Chương 13 - Hãy cười vang khi ngươi đang giết chóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Các ngươi đã trở thành cái gì vậy

Tất cả tăng tốc

Hãy cười vang khi ngươi đang giết chóc

Con tàu của Word Bearers phải mất một thời gian dài mới khuất phục được. Không ai trong số thủy thủ đoàn bị bắt làm tù binh - họ chỉ tiếp tục chiến đấu cho đến phút cuối cùng. Khi các khẩu súng las và súng tự động của họ hết tác dụng, họ với lấy những con dao cong.

Khi những con dao bị cùn, họ cào cấu bằng móng tay và răng.

Có điều gì đó đặc biệt thảm hại khi chứng kiến một người phàm trần cố gắng làm sứt mẻ gốm ceramite bằng móng tay. Những ngón tay của họ gần như bị xé nát ngay lập tức, không để lại gì trên bề mặt áo giáp ngoài những vết bẩn kéo dài.

Đối với Xa'ven, việc dọn sạch con tàu đó là một nhiệm vụ đơn điệu. Hắn không có cơn giận dữ để thúc đẩy mình như của Henricos, chỉ có sự tận tâm trước đây trong việc siêng năng thực hiện nghĩa vụ của mình. Hắn nhìn vào khuôn mặt của những người mà mình đã giết và nhìn thấy những cuộc đời bị hủy hoại đằng sau đôi mắt của họ. Ngay cả khi khẩu Bolter của mình gầm lên hoặc găng tay của hắn run rẩy, hắn vẫn tự hỏi điều gì đã xảy ra để thúc đẩy lòng nhiệt thành đến như vậy.

Hàng trăm người chết trước khi mọi sự kết thúc. Đầu tiên, các boong trên đài chỉ huy được quét sạch, sau đó quá trình thanh lọc kéo dài xuống đáy boong chỉ huy bắt đầu. Những con Servitors, những kẻ sẽ chịu làm việc bất kể ai đang chỉ huy đều được để yên. Các sĩ quan cấp cao bị bắt sống và giao cho Henricos, người đã trang bị cho họ bộ giảm chấn vỏ não. Sau đó bọn họ đã ngoan ngoãn, mặc dù vẻ mặt uể oải của họ có vẻ đáng lo ngại.

Sau khi Henricos nắm quyền kiểm soát hệ thống truyền động của Vorkaudar, họ phóng khỏi tiền đồn trên Miirl và rút lui vào khoảng không. Cuộc gặp gỡ với hai tàu Hesiod và Sickle Moon diễn ra suôn sẻ - ba con tàu tiến vào vực sâu không dấu vết và treo lơ lửng trong im lặng, vô hình đối với tất cả ngoại trừ những máy quét augur mạnh mẽ nhất.

Sẽ là điều tốt nếu quay trở lại Warp ngay lập tức, nhưng vị Stormseer cần câu trả lời. Suy cho cùng thì đó chính là lý do tại sao ngay từ đầu họ đã tấn công Vorkaudar.

Thế là Xa'ven sát cánh cùng Yesugei và Henricos trong lòng con tàu của bọn Word Bearer. Căn phòng rộng lớn xung quanh họ có hình tròn hoàn hảo, một trục thẳng đứng bay cao quá đầu họ. Những câu chữ chạy quanh các bức tường thành những dòng chữ rune chảy liên tục. Xa'ven không thể đọc được những gì chúng viết. Hắn nghi ngờ nhiều người có thể đọc được.

Ánh sáng xung quanh họ mờ nhạt và khó chịu, và nó không có nguồn gốc rõ ràng. Những bức tường đen tuyền nhấp nháy như thể bị lưỡi lửa liếm trúng.

"Điều gì làm cho bức tường này khác biệt với những bức tường khác?" Xa'ven hỏi.

"Đó là cái lớn nhất," Henricos nói. "Điều đó khiến nó trở nên mạnh mẽ nhất."

Yesugei gật đầu. Vẻ mặt ông rất ảm đạm. "Tôi có thể cảm nhận được nó."

Xa'ven nhìn chằm chằm vào đối tượng họ chú ý. Một cỗ máy khổng lồ hiện lên trước mặt họ, cao hơn hai mươi mét và rộng hơn ba mươi mét. Bề mặt của nó được bao phủ bởi các ống dẫn dầu và đường ống. Những tấm lưới tỏa sáng với những sắc thái khủng khiếp - xanh lá cây, cam, đỏ như máu. Nó kêu vo ve và gầm gừ, tạo ra những đám khói xoắn ốc lên trục phía trên, và những mảnh chất lỏng hữu cơ màu đen bắn tung tóe vào mỗi khe hở. Sàn nhà xung quanh nó được bao phủ bởi xương. Bất cứ khi nào Xa'ven di chuyển, hắn lại nghiền nát một nắm xương người

"Anh có thể truy cập được không?" Yesugei hỏi.

Henricos nhìn lên chiếc máy. Xa'ven có thể nghe thấy tiếng kêu vo vo của thiết bị cấy ghép trong mắt hắn ta đang quét.

"Có lẽ," hắn càu nhàu. "Cho tôi thời gian. Tôi không hiểu nhiều về nó. Chúng đã loại bỏ một số thành phần bằng những thứ mà tôi không nhận ra. Đó có phải là... Linh hồn sắt ơi. Đó là máu. Bọn chúng làm mát cỗ máy này bằng máu."

Xa'ven nhăn mặt. Thật khó để hiểu điều gì đã xảy ra với cái Quân đoàn của Lorgar. "Anh sẽ cần bao lâu?"

Henricos quay sang Xa'ven và cười một cách gay gắt. "Một vài ngày? Một đời người?"

Yesugei đặt tay trấn an lên vai người chiến binh. "Hãy làm những gì có thể, người anh em. Tôi sẽ rất biết ơn đấy."

Henricos gần như lùi lại trước sự đụng chạm của Yesugei trước khi thư giãn. Hắn ta vẫn còn đang bị tổn thương nặng nề: giao cho quân đoàn Iron Hand phụ trách một nhiệm vụ máy móc là một ý tưởng hay. Nó sẽ khiến đầu óc phân tích của hắn ta bận rộn, ngăn cản hắn nghiền ngẫm những vấn đề khác.

Xa'ven quay sang Yesugei. "Chúng ta có nên không?"

Yesugei gật đầu. "Tiến lên."

Hai người họ để Henricos một mình trong trục tròn và đi dọc theo hành lang đẫm máu, hôi hám bên ngoài.

"Không bao tôi ngờ tới... những điều này," Yesugei nói khi họ bước đi, ông nhìn xung quanh để thấy những vết bẩn viết nguệch ngoạc trên tường. "Còn anh?"

Xa'ven lắc đầu. "Tôi đã từng chiến đấu cùng chúng một lần. Cách đây nhiều năm. Những chiến binh giỏi nhưng tôi chưa bao giờ thích bọn chúng ".

"Tôi cứ tưởng Salamanders thân thiện với tất cả mọi người."

Xa'ven cười khúc khích. "Điều đó quá lịch thiệp đối với tôi. Và với tên Primarch của chúng. Tôi không nên thiếu tôn trọng, nhưng..."

Họ bắt đầu leo lên, lùi lại những tầng nơi ánh sáng hoạt động đáng tin cậy hơn. Những người serf phàm trần trong bộ đồ với máy thở và mặc trang phục của White Scar cúi chào khi họ đi qua.

"Có lẽ chúng ta nên hỏi nhiều câu hỏi hơn," Yesugei nói.

"Được rồi, bây giờ là lúc bắt đầu."

"Tôi e là vậy."

Họ đã tới đích: một cặp cửa nổ nặng nề, có đinh tán và nhiều tấm. Mười hai lính canh đứng bên ngoài, mỗi người mặc áo giáp và mang theo một khẩu lascarbine. Họ chào khi hai Space Marine đến gần, và hệ thống thủy lực của cánh cửa kêu khò khè.

Căn phòng ở phía xa rất nhỏ, đường kính chỉ vài mét. Các bức tường được ốp gạch men trắng và một dải đèn lumen chói lóa treo trên trần nhà. Ở giữa có một khung kim loại thẳng đứng, trên đó có cùm một tên chiến binh Word Bearers. Những miếng Adamantium ghim chặt hắn ta vào cổ tay, mắt cá chân, cổ và phần thân dưới. Hắn ta đã bị cởi bỏ áo giáp, mặc một chiếc áo khoác thô dài tới đầu gối. Những đoạn kinh thánh nghi lễ đã được xăm vào da thịt, chạy dọc từ cổ đến chân hắn.

Hắn ta trừng mắt nhìn họ một cách độc ác khi họ bước vào. Cánh cửa đóng lại, nhốt cả ba người vào trong căn phòng. Trong vài nhịp tim họ đứng nhìn nhau.

"Chà?" Gã rên rỉ, và một dòng máu đặc chảy xuống từ đôi môi bị dập của hắn.

"Tên của ngươi," Yesugei nói.

"Cứ việc lấy nó ra khỏi tâm trí ta."

"Nếu ta muốn, ngươi có nghĩ ta sẽ hỏi ngươi không?"

Hắn ta mỉm cười. "Ledak. Đại Đội 256. Yesa Takdar."

Xa'ven tựa lưng vào tường. Mọi căn phòng trên Vorkaudar đều có mùi kinh tởm, giống như những cơ quan nội tạng đã bị thối rữa từ lâu, nhưng những căn phòng nhỏ này là tệ nhất.

"Nhiệm vụ của ngươi là gì?" Ông hỏi.

"Ledak. Đại Đội 256. Yesa Takdar."

Yesugei thở dài. "Chúng ta chiến xong còn tàu này rồi. Không ai giúp được ngươi đâu. Hãy nói và chúng ta sẽ cho ngươi được sống."

Ledak vẫn mỉm cười. Xa'ven nhận thấy rằng răng của hắn đã được mài nhọn. Việc đó chắc phải mất hàng giờ.

"Ngươi không muốn sống à, Ledak?" Ông vẫn hỏi.

Ledak vẫn mỉm cười.

"Nhiệm vụ của ngươi là gì? Mục đích của ngươi là gì?

"Ledak. Đại Đội 256. Yesa Takdar."

Xa'ven tiến lại gần. "Tại sao không tự trút bỏ gánh nặng cho mình hả, người anh em?" hắn thở dài mệt mỏi, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của người chiến binh. "Kể từ Isstvan, mọi thứ chỉ là chạy trốn hoặc chiến đấu. Ta muốn biết lý do tại sao trước khi ta tiếp tục những chuyện mình cần làm."

Ledak nhìn lại. Trong một khoảnh khắc, có vẻ như hắn ta muốn nói chuyện. Khuôn mặt hắn ta tỏa sáng đầy nghị lực, giống như một nhà truyền giáo sắp giải thích bí quyết cứu rỗi cho một người có ý định cải đạo.

Sau đó ánh sáng vụt tắt. Ledak lắc đầu, va vào các thanh kim loại ở hai bên thái dương.

"Ledak. Đại Đội 256. Yesa Takdar."

Yesugei tóm lấy cổ họng hắn ta, làm cho đôi má hắn tái mét và ép các mạch máu nổi lên bề mặt. "Nói mau."

Xa'ven hít một hơi sâu. Toàn bộ hành động này khiến hắn cảm thấy bẩn thỉu. Hắn gần như đã quen với việc giết chết những người bà con trước đây của mình trong trận chiến. Nhìn thấy một kẻ như vậy ở khoảng cách thật gần, tàn tạ và dễ bị tổn thương - thì điều đó lại khác.

"Ông có thể làm gì đó với tâm trí của hắn được không?" Xa'ven yêu cầu Yesugei.

Yesugei vẫn bóp lấy cổ Ledak, lắc đầu. "Không hoạt động theo cách đó đâu."

"Nhưng còn cái tên lúc ở tiền đồn..."

"Hắn ta bị bất cẩn. Đó là một kẻ dễ bị lừa dối và yếu đuối." Yesugei nhìn Ledak một cách đen tối. "Ahzek có thể làm được điều này. Tôi không có tác phẩm nghệ thuật của anh ya."

Bằng cách nào đó, Ledak đã ngẩng đầu lên với khuôn mặt bị nghiền nát một nửa bởi nắm tay của Yesugei. Một tia sáng chiến thắng lóe lên trong mắt hắn ta.

Yesugei sau đó rút nắm đấm ra, khiến đầu Ledak ngã về phía trước và đấm mạnh khiến hắn ta gãy mũi. Máu loang lổ trên nền gạch và Ledak lảo đảo quay cuồng. Yesugei đấm hắn ta một lần nữa, và Xa'ven nghe thấy tiếng gãy xương.

"Điều này có cần thiết không?" Xa'ven hỏi, liếc nhìn Yesugei một cách lưỡng lự.

Ledak là một tên phản bội và một kẻ giết người, nhưng vẫn là một trong những Legiones Astartes.

Salamanders chưa bao giờ cho phép những hành động này, dù là với bọn xenos, và bây giờ là một tên chiến binh của quân đoàn Word Bearers.

"Chúng ta không có thời gian, Xa'ven," Yesugei nói. Khuôn mặt đầy nếp nhăn của vị Stormseer bộc lộ sự bất an của ông, nhưng đôi mắt vàng của ông có chất thép. "Chúng ta đến đây để biết thông tin chứ không phải để tìm một con tàu khác. Hắn ta sẽ biết các hành động, kế hoạch của hạm đội. Anh có ý tưởng nào hay ho hơn không?"

Xa'ven nhìn lại Ledak. Gã chiến binh vẫn mỉm cười, mặc dù hàm răng được mài nhọn đã bị nhuộm đen bởi máu.

Yesugei thu nắm đấm và siết chặt găng tay lại với nhau. Một viên ngọc trai ánh sáng xanh điện lóe lên giữa những ngón tay. Ông mở lòng bàn tay ra và tia sét từ tay ông phóng thẳng vào mặt Ledak. Những ngọn giáo nổ lách tách lao nhanh, đâm vào mắt Ledak và lấp lánh trên làn da lộ ra ngoài của hắn ta.

Mùi thịt nướng tràn ngập căn phòng. Ledak hét lên, quằn quại trong dây trói, co giật và giật giật. Yesugei tiếp tục gây áp lực trong vài giây, khiến cơn đau thêm dữ dội, để tia sét nhảy múa trên cơ thể gã chiến binh, trước khi đột ngột dừng lại.

Ledak ngã xuống, thở dốc. Hắn ta trông có vẻ sắp ngất đi. Một mảng lớn bên má trái của hắn ta đã bị bỏng, để lộ những đường gân bên dưới. Những làn khói bốc lên từ cơ thể hắn.

"Đừng làm thế nữa," Xa'ven nói.

"Hạm đội di chuyển tới đâu," Yesugei nói với Ledak. "Thông tin liên lạc. Những điều này có thể cứu ngươi."

Mặt Ledak hướng về phía trước. Hắn tacó vẻ gặp khó khăn trong việc tập trung. Hắn ngơ ngác nhìn Yesugei, rồi Xa'ven.

"Le.....dak....Đại...Đội ....256...."

Yesugei phóng ra nhiều tia sét hơn. Lần này tiếng la hét ướt át như là tiếng súc miệng, bị cản trở bởi cổ họng đang bị đốt cháy. Nó dường như còn tiếp tục lâu hơn lần trước.

Thế là đủ rồi. Xa'ven rút khẩu súng ngắn của mình và chĩa nó vào Yesugei.

"Đừng làm nữa, người anh em," hắn nói khẽ.

Yesugei quay lại, và bị sốc. Tia sét tắt lịm, khuôn mặt cháy đen của Ledak lại gục xuống.

"Anh rút vũ khí ra à?" Yesugei hỏi với vẻ hoài nghi.

"Đừng có ép tôi phải sử dụng nó."

Yesugei do dự, như thể tự hỏi mình thực sự có bao nhiêu kẻ thù trong căn phòng này.. "Chúng ta không có thời gian. Bọn chúng biết việc triển khai. Chúng ta cần phải biết."

Xa'ven gật đầu. "Chúng ta sẽ khám phá ra những tin tức đó thôi. Henricos đang làm việc trên những cỗ máy."

"Anh nghĩ bọn chúng sẽ không làm điều này với chúng ta sao?"

"Đó là quan điểm của tôi, người anh em." Xa'ven giữ vững khẩu súng. "Ông đã thấy những gì trên con tàu này rồi. Ông đã thấy những gì bọn chúng đã trở thành. Ông cũng thấy ghê tởm như tôi vậy."

Yesugei lắc đầu chán nản. "Chúng ta cần phải biết. Không thể chiến đấu mà không có thông tin. Không thể xác định được vị trí của quân đoàn."

"Tôi đã đồng ý tham gia cùng ông," Xa'ven nói đều đều. "Tôi sẽ chiến đấu cùng ông để tìm vị Đại Hãn của ông. Tôi sẽ chết để làm điều đó, nếu phải gây chiến với kẻ thù. Nhưng cả hai chúng ta đều có tấm gương Primarch của mình noi theo, và khi gặp lại ngài ấy, tôi sẽ không nhìn vào mắt Vulkan và nói với ngài ấy rằng tôi đã quên đi lời thề của mình."

Trong một khoảnh khắc, Yesugei tỏ ra thách thức, tuyệt vọng như một con thú bị dồn vào chân tường. Khát khao tri thức, khao khát tốc độ cao hơn bùng cháy trong từng cử chỉ của ông.

Ledak sau đó ho sặc sụa máu và dịch mật. Khuôn mặt của hắn ta đã bị hủy hoại, một mớ cơ bắp và chất lỏng chảy ra. Nếu hắn mà là một người phàm thì những vết thương như vậy chắc chắn sẽ giết chết hắn rồi.

Yesugei nhìn lại tác phẩm của mình và vẻ nhiệt tình biến mất trên khuôn mặt. Ông hạ găng tay xuống. Đôi mắt vàng của ông để lộ một cảm giác kinh hoàng ngắn ngủi, như thể ông đang lần đầu tin nhìn thấy những thứ này trong phòng.

"Anh đã làm tôi thấy hổ thẹn," ông nói.

Xa'ven cất vũ khí vào bao. "Tôi đã sống với nó lâu hơn, thế thôi. Lúc đầu, tôi cũng sẽ làm điều đó và không quan tâm." Hắn nhìn vết thương hở của Ledak. "Khi ta làm điều xấu xa như kẻ thù của ta, thì hắn sẽ có được linh hồn của ta."

"Vulkan đã nói điều đó à?"

"Đó là điều mà ông ấy có thể làm."

Yesugei hít một hơi thật sâu. Ông trông có vẻ mệt mỏi. Xa'ven đoán rằng việc sử dụng sức mạnh của mình trên tiền đồn và trong quá trình dịch chuyển tức thời bằng aetheric đã khiến Yesugei kiệt sức rất nhiều.

"Chúng ta cần phải biết," Yesugei nhấn mạnh.

Xa'ven ấn nút có chữ rune để mở cửa. "Chúng ta sẽ được biết thôi, pháp sư tạo ra thời tiết à."

"Thời gian đang chống lại chúng ta," Yesugei nói.

"Hãy tin tưởng vào Henricos," Xa'ven nói, dẫn ông ra khỏi phòng. "Tôi đã học được điều đó. Iron Hand có tính cách rất kỳ lạ, nhưng tin tôi đi, họ không bao giờ bỏ cuộc."

Hắn liếc nhìn người tù đang bị treo trên cùm.

"Ít nhất thì hai chúng tôi vẫn có điểm chung đó."

******

Chiếc jetbike lao xuống đường hầm, gầm rú như một sinh vật sống. Shiban nhấn ga thật mạnh, nghiêng người trên yên xe để tránh chướng ngại vật khi anh lao qua. Không gian xung quanh anh thật chật hẹp - chỉ rộng vài mét ở những phần sắc nét nhất - và đầy rẫy những khối kim loại chết người.

Cỗ xe rung chuyển bên dưới anh. Các động cơ kêu ầm ầm, ống xả bốc cháy. Một vách ngăn hiện ra từ bóng tối và anh nghiêng người thật nhanh. Một thanh chịu lực bắt chéo theo sau nó và anh cúi xuống thật thấp.

Đường đua huấn luyện trên Tchin-Zar dài năm kilomet: hơn hai kilomet trên đường thẳng được nối với nhau bằng một góc cua đáng sợ. Đây là một khoảng trống được tận dụng giữa các khu vực trống trong phòng động cơbởi một quân đoàn coi trọng tốc độ tấn công chớp nhoáng của nó. Để thành thạo trên một chiếc jetbike cần hàng giờ liền ngồi trên yên xe và kỹ năng này dễ bị lãng quên, vì vậy mọi thiết giáp hạm đều xây dựng các đường đua huấn luyện ở bên trong lòng tàu của chúng.

Shiban nghiêng người về phía trước, điều chỉnh trọng lượng của mình một cách nhẹ nhàng, nghiêng mũi xe để tránh mớ ống dây rối rắm trước mắt khi tăng lực đẩy để lách xe ra một lần nữa. Các khối kim loại màu sắc tối tăm lướt qua anh. Có lẽ anh vừa phóng nhanh qua trung tâm của một thành phố bằng kim loại bị lãng quên nào đó.

Chiếc xe mô tô phản ứng rất tốt. Đó là chiếc cuối cùng mà anh sử dụng trên Chondax, và những người sửa chữa đã làm rất tốt việc dọn sạch bụi ra khỏi bộ lọc của nó và làm sạch vết máu dính trên yếm của lưỡi cày.

Phải mất một lúc anh mới nghe được âm thanh của kẻ theo đuổi mình. Ở dưới các đường hầm huấn luyện, thật khó để nghe thấy gì nhiều ngoài tiếng gầm gừ vang vọng của con chiến mã của chính mình.

Shiban mỉm cười và nhấn ga. Các chữ rune định vị lướt qua trên màn hình mũ trụ của anh - những đường viền màu đỏ nhấp nháy trên nền đen mờ mờ. Anh nhìn thấy tín hiệu đang đuổi theo mình, lùi xa vài trăm mét nhưng đang tiếp cận gần.

Cố gắng hơn nữa.

Việc chuyển làn diễn ra với tốc độ nhanh chóng. Shiban lao thẳng vào đó, không chịu phanh gấp cho đến giây phút cuối cùng. Khung gầm của chiếc jetbike rung lên, hầu như không chịu nổi sức mạnh to lớn bùng nổ từ các bộ truyền động.

Chỉ khi đỉnh của khúc cua vượt quá tầm nhìn, Shiban mới đạp phanh. Quán tính ném cơ thể anh về phía trước; anh cảm thấy máu dồn lên đầu. Một thanh kim loại nặng nằm chắn ngang con đường phía trước và anh lăn sang một bên để trượt xuống dưới nó. Xa hơn nữa, đường hầm đột ngột kéo sang trái, xoắn tròn dưới nền móng của những khối động cơ khổng lồ. Lần đầu tiên anh nghe thấy tiếng búa nện của quá trình đốt cháy không phải của chiếc mô-tô của mình - mà là tiếng nghiền của các lò phản ứng nhiệt hạch đang bùng cháy ở xa xa phía trên đầu anh.

Anh lao đến chỗ rẽ trong một giây và khéo léo lách qua khoảng trống hẹp, rồi lại tăng ga hết cỡ.

Anh gần như đã thực hiện động tác này quá nhanh. Bộ điều tiết của chiếc jetbike hú lên chói tai; sườn bên phải sượt qua bức tường bên trong đường hầm, lấp lánh trong bóng tối.

Anh cười lớn, tăng tốc. Tiếng ồn thật phấn khởi. Anh không thể nghe thấy gì ngoài tiếng động cơ vang dội và không ngửi thấy gì khác ngoài khói của khí thải. Anh liếc nhìn màn hình mũ trụ của mình. Anh vẫn bị bám đuôi. Thật là ấn tượng.

Shiban tăng hết công xuất. Anh đảo lái để chiếc mô-tô trượt xa, len lỏi giữa sự bao la của cấu trúc bên trong con chiến hạm.

Anh cảm thấy tay lái của mình vẫn thật sắc bén. Chỉ mới được một thời gian ngắn kể từ khi anh đi săn trên vùng thảo nguyên đầy dung nham của Phemus IV. Phản ứng của anh vẫn được mài giũa dựa trên sự hỗ trợ của những con chiến mã Chogoris, cũng đáng tin cậy như thanh đao của anh vậy.

Nhưng anh đã bị bắt kịp. Tín hiệu phía sau anh ngày càng lớn, lờ mờ hiện ra từ bóng tối như một bóng ma ngoan cố.

Anh lại cười và lao đi còn nhanh hơn nữa.Anh đang nhanh chóng lao về cuối đường hầm. Ngay cả với lực đẩy 40%, một chiếc jetbike vẫn có thể vượt qua quãng đường ngắn với tốc độ khủng khiếp.

"Tôi sẽ cắt đuôi được anh ở điểm Pincer."

Shiban để chiếc mô-tô trượt đi một đoạn trước khi gia tăng thêm công suất cho nó và vượt qua một khối lượng hàng hóa từ một chiếc xe chở hàng đang nhô ra. Anh trượt dưới móng đóng cọc của một ống dẫn nhiên liệu lớn.

Điểm Pincer lao về phía anh từ trong bóng tối - một khe hẹp được tạo thành bởi hai cột giằng khít nhau. Khoảng cách giữa chúng chỉ rộng ba mét. Điều đó đủ khó để lách qua trong điều kiện bình thường. Trong bóng tối, bị cản trở bởi không gian hẹp và tốc độ cực cao, đây sẽ là một bài kiểm tra hết sức nguy hiểm.

Shiban tăng tốc, tập trung cao độ khi lao vào mục tiêu đang đến gần. Sau đó, chiếc xe của anh rung lên, rung chuyển bởi một ống xả đang nổ hết cỡ, khiến anh bị hất tung lên một chút.

Shiban nhấn phanh hơi, căng cứng khi phần trên của Pincer lao vút qua đầu anh.

Không có thời gian để làm bất cứ điều gì ngoài việc phải cúi thấp xuống. Những bộ phận bằng sắt rách nát va đập vào phần trên mũ trụ của anh, khiến anh gần như choáng váng, nhưng anh vẫn lao thẳng qua trong một cơn mưa tia lửa.

Đường hầm ở phía xa quay cuồng như trong cơn say, và Shiban phải rất vất vả mới điều khiển được con chiến mã của mình. Nghiến răng, anh kéo mũi xe lên đúng lúc nó có nguy cơ đâm vào một khối giằng cứng bằng adamantium.

Anh đã lấy lại được vị trí, nhưng tốc độ của anh đã bị ảnh hưởng. Anh lại nhấn ga, chỉ để thấy kẻ truy đuổi mình lao qua phía trên. Người cầm lái chắc hẳn đã vượt qua điểm Pincer với tốc độ cực cao.

Shiban cười lần thứ ba, chìm đắm trong sự ngu ngốc vinh quang của chuyện này. Đây mới đúng là cưỡi ngựa. Điều này làm cho Khả Hãn phải tự hào.

Lúc đó góc cua cuối cùng đang đến rất nhanh và Shiban đã giảm tốc độ. Người cầm lái phía trước anh cũng làm như vậy, và đường hầm tràn ngập khói đặc của những động cơ phản lực đã ngừng hoạt động.

Vài giây sau, toàn bộ con đường tràn ngập ánh sáng. Các cửa sập mở ra phía trên họ, rít lên từ các dãy pít-tông góc cạnh, để lộ ra các nhà chứa máy bay phản lực trong hầm phía trên. Shiban tiếp tục giảm tốc độ, lao tới bến tàu gần nhất. Anh vẫn mỉm cười.

Tay đua phía trước anh nhích vào một bến đỗ xa hơn. Hai cần cẩu duỗi ra từ trên nóc và tóm lấy chiếc Jetbike của anh ta ở phía mũi và phía đuôi xe. Người kỵ sĩ xuống xe trước khi chiếc xe có thể được kéo lên và đi đến các khoang bảo dưỡng, chuyển qua một giàn thép ở bên phải.

Phía bên ngoài sân ga là phần thân chính của nhà chứa máy bay - bao la rộng lớn, uốn lượn và sáng rực rỡ, đầy rẫy những servitor và đội bảo trì của các speeder. Các tay đua khác của quân đoàn sải bước trên không gian sân ga rộng rãi về phía các thú cưỡi đã chuẩn bị sẵn của họ, được bọc thép và sẵn sàng tự mình lao xuống võ đài để chứng minh bản lĩnh.

Những chiếc cần cẩu nhấc chiếc jetbike của Shiban lên. Anh nhảy khỏi yên xe khi cỗ máy được kéo qua giàn, và sải bước về phía người chiến thắng, lo lắng rằng anh ta sẽ bỏ đi trước khi có cơ hội chúc mừng.

"Người anh em !" Anh hét lên. "Cưỡi ngựa khá lắm!"

Người kỵ sĩ xoay người nhấc mũ trụ ra và vuốt chiếc găng tay lên vầng trán đẫm mồ hôi. "Thật khó để đánh bại anh, Shiban Khan."

Chỉ khi anh ta lên tiếng , Shiban mới nhận ra con người đó: một người Terran đến từ Chondax, người đã chiến đấu ở trên Grinder cùng với anh. Trông anh ta không thay đổi gì dưới ánh sáng gay gắt của nhà chứa máy bay - chắc nịch, cao lớn, vết sẹo mờ trên má. Shiban không ngờ sẽ gặp lại anh ta. Trong một Quân đoàn có hàng ngàn người, các hội anh em đến và đi như những con chim sẻ mùa hè.

"Torghun Khan," Shiban nói, đưa tay nắm lấy tay anh ta, ngạc nhiên nhưng hào hứng chào đón. "Sao anh lại ở đây?"

Torghun nhún vai. "Vận may của chiến tranh," anh ta nói. "Anh đi uống với tôi một ly chứ?"

Shiban do dự. Anh không biết lý do tại sao - thật vui khi được gặp lại Torghun.

"Rất hân hạnh," anh nói và mỉm cười. "Đi nào."

"Vậy điều gì đã xảy ra với anh sau Thế giới Trắng vậy?"

Torghun trông có vẻ không rõ ràng. "Có việc phải làm ở hẻm núi. Chúng tôi đã không xóa sổ được hết bọn chúng. Không phải tất cả trong số chúng." Anh ta mỉm cười buồn bã. "Hoặc nó đã không được thực hiện đúng cách."

Shiban mỉm cười. "Thật á?"

Họ ngồi ở một chiếc bàn ở một trong nhiều phòng ăn của Tchin-Zar. Cái này được dành riêng cho chiến binh quân đoàn, và chỉ còn trống cho hai người họ. Ngay cả những White Scar, những người không tận tâm làm nhiệm vụ một cách mù quáng như một số Quân đoàn, cũng chỉ được thư giãn một cách thưa thớt trong tình trạng trực chiến.

Torghun rót đồ uống của mình vào chiếc cốc kim loại. "Sau đó họ đã tuyển dụng một phụ nữ Terran. Tôi được biết những lời của bà ấy nghe lọt tai của Khả Hãn. Có một số sự tái tổ chức."

"Anh còn tham gia chiến đấu nhiều nữa không?"

"Không. Không, sau khi đám hain cuối cùng đã bị nhổ tận gốc."

"À. Tiếc quá."

"Nó sẽ lại đến thôi."

Shiban cố gắng không nghiên cứu Torghun quá rõ ràng. Anh ta trông không khác gì nhiều. Vì lý do nào đó, chiến dịch Grinder vẫn còn sống động trong trí nhớ của anh ngay cả khi rất nhiều bài tập khác đã phai nhạt. Lúc đó anh có cảm giác giống như sự kết thúc của một điều gì đó cũ và sự khởi đầu của một điều gì đó mới mẻ.

Chỉ đến bây giờ hình dáng của sự mới lạ đó mới trở nên rõ ràng hơn.

"Nó có thay đổi mọi thứ như anh hy vọng không?" Torghun hỏi.

"Ý anh là thế nào?"

"Khi mà anh cuối cùng đã được ở cạnh với ngài Primarch."

Shiban nghĩ. "Tôi không biết. Chúng tôi được lệnh tới Phemus. Chúng tôi hầu như không có thời gian cho nghi thức tưởng nhớ tử sĩ của mình. Anh có nhớ Hasi không?"

"Tôi nhớ chứ. Anh ấy đã chết rồi à?"

Shiban gật đầu. "Và cả Batu nữa. Chỉ còn mỗi Jochi bên cạnh tôi thôi."

Torghun nâng cốc của mình bằng hai tay. "Các anh đã chịu nhiều thương vong. Đó là cái giá của tốc độ."

Shiban mỉm cười buồn bã. "Y như anh đã cảnh báo tôi."

Torghun trông có vẻ hối lỗi ngay lập tức. "Tôi không có ý đó...."

"Tôi biết." Shiban nhấp một ngụm đồ uống của mình. "Tôi đã nghĩ về những gì anh nói với tôi cái hồi ở Chondax." Anh bắt gặp vẻ mặt hoài nghi của Torghun. "Hãy tin tôi, tôi đã làm được. Tôi đã trở thành một người ủng hộ những gì anh nói. Các chiến binh của anh linh hoạt hơn tôi. Tôi đã cố gắng dạy họ những điều đó."

Torghun nhướn mày. "Tôi rất ngạc nhiên đấy."

"Không cần phải ngạc nhiên. Cả cái Thiên hà này đang thay đổi.

"Chính là nó." Torghun nhìn chằm chằm vào đồ uống của mình, vẫn không uống gì cả. "Và anh nghĩ gì về nó?"

Đó chính là câu cần hỏi. "Anh muốn tôi nói gì?"

"Anh là một nhà thơ," Torghun nói. "Anh có từ ngữ cho mọi thứ."

Đôi mắt của Shiban lập tức lóe lên, tìm kiếm sự chế nhạo. Anh chưa bao giờ có thể nói được, với Torghun thì không. "Tôi tin tưởng Khả Hãn," anh nói. "Nhưng anh đã biết rồi mà. Ngài ấy hiểu biết nhiều hơn chúng ta."

Torghun cười gượng. "Ngài ấy nên chia sẻ kiến thức nhiều hơn một chút."

"Ngài ấy sẽ làm, vào đúng thời điểm. Tôi hài lòng khi chờ đợi."

Torghun đẩy ghế ra sau và những thanh chống kim loại được gia cố uốn cong dưới sức nặng bọc thép của anh ta. "Tôi thừa nhận, thật thú vị khi thấy Quân đoàn Alpha phân tán như thế." Khóe miệng anh ta nhăn lại. "Lũ khốn nhớp nháp. Tôi tự hỏi chúng nghĩ gì khi nhìn thấy Swordstorm đang tấn công chúng."

Shiban mỉm cười chia sẻ. "Bọn chúng sẽ không có nhiều thời gian để suy nghĩ."

Torhun cười. "Đúng vậy!"

Một sự im lặng rơi xuống giữa họ. Tiếng va chạm lạch cạch của những menial làm việc gần đó vang lên, vang vọng từ một khu vực phục vụ rộng rãi. Sàn tàu rung chuyển khi những chiếc Jetbike lao ầm ầm bên dưới họ, chỉ cách họ vài tầng.

Cuối cùng thì Torghun cũng lên tiếng. "Shiban, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Tôi không biết."

"Không ai biết cả. Anh có biết chúng ta đã được lệnh quay trở lại Terra không?

"Tôi có biết."

"Và họ nói rằng Russ cuối cùng đã trở thành kẻ nổi loạn?"

"Không chỉ có ông ta."

Torghun đẩy ghế ra sau. "Anh muốn gặp anh, vì anh luôn nói rằng nhiều thứ không thể kéo dài mãi. Tôi nhớ là anh đã nói thế."

Shiban không nhớ đã nói câu đó. "Mọi thứ đều thay đổi."

"Các đường ranh giới đang được vẽ ra. Mỗi lần chúng ta hỏi ý kiến các star-speaker, họ lại đưa ra cho chúng ta một câu đố khác nhau, nhưng mọi chuyện sẽ sớm sáng tỏ thôi. Có người đang nói dối." Anh ta cẩn thận nhìn Shiban. "Và nó cũng ở trong Quân đoàn này. Tôi bắt đầu nghi ngờ..."

Shiban nhíu mày. "Nói đi. Anh đến đây để làm việc đó mà."

Torghun nghiêng người về phía trước. "Hội anh em. Đó là sợi dây ràng buộc chúng ta. Tôi đã thấy điều đó ở Luna Wolves. Họ có các hội nhóm. Các hội nhóm không chính thức Họ sẽ gặp mặt nhau, nối lại lời thề chiến binh. Điều đó đã được dung thứ. Họ nói với tôi rằng Warmaster đã nuôi dưỡng họ."

Shiban lắng nghe. "Là Warmaster?"

"Họ đã nói thế. Đó là một hệ thống tốt. Nó phá vỡ các cấp bậc. Thông tin được trao đổi. Nó giúp ích cho sự tin tưởng."

"Anh đang ở một trong những nơi như thế à?"

Torghun gật đầu. "Không có gì ghê gớm cả. Đó là hội anh em. Chắc hẳn anh đã có những hội như thế ở Chogoris - hội kín dành cho chiến binh."

"Không phải là thứ tôi biết."

"Chà, người Chogoris cũng ở trong đó. Bây giờ họ còn đông hơn chúng tôi. Đó là cách mọi chuyện đang diễn ra mà, đúng không?"

Shiban không cười. Anh cảm thấy như mình đang bị định hướng, và điều đó khiến anh căng thẳng. "Anh là một phần của việc này trên Chondax?"

"Tôi vào và ra. Đã làm được vài năm. Một số đã tham gia lâu hơn nhiều. Nhưng nhìn xem, nó không có gì nghiêm trọng cả. Tôi vừa nhớ lại những gì anh đã nói và tôi nghĩ anh có thể quan tâm. Tất cả chúng ta đều là những chiến binh. Một số người giỏi nhất trong quân đoàn cũng là thành viên. Anh sẽ được chào đón. Tôi có thể nói thay cho anh."

Shiban nhấp thêm một ngụm rượu nữa. "Tôi đã có hội anh em của riêng mình."

"Tất nhiên rồi. Tôi cũng vậy. Nó sẽ không thay thế được điều đó."

"Vậy thì ý nghĩa thật của nó là gì?"

Torghun trông có vẻ thờ ơ. "Như tôi đã nói, để đối thoại. Để chia sẻ tình thân. Đôi khi thật tốt khi quên đi việc trở thành một khan và chỉ là..."

"Những người anh em."

"Chính xác."

Shiban chậm rãi gật đầu. "Vậy đây là lý do anh tới tìm tôi à?"

"Tôi nghe nói anh đang ở trên tàu. Nó có vẻ đây là một cơ hội tốt."

Shiban mím môi. "Anh dã phóng chiếc mô-tô đó rất nhanh. Tôi không nhớ là anh đã cưỡi nhanh như thế."

Torghun khịt mũi. "Tôi phải làm thế để bắt kịp anh. Anh cũng vừa suýt mất đầu của mình rồi."

"Chúng được chế tạo cho tốc độ. Sẽ thật đáng tiếc nếu lãng phí nó."

"Đó không phải là tất cả về tốc độ."

"Ừ, vậy anh cứ kể cho tôi nghe đi."

Torghun đẩy cốc rượu của mình sang một bên. "Đó là một lời đề nghị, thế thôi. Anh cũng như tôi đều biết rằng những lựa chọn sẽ phải được thực hiện. Warmaster đã gửi yêu cầu hỗ trợ."

"Dorn cũng vậy."

"Ừ, sau khi im lặng... bao lâu rồi nhỉ? Lần cuối Terra tìm đến chúng ta là khi nào?"

Shiban cảm thấy không thể tin được. "Anh là người Terran, người anh em."

"Tôi là Legiones Astartes," Torghun nói chắc nịch. "Tôi đã không quan tâm đến Thế giới ngai vàng cả trăm năm rồi. Tôi chỉ quan tâm những gì là đúng."

Shiban kiên định nhìn anh ta. "Khả Hãn sẽ ra quyết định. Chúng ta nên chờ đợi điều đó."

"Đúng. Vâng, tất nhiên là ngài ấy sẽ làm vậy. Tuy nhiên, tới khi nào?" Torghun đặt cả hai tay lên bàn trước mặt và gượng cười. "Tôi nên học tính kiên nhẫn. Tôi biết tôi nên làm vậy. Tôi sẽ coi đây là một sự thất bại của mình."

Shiban vẫn tiếp tục quan sát anh ta. Mọi điều anh nói với Torghun đều là sự thật: anh đã học được từ anh ta. Anh tôn trọng phương cách chiến tranh của mình. Việc thiếu sự chỉ đạo từ ngài Primarch thật đáng lo ngại, gần giống như sự hiện diện không thể giải thích được của Quân đoàn Alpha.

Torghun cúi xuống và rút một hộp nhỏ từ thắt lưng ra. "Không có gì nhiều, nhưng những thứ này được coi là biểu tượng của sự hòa nhập." Anh ta mở nắp hộp và lấy ra một chiếc huy chương bạc.

Shiban giấu kín sự ngạc nhiên của mình. Cũng như trước đây, ở Phemus và sau đó, anh không thích vẻ ngoài của nó. Mặc dù có thiết bị mặt trăng và dấu hiệu tia sét, nhưng nó trông không giống là sản phẩm của Chogoris. Người Chogoris không phải là những thợ bạc; khi họ gia công kim loại, nó là đồng hoặc sắt.

"Tôi đã từng thấy một trong những thứ này trước đây," anh khẽ nói.

Torghun đùa giỡn với tấm huy chương. Anh ta dường như chưa muốn trao nó đi hoàn toàn. "Tôi ngạc nhiên đấy. Theo nguyên tắc chung, chúng luôn được giấu kín."

"Tuy nhiên, anh đã cho tôi xem cái của anh."

"Đúng, bởi vì anh là một ứng cử viên." Torghun nắm bàn tay lại và đặt chiếc huy chương vào chiếc hộp. "Anh sẽ tự mình đoạt lấy một cái." Anh ta tự giác mỉm cười. "Chỉ là một biểu tượng, không hơn không kém."

Shiban nhìn cách nắm đấm của Torghun khép chặt lại và không hiểu sao anh lại nghi ngờ điều đó. "Tôi đã nghe nói về những hội kín này."

"Tất nhiên rồi."

"Tôi không ủng hộ bất kỳ điều gì trong Hội Anh em của mình. Tôi nghĩ quân đoàn là đủ và tôi đã có sẵn các biểu tượng rồi." Anh chỉ vào vết sẹo của mình, theo kiểu Chogoris, sâu hơn và trắng hơn vết sẹo của Torghun. "Điều này thì không hề bị che giấu."

Torghun cúi đầu. "Tôi hiểu quan điểm của anh."

Shiban thở dài. Torghun không phải là một kẻ nói dối điêu luyện - có lẽ đó là điều đáng được an ủi. "Hasik đã gửi anh tới đây."

Torghun nhướn mày. "Anh biết rõ thế à?"

"Tôi đến gặp ông ấy về phát hiện của tôi ở Phemus. Bây giờ anh lại xuất hiện để cho tôi xem điều tương tự."

Torghun dang rộng hai tay ra vẻ cam chịu. "Đây không phải là một âm mưu, Shiban. Anh không thấy yên tâm chút nào khi Noyan-khan là một phần của sự việc này sao? Ông ấy đã ở đó ngay từ đầu."

Shiban nghĩ đến Yesugei. Zadyin arga cũng đã ở đó ngay từ đầu. Ông ấy hiện giờ đang ở đâu? Shiban, giống như nhiều người khác, nhớ sự hiện diện thầm lặng của mình ở trung tâm Quân đoàn. Không phải ngẫu nhiên mà mọi chuyện lại trôi đi khi anh vắng mặt.

"Khả Hãn có biết không?" Shiban hỏi.

"Về Hasik à? Tôi sẽ nói đó là chuyện giữa bọn họ."

"Không, tôi không cho là vậy. Nếu Khả Hãn biết, điều đó sẽ thay đổi mọi thứ."

"Tôi không biết nữa, Shiban. Tôi thực sự không phải là sĩ quan cấp trên, tôi chỉ là một trong số rất nhiều người." Torghun có vẻ lảng tránh. "Nhưng tôi đoán là ngài ấy biết. Tôi nghĩ là không có nhiều thứ có thể qua mắt được ngài ấy."

Shiban lùi ra khỏi bàn. Anh cảm thấy mệt mỏi sau chuyến đi và cần thanh lọc tâm trí bằng thiền định. "Tôi cho rằng chuyện này không thể kéo dài mãi được phải không?"

Torghun gật đầu.

"Có lẽ là không thể. Mọi thứ đều trôi qua. Lần đầu tiên tôi có thể nhớ được, chúng ta đã mất phương hướng. Chúng ta không nhìn thấy thứ gì để có thể đi săn."

Torghun để anh nói tiếp. Shiban thực sự không biết những lời đó đến từ đâu.

"Anh chưa thuyết phục được tôi đâu," Shiban nói. "Tôi không tin tưởng vào Hội Kín, nhưng chúng ta đã chiến đấu cùng nhau. Anh đã quay lại tìm tôi ở Grinder - anh có nhớ không? - và tôi thì không quên. Vì vậy tôi sẽ đến. Tôi đã cố gắng mở mang đầu óc mình. Đây có thể là một phần trong đó."

Torghun trông thực sự biết ơn. "Tốt. Đó là tất cả những gì tôi yêu cầu. Nếu anh không chấp thuận thì đó chỉ là chuyện giữa anh và tôi và tôi không nói chuyện này với ai khác ".

"Họ sẽ không biết tôi phải không?"

"Chúng tôi đội... mũ trùm đầu," Torghun nói, trông hơi xấu hổ. "Tất cả đều như đang trên sân khấu, nhưng nó giúp ích ngay từ đầu. Không ai cần phải biết danh tính của anh."

"Tôi hiểu rồi."

"Tôi rất vui, Shiban. Thực sự là tôi rất vui. Toàn bộ điều này là về tinh thần của người chiến binh. Tôi biết anh có nó. Tôi đã chứng kiến điều đó."

"Anh có thể thử lại," Shiban nói giọng khô khan.

Torghun cười toe toét. Anh ta trông có vẻ nhẹ nhõm. "Đó là vinh hạnh cho tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro