08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện giờ hai người ngày ngày cùng ở đoàn làm phim, đa số thời gian cũng đều phối hợp diễn, ở chung một thời gian dài Vương Gia Nhĩ rốt cuộc cũng không giống như lúc trước nữa, thấy Đoàn Nghi Ân là như một chú fan nhỏ khẩn trương đến chết khiếp.

Tuy đây là lần đầu tiên Đoàn Nghi Ân đóng phim, nhưng được cái khả năng giác ngộ cao, lại chăm chỉ không ngại khổ, Vương Gia Nhĩ thường xuyên cầm kịch bản đến cùng anh luyện đi luyện lại nhiều lần, từ trong phim ra đến ngoài đời đều lớn giọng kêu một tiếng huynh trưởng, hoàn toàn là tư thái kính ngưỡng cùng ỷ lại. Đoàn Nghi Ân bị cậu gọi như thế cũng không tức giận, thậm chí còn có thời điểm sẽ ngẫu nhiên mà giống như trong phim cưng chiều xoa nhẹ chóp mũi cậu.

Thường xuyên qua lại như vậy khiến mối quan hệ của hai người dường như càng ngày càng khớp với kịch bản, tình bạn trúc mã trúc mã, tình cảm kiên định quyết không rời.

Trước khi quay cảnh cuối cùng, Vương Gia Nhĩ không nói lời nào với Đoàn Nghi Ân. Cảnh này là cao trào của hai người bọn họ, tiểu tướng quân lĩnh mệnh xuất chinh, tiểu hầu gia biết được tin tức cũng xin được theo tướng quân tới biên quan. Kiếm thuật của cậu đều là do tiểu tướng quân chỉ giáo, tiểu tướng quân cũng ngầm đồng ý hành động này. Lại không nghĩ rằng tiểu hầu gia ở trên chiến trường bị người tính kế, rơi vào bẫy rập của quân địch, chờ tiểu tướng quân ý thức được mà đi tìm cậu, tiểu hầu gia đã ở trên vách núi bị người vạn kiếm xuyên tâm.

Cảnh Đoàn Nghi Ân phải quay chính là cảnh anh đi tìm Vương Gia Nhĩ.

"Cảnh 258 lần đầu tiên!"

Trên nền trời tuyết rơi dày đặc, tướng quân vô cùng lo lắng đi tìm tiểu hầu gia của mình, nội tâm nôn nóng sắp thiêu rụi trái tim anh thành tro bụi, anh đỏ ngầu hai mắt, tay cầm kiếm khẽ run lên, anh nhớ rõ ràng rằng tiểu hầu gia chính là từ con đường này rời đi, tại sao đã nửa canh giờ trôi qua rồi mà anh vẫn không tìm được tam đệ.

Tuyết rơi dày đặc ảnh hưởng đến tầm nhìn của anh, con đường núi càng ngày càng khó đi nhưng bước chân của vị tướng quân vẫn không hề chậm lạ. Cuối cùng ở phía cuối con đường núi, anh tìm thấy được tam đệ của mình.

Một tiểu hầu gia vẫn luôn vô cùng tự phụ, giờ đây cả người đỏ máu quỳ gối trên vùng núi dơ bẩn, mái tóc, bờ vai đều phủ đầy tuyết trắng. Tiểu hầu gia khí phách hăng hái lúc này cúi đầu không thấy rõ mặt, ngực cắm không đếm được số lượng mũi tên.

Tiểu tướng quân trong nháy mắt tan vỡ, quỳ rạp xuống trước mặt tiểu hầu gia, không dám thở mạnh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tiểu hầu gia trước mắt.

Anh nâng tay lên, run rẩy nhẹ nhàng lau khô đi vết máu trên mặt tiểu hầu gia. Anh muốn hỏi tam đệ của anh có đau không, muốn nói với tam đệ của anh quân địch đã bị anh đánh bại, muốn răn dạy tam đệ vì sao không nghe lời anh lại đi hành sự một mình .

Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ nhẹ đặt trán mình lên trán tiểu hầu gia, nước mắt tuôn rơi trên bàn tay đã lạnh lẽo của người trước mặt, thấp giọng nỉ non: "Tam đệ, huynh trưởng đưa ngươi về nhà."

Tuyết rơi vẫn cuồn cuộn bay trên đỉnh đầu hai người, trong khoảnh khắc hai mái đầu đều bạc trắng...

"Qua!"

Đạo diễn đã hô cắt nhưng Đoàn Nghi Ân vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc của mình, nước mắt vẫn rơi không ngừng, chóp mũi đỏ ửng. Khi Vương Gia Nhĩ mở mắt ra, nhìn thấy Đoàn Nghi Ân dường như đã thất hồn lạc phách, trong lòng cậu như có thứ gì đó đâm sầm vào trái tim không kịp phòng bị, đau đớn đến trái tim cũng đều run rẩy.

"Huynh trưởng?" Vương Gia Nhĩ thử mở miệng, bàn tay lạnh lẽo lau khô nước mắt trên mặt Đoàn Nghi Ân: "Chúng ta về nhà!"

Đoàn Nghi Ân hoảng hốt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ôn nhu mang theo ý cười của Vương Gia Nhĩ, dường như tam đệ của anh lại một lần nữa trở về, hết thảy những điều này đều là trò đùa của cậu ấy.

Nhưng anh nghĩ lại, đây không phải là tam đệ, đây là Vương Gia Nhĩ. Tiểu hầu gia trên thế giới này đã vĩnh viễn biến mất, nhưng Vương Gia Nhĩ sẽ đứng ở tương lai chờ anh.

Nếu không phải vì trên người Vương Gia Nhĩ còn cắm mũi tên, Đoàn Nghi Ân thật sự muốn tiến lên ôm cậu vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro