CHƯƠNG 6: HAI VỊ THỦ LĨNH CỦA BÓNG ĐÊM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con đã giết hết bọn chúng," Curze lặng lẽ nói. "Con rất tận hưởng điều đó," ông bướng bỉnh nói thêm.

'Dù sao thì tất cả bọn chúng đều có tội. Con tự hỏi, có bao nhiêu người sẽ chết dưới tay con nếu Đế chế của cha đáp ứng được kỳ vọng của cha? Con sẽ giết thêm bao nhiêu người như thế nữa, đầy sự ghê tởm chính đáng vì sự thấp kém của họ? Điều đó liệu có công bằng, cha có nghĩ vậy không?'

Lời thách thức của ông ta không được trả lời.

'Con thường tự hỏi liệu Corax có theo con vào cùng bóng tối này nếu chiến tranh không xảy ra. Con và cậu ta giống nhau đến mức có thể là anh em sinh đôi. Trong số các anh em, cậu ta và Sanguinius là những người thân thiết nhất với con – không phải về mặt cá nhân, không ai trong số họ là bạn của con cả," Curze nói một cách mỉa mai. 'Con chưa bao giờ có bạn bè. Nhưng họ giống con nhất, mặc dù vì những lý do khác nhau. Corax và con, vâng, cả hai chúng con đều là sinh vật của bóng tối, con là kẻ sát nhân, cậu ta là sát thủ, cả hai đều để tâm đến công lý, cả hai đều lớn lên xung quanh bọn tội phạm.'

Ông rùng mình một cách khoái cảm và vẽ những móng tay đen lên làn da sáng rực của mình.

'Chúng con đã đi theo những con đường tương tự. Lẽ ra chúng con phải có nhiều điểm chung nhưng Corax vẫn luôn ghét con. Cậu ta cho rằng con dã man, độc ác. Cậu ta! Người chiến đấu vì tự do cao quý đã thiêu hủy hàng ngàn người trong ngọn lửa nguyên tử để đảm bảo chiến thắng tinh thần vĩ đại của mình. Cậu ta đủ hiểu giá trị của sự tàn bạo, ngay cả khi cậu ta giả vờ như không hiểu."

Curze lắc đầu và cười. 'Cha thấy đấy, đó là điều con không hiểu.Tại sao cha lại nuôi dưỡng một lũ đạo đức giả như vậy?"

Ông vòng cánh tay dài xương xẩu quanh đầu gối và áp mặt vào đó.

"Con sẽ nói với cha một chuyện khác. Con cũng ghét cậu ta. Cha có thể nghĩ rằng con ghét tất cả anh em của mình. Con không phải vậy. Họ chính là những người ghét con. Con không thể ghét ngược lại họ được. Hầu hết trong số đó con có thể chịu đựng được, một số ít thì con tôn trọng. Có hai người con yêu thương, dù họ không bao giờ đáp lại tình cảm đó. Nhưng con ghét Corax.' Ông hổ thẹn nhìn sang bên và nói với bức tường. 'Con ghét cậu ta rất nhiều."

'Con không ghét cậu ta vì giống con, cũng không phải vì tốt hơn con, mặc dù nếu cậu ta và con là hai mặt của cùng một nguyên tắc thì cậu ta là người tốt hơn. Mọi thứ về chúng con đều rất giống với thiết kế của cha," Curze nói một cách đầy ý nghĩa. 'Không phải cậu ta sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn khủng khiếp sao? Cậu ta không phải là nạn nhân sao? Bị áp bức? Nhưng cậu ta không giết người như con. Cậu ta sử dụng niềm đam mê và lý lẽ trong khi con sử dụng máu. Con ghét bản thân mình vì không giống cậu ta, nhưng con không thể khinh thường ai đó vì không giống con. Tại sao con lại ghét cậu ta vì những điều đó chứ?'

Ông nhìn lại bức tượng và hắng giọng một cách đầy kịch tính.

'Có phải cậu ta đã thất bại giống như con trong việc chế ngự hoàn toàn thế giới của mình, ngoan ngoãn giao nó cho bọn Mechanicum? Có phải con ghét cậu ta vì cậu ta yếu đuối không?'

Ông ấn mạnh đầu vào đầu gối đang co lên. 'Con cũng không thể ghét cậu ta vì điều đó được.'

Ông cười khẩy, gặm nhấm da thịt mình đến mức chảy máu.

'Con sẽ cho cha biết lý do tại sao. Sự ghen tị với quyền làm chủ của cậu ta nằm đằng sau sự căm ghét của con. Con là nỗi ám ảnh của màn đêm, nhưng Corax lại là người sở hữu nó."

Hơi thở rít qua kẽ răng nhọn như dao găm.

'Cậu ta sở hữu nó. Những đứa con trai thiển cận, ngu ngốc của con nghĩ rằng khả năng của bọn Quạ đến từ công nghệ chỉ được cung cấp riêng cho Quân Đoàn mười chín. Con thấy đó là bẩm sinh. Hãy tưởng tượng xem con có thể làm gì nếu cha tặng con những món quà tương tự? Con sẽ trở thành một con quái vật hoàn hảo hơn biết bao nếu bóng tối yêu mến con nhiều như khi chúng yêu quý Corax!'

Những đám khói thịt ngột ngạt cuồn cuộn từ mọi khe hở trên đường phố, hạn chế tầm nhìn trong vài mét và che giấu những khối bê tông đá chỉ chực chờ nhảy ra khỏi màn hình của chiếc mũ trụ khi chúng sẵn sàng đập gẫy chân của cả tiểu đội..

Nguồn ảnh dữ liệu của Sevatar là một mớ hỗn độn các đường viền màu trắng, nửa vời và các khóa mục tiêu không rõ ràng. Hắn ta điều chỉnh các cảm biến tự động với các quang phổ lên xuống, nhưng mọi phạm vi đều bị xâm phạm. Sóng điện từ phát ra từ các cuộc tấn công bằng vũ khí năng lượng đã làm gián đoạn tần số cao nhất, khiến radar và các thiết bị khác phụ thuộc vào việc tạo dạng sóng thông thường trở nên vô dụng. Ở phạm vi thấp hơn, tất cả các dạng ánh sáng nhìn thấy được và gần nhìn thấy được đều bị khói dầu nuốt chửng. Preysight đặc biệt vô dụng. Khi được kích hoạt, các tòa nhà rực sáng sẽ biến thế giới thành những cột màu chuyển động không thể định hướng được. Chỉ có sóng âm xung mới có thể vượt qua được và chúng không đáng tin cậy. Mật độ của môi trường và cuộc bắn phá quỹ đạo như sấm rền đã gửi lại những tiếng vang giả.

Bàn chân của Sevatar dẫm lên một tảng đá vụn với một tiếng nổ rung chuyển. Hắn vấp ngã, đá văng qua một mớ cốt thép xoắn quấn quanh tảng đá. Những mảnh bê tông văng tung tóe trên đường. Hắn đi chậm lại, quan sát những làn khói và hình ảnh thoáng qua của những tòa nhà mà hắn chộp lấy từ bóng tối.

Camen Manek không nhận thấy Sevatar đang chậm lại và đâm mạnh vào bộ pin trên lưng hắn ta, khiến cả hai quay cuồng.

Sevatar đứng dậy trước, nắm lấy giáp vai của Manek. Bộ giáp càu nhàu khi hắn ta vặn vai người chiến hữu, buộc người kia nghiêng người sang bên một cách vụng về.

"Hãy cẩn thận," Sevatar nói nhỏ, mũ chạm mũ và đẩy viên Dược Sư lùi ra sau.

'Ta sinh ra trong cái hố đen tối nhất của thế giới không có ánh nắng, nhưng không thể nhìn thấy gì ở đây!' Manek gầm gừ. Tròng mắt của hắn ta là những tia lửa đỏ trong làn khói đen cuồn cuộn.

Ba quả đạn phát nổ làm chấn động không khí. Tiếng huýt sáo và tiếng nổ siêu thanh thông báo có nhiều bom đạn nữa đang đến.

'Cứ thử đi!' Sevatar gầm gừ. "Lãnh chúa Curze đang ở đâu đây." Manek lùi lại.

Sevatar không được biết đến với sự đồng cảm.

Phần còn lại của tiểu đội do hắn chỉ huy tiến lên cùng với Sevatar và Manek khi đạn pháo trút xuống.

"Khu vực bị xóa sổ cách đây bốn dãy nhà và đang bị phong tỏa," Ashmenkai Vor nói, chỉ lại con đường họ vừa đi qua. "Bọn họ đang theo dõi thành phố theo hướng của chúng ta."

Hắn ta quá khôn ngoan khi gọi kế hoạch của Đội trưởng đội một là ngu ngốc, nhưng lại đặt mối quan tâm của mình vào giọng điệu của những gì hắn ta nói.

"Auspex," Sevatar nói. Đầu hắn không ngừng chuyển động, liên tục tìm kiếm một lối đi sạch sẽ xuyên qua khu vực đang cháy. Một phát đạn của phi thuyền đánh trúng cách đó vài con phố, khiến chất lỏng gợn sóng khắp mặt đất. Bị xáo trộn bởi trận động đất, một tòa nhà sụp đổ với tiếng rên rỉ rất giống con người. Những mảnh vụn từ sự sụp đổ của nó va đập vào áo giáp của họ.

'Cuộc oanh tạc quá gần. Cuộc săn lùng này sẽ giết chết tất cả chúng ta."

'Im lặng đi, Vor. Chúng ta sẽ quay lại cùng với Ngài Curze hoặc chúng ta sẽ không quay lại nữa.'

Quét thông tin bằng auspex mất quá nhiều thời gian.

"Mau hiện Dữ liệu!" Sevatar yêu cầu. Sự căng thẳng vì mất đi người cha cùng mã gien hiện rõ trong giọng nói của hắn. Các chiến binh của hắn liếc nhìn nhau.

'Thưa ngài, auspex ít được sử dụng hơn các cảm biến của chúng ta. Tôi cần một chút thời gian.' Gish Tovor tỏ ra bình tĩnh trước sự giận dữ của Sevatar.

"Lấy ra thông tin của Primarch."

'Khu vực này có rất nhiều dấu hiệu sinh học, thưa Đội trưởng.'

'Có ai có thể liên lạc với Shang không?' Manek nói.

'Tại sao chúng ta lại muốn làm điều đó?' Vor hỏi.

'Hắn ta là quan cố vấn, hắn nên ở gần với ngài Primarch." Janka Fen, thành viên cuối cùng của nhóm cho hay.

"Điều này sẽ khiến tất cả các ngươi thất vọng nhưng ta cũng không thể liên lạc Shang hoặc bất kỳ ai khác." Tovor nói, hắn ta nhìn lên trời, nơi khói và hơi nước bốc lên do trận pháo kích lóe lên những luồng năng lượng hủy diệt.

"Chúng ta đang ở trong mắt bão. Không có gì đi vào khu vực này và không có gì đi ra ngoài được. Họ có thể thả một quả bom magma lên đầu chúng ta, và không ai có thể biết chuyện gì đã xảy ra với chúng ta."

"Có lẽ ai đó sắp làm điều đó rồi," Vor nói.

Nguồn cấp dữ liệu vox của Sevatar bị lỗi với những lời nguyền rủa tồi tệ nhất bằng tiếng Nostramo.

"Lối này," hắn nói, chỉ qua làn khói đang chuyển động về phía một tòa nhà ở cuối đường đủ đồ sộ để thách thức bóng tối.

"Ngài có địa điểm rồi sao, thưa ngài?" Tovor hỏi.

"Không," Sevatar nói và bắt đầu chạy. 'Nhưng bất kỳ hướng nào cũng tốt hơn là đứng chung với những kẻ ngu ngốc như các ngươi.'

Cuộc oanh tạc đang tiến gần hơn, và cả tiểu đội vội vã lao về phía tòa nhà để đi trước nó. Trong thành phố còn sót lại một số ổ kháng cự, và tiểu đội không có thời gian để quan tâm tới chúng. Một phát súng duy nhất vang lên từ phía sau một chiếc cột gãy, được đáp trả bằng hàng chục quả đạn phản lực hàng loạt từ những khẩu súng của các Night Lord đang chạy, phá hủy tảng đá và gã đàn ông đang trú ẩn phía sau.

"Rất dũng cảm," Vor nói.

"Thật ngu ngốc," Manek nói.

Sau đó không còn sự kháng cự nào nữa.

Mọi cửa sổ trong tòa nhà đều vỡ ra khỏi khung và nằm dập nát trên mặt đất xung quanh của mặt tiền. Người của Sevatar lao qua đống đổ nát, đôi ủng khổng lồ của họ biến các mảnh thủy tinh thành bột. Những cánh cửa chính được trang trí lộng lẫy cũng đã bị nổ tung từ bên trong. Ba mảnh lớn bám vào bản lề. Phần còn lại đã biến thành những mảnh đồng đen xì. Lửa phun ra từ cửa sổ của hàng trăm tầng trên khi cả tiểu đội chạy từ đường phố vào sảnh lớn, nơi đây giờ là một đống phế liệu bấp bênh đầy gỗ và thép gãy. Mặc dù đám cháy đang lan ra ở nhiều nơi khác nhau trong tòa nhà, nhưng bên trong có rất ít khói, một làn sương mù mỏng màu xanh lam thay vì những đám thịt cháy đen dày đặc bên ngoài.

Sevatar không có dữ liệu về hình dáng của tòa nhà. Không còn đủ dữ liệu để tự mình quyết định. Một phát bắn trực tiếp đã xuyên thủng nó từ đỉnh đến tầng hầm, tạo ra cho nó một cái tâm nhĩ.

Những căn phòng từng đóng kín nay đã trơ tráo mở cửa đón không khí. Thiệt hại chính xác một cách ấn tượng. Những khẩu pháo laser khổng lồ bắn sâu và mạnh, nhưng chúng là công cụ phẫu thuật. Một quả bom lớn có thể làm bốc hơi mọi thứ trong bán kính 40 mét, nhưng thiệt hại như thế này là do nhiệt lượng trực tiếp và sóng xung kích thứ cấp gây ra. Nếu các hiệu ứng phụ bị giảm bớt bằng cách nào đó, thì không thể biết được các vật thể chỉ cách điểm mục tiêu vài mét có thể tồn tại mà không hề hấn gì. Sàn nhà treo những thanh xà lởm chởm trên khoảng trống mới. Chất lỏng từ những đường ống vỡ tích tụ bồ hóng từ các bức tường và chảy thành những dòng thác đen ngòm bẩn thỉu xuống mặt đất. Ngọn lửa bùng lên từ đồ đạc đang cháy, khắp nơi vương vãi những tờ giấy cuộn tròn trong lò sưởi, một số bốc cháy, trộn lẫn với những đống tro tàn béo ngậy.

Fen huýt sáo. 'Hãy nhìn nơi này xem. Tại sao chúng ta lại làm việc này? Hành tinh này đã là của chúng ta rồi. Tại sao Kẻ Ám Đêm lại xuống đây?'

Sevatar biết tại sao. Hắn ta không nói gì.

'Ai biết được ý muốn của Primarch là gì. Có lẽ ông ấy muốn tạo cho mình một nơi ở mới. Bây giờ nó đã được sửa sang lại, có vẻ như đây là nơi mà Lãnh chúa Curze có thể ưa thích', Vor nói. Tovor khiến bản thân bận rộn với công việc quét auspex của mình.

"Im lặng," Sevatar nói. Cái tiểu đội này đang làm hắn thấy khó chịu. Curze đã mất tích và đang gặp nguy hiểm trước hạm đội của chính mình. Một cảm giác ngứa ngáy ở rìa ý thức của hắn kéo sự chú ý của hắn lên trên qua mớ hỗn độn rách rưới nơi luồng đạn đã đâm vào. Không hẳn là tình cờ đã đưa họ đến đây. Hắn không muốn thừa nhận lời nguyền rủa của mình chứ đừng nói đến việc sử dụng nó, nhưng hắn không thấy có lựa chọn nào khác ngoài việc để sức mạnh tiềm ẩn của hắn hướng dẫn họ trong hoàn cảnh này.


Jago Sevatarion - Đội trưởng đội một của quân đoàn Night Lord



"Lên trên," hắn ra lệnh. Những người khác nhìn nhau khi hắn không đưa ra lý do cho quyết định của mình. Tovor ngước lên từ màn hình gắn trên mu bàn tay.

"Thưa ngài? Tôi không có đọc thấy gì cả."

"Ngay bây giờ!" Sevatar nói.

Vor nhún vai. "Ngươi đã nghe thấy hắn nói rồi đấy, hắn nói: 'Lên!'"

Và hắn ta chạy bộ về phía phần còn lại của cầu thang hoành tráng. Những người còn lại theo sau.

Sevatar dẫn họ lên tầng năm mươi. Xung quanh một góc tường là năm chiến binh của quân đoàn, họ đã chết.

"Xác chết," Fen nói.

"Đêm vô tận, họ là người của chúng ta," Vor nói. Hắn chạy đến xác đầu tiên. "Đại đội chín mươi sáu, Móng Vuốt Mười Hai," hắn nói, đọc các dấu hiệu và chữ rune trang trí trên tấm áo giáp. Hắn nhìn gần hơn.

'Cái gì... Bộ giáp của hắn ta!' Vor nói. Hắn ta khóa khẩu Bolter của mình vào chân và nhấc cái xác lên, để lộ mức độ thương tích thực sự của tên chiến binh đã ngã xuống.

Manek tham gia giúp hắn.

"Anh ta đã bị hành hạ nặng nề." Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh người chiến binh đã ngã xuống để nhìn rõ hơn. Áo giáp ngực rách nát lộ ra nội tạng rỉ máu. Gips Ceramit đã bị rỡ bỏ, nhưng các xương sườn hợp nhất đã được cắt bỏ cẩn thận và vùng da xung quanh được bóc lại với độ chính xác như phẫu thuật.

Ashmenkai Vor lắc đầu. 'Bị cắt xẻ. Ai đã có thời gian cho việc này?"

Manek quét narthecium của mình trên người chiến binh đã chết. 'Những cải tiến của hắn ấy đã bị loại bỏ. Hạt giống gien của hắn đã biến mất."

"Có một người khác ở đây," Tovor nói. 'Cùng một móng vuốt, cùng một vết thương.'

'Ai sẽ làm điều đó? Bọn người bản địa? Chúng có vũ khí gì có thể phá vỡ chiến giáp sao?' Vor nói. "Và tại sao lại lấy đi món quà của Hoàng đế?"

"Không," Manek nói. 'Những vết thương này do những lưỡi dao năng lượng gây ra, xếp thành từng cặp, có khoảng cách rộng. Móng vuốt sấm sét nhân tạo.'

"Móng vuốt năng lượng Mercy," Fen nói.

"Và Forgiveness," Tovor nói.

"Vũ khí của Primarch," Manek nói. Vor đứng dậy.

"Đội trưởng, ông ấy có ở đây không?' Vor gọi, giọng nói khàn khàn của hắn ta xuyên qua sự im lặng.

Sevatar không trả lời mà tiến về phía sau tòa nhà, vượt qua cái trục thang máy đen sì bị mũi giáo đâm thủng.

Cánh cửa mở ra trên một khán phòng bị tàn phá. Trần nhà hát bị khoét nhiều chỗ, để lọt những luồng ánh sáng không màu, nặng trĩu những hạt tro. Một sân khấu đổ nát chiếm phần lớn mặt tiền. Những chiếc ghế bụi bặm xếp thành hàng trên một con dốc nông. Sevatar ghi lại tất cả những điều này ngay lập tức, nhanh hơn cả bộ giáp của hắn ta quét và đánh dấu tất cả cho hắn ta bằng những cột chữ rune nhấp nháy. Nhưng thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là mùi - mùi cay nồng của máu của những chiến binh đổ ra, và nội tạng bị lôi ra khỏi đúng vị trí.

Konrad Curze là tâm điểm của cuộc tàn sát.

"Thưa ngài," Sevatar lên tiếng.

Curze đang ngồi xổm trên một đống thịt nát vụn và áo giáp rách nát trong chỗ tối nhất của nhà hát, cách xa những chùm đèn sáng đang chiếu xiên qua.

Curze quay sang đối mặt với các chiến binh của mình. Cằm ông ta bê bết máu. Những mảnh thịt nội tạng nhân tạo mắc kẹt giữa hai hàm răng. Ông ta đang lơ đễnh ôm lấy một cánh tay bị chặt đứt.

"Sevatar?" Curze nói. Lông mày nhăn lại, và ông ta chớp mắt chậm rãi. "Tại sao ngươi lại ở đây? Nơi này rất nguy hiểm. Trận oanh tạc...." Ông ta cầm lấy cánh tay đứt rời mà vẫy vẫy nó lên lên trên trần nhà.

"Chúng con đến vì ngài," Sevatar nói. Ngài đang gặp nguy hiểm."

Kẻ Ám Đêm lắc đầu, mái tóc đen bù xù của ông ta đung đưa qua lại. Đã có một khoảng thời gian trước trận chiến ông ta đã chịu chăm lo vệ sinh cá nhân của mình hơn, cho xứng đáng với tư cách là một vị lãnh chúa. Gần đây ông ta đã trở lại phong cách bẩn thỉu của mình.

"Ta không có gặp nguy hiểm!" Curze nói. "Ngươi mới là người đang gặp nguy hiểm, lại đây nào!"

"Con không nghĩ rằng Ngài sẽ sống sót sau khi bị một phát đạn của chiến hạm bắn trúng ," Sevatar nhẹ nhàng nói. Hắn đã lại gần người cha cùng chia sẻ mã gien của mình.

Những người khác không biết phải làm gì, họ lo lắng tản ra, tìm kiếm kẻ thù, và họ chỉ tìm thấy những chiếc ghế gãy vỡ và những tấm rèm rơi lả tả.

"Ngài đã tìm thấy bọn họ." Sevatar nói.

"Những người anh em của ngươi không chịu lắng nghe ta." Curze mỉm cười buồn bã với Sevatar. "Ta đã trừng phạt bọn chúng."

"Sev." Vor hét lên. "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đây là đều là người của đại đội 96. Tất cả đều là tân binh phải không? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Im đi, Vor, đây không phải việc của ngươi," Sevatar nói.

Vị Primarch nắm lấy cánh tay đứt rời và dùng nó chọc vào một chiếc mũ trụ. Những ngón tay đó tự cuộn lại.

"Ta sẽ giải thích với hắn, đứa con ngoan của ta," Curze chua chát nói. "Những chiến binh này đã đến đây lúc nửa đêm, chúng đã đi quá giới hạn của mình. Chúng đã vượt quá tham vọng tàn sát của mình.'

"Ý của ông ta là gì vậy, Sevatar?"

'Ta đã nói im đi, Vor!' Sevatar nói.

"Ta không im! Vị thủ lĩnh của chúng ta đã giết các con trai của ngài ấy, những người anh em của chúng ta!"

"Ta đã giết bọn chúng!" Curze nói. Ông ta hơi ngạc nhiên nhìn cánh tay bị đứt lìa mà mình đang cầm giữ. "Đúng là thế! Tại sao chúng ta phải giết người theo cách chúng ta đang làm, hả Ashmenkai Vor? Tại sao chúng ta phải lột da và tra tấn? Tại sao chúng ta lại làm tổn thương những người mà chúng ta đáng lẽ phải cứu rỗi?"

"Để đánh vào nỗi sợ hãi," Vor trả lời. "Sợ hãi là vũ khí lớn nhất trong tất cả các loại vũ khí. Nỗi sợ hãi sẽ bao trùm cả một thế giới khi những khẩu súng không thể. Chúng ta gây đổ máu để tiết kiệm máu."

Curze gật đầu. "Đúng là như vậy. Vậy còn lợi ích của khủng bố là gì?"

"Khủng bố là một lưỡi kiếm sạch sẽ. Vết cắt của nó sẽ tước đoạt vũ khí của đối thủ mà không làm bị thương chúng. Khủng bố là bạn của sự phục tùng."

"Ngươi đã thuộc nằm lòng những lời dạy của ta rồi đấy. Vậy thì những người vô tội nào mà chúng ta phải tàn sát ?'

Giọng của Vor trở nên cứng rắn. "Một số ít phải chết trong đau đớn để nhiều người khác được sống trong hòa bình. Sợ hãi là con đường dẫn đến văn minh. Nó được lát bằng xương và được rửa bằng máu. Chúng ta gây ra tội ác, nhưng mục đích đạt được sẽ giúp xóa nhòa cho tội ác mà chúng ta đã gây ra"

"Mục đích biện minh cho cách thức." Curze thở dài.

Ông ta ném cánh tay cụt sang một bên. Nó rớt xuống với một tiếng thịch nhẹ mà nặng nề. "Những tên khốn này không đồng ý với những lời lẽ thống thiết mà ngươi vừa nói ra. Bọn chúng coi tra tấn là một môn thể thao. Bọn chúng lờ đi mục đích khủng bố. Bọn chúng coi đây chỉ là một trò để giải trí." Ông ta khom người xuống.

Tiếng bom nổ ầm ầm bên ngoài. "Vậy thì vụ bắn phá là để che giấu tội ác của chúng với các Quân đoàn khác sao?" Manek nói.

"Ít ra thì ngươi, Camen Manek à, ít ra thì trời cũng ban cho ngươi một chút trí khôn" Curze nói. "Cái thành phố này không nên bị thiêu cháy, nhưng tất cả là do tội lỗi của những... tên tội phạm này."

Sevatar nói: "Chúng ta nên trở lại hạm đội, thưa ngài. Con hứa sẽ triệu tập Kyroptera ngay khi có cơ hội. Chúng con sẽ tiến hành thanh trừng những tân binh không phù hợp.'

Một tiếng càu nhàu chào đón lời hứa của Sevatar. Curze nói:

"Nó sẽ không giúp ích được gì đâu. Bây giờ đã quá muộn rồi. Con rắn đã cắn. Chất độc đã vào sâu tĩnh mạch và bắt đầu làm băng hoại cơ thể. Ta đã nhìn thấy trước kết cục này."

"Thưa ngài..."

Curze ra hiệu cho viên Đội trưởng đội một yên lặng. Đầu ông ta ngẩng lên, đánh hơi như một con chó săn.

"Chúng ta không đơn độc"

Auspex của Tovor phát ra một tiếng ping.

"Vũ khí!" Sevatar ra lệnh cho đôi Claw rút ra vũ khí của họ

Tovor nói: "Tôi phát hiện rất nhiều tín hiệu xung quanh chúng ta. Ít nhất là tám tên"

"Tôi phát hiện các chỉ số sinh học," Manek nói. "Trên những bức tường. Trong bóng tối".

"Không có gì ở đó!!" Vor nói.

Những cái bóng di chuyển quanh khu vực ngoại biên của khán phòng. Không định vị được mục tiêu vì chúng liên tục nhấp nhô trong bóng tối. Đường viền màu trắng trong ống kính màu đỏ bị bóp méo một cách lúng túng, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó mà bản thân nó không muốn bị nhìn thấy. Cảm biến của Sevatar hoạt động tốt hơn mắt của hắn. Hắn chớp mắt, nhưng tầm nhìn của hắn kiên quyết không nhìn thấy những gì bộ giáp của hắn cho hắn biết là có thứ gì đó đang ở gần đây.

Một chữ Rune trong ngôn ngữ của Nostramo nhấp nháy đều đặn trên màn hình mũ trụ của Sevatar.

MỐI ĐE DỌA

"Chuẩn bị vũ khí. Bảo vệ Primarch" Sevatar ra lệnh. Hắn ta kích hoạt các dây từ tính trên khẩu súng của mình đập nó vào đùi và nhanh chóng rút cây chainglaive ra khỏi lưng. Hắn lệnh cho các Móng Vuốt bảo vệ xung quanh Primarch của họ. Curze bất động, không quan tâm.

Các khẩu súng đều đã lên đạn. Những cái bóng đen cũng đã ngừng di chuyển.

Tovor nói: "Tôi đã khoanh vùng được mục tiêu. Chia sẻ dữ liệu."

Các đường viền màu trắng nhấp nháy trên màn hình của Sevatar biến thành hình dạng của các Space Marine với chiến giáp đầy đủ. Nhưng hắn vẫn chưa thể nhìn thấy chúng bằng mắt mình.

"Chúng ta có nên nổ súng không?" Vor nói, giọng đặc sệt với ham muốn chiến đấu!!

"Chờ đã," Curze nói. "Hạ vũ khí của các ngươi xuống."

Các chiến binh của Sevatar tuân theo một cách miễn cưỡng.

Những cái bóng đen gợn sóng. Các Space Marines trong bộ giáp màu đen tách mình ra khỏi vũng nước bóng tối, giống như những tác phẩm điêu khắc bằng hắc ín trồi lên từ nhựa đường. Nơi trước đây chỉ có dữ liệu nhắm bắn mục tiêu, giờ đây Sevatar nhìn thấy một đội đầy đủ gồm các chiến binh kỳ cựu của Quân đoàn XIX, hiện hình từ bóng tối để lấp đầy những đường viền được vẽ bởi kính ngắm của hắn ta. Đôi mắt hắn nhức nhối, cầu xin bản thân mình xé toạc chiếc mũ có cánh ra và dụi dụi chúng. Điều này không thể xảy ra được. Người Nostramos sinh ra đã có thể nhìn thấy bất kỳ cái gì trong bóng tối. Đáng lẽ các Con Quạ không thể ẩn thân hoàn toàn như vậy, nhưng chúng đã làm được.

Bọn chúng đã chiếm lấy một mỏm đá rộng từng là nơi đặt các bức tượng giờ đã vỡ tan trên mặt đất, các Raven Guard chiếm vị trí cao hơn. Không giống như các NightLord, bọn chúng đã giơ vũ khí lên.

Curze nói. "Anh đã khiến chúng tôi gặp bất lợi về mặt chiến thuật. Tôi tin rằng cả anh lẫn các con trai tôi sẽ không làm điều gì đó đáng tiếc." Ông quay sang nhìn Sevatar. "Ta nói đúng chứ?"

"Nếu chúng di chuyển, bắn hạ chúng". Sevatar nói. Hắn ta cầm chắc cây glaive trong tay mình, ngón tay thì đã đặt lên nút khởi động

Không ai trong số các Raven Guard lên tiếng. Họ để lại điều đó cho vị thủ lĩnh của họ.

Sevatar rất ít khi bị sốc. Ngay cả đối với SpaceMarine, hắn ta vẫn rất vững chắc như đá, không bị lay chuyển bởi những cảm xúc mà những người anh em của mình phải chịu đựng. Nhưng khi Corvus Corax xuất hiện từ bóng tối xa xăm nhưng lại như đứng sát mặt mình, Sevatar đã chớp mắt ngạc nhiên. Làm sao một thực thể khủng bố như thế lại có thể vừa tồn tại nhưng lại như không tồn tại- chỉ riêng bộ giáp của ông ta đã biểu lộ chính ông ta ; các bộ giáp năng lượng khác luôn gầm gừ và đập mạnh và rên rỉ khi hoạt động. Corax thì không. Áo giáp của ông ta chạy yên lặng, không có tiếng khớp mài, không có tiếng kêu răng rắc. Thình lình xuất hiện từ hư không nhẹ nhàng như dầu chảy trên nước. Bậc thầy của nỗi sợ hãi và những kẻ giết người không thương tiếc, các Night Lord cảm thấy nỗi bất an lạ lùng.

"Người anh em!," Corax lên tiếng. "Tôi đến đây không phải với mục đích bạo lực, nhưng làm ơn, hãy giải thích cho tôi những gì đang diễn ra trong thành phố này."

Giọng ông ta nhẹ nhàng như chính của Kẻ Ám Đêm vậy, mặc dù không trầm lắng bằng và có giọng điệu khoan thai hơn. Sevatar từ chối để điều đó đánh lừa mình. Mối đe dọa đến từ Corax là quá rõ ràng.

Hệ thống ngắm bắn đang phát họa mục tiêu xung quanh Corax, trước đó nó chỉ đánh giá mục tiêu đó chỉ là một chiến binh trong quân đoàn, ngay sau đó nó mới nhìn ra vị Primarch sau khi ông ta tự làm lộ diện bản thân mình.

Với sự diễn đạt đầy rụt rè, các thiết bị hỗ trợ cảm biến của họ đã chỉ ra những điểm yếu trong áo giáp của Corax và liên tục đưa ra khuyến nghị cho việc nhắm mục tiêu.

Tiếng ồn trong mũ trụ của Sevatar đã thay đổi khi chiến giáp của hắn ta xem xét lại mức độ de dọa đối với Primarch, dòng chữ NGUY HIỂM CAO nhấp nháy ngay trên đầu Corax. Nó lóe sáng nhưng không thay đổi khi Corax bỏ mũ trụ ra.

Những lời cảnh báo này thật vô giá trị

Vị Primarch đó đáng lẽ đã ở trên đầu bọn họ trước khi ngón tay của bọn họ có thể siết chặt cò súng, ngay cả khi có Kẻ Ám Đêm ở đây. Sevatar nhìn vào cha mình và người chú xa lạ, hắn lưỡng lự giữa hai sự lựa chọn. Nếu hắn ta ra tay trước thì hắn ta sẽ chết. Nếu Corax có ý định bạo lực với Curze và đánh phủ đầu trước, thì hắn ta chắc chắn sẽ chết.

Âm thanh Vox nhấp nháy. Giọng nói của Vor thể hiện sự không tự tin. "Sev, chúng ta phải làm gì đây? Những tên khốn này có lợi thế hơn chúng ta. Nếu..."

Đội Trưởng đội một ngắt lời hắn ta. "Đừng nghĩ đến điều đó. Bây giờ thì đừng nói ra điều đó. Chờ đi ."

Sevatar chưa bao giờ gặp Chúa Quạ, chỉ nhìn thấy ông ta từ xa, và hắn chưa bao giờ nhìn thấy Kẻ Ám Đêm và Corax đứng cạnh nhau. Người ta nói rằng họ là anh em được đúc trong cùng một khuôn mẫu, và sự giống nhau giữa họ thực sự đáng kinh ngạc. Làn da của họ đã chia sẻ sự xanh xao của cái chết.

Đôi mắt của họ là những quả cầu đen như mực đầy nham hiểm, của Chúa tể Quạ thì đen hoàn toàn, của Chúa tể Sát nhân cũng gần như vậy, chỉ có một chút màu trắng ở hai bên con ngươi mở rộng của hắn. Cả hai đều mang theo những móng vuốt bằng thép. Cả hai đều gợi lên hình ảnh những sinh vật có cánh của bóng tối: một kẻ là một con dơi, kẻ kia là một loài chim. Cả hai đều là bậc thầy của bóng tối. Đặc điểm khuôn mặt của họ cho thấy họ là anh em, mũi gầy và dài, khuôn mặt hẹp, gò má cao, cằm nhọn, mái tóc đen tuyền.

Sự khác biệt càng rõ ràng hơn vì những điểm tương đồng. Curze bẩn thỉu và đầy mùi máu; Corax sạch sẽ, áo giáp bóng loáng. Nhưng điểm khác biệt nhất chính là ở cách diễn cảm của họ. Corvus Corax thường xuyên cau mày nhẹ, và vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc đến nỗi nó trở thành một bức tranh biếm họa. Khuôn mặt của Curze thay đổi liên tục, những cú giật nhẹ chuyển nó từ cảnh giác sâu sắc sang mối đe dọa với đôi mắt hoang dã, dấu hiệu của sự điên loạn đang dần bắt đầu, dù là vậy, Sevatar đã nhận thức được.

Nguy cơ bạo lực đã biến không khí thành thủy tinh mà bất kỳ chuyển động đột ngột nào cũng có thể làm nó vỡ tan. Hai vị lãnh chúa, một người mặc bộ áo dạ hành lúc nửa đêm, người còn lại mặc áo giáp màu bóng tối, nhìn chằm chằm vào nhau. Tiếng ầm ầm từ xa gây ra những chấn động chết chóc xuyên qua tòa nhà khi trận oanh tạc chuyển sang các quận khác.

Corax phá vỡ sự im lặng trước. "Ý nghĩa của việc này là gì, người anh em?" Ông ta nói, đưa những móng vuốt dài hàng mét về phía đống hỗn độn của những cái xác. "Điều gì đã xảy ra với các chiến binh của anh?"



Corvus Corax - Primarch của quân đoàn Raven Guard 


Không thể tự kìm chế mình, Kẻ Ám Đêm gầm gừ. Ông ta hiểu được những lời đó và biến nó thành một nụ cười chế giễu, nhưng không phải trước khi tất cả những người có mặt để họ nhìn thấy được sự tức giận của ông. Ông là một kẻ săn mồi đang bị thách thức bởi một thứ nguy hiểm không kém. Trong một khoảnh khắc, Konrad Curze bộc lộ sự yếu kém.

"Tôi đã làm chuyện này với chúng," Curze nói đều đều.

Corax nhìn những xác thịt bị hủy hoại trong căn phòng với vẻ hoài nghi. "Anh đã làm cái gì vậy?'

Curze nở một nụ cười u tối. "Một cuộc tranh chấp nội bộ, Lãnh chúa Corax à," ông nói giọng thản nhiên. 'Một vấn đề của Quân đoàn mà tôi đã giải quyết xong. Cậu cũng hiểu rằng cũng rất nhiều tên tội phạm trong Quân đoàn của cậu. Cậu có cách của riêng mình để đối phó với những kẻ đi quá xa giới hạn của hành vi tốt.' Ông chọc một lưỡi giáo Mercy xuyên qua thấu kính vỡ vụn của mũ trụ và giơ nó lên cho Corax nhìn. "Và đây là cách của tôi .'

Đôi mắt của Corax dừng lại ở cái cằm đang vấy máu của Curze.

'Vậy có lẽ anh có thể cho tôi biết lý do tại sao anh lại ra lệnh ném bom vào khu vực vốn đã quy phục này không ?'

'Vị Lãnh Chúa Quạ này đã gây sự với hầu hết các anh em của mình. Hãy để lãnh chúa của chúng ta dạy cho hắn một bài học," Vor liên lạc vox với Sevatar. 'Tôi nói chúng ta hãy chiến đấu!'

"Không được nổ súng!" Sevatar ra lệnh.

Những tiếng lách cách của các Raven đã xâm nhập vào tần số của họ, một dấu hiệu chắc chắn rằng các Raven cũng đang giao tiếp thầm lặng với nhau. Từ thế đứng của họ, hắn đoán cuộc đối thoại của bọn họ cũng diễn ra theo cùng một hướng.

Curze chuyển trọng tâm của mình một cách khó nhận thấy. Corax phản ứng tương tự. Những ngón tay của ông ta co giật một vài milimet. Cả hai trông có vẻ thoải mái nhưng dường như đều sắp động thủ. Đừng, Curze, Sevatar nghĩ. Đừng chống lại ông ta.

Đôi mắt hẹp của Curze nheo lại với một nụ cười. Một chút căng thẳng tỏa ra khắp căn phòng.

"Bọn tôi là thứ vũ khí gây sợ hãi mà không Quân đoàn nào khác dám làm. Bọn tôi là Quân Đoàn Tám vinh quang. Cậu nghĩ tôi là một con quái vật. Tôi là một công cụ đơn giản, giống như cậu vậy. Chúng ta có những cách sử dụng khác nhau, mặc dù các khía cạnh giống hệt nhau."

"Tôi không nghĩ gì về anh cả," Corax nói. "Ngoài việc tôi cảm thấy ghê tởm phương pháp của anh."

Curze nhún vai. "Cậu có thể nhập bọn cùng những kẻ khác có cùng cảm nhận. Tôi không quan tâm. Tôi đúng như những gì Hoàng đế đã chỉ định. Cậu có thực sự giỏi hơn tôi không, Corax Kẻ gặt sọ người trong bóng tối ? Quân đoàn tám là những tên sát nhân giữa ban ngày. Quân đoàn mười chín là sát thủ. Tất cả chúng ta đều là những kẻ giết người. Chúng ta là anh em về cùng một phương pháp cũng như trong máu thịt."

"Cách tiến hành chiến tranh của chúng tôi rất rõ ràng," Corax nói.

Sevatar thấy giọng nói của ông ta buồn thảm đến khó chịu. Thật khốn khổ như vậy. Người ta luôn nói rằng ông ta lớn lên trong nhà tù và điều đó giải thích cho thái độ u sầu của ông ta. Sevatar rất muốn ném ông ta vào sâu trong tổ ong của Nostramo, để ông ta có thể hiểu rõ hơn về tình trạng vô luật pháp là gì. Các vị Primarch đều toàn những kẻ tự cao ngu ngốc, bị ám ảnh bởi bản thân, không thể nhìn ra sự thật về những tai ương của chính họ đang ngày càng trầm trọng hơn. Curze cô đơn khi sống thật với chính mình. Ông ta là một kẻ ác độc, nhưng ít nhất ông là người thành thật.

'Không có cuộc chiến nào là rõ ràng. Tất cả đều có cái giá của nó," Curze tiếp tục. 'Một số rõ ràng hơn những cái khác, chỉ vậy thôi, và cả cái giá luôn phải trả.' Curze thở dài, thu mình lại, buồn chán. "Cái giá của chiến tranh đang chờ đợi cậu. Cậu có muốn biết cái giá phải trả là gì không?"

Đôi mắt đen không thể đọc vị của Corax nhìn vào Curze trong vài giây. 'Tôi sẽ quay lại chiến hạm của mình. Hãy dừng cuộc ném bom này lại. Cuộc chinh phục đang bị chậm lại so với kế hoạch. Chúng ta có nguy cơ đẩy dân chúng ra xa khỏi ánh sáng của Hoàng đế."

"Tôi nghĩ cậu sẽ thấy bọn chúng sẽ trở nên rất ngoan ngoãn khi tôi làm xong việc," Curze nói. Ông chuyển sự chú ý của mình trở lại chiếc mũ trụ bị hỏng. Ông đã tự kết thúc cuộc trò chuyện này.

Một mệnh lệnh vô hình được truyền đi giữa Corax và các chiến binh của ông ta. Vẫn đang bao vây các Night Lord, họ đã rút lui khỏi khán phòng.

Khi họ đi khỏi, tiếng chuông báo trên mũ của Sevatar báo hiệu rằng Corvus Corax muốn nói chuyện trực tiếp với hắn ta.

"Đội trưởng đội một," giọng nói mượt mà và u sầu đó lên tiếng. "Ngươi có tin điều đó là sự thật không, rằng Quân đoàn của ngươi là vũ khí gây sợ hãi?'

"Ngài ấy tin điều đó.'

"Ngươi có tin điều đó không?'

Sevatar không đáp.

"Ta nói rằng nhiều Quân đoàn khác coi các ngươi là một nhóm gồm những kẻ tàn bạo và hiếu sát," Corax nói. Giọng nói của ông ta hoàn toàn tách biệt với tiếng ồn bên ngoài và nói một cách kỳ lạ vào mũ của Sevatar. 'Vậy ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có tin không?'

"Thưa ngài Curze," Sevatar gầm gừ và cắt đứt cuộc nói chuyện. "Ngài Kẻ Ám Đêm, mệnh lệnh của ngài là gì?" Sevatar hỏi câu hỏi một cách trung lập nhất có thể, che giấu mối lo ngại rằng câu trả lời có thể dẫn đến một mệnh lệnh săn lùng đồng minh của họ.

"Hãy để bọn họ đi," Curze buồn bã nói. 'Bây giờ không phải là lúc để chúng ta giết các người anh em của mình.'

Nỗi sợ hãi đen tối, lạnh lẽo dâng lên trong tâm trí Sevatar nghẹt thở trước những lời đó. Hắn dập phẳng nó, nhưng không phải trước khi cảm giác khó chịu băng qua tĩnh mạch của mình. Cơn đau đầu xuất hiện phía sau mắt trái của hắn , khiến mí mắt co giật. Hắn rất biết ơn vì khuôn mặt của mình đã được che giấu bởi chiếc mũ trụ.

Curze đột nhiên cười toe toét với Đội trưởng đội một, khuôn mặt của ông ta giờ đã thành một cái đầu chết chóc được thắp sáng bởi đôi mắt như bị sốt.

'Bây giờ ngươi đã gặp người anh em của ta, ngươi chắc chắn sẽ thích quạ thường hơn là quạ đen rồi.'

Đó là một câu nói đùa, Sevatar nghĩ. Hắn không hiểu những câu chuyện cười kiểu này. 'Thưa ngài, chúng ta đã xong chưa?'

Vì một lý do khó hiểu nào đó, điều đó khiến Curze co rúm người lại, và ông ta gật đầu như một đứa trẻ bị quở trách. Sự tôn thờ của các con trai ông đã bị dao động, sau đó Curze tập trung lại phẩm giá và trí thông minh của mình. Đứng dậy từ đống xác chết, ông lại khoác lên mình vẻ uy nghi của một vị Primarch, xóa sạch ký ức về sinh vật ăn thịt người đáng thương mà ông vừa mới sắm vai vài phút trước.

"Chúng ta sẽ trở lại tàu," ông nói, giọng đầy uy lực và vững vàng như người anh em của ông đã từng. Sevatar thở ra nhẹ nhõm khi cha của bọn họ đã cho họ thấy phong độ này của mình.

"Con sẽ sắp xếp dịch chuyển tức thời trở lại Nightfall." Sevatar đuổi những người khác đi. Họ miễn cưỡng rời khỏi rạp hát. Sevatar lưỡng lự. 'Thưa cha, cha đã nói bây giờ không phải là lúc để giết những người anh em của chúng ta.'

"Ta đã nói vậy à?" Curze lơ đãng nói. Ông kiểm tra khán phòng, như thể nhìn thấy nó như trước đây, không còn vết tích của chiến tranh và máu thịt của các con trai ông.

Sevatar suy nghĩ cẩn thận trước khi nói tiếp, nhưng thận trọng chưa bao giờ là đức tính mạnh nhất của hắn.

'Cụm từ mà cha sử dụng gợi ý cho con rằng cha đã thấy trước sự đổ máu. Có phải vậy không?"

Curze nhìn chằm chằm vào hắn, trong đen của đôi mắt không sâu của ông đang đe dọa sẽ nuốt chửng viên Đội trưởng đội một.

'Sẽ có lúc như vậy chứ?' Sevatar vẫn kiên trì.

"Ta có thể cho ngươi biết ngươi sẽ chết như thế nào, nếu ngươi muốn," Curze nói nhẹ nhàng, nghiêm trang như một chiến trường nghẹt thở vì xác chết, nơi mọi vinh quang đã biến mất. "Ngươi có muốn biết không? Nó ở rất xa, rất xa khỏi nơi đây, trong bóng tối vô tận."

"Không," Sevatar nói chắc nịch. "Con không muốn biết.'

"Vậy thì đừng bao giờ hỏi ta những câu hỏi như thế nữa, Sev," Curze nói. "Câu hỏi của ngươi và của ta khác nhau, nhưng ngươi sẽ không thích câu trả lời lắm đâu."

Curze liếm máu trên đầu gối đã lành của mình, chìm đắm vào trong ký ức.

'Corax đã xúc phạm con, ra lệnh cho con như thế. Khi có lời kêu gọi Quân đoàn thứ tám khủng bố Carinaen Sodality để khuất phục nơi đó, con đã bị sắp xếp để điều tới nơi khác," ông nói với tác phẩm điêu khắc bằng xương bằng thịt kia. "Con đã thấy trước sự việc, và điều gì sẽ xảy ra ở đó khi con ở quá xa để có thể hỗ trợ, và sự thất bại của Corax khi hành động thay con sẽ ảnh hưởng đến cậu ta như thế nào. Con cho rằng cậu ta đã học được bài học của mình. Cậu ta không quá khác biệt so với con. Cậu ta tán thành công lý. Cậu ta và Guilliman có thể lấp đầy căn phòng này bằng những câu chuyện phiếm về luật pháp. Không ai trong số họ hiểu rằng luật pháp chỉ là tấm áo khiêm tốn che đậy đạo đức yếu kém, một nỗ lực nửa vời. Công lý không có đạo đức. Đó phải là một công việc đẫm máu."

Curze mỉm cười một mình, thích thú với ký ức đó.

'Thật chính đáng. Thật ngu ngốc. Corax mong muốn công lý, nhưng không bao giờ biết làm cách nào để đảm bảo điều đó." Curze khịt mũi. 'Lại một thất bại nữa của cha.'

Ông lại sụt sịt, rồi dùng mu cổ tay chà mạnh vào mũi. Những vệt máu khô lốm đốm trên cánh tay ông.

'Sự suy đồi đã bén rễ trong Night Lords vào thời điểm đó. Con biết rằng Quân đoàn đx không còn là của con nữa. Bọn tội phạm ở Nostramo đang cung cấp hàng hóa kém chất lượng, dọn sạch các nhà tù của chúng, chuyển chúng với tư cách như những cá nhân giỏi nhất tới những bậc thầy tuyển mộ đã bị hối lộ. Ước mơ vĩ đại của cha bị hủy hoại bởi tiền bạc. Số phận đã được sắp đặt. Chẳng bao lâu nữa, tiếng kêu của anh trai giết chết em trai gây rắc rối cho những giây phút tỉnh táo của con sẽ trở thành ảo ảnh về ngày tận thế, nơi Horus quý giá của cha quay lưng lại và nhổ vào tất cả những gì cha yêu quý. Sự ngạo mạn của cha vang vọng suốt thời gian qua cha ạ, đủ lớn để con nhìn và nghe thấy, nhưng không đủ lớn để thuyết phục những kẻ khác. Không còn gì. Một lần nữa con đã nói sự thật. Con đã cố nói với Fulgrim. Con đã cố cảnh báo Dorn. Một lần nữa, con lại bị gọi là quái vật."

Đôi mắt ông không tập trung, và ông ngồi im lặng một lúc lâu, quai hàm nghiến chặt những chiếc răng thối trên những chiếc răng mục nát, khiến chúng lung lay trong nướu và nước dãi đẫm máu chảy xuống cằm ông.

Ông không để ý dù là một chút

"Con từng có một con thú cưng trong một khoảng thời gian," ông ta nói, lời nói chẳng có một chút ý nghĩa gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro