dài suốt hai phút. Elver chưa từng biết một người đàn ông có thể hét lâu đến vậy mà không kịp thở. Tiếng hét thật khủng khiếp và làm tất cả mọi người đều đóng băng.

Khi tiếng hét cuối cùng tắt đi, Overton ra lệnh. "Irsk." Lão ta phải dừng lại để ổn định giọng nói. "Kutskin, tìm xem tiếng hét đó phát ra từ đâu. Gravek, quay lại buồng lái. Hãy tự khóa mình vào trong. Dendren, mở tủ đựng vũ khí. Trang bị cho mọi người trên con tàu này."

"Tôi nghĩ," Elver nói, hai tay đặt trên đầu gối, "đó sẽ là một ý tưởng rất tồi tệ." Anh ho ra một sợi đờm. 'Chúng ta nên ra khỏi đây. Hãy tận dụng cơ hội của chúng ta trong khoang cứu hộ và tàu con thoi."

'Chúng ta sẽ không bao giờ đi đến đâu cả! Phải mất hai năm mới tới được cảng gần nhất," Gravek nói. "Chúng ta sẽ chết trong không gian."

Thủy thủ đoàn lẩm bẩm với chính mình, giọng nói của họ đầy sợ hãi và giận dữ, cho đến khi Overton buộc phải hét lên.

'Câm miệng! Tất cả im hết đi! Elver, mày im miệng đi," Overton nói. Lão chỉnh lại thắt lưng và mở nút bấm trên bao súng. 'Tao là thuyền trưởng. Chúng ta sẽ truy lùng tên khốn đó. Không ai giết thủy thủ đoàn trên tàu của tao và bình an khỏi điều đó."

"Ông không làm được đâu..." Elver thở hổn hển. "Ông không biết mình đang phải đối mặt với điều gì đâu."

"Chúng ta sẽ xem xét điều đó," Overton nói.

Họ thực sự không biết gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro