Chương 17 - Vào trong cõi warp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đẩy lùi

Vào trong cõi warp

Bế tắc

Shiban vội vã đi dọc hành lang trên tàu Kaljian về phía phòng riêng của mình. Con tàu rung lên với hoạt động và thủy thủ đoàn phàm trần chạy ra khỏi đường đi của anh. Anh không để ý bất kỳ ai trong số họ.

Anh đến phòng của mình và đi vào trong. Thanh đao của anh được treo trên giá đỡ trên tường, xung quanh là những lá cờ thiêng liêng. Anh liếc nhìn nó một lúc, như thể lần đầu tiên anh chú ý đến sự cân bằng của món vũ khí. Những cuộn giấy da treo dưới giá đỡ ghi lại những chiến tích giết người đáng kể của nó, được liệt kê theo trình tự giống như một trong những bài thơ xưa cũ của anh.

Nhìn vào lưỡi đao, một trong những vũ khí đặc trưng của Quân đoàn, Shiban cảm thấy một cảm xúc đan xen. Một khi nó sẽ chẳng là gì ngoài niềm tự hào. Giờ đây, với những gì anh đã thấy và đã nghe, anh không thể nào có cảm giác giống như vậy được.

Anh quay đi và kích hoạt bảng điều khiển trên bàn thờ thiền định của mình. Một ảnh ba chiều đã xuất hiện - Shiban đã đồng bộ hóa hệ thống áo giáp của mình với bàn thờ và gọi dữ liệu tóm tắt về hạm đội.

"Thưa ngài khan?"

Anh quay lại nhìn Jochi ở ngưỡng cửa.

"Đã lâu rồi chúng ta chưa tranh luận. Tôi nghĩ nó có thể..." Shiban bước qua hắn ta và đóng cửa trượt lại.

"Anh đang làm gì thế?" Jochi hỏi.

"Tôi không thể nói bây giờ," Shiban nói và khóa cửa lại.

Jochi trông có vẻ bối rối. "Không thể nói cái gì?"

Shiban nhìn hắn ta chăm chú. "Tôi không thể nói ra."

Jochi cau mày bối rối. "Khan, anh ổn chứ?"

Shiban thư giãn. Không có sự lừa dối ở đó. Jochi là một người có tâm hồn thẳng thắn - một thợ săn vui vẻ theo cái truyền thống tốt nhất của Quân đoàn này.

"Hãy cho tôi biết anh biết gì về hội kín của các chiến binh," Shiban nói và quay lại bàn thờ.

"Hội kín của chiến binh? Không có gì, tôi không biết gì hết."

"Anh rõ là biết bọn chúng có tồn tại mà."

Jochi nhún vai. "Tôi đã nghe những câu chuyện từ các Quân đoàn khác. Bọn họ không hiện diện bên trong White Scar."

Shiban khịt mũi. "Họ có đấy. Họ thực sự đang như vậy."

Hình ảnh ba chiều nhảy múa trước mặt anh. Nó cho thấy dấu hiệu cảu các con tàu của hạm đội trên Prospero. Chúng được triển khai theo khuôn mẫu phong tỏa tiêu chuẩn, trải rộng trên các khoảng quỹ đạo. Swordstorm neo đậu trên vị trí của Tizca, từng là khu vực đô thị hóa dày đặc nhất trên hành tinh.

Jochi lại gần anh. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Một trong những người chết ở Phemus là thành viên hội kín. Nó đã diễn ra trong nhiều năm. Bắt đầu là giữa người Terran, nhưng nó đã lan rộng. Họ gặp nhau trong bí mật. Họ lên kế hoạch bí mật."

"Làm thế nào mà anh biết điều này?"

"Họ mời tôi tham gia." Shiban cười khô khan. "Họ nghĩ nó sẽ hấp dẫn tôi. Họ nói nó là dành cho những chiến binh thực sự."

"Ai đã mời anh?"

"Anh có nhớ cái người Terran ở Chondax không? Hội anh em Mặt trăng?"

Jochi gật đầu. "Tôi chưa bao giờ thích hắn ta."

"Tôi cũngđã từng vậy."

"Anh phải báo cáo điều đó. Hãy nói lại với Hasik."

"Hasik cũng là thành viên," Shiban thở dài.

Jochi khẽ huýt sáo. "Vậy thì ai mà không thuộc cái hội đó chứ?"

"Đó chính là vấn đề."

Jochi suy nghĩ một lúc. "Đây có phải là điều cần bận tâm không? Mục đích của họ là gì?"

Shiban nói: "Chúng ta đã quá chậm chạp. Khả Hãn đã quá chậm. Họ đã đưa ra lựa chọn của mình rồi. Khi thời cơ đến, họ sẽ hành động như một, âm thầm như bây giờ."

"Tôi không hiểu."

"Họ đang chuẩn bị sẵn sàng cho Quân đoàn. Họ đã thực hiện một số hình thức liên lạc với Warmaster - ít nhất là kể từ Chondax, có thể ngay cả khi chúng ta vẫn đang chiến đấu. Đến lúc Khả Hãn quay lại thì có lẽ mọi chuyện đã kết thúc rồi."

"Chúng ta đã không biết Horus là kẻ phản bội."

"Ừ, đó chính là vấn đề. Chúng ta không biết gì cả." Shiban nhìn lại thanh đao và tự hỏi có nên mang nó theo không. Nó sẽ thu hút sự chú ý, nhưng có thể hữu ích. "Đó không phải là quyết định của chúng ta. Anh nghĩ tại sao Khả Hãn lại đưa chúng ta đến nơi này

"Ngài ấy đã ở trên mặt đất được một thời gian dài rồi."

"Đó là đặc quyền của ngài ấy. Chúng ta cần phải hành động ngay."

"Họ đã mời anh," Jochi thận trọng nói. "Liệu họ sẽ không theo dõi anh à? Nếu họ đã giữ bí mật lâu đến thế..."

"Thời gian giữ bí mật đã qua rồi. Họ đã ra tay, họ biết rõ những rủi ro."

"Khan." Jochi đặt chiếc găng tay lên tay anh, ngăn anh lại. "Hasik là noyan-khan. Anh không thể chống lại ông ấy."

"Không, tôi biết chứ."

"Sau đó anh sẽ làm gì?"

Shiban nở một nụ cười ảm đạm. "Đi tìm người có thể."

******

Tàu Vorkaudar bốc cháy trong khoảng không, động cơ của nó bốc cháy và cấu trúc của nó rò rỉ bầu khí quyển. Thân tàu quay chậm trong bóng tối, rung chuyển bởi những vụ nổ thứ cấp.

Đó là một cảnh tượng kỳ lạ kỳ lạ. Yesugei quan sát đám cháy từ đài quan sát của Sickle Moon và nghĩ về những nghi thức thanh tẩy xưa cũ. Việc trục xuất quỷ dạ xoa luôn đi kèm với các nghi lễ đốt lửa, và đã tồn tại từ khi con người còn sinh sống trên Chogoris.

"Chúng tôi đã sẵn sàng, thưa ngài," Lushan nói.

Yesugei quay lưng lại với khung cửa sổ. Lushan đứng trước mặt ông, lặng lẽ chăm chú như mọi khi.

"Tình trạng của con tàu thế nào?" ông hỏi.

"Thiệt hại nặng nề. Các Hoa Tiêu..."

"Đưa ra lời cảnh báo chống lại nó. Ta biết rồi, điều đó có thể hiểu được. Thế còn tàu Hesiod thì sao?"

"Nó đã tốt hơn rồi."

"Tôi chắc chắn rằng nó được bảo vệ phần nào, ít nhất là cho đến khi nó rơi vào tay chúng ta."

Yesugei vẫn không thể rũ bỏ những gì mình đã thấy. Word Bearers đã đi từ một Quân đoàn kiêu hãnh đi đầu trong Cuộc Đại Viễn Chinh trở thành một ổ suy đồi của những kẻ cuồng tín chỉ trong một thời gian ngắn như vậy. Con tàu của chúng là một chiếc quan tài chứa đầy nỗi kinh hoàng. Ông vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt tự tin của Ledak khi hắn ta chết. Chúng say sưa với những gì chúng đã trở thành.

Xa'ven xứng đáng có một cái chết tốt đẹp hơn.

"Vậy ngài sẽ ra lệnh chứ?" Lushan hỏi.

"Ngươi có thể dịch chuyển khi sẵn sàng," Yesugei nói. "Đảm bảo Hesiod luôn song hành trong suốt chuyến đi."

Lushan cúi đầu rồi rút lên ngai chỉ huy để bắt đầu quá trình. Một lần nữa trên đài quan sát, Yesugei quan sát những vụ nổ thứ cấp im lặng làm rung chuyển tàu Vorkaudar.

Ít nhất bây giờ họ biết họ đang đi đâu. Thiết bị của con quỷ dữ đã cho họ thấy những cơn bão warp có quy mô lớn đến dường nào, mạnh mẽ đến mức nào. Sẽ rất khó để vượt qua chúng một cách nhanh chóng như trước đây.

Horus không chỉ khuất phục các Quân đoàn vì mục đích của mình - bằng cách nào đó, hắn đã làm rạn nứt làn da giữa cõi thực tại và khiến thiên hà bùng nổ trong đau đớn.

Sức mạnh nào có thể làm được điều đó? Sức mạnh nào có thể phá vỡ vòng cung của thiên đường?

Chắc chắn ngay cả Hoàng đế cũng không có quyền điều khiển như vậy. Magnus thì không, cũng như bất kỳ psyker, phù thủy hay xenos nào mà Yesugei từng gặp cũng vậy. Một số câu hỏi vẫn chưa được trả lời.

Hình dáng của Henricos lóe lên bên cạnh ông. Chiến binh Iron Hand có kích thước thật trong hình chiếu ba chiều. Bộ giáp gắn các thiết bị tăng cường khiến hắn trông như bị gù lưng và giống một con cua.

"Tôi muốn kiểm tra lại lần cuối," hắn rít lên. "Ông chắc chắn về điều này chứ?"

"Không chắc chắn về bất cứ điều gì cả, con trai của Medusa à, nhưng chúng ta sẽ không ở lại đây và chờ chiến tranh ập đến chỗ ta."

Henricos càu nhàu tán thành. "Ông biết kẻ thù cũng sẽ nhìn thấy những hình chiếu đó."

"Tất nhiên rồi."

"Chúng sẽ hướng tới Prospero, giống như chúng ta vậy."

"Tôi nhận thức được điều đó. Chúng ta phải nhanh hơn."

Henricos cười một cách trơ trẽn và giễu cợt. "Và phá vỡ các con tàu của chúng ta trong quá trình đó."

"Điều đó sẽ không xảy ra đâu."

"Ông đã nói vậy thì thôi."

Yesugei mỉm cười khoan dung. "Chúng ta có thể làm được, bạn của tôi ơi. Hãy tự tin vào khả năng của mình, giống như Xa'ven đã làm." Ông quay lại phía cửa sổ khi mảnh vỡ của tàu Vorkaudar tan vào khoảng không. "Và anh có tôi. Tham vọng của tôi luôn là hướng dẫn phi thuyền xuyên qua cõi aether. Những Hoa Tiêu là những người có tâm hồn xứng đáng, nhưng ngay cả họ cũng có thể học được một số thủ thuật mới."

Henricos nhìn ông một lúc, đường viền mũ trụ của hắn nhấp nháy màu xanh lá cây. "Tôi không nghi ngờ gì ông, pháp sư tạo ra thời tiết à, nhưng khi chúng tôi tìm thấy ông, ông không biết chuyện gì đã xảy ra ở Isstvan. Tôi phải hỏi. Thứ này đã thử thách lòng trung thành rồi. Điều gì khiến ông nghĩ rằng nếu chúng ta đến đó, Đại Hãn của ông sẽ có lựa chọn giống như chúng tôi?"

Yesugei bắt đầu. Đó là điều mà ông thậm chí còn chưa tính đến.

"Ngài ấy sẽ không bao giờ..."

"Vâng, tôi biết - đừng bao giờ trở nên giống họ. Nhưng nó không đơn giản như vậy đâu. Tất cả chúng ta đều từng yêu mến Horus. Ferrus yêu mến Horus. Đôi khi tất cả dữ liệu đều không có ở đó và khi ông tìm thấy chúng, con đường của ông đã được thiết lập sẵn."

"Ngài ấy sẽ biết được sự thật."

"Ông đã mơ thấy ông ấy chết."

Yesugei nhướn mày. Ông không nhớ đã kể với Henricos về những giấc mơ đó.

"Xa'ven đã nói với tôi," Henricos nói. "Ông đã lo lắng. Ông phải chuẩn bị tinh thần nhé người anh em. Chính các Primarch đã mang thứ này đến với chúng ta. Họ là những vị thần đầy thiếu sót. Đây là điểm mấu chốt của nó - ông biết rõ Đại Hãn của ông đến mức nào?"

Yesugei có thể đã cười lớn khi đó. Ông có thể kể cho hắn ta nghe về hàng chục năm họ đã trải qua cùng nhau, săn bắn dưới bầu trời xanh bất tận, xông vào những bức tường đổ nát của cung điện. Sau đó, đi vào khoảng không trên các phi thuyền đầu tiên của quân đoàn V, lao ra rìa thiên hà, nơi ánh sáng của lõi thiên hà mờ dần và khoảng không tự nó lấp lánh những năng lượng ngoài hành tinh.

Ông cũng có thể nhớ lại cảm giác bồn chồn, thất vọng về Terra, sự gần gũi của Đại Hãn với người anh em Warmaster của mình.

Anh kêu gọi, tôi sẽ trả lời.

"Anh không chọc giận tôi được đâu, Bion," Yesugei nói. "Anh hỏi đúng đấy. Hãy để tôi đặt câu hỏi của riêng mình - nếu anh đã từng nghi ngờ Ferrus, trong thâm tâm, thậm chí nghĩ rằng ông ta là kẻ phản bội, liệu anh có còn tìm kiếm ông ta không, nếu anh có thể?"

"Tất nhiên rồi. Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là đây - khi chúng ta đến đó, nếu ông ấy ủng hộ tên Warmaster, ông sẽ làm gì?"

Yesugei không có câu trả lời. Khả năng này thật vô lương tâm, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, đến nỗi ông thực sự không biết gì cả.

"Tôi từng hỏi Xa'ven một lần," Yesugei nói, "điều gì biện minh cho sự lạc quan. Anh biết anh ta nói gì với tôi không? Đó là sự tin tưởng."

Henricos khịt mũi. "Chúng tôi đã bỏ lại tất cả những điều đó phía sau rồi."

"Chúng ta đều đã làm như vậy."

Yesugei quan sát những cánh cửa chớp warp cuộn xuống trên khung quan sát. Trong cái nhìn thoáng qua cuối cùng về không gian thực trước khi các động cơ cõi warp bắt đầu hoạt động, ông đã nhìn thấy cái chết thoáng qua của tàu Vorkaudar, ngôi mộ dành cho những kẻ đã có sự tin tưởng quá nhiều.

"Tuy nhiên, có lẽ chúng ta phải học lại điều đó."

**********

"Tại sao tấm chắn lại bị hạ xuống?" Ilya hỏi, giận dữ sải bước qua đài chỉ huy của Swordstorm.

Halji ung dung trong cơn giận dữ của bà. "Chúng tôi đã mất địa điểm dịch chuyển cho Khả Hãn. Chúng tôi đang hạ thấp tấm chắn trong trường hợp ngài ấy yêu cầu dịch chuyển ngay lập tức."

"Những người còn lại thì sao? Qin Xa đâu?"

Xung quanh bà, trên nhiều sân thượng và tầng lửng của đài chỉ huy rộng lớn, các serf và menial làm việc điên cuồng tại trạm của họ. Các tín hiệu tiếp tục truyền đến từ các máy quét augur lên hành tinh, hầu hết đều có đường màu đỏ.

"Chúng tôi đang làm việc đó, thưa bà szu."

Ilya quay sang hắn ta "Điều này là chưa đủ. Tôi không chọn đảm nhận công việc này, tôi đã được chọn. Anh có thể không thích cách tôi làm, nhưng ngài ấy đã giao cho tôi nhiệm vụ."

Halji dang tay xin lỗi. "Như tôi đã nói, chúng tôi đang cố gắng."

Ilya thầm nguyền rủa. Toàn bộ sự việc thật ngu ngốc - Đại Hãn chắc chắn đã nhìn thấy các chỉ số kiến tạo, biết về vết cháy aether xoay quanh tầng đối lưu bị tàn phá của Prospero, nhưng dù sao thì ngài ta cũng đã dịch chuyển rồi. Từ những gì bà có thể thấy, hành tinh này có vẻ có khả năng bị vỡ ra bất cứ lúc nào, tuy nhiên hạm đội vẫn treo ở quỹ đạo thấp, lá chắn bị hạ xuống và dàn trận lỏng lẻo.

Tất cả đều quá tùy tiện - chính xác là sự thất bại mà bà đã nỗ lực loại bỏ khỏi Quân đoàn này.

Bà nhìn lên, hơn nửa tá bệ và lan can bằng đá cẩm thạch, đến nơi Hasik Noyan-Khan đứng, được bao quanh bởi đoàn tùy tùng của ông ta, các linh mục công nghệ và thuyền viên. Khi Khả Hãn vắng mặt, ông ta sẽ chỉ huy các chiến hạm, và nói rộng hơn là cả hạm đội. Bà không thể nhớ mình đã nhìn thấy mệnh lệnh dịch chuyển ông ta lên đài chỉ huy này.

"Có vẻ như họ đang chờ đợi điều gì đó," bà thì thầm.

"Đó là cái gì thế?" Halji hỏi, đứng bên vai bà.

"Chúng ta đang mong đợi một cuộc hẹn à?" bà hỏi, di chuyển tới phần màn hình hình ảnh và điều chỉnh nút xoay của khay nạp. "Tại sao tàu Guang-zho lại rời khỏi vị trí?"

Halji lắc đầu. "Bà đã có tất cả dữ liệu rồi, thưa bà szu."

Bà có chứ. Tất cả đều nằm trong tầm tay. Tuy nhiên, quan trọng hơn là nó được lưu giữ trong trí nhớ thực tế của bà. Bà đã xem và ký vào kế hoạch triển khai, đồng thời biết chính xác vị trí của mỗi con tàu, thời gian ở đó và tàu nào sẽ đến giải vây khi các vòng quay được lập trình.

"Mọi thứ đang thay đổi," bà lẩm bẩm, mở ra một loạt sổ cái.

"Các cá nhân đang di chuyển giữa các tàu."

"Đó là bình thường mà."

"Không phải trong những con số này." Ilya cau mày. "Halji, có phải đã có lệnh tổ hợp lại các hội anh em giống như chúng ta đã làm ở Chondax không?"

"Không phải là thứ tôi biết."

"Nhìn này." Bà kéo ống kính quan sát trên giá đỡ bằng đồng của nó và đưa cho hắn ta xem. "Các Khan đang di chuyển khắp nơi. Không chỉ các khan - các khoang tàu con thoi của Starspear còn hoạt động rất bất thường."

Halji đã tiếp thu tất cả. "Đó là một cuộc hành trình dài," hắn ta nói. "Chúng tôi không bắt buộc phải theo dõi mọi chuyển động của tàu con thoi."

"Nhưng tôi thì có!" Bà hất tóc ra sau và truy vấn thêm dữ liệu. "Hasik nên được biết điều này. Khả Hãn ở chỗ quái nào vậy? Chúng ta nên ủy quyền cho một đội cứu hộ, đưa ai đó xuống mặt đất mau."

"Chúng ta đã...."

"Đang làm việc đó rồi, vâng. Anh đang thực hiện điều này một cách hết sức bình tĩnh." Ilya ngước nhìn Halji. chiến binh của White Scar đội mũ trụ, giống như tất cả những White Scar khác trên đài chỉ huy. Bản thân điều đó đã là bất thường - họ thường chỉ đội chúng khi chuẩn bị chiến đấu. "Có chuyện gì đang xảy ra mà tôi chưa được kể à, Halji?"

Halji nhìn xuống bà. Hắn không trả lời ngay lập tức, điều đó thật không bình thường.

"Bà Szu, tôi không thể nói ra," hắn trả lời.

******

Các căn phòng của Jemulan Noyan-Khan được trang trí bằng sự kết hợp giữa các biểu tượng của người Terran và Chogoris. Những thanh kiếm thẳng kết hợp với thanh kiếm cong tulwar, biểu tượng hạm đội viễn chinh theo nghĩa đen với các kiểu chữ thư pháp Khorchin bên cạnh chúng. Mặc dù bản thân không phải là người Chogoris nhưng ông cũng có nhiều đặc điểm giống như Hasik. Da thịt của ông sẫm màu hơn bình thường, quê hương của ông ta là những lãnh địa cũ của vành đai Palatine ở Khu phố Trống, mặc dù vết sẹo dài trên má ông cũng rõ ràng như bất kỳ người anh em nào của ông ".

"Cậu không thuộc về Đại Quân của ta," ông nói, nhìn Shiban đầy nghi ngờ. Hai người họ ở một mình trong phòng. Ánh sáng màu hổ phách từ mặt trời già nua của Prospero chiếu xuyên qua tấm thảm Qo và bàn thờ Khitan.

"Tôi biết," Shiban đáp, cúi đầu xin lỗi. "Tôi sẽ không đến nếu tôi có thể nghĩ ra cách nào khác."

"Hasik là chúa tể ordu của cậu."

"Tôi không thể nêu vấn đề này với ông ta."

"Thật à? Tôi không thể nghĩ ra lý do tại sao lại không."

"Noyan-khan, có những Hội Kín chiến binh đang hoạt động trong Quân đoàn."

Jemulan nhướn mày. "Là chuyện gì thế?"

"Họ đã liên lạc với Warmaster. Họ đã cho hắn ta biết về chuyển động của chúng ta. Họ mong muốn ép buộc Khả Hãn phải ra tay ủng hộ Warmaster."

Jemulan cau mày. "Không gì có thể ép buộc Khả Hãn phải nhúng tay vào bất cứ điều gì."

"Có nhiều Khan đang tham gia. Họ đang di chuyển giữa các con tàu, sẵn sàng cho sự xuất hiện của Khả Hãn. Hasik cũng là thành viên. Những người khác trong nhóm chỉ huy là thành viên. Theo tất cả những gì tôi biết, thưa ngài, ngài cũng là một trong số đó, nhưng lựa chọn của tôi bị hạn chế."

Jemulan mỉm cười nhẹ nhàng. "Ta không là thành viên của tổ chức nào khác ngoài Đại Quân và Quân đoàn của ta."

Shiban nói: "Họ được tổ chức tốt. Họ đã lên kế hoạch này từ lâu. Khi Khả Hãn trở lại, ông ấy sẽ tìm thấy một Quân đoàn sẵn sàng đáp lại lời kêu gọi của Warmaster."

"Làm thế nào cậu biết những điều này?"

"Bởi vì họ đã giới thiệu tôi. Bây giờ họ đang hành động rất nhanh vì biết rằng thời gian không còn nhiều nữa."

"Và bọn họ đã phạm sai lầm, khi mang cậu vào hội nhóm của họ."

Shiban dừng lại. "Có lẽ họ đã phạm sai lầm thật."

Jemulan sốt ruột xua tay. "Kỳ khôi đấy." Ông bước tới các cửa sổ quan sát. Ở khoảng cách xa, ông có thể nhìn thấy hình bóng bao la của Swordstorm, hiện rõ trên đường cong tối tăm của bầu không khí hỗn loạn của Prospero. "Cậu nghĩ là ta sẽ không biết chuyện này nếu nó xảy ra à?"

"Họ đã rất cẩn thận."

"Không hẳn." Ông quay lại nhìn Shiban. "Không phải với cậu."

"Mọi sự chuẩn bị đã được thực hiện. Họ không nghĩ sẽ có bất cứ điều gì có thể ngăn cản họ bây giờ."

"Càng có lý do để thận trọng." Jemulan lắc đầu. "Quân đoàn là nơi ươm mầm những tin đồn và âm mưu. Ta đã từng nghe nói về một âm mưu tiêu diệt những aspirant gốc Terran để khiến Quân đoàn Chogoris trở nên thuần khiết. Nhiều sĩ quan của ta đã tin vào điều đó nên họ đến gặp ta để bày tỏ mối quan ngại của họ. Thật là vô nghĩa, tất cả những thứ đó."

"Tôi đã tham dự một phiên họp, thưa ngài. Tôi thấy họ đang làm gì."

"Hãy để ta đoán. Ngồi một chỗ, nói về một cuộc cách mạng, phàn nàn về sự trì trệ của các nhà lãnh đạo, khao khát chiến đấu nhiều hơn nữa. Các chiến binh luôn làm điều đó để có cơ hội cầm những thanh kiếm lên." Jemulan quay lại phía Shiban. "Đây là một thời điểm khó khăn. Có nhiều điều chúng ta không hiểu. Thiếu kiên nhẫn là điều đương nhiên nhưng hãy tin tưởng vào Khả Hãn. Ngài đến đây là có lý do. Ngài ấy sẽ chọn ra con đường đúng đắn."

Shiban nói: "Tôi không nghi ngờ gì về ngài ấy. Màlà Quân đoàn. Có một căn bệnh ung thư ở trong tim của nó."

Jemulan nhướn mày. "Bệnh ung thư? Một cách dùng từ hoa mỹ đấy, cậu có nghĩ vậy không?"

"Ngài có thể điều tra được không?"

Khuôn mặt Jemulan vẫn lạnh lùng. "Không ta không thể. Hạm đội đang trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu. Khả Hãn sẽ sớm trở lại, và ta phải sẵn sàng nhận lệnh. Khan, đây không phải lúc rồi. Hãy quay lại tàu của cậu. Hãy chuẩn bị các chiến binh của cậu. Có đủ sự không chắc chắn ở đây mà không cần phải nói thêm."

Shiban do dự. Tiếng nói của Jemulan là thứ cuối cùng. Một phần trong anh được rèn luyện qua nhiều năm đã chuyển sang tuân thủ.

"Ít nhất ngài sẽ nhận cái này chứ?" anh nói và đưa cho Jemulan chiếc huy chương mà anh đã lấy được từ Phemus IV.

Jemulan giơ nó lên, đem nó ra ánh sáng. "Nó là gì?"

"Một dấu ấn. Làm ơn, nếu ngài không làm gì khác, hãy giữ lấu nó."

Jemulan trừng mắt nhìn anh. Vị Noyan-khan không quen với việc nhận lời thỉnh cầu. Trong một lúc, Shiban nghĩ rằng ông ta sẽ ném lại huy chương vào anh, nhưng ông ta vẫn giữ vững lập trường. Cuối cùng, chiếc găng tay của Jemulan đã bao quanh miếng bạc.

"Cậu nên đi ngay bây giờ, Khan," ông lạnh lùng nói. "Ta đã nghe đủ rồi."

Shiban cúi đầu. "Cảm ơn vì..." Jemulan đã quay lưng lại.

Jochi đang đợi bên ngoài. "Ông ấy đã nói gì?"

Shiban tiếp tục bước đi, hai người sải bước qua boong tàu về phía khoang tàu con thoi.

"Ông ấy không nhìn ra vấn đề à."

"Tôi không ngờ là ông ấy sẽ làm thế."

Shiban không nói câu nào. Đó chỉ là một hy vọng mong manh - Jemulan không nổi tiếng bằng Hasik. Ông ta đã không ở đó ngay từ đầu. Ông ta không thân thiết với Khả Hãn. Có lẽ anh đã kỳ vọng quá nhiều.

"Giờ thì sao? Chúng ta có đợi Khả Hãn quay lại không?

Shiban lắc đầu. "Không. Chúng ta không phải là trẻ con." anh dừng bước. "Chúng ta đang bị động. Chúng ta đang chờ đợi những người khác hành động. Từ khi nào điều đó trở thành phong cách của chúng ta? Điều này cần phải chấm dứt."

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Swordstorm," Shiban nói chắc nịch. "Chúng ta không thể lay động bất ai ở trên tàu Kaljian."

"Hasik đang ở trên Swordstorm rồi."

"Vậy thì chúng ta cũng cần phải có mặt ở đó."

"Điều đó có nghĩa là bất tuân mệnh lệnh."

"Đúng đấy."

Jochi mỉm cười. "Tôi biết ngay mà."

"Chúng ta sẽ tập hợp hội anh em. Tất cả bọn họ. Ít nhất họ sẽ phản đối sự điên rồ này."

"Chuyện này sẽ đi bao xa đây, Khan?"

"Ý cậu là tôi đang chuẩn bị làm gì để ngăn chặn nó à?"

Shiban nghĩ đến thanh quan đao của mình - món vũ khí mà Hasik đã tặng cho anh khi thăng thiên - nó treo im lặng trong phòng, nó đang chờ đợi. Nó sẽ lại nằm trong tay anh sớm thôi.

Anh nghĩ đến trận chiến cuối cùng ở Chondax, khi anh chứng kiến Đại Hãn chiến đấu với phong thái đĩnh đạc và hoàn hảo - nghệ thuật chiến đấu bằng xương bằng thịt - mà anh đã nghĩ rằng không gì có thể sánh được trong trí tưởng tượng hay thực tế.

Anh nghĩ đến lần gặp đầu tiên với Yesugei trên vùng thảo nguyên quê nhà, cơn gió thổi tung bay tóc ông ta.

Đây là những điều đã tạo nên anh. Đây là những điều đã tạo nên Quân đoàn.

"Bất cứ điều gì, Jochi," anh nói và bắt đầu bước đi. "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro