Chương 12 - Ký ức về Ullanor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một sự thật duy nhất

Thật ngạc nhiên khi thấy ngươi

Ký ức về Ullanor


Kal đã tỉnh táo trở lại

"Ledak?" hắn bắn tin vox. Lưỡi hắn tê dại, đầu hắn ong ong.

"Rovel?"

Hắn chớp mắt thật mạnh, xua đi làn sương mù trên mắt. Hắn uốn cong một chiếc găng tay - tay hắn vẫn còn cử động được. Tốt rồi.

"Có ai ở đấy không?"

Hắn gượng dậy. Chắc chắn là hắn đã bị ngã. Hắn đã mất phương hướng. Mọi thứ xung quanh hắn như đang chuyển động lờ mờ chậm chạp.

Hắn chớp mắt chuyển sang kênh chung của con tàu. "Báo cáo tình trạng," hắn rít lên. Giọng của người điều hành liên lạc của Vorkaudar khi vang lên có vẻ nhẹ nhõm. "Chúng tôi đã rất lo lắng, thưa ngài. Tín hiệu của ngài đã bị mất. Mọi chuyện ổn chứ?"

Kal không biết. Hắn cảm thấy buồn nôn. Không gian xung quanh hắn trống rỗng và tối tăm. Hắn cảm thấy như thể mình đã quên điều gì đó quan trọng. "Ta đã mất dấu của Ledak hay Rovel," hắn nói.

"Họ đã đi chung với ngài trong quá trình dịch chuyển. Chúng tôi không còn vị trí cho họ nữa."

Kal bắt đầu bước đi. Những bức tường kim loại xung quanh hắn cháy sém và móp méo. Hắn đã tiến hành kiểm tra độ xa gần và không đưa ra kết quả gì. Hắn thậm chí còn không thể phát hiện ra Vorkaudar trên ma trận định vị. Da thịt hắn nổi lên cảm giác khó chịu.

"Ngài có tìm thấy gì ở đó không?" điều hành viên hỏi.

"Cái gì cơ?"

"Ở cái Tiền đồn, thưa ngài. Ngài có yêu cầu gì thêm không?"

Kal dừng bước. Đầu hắn đau nhức, khiến suy nghĩ của hắn chậm lại và khiến hắn cảm thấy phát ốm. Hắn chắc chắn đã quên điều gì đó. Tại sao hắn không thể nhớ ra được gì?

"Không có gì ở đây. Không có gì. Không có gì ở đây."

Một khoảng Tạm dừng. "Chúng tôi đang chờ lệnh, thưa ngài," người điều hành nói giọng ngập ngừng.

Kal cảm thấy muốn đập đầu mình vào tường - làm bất cứ điều gì để giải tỏa cơn đau đầu. "Ta đang quay lại tàu."

"Rất tốt. Bây giờ tôi đang có một tín hiệu rất mạnh cho ngài. Đang hạ lá chắn hư không xuống. Ngài có thể dịch chuyển khi...."

"Chờ đã." Ngay khi người điều hành thốt ra từ "hạ lá chắn hư không", Kal đã nhớ lại mọi thứ. Gã White Scar. Tên Iron Hand. "Chờ đã!"

Nó đã quá muộn. Aether lại dâng lên xung quanh hắn, lần này nó cuồng nộ, bùng lên màu đỏ thẫm khi hắn hòa tan vào nó. Trong tích tắc khi cơ thể hắn di chuyển giữa các cõi, hắn đã nhớ lại tất cả.

Khi được tái hiện vật chất trong buồng dịch chuyển, hắn không đơn độc.

Tay của Kal đặt lên khẩu Bolter, nhưng quá muộn. Tên Phù thủy White Scar giơ một ngón tay lên làm hắn đông cứng.

Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, Kal chỉ có thể đứng nhìn tên phù thủy với lấy một con dao găm cong. Hắn chỉ có thể đứng nhìn lưỡi dao đâm vào cổ họng hắn, lách vào chỗ giao nhau giữa mũ sắt và cổ áo giáp.

"Ngươi đã bị tha hoá bao lâu rồi?" Tên phù thủy hỏi.

Kal nhận thấy môi mình đã có thể cử động trở lại. Hắn nhìn chằm chằm vào tên White Scar một cách thách thức.

"Từ khi bọn ta đã biết được sự thật," hắn trả lời.

Tên phù thủy nhìn hắn, đầy ngơ ngác. "Sự thật? Sự thật nào đã dẫn ngươi đi đến điều này?"

"Thứ sự thật duy nhất."

"Ra là sự thật đó à." Phù thuỷ White Scar lắc đầu. "Thật là ngu ngốc làm sao."

Sau đó môi của Kal ngừng hoạt động trở lại. Hắn nghe thấy tiếng rít của các phòng dịch chuyển khác và tiếng vang nặng nề của những đôi ủng bọc thép mạnh mẽ đập xuống sàn kim loại. Hắn cảm thấy sức mạnh của tên phù thủy rút khỏi tâm trí mình như nước rót ra khỏi ly.

Hắn cố gắng mở miệng lại lần nữa, để chửi rủa , để với tới chỗ khẩu Bolter của mình.

Nhưng tên phù thủy không có ngu. Hắn ta ấn mạnh con dao găm, cắt xuyên qua lớp giáp niêm phong. Kal cảm thấy lưỡi dao đã đâm sâu vào, xé toạc thịt và gân của hắn với một tiếng rít yếu ớt của trường năng lượng điện tích phân hạch, trước khi hai mắt của hắn tối sầm lại.

Yesugei đẩy cái xác sang một bên và sải bước ra khỏi căn phòng. Henricos bước ra từ một phòng đối diện khác, theo sau là Xa'ven và thêm ba chiến binh Salamander khác

"Kinh tởm," Henricos nhổ nước bọt.

Yesugei nhìn hắn đầy thắc mắc.

"Thứ phép phù thuỷ này," chiến binh Iron Hand nói thay lời giải thích, lắc lắc đôi tay hắn như thể đang cố gắng làm lây lan thứ dịch bệnh gì đó. "Phép phù thuỷ là nguồn gốc của mọi chuyện."

"Không," Yesugei nói và bắt đầu bước đi. "Không phải tất cả đâu."

Xa'ven cũng ở bên cạnh Henricos. Chiếc búa của hắn, được cầm bằng một tay, kêu lách tách với một luồng năng lượng mềm mại; hắn nắm chặt một khẩu súng ngắn có viền vàng trong chiếc găng tay còn lại của mình. Đôi mắt của Yesugei bị thu hút bởi món vũ khí đó. Các con trai của Vulkan thật biết cách làm cho các thiết bị của họ trở nên đẹp đẽ.

"Anh ta nói có lý," Xa'ven nói.

Cánh cửa cuối hành lang trượt mở, để lộ hai thành viên thủy thủ đoàn mặc áo choàng đang vội vã hướng tới phòng dịch chuyển. Khi họ nhìn thấy các Space Marines, đôi mắt của họ mở to và họ cố tránh đường.

"Công nghệ Iron Hand che giấu sự hiện diện của chúng ta trên trạm," Yesugei bình tĩnh nói, làm tan chảy trái tim của các thuyền viện này chỉ bằng một cử chỉ. "Phép thuật gọi bão của tôi thì đưa chúng ta đến đây. Không hơn không kém."

"Không giống," Henricos nói, phớt lờ những phàm nhân khi họ đứng tránh sang một bên, mắt đờ đẫn, có kẻ ngã xuống sàn. "Công nghệ của Iron Hands không bị ngăn cấm."

Họ bước vào một hành lang rộng hơn, được chiếu sáng màu đỏ ở sàn tàu. Không gian nồng nặc mùi máu, và những dấu hiệu bôi sơn bóng loáng chạy dọc các tấm thép. Thêm nhiều thủy thủ đoàn xuất hiện - một số vô tình, một số bị thu hút bởi tiếng ồn. Xa'ven đã giải tán bọn họ bằng những phát súng từ khẩu súng ngắn của mình. Yesugei im lặng sau bốn phát bắn nữa.

"Chỉ vì anh chưa được biết đầy đủ," vị Stormseer trả lời. "Điều gì thực sự diễn ra ở Medusa?"

Họ đi qua một ngã tư, và Henricos dừng lại để xả một loạt đạn xuống một lối vào nối liền, khiến nó dính đầy máu và áo choàng rách rưới.

"Không giống nhau," hắn gầm gừ, xoay người để kết liễu thêm vài kẻ đi lạc đường. Đến bây giờ, những tín hiệu báo động đã nổ ra. "Tôi đã che giấu tín hiệu của chúng ta bằng máy móc. Chúng chỉ là các thiết bị. Ông thì khai thác các quyền năng bị cấm."

"Không bị cấm đối với tôi."

Khi họ tiến gần hơn đến đài chỉ huy, những đội quân phàm trần mặc áo giáp hạng nặng bắt đầu xuất hiện, dàn thành đội hình phòng thủ tại các điểm giao nhau của hành lang và tạo ra những loạt đạn bắn tới.

Xa'ven tiến về phía trước, áo giáp của hắn làm chệch hướng những viên đạn đang lao tới tạo thành những tia lửa xoáy. "Các anh em ơi, đây thực sự không phải là lúc để nói chuyện đó," hắn nói, lao vào kẻ địch và vung búa lên.

Henricos lao tới tham gia cùng hắn, nhận những phát đạn vào chiến giáp của mình.

"Có thể anh nói đúng," hắn càu nhàu, vung khẩu Bolter của mình một cách có phương pháp.

Yesugei đi theo sau họ, được bao bọc bởi sự hiện diện đều đặn của các Salamander xung quanh. Các hành lang vang vọng tiếng súng nổ. Quân đội của Word Bearers rất ngoan cường và tận tụy, nhưng không thể sánh được với những đối thủ được trang bị áo giáp năng lượng. Họ chết hàng tá người, làm tắc nghẽn lối đi.

Không ai trong số họ bỏ chạy. Không ai kêu gào xin thương xót. Họ tiếp tục chiến đấu trong vô vọng. Họ cũng giống như chủ nhân của họ vậy

Bọn chúng thực sự tin vào điều này, Yesugei nghĩ, khi chứng kiến nhiều người trong số họ bị những đòn đánh lão luyện của Xa'ven tiêu diệt. Đây chính là nguyên nhân cho sự ngoan cường của chúng.

Sau đó, một trong những binh sĩ phàm trần đã vượt qua cuộc tấn công của Henricos và chạy về phía chiến binh White Scar. Hắn mang theo một khẩu súng las và khuôn mặt hắn cứng đờ với đầy quyết tâm.

Yesugei nhìn hắn một lúc trước khi đẩy hắn sang một bên, gần như không thèm nhìn cơ thể của gã đàn ông va đập vào tường và vũ khí của hắn kêu vang khi rớt xuống boông tàu. Thật là chán nản khi chứng kiến sự nhiệt thành như vậy.

"Hãy nhanh chóng chiếm lấy con tàu," ông nói với những người còn lại trong cái biệt đội chắp vá của mình. "Tấn công nhanh lên. Không có danh dự trong cuộc chiến này đâu."

******

Torghun bước đi đều đặn qua các boong tàu tầng dưới của Starspear. Tiếng ồn ào xung quanh của động cơ warp xung quanh anh. Con tàu đang di chuyển rất nhanh - bất cứ nơi nào mà Khả Hãn đưa Quân đoàn muốn đến, đó là tốc độ thường lệ của ngài ấy.

Torghun lướt qua một số menial trên đường đi xuống. Họ cúi chào và vội vã đi tiếp, hầu như không nhìn lại anh.

Anh đến địa điểm được chỉ định và tiến đến cửa trượt.

Anh dừng lại một lúc. Khi anh nhấc ngón tay lên chữ rune để mở cửa, một cơn ớn lạnh thoáng qua người anh, trong giây lát, giống như một cơn rùng mình vì sốt. Anh nhấn chữ rune bằng một cú bấm nhẹ.

"Bản chất cơ bản của nghiệp vụ," giọng Nozan vang lên.

"Tôi không thể nói ra," Torghun nói.

Anh nghe thấy tiếng vox yếu ớt của máy dò vox xác nhận danh tính của mình và cánh cửa trượt ra.

Nozan đội chiếc mũ trùm đầu của mình. Phía sau hắn ta, căn phòng tối tăm và nhấp nháy như thể được thắp sáng bởi những ngọn nến.

"Đã được một thời gian rồi," Nozan nói.

"Và luôn là một niềm vui," Torghun nói, bước qua hắn ta.

Căn phòng ở phía xa kia đông vui hơn bình thường. Hơn bốn mươi người đứng thành một vòng tròn rời rạc, mỗi người đội mũ trùm đầu và mặc áo choàng dài. Ánh sáng yếu ớt, gần như là ánh đèn sân khấu.

Torghun kiếm một chỗ trống để chen vào. Có thứ gì đó lung linh ở giữa vòng tròn, giống như không khí bị dịch chuyển bởi quá trình đốt sau của động cơ đẩy. Anh không thể tập trung vào nó. Mỗi lần anh cố gắng, đôi mắt anh lại rời khỏi nó. Dường như không ai trong số những người ở đây muốn nhìn trực tiếp vào nó nên anh đã bỏ cuộc.

"Các anh em," một giọng nói vang lên từ phía xa của vòng tròn. Torghun nhận ra giọng của Hibou. "Hội kín đã được mở rộng. Các thành viên từ khắp hạm đội đang tham gia cùng chúng ta. Đối với những người mới làm quen với điều này, xin chào mừng. Vòng tròn sẽ tiếp tục mở rộng, nhanh hơn khi mọi thứ đang tiếp tục vận hành."

Torghun chăm chú lắng nghe. Anh vẫn không biết chuyện này là như thế nào.

Các cuộc tụ họp tại hội kín thường chỉ là những việc nhỏ, chỉ giới hạn trên một con tàu.

Có lẽ điều này chứng tỏ rằng mọi việc cuối cùng đã đi đến hồi kết.

Bí mật, bí mật. Chắc chắn nhu cầu về nó sẽ sớm tiêu tan.

"Thật khó để làm điều này khi đang ở trong Warp," Hibou tiếp tục. "Mặc dù không khó như ở Chondax, và tất cả chúng ta đều có thể vui mừng khi thoát khỏi thế giới đó."

Một vài tiếng cười khúc khích cộc cằn. Torghun phải cố gắng không nhìn lén dưới bóng của những chiếc mũ trùm đầu xung quanh mình. Tại sao tất cả vẫn còn che giấu khuôn mặt của họ?

"Bây giờ Khả Hãn đã đưa chúng ta vào khoảng không, những cơ hội sẽ xuất hiện - những cơ hội mà chúng ta đã chờ đợi từ lâu. Hãy thử nhìn vào ánh sáng đó nào. Đối với những người mới làm quen với nó, hãy tin tôi, nó sẽ trở nên dễ dàng thôi."

Đôi mắt của Torghun liếc nhìn lại tâm vòng tròn. Anh nheo mắt lại, tập trung cao độ.

Trong một khoảnh khắc, tất cả những gì anh nhìn thấy là một chuyển động rung chuyển yếu ớt - rung chuyển, rung chuyển. Sau đó có điều gì đó rõ ràng hơn: một cái cột cao chưa đầy một mét, mờ mịt ở rìa. Nó mờ mờ, gần như trong suốt, nhưng chắc chắn nó đang ở đó, giống như một cột thủy tinh, hoặc có thể là nước, được giữ cứng trước mặt họ.

Nó vẫn rất khó nhìn. Torghun cảm thấy mắt mình cay cay và chớp mắt để lau nước mắt. Một cảm giác buồn nôn mơ hồ khuấy động trong bụng anh, kèm theo đó là nhận thức, bằng cách nào đó, về sức mạnh to lớn đang sôi sục ngay gần đó.

"Cái gì thế này, người anh em?" một giọng nói vang lên từ nửa vòng tròn. Torghun không nhận ra người đang nói, nhưng giọng điệu của hắn giống như giọng của anh nếu anh được tự mình lên tiếng: khó chịu, nghi ngờ.

"Hãy bình tĩnh nào," Hibou nói. "Buồn nôn là bình thường. Nó sẽ phai dần. Điều này không khác gì nghệ thuật của các zadyin arga."

Torghun tiếp tục quan sát. Một khi anh đã bắt đầu, thật khó để bắt anh phải rời mắt của mình.

Dần dần, những hình thù hiện ra ở giữa cây cột thủy tinh. Anh thoáng thấy một thứ gì đó dài và ngoằn ngoèo, cuộn tròn quanh một trục vô hình như một ngọn lửa.

Sau đó, rõ ràng hơn, những dòng chữ hiện lên: chữ Khorchin, phát sáng trong ánh màu bạc xỉn, treo trên thân cột và khúc xạ như thể nó đang ở dưới nước. Torghun truy tìm ý nghĩa khi các chữ cái xuất hiện và biến mất.

Lộ trình của các anh đã được biết đến. Điểm đến của các anh đã được biết. Một cuộc họp sẽ có thể xảy ra. Cho đến lúc đó, hãy tiếp tục làm những việc các anh đang làm. Đừng đẩy nhanh tiến độ. Warmaster nhận thức được hết. Ngài ấy chấp thuận.

Torghun cảm thấy tim mình đập nhanh. Khi nhắc đến Warmaster, nhịp tim của anh tăng lên một chút.

Hibou bước vào vòng tròn, khuôn mặt gần như bị che khuất bởi chiếc mũ trùm đầu. "Quân đoàn Alpha thì sao? Chúng tôi đã không được cảnh báo về điều đó."

Trong một lúc, cây cột vẫn trống rỗng. Sau đó, dần dần, nhiều từ ngữ hơn xuất hiện.

Chuyện này rất khó nói. Chúng tôi không có thông tin đó. Alpharius thì...

Có một khoảng dừng.

...là người khó đoán trước được

"Vậy có hướng dẫn gì khác không?"

Các anh đã có chúng. Lộ trình của các anh đã được biết đến. Điểm đến của các anh đã được biết. Cuộc tụ họp sẽ diễn ra. Cho đến lúc đó, hãy trung thành. Sự thật sẽ trở nên rõ ràng.

"Không phải nó đã rõ ràng rồi sao?" một người khác đội mũ trùm đầu hỏi. Torghun cũng không nhận ra giọng nói đó. Nó thô cứng, bị cắt bớt, nặng nề kiểu ngôn ngữ Chogoris. "Mọi chuyện cuối cùng cũng được tiết lộ. Chúng ta cũng có thể bộc lộ bản thân mình rồi. Không có gì phải xấu hổ cả. Tôi không có gì phải xấu hổ cả."

Một lần nữa, một khoảng lặng dài. Sau đó, cột thủy tinh lại phát sáng khi chuyển động.

Tôi hiểu. Không, các anh có mọi thứ để tự hào. Nhưng Warmaster sắp xếp việc này là có lý do. Sự phản bội có mặt ở mọi nơi. Không có Quân đoàn nào thoát khỏi nó, kể cả của ngài ấy. Số phận của Imperium phụ thuộc vào nó. Số phận của Quân đoàn của các anh phụ thuộc vào nó.

Điều gì đã tạo ra các câu chữ này? Nó gần như mang tính chất của một bài diễn thuyết của một máy tính cogitator, đưa ra những câu nói vô vị, mặc dù một số cụm từ rõ ràng là câu trả lời cho các câu hỏi. Torghun quan sát những dòng chữ khi chúng xoắn ốc và nhảy múa trên cây cột, mắt anh bớt nhức nhối hơn khi đọc nhiều hơn.

Hãy tin tưởng vào điều này - Đại Hãn của các anh có sự cao quý cũng như quyền năng của ông ta. Ông ta sẽ thấy nguyên nhân của mọi sự là gì. Ông ta sẽ được thấy sự thật về Nikaea và sự thật về Davin. Chúng tôi có mọi sự tự tin. Chúng tôi có mọi sự tự tin vì chúng tôi có tất cả các anh. Hãy là chính mình.

Cây cột thủy tinh bắt đầu gợn sóng không còn tồn tại. Không khí xung quanh nó khép lại, làm ngập dòng chữ màu bạc mỏng manh. Torghun nheo mắt lại, cố gắng nhìn ra những gì còn sót lại.

Để có được sự giác ngộ. Tự do khỏi sự chuyên chế. Tình anh em.

Những từ ngữ cuối cùng gần như không thể đọc được.

Vì Đế chế của Nhân Loại.

Sau đó nó lóe lên. Torghun hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhận ra mình đã tập trung đến mức nào. Da anh nổi gai ốc; một trận mồ hôi chảy xuống lưng anh.

Không ai nói chuyện trong một lúc. Sau đó, cường độ ánh sáng tăng lên. Khi Torghun chớp mắt, anh nhìn thấy những hình ảnh ngược màu với của cây cột trên võng mạc của mình.

"Đó là cái gì thế?" một người trong đám đông hỏi.

Hibou đẩy chiếc mũ trùm đầu của mình ra sau. "Đó là bản chất của họ, người anh em à. Sự bí ẩn. Không may là thế , nhưng cần thiết."

Những người khác theo sự dẫn dắt của Hibou, cởi bỏ mũ trùm đầu của họ ra. Một trong những người đang nói oanh oanh, người có chất giọng Chogoris khó nghe, vẫn tiếp tục nói.

Hibou nói: "Nếu chúng ta thử những hình thức giao tiếp ít mờ ám hơn, chúng ta sẽ bị phát hiện. Các star-speaker đều dựa vào những câu nói đánh đố. Vậy tại sao điều vừa rồi lại khác biệt?"

"Vậy thì nó là gì?" một trong những anh em hỏi. Torghun biết hắn ta - Xo Hutan, thuộc Hội anh em Thợ Săn Vì Sao.

"Một đường dẫn," Hibou nói. "Một cách để giao tiếp với những người chúng ta sẽ tham gia."

"Họ đã gọi Warmaster là kẻ phản bội."

"Và anh biết đấy, Hutan, điều này không thể xảy ra được." Hibou quay sang những người khác. "Horus là người duy nhất từng đối xử với Khả Hãn bằng sự tôn trọng đáng lẽ phải có. Nếu chúng ta buộc phải lựa chọn giữa một tên bạo chúa và một người giải phóng, những đứa con trai thực sự của Chogoris sẽ làm gì nào?"

Những lời thì thầm tán thành chạy khắp đám đông.

"Chiến Ưng sẽ nhìn thấy nó," Hibou tiếp tục. "Ngài ấy sẽ nhìn ra sự thật, giống như cách chúng ta đang làm, khi đến thời điểm thích hợp và chúng ta có trách nhiệm truyền bá nó."

Nozan nhiệt tình gật đầu. "Thời gian đã điểm rồi."

"Để làm gì?" Torghun hỏi. Cảm giác bất an ngày càng tăng của anh vẫn không hề thuyên giảm. Anh nhìn quanh căn phòng với bốn mươi cặp mắt. "Để thì thầm về phép thuật điều khiển thời tiết à?" Anh trừng mắt nhìn Hibou. "Chúng ta chẳng làm gì khác hơn ngoài việc nói chuyện."

Hibo mỉm cười. "Bây giờ. Quân đoàn vẫn chưa sẵn sàng để biết thêm nữa, người anh em à."

Hắn quay sang phần còn lại. "Tôi biết các anh đều khó chịu về điều này, nhưng tin tôi đi, lời nói quan trọng hơn những gì các anh nghĩ. Hãy tiếp tục nói chuyện với những người có thể hiểu được. Nói nhỏ, bước đi cẩn thận, để những người theo phe chúng ta có thể lan rộng. Một số sẽ không bao giờ bị thuyết phục - chúng tôi đã được cảnh báo về điều này. Nếu các Khan khác ra lệnh cho hội anh em của họ im lặng, tôi chỉ ước một trăm chiến binh của họ đã trở thành đồng minh của chúng ta. Sự hài hòa sẽ thắng thế. Đó là kết quả mà chúng ta nên hướng tới. Quân đoàn sẽ bắt đầu hành trình của mình và Khả Hãn sẽ thấy rằng chúng ta đã đi trên con đường danh dự."

Hibou liếc nhìn lại Torghun, với sự cảnh cáo trong đáy mắt. "Cuối cùng, ngài ấy phải lựa chọn. Tất cả những gì chúng ta đang làm là nới lỏng quyết định của ngài ấy."

"Tôi không Thăng Thiên chỉ để nói chuyện," Torghun nói, không thích sự tỏ ra mình tôn nghiêm của Hibou. "Tôi chỉ tham gia việc chiến đấu."

"Anh thực sự nghĩ rằng anh sẽ không làm chuyện đó sao?"

Trong một khoảnh khắc, hai người họ nhìn nhau. Cuối cùng, Torghun hạ mình xuống. Anh thậm chí còn không biết tại sao mình lại cãi nhau. Có điều gì đó về nghi lễ này làm anh khó chịu và khiến anh cáu kỉnh. Da thịt anh vẫn còn râm ran, như thể có tĩnh điện gợn sóng lên trên đó vậy.

"Vậy là xong, tôi đã nói hết rồi," Hibou nói với những người còn lại. "Chúng ta sẽ lại được triệu tập bất cứ khi nào có thể trước khi đến đích. Cho đến lúc đó, hãy ở giữ liên lạc với nhau. Hãy giữ ngọn lửa cháy cháy tròn lòng các anh."

Hắn ta cúi chào, và cả hội trường cũng lần lượt cúi chào. Từng người một nói chuyện với nhau, họ rời khỏi vòng tròn. Những đĩa thức ăn hiện ra từ đâu đó - những miếng thịt nướng và dưa chua cha-tazen. Cuộc họp của hội kín trở nên sôi nổi hơn và một cuộc tranh luận nghiêm túc nổ ra.

Torghun nhìn thấy Nozan đang tiến về phía mình và anh liền bỏ đi, hy vọng tránh nói chuyện với hắn ta hoặc Hibou. Khi anh đang tiến về phía một bình đựng thứ gì đó có mùi cồn, một bóng người đã chặn đường anh. Đó là một người Chogoris, người đó vẫn giữ nguyên chiếc mũ trùm đầu của mình.

"Anh không cần phải che giấu khuôn mặt của mình ở đây đâu, người anh em," Torghun nói. "Không cần, trừ khi anh vẫn muốn che giấu."

"Cậu là Torghun đúng không?"

Torghun nhướn mày thắc mắc.

"Và cậu đúng là một người thẳng thắn."

Người Chogoris kéo chiếc mũ trùm đầu ra. Khi nhìn thấy đó là ai, Torghun không thể giấu được cảm giác bị sốc nhẹ.

"Tôi nghe nói là cậu có quen biết Shiban, của Hội anh em Bão Tố." Hasik Noyan-Khan lên tiếng, Khuôn mặt đầy sẹo, rám nắng của ông ta trông giống như da thuộc cứng cáp do phơi nắng.

Torghun gật đầu, nuốt chửng sự ngạc nhiên của mình. "Chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu trên Chondax."

"Cậu ta đưa cho tôi cái này." Hasik trao cho anh một huy chương của hội kín.

Torghun giơ nó lên ánh sáng. Nó trông rất giống cái mà anh đã được tặng nhiều năm trước. "Anh ta cũng là thành viên à?"

"Không. Cậu ta đã tìm thấy nó ở Phemus."

Torghun nhìn vào ánh mắt kiên định của Hasik. "Tha thứ cho tôi..."

"Cậu có muốn biết điều này có liên quan gì đến cậu không?" Hasik hỏi, đặt tay lên vai Torghun và dẫn anh đến chỗ để bình rượu. "Tôi thích Shiban, cậu ấy là một trong những người giỏi nhất trong quân đoàn của chúng ta. Nhưng bây giờ mọi thứ đang tiến triển nhanh chóng và cậu ấy đã gây ra một số ồn ào, và tôi muốn ngăn chặn điều đó."

Torghun nhìn ông với ánh mắt không chắc chắn. "Chuyện gì đã xảy ra ở Phemus?"

"Theo hiểu biết của tôi, không có gì liên quan đến việc làm của chúng ta. Có lẽ là bọn Rắn? Nhưng đây mới là điều quan trọng." Hasik tiến lại gần hơn và Torghun thấy vết sẹo của anh đã bị cắt sâu đến mức nào. "Tôi không muốn thấy cậu ta bị tổn hại. Có lẽ cậu ấy là người biết lắng nghe. Giống như Hibou đề nghị. Khi lựa chọn được đưa ra, tôi mong muốn được thấy cậu ấy ở đúng phe."

Torghun nghĩ về điều đó. "Tôi không biết," anh nói. "Chúng tôi không đồng quan điểm về mọi thứ. Anh ta là người Chogoris, còn tôi là một người..."

"Cậu là một với quân đoàn White Scars. Cậu là một chiến binh của Jaghatai. Đây mới là điều quan trọng." Hasik nhìn chằm chằm vào anh bằng cái nhìn xuyên thấu. Thật khó để không bị choáng ngợp bởi cách cư xử của ông ấy. Ông ấy là một trong số ít người đã ở đây ngay từ thuở ban đầu, người đã chiến đấu bên cạnh Khả Hãn từ nhiều thế kỷ trước. "Hãy làm điều này giúp tôi, Torghun. Tôi sẽ thu xếp nó. Nói chuyện với cậu ấy. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ lắng nghe. Những người sát cánh chiến đấu cùng nhau - họ sẽ cùng chia sẻ một mối liên kết."

"Và nếu anh ta không thể bị thuyết phục?"

"Cậu ta sẽ cởi mở trước lý lẽ. Tôi cũng đã từng như vậy."

Hasik rót một ly rượu từ bình và đưa cho anh.

Sau đó ông ta tự rót cho mình một ly.

"Cách đây rất lâu rồi, Khả Hãn đã nói với tôi rằng kẻ thù duy nhất mà chúng ta phải sợ là sự suy đồi. Mỗi lần ngài ấy cắt cổ một tên hoàng đế Chogoris, tôi đều thấy ngài thì thầm bài học đó cho chính mình. Không bao giờ được nghỉ ngơi. Không bao giờ được béo lên. Đừng bao giờ ngồi trên ngai vàng, vì nó sẽ trở thành quan tài của chính mình. Khi ngài ấy nói với tôi điều đó, tôi thấy đó là sự thật và tôi yêu quý ngài ấy hơn bao giờ hết, vì tôi thấy ngài ấy tin tưởng điều đó một cách nhiệt thành đến mức nào."

Ông nhấp một ngụm rồi mỉm cười với Torghun.

"Chúng tôi làm điều này vì linh hồn của chính mình," ông nói, và không một chút nghi ngờ nào hiện rõ trên khuôn mặt chiến binh. "Khi thời khắc đã điểm, cậu sẽ giúp Shinba hiểu ra."

******

"Các anh có biết người ta nói về điều gì trong suốt cuộc Viễn chinh không?" Sanguinius hỏi.

Bầu không khí xám xịt của Ullanor đã bao trùm phía sau Thiên thần, khiến bộ giáp màu hồng của ngài càng tỏa sáng mạnh mẽ hơn. Vị Primarch xứng đáng với biệt danh của mình, và khuôn mặt hoàn mỹ của ngài ánh lên vẻ thích thú chân thành.

Không lâu sau lễ tấn phong của Horus và khu diễu hành vẫn tràn ngập những người chiến binh với khuôn mặt bơ phờ. Sẽ mất hàng tuần chỉ để sắp xếp các tàu đổ bộ để chuyển tất cả bọn họ trở lại hạm đội trên quỹ đạo phía trên.

Trên sân hiên nhìn ra lễ diễu hành chính, những mái hiên bằng lụa đang che chắn cho bốn vị Primarch khỏi bụi bẩn tồi tệ nhất của các động cơ khởi động. Ở thế giới này, nếu ai đó có cố thử, hắn có thể quên mất việc hàng tỷ binh sĩ đang cố gắng tìm đường ra khỏi cái thế giới này cùng một lúc. Đại Hãn đang ngồi cùng với các anh em của mình, lơ đãng tự hỏi ai đã được giao cho cái nhiệm vụ bạc bẽo là tổ chức dàn dựng sự kiện này.

"Hãy nói cho tôi biết đi," Mortarion nói, mặc dù Đại Hãn có thể thấy rằng hắn ta không thực sự quan tâm. Chúa tể Tử thần là một người tự cô lập mình trong buổi lễ kỷ niệm, không thoải mái với tất cả mọi người ngoại trừ chính mình. Về mặt đó, Đại Hãn cảm thấy mình có một chút tâm hồn đồng điệu với hắn ta.

Sanguinius tựa lưng vào ngai vàng, thản nhiên đung đưa chiếc cốc vàng trên một tay. "Họ đặt cược xem ai trong chúng ta sẽ thắng trong một trận đấu tay đôi. Tôi đã thấy tỷ lệ đặt cược rồi."

Mortarion khịt mũi. Fulgrim, người thứ tư trong nhóm thì cười lớn.

"Chuyện đó không phải đã ngã ngũ rồi sao? Anh trai Horus của chúng ta sẽ chiến thắng tất cả bọn họ."

Fulgrim và Thiên thần trông giống nhau ở một số điểm. Họ có những khuôn mặt đẹp như tạc tượng, cùng bộ giáp rực rỡ. Tuy nhiên, Sanguinius trông như thể được sinh ra với những chiếc giáp vai được bọc vàng, Đại Hãn luôn nghĩ rằng Fulgrim có vẻ đang cố gắng quan tâm vẻ ngoài hơi thái quá. Cuối cùng, ông đoán rằng Sanguinius sẽ rất vui khi cởi bỏ những món đồ trang sức đang giam cầm mình; Fulgrim tạo ấn tượng rằng hắn ta thà chết còn hơn làm điều đó.

"Có vẻ như đó là quan điểm của cha chúng ta," Sanguinius nói. "Nó sẽ không ngăn cản những người bình thường muốn đặt cược."

Mortarion lắc cái đầu xanh xao của mình, và các ống chạy từ máy thở cổ xưa của hắn va vào nhau kêu leng keng. "Ngốc nghếch."

Fulgrim ném cho hắn một cái nhìn thích thú. "Ồ? Tại sao vậy?"

"Bởi vì chúng ta được tạo ra cho những cuộc chiến khác nhau," Chúa tể Tử thần gầm gừ. Giọng nói đã được lọc của hắn ta dường như không bao giờ thiếu những quãng âm ủ rũ. "Hãy đến Barbarus đi, con chim công, và xem lông vũ của anh tồn tại được bao lâu trong sương mù độc hại."

Đôi lông mày bạc của Fulgrim nhướng lên. "Có lẽ tôi sẽ thử, người anh em."

"Tôi không khuyến khích điều đó," Sanguinius nói. "Tôi đã nhìn thấy những đám mây hóa học đó. Tôi nghi ngờ rằng cậu ta có thể chịu đựng chúng lâu hơn anh đấy, Fulgrim."

"Một số người trong chúng ta chịu đựng được điều đó dễ hơn những người khác," Mortarion lẩm bẩm.

Fulgrim nhìn Sanguinius một cách tinh quái. Một sự im lặng khó xử bao trùm mọi người.

"Anh không nên hối tiếc về điều đó," Đại Hãn lên tiếng. Ba người còn lại quay lại, như thể ngạc nhiên khi thấy hóa ra ông cũng có giọng nói. "Sức bền trước thử thách cam go."

Mortarion trừng mắt nhìn ông một cách chua chát. Da thịt xanh xao của hắn gần như phù hợp với bầu trời u ám và ẩm ướt của Ullanor. "Tôi không hối hận," hắn nói. "Tuy nhiên, tôi có thể thấy hối tiếc rằng chỉ một số người trong số chúng ta nhận được sự ưu ái của cha mình. Tôi có thể chỉ hối tiếc về điều đó."

Sanguinius nhấp một ngụm rượu từ ly của mình, thản nhiên không quan tâm.

"Người anh em, cậu nên hài lòng về Horus."

"Tại sao?" Vẻ mặt của Mortarion bị chèn ép. "Bởi vì anh ta được tìm thấy đầu tiên? Có thời gian lâu dài nhất khi chiến đấu bên cạnh quân đoàn của mình? Nếu anh mới là người rơi xuống Cthonia, nếu đó là tôi, có lẽ bây giờ chúng ta đã ở vị trí của anh ta."

Fulgrim khịt mũi. "Nói thay cho chính mình à. Trở thành Warmaster không phải là vinh dự duy nhất đâu."

Sanguinius cười lớn. "Đừng có khoe khoang về palatine aquila của anh nữa, người anh em. Anh sẽ chỉ khiến người anh em của chúng ta ghen tị hơn mà thôi".

"Tôi không ghen tị - không phải với Horus, cũng không phải với anh," Mortarion cau có, thiếu đi sự hài hước như trong giọng nói của Sanguinius. "Anh không hiểu vấn đề."

Fulgrim nghiêng người về phía trước, đan hai bàn tay dài vào nhau. "Vấn đề nào cơ?"

"Khi Cha dẫn dắt chúng ta," Mortarion nói, "chúng ta đã tranh đấu để giành được dù chỉ một ánh nhìn hoặc cử chỉ từ Cha. Điều đó có thể chấp nhận được, vì không ai trong chúng ta là đối thủ của Cha. Không có gì trong thiên hà là đối thủ của Cha. Bây giờ chúng ta sẽ chiến đấu để giành được ánh nhìn từ Horus, nhưng Horus không phải là người tạo ra điều này. Anh ta chỉ là một trong số chúng ta. Nó sẽ dẫn tới nhiều rắc rối."

Fulgrim liếc nhìn Sanguinius một cách khoan dung. "Cậu ta đang ghen tị."

Đại Hãn lắc đầu. Fulgrim có thể thật ngu ngốc một cách khó chịu. "Không, cậu ta đang nói sự thật. Đáng lẽ điều đó không bao giờ nên xảy ra."

Sanguinius trầm ngâm nhìn Đại Hãn. "Tôi nghĩ các anh, trong số tất cả chúng ta, sẽ cảm thấy vui mừng cho Horus."

Đại Hãn nhún vai. "Anh ta là người giỏi nhất trong số chúng ta, tôi không oán giận anh ta chút nào, và tôi cũng đã nói với anh ta như vậy. Nhưng lẽ ra điều đó không bao giờ nên xảy ra."

"Vậy lẽ ra người đó phải là anh à?" Fulgrim gay gắt hỏi. Mortarion lại khịt mũi, nhưng Sanguinius không nói gì.

"Tôi sẽ không lấy vị trí đó," Đại Hãn nói.

"Tất nhiên là anh sẽ không có được vị trí đó rồi," Fulgrim nói.

Đại Hãn lắc đầu. "Tôi không cần danh hiệu nào khác nữa. Người dân của tôi đã cho tôi đủ rồi."

Sanguinius mỉm cười. "Người anh em của tôi, tôi nghĩ anh là người khó hiểu nhất trong số chúng ta. Tôi biết Rogal muốn gì và tôi biết Roboute muốn gì, nhưng thậm chí sau một thời gian dài tôi vẫn không biết anh muốn gì."

"Anh ta muốn được ở một mình," Fulgrim nói. "Lao vào các vì sao và săn lùng bọn xenos trên những chiếc jetbike thú vị đó. Chúng nhanh khủng khiếp. Tôi nghe được từ một liên lạc viên trên sao Hỏa, Jaghatai, rằng anh làm những điều kỳ lạ với các con tàu của mình."

Đại Hãn ném cho hắn ta một cái nhìn chằm chằm nặng nề. "Tôi cũng nghe nói anh đã làm những điều kỳ lạ với các chiến binh của mình."

Khuôn mặt mảnh khảnh của Fulgrim thoáng chốc bừng lên giận dữ, nhưng Sanguinius thì lại cười lớn.

"Tôi tự hỏi ai trong số các anh sẽ thắng trong một trận đấu tay đôi," Thiên thần trầm ngâm. "Tôi muốn thấy điều đó. Cả hai anh đều sử dụng lưỡi kiếm như những vị thần."

"Hãy chọn địa điểm đi, người anh em," Fulgrim nói với Đại Hãn. "Tôi thậm chí còn sẽ tới Chogoris, nếu anh chịu xây một cung điện để ngăn bụi bám vào áo giáp của tôi."

Đại Hãn cảm thấy bị xúc phạm. Nó đâm vào ông rất sâu, nhưng vẻ mặt ông không bao giờ thay đổi. Họ không bao giờ có thể biết được, không ai trong số họ, tình anh em khăng khít của họ đã khiến ông phiền lòng đến mức nào.

"Anh sẽ thua," Đại Hãn nói.

Fulgrim cười toe toét, nhưng có gì đó mong manh trong đó. "Ồ?"

"Anh sẽ thua vì anh coi nó như một trò chơi, như khi anh coi tất cả mọi thứ đều như vậy, còn tôi thì không. Anh sẽ thua vì anh không biết gì về tôi, và tôi biết mọi thứ về anh vì anh hét lên điều đó từ tháp pháo của các tàu tuần dương chiến đấu của mình. Lòng dũng cảm khi chiến đấu của tôi, anh vẫn chưa được biết. Anh có chút danh tiếng là một kiếm sĩ, người anh em ạ, nhưng tôi không hề khoe khoang khi nói với anh rằng tôi sẽ khiến anh nghẹt thở vì điều đó."

Hai má Fulgrim đỏ bừng. Trong một khoảnh khắc, hắn ta trông như thể sắp rút kiếm ra. Như mọi khi, nụ cười điềm tĩnh của Sanguinius đã xoa dịu khoảnh khắc đó.

"Bây giờ tôi hối hận vì đã nhắc đến chuyện này," Thiên Thần thở dài. "Vì sự yên bình, liệu chúng ta có nên bỏ lại sự ngu ngốc này sau lưng mình được không? Chúng ta không có chiến tranh với nhau, và có thể sẽ không bao giờ xảy ra chiến tranh, đó thực sự là một điều may mắn".

"Ai mà tin được cơ chứ?" Mortarion nói với Đại Hãn, với một tia sáng sắc sảo trong đôi mắt ướt đẫm của hắn. "Anh đúng là luôn có niềm kiêu hãnh của riêng mình."

"Cả cậu cũng vậy."

"Vậy thì cá cược với chúng ta là gì đây, người anh em?" Mortarion hỏi.

"Anh sẽ trả bao nhiêu nếu chúng ta đấu tay đôi?"

Đại Hãn thở dài. "Không. Tôi ngày càng mệt mỏi với..."

"Nói cho tôi biết đi," Mortarion nài nỉ. "Hay là anh chỉ thích đánh cược với gã vũ công múa kiếm thôi?"

Đại Hãn nhìn lại hắn. Khi làm như vậy, ông nhận ra rằng, trong số mười bảy người anh em của mình, Mortarion là người duy nhất, giống như ông, vẫn ở bên lề trong Cuộc Đại Viễn Chinh. Ngay cả Alpharius cũng đóng vai trò trung tâm nhiều hơn. Đối với ông, Chúa tể Tử thần cũng bí ẩn như cõi warp vậy.

Thật là hấp dẫn.

"Tôi không biết," ông nói, thành thật mà nói. "Sẽ rất thú vị khi tìm hiểu."

Mortarion bật cười, nhưng nét mặt của hắn ta có vẻ nhăn nhó. Toàn bộ khuôn mặt của hắn dường như được sắp xếp để luôn có vẻ khắc khổ, như thể sự khinh suất có nguy cơ làm nó nứt ra.

"Điều đó có thể xảy ra," Mortarion nói. "Nhưng chúng ta chẳng có gì để tranh đấu với nhau cả, cậu và tôi, nên cứ thoải mái đi."

"Không?" Lần này Sanguinius hỏi một cách nghiêm túc. "Ngay cả hội Librarius cũng không sao?"

Nụ cười méo mó của Mortarion tắt ngấm. "Điều đó thì khác."

Thiên Thần nhấp thêm một ngụm rượu nữa. "Khác nhau như thế nào vậy?"

"Vậy là anh chưa nghe được tin tức rồi. Cha của chúng ta đã nắm được vấn đề này. Tôi biết anh rất coi trọng tác phẩm của mình, nhưng anh phải biết rằng anh không thể chịu đựng được để tiếp tục."

Fulgrim có vẻ tò mò. "Ý cậu là gì, nắm được vấn đề ?"

"Sẽ có sự dàn xếp." Chúa tể Tử thần liếc nhìn một cách gượng gạo

Đại Hãn, như thể đang say sưa với một kiến thức bí mật nào đó sẽ sớm được công bố. "Tôi sẽ ở đó khi chuyện đó xảy ra. Tôi hy vọng các anh cũng sẽ ở đó. Một số cuộc đấu tranh quá quan trọng để có thể rời đi mà không ủng hộ."

"Ngài đang phân tâm với ván cờ kìa, thưa ngài."

Đại Hãn rùng mình. Ông không biết ký ức đó đến từ đâu. Ullanor tác động vào suy nghĩ của ông thường xuyên hơn bao giờ hết. Nó đã trở thành một vấn đề khó chịu.

Ông cúi đầu xin lỗi Ilya, người ngồi đối diện mình. Những ngọn nến đang lụi tàn, và bàn cờ vây chỉ có một ván cờ đang chơi dở, lộn xộn, bất phân thắng bại.

"Đúng là ta vừa bị phân tâm," ông thừa nhận.

Ilya với tay lấy ly rượu của mình. "Chúng ta có thể chơi vào lúc khác. Tuy nhiên, tôi đang tiến bộ hơn, ngài có nghĩ vậy không?

Đại Hãn lơ đãng lắc vai. Chúng rất tê mỏi và ông cần lắc người để thả lỏng vai.

"Bà đang học hỏi từng ngày."

Ilya ngồi lại vào chỗ ngồi của mình. "Qin Xa nói cho tôi biết chúng ta sẽ đi đâu."

"Thật sao?"

"Anh ta cũng muốn biết liệu White Scar có có phải là một quân đoàn điển hình hay không."

"Bằng cách nào?"

"Sự gắn kết của quân đoàn. Triển khai đầy đủi."

Đại Hãn gãi gãi sau gáy. "Chondax đã làm điều đó với chúng ta. Ta thà để các khan đi theo con đường riêng của họ còn hơn."

"Ngài cũng có thể làm điều đó."

"Không còn nữa." Ông với tay lấy đồ uống của mình và uống một ngụm. Sữa ngựa lên men. Không phải là một lựa chọn phổ thông, ngay cả trong Quân đoàn của chính ông ta.

Ilya nghiêm túc nhìn ông. "Thưa ngài, ngài có còn nhớ cái lần đầu tiên tôi gặp ngài không?"

Đại Hãn gật đầu.

"Horus cũng có mặt ở đó," bà nói. "Tôi không biết liệu ngài đã ông ta sẽ ở đó hay không. Nếu có thì ngài thật là không tử tế khi không cảnh báo tôi."

Đó là lần cuối cùng hai anh em bọn họ nói chuyện trước khi tấm màn che buông xuống. "Tôi nhớ hai người đã từng như thế nào, nên tôi hiểu một chút về quyết định này."

Đại Hãn nhướn mày. "Bà biết gì à?"

"Có thể là không. Nhưng tôi đã nghĩ các ngài giống như anh em vậy. Tôi có thể thấy ngài có thể không muốn tin...Chà, điều đó..."

Lời nói khô kiệt dần. Đại Hãn quan sát bà trong một lúc.

"Đây không phải là vấn đề cảm xúc, bà szu, Nếu Horus phạm tội ác thì ta sẽ săn lùng hắn, giống như ta sẽ làm với Russ hoặc Alpharius."

"Chúng ta đã nhận được lệnh từ Terra," Ilya nói, đi vào trọng tâm vấn đề. "Nếu mọi thứ đều đang không rõ ràng, chắc chắn chúng ta nên làm theo mệnh lệnh đó trước."

Đại Hãn nhấp thêm một ngụm sữa ngựa. "Bà có gia đình không?"

"Không ai còn sống. Tôi từng có một người anh trai."

"Giả sử bà nhận được thông báo về tranh chấp giữa cha bà và người anh trai của bà. Giả sử bà không thể xác minh cái nào đúng. Giả sử bà có một... mối quan hệ khó khăn với cha mình. Bà sẽ phải lựa chọn. Liệu có đúng không, nếu không có gì khác được biết, khi bà đứng về phía bên này hay bên kia? Không phải cả hai đều muốn có lòng trung thành của bà hay sao?

Đôi mắt xám của Ilya không hề chớp. "Mối quan hệ với cha thì có gì khó khăn?"

Đại Hãn dừng lại. "Cả hai có những niềm tin khác nhau."

"Những điều rất trọng đại à?"

"Về số phận của toàn nhân loại."

"Điều đó khá quan trọng đấy."

"Đúng."

Ilya nhún vai. "Terra là nơi mà lòng trung thành của tôi hướng về. Tôi đã thề với Departmento. Đối với ngài, đây là vấn đề xung đột trong gia đình. Đối với tôi, vấn đề là mệnh lệnh đến từ đâu."

"Mệnh lệnh không quan trọng," Đại Hãn nói. "Mặt khác, những lời thề là có. Chúng ta sẽ xem xem ai đang giữ vững lời thề của họ."

"Tại sao? Ngài hy vọng sẽ tìm thấy gì ở Prospero?"

"Ta hy vọng có thể tìm thấy người anh em của mình."

"Và nếu tin đồn là sự thật?"

"Vậy thì ít nhất ta sẽ biết phải tin ai."

Ilya lưỡng lự. "Nhưng ngài đang nghĩ gì?"

Lúc này Đại Hãn không nói gì. Kết quả của ván cờ trước mặt ông vẫn chưa rõ ràng - nó có thể diễn ra theo một trong hai cách. Một số chiến lược vẫn chưa được thực hiện, bao gồm cả chiến lược mà ông đã đưa ra ngay từ đầu.

"Ta sẽ được biết nếu Magnus đã chết hay chưa. Sẽ phải mất rất nhiều thời gian để thuyết phục ta rằng anh ta đã ra đi rồi."

Cuối cùng ông đã lấy một quân cờ và đặt nó lên các ô vuông trên bàn cờ. Thế cờ không thay đổi nhiều.

"Nhưng chúng ta sẽ đến đó sớm thôi," ông nói. "Rồi câu trả lời sẽ đến."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro