Chương 15 - Thành phố của người chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nghiên cứu bản đồ

Thành phố của người chết

Dạ Xoa

Điều đầu tiên Yesugei nhận thấy khi bước vào căn phòng này là ánh sáng. Nó ở khắp mọi nơi, nhảy múa trên bề mặt bằng đá hắc thạch và phản chiếu từ ăng-ten của cỗ máy. Những đường điện rực rỡ uốn lượn và đứt gãy trước khi xoắn ốc vào khoảng không trống rỗng bao la phía trên.

Henricos dang rộng tay khi Yesugei và Xa'ven bước vào. "Thật ấn tượng phải không?"

Ba người họ đứng dưới bóng của cái thiết bị và nhìn vào thứ ánh sáng được chiếu lên. Một vòng xoáy thiên hà khổng lồ lấp lánh phía trên đầu họ, rộng ba mươi mét, nổi bật bằng những điểm vàng. Bộ sưu tập của những gợn sóng và nhấp nháy khi các bộ nguồn của cỗ máy hoạt động với những tiếng gầm rú như sấm.

"Một biểu đồ sao ba chiều," Xa'ven nói, nghe có vẻ thất vọng.

"Một biểu đồ cực khủng đấy, chết tiệt," Henricos trả lời với vẻ mặt bị xúc phạm. "Anh có biết thứ này tiêu tốn bao nhiêu năng lượng không?"

Yesugei lang thang đến rìa của cỗ máy. Một loạt quả cầu bằng đồng treo trên khung sắt có gai, tất cả đều kêu tanh tách với tia sét đen. "Cái gì đây?"

"Không rõ." Henricos bước tới bên cạnh ông. "Tôi cứ nghĩ là ông có thể kể cho tôi nghe."

"Tôi không phải là thợ công nghệ."

"Không, tôi biết chứ, nhưng thứ này không phải là máy móc. Dù sao đi nữa, đây không phải thứ tôi có thể hiểu được." Henricos giơ chiếc găng tay của mình lên trước tia sét, và nó xuyên qua giáp gốm ceramite một cách dễ dàng. "Thứ này không có thật. Không phải về mặt vật chất. Nó không hiện hữu trên bất kỳ dụng cụ nào của tôi. Tuy nhiên, nó đang làm một cái gì đó."

Ngay khi chiến binh Iron Hand lên tiếng, Yesugei đã nhìn ra sự thật. Tia sét là sự lan tràn từ một điều gì đó đang diễn ra ở phía bên kia của bức màn. Ở đâu đó, sâu bên trong cỗ máy, năng lượng warp đang được truyền đi.

"Không thể nào," Yesugei nói, mặc dù bằng chứng về giác quan bên trong của ông lại nói với ông điều ngược lại. "Thứ đó không thể gắn vào máy móc được."

Henricos khịt mũi. "Ồ, bọn chúng đã làm được điều đó. Ông có thể thấy nó, tôi có thể thấy nó. Tôi đã hy vọng ông có thể mở khóa nó - nó rõ ràng được thiết kế để sử dụng theo cách đó."

Xa'ven tới chỗ họ. Những làn sóng ánh sáng lướt qua bộ giáp màu xanh lá cây của hắn, lấp lánh trên thấu kính mũ trụ màu đen như mực. "Tôi khuyên ông không nên làm điều này."

Yesugei dừng lại. Ông có thể cảm thấy những sợi aether đang sôi sục bên trong cỗ máy. Rào cản giữa các thế giới rất mỏng, bằng cách nào đó đã bị bộ máy trước mặt ông trung hòa nó. Ông quan sát các ống làm mát kêu ríu rít, nhìn thấy những chữ rune phát sáng trên vỏ và tự hỏi bọn chúng đã làm được điều đó như thế nào.

"Tất cả những gì chúng ta có là một bản đồ thiên hà," Henricos nói, bước lại qua sàn. "Nó có thể làm được nhiều hơn thế."

Xa'ven ủng hộ ý kiến này. "Nó là một thiết bị ma thuật."

"Tôi đoán là vậy."

"Tôi tưởng cậu ghét những khái niệm đó."

Henricos quay lại. "Tôi ghét chúng. Tôi ghét mọi thứ về con tàu này, nhưng anh yêu cầu tôi tìm hiểu nó là gì, nên tôi đã làm vậy."

Yesugei nhìn lên màn hình ba chiều lung linh khi nó nhẹ nhàng xoay chuyển. Quy mô của nó đủ ấn tượng, nhưng Henricos đã đúng - đó không phải lý do tại sao nó được tạo ra.

"Tôi có thể chạm vào nó," ông nói khẽ.

Cả Xa'ven và Henricos đều quay mặt về phía ông.

"Điều này an toàn chứ?" chiến binh Salamander hỏi.

"Tôi không biết." Yesugei áp lòng bàn tay vào cỗ máy, nghiêng đầu như thể âm thanh ông tìm kiếm là âm thanh vật lý. "Tôi có thể nghe thấy... giọng nói. Ngôn ngữ. Giống như trong warp. Những gì mà các Hoa Tiêu nghe được." Ông ấn mạnh găng tay của mình vào kim loại. "Có thứ gì đó còn sống."

"Nó dùng để làm gì?" Xa'ven hỏi. "Ông có thể nói ra điều đó không?"

Yesugei gần như có thể nghe được thứ đó đang nghĩ gì. Những mảnh suy nghĩ vụn vỡ lướt qua ý thức của ông, thoáng qua như ánh nắng chiếu trên mặt nước.

"Là thiết bị liên lạc," ông chậm rãi nói. "Tôi cho là vậy. Có tầm xa, xuyên qua cõi aether." Ông rụt bàn tay ra, nó ngứa ran khi rút ra. "Giống như những star-speaker, mạnh mẽ hơn. Sử dụng trực tiếp từ warp. Tôi nghĩ nó rất cổ xưa."

Henricos gật đầu. "Nó được chế tạo trước cả con tàu này."

"Nó có thể giúp ích cho chúng ta không?" Xa'ven tỏ vẻ nghi ngờ.

"Ừ," Yesugei nói. "Nó nhận ra ta. Tôi có thể mở nó ra."

Xa'ven trầm ngâm di chuyển về phía bức tường gần đó của thiết bị. Những dòng chữ nguệch ngoạc đẫm máu bao phủ bề mặt của nó. Một dấu tay màu nâu gỉ nổi bật giữa những vệt này.

"Tôi không thích cảm giác này."

"Vậy thì, tôi nguyền rủa anh!" Henricos nhổ nước bọt. "Tại sao chúng ta lại chiếm con tàu này? Anh muốn có một con đường xuyên qua cõi warp, thiết bị này sẽ cho chúng ta một con đường. Nhưng nếu anh không muốn dùng nó ...."

"Tôi hiểu, Bion," Xa'ven bình tĩnh nói. "Tôi biết chúng ta đang làm gì. Nhưng còn cách nào khác không?"

Henricos lắc đầu. "Tôi không tìm thấy thứ gì khác. Nếu anh không muốn kích hoạt nó, thì chúng ta nên rời đi, đánh đắm con tàu và tận dụng cơ hội của mình với những con tàu khác. Chỉ vậy thôi."

Xa'ven lại nhìn lên hình chiếu ba chiều và nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu. Yesugei có thể biết hắn đang nghĩ gì.

Các Word Bearer. Đó là một con đường đi khác.

"Hãy làm những gì ông phải làm," Xa'ven cuối cùng đã lên tiếng, giọng nặng nề.

Henricos đứng lùi lại, thấy hài lòng. Yesugei kiểm tra các quả cầu bằng đồng kỹ hơn. Di chuyển chậm rãi, ông đưa tay ra chạm vào bề mặt. Khi ông làm vậy, một cảm giác tê tê của tĩnh điện chạy dọc cánh tay ông.

Ông nhắm mắt lại. Ngay lập tức, tiếng trò chuyện bên rìa thính giác bên trong của ông ngày càng lớn hơn. Ông nghe thấy một tạp âm của những giọng nói nửa người thì thầm trong tâm trí mình. Những điều họ nói chẳng có ý nghĩa gì cả; chúng giống như những từ ngữ nửa vời được trẻ sơ sinh hoặc động vật sử dụng. Trong tâm trí, ông nhìn thấy một luồng khí độc đông đặc, đầy khói đang sôi sục ở lõi của một khối công trình kiến trúc.

Sau đó, thoát ra khỏi sự bối rối, ông nhìn thấy hai chữ rune hiện rõ trước mặt mình. Cả hai đều phát sáng màu đỏ dữ dội và đường viền của chúng dường như bị mất nét.

Nhìn thẳng vào chúng thật khó khăn.

Ông chọn cái bên trái, tiếp cận nó bằng suy nghĩ của mình. Khi ông làm vậy, tiếng lảm nhảm im bặt một chút và có thứ gì đó giống như tiếng rít chạy qua bộ phận bên trong của cỗ máy.

"À," Henricos nói. "Ừ, trông có vẻ hữu ích hơn rồi đấy."

Yesugei mở mắt. Bản đồ thiên hà được bao phủ bởi một mạng lưới các luồng chuyển động cực kỳ phức tạp. Nó trông có vẻ hữu cơ, giống như mạng lưới mạch máu trong cơ thể. Các thế giới được chọn ra với nhiều sắc thái phát quang khác nhau, mỗi thế giới được đánh dấu bằng chữ rune bằng một ngôn ngữ mà Yesugei không thể hiểu được. Cánh đồng sao bên dưới có lốm đốm và nhàu nát ở một số khu vực, nhưng lại rõ ràng ở những khu vực khác.

Henricos nhiệt tình nói: "Đó là những tuyến đường trong warp. Kênh điều hướng. Chắc chắn là như vậy - đó là mạng lưới cốt lõi."

Ánh mắt của Yesugei dõi theo những vòng xoáy lờ mờ. "Tôi đồng ý. Và đó là các thế giới - đó là Terra. Đó là Colchis."

Các ống dẫn warp uốn khúc và phân kỳ giống như một vùng đồng bằng sông đầy phù sa. Một số ít dẫn thẳng, và hầu hết kết thúc ở giếng bão.

"Thứ gì đang lớn dần trên Ultramar?" Xa'ven hỏi, chỉ vào một mô hình cơn bão thực sự lớn đang chạy trên một vùng duy nhất xuyên qua phía đông nam thiên hà.

"Họ đã bị cắt đứt," Henricos nói.

"Nếu không phải bây giờ thì sẽ sớm thôi," Yesugei đồng ý. "Và không chỉ mỗi mình ọ. Hãy xem các rào cản xung quanh Terra và Chondax kìa."

Khi ánh mắt của ông dừng lại trên hệ sao nơi Đại Hãn được cử đến, ông nhận thấy sự can thiệp đã được giải quyết đến mức nào. Các rào cản warp ở đó trông kỳ lạ, gần như là hình học, như thể được gây ra bởi một thuật toán nào đó chứ không phải do sự biến động của aether. Dù nguồn gốc của nó là gì thì hệ sao này dường như đã bị cắt đứt hoàn toàn, mặc dù giờ đây có rất nhiều lối đi được mở ra xung quanh nó.

"Vậy ra bọn Word Bearer có thể nhìn thấy hình dạng của những cơn bão warp," Xa'ven nói. "Hữu ích đấy."

"Có thể có bao nhiêu cỗ máy như thế này?" Henricos hỏi. "Hesiod không có thứ gì giống như thứ này. Nó còn có thể làm được gì nữa?"

Yesugei mỉm cười. Niềm đam mê cơ khí của Henricos là đặc điểm hấp dẫn nhất của hắn. "Còn nhiều nữa," ông nói, đưa tâm trí mình quay trở lại thiết bị. Ông hướng suy nghĩ của mình về chữ rune thứ hai, và một mạng lưới thứ hai gợn sóng trên hình ảnh ba chiều của thiên hà. Khi ông nhìn lên lần nữa, các hình dạng đã đông cứng lại thành những dấu hiệu dễ nhận biết.

"Trời ơi..." Xa'ven thì thầm.

Trong một lúc, Yesugei không thể hiểu được ý của Xa'ven là gì. Sau đó, dần dần, các hình dạng đó trở nên có ý nghĩa với ông. "Biểu tượng của các quân đoàn," ông nói.

Henricos gật đầu. "Các nhóm tác chiến. Các hạm đội viễn chinh. Hạm đội chiến tranh. Các hạm đội tĩnh."

Yesugei lắc đầu. "Bọn chúng biết quá nhiều."

Bọn chúng không biết mọi thứ. Không có chuyển động nào được ghi nhận gần Terra, và một số Quân đoàn, như Raven Guard và Night Lord, đã hoàn toàn mất tích. Tuy nhiên, mức độ những gì bọn chúng biết thật đáng kinh ngạc. Quỹ đạo của Blood Angels được đánh dấu màu đỏ - chúng dường như đang hướng thẳng tới một hệ sao duy nhất ở rìa cực đông của thiên hà. Các Ultramarines dường như bị bao vây xung quanh rìa cái đế chế vĩ đại của họ, và đội hình khổng lồ của Word Bearers và World Eaters đang hướng thẳng đến họ xuyên qua các cơn bão warp.

"Guilliman liệu có biết điều này không?" Xa'ven thở ra kinh hãi.

Henricos lắc đầu dứt khoát. "Tôi nghi ngờ điều đó. Ông ấy sẽ bị mù như tất cả chúng ta."

Chi tiết chưa đầy đủ. Một số ký hiệu chỉ phát sáng nhẹ nhàng, như thể cỗ máy đang xử lý những thông tin không đầy đủ hoặc không đáng tin cậy. Màn hình trông giống một bản thảo cổ hơn là một cuốn sổ cái dữ liệu - các biểu tượng rất hoa mỹ, các biểu tượng huyền bí. Một số hoàn toàn không thể giải mã được, một số khác xuất hiện rồi lại biến mất.

Tuy nhiên, nó vẫn đầy đủ hơn bất kỳ cuộc khảo sát thiên hà nào mà Yesugei từng thấy.

"Bọn chúng đã làm việc nào thế nào?" Xa'ven hỏi.

Henricos nói: "Không có trạm quét augur nào có tầm xa như vậy."

"Đồng ý," Yesugei nói. "Chúng đang khai thác cõi warp. Những hạm đội đó nằm sâu trong aether, sự hiện diện của chúng được những người sống ở đó biết đến."

Yesugei nhìn lên khu vực của hệ sao Chondax. Nó lúc này đang trống rỗng. Những cơn bão Warp hoành hành thành những mảnh vỡ xung quanh nó, những cục than hồng cuối cùng của một địa ngục trải dài.

"Như thế vẫn chưa đủ," Xa'ven lặng lẽ nói. Hắn quay sang Yesugei. "Điều này là không thể. Bọn chúng không thể biết hết được những điều này - nếu chúng biết hết thì chiến tranh đã kết thúc rồi."

Yesugei gật đầu, mắt ông dõi theo dấu vết của hệ sao Chondax. Chỉ ở rìa tầm nhìn, ông nghĩ mình đã bắt được những tiếng vang rời rạc của các biểu tượng tiếng Chogoris và tập trung tâm trí vào nó. "Cần phải có thứ gì đó khác," ông lên tiếng, bị mất tập trung.

Henricos khịt mũi. "Những lời cầu nguyện và thỉnh cầu chăng?"

"Đừng có nhạo báng chứ," Yesugei nói, mắt ông dõi theo một con đường quay gián tiếp.

Con đường đó dẫn trở lại Chogoris? Chắc chắn là không.

Xa'ven cẩn thận di chuyển về phía những quả cầu bằng đồng. "Này pháp sư tạo ra thời tiết", hắn thận trọng nói. "Có nên duy trì tiếp hoạt động này không?"

Yesugei lại nghe thấy tiếng rít và ngay lập tức tập trung lại suy nghĩ của mình. Ông quay người lại và nhìn thấy những quả cầu đang tỏa ra năng lượng đen tối.

"Không, có lẽ là không," ông nói, đưa tâm trí quay trở lại trung tâm của cỗ máy. "Chúng ta đã thấy đủ rồi."

Tâm trí ông quay trở lại bên trong thiết bị, tới nơi những chữ rune tượng trưng phát sáng trong màn sương mù bán thực tế của chúng. Ông chuyển sang tắt quá trình, và dấu hiệu đầu tiên trong số hai dấu hiệu chìm vào bóng tối.

Tiếng rít lớn dần. Ông nhìn thấy thứ trông giống như một đôi mắt đang bơi lên từ chướng khí. Ông đã từng nhìn thấy đôi mắt như vậy trước đây, nhưng chỉ trong ảo ảnh. Trái tim ông bắt đầu đập mạnh hơn.

Ông với lấy chữ rune thứ hai, đóng nó lại bằng tâm trí, khóa nó lại như thể ông đang nắm chặt bàn tay mình để dập tắt ngọn lửa nến.

Nó không biến mất. Nó tiếp tục bùng cháy, dữ dội và dữ dội, trước khi nó quay đầu chậm dần lại, và nhìn chằm chằm vào ông.

"Tắt nó đi," ông nghe thấy tiếng Xa'ven nói, mặc dù giọng nói đó nghe rất xa xôi.

Yesugei siết chặt sự tập trung của tâm trí mình. Chữ rune vẫn bướng bỉnh ở nguyên vị trí. Những cuộn khói xung quanh nó ngày càng rắn chắc, tạo thành những hình dạng trong bóng tối nửa vời. Một giọng nói phát ra từ tiếng lảm nhảm - một giọng nói duy nhất, man rợ và điên cuồng, nổi cơn thịnh nộ của một thứ gì đó lao qua các lớp quán tính để tấn công con mồi.

"Mau tắt nó đi!" Xa'ven hét lên.

Yesugei không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trong phòng. Tâm trí ông chìm sâu hơn vào giao diện warp bên trong cỗ máy. Một khuôn mặt hiện ra từ vũng lầy trước mặt ông- một khuôn mặt dài, đội mũ cao, xương xẩu, đẫm máu, tinh túy của những cơn ác mộng của con người.

Nó khóa đôi mắt của nó vào ông , và trong đôi mắt đó phản chiếu mọi đau đớn, mọi thống khổ, mọi nỗi kinh hoàng của hàng triệu thế giới. Yesugei cố gắng vùng ra nhưng không được. Sinh vật đó đã nhìn thấy ông.

Đôi mắt ác độc của nó nheo lại. Phần thịt lấp lánh của nó cứng lại. Và rồi, với một cơn co giật tàn bạo như một con mèo, nó mỉm cười.

******

Cái chết chưa bao giờ là nỗi kinh hoàng đối với người con trai của Chogoris. Trong những ngày trước khi Chủ Nhân của Nhân loại xuất hiện, nó đã có mặt ở khắp mọi nơi - trong những mối hận thù đẫm máu, những vụ giết người vì danh dự, khi đi săn, khi thiếu thốn, phơi nhiễm hay bệnh tật. Những người dân vùng thảo nguyên đã đón nhận nó một cách thoải mái, không phàn nàn về nó cũng như không ăn mừng nó. Họ không lập lăng mộ cho những người bị giết mà để xác chết lại cho gió và chim ăn thịt.

Trong đó, cũng như mọi thứ khác, Đại Hãn đã trở thành một với ngôi nhà nuôi dưỡng của mình. Ông đã chứng kiến hàng trăm cái chết trước khi bỏ lại tuổi trẻ ngắn ngủi khác thường của mình. Tuổi trưởng thành gây ra nhiều đổ máu hơn, phần lớn là do tay ông, và ông cũng đối mặt với nó theo cách thờ ơ như vậy. Ông chưa bao giờ than khóc - cái chết là quy luật của vạn vật, là quy luật bất biến của vũ trụ. Nó đáng được hoan nghênh, vì nó hạn chế bệnh tật, nó cắt đứt tâm hồn đầy sức sống trước khi nó có thể trở nên uể oải, nó dọn đường cho sự phát triển mới.

Ngay cả các Primarch cũng đã chết, nên người ta đã rỉ tai nhau như vậy. Kể cả các vị thần.

Vì tất cả những điều đó, thật khó để chứng kiến điều gì đã xảy ra với thành phố thủy tinh và pha lê óng ánh của Magnus. Đại Hãn lạo xạo qua những lớp bụi xám bạc, nhìn bầu trời nặng nề lướt qua lớp vỏ đen của những công trình kiến trúc cũ. Những tia sét không bao giờ ngừng, lóe lên ở chân trời phía bắc xa xôi như những vết nứt nhảy múa vào một thực tại xa lạ khác. Thỉnh thoảng, một tiếng sấm sâu vang lên, nhịp tim bất thường của một thế giới đang trong cơn đau đớn cuối cùng của cái chết.

Các Keshig của Đại Hãn tỏa ra xung quanh ông. Họ bước đi cũng thận trọng như ông, và bộ giáp trắng như xương khiến họ trông giống như những bóng ma trong bóng tối. Bụi của Prospero đã bám vào họ, làm hoen ố, bôi bẩn và làm xước đi màu trắng và vàng trên chiến giáp của họ.

Các Terminator mang theo những lưỡi kiếm được bao bọc bởi năng lượng lấp lánh màu xanh nhạt. Khi họ di chuyển, những khẩu Bolter tổ hợp của họ quét qua địa hình phía trước, kêu lên khe khẽ khi cố tìm kiếm những mục tiêu. Mọi thứ còn sót lại ở Tizca - nơi mà Magnus từng tự hào gọi là Thành phố Ánh sáng - nay chỉ còn là ảo ảnh.

Đại Hãn đi đầu nhóm, lưỡi đao thả lỏng trong tay phải. Chiếc áo choàng dài lót lông thú của ông treo cứng ngắc, đen bẩn do bụi bám vào. Con đường phía trước hiện ra trên màn hình mũ trụ của ông với những màu sắc giả, mặc dù điều đó cũng không thể tạo ra cảm giác ngột ngạt của bóng tối hoàn toàn. Đám mây che phủ dày đặc đến mức chúng có thể đang bò qua lòng của một tổ ong khổng lồ nào đó.

"Có điều gì đó ở phía trước," một trong những Terminator Keshig báo cáo trong kênh vox.

Qin Xa giơ găng tay lên để dừng đội hình. "Chi tiết."

Terminator dừng lại. "Không, không có gì," hắn báo cáo. "Báo động giả."

Nó đã xảy ra nhiều lần. Các cảm biến bị xáo trộn, bị ảnh hưởng bởi các tia phóng xạ nặng và tĩnh điện lan truyền khắp bầu khí quyển.

Đại Hãn đi tiếp. Ông nhận ra một nửa các tòa nhà xung quanh. Chúng đứng sừng sững xung quanh những thi thể mặc áo giáp đang bò dưới chân - giờ chỉ còn là những xác rỗng, những bức tường đen như than chẳng có gì ngoài đống đổ nát đang cháy âm ỉ bên trong. Ông đã nhìn thấy những biểu tượng cũ giữa đống đổ nát: hình tượng hoàng gia, thiết bị đeo mắt xa xỉ, đầy sự tôn kính cách điệu đối với kiến thức cổ xưa và bí truyền.

"Thêm nhiều xác chết nữa," Qin Xa nói khi họ đi qua đại lộ dài dẫn tới trung tâm khu tàn tích.

Đại Hãn đã nhìn thấy họ. Hầu hết đều là những bộ xương của người phàm, bị lột da và cơ bởi một loại vũ khí khủng khiếp nào đó. Một vài món áo giáp còn sót lại trong bụi: mũ trụ hình vòm, miếng giáp vai và ủng.

Một số xác chết lớn hơn nhiều. Gốm ceramite tồn tại lâu hơn tấm giáp bình thường và nhiều bộ áo giáp màu đỏ thẫm vẫn còn nguyên vẹn. Hầu hết đều có biểu tượng tia nắng của Quân đoàn XV được khảm bằng vàng hoặc sapphire, từ từ bị ăn mòn khi bụi độc bám vào.

"Còn cái này," Qin Xa nói, bước tới chỗ một cây trượng dài, một nửa bị chôn vùi trong đống tro tàn. Hắn kéo nó ra và giũ sạch những mảnh vụn ra khỏi nó. "Tôi đã từng nhìn thấy những thứ này trước đây."

Đại Hãn cũng vậy. Món vũ khí này bằng vàng, được nạm rất nhiều các hình khắc ngôi sao và mặt trăng, và quá lớn để một người bình thường có thể nhấc lên chứ đừng nói đến việc sử dụng. Một lưỡi kiếm dài màu đen đeo dưới trục chính đã từng phun ra trường năng lượng phân hạch; một khẩu Bolter gắn cố định xa hơn ở phía sau đã bị nứt vỡ do lực giật của quả đạn.

"Các Custodian," Đại Hãn nói to, nói rõ những gì những người khác đã biết.

"Nhưng họ đứng về phe ai?" Qin Xa hỏi với chút hy vọng.

"Ngươi đã biết điều đó rồi mà, Xa," Đại Hãn nói, nhấn mạnh.

Ông không muốn tin điều đó, không thực sự. Cảm xúc của ông về Russ luôn lẫn lộn - tôn trọng người chiến binh đó; bực tức trước sự khoe khoang, chủ nghĩa ngoại lệ tự phong. Tuy nhiên, việc chứng kiến những gì anh ta đã làm là một việc khác, để thấy được sự thật trong lời khai của các star-speaker". Đại Hãn nhận ra rằng sự thật bây giờ đang ở trước mặt ông, thực sự là một bản thảo cay đắng.

Đôi ủng của ông đá vào một cái giáp vai màu xám thép và nó lăn đi, kêu lạch cạch, lăn xa khỏi ông. Giống như mọi thứ khác, nó bị gió cuốn đi, khô héo. Ông nhìn thấy những chữ rune trên đường cong của nó, vẫn còn hiện rõ, góc cạnh và đậm chất của người Fenris.

"Không có gì." Qin Xa lẩm bẩm, theo sát phía sau. "Không có gì còn sống."

Giọng điệu của ông cho thấy rõ rằng ông không thấy có mục đích gì ở lại. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông đã suy nghĩ thấu đáo về những hàm ý của những gì họ đã thấy, nơi họ sẽ phải đi và họ sẽ phải chiến đấu với ai.

Đại Hãn đi chậm lại, chăm chú lắng nghe. Ông chớp mắt tắt bộ lọc âm thanh của bộ giáp và để thính giác tăng cường của mình thực hiện công việc của nó.

Trong một khoảnh khắc, giữa tiếng vo ve buồn tẻ của các đơn vị Terminator và tiếng phát ra yếu ớt của các trường năng lượng phân hạch, ông nghĩ rằng mình đã nắm bắt được điều gì đó không đúng chỗ.

Nó giống như... ù ù.

"Ta biết chúng ta đang ở đâu," ông nói, nhìn ra ngoài những rìa răng cưa đổ nát của những tòa nhà gần đó. Phía bên trái nổi lên phần còn lại lởm chởm của một kim tự tháp, vẫn cao hàng trăm mét ngay cả trong đống đổ nát của nó. Một vài tấm kính mờ bụi bám vào phần bên dưới. Qua khoảng trống trên những bức tường xung quanh, ông nhìn thấy một đường cao tốc khác chạy gần như song song với con đường họ đang đi. "Tám mươi con đường xuyên tâm. Thật lố bịch."

"Đường đẫn tới đâu?" Qin Xa hỏi, mỗi tay cầm một thanh đao, mũ trụ của hắn có màu xanh lam do điện phóng ra từ trường năng lượng.

"Những ngôi đền thờ cúng," Đại Hãn nói và tiếp tục. "Những kim tự tháp vĩ đại. Các Occullum. Mọi thứ."

Họ đi qua nhiều thứ giống nhau hơn - những xác chết vặn vẹo, khô héo và đang phân hủy. Sấm sét gầm gừ trên tất cả, tia sét tẩy trắng màu quân phục của họ và biến tất cả thành những bóng ma màu xám trong đống kính vỡ. Phía trước họ, con đường rộng mở để lộ ba xác xe thiết giáp vận tải Rhino nằm gục giữa tàn tích của một loại chướng ngại vật nào đó.

"Một cuộc tử thủ," Qin Xa nhận xét khi đẩy những cuộn dây thép gai sang một bên. "Họ đã làm được điều gì đó có ích một ít."

Vài trăm mét phía trước, con phố mở rộng hơn khi các con đường khác giao nhau. Giống như một dòng sông đổ tới vùng đồng bằng, các đường cao tốc hướng tâm hội tụ, hòa vào một quảng trường rộng lớn. Khi họ bước đến phần bên lề của nó, quy mô của nó ngày càng rõ ràng.

Không gian trước mặt họ rộng lớn, trải dài dưới bầu trời rực lửa giống như một mô hình mô phỏng vùng đồng bằng quê hương bị cháy đen. Trước kia nó chắc hẳn đã được lát đá và có đủ ánh sáng, được bao quanh bởi kiến trúc trang nhã và đông đúc người dân. Bây giờ chỉ còn lại những mảnh vụn - vỏ giáp, những mảnh vụn của xe cộ. Những vết nứt đã mở ra giữa những phiến đá cẩm thạch, một số đủ rộng để nuốt chửng một người đàn ông, tất cả đều đen như hắc ín như khoảng không. Một cây cột đơn độc đứng ở chính giữa, bị gãy ở độ cao khoảng năm mươi mét. Chân cột bằng đá vẫn mang những hình dáng dễ nhận biết - một người phụ nữ mặc áo choàng đang được nâng lên bởi một nhân vật mặc giáp chột mắt.

Đại Hãn bước qua quảng trường, hướng về phía cây cột. Keshig lặng lẽ tản ra theo sau ông, Qin Xa đi cùng họ.

Khi ông bước đi, mặt đất dưới chân ông ngày càng mỏng manh, như thể nó chỉ là một lớp da mỏng chẳng là gì cả. Những vết nứt khắp nơi, mạng nhện lộ ra từ miệng vết nứt như những ngón tay đang thăm dò. Đây từng là tâm chấn của địa ngục. Có lẽ lớp vỏ của thế giới đã bị xâm phạm.

Rồi ông lại nghe thấy nó - một tiếng vo ve, giống như tiếng vo ve của những cánh côn trùng khổng lồ.

"Các ngươi có nghe thấy thứ đó không?" ông hỏi, dừng lại dưới cái bóng dài mờ nhạt của cây cột.

Các Keshig lúc này đã phân tán rộng rãi, tìm đường đi xuyên qua đống đổ nát.

"Không có dấu hiệu sự sống," Qin Xa cẩn thận nói. "Không có điểm đánh dấu khoảng cách."

Giọng nói của ông đã bộc lộ sự không chắc chắn của mình. Tất cả họ đều có thể cảm nhận được điều đó, bất kể kết quả đọc mà áo giáp nói với họ.

Đại Hãn quay lại phía cây cột đầy vết lõm và vết rỗ. Nó đâm vào màn đêm vĩnh cửu của Prospero, và bầu trời lốm đốm phía trên chạy đua và sôi sục.

Rồi nó lại đến - lần này rõ ràng, giống như tiếng rên rỉ của một đàn côn trùng.

Đại Hãn xoay người, cầm kiếm trong tay và cảm thấy những phiến đá đang dịch chuyển bên dưới mình. Áo giáp của ông vẫn không ghi nhận được gì cả - không có mục tiêu, không có thi thể.

Lúc đó các Keshig cũng đang di chuyển. Họ đi vòng quanh, lưỡi kiếm và súng đã sẵn sàng, tìm kiếm kẻ thù vô hình. Một trong số họ nổ súng, và âm thanh của nó vang lên chói tai.

"Mắt!" Qin Xa hỏi, đột nhiên chạy qua quảng trường hướng tới - dường như - không có gì. "Vô hiệu hóa các giác quan tự động - hãy sử dụng đôi mắt của các ngươi!"

Đại Hãn chớp mắt loại bỏ mạng lưới nhắm mục tiêu và bộ điều tiết môi trường, và hình vuông chìm vào màn sương mù ảm đạm của tầm nhìn không được tăng cường.

Chỉ sau đó ông mới nhìn thấy chúng: lung linh trong ánh sáng trắng xanh quang phổ, hình động vật chân đốt, có cánh và đồ sộ. Có hàng chục con đang bò lên khỏi mặt đất như những bóng đen bất an trỗi dậy từ nấm mồ. Họ không quấy rầy gì cả, thậm chí không một chút tro bụi. Những đường nét cứng nhắc của chúng tỏa sáng với ánh sáng lân quang ma quái của ánh sáng phù thủy, mặc dù trái tim của chúng trong suốt như thủy tinh.

Chúng là những thứ đổ nát, vặn vẹo và khom lưng, mặc dù vẫn to gấp đôi những Terminator trước chúng. Chúng có ngực và bụng hình củ hành giống như con gián, đôi cánh mỏng manh và các chi bị cắt rời kéo lê trên mặt đất. Những bộ não sưng tấy một cách quái dị, rung lên với thứ ánh sáng kỳ lạ giữa những nếp gấp trên hộp sọ căng cứng, bật ra từ những hàm dưới rối rắm. Sau khi chui ra khỏi mặt đất vụn vỡ, chúng lắc lư trong không khí một cách giật cục, lảo đảo như thể bị mù và đói khát.

Đại Hãn nhìn chúng một cách lạnh lùng.

"Bọn Psychneuein," ông cầm lấy thanh đao của mình. "Vậy ra rốt cuộc vẫn có thứ gì đó còn sống sót."

******

Năng lượng aetheric tỏa sáng trên áo giáp của Yesugei. "Biến đi," ông ra lệnh, giơ cao nắm đấm.

Sâu trong giao diện warp của tàu Vorkaudar, khuôn mặt ác mộng kia ngẩng đầu lên, vẫn cười toe toét. Yesugei nhìn thấy những hàng răng nhọn hoắc, đôi mắt không đồng tử bằng sắt nóng chảy, một móng vuốt dài đang duỗi ra.

Sinh vật đó gầm gừ và quằn quại, lắc lư tới lui. Chướng khí xung quanh nó mỏng đi. Chữ rune vẫn được kích hoạt, điều khiển cỗ máy, làm mỏng rào cản giữa các thế giới. Sức mạnh mà nó điều khiển dường như đang tăng tốc, tăng tốc như một động cơ dẫn động bị quá tải.

Yesugei tập trung vào chữ rune. Nó xoay tròn trước mắt ông, đau nhói như một vết thương trên cơ thể của vũ trụ.

"Đóng lại," ông ra lệnh, rồi lại hét lên bằng tiếng Khorchin. "Yake'en." Với tiếng mài như sắt gỉ bị kéo lê trên thép, chữ rune lóe lên.

Yesugei mở mắt, nhẹ nhõm. Ông quay lại nhìn lên bản đồ thiên hà.

Nó đã thay đổi. Các ngôi sao tụ lại với nhau, kéo thành một cụm duy nhất giống như một đàn đom đóm. Ánh sáng vàng càng lúc càng mãnh liệt, đốt cháy đau đớn. Động cơ của chiếc máy phát ra một loạt tiếng kêu lách tách như khói, nhưng ánh sáng lung linh vẫn tiếp tục tăng lên.

Xa'ven rút ra cây búa, Henricos rút khẩu Bolter.

"Ông có thể dừng nó lại được không?" chiến binh Salamander hỏi, đứng vững trong khi nhìn chằm chằm vào làn sương mù xoáy tròn phía trên.

Yesugei cầm cây trượng của mình bằng cả hai tay. Hộp sọ aduu ở đầu cây trượng gợn sóng với những tia sét hình đầu ngón tay. Toàn bộ căn phòng đột nhiên có cảm giác chật hẹp và ẩm ướt, như thể có quá nhiều không khí bị dồn vào một không gian quá chật hẹp.

"Cỗ máy đã đóng rồi," ông nói.

Henricos lùi lại. "Chà, có thứ gì đó vẫn đang hoạt động."

Các ngôi sao tiến lại gần hơn, tăng tốc thành một khối và hòa quyện chặt chẽ. Một tiếng vỗ tay như sấm vang vọng khắp mái vòm, làm nứt lớp vỏ bảo vệ của cỗ máy và vang vọng lên trục phía trên họ.

"Lùi lại!" Yesugei cảnh báo, đột nhiên nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Ánh đèn chợt tắt. Một âm thanh như tiếng hét vỡ vụn vang vọng từ không khí xung quanh họ. Những gì còn lại của trường sao được chiếu ra kết lại thành một cục đen như mực và rơi xuống nhanh chóng, xé toạc thành vật thể và nứt vỡ trên sàn. Nó vỡ tung, vỡ tan như vỏ trứng gà.

Thoát khỏi nó là một sinh vật xương xẩu, chân tay dài với làn da đỏ như máu và cặp sừng dài cong. Nó có đôi mắt nóng chảy y như nhau, những chiếc răng như mũi kim giống nhau. Nó lớn hơn tất cả bọn họ và di chuyển với tốc độ mờ ảo tới phi thực tế. Nó lao qua boong tàu, ngồi xổm như một con côn trùng to lớn và kỳ cục, trước khi nhảy bổ thẳng vào Xa'ven.

Xa'ven bị tấn công bởi một con quái vật trong warp trên tàu Vorkaudar.


Henricos nổ súng trước, bắn trúng nó bằng những quả đạn Bolt dường như chỉ trượt lên và rên rỉ lên trong bộ da nó. Xa'ven lao tới, vung búa ra đón đánh nó.

"Không!" Yesugei gầm lên, đã quá muộn để kéo hắn ta lại.

Chiến binh Salamander bổ cây búa vào thân của sinh vật. Cú đánh thật hoàn hảo - lẽ ra nhát búa phải bổ trúng vào xương sườn của nó, làm gãy xương và khiến sinh vật kia bị gãy lưng bay vút lên không trung. Thay vào đó, Xa'ven bị ném ra khỏi cú va chạm với một vết nứt mạnh do năng lượng dịch chuyển, vũ khí của hắn bị văng ra khỏi tay. Cơ thể bọc thép khổng lồ của hắn va vào bức tường vòm, làm móp đá và khiến hắn phủ đầy bụi.

Sinh vật đó lao theo hắn. Mọi chuyển động của nó đều mờ nhạt và vỡ vụn, như thể được ghi lại trên một ống kính hình ảnh bị hỏng nào đó. Nó đáp xuống, xé toạc cổ họng hắn ta, móng vuốt của nó ghim lấy hắn, hàm răng nghiến chặt và nhìn chằm chắm về phía hắn như một con chó săn mồi.

Yesugei đã ra tay. "Ta qarija!" ông hét lên.

Tia sét bạc, sắc như đèn neon tích điện phóng ra khỏi cây trượng và đập vào sinh vật, trút xuống nó một luồng ánh sáng aether dữ dội và đánh văng nó ra khỏi cơ thể đang nằm bất động của Xa'ven.

Nó rít lên khi bay đi, lao xuống boong tàu lần nữa với một mớ gai nhọn và móng guốc trước khi quay lại gầm thét vào mặt ông. Trong một khoảnh khắc, Yesugei thấy mình đang nhìn thẳng vào mặt nó, và sự hiểm ác của nó khiến trái tim ông ớn lạnh.

Ông triệu hồi thêm nhiều tia sét, đánh vào sinh vật đó một lần nữa và khiến nó trượt xa hơn trên sàn hầm. Năng lượng Warp là thứ duy nhất dường như làm tổn thương nó: Henricos liên tục bắn, xả băng đạn của mình vào da thịt nó, nhưng những quả đạn Bolt không có tác dụng.

Xa'ven nằm bật ngửa, thở hổn hển. Yesugei đuổi theo sinh vật đó, và aether tràn vào người ông như một cơn lũ, nóng bỏng và đau đớn.

"Ta trục xuất ngươi!" ông gầm lên bằng tiếng Gothic. "Biến đi!"

Thêm nhiều quả đạn Bolt khác đâm vào nơi cơ thể đang cháy âm ỉ của con quái vật. Nó nổi cơn thịnh nộ, lao trên boong tàu và la hét đau đớn. Tia sét lóe lên và quất xuống từ chiếc lưng có sừng và gai nhọn của nó. Yesugei gia tăng cường độ, dồn mọi tâm trí vào đòn tấn công.

Giữa tất cả những điều đó, con quái vật này đang căng mình chuẩn bị cho một cú vồ khác, gồng mình chống lại làn sóng sấm sét. Các chi dài của nó thu vào trong, đôi vai nhọn dựng lên, cái đuôi cuộn tròn như chiếc roi.

Sau đó nó nổ tung.

Một tiếng nổ điếc tai chạy quanh căn phòng, theo sau là một luồng không khí nóng hổi khổng lồ lao vào. Những mảnh xương và gân văng tung tóe và kêu leng keng trên các bức tường, còn những sợi máu mủ dày bám vào áo giáp của Yesugei. Vọng âm từ tiếng rít đầy thú tính của sinh vật đó vang lên trong giây lát, dài, chói tai và đáng ghét, trước khi mảnh thịt cuối cùng của một sinh vật của thế giới khác rơi xuống sàn.

Henricos đứng bất động, khẩu súng cạn sạch đạn, nhìn chằm chằm vào tâm chấn của vụ nổ. Lần đầu tiên, hắn không còn gì để nói.

Yesugei cảnh giác nhìn xung quanh, nửa mong chờ sẽ thấy thêm nhiều điều kinh hoàng tràn ra từ không khí mỏng manh, nhưng căn phòng vẫn trống rỗng, chỉ được đánh dấu bằng tiếng tích tắc của cỗ máy lớn và mùi hôi thối của vụ cháy.

"Và nó là cái gì thế," cuối cùng Henricos đã lên tiếng , "đó là cái gì thế?"

Yesugei không biết. Ông đã nghe truyền thuyết về những thứ lặn ngụp sâu bên trong cõi warp - những giấc mơ có tri giác về những sự hiện diện cổ xưa - nhưng chưa bao giờ đoán được rằng ông sẽ sống để chứng kiến điều đó. Đáng lẽ bọn chúng không thể sống và thở trong thế giới vật chất, cũng như ông không thể sống trong cõi aether sục sôi.

Anh đã từng đi du hành với các Hoa Tiêu chưa? Amh đã thấy những việc họ làm chưa?

"Đáng lẽ chúng ta không bao giờ nên sử dụng thứ máy móc này," Yesugei nói, thở dốc.

"Khi biết thì họ đã chết rồi. Ông thì biết được bao xa."

La hét. Cào cấu vào thân tàu.

Henricos càu nhàu cay độc, mặc dù âm thanh bị gián đoạn bởi tiếng ho khan của Xa'ven. Hắn ta vẫn chưa đứng dậy được.

Đột ngột lo lắng, Yesugei vội vàng chạy tới và cúi xuống bên cạnh hắn . "Vết thương tệ đến thế nào, người anh em?"

Tấm giáp ngực của chiến binh Salamander bóng loáng vì máu. Máu phun như suối từ một vết thương sâu ở cổ, chảy ra từ khe hở giữa mũ và giáp. Gốm ceramite đã bị rách, các chi tiết mạ vàng tinh xảo dính đầy vết răng.

Hơi thở của Xa'ven trở nên nặng nề. Máu không đông lại. Nó trào ra khỏi người hắn, bắn tung tóe khắp bộ giáp và nhỏ giọt xuống sàn.

Yesugei với tay lấy cái mũ đội đầu bị vỡ và tháo nó ra. Henricos đến giúp đỡ, cầm lấy cái mũ và nhẹ nhàng kéo nó ra. Những máy móc quay vòng từ găng tay của hắn- những chiếc cưa và mũi kim nhỏ.

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Xa'ven, Yesugei biết rằng việc cứu chữa đã không còn cần thiết nữa rồi.

Những đường nét bằng gỗ mun của Salamander đã chuyển sang màu xám. Môi nhợt nhạt, đôi mắt đờ đẫn. Yesugei ấn chiếc găng tay của mình vào vết thương rách rưới trên cổ, nhưng máu vẫn không ngừng trào ra giữa các kẽ tay của ông.

"Cố lên, người anh em," ông thúc giục.

Xa'ven nắm lấy cổ tay Yesugei. Khuôn mặt hắn nhăn lại vì đau đớn. "Hãy tận dụng những gì ông đã thấy," Xa'ven rít lên, máu chảy giữa hai hàm răng.

"Đáng lẽ chúng ta không bao giờ nên làm điều này."

Xa'ven vẫn tiếp tục, nắm chặt lấy cánh tay ông. "Bây giờ ông đã biết bọn chúng là gì rồi. Hãy tận dụng nó."

Đầu hắn ngửa ra sau. Đôi mắt mất đi ánh sáng.

Yesugei cảm thấy mình muốn bệnh. "Người anh em ơi, tôi xin lỗi."

"Cứ tận dụng nó đi." Xa'ven cố gắng lắm mới thốt ra được lời. "Ông phù thủy bão tố." hắn cười toe toét một cách đau đớn. "Đi tìm Đại Hãn của ông đi."

Sau đó Xa'ven ho ra một ngụm máu dày. Hắn cong người lên, bàn tay nắm chặt hơn, rồi cuối cùng cũng ngã xuống. Vết máu lan rộng bên dưới hắn, đen như dầu.

Trong giây lát, Yesugei vẫn bất động, choáng váng trước một cái chết quá nhanh. Ông thoát khỏi vòng tay đẫm máu của Xa'ven. Cơ thể ông vẫn còn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, tràn ngập adrenaline, nhưng trong một khoảnh khắc ông không biết phải làm gì. Cơn buồn nôn dần dần lấn át sự hung hăng.

"Những cơn ác mộng," ông nói một cách đờ đẫn. "Chúng giải phóng những cơn ác mộng." Ông đứng dậy, nghe thấy tiếng cạch cạch khi găng tay của Xa'ven rơi xuống. "Anh chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây, kể cả trên Isstvan phải không?"

Henricos lắc đầu. "Tôi đã được nghe... những câu chuyện."

"Không còn là những câu chuyện nữa. Con tàu này nên bị phá hủy. Chúng ta phải rời đi ngay."

Henricos vẫn cúi xuống Xa'ven, một tay cầm chiếc mũ trụ đẫm máu.

"Rồi sau đó?" hắn hỏi.

"Trở lại warp. Tôi đã thấy họ đang đi tới đâu."

"Chogoris?"

"Không. Là Prospero."

Henricos ngước nhìn bóng dáng đang bốc khói của chiếc máy. "Nếu chúng ta biết điều đó thì bọn chúng cũng vậy. Chúng đang làm việc đó như thế nào? Làm thế nào chúng định vị được các Quân đoàn khi họ di chuyển?"

"Tôi không biết," Yesugei nói, cảm nhận được cái giá cay đắng để mua được những kiến thức ít ỏi này. "Tôi không biết nữa."

******

"Tại sao anh gọi họ là hội kín?" Shiban hỏi.

"Đó là một truyền thống," Torghun nói, kéo mũ trùm đầu lên.

"Tôi phải mặc cái này à?"

"Đó là bước đầu tiên."

Shiban do dự. Anh cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, ngu ngốc. Tuy nhiên, hơn thế nữa, đó là bí mật và vì lý do nào đó mà anh vẫn không hiểu.

"Tôi biết," Torghun nói. "Thật là tẻ nhạt. Nhưng vấn đề là ở đây - tất cả chúng ta đều bình đẳng ở đó, ít nhất là sau khi tuyên thệ. Nếu lộ mặt ra ở đó thì là anh đã tự đeo quân hàm cho mình."

Shiban nhìn Torghun. Với khuôn mặt ẩn trong bóng tối, anh ta trông giống như một tên trộm. Thậm chí vết sẹo của anh ta cũng không thể nhìn thấy được - biểu tượng của Quân đoàn, thứ duy nhất khiến họ khác biệt với tất cả những người khác. "Đây có phải là một cuộc tụ tập nhỏ không?"

Torghun gật đầu. "Không có gì to tát cả. Họ sẽ rất vui khi được gặp một thành viên mới."

"Có bao nhiêu hội kín?"

"Trên toàn bộ Quân đoàn à? Tôi không biết. Rất nhiều, tôi nghĩ thế. Nó phù hợp với đặc tính của các chiến binh. Có người nói với tôi rằng một phần tư Sons of Horus là thành viên của Hội. Tôi không biết liệu điều đó có đúng hay không."

"Sao cậu có thể biết được?"

"Ừ, phải đấy. Sẵn sàng chưa?"

Shiban kéo mũ trùm qua đầu, cảm thấy có chút buồn cười. Torghun di chuyển đến cửa và ấn chữ rune ở cửa ra vào. Nó trượt trở lại để lộ một căn phòng tối tăm. Năm sáu người khác đứng trong bóng tối chập chờn.

Shiban theo Torghun vào, và những người khác tách ra để nhường chỗ cho họ. Những cánh cửa rít lên đóng lại.

"Rất vui được gặp anh, người anh em," thành viên đầu tiên trong hội nói. "Anh mang đến giọt máu mới."

Torghun cúi đầu. "Người này đã chứng tỏ mình xứng đáng."

Shiban chiếm vị trí của mình trong vòng tròn. Khuôn mặt của những người khác chỉ bị che đi một phần - nếu muốn, anh có thể đoán được danh tính của một số người. Không khí có mùi ngọt ngào kỳ lạ, như thể hương trầm đang cháy ở đâu đó gần đây. Tất cả những White Scar tập hợp đều mặc áo giáp bên dưới áo choàng - quy trình tiêu chuẩn hiện nay sau khi lệnh phong tỏa đã được thiết lập - và nó khiến bọn họ trông cồng kềnh và mất cân đối.

"Rất vui được gặp anh, người lạ mặt," vị diễn giả kia nói. "Anh muốn tham gia à."

"Để quan sát," Shiban nói. "Điều đó có thể chấp nhận được. Chẳng có gì phải che giấu cả." Anh đang đội một chiếc mũ trùm đầu cơ mà!

"Thời điểm đưa ra quyết định đang đến gần hơn," vị diễn giả tiếp tục nói với những người khác. "Các câu hỏi đã được trả lời, một số vấn đề đã được làm rõ. Bây giờ chúng ta có thể nói rõ ràng hơn trước - tất cả các anh đều đã nhìn thấy những hình ảnh từ hành tinh bên dưới. Bây giờ có ai có thể nghi ngờ những gì chúng ta nghe được từ các star-speaker của Warmaster không? Thưa các anh em, cuộc ly giáo đã đến, đúng như Khả Hãn đã luôn cảnh báo chúng ta. Bây giờ chúng ta phải đứng về phía nào. Nhiệm vụ của chúng ta là đảm bảo Quân đoàn Năm vẫn có mục đích rõ ràng."

Shiban chăm chú lắng nghe. Vậy ra là thế- không phải là một hội anh em trung lập, mà là một phe phái dành cho Horus. Một phần trong anh ngạc nhiên trước sự công khai của nó, nhưng có lẽ đó là sự ngây thơ.

Anh có thể cảm thấy Torghun đamg căng thẳng bên cạnh mình, như thể lo lắng về phản ứng của Shiban trước những gì anh được nghe. Mọi cảm xúc về việc vị khan người Terra này mong muốn được nhìn thấy khi Shbanđược giới thiệu vào hội kín đều chân thực, gần như là cảm động.

Bọn họ đều tin vào điều này.

"Liên kết vẫn đang được thiết lập," vị diễn giả tiếp tục. "Các hội anh em trung thành đã phản hồi và cơ hội hành động của chúng ta bị thu hẹp lại. Sự chuẩn bị đang được thực hiện trên toàn hạm đội. Chúng ta cần phải sẵn sàng."

Miệng của cái người đang diễn thuyết hiện rõ dưới bóng mũ trùm đầu, nở một nụ cười hiền lành.

"Bọn họ đang đến, các anh em à. Bọn họ đang tới đây, tới Prospero."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro