Chương 14 - Thế giới bị đốt cháy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Linh hồn máy móc

Khi mọi thứ đã thay đổi

Thế giới bị đốt cháy

Henricos với lấy bộ phận đó, kéo dài xuống các bộ phận bên trong của cỗ máy. Không phải lần đầu tiên hắn hối hận về mối liên hệ mật thiết mà hắn đã thiết lập với bộ giáp của mình. Bây giờ thật khó để loại bỏ gần như toàn bộ nó, và các bộ phận đó khiến hắn trở nên to lớn hơn mức hắn mong muốn. Các dụng cụ được cấy vào giáp và tấm giáp ngực của hắn rất hữu ích trong việc gây nhiễu các cú quét của máy dò augur ở cái tiền đồn đó, nhưng kích thước của chúng khiến việc đi sâu hoàn toàn vào khu trung tâm của thiết bị trở nên khó khăn. Hắn đã leo được nửa đường xuống một khe hẹp giữa hai khối kim loại khổng lồ đang kêu vo vo và giờ đây hắn cảm thấy như thể mình đang bị chôn sống.

Hắn chớp mắt kích hoạt một bộ phận cảm biến và một mảnh kim loại nhô ra từ găng tay bên phải của hắn. Hắn thăm dò lại, đưa cảm biến vào nút đầu vào có vỏ bọc bạc và cố gắng hiểu điều gì đã xảy ra.

Bọn Word Bearers đã làm một điều gì đó rất kỳ lạ với cỗ máy của chúng.

Cỗ máy này không còn xuất ra các dẫn xuất nhị phân nữa mà dường như hoạt động dựa trên một cơ chế nội bộ cơ số bốn, lý do đã khiến hắn gặp khó khăn ban đầu. Một số bộ phận vẫn tương đối tiêu chuẩn - những bộ phận khác đã được thay thế bằng những bộ phận kém hiệu quả hơn nhiều, sử dụng dây đai cu-roa bằng da thuộc, bánh răng sắt hoặc thậm chí các bộ phận hữu cơ. Những dòng chữ sùng đạo được khắc khắp mọi nơi, ghi đè lên bất kỳ dấu hiệu hữu ích nào có thể đã từng tô điểm cho cỗ máy này

Henricos chuyển đầu ra từ mặt trước sang bộ đệm trên mụ trụ của mình. Những con số lướt qua, tỏa sáng nhẹ nhàng trên đường cong bên trong màn hình mũ trụ của hắn. Không phải lần đầu tiên hắn cảm giác rất muốn đập nát mọi thứ.

"Đây là một sự tha hóa. Bọn chúng đã làm ô uế những gì chúng được trao."

Một cách chậm rãi và đau đớn, hắn bắt đầu chắp nối những phần chính của hoạt động bên trong lại với nhau. Một số chức năng sẽ mất hàng tuần làm việc để xây dựng lại, nhưng hắn đã tách biệt khả năng chiếu bản đồ giữa tất cả những điều bí truyền. Việc lập bản đồ các vì sao nổi tiếng là khó khăn, vì vậy ngay cả Word Bearers cũng không sử dụng thiết bị đó cho những công trình điên rồ của riêng chúng.

Duỗi cánh tay hết mức cho phép, hắn đẩy một máy đọc nhị phân vào một cái rãnh chôn gần chân khe hở và kích hoạt nó từ nguồn năng lượng của chính bộ giáp. Nhiều dữ liệu hơn được cuộn xuống màn hình trên mũ của hắn và hắn mỉm cười nhăn nhó.

"Đã hiểu rồi," hắn gầm gừ với chính mình, rồi đứng dậy, cào vào các cạnh của cỗ máy khi hắn rút mình ra.

Ngay cả việc chạm vào trang bị của bọn phản bội cũng khiến hắn cảm thấy bẩn thỉu. Henricos vẫn biết ơn vì đã không phải cởi găng tay và để phần da thịt còn lại của mình tiếp xúc với chất liệu bị ố uế. Sau đó, một lần nữa, hắn cảm thấy khó có thể cân nhắc việc tháo găng tay của mình vì bất kỳ lý do gì. Hình ảnh bàn tay trái sinh học của hắn khiến hắn nhớ đến những mệnh lệnh của Ferrus, và điều đó khiến hắn nhớ đến Isstvan, và điều đó khiến hắn rơi vào tâm trạng đen tối mà dường như chỉ có giết chóc mới có thể mang hắn thoát ra khỏi đó.

Đối với Xa'ven thì khác. Ít nhất thì anh tacòn có hy vọng tìm thấy vị Primarch của mình và xây dựng lại Quân đoàn của mình. Henricos đã xem các dữ liệu hình ảnh từ chiến trường, định tuyến hơn một trăm thấu kính bị nhiễu hạt và truyền tới mọi con tàu của Iron Hand trong hệ sao.

Ferrus đã chết rồi. Cái bất tử đã chứng tỏ chỉ là cái phàm nhân, cái vĩnh cửu đã chấm dứt.

Sau đó không còn gì ngoài cơn thịnh nộ - một cơn thịnh nộ gào thét, thống khổ đã xua đuổi lý trí. Trận chiến vẫn còn rất khủng khiếp. Kẻ thù đã không ngừng tấn công họ, hết đợt này đến đợt khác, được thúc đẩy bởi chiến thắng sớm của chúng.

Sự sinh tồn, sau đó chỉ là một lời nguyền khác. Đôi khi tốt hơn là chết trong khi chiến đấu, và chỉ nhờ vào một cơ hội mù quáng đã giúp hắn sống sót.

Nếu hắn không gặp Xa'ven thì cơ hội đó sẽ không bao giờ đến. Đã có những đêm Henricos ghét anh ta vì điều đó trong những đêm mất ngủ. Có những lúc hắn ngưỡng mộ anh ta hơn bất kỳ chiến binh nào khác mà mình từng gặp. Chính Xa'ven là người đã dẫn họ vào khoảng không, dẫn dắt những người sống sót thoát ra ngoài bằng sự bình tĩnh và quyết tâm vững vàng của mình. Xa'ven đã giữ bình tĩnh khi ngay cả những chiến binh Salamander của anh ta cũng la hét đòi trả thù. Anh ta là một ví dụ điển hình về tín ngưỡng đặc trưng của người cha mang gien của mình.

Ở một vũ trụ khác, Henricos có thể đã tự hào khi đi theo Vulkan. Các con trai của ông ta hầu như đều đáng ngưỡng mộ. Nhưng ở đây không có vũ trụ nào khác, và lòng trung thành của hắn với Ferrus sẽ không bao giờ chết, cho đến khi linh hồn của chính hắn bị dập tắt trong trận chiến, mặc dù hắn biết rằng điều này sẽ sớm xảy ra thôi.

Không bao giờ quên. Không bao giờ tha thứ.

Hắn thoát ra khỏi cỗ máy, vấp ngã khi cố gắng vượt qua hàng đống dây cáp quấn quanh chân đế của nó. Bức tường hình tròn của đường hầm hiện ra lờ mờ trước mắt hắn, rộng lớn và tối tăm.

Henricos quỳ xuống và kích hoạt các bộ nguồn mà hắn đặt xung quanh thiết bị. Năng lượng cuồn cuộn và phun xuống các đường dây điện, nhen nhóm thành những bông hoa nhiều màu sắc đằng sau lưới plasma của nó. Một tiếng lạch cạch khàn khàn phát ra ở đâu đó bên trong vật thể, khiến những luồng khói phả ra qua ống xả giống như đàn organ.

Trong một lúc sau đó, không có gì xảy ra nhiều. Máu chảy róc rách qua các ống làm mát, các vòng cung năng lượng chạy giữa các điện cực bằng đồng ở phần vỏ phía trên.

Sau đó, dần dần, căn phòng bắt đầu tràn ngập ánh sáng. Henricos lùi lại một bước, cẩn thận kiểm tra mức độ phóng xạ. Phía trên đầu hắn, một vòng xoáy plasma phát sáng bắt đầu hình thành. Hắn nhìn chằm chằm vào nó, không thể đọc được sơ đồ. Chữ viết trên tường tỏa sáng rực rỡ nhờ sức mạnh của cỗ máy ở giữa chúng.

Sau đó, với nhận thức khiến hắn cảm thấy ngu ngốc vì đã không phát hiện ra nó sớm hơn, hắn nhận ra nó đang làm gì.

"Xa'ven," hắn bắn tin vox, lùi lại xa hơn và nhìn lên trục. "Tôi nghĩ tốt hơn là anh nên đến xem cái này."

Yesugei tỉnh dậy trên Sickle Moon giống như ông đã thức dậy trong mọi chu kỳ kể từ khi rời Chogoris - với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, tim đập thình thịch.

Những tàn tích cuối cùng của giấc mơ vẫn còn đọng lại. Lần nào chúng cũng giống hệt nhau: một hành tinh đầy than hồng, Đại Hãn chiến đấu với một cái bóng không tên, không mặt mũi. Yesugei luôn thức dậy vào cùng một thời điểm.

Khi Đại Hãn ngã xuống.

Đại Hãn chưa bao giờ gặp kẻ thù mà ông không thể đánh bại. Có lẽ Ferrus cũng vậy, trước khi ông ta đối mặt với Fulgrim. Tin đồn vẫn luôn tồn tại, được thúc đẩy bởi những lời thì thầm về sự tàn bạo trong quá khứ, rằng chỉ có một Primarch mới có thể giết một Primarch khác. Có lẽ nó đã đúng.

Yesugei bỏ tay ra khỏi đùi. Ông đang ngồi trong tư thế thiền định, hy vọng rằng những phương cách xưa cũ sẽ làm dịu đi những phiền muộn trong tâm trí ông. Nó đã không giúp ích gì.

Trải nghiệm với Ledak đã khiến ông rung động. Ông biết rằng mình sẽ tiếp tục tạo ra cơn giông bão nếu Xa'ven không ngăn ông lại. Ông sẽ tiếp tục cho đến khi thịt chảy ra từ khuôn mặt của tên Word Bearer và tiếng hét của hắn nghẹn ngào vì máu tươi.

Chưa bao giờ ông mất kiểm soát như thế. Giết chóc là một chuyện - năng lực của ông được nuôi dưỡng để làm điều đó - nhưng gây ra nỗi đau... Điều đó đã bị gán cho sự man rợ trước Cuộc Chiến Thống Nhất.

Tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên. Yesugei đứng dậy và bước tới chiếc chậu đặt trên tường phòng. Khi ông làm vậy, cánh cửa trượt mở.

"Ông khỏe chứ?" Xa'ven hỏi khi đang đứng ở cửa phòng.

"Tốt như mọi khi."

Xa'ven bước vào, hơi cúi xuống. "Lại một giấc mơ giống nhau à?"

"Đúng vậy."

"Ông có thấy gì khác nữa không?"

"Không. Giống nhau thôi. Nếu anh có ý tưởng gì hay ho..."

Xa'ven cười buồn bã. "Nghe giống như Nocturne. Ngoài ra thì không."

Yesugei xoa nước lên mặt, lau mồ hôi trên da.

"Chuyện về Ledak..."

"Tôi hiểu, tin tôi đi. Chúng ta cần phải quyết định xem liệu hắn có quá nguy hiểm để sống tiếp hay không."

"Anh nghĩ sao?"

"Bây giờ thì chưa nên. Có thể hắn vẫn còn hữu ích."

Yesugei với lấy một chiếc khăn khô. "Nhưng anh không đến để nói về Ledak."

"Henricos đã phát hiện ra điều gì đó."

"À." Yesugei khoác chiếc áo choàng của mình, khoác tấm vải màu ngà lên chiếc áo choàng sùng đạo của mình. Cái chạm vào da thịt làm ông mát lạnh. "Tin tốt chứ?"

"Chính ông sẽ phải nói cho tôi biết đó là tin tốt hay không," Xa'ven nói.

Họ đi tàu con thoi giữa hai chiến hạm. Trên Sickle Moon đang có đội công nghệ lang thang khắp nơi, sửa chữa những hư hỏng gặp phải trong quá trình nhảy warp. Hesiod đang neo đậu ở phía xa, một phiến đá màu xám đen phản chiếu rất ít ánh sáng. Tàu Vorkaudar đang ở tình trạng tốt nhất trong số đó, mặc dù các Word Bearers đã cố gắng hết sức để làm ô uế những đường nét kiêu hãnh một thời của nó, và mũi tàu dài của nó đã được bao phủ bởi những hình chạm khắc, khiến nó trông gần giống như một con tàu của bọn xenos .

"Vậy là ông định nói cho tôi nghe về Nikea à," Xa'ven nói.

Yesugei rời mắt khỏi khung cửa sổ. "Tôi định thế."

Xa'ven thoải mái ngồi trên giường thủy thủ đoàn, đặt tay lên đầu gối và chờ đợi.

Yesugei hít một hơi dài. "Anh đã biết những gì rồi?"

"Chỉ biết mỗi việc Sắc lệnh được ban hành một cách chóng vánh. Vulkan đồng ý thực thi nó ngay lập tức. Vào thời điểm tin tức về Isstvan III đến với chúng tôi, chúng tôi không có Thủ thư nào còn hoạt động trong Quân đoàn."

Yesugei lắc đầu không tin. "Ông ấy đã làm gì với bọn họ?"

Xa'ven nhún vai. "Họ đã thề nguyện. Họ đã trở lại hàng ngũ. Tôi không biết có bao nhiêu người sống sót sau vụ thảm sát. Có lẽ không ai thoát ra được."

"Và anh chưa bao giờ nghĩ, dù chỉ một lần, đây là sự điên rồ hay sao? Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã tự vứt bỏ sức mạnh của mình hay sao?

"Một số người trong chúng tôi đã nghĩ vậy. Tôi nhớ những cuộc tranh cãi." Xa'ven nhìn xuống đôi tay của mình. "Nhưng đó là mệnh lệnh trực tiếp từ Hoàng đế. Chúng tôi là một Quân đoàn trung thành."

"Hy vọng những quân đoàn khác sẽ ít trung thành hơn. Không thể tưởng tượng được rằng bầy Sói lại từ bỏ các tu sĩ cổ ngữ của mình."

Xa'ven khịt mũi đồng ý. "Tuy nhiên, Russ đã ở đó."

"Trên Nikaea à? Tôi không biết. Tin tức không công khai. Tuy nhiên, ông ta và Valdor rất thân thiết và toàn bộ nơi đó đầy rẫy những Custodes." Yesugei dựa lưng vào thành tàu, hồi tưởng lại. "Lúc đó tôi nghĩ đó là một cuộc thi đấu thực sự. Đấu trường đã đầy. Anh hẳn sẽ thích nó đấy, Xa'ven à, một thế giới núi lửa, không khí dày đặc tro bụi. Hàng triệu người đã đến. Khán giả rất đông, thực sự rất đông. Cứ như thể toàn bộ Cung điện Hoàng gia đã tới đó vậy."

Xa'ven lắng nghe. Yesugei không muốn nhớ quá kỹ nhưng vẫn tiếp tục nói. Khi môi ông mấp máy, những hình ảnh đó lại ùa về trong tâm trí ông.

"Tôi chưa bao giờ có ý định ở đó," ông nói. "Đáng lẽ người đó phải là Đại Hãn. Ngài ấy đã thảo luận vấn đề này với những người khác."

"Người khác nào?"

"Chủ yếu là Magnus. Sanguinius cũng vậy. Họ là ba người đó. Magnus là người Lãnh đạo không có thực quyền, ông ta quyền năng nhất, nhưng không có tiếng nói. Sanguinius luôn tinh tế. Ở một khía cạnh nào đó, tôi nghĩ ngài ấy là người gần gũi nhất với aether. Tuy nhiên, về điều này, Đại Hãn luôn lập luận theo cách tương tự. Đại Hãn đã soạn thảo hầu hết các quy tắc cho hội Librarius, mặc dù tên ngài ấy chưa bao giờ được nhắc đến trong các hồ sơ Dữ Liệu."

Xa'ven có vẻ hoài nghi. "Tôi chưa bao giờ nghe chuyện này."

"Không," Yesugei mỉm cười. "Dĩ nhiên là không. Đúng như tôi đã nói với anh, Magnus không bao giờ muốn có hội Librarius. Ông ấy muốn mọi psyker phát huy hết tiềm năng của mình. Hãy khám phá tất cả, ông ấy hay nói vậy. Không có sự kiềm chế, không có sự hướng dẫn. Các Thousand Sons có những linh hồn Tutelary bay bên tai và nói chuyện với họ - mặc dù chúng tôi không nhìn thấy điều đó. Nó rất nguy hiểm. Nó cần phải được kiềm chế nên Đại Hãn và Thiên Thần đều tạo ra sẵn cấu trúc của các quy tắc. Họ giới hạn những gì các psyker có thể làm. Ở Chogoris, chúng tôi gọi nó là Con đường Thiên Đàng. Lạc lối trong đó là warp sẽ ăn thịt linh hồn của các ngươi, chúng tôi nói với họ như vậy."

"Vậy là ông đã biết điều đó rất nguy hiểm rồi à."

"Tất nhiên rồi! Thế nào là không nguy hiểm? Tín ngưỡng Promethean của anh cũng rất nguy hiểm. Sống trong vũ trụ là nguy hiểm. Chúng ta giữ thăng bằng trên bờ vực. Có những người cho rằng chúng tôi là phù thủy, sẵn sàng để bị thiêu sống, và có những người cho rằng chúng tôi là những vị thần. Cả hai đều không được phép thắng trong cuộc tranh luận này."

"Nhưng họ đã làm rồi. Những thợ săn phù thủy đã thắng."

Yesugei gật đầu. "Trong nhiều ngày sau đó, tôi nghĩ rằng sai lầm thì có thể sửa chữa được. Sau đó chúng tôi biết nó là vĩnh viễn, các quân đoàn đã được cải tổ. Nhanh quá! Anh sẽ nghĩ rằng chúng tôi luôn mong muốn vứt bỏ quyền lực của mình đúng không."

"Chuyện đó đã xảy ra như thế nào?"

"Tôi đã đưa ra tiếng nói của mình," Yesugei buồn bã khi nhớ lại. "Tôi cảm giác thật hổ thẹn. Tôi không nói tốt tiếng Gothic lắm. Một thứ áp lực nào đó ập đến với tôi từ đâu đó. Magnus cũng lên tiếng. Ông ấy đã làm điều mà chúng tôi lo sợ – ông ấy đã đi quá xa. Ông ta không bao giờ hiểu được mình đã gây ra bao nhiêu nỗi sợ hãi. Nếu ông ấy chịu đứng lên và nói như thế này "Chúng ta phải biết cải cách, chúng ta phải biết cẩn trọng" thì có lẽ chúng tôi đã thắng rồi. Nhưng không, ông ấy rao giảng về kiến thức và quyền năng và tạo ấn tượng rằng ông ấy là nhà tiên tri. Khi tôi nghe ông ấy nói như thế, đó là lúc tôi bắt đầu lo lắng."

"Ai đã lên tiếng phản đối?"

"Một tu sĩ của Sói Không Gian. Điều đó thật kỳ lạ. Tôi nghi ngờ hắn ở đó vì mục đích nào khác, nhưng có lẽ không phải vậy. Người phát biểu lâu nhất là Mortarion. Hắn ta đã đổ chất độc vào phòng họp đó."

"Mortarion. Tôi không ngờ là hắn cũng có mặt ở đó."

"Không ngờ đó lại là hắn. Tôi cứ nghĩ Russ có thể đã đứng lên phản đối, hoặc có thể là Angron. Không, đó là Chúa tể Tử thần. Hắn cũng đã ở Ullanor, phủ bóng đen lên mọi thứ. Hắn ta có tâm hồn đen tối, và những gì hắn ta làm ở Nikaea chỉ xác nhận thêm quan điểm của tôi."

Xa'ven nghĩ về điều đó một lúc. "Tôi thấy lạ là lập luận của hắn ta lại thắng thế."

Yesugei gật đầu. "Cả anh và tôi đều vậy. Tôi đã nói với Ahriman rằng chúng tôi sẽ phải khóc ròng vì điều này, và đúng như vậy. Nếu chúng ta sống sót qua những ngày sắp tới và nếu có người nào đó hỏi, rằng ai đã giết chết hội Librarius, thì kẻ đó chính là Mortarion. Hắn đã làm được điều đó."

Ngay cả bây giờ, ký ức đó vẫn khiến ông bực tức. "Lẽ ra gánh nặng này không nên bao giờ được giao cho các Thousand Sons – Đại Hãn lẽ ra phải ở đó, sát cánh với Thiên Thần và Magnus. Không ai có thể buộc tội ông ấy là phù thủy. Những người khác sẽ bình tĩnh hơn khi chứng kiến cảnh một vị chiến binh Primarch phát biểu ý kiến của mình."

"Vậy tại sao ông ấy lại không đến?"

"Horus ra lệnh cho ngài ấy ra đi." Yesugei nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, ngẫm nghĩ về việc mình đã hiểu biết quá ít. "Đi tới hệ sao Chondax, đúng lúc hội nghị tại Nikaea đang được chuẩn bị. Chúng tôi đã nói chuyện, ngài ấy và tôi. Ngài ấy đã cân nhắc việc từ chối - Ngài ấy có thể đã làm vậy - nhưng cả hai chúng tôi đều nghĩ chiến dịch Chondax sẽ kết thúc trong vài tuần. Dù sao thì cũng chỉ là bọn da xanh mà thôi." Ông nhìn Xa'ven một cách buồn bã. "Chỉ có bọn da xanh mà thôi."

"Vậy ra chính là Horus đã ra mệnh lệnh," Xa'ven lặp lại. "Thật là hấp dẫn."

"Lúc đó tôi không biết," Yesugei cay đắng nói. "Không có manh mối. Thực sự tôi cũng không tin rằng Horus đã bị biến chất từ thời điểm ở trên Ullanor – chắc chắn tôi sẽ cảm nhận được điều gì đó. Nếu có ai đó ước gì Đại Hãn không ở trên Nikaea thì đó không phải là Horus."

"Vậy thì đó là ai?"

"Ai biết? Tại sao Chondax lại bị che giấu lâu như vậy? Tại sao thiên hà vẫn bị nhốt trong các cơn bão warp? Tại sao ánh sáng của Hoàng đế lại chùn bước và tầm nhìn tới các ngôi sao không thành công? Đây mới là những câu hỏi cần giải đáp. Đã có kẻ bày ra các âm mưu và lên kế hoạch trong một thời gian dài."

Xa'ven nhìn lên. Tàu con thoi đang lướt về phía bến tàu Vorkaudar. "Bọn chúng không thành công trong mọi việc," hắn nói. "Một số người trong chúng tôi vẫn còn sống."

"Liệu sự lạc quan của anh có bao giờ kết thúc, chỉ trong chốc lát thôi không?"

Xa'ven mỉm cười. "Lạc quan? Đó không phải là cái mà tôi sẽ gọi nó."

Hai bên sườn của tàu Vorkaudar bao bọc họ, ném cái bóng xuống khung cảnh. Yesugei cảm thấy tiếng va chạm mềm mại của thanh nối đang kéo dài. "Vậy anh gọi nó là gì?"

Xa'ven đứng dậy, sẵn sàng kích hoạt cửa ra bến đỗ. "Niềm tin," hắn nói, khá là nghiêm túc.

**************

Swordstorm đã thoát khỏi sợi warp ở vùng biên giới bên ngoài của hệ sao và ngay lập tức cấp nguồn cho các động cơ sub-warp. Khi nó lao ra khỏi điểm nhảy và đi vào không gian thực, nhiều tàu của hạm đội đã xuất hiện sau đó. Đường cong của rìa khoảng không rung chuyển khi nó bị xuyên thủng, ném những vầng sáng nhiều màu tràn ra bóng tối. Mọi con tàu đều lao vào thế giới của những giác quan với tốc độ nhanh chóng, lao vào cõi thực và tăng tốc tối đa.

Đại Hãn đứng trên ban công quan sát của Swordstorm, nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào màn hình quan sát phía trước. Ở các tầng của đài chỉ huy xung quanh và bên dưới ông, những con servitor và thủy thủ đoàn phàm trần vội vã âm thầm đưa hệ thống của con tàu vào trạng thái hoạt động và chạy các máy quét augur về phía trước.

Qin Xa đứng cạnh Primarch, hai bên là các thành viên mặc giáp của cận vệ Keshig. Không ai trong số họ nói gì, không ai trong số họ cử động. Dữ liệu được truyền vào, phát sáng theo hình chữ rune trên thấu kính pha lê.

"Tìm dấu hiệu của các con tàu," vị Primarch nhẹ nhàng nói. "Nhanh lên."

Từ xa bên dưới, có thể nghe thấy tiếng rên rỉ rõ ràng của những pháo Lance đang được cấp nguồn. Boong tàu của Swordstorm rung chuyển khi các động cơ phụ đạt vận tốc tối đa. Những lá chắn hư không gợn sóng trên cửa sổ phía trước ngay cả khi cửa chớp warp mở ra và trường Geller biến mất.

"Không có gì trong phạm vi, thưa ngài," giọng của Jian-Tzu vang lên trong đài chỉ huy.

"Không có tín hiệu nào khi quét trên máy augur." bậc thầy cảm biến xác nhận, một người Chogoris nghiêm khắc và tài năng tên là Taban.

"Còn hành tinh này?" Đại Hãn yêu cầu. Ông được trang điểm trên bộ chiến giáp đầy đủ với gốm trắng ngọc trai có viền vàng. Thanh đao của ông treo bên hông, bao kiếm được nạm bằng da thuộc có đính chữ rune. Ông cảm thấy căng thẳng như đang trong trận chiến.

"Sẽ sớm tiến vào trong phạm vi."

Các linh mục công nghệ trong các hố cảm biến trò chuyện và lách mình trong chiếc áo choàng dài màu đỏ của họ, đưa các máy móc vào và ra khỏi các nút trung chuyển.

Qin Xa nheo mắt lại khi nghiên cứu dữ liệu đến. Các tín hiệu duy nhất trên các quả cầu lân cận mang dấu White Scar, lan truyền thành một trận chiến lan rộng sau Swordstorm.

"Không có gì," hắn nói nhẹ nhàng. "Không có phương tiện di chuyển. Không có dấu vết năng lượng."

Đại Hãn gật đầu. Một hệ sao lớn như Prospero lẽ ra phải có hàng nghìn chiến hạm đang lơ lửng trong khoảng không, dư lượng hóa chất do động cơ giải phóng vào không gian, nhưng các tuyến đường đi vào từ điểm Mandeville đều vô trùng. Sự khó chịu dâng lên trong bụng ông, và ông phải dập tắt nó.

"Ta sẽ nhìn thấy nó tận mắt mình. Cho đến lúc đó, không có sự phán xét."

Hành tinh này đã tiến vào phạm vi cảm biến. Các màn hình mờ nhấp nháy trở nên sống động và rõ ràng nhanh chóng khi các servitor điều chỉnh các công cụ logic khuếch đại hình ảnh.

"Một màu đen." Qin Xa nói.

"Ta thấy rồi," Đại Hãn nói.

Prospero đã từng là một viên ngọc quý, một quả cầu màu xanh nhạt, màu của bình minh Terran, được viền bằng màu hoa cà và được chiếu sáng dưới những chỏm băng lấp lánh. Từ không gian, nó vẫn còn nguyên sơ, chưa bị ảnh hưởng bởi sự phát triển công nghiệp quá mức đã biến Thế giới ngai vàng thành một quả cầu nhuốm màu xám của bê tông đá và sắt.

Bây giờ, nơi này lốm đốm màu than cháy.

Khi các hình ảnh trở nên sắc nét hơn, Đại Hãn nhìn thấy những đám mây cuộn xoáy khổng lồ, dày và u tối như những đám mây đã quét qua Ullanor.

Nắm đấm của ông siết chặt lan can ban công. "Có tín hiệu gì không?"

"Không có, thưa ngài."

Đại Hãn cảm thấy cơn giận dâng lên trong lòng . Ông đã đúng khi đến đây.

"Đưa chúng ta vào quỹ đạo," ông lạnh lùng ra lệnh. "Chỉ thị cho hạm đội phong tỏa, sau đó chuẩn bị cho đáp lên hành tinh đó. Duy trì và mở rộng máy quét. Nếu các ngươi phát hiện bất cứ thứ gì bằng điểm đánh dấu là hạm đội của Fenris..." Ngay cả khi đó, ông vẫn do dự một lúc. "Giết chúng ngay," ông gầm gừ.

"Cả hành tinh này toàn một màu đen," Ilya thốt lên, nhìn chằm chằm qua cửa sổ.

Halji không trả lời. Hắn trông có vẻ dữ tợn.

"Tôi nghiêm túc đấy, Halji, cả một thế giới đã hoá ra tro. Tôi đã thấy hồ sơ của Prospero và nó thật đẹp. Thứ gì có thể làm được điều này với cả một hành tinh?"

"Một quân đoàn," Halji nói. "Một quân đoàn có thể làm được điều đó."

Ilya cảm thấy buồn nôn. "Có bao nhiêu dân thường sống ở đó?"

"Bà đúng là một phụ nữ chỉ quan tâm về những con số, thưa bà szu."

Ilya có lẽ đã có thể tìm thấy những con số này từ đâu đó và biết rằng mình không muốn vậy. Prospero không phải là một thế giới chết chóc như Barbarus, với một vài cư dân điên cuồng vì khó khăn bám trụ trong cuộc sống địa ngục của họ. Nơi đây đã từng rất văn minh, tao nhã, một thiên đường. Chắc phải là hàng tỷ. Hàng tỷ người.

Cổ họng bà nghẹn lại vì tức giận. "Bọn chúng sẽ bị trừng phạt. Nếu đây là một trong các quân đoàn chúng ta, bọn chúng phải bị trừng phạt."

"Sẽ như vậy, điều đó nằm trong quyền lực của Đại Hãn."

"Chúng ta phải biết, Halji." Ilya nói với hắn. "Chúng ta phải biết ai đã làm việc này."

"Chúng tôi đã biết rồi."

"Tôi sẽ không tin điều đó. Chẳng lẽ... Bọn xenos có thể xâm nhập xa đến mức này sao?"

Halji lắc đầu. Sự vui vẻ thường ngày của hắn đã biến mất. "Xeno nào cơ? Tất cả chúng đều đã chết hoặc sắp chết. Không còn gì có thể làm hại chúng ta nữa."

Với một cú sốc khi nhận ra, Ilya nhớ lại mình đã nói chính xác điều tương tự, khi bà lần đầu tiên gặp Đại Hãn trên quỹ đạo trên Ullanor.

Không còn gì có thể làm hại chúng ta, Đại Hãn đã trả lời. Ta tự hỏi, Yesugei, đã bao nhiêu lần và ở bao nhiêu đế chế bị lãng quên, câu nói đó đã được nói ra.

Tất cả dường như đã được tiên tri một cách khủng khiếp. Bà quay lại cửa sổ và nhìn thấy quả cầu đang bừng cháy bởi ngọn lửa hóa học kinh tởm đó đang treo lơ lửng trong không gian giống như một điểm đánh dấu bia mộ.

"Nơi đây chẳng còn gì cho chúng ta cả," bà nói, giọng run run. "Đáng lẽ chúng ta không bao giờ nên đến đây."

"Ngài ấy phải đến đây."

"Vậy chúng ta nên đi sớm thôi. Đi nơi khác. Ở đâu đó, ở bất cứ đâu ngoại trừ ở đây."

Halji đặt bàn tay to lớn của mình lên vai bà. "Hãy bình tĩnh lại. Câu trả lời sẽ nằm ở trên bề mặt."

Bà rùng mình hít một hơi, và vươn tay tới bệ cửa sổ ở mạn trái. "Tôi sẽ không xuống dưới đó đâu."

"Bà không cần phải làm vậy, nhưng Khả Hãn sẽ trông cậy vào bà. Hạm đội cần trật tự. Chúng tôi đã nhận được lệnh triển khai."

Ilya không muốn nghe điều đó. Lần đầu tiên, bài ước họ có thể tự mình giải quyết mọi chuyện. Lần đầu tiên, bà cảm thấy mình già nua như những gì mà đồng hồ bấm giờ đã nói với bà.

"Đưa họ đến vị trí của tôi," bà thờ ơ , không thể rời mắt khỏi cửa sổ.

"Nó sẽ được thực hiện."

"Nếu có thể, hãy đảm bảo rằng việc phong tỏa sẽ được thực hiện theo đội hình Ch'ang."

"Nó sẽ được thực hiện."

"Chuyện này sẽ kết thúc thế nào, Halji?"

Người chiến binh nhìn lại bà, không hề có một nụ cười nào trên khuôn mặt nâu sẫm có sẹo màu trắng của hắn.

"Szu, chuyện này chỉ mới bắt đầu thôi," hắn nói.

Vào thời điểm Swordstorm đạt đến quỹ đạo địa tĩnh trên Tizca, không còn chỗ để nghi ngờ nữa. Các thông tin về bầu không khí được truyền đến, bổ sung thêm bằng chứng trực quan và bản kiểm kê của Taban khiến người ta phải lắng nghe một cách nghiệt ngã.

"Có hoạt động kiến tạo đáng kể, thưa ngài," Taban nói, nhìn chăm chú vào bảng dữ liệu của mình. "Mức độ ô nhiễm của khí quyển vượt quá mức cho phép của con người. Chúng tôi phỏng đoán đây là kết quả là một cuộc bắn phá dữ dội từ quỹ đạo, sau đó là chấn thương thứ cấp."

"Chấn thương thứ cấp?" Đại Hãn hỏi. "Là cái nào?"

"Không rõ. Chúng tôi đang tìm ra nó. Mức độ bức xạ nền cao, nhưng còn có những... thứ khác. Mây che phủ ở mức 100%, được hình thành chủ yếu từ các hạt vật chất từ giai đoạn hủy diệt trước đó. Dư lượng axit. Có sự hiện diện của khí độc trên phạm vi rộng với số lượng gây chết người, và hoạt động núi lửa lan rộng khắp vùng xích đạo."

Đại Hãn duỗi cánh tay của mình. Thật khó để hiểu được cảm giác của ông như thế nào. Vì lý do nào đó mà ông không tức giận - mà giống như tê liệt hơn. Ông cứ mong đợi một ảo ảnh vĩ đại nào đó sẽ được tiết lộ. Magnus có thể đã có khả năng làm được điều đó. Nếu ai đó có thể che giấu trạng thái thực sự của cả một hành tinh thì chỉ mỗi mình anh ta là có thể làm điều đó.

"Dấu hiệu sự sống?"

Taban lắc đầu. "Không thể đọc được."

"Vậy chúng ta sẽ đáp xuống."

"Chúng ta không thể, thưa ngài."

Đại Hãn trừng mắt nhìn hắn. "Không thể à," ông lặp lại, thể hiện sự khinh miệt trong từ ngữ đó. Như thể một điều như vậy sẽ ngăn cản được một Primarch.

Taban nuốt khan. "Có một rào cản. Một cái gì đó ở tầng trên của bầu khí quyển - một trường aetheric, một trường thực sự khổng lồ. Chúng tôi đã chạy mô phỏng. Tàu đổ bộ sẽ không sống sót được, kể cả tàu thả quân cũng không thể sống sót."

Đại Hãn lắc đầu. "Không thể nào. Chắc chắn phải có cách."

"Thế giới này đang chết dần, thưa ngài. Hiện tượng này vẫn đang gia tăng, có lẽ là kết quả của những gì đã xảy ra ở đây. Không ai có thể giết chết cả một hành tinh nếu không sử dụng dư chấn."

Khả Hãn nhìn về phía Qin Xa đang đứng chờ lệnh. Hắn đã không nói gì trong suốt cuộc trao đổi. "Suy nghĩ gì à, Xa?"

Qin Xa ngẩng đầu lên. "Có một chướng ngại vật ở tầng đối lưu," hắn trầm ngâm nói. "Có cái gì ở bên dưới?"

"Khó nói lắm," Taban trả lời. "Chúng tôi hầu như không quét ra được gì trên bề mặt."

"Nhưng trường này chỉ giới hạn ở tầng khí quyển phía trên thôi à?"

"Đúng vậy."

Qin Xa liếc nhìn khu vực hình lục giác phía sau đài chỉ huy. Mười tám cây cột bằng adamantium nguyên chất bao quanh một sàn đá hắc thạch, mỗi cột được chạm khắc một chữ rune tiếng Chogoris. Đại Hãn nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy những gì hắn đề xuất và gật đầu đồng ý.

"Xuất sắc lắm, Xa," ông nói.

Bậc thầy cảm biến đã đưa ra nỗ lực cuối cùng để can ngăn họ. "Nó sẽ không ổn định," hắn phản đối. "Chúng tôi có thể không mang ngài trở lại hoặc thậm chí không thể liên lạc được với ngài."

"Ta hoàn toàn tin tưởng vào ngươi," Đại Hãn bình tĩnh nói trước khi quay sang thủ lĩnh đội cận vệ Keshig. "Sẵn sàng chưa?"

Qin Xa gật đầu. "Xin chờ lệnh của ngài."

Đại Hãn với lấy chiếc mũ trụ có bờm ngựa màu vàng được trang trí công phu của mình. Tấm mặt nạ được trang trí bằng mặt nạ rồng của triều đại Qo với những lọn tóc xoăn hoa mỹ. "Hãy để chúng ta đi." Mười hai Terminator dậm chân bước ra từ ban công quan sát.

"Hạm đội thì sao?" Qin Xa hỏi, mũ trụ đã được đội lên.

"Hasik có thể xử lý việc phong tỏa. Truyền cho hắn tín hiệu được ủy quyền. Và bảo hắn hỏi ý kiến tham vấn từ Ilya - chúng ta cần bà ta cho những việc này."

Qin Xa cúi đầu, và Đại Hãn nghe thấy tiếng tíc-tắc nhỏ xíu của kênh vox trên mũ trụ của mình.

Taban vội vã đuổi theo. "Không khí rất độc hại, kể cả với người được ban tặng những khả năng đặc biệt như ngài, thưa Đại Hãn. Xin đừng tháo mũ trụ của ngài ra."

Đại Hãn gật đầu chiếu lệ, ngồi vào vị trí trung tâm của lưới dịch chuyển. "Cảm ơn vì sự quan tâm của ngươi."

"Địa hình xung quanh thành phố rất dễ biến động. Khi có dấu hiệu chấn động đầu tiên...."

"Ngươi sẽ đợi lệnh của ta," Đại Hãn lạnh lùng nói, nhìn Qin Xa tham gia cùng những người khác.

Taban cúi đầu. "Một số kết quả đọc được cho thấy những điều... bất thường. Liệu một pháp sư tạo ra thời tiết có thể...."

"Mau tạo địa điểm để dịch chuyển tới trung tâm thành phố," Đại Hãn ra lệnh, phớt lờ bậc thầy cảm biến và ra lệnh với những người điều hành dịch chuyển tức thời.

"Xong rồi thưa ngài."

"Kích hoạt dịch chuyển."

Taban rút lui, những người còn lại trong thủy thủ đoàn vẫn còn cách bệ dịch chuyển vài mét. Một trường lực nảy sinh phóng xuyên qua các cây cột, bao quanh không gian hình lục giác giữa chúng. Đài chỉ huy biến mất sau bức màn tĩnh điện quằn quại.

Một giây sau, nó biến mất.

Một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể Đại Hãn, giống như mọi khi. Trong tích tắc, ông có cảm giác nửa vời như đang bị treo lơ lửng trên vực thẳm vô tận. Cảm giác đó luôn khiến ông yên tâm một cách kỳ lạ, như thể đó là nơi ông thực sự thuộc về.

Sau đó, ánh sáng bị xé toạc. Ông cảm thấy mặt đất rắn chắc dưới ủng và không khí thực sự lọc qua mặt nạ. Ngay cả khi được lọc rồi mà nó vẫn có mùi vị khó chịu.

Biệt Đội Keshig của ông đứng xung quanh. Qin Xa đứng ở sát vai ông. Tất cả bọn họ đều rút vũ khí - súng phun lửa, lưỡi kiếm bật trường năng lượng, súng Bolter tích hợp.

Đại Hãn vẫn giữ thanh kiếm của mình trong vỏ.

Trước mắt ông là khung cảnh hoang tàn trải dài dưới bầu trời tối tăm. Những tia sáng lóe lên ở phía chân trời, trong khi sấm sét vang lên và gầm gừ ở phía xa. Một mớ thanh dằm thép và bê tông đá đổ nát trải dài ra mọi hướng. Những khung nhà cao chót vót của những đại công trình kiến trúc vẫn đứng sừng sững giữa bầu trời buồn tẻ như những bộ xương. Bụi bay khắp nơi quanh những gì còn sót lại, chất thành những đụn xám xịt như cát. Tất cả đều lóe lên mờ nhạt trong bóng tối.

Đại Hãn quỳ xuống và phủi bụi trong găng tay của mình. Những mảnh thủy tinh nhỏ xíu chạy qua ngón tay ông. Xa xa phía trên, những đám mây sôi sục cuồn cuộn thành từng lớp không đứt đoạn.

Các Keshig di chuyển, đi chậm rãi, ủng của họ lạo xạo qua đống đổ nát. Tiếng gầm gừ trầm thấp của bộ chiến giáp của họ phù hợp với quang cảnh của cái hành tinh này.

Đại Hãn nhìn sang bên trái. Tàn tích của một kim tự tháp khổng lồ vẫn đứng vững giữa đống đổ nát, hai bên sườn của nó bị vỡ ra và thân dày có nó đầy bụi bẩn. Một cỗ máy chiến tranh khổng lồ, một con Titan thuộc lớp Warhound nằm trong đống đổ nát, nằm ngửa với bộ giáp méo mó và cháy đen. Trông như thể nó đã bị quăng ném xuống đây và bị người ta hỏa thiêu.

Mọi thứ đều có mùi kim loại cháy khét. Cả thành phố sặc cái mùi này. Cảm biến trên bộ giáp của Đại Hãn cho ông biết rằng các bề mặt xung quanh ông vẫn còn ấm do dư âm của ngày tận thế vừa ập đến với Prospero.

Qin Xa chỉ cách đó vài mét quay lại đối mặt với ông.

"Chúng ta sẽ đi tới đâu trước tiên, thưa Khả Hãn?" hắn hỏi.

Đại Hãn đứng dậy và để bụi thủy tinh rơi xuống đất.

Tất cả đã biến mất. Tất cả các thư viện, kho lưu trữ, các arcana. Nếu bọn Space Wolves thực sự đã làm được điều này thì có lẽ sức mạnh của chúng cũng xứng đáng với những lời khoe khoang đầy tự hào của chúng.

"Có những hang động," ông nói. "Anh ta đã kể cho ta nghe về chúng. Bên dưới thành phố."

Ông hít một hơi thật sâu, không để ý đến mùi tro còn sót lại trong không khí.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro