Chương 10 - Cái giá của kiến thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái giá của kiến thức

Lộ trình bay đã được quyết định

Chỉ lại là một quân đoàn nổi loạn khác

Đôi khi, tốt hơn là không nên biết cái gì.

Yesugei thường xuyên tranh cãi với Ahriman về vấn đề này. Nói chung, các Thousand Sons chưa bao giờ chấp nhận ý kiến đó - rằng bất kỳ thứ kiến thức nào cùng nên nằm trong giới hạn cho phép.

"Biết hết mọi thứ thì tốt," vị Thủ thư trưởng đã từng nói với ông như vậy. "Biết càng nhiều thì càng tốt."

Nhưng những pháp sư thời tiết cổ xưa của Chogoris luôn chống lại việc đào sâu hơn vào các phép thuật của họ, họ chọn ở lại trên bề mặt của nó, mài giũa một loạt kỹ năng mà họ biết dựa trên những sự thật sâu sắc hơn, nguy hiểm hơn. Điều đó luôn khiến Yesugei cảm thấy khôn ngoan chứ không phải hèn nhát, vì các nhà hiền triết ở thế giới quê hương ông luôn có đức tính là biết kiềm chế.

"Mọi thứ đều có sự nguy hiểm của nó," Yesugei đã cảnh báo Ahriman như vậy.

"Anh quá thận trọng rồi đấy," Ahriman đã trả lời. "Có ai biết anh có năng lực nào không?"

"Có lẽ là không, nhưng tại sao tôi phải quan tâm?"

"Bởi vì điều đó rất quan trọng, nó giúp anh được nhìn nhận như thế nào."

"Anh bị coi là một người nguy hiểm. Điều đó không thành vấn đề sao?"

Ahriman trông có vẻ buồn bã. "Anh hiểu chúng tôi mà. Anh có nghĩ chúng tôi nguy hiểm không?"

Nhớ lại khi đó, Yesugei đã không muốn trả lời.

Đôi khi tôi cũng cho là vậy.

Ông đã nghĩ như vậy.

Giờ đây, trong căn phòng của mình trên Sickle Moon, ông cảm thấy phát ốm vì mớ kiến thức này, giống như vừa nuốt phải thứ thuốc độc mà nay đã ngấm vào máu. Quy mô của sự việc này thật khó để tiêu hóa chứ đừng nói đến việc chấp nhận nó.

Xa'ven đã giải thích tất cả một cách chi tiết, không bỏ sót điều gì. Tất nhiên, có một số chi tiết mà ngay cả hắn ta cũng không biết, bao gồm cả số phận vị Primarch của hắn.

Xa'ven nói: "Chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi nghĩ bằng cách nào đó tôi sẽ biết liệu ngài ấy đã chết hay không. Nhưng có lẽ là chưa."

Người chiến binh Salamander nói chậm rãi, có chủ ý, biến âm tiết của tiếng Gothic thành giọng điệu nặng âm 'r' khó nghe đậm chất Nocturne. Lời nói của hắn không hề chứa đựng sự thương hại hay tức giận - chỉ là một sự thách thức sâu sắc và bình tĩnh.

Phản ứng của Yesugei trước tin tức này lại khác: tê liệt, sau đó là cảm giác thất bại đầy tuyệt vọng. Ông đã cảm nhận được sự xáo trộn trong kết cấu của vũ trụ từ rất lâu; đáng ra, lẽ ra ông phải biết, đoán ra hoặc đi điều tra sớm hơn.

Tâm trạng đó nhanh chóng qua đi. Sự phản bội ở quy mô như vậy là không thể nào tưởng tượng được - ông không thể nào tin được. Không ai có thể.

Horus. Vị Warhammer. Đứa con trai yêu quý của Hoàng Đế.

Ông ngẩng đầu lên. Ông đang ở chung phòng với ba người khác: Lushan, Xa'ven và một chiến binh Iron Hand trông có vẻ khắc khổ tên là Bion Henricos.

"Nói cho ta biết chuyện gì xảy ra tiếp theo," Yesugei nói, buộc bản thân phải tiếp tục đặt câu hỏi.

Xa'ven nói: "Lúc đầu chỉ có mình chúng tôi. Đội của tôi đã quay trở lại quỹ đạo trên một tàu đổ bộ đánh cướp được của bọn Quân đoàn mười sáu. Con tàu của chúng tôi đã bị phá hủy nên chúng tôi buộc phải xông vào một trong các con tàu của đối phương và tiếp quản nó."

Yesugei mỉm cười, bất chấp chính mình đang kìm nén nó. Bộ mặt bất động như xác chết của Xa'ven khi nói ra những lời này trông rất thú vị. "Bằng cách này. Các anh đã tiếp quản chiếc khinh hạm của Sons of Horus."

Xa'ven ngơ ngác nhìn ông, những đường nét trên gương mặt hắn quá đen tối nên khó đọc vị được. Hắn không cười nhiều và đôi mắt đỏ đờ đẫn khiến việc theo dõi biểu cảm của hắn trở nên khó khăn.

"Đó là một thử thách khó khăn," hắn nói bằng giọng trầm ầm ầm của mình, "nhưng bọn chúng đã bị chúng tôi làm cho bất ngờ. Ông đã bao giờ chứng kiến các con trai của Vulkan chiến đấu chưa, White Scar?"

"Tôi chưa từng," Yesugei nói. "Mặc dù đã từng nghe nói là rất ghê gớm."

"Chúng tôi đã chiếm được con tàu," Xa'ven nói đơn giản. "Nó được gọi là Grey Talon. Chúng tôi đổi tên nó thành Hesiod. Đó là thành phố thiêng liêng của thế giới quê hương chúng tôi."

"Tôi đã nghe nói về nó."

Xa'ven gật đầu hài lòng. "Rồi chúng tôi trở thành những kẻ nổi loạn. Chúng tôi cố gắng đến Nocturne, nhưng Người Hoa Tiêu đã bị thương. Cô ta đã chết ngay sau đó. Có lẽ là sự căng thẳng khi chiến đấu với những cơn bão warp, hoặc có thể tâm trí cô ấy đã bị biến đổi - tôi không nghĩ cô ấy mong đợi được chứng kiến những điều mình được chứng kiến."

Henricos, chiến binh Iron Hand gầm gừ khe khẽ qua giáp che mặt bằng kim loại tối màu của mình. Không giống như những người khác, hắn không cởi mũ trụ ra. "Không ai trong chúng tôi từng thấy thứ đó."

"Còn anh thì sao?" Yesugei hỏi.

"Những người sống sót vẫn tiếp tục chiến đấu ở đây và ở đó." Henricos lên tiếng, giọng của hắn ta không giống như Xa'ven", chua chát và cay đắng. Yesugei có thể hiểu tại sao - ông rõ ràng không thấy lo lắng về số phận của vị Primarch của chính mình. "Chúng tôi bị tản mát. Một số người trong chúng tôi đã tìm thấy nhau."

"Chúng tôi đã đi tìm kiếm những người sống sót," Xa'ven bổ sung thêm. "Chúng tôi chỉ có mười sáu người, nhưng chúng tôi hy vọng sẽ tìm thêm được nhiều người nữa. Sau đó chúng tôi có thể phản công lại."

Yesugei nhận thấy vẻ mặt kỳ lạ trên khuôn mặt của Xa'ven, giống như đang đói khát vậy.

"Và bây giờ các anh tìm thấy chúng tôi," vị Stormseer nói, vạch rõ suy nghĩ của Salamander. "Con tàu có khả năng dịch chuyển với các Hoa tiêu còn sống."

Xa'ven gật đầu. "Henricos là bậc thầy về hệ thống tàu. Anh ta đã tìm ra cách theo dõi các dấu vết của việc thức tỉnh trong warp ở khoảng cách xa, vì vậy chúng tôi biết chính xác các ông sẽ dịch chuyển ở nơi đâu."

"Nhưng tại sao lại tấn công chúng tôi?" Lushan hỏi. Ông ta vẫn còn thấy khó chịu - Sickle Moon đã chịu đủ thiệt hại đáng kể sau một chuyến du hành bầm dập trong warp.

"Chúng tôi đã học được cách thận trọng," Xa'ven trả lời. "Đối với tất cả những gì chúng ta biết, mọi quân đoàn đều đã theo phe tên Warmaster. Nếu các anh có là tàu của Blood Angels hoặc Ultramarines, chúng tôi cũng sẽ làm như vậy."

Targutai Yesugei, Nhà Tiên Tri Bão Tố của quân đoàn 5

Yesugei gật đầu thấu hiểu . "Và chúng tôi là những White Scar," ông nói. "Anh dễ dàng tin rằng chúng tôi là những kẻ phản bội, phải không?"

Xa'ven không nói gì, nhưng Henricos càu nhàu. "Vì ông đã nói ra điều đó, đúng là thế."

Yesugei mỉm cười. "Ít nhất thì chúng ta cũng thành thật với nhau."

"Ông sử dụng sức mạnh sinh ra từ cõi warp," Xa'ven nói, như thể để giải thích. "Chúng tôi đã biết đó là dấu hiệu của kẻ thù. Bọn chúng đã không tuân theo Sắc lệnh và điều đó khiến chúng tôi phải trả giá trên Isstvan."

Yesugei chắp hai tay lại. Mọi thông tin ông nhận được từ hành tinh chết tiệt đó đều thật đau đớn khi lắng nghe; những điều như vậy chính xác là những gì Ahriman và ông đã cảnh báo sẽ xảy ra nếu hội Librarius bị giải tán.

"Tôi tuân theo mệnh lệnh của ngài Primarch của tôi," Yesugei nói. "Nếu ngài ấy ra lệnh cho tôi ngừng sử dụng tài năng này thì tôi sẽ làm theo, nhưng Đại Hãn đã mất liên lạc trong một thời gian dài".

Ông nhìn Xa'ven với ánh mắt có chút hối lỗi. "Trong mọi trường hợp, ngài ấy sẽ không chú ý đến Sắc lệnh. Không ai trong chúng tôi sẽ làm vậy. Năng lực trời ban này là một phần con người chúng tôi, đã tồn tại từ lâu. Hãy tưởng tượng nếu tôi bảo anh cất khẩu súng phun lửa đi, hoặc là anh, con trai của Medusa, hãy vứt bàn tay kim loại của anh đi. Anh có làm điều đó không?"

"Ông có vẻ giống một trong những phù thủy của Magnus," Henricos nói.

"Tôi cũng cho là thế," Yesugei trả lời, "họ nói tiếng Gothic hay hơn thôi."

Xa'ven cười lớn - một tiếng ầm ầm phát ra từ bộ ngực to lớn của hắn. "Và ông đang làm gì ở đây thế, người Chogoris? Ông đang ở rất xa nhà đấy."

"Thật không? Con tàu của chúng tôi đã mất phương hướng từ lâu rồi."

"Chúng tôi có thể giúp. Lộ trình bay của ông là gì?"

"Tới Chondax," Yesugei trả lời. "Ngài Primarch của tôi đang ở đó, mặc dù tôi không biết liệu ngài ấy có biết về vụ Thảm sát hay không."

"Ông ấy sắp biết rồi đấy," Henricos lẩm bẩm. "Toàn bộ thiên hà đều sẽ biết. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ chứng kiến những thằng con hoang của Horus sẽ đổ xuống mọi thế giới như đàn châu chấu. Mọi thứ đều đang rộng mở với chúng, mọi hàng phòng ngự đều sẽ bị phá hủy."

Xa'ven giơ tay cảnh cáo nhưng Henricos vẫn tiếp tục.

"Anh không thấy việc này vô ích thế nào sao? Chúng ta có thể chiến đấu thêm lúc nữa, nhưng Ferrus đã chết. Vulkan và Corax đã biến mất. Chúng ta chỉ đang trì hoãn thời gian mà thôi."

"Chúng ta đã thảo luận chuyện này nhiều lần rồi, người anh em à," Xa'ven nói một cách khoan dung.

"Thì sao? Anh nghĩ có cách nào đó để xoay chuyển tình thế này không? Anh là một kẻ ngốc. Tôi sẽ giết càng nhiều người càng tốt và nhổ vào mặt chúng mọi lúc, nhưng tôi không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng điều đó sẽ thay đổi được bất cứ điều gì."

Henricos quét chiếc mặt nạ tử thần bằng kim loại của mình quanh căn phòng, như thể thách thức ai đó phản đối hắn. "Báo thù, có được một chút thỏa mãn, một chút chia sẻ đầy đau đớn. Đó là tất cả những gì còn lại."

Xa'ven quay sang Yesugei. "Bion và tôi có quan điểm hơi khác nhau về cuộc chiến này."

"Tôi hiểu," Yesugei nói. "Quan điểm của anh là gì?"

"Chiến thắng sẽ đến," Xa'ven bình tĩnh trả lời và không do dự. "Tôi không biết từ đâu, nhưng nó sẽ đến. Chúng ta phải kiên nhẫn."

Yesugei ngưỡng mộ thứ quan điểm này, mặc dù từ những gì được nghe nói, ông cảm thấy khó có thể cùng quan điểm với nó. "Tôi hy vọng anh nói đúng."

"Vậy ông có ở cùng phe với chúng tôi không?" Henricos hỏi. "Chúng ta có thể sử dụng một ít cái thứ đó... ông gọi nó là gì nhỉ?"

"Ma thuật điều khiển Thời tiết," Yesugei nói.

"Một cái tên ngu ngốc." chiến binh Iron Hand uốn cong đôi vai bị thương của mình.

"Vẫn sẽ rất đau khi bị nó chạm vào mà."

"Tôi phải quay lại với vị Primarch của mình," Yesugei nói, hướng lời nói của mình tới Xa'ven. "Tôi có những giấc mơ. Những Viễn tượng. Ngài ấy đang gặp nguy hiểm."

Xa'ven nhìn lại ông một cách mập mờ. "Điều đó sẽ rất khó khăn và chúng tôi có công việc riêng của mình."

"Các anh sẽ không chiến đấu tốt hơn khi tham gia cùng một Quân đoàn khác hay sao? Một quân đoàn còn nguyên vẹn, nguy hiểm và đầy rẫy những người biết làm phép như tôi?"

"Đại Hãn của ông có chấp nhận chúng tôi không? Tôi không biết gì về ông ấy cả."

"Rất ít người biết, nhưng tôi sẽ thay mặt anh để nói chuyện với ngài ấy." Yesugei mỉm cười, nồng nhiệt nhất có thể trong hoàn cảnh này. "Nếu anh đi cùng tôi."

Xa'ven trông có vẻ bị cám dỗ nhưng thận trọng. Hắn tựa chiếc cằm đen như than hồng lên đôi găng tay của mình.

"Đó là một con đường khó khăn," Xa'ven nói. "Đôi khi, trong đêm đen sâu thẳm của cõi hư không, tôi bị cám dỗ khi muốn cầu xin sự hướng dẫn. Ông biết đấy, theo cách cũ, giống như khi chúng ta được dạy phải quên. Tôi chưa bao giờ làm điều đó, vì từ lâu chúng tôi đã không còn tin vào thần thánh và quái vật nữa. Đáng lẽ chúng ta không nên nhanh chóng quên đi những thứ như vậy."

Yesugei gật đầu. "Cả hai đều là thật."

"Tuy nhiên, tôi đã tự hỏi, tôi nghĩ điều gì có thể dẫn đến sự hướng dẫn như vậy, liệu tôi có cầu xin điều đó không? Liệu tôi có được chỉ cho một dấu hiệu nào đó, một con đường quay trở lại không? Liệu tôi có tìm được dấu vết của Vulkan hay không?"

Henricos lắc đầu cáu kỉnh. "Khờ dại."

"Nhưng bây giờ có chuyện gì đó đã xảy ra. Ông đã rơi vào con đường của chúng tôi, mặc dù ông biết ít hơn chúng tôi. Tôi phải làm gì đây? Đó có phải là số phận không?"

"Tôi không tin vào số phận," Yesugei nói.

"Vậy thì quá là may mắn."

"Cũng không phải cái đó."

Xa'ven nhướng mày đen. "Vậy thì ông tin vào điều gì?"

"Đại Hãn ," Yesugei nói không ngần ngại và chắc chắn như Xa'ven đã nói trước đó. "Giúp tôi tìm ngài ấy. Vẫn có thể cứu được thứ gì đó."

Henricos khịt mũi khinh thường, nhưng Xa'ven không còn để ý đến hắn ta nữa. Cái đầu như gỗ mun của Xa'ven chậm rãi gật xuống, ánh mắt trầm ngâm không hề rời khỏi Yesugei.

"Chúng ta sẽ biết," hắn nói. "Chúng ta sẽ biết."

******

Đại Hãn đứng dậy khỏi ngai chỉ huy và đoàn tùy tùng của ông đứng lùi lại để ông đi qua. Ông bước chậm rãi đến rìa của bệ chỉ huy, bên dưới là toàn bộ đài chỉ huy của chiếc soái hạm trải dài trước mặt ông thành từng dãy bậc thang.

Trường sao của thiên hà lấp lánh ở phía bên kia của mái vòm quan sát bằng kính bọc thép, một màn hình đồng nhất của không gian vô tận. Ông cảm thấy sự thôi thúc quen thuộc khuấy động trong mình: sức mạnh vào những điều chưa biết, băng qua khoảng không như ông đã từng băng qua thảo nguyên quê hương, không gặp một ai, tự do như những con chim ưng săn mồi cưỡi gió trên không trung.

Chưa hết, ngay cả con berkut cũng đã được thuần hóa, ông tự nghĩ. Cuối cùng chúng đã quay trở lại, được triệu hồi bởi tiếng chuông của chủ nhân.

Không ai trong số các sĩ quan chỉ huy của ông lên tiếng. Họ giữ im lặng khi toàn bộ hạm đội White Scars đang rời xa Chondax, bỏ lại Quân đoàn Alpha phía sau như một ký ức tồi tệ. Một cuộc truy đuổi vẫn chưa thành hiện thực. Ngay cả khi điều đó xảy ra, Đại Hãn vẫn nghi ngờ liệu kẻ thù có đủ nhanh để bắt kịp họ hay không.

Vì tất cả những điều đó, ông có thể cảm nhận được những câu hỏi hóc búa của thủy thủ đoàn. Qin Xa muốn quay trở lại, hoàn thành những gì đã bắt đầu, đổ bộ lên tàu của bọn Alpha và yêu cầu một câu trả lời.

Đó là một lời đề nghị đầy cám dỗ. Có lẽ Alpharius đã ở trên một trong những con tàu đó. Đại Hãn cười nham hiểm. Sẽ thật tuyệt khi bắt kẻ giả trá đó phải quỳ gối và xé chiếc mũ trụ ra khỏi mặt hắn ta.

Đó sẽ là một sai lầm. Quân đoàn Alpha có điểm yếu trong chiến đấu nhưng chúng không phải là những kẻ ngốc. Ông sẽ không khai thác được gì từ chúng trừ khi chúng muốn ông có nó, trong trường hợp đó, sẽ toàn là các thông tin vô dụng.

Ông khoanh tay trước ngực và nhìn lên các vì sao, giống như ông đã từng làm trong đêm dài giá lạnh ở Altak. Những ngôi sao là ký ức đầu tiên của ông. Ông vẫn còn những ký ức rời rạc về những giọng nói bị bóp nghẹt - chứ không phải những giọng nói tiếng Chogoris - lê bước quanh chiếc quan tài nơi ông đang say ngủ. Ông mơ thấy những lời thì thầm trong bóng tối, một tốc độ đột ngột không thể diễn tả được, một vòng xoáy của những ngôi sao đen tối và bầu trời trắng như ngọc, cảm giác như bị lơ lửng trong giây lát trên một vực thẳm vô tận, sâu thẳm đang gào thét trong khi những đôi mắt tham lam nhìn ông với vẻ vừa sợ hãi, vừa thèm khát.

Nhiều năm sau, ông đã hiểu những hình ảnh đó là gì: những ký ức bối rối về điều gì đó mà lúc đó ông không có khả năng hiểu được, những giấc mơ về những sức mạnh phi thường vừa mạnh mẽ hơn trí tưởng tượng, vừa yếu đuối hơn cả một đứa trẻ sơ sinh ốm yếu nhất.

"Những cư dân trên thiên đường chẳng là gì nếu không có chúng ta," Yesugei đã nói với ông điều đó nhiều năm sau đó. "Họ chỉ có thể hành động thông qua chúng ta. Đó là bí mật lớn nhất và là nỗi hổ thẹn lớn nhất của họ. Chúng ta không cần phải lắng nghe - chúng ta có thể đi theo con đường riêng của mình."

Các Zadyin arga luôn hiểu mối quan hệ giữa thế giới của các giác quan và thế giới của những giấc mơ, và Đại Hãn luôn tin tưởng những điều họ nói về nó.

"Có hai sai lầm lớn," một nhà hiền triết lâu đời của Kai đã viết trong những cuộn giấy vẫn còn được lưu giữ ở Khum Karta. "Đầu tiên, giả vờ như thiên đường không tồn tại. Điều thứ hai, là theo đuổi nó."

Có lẽ Russ đã cố gắng dập tắt tài năng của mình mãi mãi. Đại Hãn có thể tưởng tượng rõ Horus sẽ đứng lên chống lại nó; anh ta là một tâm hồn cao quý, cao quý nhất trong số họ. Sanguinius cũng luôn có mục đích rõ ràng và là thành viên thứ ba của chế độ tam hùng. Ngay từ đầu, đã có bốn người họ - Đại Hãn, Magnus, Sanguinius, với sự chấp thuận ngầm từ người một ngày nào đó sẽ trở thành Warmaster. Chính họ đã làm việc rất lâu để truyền tải và bảo vệ nghệ thuật của các psyker trong Quân đoàn.

Bây giờ, nếu ông tin vào những gì mình được kể thì một người đã chết, và một người thì mất tích.

Còn Horus thì sao nhỉ?

Câu chuyện nào là thật? Rằng Horus là người đang bảo vệ những người bị bọn Sói giết nhầm, hay anh ta đang đe dọa sẽ san bằng nền tảng của Đế quốc? Đại Hãn chưa bao giờ quan tâm nhiều đến Imperium, nhưng mà sự thật, điều đó rất quan trọng. Sự thật cũng quan trọng như lòng trung thành.

Đó là sự khác biệt giữa chiến binh và tên đồ tể. Anh là ai trong hai khái niệm đó, hả người anh em? Tôi thì biết tôi là ai rồi.

"Khả Hãn."

Ông quay lại và thấy Jian-Tzu, nữ chủ của những nhà thiên văn đang ngước nhìn ông, đôi mắt mù lòa như những quả cầu thủy tinh màu trắng đục trên khuôn mặt khô héo của bà ta.

"Có thêm tin từ Dorn à?" ông hỏi.

"Từ Russ," bà trả lời. "Những cuộc gọi khẩn cấp từ Tinh vân Alaxxes yêu cầu sự trợ giúp ngay lập tức. Bầy Sói đang bị tấn công bởi Quân đoàn Alpha. Ông ấy yêu cầu người anh em mình ghi nhớ mối quan hệ trung thành giữa các Primarch và đến giúp đỡ ông ấy với tất cả tốc độ mà ngài nổi tiếng vì nó. Ông ấy kết thúc bằng một lời cảm ơn."

Đại Hãn quay về phía đoàn tùy tùng của mình, mỉm cười lạnh lùng. "Ngươi có nghe thấy điều đó không?" ông hỏi. "Vua Sói đang khen ngợi chúng ta. Chắc hẳn anh ta đang tuyệt vọng lắm rồi."

Qin Xa kiên định nhìn ông. "Chúng ta sẽ đi chứ?" hắn ta hỏi. "Và nếu làm vậy, chúng ta sẽ chiến đấu vì ai?"

Jemulan Noyan-Khan, người hiện diện như một hình ảnh ba chiều lấp lánh từ Starspear, lắc đầu. "Sói Không gian luôn là những kẻ bất trị. Hoặc là chúng ta để bọn chúng yên, hoặc chúng ta sẽ làm những gì được yêu cầu và tiêu diệt chúng."

"Họ đang chiến đấu với Quân đoàn Alpha," Hasik Noyan-Khan, cũng là một hình lập thể cho biết. "Làm ơn nhắc nhở tôi, không phải chúng ta cũng vừa tự mình chiến đấu với bọn Alpha hay sao?"

Đại Hãn khoanh tay lại, khuôn mặt diều hâu vẫn như tàn tích của mùa đông. "Ai biết được Quân đoàn Alpha đang âm mưu gì. Có lẽ chúng cũng có là bọn nổi loạn."

"Vậy mệnh lệnh của ngài là gì, Khả Hãn?" Qin Xa nài ép, luôn mong được nhận lệnh để ra trận. "Hạm đội đã được vũ trang và sẵn sàng."

Đại Hãn tựa cằm vào chiếc cổ áo được viền vàng lộng lẫy của mình. Bầu không khí trên đài chỉ huy dường như đặc lại, đầy chờ đợi. Mọi khuôn mặt vẫn dán chặt vào ông.

"Gửi tin nhắn này cho Russ," cuối cùng ông đã nói, ngước đôi mắt nặng trĩu về phía Nữ chủ của các nhà thiên văn. "Nói với anh ta rằng chúng ta đã nhận được lệnh từ Dorn quay trở lại Thế Giới Ngai Vàng. Nói với anh ta rằng chúng ta sẽ không bỏ rơi họ, dù chúng ta muốn thế nào đi nữa."

Ông nhắm mắt lại, lắc đầu, thay đổi ý định. "Không, không được nói dối. Nói với anh ta rằng chúng ta có thể đã phớt lờ mệnh lệnh của Dorn, nhưng chúng ta sẽ không làm thế. Sự thật không hiển nhiên đối với chúng ta. Chúng ta cần thời gian để khám phá nó."

Đại Hãn thôi khoanh tay và đặt tay phải lên chuôi thanh đao của mình. "Hãy nói với anh ta rằng chúng ta đã nhận được tin tức đáng lo ngại liên quan đến Prospero, điều mà chúng ta hy vọng là sai sự thật. Cuối cùng, hãy nói với anh ta rằng, khi bức tranh hoàn chỉnh được vẽ ra, chúng ta đều hy vọng rằng hai ta sẽ lại chiến đấu bên cạnh nhau như những người anh em, như chúng ta được sinh ra vì mục đích đó. Vậy thì hãy chúc anh ta một mùa đông an lành, hoặc bất cứ điều gì bọn họ thường chúc nhau sau khi nói xong."

Jian-Tzu cúi đầu và vội vã rời đi để bắt đầu gửi tin. Bà ta vừa đi khỏi, Qin Xa là người lên tiếng trước.

"Vậy chúng ta sẽ tới Terra?" Hắn ta hỏi, sự thất vọng hiện rõ trong giọng nói.

"Đó chính là câu hỏi," Đại Hãn nói, quay lưng lại với đoàn tùy tùng và nhìn lên khoảng sân đầy sao. "Triệu hồi Hoa tiêu. Ta đang có lộ trình bay mới để đưa cho ông ta."

******

Russ nhận tin nhắn đó trong im lặng, nắm chặt bộ lông dày của hai con sói Fenris đang lảng vảng dưới chân ông. Bjorn quan sát ông, để ý thấy đôi mắt xanh băng giá của vị Primarch lấp lánh những cảm xúc bị kìm nén.

Khung cảnh của đài chỉ huy Hrafnkel gần như mờ đục vì bụi đỏ rỉ sét. Toàn bộ hạm đội treo lơ lửng ở độ sâu của tinh vân, chìm giữa những đám mây đang chuyển động như cá mắc trong rạn san hô. Hậu quả của Prospero đã cho họ thời gian để tìm hiểu mọi ngóc ngách của vườn ươm sao rộng lớn này - những phương sai hấp dẫn của nó, những vách ngăn thách thức cảm biến của nó. Giờ đây, các chiến hạm của họ lại ẩn mình trong vực sâu, phục hồi, tái trang bị vũ khí và chờ đợi.

Ở một nơi nào đó xa phía trên đầu họ, Quân đoàn Alpha vẫn thăm dò và tuần tra, gửi những đoàn quân quay cuồng trong mù mịt về phía họ, rình mò trên rìa đám mây như những con chó rừng lượn vòng. Chúng sẽ sớm phát hiện ra vị trí chính xác của hạm đội, nhưng cho đến lúc đó, việc bị tiêu diệt đã tạm dừng lại.

Đó là một cuộc rút lui tồi tệ và khủng khiếp. Chỉ có sự hiện diện của Russ mới giúp nó không trở thành một cuộc tháo chạy; ông đã gắn kết mọi thứ lại với nhau dường như bằng sức mạnh ý chí tuyệt đối, sắp xếp các đòn phản công chớp nhoáng, cơ động bên sườn, rút lui đột ngột, tất cả đều nhằm mục đích đưa càng nhiều tàu vào trung tâm tinh vân càng tốt trước khi sự tàn phá ập đến.

Bjorn quan sát ông một cách cẩn thận. Có vẻ như sự sôi nổi mà vị Primarch thường thể hiện dường như đã bị xua đuổi ra khỏi ông. Trông ông ta bầm dập, gần như bực bội, như thể sự trung thành phụng sự của ông chỉ được đền đáp bằng một khuôn mặt đầy tro bụi.

"Cho đến mùa đông năm sau?" Russ hỏi. "Anh ta thực sự đã nói điều đó?"

Vị star-speaker gật đầu.

"Ta nghĩ là anh ta đang rất cố gắng để thể hiện sự lịch thiệp." Russ khịt mũi.

Bjorn tiến lại gần hơn một chút, phớt lờ tiếng gầm gừ dữ dội của bầy sói của ngài Primarch. "Vậy là chúng ta phải tự mình xoay xở," anh đánh bạo nói ra.

Russ gật đầu, không nhìn vào anh, khuôn mặt ông căng thẳng vì một mối bận tâm. "Chúng ta phải tự xoay xở lấy."

"Họ luôn không đáng tin cậy."

"Đúng vậy."

Bjorn cảm thấy khó xử. Thật khó để chứng kiến sự thiếu tự tin của một vị Primarch. Russ dường như cảm nhận được điều đó và cựa quậy.

"Ngươi biết tại sao ta muốn ngươi ở gần ta không, Một Tay?" ông hỏi.

Bjorn lắc đầu.

"Ngươi còn trẻ. Tất cả chúng ta đều có thể thấy thời thế đang thay đổi." Russ dán chặt vào anh bằng đôi mắt băng giá, xuyên thấu đó. "Thành thật mà nói - bọn ta đã biết có điều gì đó không ổn trước Prospero. Bọn ta đã quen với những bóng ma trên Fenris. Bọn ta chưa bao giờ tin vào những điều hoang đường mà Cha ta đã cố kể với bọn ta. Bây giờ cuối cùng nó cũng đã đến, chúng ta không thể giả vờ ngạc nhiên được nữa."

Một trong những con sói rúc vào đùi Russ, cọ cọ cái đầu có răng nanh cùn của nó dọc theo lớp gốm có gờ như thể để an ủi chủ nhân của nó.

"Ta chưa bao giờ hỏi Cha có sắp đặt gì cho bọn ta sau khi cuộc viễn chinh kết thúc," Russ tiếp tục. "Ta chưa bao giờ hỏi Cha liệu bọn ta có cần thiết hay không. Bây giờ hầu như không còn quan trọng nữa - nếu sự điên rồ này không thể dừng lại thì sẽ không bao giờ có lúc bọn ta không còn cần thiết nữa." Russ cười khúc khích. "Thật trớ trêu. Horus đã cho chúng ta mục đích mà chúng ta bắt đầu thấy thiếu sót. Hắn bây giờ lại khiến bọn ta trở nên hữu ích."

Bjorn không nói gì.

"Ngươi sẽ thừa hưởng điều này," Russ nói. "Hãy nhìn xem bọn ta đã tạo ra một mớ hỗn độn thế nào - ta và những người anh em thân yêu của ta. Ngươi sẽ phải dọn dẹp từng mảnh nhỏ đó."

"Horus đã gây ra chuyện này ," Bjorn phản đối.

"Và tại sao hắn lại làm phản?" Russ buồn bã hỏi. "Bọn ta có biết hay không? Câu chuyện đó đã được kể chưa?" Ông lắc lắc cái đầu vàng bù xù của mình. "Hãy nhớ chuyện này đã xảy ra như thế nào, Một Tay. Hãy nhớ tất cả. Quân đoàn sẽ cần ngươi để gìn giữ mớ kiến thức đó."

"Ngài sẽ không rời bỏ chúng tôi," Bjorn nói, gần như thể bằng cách khẳng định điều đó, anh có thể chắc chắn rằng đó là sự thật.

"Một ngày nào đó ta sẽ làm vậy," Russ nói một cách ảm đạm. "Còn ngươi, ta không chắc lắm. wyrd (định mệnh) của ngươi không rõ ràng đối với ta."

Rồi ông cử động, lắc vai như muốn trút bỏ tấm áo choàng của sự lười biếng. "Nhưng thế này là đủ rồi. Chúng ta có việc phải làm."

Ông liếc nhìn lên màn hình gần nhất. Hình dáng rộng lớn của tàu Fenrysavar bò qua tầm nhìn, lưng nó bị cháy sém và gãy một nửa. Bản thân chiếc Hrafnkel trông cũng không đẹp đẽ hơn là mấy.

"Tên Khan đáng nguyền rủa," Russ nói. "Hắn luôn đi theo con đường riêng của mình và chúng ta có thể xoay sở mà không cần đến tài kiếm thuật của hắn. Trước đây chúng ta chưa bao giờ cần sự giúp đỡ - thật sai lầm khi yêu cầu điều đó."

Ông cười toe toét. Một cái gì đó của sự dũng cảm xưa cũ đang quay trở lại.

"Chúng ta sẽ quay lại," ông nói, tóm lấy gáy con sói đang rúc vào và vuốt ve nó một cách trìu mến. "Đây là giai đoạn làm ta thấy ít hứng thú nhất. Chúng ta sẽ mài móng vuốt và lưỡi kiếm của mình." Nụ cười hoang dại lại càng đậm đà hơn.

"Hãy tin ta đi," ông gầm gừ. "Chúng vẫn chưa nhìn ra người cuối cùng của chúng ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro