Chương 18 - Cuộc hội quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vị vua đỏ thẫm

Vị pháp sư Corvidae

Cuộc hội quân

Đại Hãn đã không tin vào các bằng chứng của giác quan mình trong một thời gian dài. Ông giữ thanh đao của mình giơ cao, sẵn sàng tấn công, như đã làm với đám psychneuein.

Bóng ma trước mặt ông vẫn như cũ – trong mờ, phát ra ánh sáng yếu ớt, nhấp nháy và vỡ vụn như thể được lọc bởi một máy chiếu ba chiều bị lỗi.

"Ngươi là cái gì?" Đại Hãn thận trọng hỏi.

Cái bóng có vẻ trầm ngâm. "Một tàn dư," ông ta chậm rãi nói. "Giấc mơ về thứ gì đó bị phá hủy." Ông ta giơ một bàn tay vô hình lên và giơ nó lên trước một khuôn mặt vô hình. "Vật chất. Tư duy. Năng lượng. Cuối cùng thì, chúng tôi đã học được rằng không có nhiều khác biệt giữa tất cả chúng."

Đại Hãn đứng yên. Giọng của Magnus vẫn vậy, giống hệt nhau – vang dội, có chút buồn bã, giàu nhịp điệu tích lũy của hàng trăm phương ngữ. Bộ áo giáp kiểu baroque của ông ta bị nứt toác, chắp vá thành từng mảnh. Áo choàng đã bị xé toạc, và cái áo thụng khoác ngoài của ông dính đầy máu cũ.

"Ngươi không phải Magnus," Đại Hãn nói.

"Có lẽ không phải là hoàn toàn," cái bóng đó trầm ngâm. "Có thể không. Nhưng chúng tôi có chung một linh hồn. Đó là điều quan trọng - linh hồn. Tôi nhìn thấy hình ảnh của anh trước mắt tôi, vẫn như xưa nay. Nóng nảy. Bừng cháy với sự oán giận. Tôi không nghĩ sẽ thấy nó lại lần nữa."

Đôi mắt của Đại Hãn nheo lại. Sự giống nhau thật kỳ lạ - gần như quyến rũ. Cách cái bóng di chuyển, hào quang mà nó tỏa ra, tất cả đều giống nhau. Bóng ma tìm đường xuyên qua lớp bụi trước khi ngồi nặng nề trên vỏ của ống kính Occullum lớn bằng đồng. Kim loại uốn cong dưới sức nặng của ông ta. Vậy thì, theo một nghĩa nào đó, bóng ma này có thể đụng chạm đến thế giới vật chất.

"Bỏ kiếm xuống đi," Magnus nói. "Anh không thể làm tổn thương tôi bằng thứ đó và tôi cũng không có ý định làm tổn thương anh."

Đại Hãn hạ thấp thanh đao xuống nhưng không tra vào vỏ. "Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?"

Magnus mỉm cười mệt mỏi. "Bọn Sói đã gây ra chuyện này. Sự báo thù của cha chúng ta được gửi từ Fenris. Bọn chúng còn mang theo các Sister, và cả Valdor nữa. Dã man biết bao. Valdor quả là một cỗ máy. Russ với tất cả tính cách kệch cỡm của mình thì có chút khác biệt. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng diễn ra khá nhanh."

Đại Hãn cảm thấy trống rỗng. Bất chấp tất cả những gì ông đã thấy, để nghe được sự xác nhận về điều đó vẫn rất khó khăn.

"Tôi không hiểu," ông nói. "Tại sao họ lại làm điều này?"

Magnus hít một hơi dài. Khi ông ta làm vậy, bụi xung quanh ông khuấy động. "Đừng đổ lỗi cho họ. Họ đang làm những gì họ được dạy dỗ, giống như những con chó được huấn luyện để đánh hơi. Và theo một cách nào đó, họ đã đúng khi buộc tôi phải khuất phục. Tôi đã phạm sai lầm. Anh đã cảnh báo tôi về một số điều đó, trước khi tôi đến Nikaea. Anh có nhớ khi chúng ta nói chuyện ở trên Ullanor không? Lẽ ra lúc đó tôi nên lắng nghe. Nhưng tôi chưa bao giờ biết lắng nghe. Tôi chỉ thấy vui khi người khác lắng nghe, thật đáng tiếc cho tôi."

Đại Hãn quan sát Magnus cẩn thận khi ông ta lên tiếng. Vẻ hào nhoáng cũ đã qua đi, thay vào đó là một kiểu cam chịu nghiệt ngã. Thỉnh thoảng đường nét của ông ta mờ đi gần như hoàn toàn, rồi tự phục hồi một cách yếu ớt. Sự hiện diện ma quái trông như sắp bị tiêu hủy, như thể được duy trì bởi một pin năng lượng bị hỏng nào đó.

"Magnus," Đại Hãn cố gắng kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn của mình. "Hãy nói rõ ràng với tôi đi."

"Anh đã đúng," Magnus nói. "Anh đã đúng, và đó là tất cả những gì cần phải nói. Lẽ ra tôi nên kiềm chế các con trai của mình. Anh chưa bao giờ phải thực hiện những giao kèo mà tôi phải làm, vì vậy Quân đoàn của anh không bao giờ bị tổn hại. Nhưng đây là sự thật – tất cả chúng ta đều đã bị lừa. Tất cả chúng ta. Đại dương chưa bao giờ nhân từ và nó đang âm mưu chống lại chúng ta ngay cả khi chúng ta bước vào vùng nước nông của nó. Tâm hồn càng lớn thì nguy hiểm càng lớn. Horus là linh hồn vĩ đại nhất trong số họ, và vì thế linh hồn của anh ta là kẻ sa ngã nặng nề nhất. Nói rõ ràng cho anh hiểu à? Tốt thôi. Horus đã bị Warp ăn thịt. Cơ thể anh ta đang bùng nổ với nó, chúng đang ăn mòn, gặm nhấm anh ta từ bên trong. Có tác động từ những kẻ khác – Erebus, Lorgar – nhưng cuối cùng thì đó là quyết định của anh ta. Horus không thể trốn đằng sau lưng họ, vì họ chỉ là cái bóng so với anh ta."

Đại Hãn tiến lại gần hơn, không rời mắt khỏi khuôn mặt của Magnus. Thật khó để theo kịp dòng suy nghĩ của ông ta– tâm trí của Vị Vua Đỏ Thẫm luôn hoạt động theo những cách vòng vo, kỳ lạ.

"Tôi đã cố cảnh báo cha chúng ta," Magnus nói. "Đó là tội ác của tôi và đây là hình phạt." Ông ta nhìn quanh những hang động phủ đầy bụi. "Đó là niềm tự hào, chỉ vậy thôi. Niềm kiêu hãnh đã nuốt chửng Horus. Anh thấy đấy, Jaghatai, vấn đề là ở đây – chúng ta đã được tạo ra quá tốt. Không có gì trong thiên hà có thể chống lại chúng ta. Chúng ta biết được rằng chúng ta, và chỉ có chúng ta mới nắm giữ vận mệnh của một tỷ thế giới trong tay mình. Vì vậy, các vị thần đã chờ đợi và quan sát, và họ nhận ra điều mà chúng ta không nhận ra - rằng chỉ có các Primarch mới có thể tiêu diệt các Primarch. Chỉ có chúng ta mới có thể hạ bệ Đế chế vĩnh cửu, bởi vì mọi thứ khác đã bị tiêu diệt. Đó là những gì Lorgar gọi nó. Kẻ hủy diệt các Primarch."

Ông ta trợn mắt. "Tha cho tôi đi, tuy Lorgar có thể là một kẻ nhàm chán. Cậu ta có thể nắm bắt được những sự thật sâu sắc hơn, nhưng cậu ta cũng bị nô lệ bởi các mã hóa gen của mình giống như tất cả chúng ta."

Đại Hãn ngồi xổm xuống, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Magnus. Ông chống mũi của thanh đao xuống sàn đá.

"Russ đã làm việc này à?" ông hỏi.

Magnus gật đầu. "Làm trọn vẹn như cách hắn ta luôn làm mọi thứ."

"Còn Horus thì sao?"

"Không phải vậy đâu người anh em. Không." Magnus lắc đầu có chút thiếu kiên nhẫn. "Anh vẫn chưa hiểu ra sao? Tất cả chúng ta chỉ là hai mặt của một đồng xu. Hầu hết chúng ta đã lựa chọn số phận của mình và chỉ còn lại một số ít là chưa. Sau đó trò chơi bắt đầu. Tôi đã thấy sự việc như thế này – các vị thần đòi hỏi sự giải trí. Họ thích các cầu cuộc thi thố và thử thách. Chúng ta không được phép đánh bại con Quỷ Dữ của chính mình, vì điều đó sẽ rất nhàm chán, và sự nhàm chán là điều duy nhất mà các đấng vĩnh cửu sợ hãi. Chúng ta đang xếp hàng, từng người một để cắt cổ lẫn nhau. Tôi không nghĩ bọn họ muốn nhìn thấy một người sẽ chiến thắng. Tôi nghĩ họ mong chúng ta chiến đấu mãi mãi, nhốt mình trong cơn điên loạn cho đến ngày tận thế."

Magnus lại mỉm cười với Khan. Đã từng là nụ cười ấm áp hơn; bây giờ nó tỏ ra trịch thượng, tự nhận thức, đầy hoài nghi.

"Tôi thấy được nhiều điều từ ngôi nhà mới của mình," ông ta nói. "Tôi thấy mọi thứ đang diễn ra như thế nào. Anh là một trong những người cuối cùng, Jaghatai. Họ không biết anh sẽ đi con đường nào. Không ai trong số họ biết được điều đó, và đó là lý do tại sao cuối cùng thì thiên hà cũng để mắt tới anh."

"Đừng nói như thế," Đại Hãn lạnh lùng nói. "Tôi chưa bao giờ đứng về phe nào cả."

"Vậy anh sẽ đối đầu với tất cả bọn họ à?" Magnus cười lớn. "Tôi tin là anh sẽ làm được điều đó. Nhưng thôi nào, ở đây chỉ có hai con đường – anh có thể ẩn náu trong tàn tích còn sót lại của Imperium của cha chúng ta và cố gắng giữ cho con sói mặt trăng không tới đập cửa, hoặc anh có thể nhớ lại Horus đã từng như thế nào và đứng bên cạnh hắn ta khi hắn đem lại nỗi kinh hoàng cho những kẻ tự mãn. Đường lối đầu tiên sẽ trung thành hơn, nhưng đường lối kia cũng có giá trị của nó."

"Đường lối của anh là gì?"

Sau đó Magnus dừng lại, như thể câu hỏi này vừa mới nảy ra trong đầu ông ta. "Tôi? Còn tôi thì sao?" Một bên mắt của ông ta nheo lại dưới một bên lông mày đơn độc. "Sự lựa chọn của tôi bị hạn chế. Tôi biết rõ hơn ai hết điều gì đang chờ đợi chúng ta ở phía bên kia. Anh có nghĩ tôi hoan nghênh điều đó không? Đó là sự đổ nát mà tôi đã cố gắng tránh trong nhiều thế kỷ, nhưng cha chúng ta không phải là loại người dễ tha thứ. Cây cầu của tôi đã bị đốt cháy bởi Cha. Chúng đã bị đốt cháy khi tôi phá bỏ kết giới của cái dự án nhỏ của ông ấy."

Magnus liếc nhìn Khan.

"Ông ấy đã làm đủ mọi việc, người Cha yêu quý của chúng ta. Kết hợp với công nghệ của bọn xenos, hồi sinh công nghệ cổ xưa. Đừng tin rằng Cha vô tội trong chuyện này, cũng như Malcador, lão cáo già chủ mưu mọi việc. Mọi sự lựa chọn giờ đây đều bị vấy bẩn và tất cả chúng ta đều đang đi theo cùng một con đường suy tàn. Câu hỏi duy nhất là nên đi theo phe nào nào, và sự diệt vong nào ít khó chịu hơn."

"Không." Đại Hãn lại đứng dậy. "Dù ngươi có là ai, ngươi cũng không phải là Magnus. Ngươi thậm chí còn không giống anh ta."

Magnus nhún vai. "Hãy tin những gì anh muốn. Có lẽ tôi không phải là Magnus. Tôi đã từng như vậy, điều đó là chắc chắn, nhưng có lẽ cái được coi là cái tôi của tôi lại không phải như vậy. Một phần trong tôi cư trú ở nơi khác, trên một tảng đá cằn cỗi ở giữa vũ trụ. Một phần trong tôi đang ở đây, đọng lại như mùi hôi thối trên xác chết. Tôi chưa thể rời đi được, vẫn chưa. Tôi nghĩ điều gì đó phải xảy ra trước tiên. Có thể anh chính là điều đó, hoặc có thể anh chưa bao giờ có mặt ở đây. Tôi thích vế sau hơn – anh luôn là người khó đoán."

"Tôi đến để tìm một người bạn," Đại Hãn nói một cách chán ghét. "Tôi nghĩ dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng có thể đến gặp anh để xin lời khuyên."

Magnus trông có vẻ bị tổn thương. "Đừng gay gắt thế, Khả Hãn. Chỉ một phần trong tôi trú ngụ ở đây, lẩn khuất trong bóng tối. Phần tốt hơn là ở nơi khác, cân nhắc những điều cao cả hơn. Chẳng bao lâu nữa anh – hoặc tôi, hoặc chúng ta – sẽ đưa ra phán xét."

"Đó sẽ là gì?"

"Tôi không biết. Tôi thực sự không biết. Lorgar gửi cho tôi những lời cầu xin gần như hàng ngày, nhắc nhở tôi những gì Russ đã làm ở đây. Cậu ta nghĩ hai chúng tôi là những tâm hồn đồng điệu. Thật sự rất cảm động."

Magnus dừng lại và nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang run rẩy của mình. "Tuy nhiên, đôi khi tôi vẫn nghĩ có thể có cách nào đó quay trở lại. Tôi coi nó như một mê cung, nơi mà tất cả những gì tôi phải làm là tìm đường đi qua. Có lẽ hoàng đế sẽ tha thứ. Nếu Ngài sống sót sau những gì tôi đã giải phóng, có lẽ Ngài sẽ làm được."

Sau đó, con mắt ma quái của Magnus lại liếc nhìn Khan. "Nhưng còn anh, Jaghatai? Sự lựa chọn của anh là gì?"

Đại Hãn lắc đầu. "Chúng ta là chính chính ta– không phải là nô lệ cho ai cả."

Magnus cười lớn. "Đó vẫn chưa đủ. Anh phải lựa chọn."

"Nếu điều anh nói là đúng, vậy thì giấc mơ đã kết thúc. Mỗi Quân đoàn giờ sẽ tồn tại độc lập.."

"Anh không thể làm theo cách này được đâu."

"Horus đã bị biến chất , Hoàng đế là tên bạo chúa."

"Vừa đủ đúng."

"Vậy thì tôi không chọn phe nào cả."

Magnus lại cười, dù âm thanh có vẻ cay đắng. "Điều này giống như một ngôi sao tối siêu lớn, được bao quanh bởi lửa. Nó sẽ thu hút anh, từng chút một, cho đến khi anh quay quanh nó cùng với chúng ta. Ngay cả những con tàu nhanh nhất cũng không thể giúp anh thoát khỏi nó, Jaghatai. Ngay cả những White Scar của anh cũng sẽ không thoát ra được."

Đại Hãn cảm thấy phát ốm vì mùi hôi thối của cái chết và tro tàn. Thanh đao của ông tỏa sáng lạnh lùng trong bóng tối gần như hoàn hảo. "Chúng tôi có thể chạy nhanh hơn bất cứ thứ gì còn sống."

"Nhưng họ sẽ không sống nổi, không giống như chúng ta. Tôi không nói dối đâu, người anh em. Anh phải đưa ra lựa chọn. Chúng ta sẽ gặp lại nhau, với tư cách là đồng minh hoặc kẻ thù, vì vậy anh phải quyết định ngay bây giờ."

Đại Hãn nhìn chằm chằm vào Magnus, tâm trí ông hỗn loạn.

"Anh đã trở thành cái gì thế này?" ông hỏi, không còn có thể giữ được sự kinh hoàng trong giọng nói của mình.

"Đó là điều mà định mệnh đã định sẵn cho tôi," Magnus nói, buồn bã nhìn Khan. "Nhưng anh vẫn có quyền lựa chọn, người anh em. Hãy lựa chọn điều đúng đắn."

******

Căn phòng này giống như tất cả những căn phòng họ đã đi qua, hẳn đã từng rất tráng lệ. Qin Xa đã không còn để ý đến những đồ đạc vụn vỡ nữa – sau một thời gian, nghĩ đến nó càng làm hắn thấy chán nản.

Arvida đã dẫn họ đi xuyên qua thành phố trống trải. Khi họ bước, mặt đất rung chuyển thường xuyên hơn; những vết nứt mở ra trước mắt họ, bắn lên hai bên những bức tường đã vỡ. Họ đi qua những chiếc hầm, đi xuống một chặng đường rất dài, trái tim họ rực đỏ như sắt nóng chảy. Toàn bộ một số khu phố dường như đã sụp xuống lòng đất, chìm trong những hố sụt ngạt khói.

Cuối cùng họ đã ở trong đống đổ nát của một khán phòng lớn. Những cây cột ion bay vút lên phía trên họ, nâng đỡ một mái vòm đã sập một nửa. Những tủ sách bằng đá cẩm thạch xếp dọc những bức tường rộng lớn, mặc dù mọi cuốn sách bên trong đã bị đốt cháy. Sàn nhà ngổn ngang những mảnh vụn, và mỗi cánh cửa trong số ba ô cửa đều bị chặn bằng những rào chắn tạm thời.

"Tôi chỉ có thể giúp các anh nhiêu đó thôi," chiến binh đó nói giọng khô khốc, khập khiễng bước tới chiếc ngai đá cũ ở giữa không gian. Hắn ta có vẻ kiệt sức.

Qin Xa và những người khác vẫn đứng vững. "Anh đã ở đây bao lâu rồi?" Xa hỏi.

Arvida lắc đầu. "Không biết nữa." Hắn gõ nhẹ vào cạnh mũ trụ của mình. "Đồng hồ đã bị hỏng. Mọi ngày trôi qua đều giống nhau, ai cũng sẽ dần mất ý thức về thời gian."

Qin Xa nhìn quanh căn phòng. Có lẽ là một thư viện cũ. Hắn cố tưởng tượng xem xưa kia nó trông như thế nào.

"Không có người nào khác sao?" Qin Xa hỏi.

"Tôi không tìm thấy ai khác." Gã chiến binh ngước nhìn. "Tôi là người của Fellowship thứ tư. Tôi vốn là một trung sĩ."

"Còn tiểu đội của anh thì sao?"

"Chết hết rồi."

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Tôi cũng tự hỏi mình điều tương tự." Arvida hít một hơi dài. "Nếu các anh muốn biết tại sao hành tinh này bị đốt cháy, tôi không thể nói cho anh biết. Tôi đến sau khi cuộc chiến kết thúc. Đó là lý do tại sao tôi vẫn còn sống. Tuy nhiên, tôi thà chiến đấu với Bầy Sói còn hơn. Tôi thà chết và rút từ chúng một ít máu, còn hơn là lẩn trốn trong đống tro tàn, ngu dốt và vô dụng."

"Anh sợ phải chiến đấu với những... thứ đó?"

"Bọn psychneuein, đúng rồi. Hay đúng hơn là những gì mà chúng đã trở thành. Có những thứ khác nữa. Những mảnh vỡ, bóng ma. Prospero đã được tắm mình trong aether – đó là điều không thể nghi ngờ gì. Có một vầng hào quang đang cháy rụi ở đó. Một dư chấn. Đôi khi tôi nghe thấy giọng nói của những người đã chết. Lúc đầu tôi theo đuổi họ với hy vọng. Tôi đã dừng việc đó lại. Bây giờ họ chỉ là những giọng nói. Tôi không nghĩ họ thực sự ở đây."

Qin Xa quan sát Arvida một cách thận trọng. Sức mạnh của thầy phù thủy này thật phi thường, ngay cả đối với một trong những đồng loại bị nguyền rủa của hắn ta, nhưng giọng nói của hắn ta gần như không hơn một lời thì thầm. "Lần cuối cùng anh được ăn là khi nào?"

"Như tôi đã nói, đồng hồ đã bị hỏng. Một thời gian dài rồi."

Qin Xa ra hiệu cho một trong những Keshig, người này mở một ngăn trên tấm áo giáp của mình và lấy ra một gói dinh dưỡng. Hắn đi đến chỗ Arvida và tặng nó.

Chiến binh đón lấy nó, mở nắp ổ cắm dưới tấm giáp ngực và nhét nó vào. Cơ chế của bộ giáp sẽ làm phần việc còn lại - đưa chất dinh dưỡng từ từ vào máu của hắn, khôi phục những gì cần được phục hồi. Ít nhất là về mặt thể chất.

Qin Xa nói: "anh biết chúng tôi cần phải quay lại."

"Đi tìm Primarch của anh? Tôi sẽ không lo lắng đâu. Ngài ấy có thể chiến đấu với chúng. Ngai vàng ơi, ngài ấy được sinh ra để chiến đấu với chúng ." Arvida từ từ lắc vai, như thể cảm giác đã quay trở lại những cơ bắp đã bị bỏ đói từ lâu. "Tôi đã cố gắng tự mình đến đó nhiều lần. Có cái gì đó ở dưới đó. Nguồn năng lượng duy nhất còn sót lại. Lần nào nó cũng đánh trả tôi."

"Nó là gì?"

Arvida nhún vai. "Hang Phản Chiếu nằm dưới quảng trường. Có lẽ thứ gì đó Magnus tạo ra vẫn còn tồn tại trong hang động. Ngài ấy đã tạo ra rất nhiều thứ, kể cả kẻ thù."

Qin Xa kiểm tra màn hình mũ trụ của mình. Liên lạc với hạm đội vẫn bị cắt đứt, nhưng hắn có thể sẽ truyền được dữ liệu. "Chúng ta có tàu trên quỹ đạo. Toàn thể các hội anh em. Nếu chúng ta có thể chia ra..."

"Ngài ấy sẽ quay trở lại. Đừng lãng phí mạng sống của mình. Hãy rời khỏi thế giới này – đó là điều duy nhất." Hắn ta ngước lên nhìn Qin Xa, và ánh mắt đó có điều gì đó làm hắn mất đi sự tuyệt vọng. "Và đưa tôi đi theo cùng."

Qin Xa kiểm tra lại kênh vox.

"Nếu tôi nhận được một khóa dịch chuyển, tôi sẽ gọi thêm hỗ trợ," hắn nói. "Nhưng khi anh bình phục, chúng ta sẽ quay trở lại quảng trường. Tôi sẽ không rời bỏ ngài ấy."

Arvida gật đầu, như thể hắn đã biết Qin Xa sẽ nói gì trước khi nói. "Tốt thôi. Bất cứ điều gì anh muốn. Tuy nhiên, hãy cho tôi chút thời gian. Tôi sẽ cần chuẩn bị, nếu anh muốn có bất kỳ cơ hội nào. Tôi không phải là pháp sư hệ pyrae – đó không phải là trường phái của tôi."

"Vậy thì trường phái của anh là gì?"

Arvida khịt mũi cười cay đắng. "Nhìn thấy trước tương lai," hắn ta nói. "Mọi chuyện diễn ra thật tốt đẹp phải không?"

******

Torghun hành quân xuống boong tàu Starspear, đến nơi những con Stormbird đang đợi trên đường ray phóng của chúng. Anh mặc đầy đủ áo giáp, khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ sắt góc cạnh. Hibou-khan hành quân bên cạnh anh, trang phục tương tự. Đằng sau họ là những chiến binh thuộc hội anh em của mình – hàng trăm người, đôi ủng kêu leng keng trên sàn tàu thô cứng.

"Nó thất bại rồi, người anh em," Hibou nói.

"Ý anh là gì?" Torghun hỏi.

"Dự định của anh. Hội anh em bão tố. Khan của họ đã đến thăm Jemulan. Hasik đã rất không hài lòng."

Torghun cảm thấy một sự khó chịu dâng trào. "Đó là do anh ta."

Hibou cười khúc khích, mặc dù âm thanh rất nhỏ đằng sau tấm lưới vox. "Nó không quan trọng lắm. Hiện đã có tin đồn – có tranh chấp trên hàng chục chiếc Khinh Hạm. Shiban chỉ là một trong những kẻ cản trở chúng ta, nhưng sẽ còn nhiều kẻ khác hơn nữa."

"Jemulan đã nói gì với anh ta?"

"Ai biết? Tình hình đang chuyển biến quá nhanh. Hasik có Swordstorm, còn tôi sẽ lấy Tchin-Zar. Chỉ cần chúng ta giữ được các tàu chủ lực thì những chiếc khác sẽ lũ lượt xếp hàng mà thôi."

Torghun quay sang hắn ta. "Còn Khả Hãn thì sao?"

"Ý anh là gì?"

"Nếu ngài ấy không nhìn ra sự thật của nó?"

Hibou khịt mũi. "Anh đã nghe lời nói của các diễn giả rồi đấy. Horus và Khả Hãn luôn nhìn nhận mọi thứ theo cùng một cách. Ngài ấy có thể làm gì nếu hạm đội của mình đều đồng lòng? Ngài ấy sẽ nhận ra những gì chúng ta đã làm. Ngài sẽ nhìn thấy công lý trong đó."

Hibou quay sang anh. "Anh đã lựa chọn. Đừng nghi ngờ điều đó, người anh em. Đây là điều đúng đắn."

Torghun biết điều đó. Anh đã đưa ra lựa chọn của mình từ rất lâu rồi, nhiều năm trước khi những tiếng rục rịch đầu tiên của hội kín vang đến tai anh. Đó là cơ hội để rèn luyện Quân đoàn thành những gì lẽ ra phải có - một lực lượng tấn công gây sốc để cạnh tranh với Mũi giáo luôn được ca tụng của các Con trai của Horus, chỉ bị trói buộc bởi một bộ óc vĩ đại hơn, hào phóng hơn một bộ óc luôn bay bổng như của Đại Hãn.

Chỉ đến bây giờ, khi giai đoạn cuối của trò chơi dài hơi đang đi đến hồi kết, quyết tâm của anh mới rạn nứt một chút. Cách Shiban nhìn anh sau buổi họp cuối cùng – đầy thất vọng, thậm chí là không tin tưởng. Lẽ ra nó không thành vấn đề, nhưng bằng cách nào đó nó đã xảy ra.

"Đây là số phận của Quân đoàn," Hibou tiếp tục. "Khả Hãn biết điều đó, trong thâm tâm. Tất cả những gì chúng ta đang làm là hỗ trợ quá trình này."

Phía trước họ là lối vào trống rỗng rộng lớn của nhà chứa máy bay, rực sáng với những ánh đèn đánh dấu và mở ra cánh đồng sao phía xa. Các chiến binh phân tán về phía Stormbird của họ, chia thành các đội và hành quân lên tàu.

"Anh nghe mệnh lệnh của mình rồi mà," Hibou nói, quay sang Torghun trước khi tiến tới chiến hạm của mình.

Torghun gật đầu. Trước một nhiệm vụ, anh luôn cảm thấy dễ chịu, cơ thể anh phản ứng nhanh chóng với kích thích và hormone chiến đấu. Nhưng bây giờ thật khó để có được cảm giác hưng phấn như vậy, cho dù anh có nỗ lực thế nào để triệu hồi nó.

"Vì Đế quốc, người anh em," Torghun nói, ra dấu aquila.

Hibou đáp lại cử chỉ đó. "Vì..."

MHệ thống mũ trụ của Torghun đột nhiên cung cấp cho anh một thông tin từ máy quét augur được chuyển tiếp từ Swordstorm. Anh biết mọi thành viên trong hội đều sẽ nhìn thấy điều tương tự. Nhìn những chữ rune phát sáng trên nền võng mạc mang lại cho anh một cảm giác kỳ lạ – dạ dày quặn thắt, giống như sự mong đợi.

Hibou nhìn anh và cười. Hắn vỗ chiếc găng tay của mình vào tấm giáp vai của Torghun.

"Hãy vui lên đi, người anh em," hắn ta nói, giọng vang lên đầy phấn khích. "Chúng tôi kêu gọi và ông ấy đã trả lời."

Torghun nhìn vào các tín hiệu, vẫn ở rìa hệ sao nhưng đã di chuyển đến gần – ba trong số đó, rồi bốn. Anh có thể cảm nhận được niềm phấn khởi của Hibou và tự hỏi tại sao anh lại phải chật vật để niềm vui đó phù hợp với chính mình.

"Tôi hiểu rồi," Torghun nói, cố gắng giữ cho giọng mình nhẹ nhàng. Anh nhớ lại biểu tượng mặt trăng sói, có vệt mưa, nơ cách xa anh cả một đời, và nó đang ở cách xa thiên hà. "Vậy thì ông ta đã ở đây. Cuối cùng ông ta cũng đã tới đây."

******

Shiban sải bước tới ban công nhìn ra phòng tập hợp của thủy thủ đoàn tàu Kaljian. Áo giáp của anh tỏa sáng từ các bóng đèn lumen trên cao. Các tu sĩ công nghệ và servitor kho vũ khí đã khôi phục nó trở lại hoàn hảo sau Phemus, và nó không còn mang bất kỳ dấu vết nào của thế giới đáng nguyền rủa đó nữa. Cây đao của anh trông thật nhẹ nhàng trong tay.

"Các anh em!" anh nói với gần năm trăm chiến binh đang xếp hàng trước mặt anh. Họ đứng thành từng đội, mỗi người đều diện bộ giáp màu trắng ngà, mỗi người đều âm thầm chờ đợi. "Tất cả các anh đều đã nghe những tin đồn xung quanh Quân đoàn. Tất cả các anh đều đã nghe nói rằng chúng ta hiện đang lạc lối, rằng Hoàng đế đã trở thành bạo chúa, rằng Horus là kẻ phản bội và mọi lòng trung thành giờ đây đều bị nghi ngờ. Một số các anh sẽ có suy nghĩ của riêng mình. Các anh có thể đấu tranh vì nó, hoặc anh có thể đã giữ suy nghĩ đó cho riêng mình."

Shiban quét đôi mắt qua hàng ngũ các chiến binh. Khi làm như vậy, anh cảm thấy một niềm tự hào dâng trào thầm lặng. Những chữ rune Chogoris, được khắc rõ nét trên tấm giáp trắng như xương nhìn lại anh, mỗi chữ đều là một kiệt tác thư pháp. Phía trên treo những lá cờ chiến đấu của hội anh em – biểu tượng tia chớp của các Khan, họa tiết bão tố, danh sách dài những cuộc giao chiến trong quá khứ.

"Tất cả những gì chúng ta nghĩ là mình biết đều đã được chứng minh là sai sự thật. Anh em bây giờ đang chiến đấu chống lại anh em. Các anh có thể nhìn qua khung cửa sổ để thấy điều đã đưa chúng ta đến đây– Prospero là một vùng đất hoang đã bị đốt cháy và không thể khôi phục lại được nữa."

Jochi đứng bên vai anh, đáng tin cậy như đá granit. Shiban rất vui vì sự có mặt của hắn ta - Jochi chưa bao giờ thắc mắc bất cứ điều gì, chưa bao giờ thắc mắc về mệnh lệnh. Hắn ta là mẫu mực của lòng trung thành.

"Sẽ phải có sự trả thù cho việc này," anh nói, "và chúng ta sẽ là một phần trong đó. Nhưng cho đến khi Khả Hãn quay lại cai trị, không thể có cuộc săn lùng mới. Tất cả các anh, khi các anh thăng thiên, khi các anh để lại cho mình vết sẹo đánh dấu lên mình thì đều đã chấp nhận điều này. Chúng ta không phải là những đấu sĩ, sẵn sàng giết người khi thích – chúng ta là những chiến binh. Chúng ta là những chiến binh quân đoàn của Jaghatai."

Phòng họp vang lên những lời nói được khuếch đại bằng vox của anh. Những bức tường đá cẩm thạch và đá phản sáng bóng loáng, phản chiếu lớp áo giáp bên trong. Từ xa bên dưới vang lên tiếng ồn ào và rên rỉ của những máy nâng trong nhà chứa máy bay đang chuẩn bị cho những speeder của hội anh em.

Shiban tiếp tục: "Không phải tất cả các chiến hữu của chúng ta đều cảm thấy như vậy. Một số người đang tìm cách chiếm lấy quyền lực. Họ đã làm việc này trong một thời gian dài, được cung cấp thông tin từ bên ngoài Quân đoàn, được khuyến khích tin vào lời nói của những kẻ bên ngoài, những kẻ không hiểu gì về đường lối hoặc văn hóa của chúng ta."

Anh nhớ đến sự nhiệt tình và sự tin tưởng của Torghun. Không phải lần đầu tiên, Shiban tự hỏi tại sao người Terran đó lại mạo hiểm mời anh gia nhập - anh ta chắc chắn đã biết khả năng bị từ chối. Đó có phải là sự kiêu ngạo? Hay bằng cách nào đó anh đang tìm kiếm sự xác nhận?

"Họ có thể đúng, thưa các anh em. Họ có thể đúng khi cho rằng Warmaster đã bị phản bội và giờ đây đòi hỏi sự trung thành của chúng ta. Họ có thể nói sự thật khi tuyên bố sự ra tay của Hoàng đế trong cuộc tàn sát ở thế giới bên dưới chúng ta. Tôi không biết đâu là sự thật. Và đó là cốt lõi của vấn đề – không ai trong chúng ta biết đâu là sự thật. Chỉ có một người trong Quân đoàn này có quyền ra lệnh cho chúng ta gây chiến với ai. Ngài ấy vẫn im lặng, và vì vậy chúng ta phải chờ đợi."

Shiban cảm thấy mạch đập của mình tăng lên. Anh đang đi đến bước ngoặt.

"Thời gian đã cạn. Các Hội Kín đã gửi lời kêu gọi tới Warmaster và hắn ta đã trả lời. Một nửa Hạm đội đã bị điều động theo mục đích của hắn ta. Nhiều người khác chỉ là những kẻ ngu dốt, tri thức chỉ được bảo vệ bởi thiểu số."

Giọng của Shiban vẫn trầm lặng khi anh nói - những âm điệu nhẹ nhàng, tinh tế mà anh đã học được khi còn là một aspirant ở Khum Karta - nhưng anh đã truyền tải chúng một cách tự tin. Họ sẽ cần phải tin vào anh. Họ sẽ cần phải đi theo anh, giống như họ đã làm ở Chondax, Phemus, Ullanor, và lần này sẽ không dễ dàng gì.

"Giờ chỉ còn trông cậy vào chúng ta thôi, các anh em. Thời gian tranh luận đã qua - họ đã hành động nên chúng ta buộc phải hành động theo ý mình. Chúng ta bị bao vây và không gian của chúng ta ngày càng thu hẹp lại. Chúng ta phải hành động. Chúng ta phải bất chấp mệnh lệnh của mình để đảm bảo rằng Quân đoàn vẫn được tự do."

Anh hít một hơi dài. Bây giờ đã đến thời điểm quyết định.

"Các anh em, Hasik Noyan-Khan đã kiểm soát được Swordstorm. Từ đó ông ta có thể điều khiển Quân đoàn khi Khả Hãn vắng mặt. Ông ta không được phép đưa ra quyết định cho chúng ta. Đó là lý do tại sao tôi đã gọi các anh em đến đây. Nó có nghĩa là chúng ta phải đội lốt thành những kẻ phản bội, ít nhất là trong mắt những kẻ hiện đang tìm cách lật đổ chúng ta. Nó có nghĩa là cầm vũ khí chống lại chính anh em của chúng ta. Các anh không cần tôi phải nói lại với các anh rằng chưa từng có cuộc nổi loạn nào như vậy xảy ra bên trong White Scar. Chúng ta mạo hiểm danh dự của mình và có thể phải trả giá bằng mạng sống của mình."

Shiban nắm chặt chuôi đao của mình.

"Tôi không thể yêu cầu điều này ở các anh. Chúng ta sẽ không chiến đấu với bọn xenos – đây là những người đồng đội của chúng ta. Tất cả những gì tôi có thể làm là yêu cầu các anh tin tưởng tôi. Tôi đã dẫn các anh đi qua vòng cung thiên hà vì sự nghiệp của Cuộc Đại Viễn Chinh. Chúng ta đã mang lại sự tuân thủ cho hàng trăm thế giới và vinh danh cái tên "White Scar". Các anh em đã luôn sát cánh bên tôi. Thưa các anh em, anh em có thể nghe điều tôi đánh giá là đúng."

Anh ngừng lại một nhịp tim.

"Bây giờ các anh em có ủng hộ tôi không?"

Không có sự do dự. Không có những cái nhìn liếc xéo hay những lời lẩm bẩm bất mãn. Cùng lúc đó, Hội anh em Bão Tố giơ lưỡi kiếm của mình lên. Năm trăm thanh đao, kiếm tulwar và chiến chuỳ năng lượng vung lên không trung. Với một tiếng rắc, những trường năng lượng phân hạch bật lên đột ngột biến các lưỡi kiếm phát ra các ánh sáng viền xanh sống động.

"Khả Hãn!" Bọn họ cùng nhau gầm lên, và âm thanh vang vọng đến trần nhà hình vòm cao của căn phòng.

Shiban giơ vũ khí của mình lên chào, tim đập mạnh. Thời khắc đã đến, sự lựa chọn đã được đưa ra. Bây giờ không thể quay đầu lại được nữa.

"Khả Hãn!" các chiến binh lại gầm lên, vung vũ khí theo nghi lễ tưởng nhớ. Shiban đứng trước mặt họ, lưỡi đao của anh hướng về phía họ, thưởng thức lòng trung thành không thể lay chuyển của họ.

"Vậy là anh có được họ rồi, khan," Jochi nói qua vox, nghe vừa ấn tượng vừa cảnh giác. "Anh đã bắt đầu cuộc chiến của mình."

"Chúng ta không bắt đầu cuộc chiến ," Shiban dứt khoát trả lời. "Nhưng chúng ta sẽ biến nó thành cuộc chiến của riêng mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro