Chương 3 - Các lãnh chúa của Terra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các lãnh chúa của Terra

Bằng hữu chơi cờ

Lưỡi kiếm của quân đoàn

Đài quan sát đã được xây dựng ở phía đông bắc của Cung điện Hoàng gia. Mái vòm của nó được lót bằng gạch khảm màu ngọc lam tỏa sáng dưới ánh sáng của hàng trăm ngọn nến. Những thiết bị huyền bí trên các bề mặt cong lấp lánh và vận động theo sự chuyển động nhẹ nhàng của bóng tối.

Thật không dễ dàng để thấy những gì được chọn ra từ những thiết kế đó - có lẽ là các biểu tượng chiêm tinh, hoặc có thể là những sinh vật thần thoại từ thời kỳ bị lãng quên của Terra. Trên đỉnh là bóng tối, một khoảng trống ngoài tầm với của ánh nến. Một khuôn mặt đã được tạo ra ở đó từ lâu nhưng chi tiết không còn có thể được tạo ra nữa. Nó ngồi trong bóng tối, nhìn chằm chằm xuống tầng dưới.

Đài quan sát đã không còn được sử dụng để quan sát các ngôi sao trong một thời gian dài. Những chiếc kính viễn vọng, các mô hình vũ trụ chạy bằng dây cót, các chòm sao thiên văn bằng đồng cổ xưa nằm ngổn ngang các lối đi, không được sử dụng, hầu hết đều được che phủ bằng những tấm bạt nặng. Tủ gỗ hồng mộc đã bị khóa. Lớp bụi trên tủ sách đóng dày bằng đầu ngón tay.

Sàn nhà lát đá cẩm thạch, một bàn cờ bằng ngà voi và đá cẩm thạch sable, còn những bức tường xung quanh lấp lánh lớp mạ vàng đã phai màu. Hai mươi cây cột đỡ mái vòm phía trên, mỗi cây cột có một biểu tượng bằng đá được chạm khắc ở phần cốt yếu. Một số được thắp sáng rõ ràng - một con sói, một con rắn, một con sư tử. Những bức tượng khác đã bị che khuất.

Ba vị lãnh chúa đứng ở khu trung tâm. Hai người trong số họ là những người khổng lồ, thân hình to lớn của họ được bao bọc trong bộ giáp lộng lẫy. Người thứ ba thì còng lưng và trông thật yếu ớt.

Trong một thời gian dài họ không nói một lời. Sự im lặng của họ dường như bao la ở nơi đó. Có vẻ như người đầu tiên lên tiếng có thể phá vỡ các bức tường và khiến mái vòm sụp đổ.

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là người cao nhất và có thể chất cường tráng nhất. Khuôn mặt của ông ta gầy gò và rắn chắc, trên đỉnh đầu là một lọn tóc trắng cắt sát hộp sọ. Chiến giáp bằng vàng của ông ta trông rắn chắc như những khối đá xung quanh nó - chủ nhân của nó cũng có thể là một trong những bức tượng trong số đó. Một chiếc áo choàng dày thắt trên vai ông, u ám trong thứ ánh sáng chập chờn.

"Có tin gì không ?" ông ấy hỏi.

Người vừa lên tiếng có rất nhiều danh xưng. Từ nguồn gốc của mình ở thế giới băng giá Inwit, ông ta là Rogal Dorn. Sau này ông là thủ lĩnh của quân đoàn Imperial Fists. Trong thời gian gần đây, ông đã dần quen với việc trở thành Pháp Quan được Hoàng đế lựa chọn.

Giọng nói của ông ta có âm sắc như tiếng búa đập vào gỗ. Đó là giọng nói của một người đàn ông không mong muốn gì hơn ngoài việc điều khiển các con tàu của mình, tập hợp Quân đoàn của mình và tiến vào khoảng không để đối mặt với kẻ thù mà ông biết là chúng đang đến.

Thế nhưng đó lại là điều duy nhất mà ông bị cấm làm một cách rõ ràng. Đó là một gánh nặng kỳ lạ, bị chính chuyên môn của mình lên án.

"Ngài Quan Giữ Ấn vẫn chưa lên tiếng," người thứ hai trả lời.

Điều này hầu như không kém phần ấn tượng. Bộ giáp của ông có cùng kiểu cách theo kiểu baroque mà Đài thiên văn này có - được trang trí bằng các chu kỳ của mặt trăng và biểu tượng của thứ có thể từng được gọi là điều huyền bí. Giống như Dorn, ông ta mặc bộ giáp vàng và đồng và được bao bọc trong những lớp vải màu đỏ thẫm, tuy nhiên, trong khi Dorn có vẻ vững chắc như nền tảng mà Đài thiên văn này đặt trên đó, thì con người này dường như mờ ảo hơn, dễ bùng nổ chuyển động đột ngột hơn. Những câu châm ngôn về quyền lực đã được khắc một cách tỉ mỉ vào các phiến giáp phức tạp của ông ta - những từ ngữ cổ xưa, với những ký tự nhỏ đến mức chúng có thể là những lời thì thầm gần như im lặng của những bóng ma.

Tên đầy đủ của người đàn ông này dài đến mức không thể ghi hết trên một tấm bảng bằng đồng. Ông ta thường xướng tên mình một cách đơn giản là: Constantin Valdor, Tổng Tư Lệnh của Legio Custodes. Khi ông ta lên tiếng, giọng ông trầm lặng đến đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên, đôi mắt của ông ta không bao giờ đứng yên, nhấp nháy gần như không thể nhận ra, luôn tìm kiếm mối đe dọa tiếp theo để chống lại nó.

"Không, ta không có lời gì hết," người thứ ba nói. "Ta đang loay hoay tìm điều gì đó để nói mà vẫn chưa nói ra được."

Malcador, vị Quan Giữ Ấn không có được vóc dáng vĩ đại như những người bạn đồng hành của mình. Áo choàng của ông ấy mặc dù được may rất cầu kỳ nhưng lại trông rất đơn giản. Cây trượng mà ông ấy đứng tựa vào trông có vẻ đơn điệu do được làm bằng sắt, mặc dù biểu tượng aquila phía trên nó trông rất nghệ thuật. Giọng nói của ông ấy bộc lộ sự yếu ớt về thể chất của mình - nghe có vẻ như nó đã bị tuổi tác tàn phá. Không ai, có lẽ ngoại trừ chính Hoàng đế biết ông ấy bao nhiêu tuổi. Không ai biết nơi ông ấy sinh ra, không ai biết được nguồn gốc văn hóa của ông ấy. Đối với Imperium bao la rộng lớn, ông ấy luôn ở đó, hiện diện vững chắc như chính Cung điện này vậy.

Malcador và Hoàng đế. Hoàng đế và Malcador. Chúng giống như ánh sáng và bóng tối, mặt trời và mặt trăng - cái nào cũng khó hiểu và bí ẩn như cái kia.

Ngoại trừ việc Hoàng đế đã ra đi, nhốt mình trong các căn phòng sâu của ngai vàng, sức mạnh vô song của Ngài đã được triển khai đến một mục đích mà ngay cả các Lãnh chúa của Terra cũng không công khai nói đến.

"Vậy hãy để tôi kể lại cho ông nghe," Dorn nói. "Có lẽ ông đã quên vị trí của chúng ta rồi. Magnus đã phá vỡ các kết giới xung quanh ngai vàng, và giờ đây, pháo đài hùng mạnh nhất trong thiên hà đang nằm trên nền tảng của sự điên loạn."

"Nó đã được kiềm chế một lần nữa," Malcador nhấn mạnh. "Hiện tại thế giới biết rất ít về sự thật thực sự."

"Nó chỉ được ngăn chặn bởi vì Hoàng đế đang ràng buộc chính mình với cuộc chiến bí mật," Dorn trả lời. "Khoảng lặng này đã được mua bằng sự hy sinh của hàng nghìn linh hồn. Đó là lý do tại sao cái thế giới này không được phép biết."

"Vẫn chưa đâu," Valdor ảm đạm nói. "Nhưng những tin tức này sẽ lan tràn. Có lẽ vài tuần nữa, có lẽ vài tháng nữa, nhưng cuối cùng nó sẽ tràn ra ngoài. Tin đồn đã lan tràn rồi."

"Sẽ thôi," Malcador đồng ý. "Nhưng chỉ cần Hoàng Đế giữ vững..."

"Đúng, miễn là Người vẫn giữ vững," Dorn nói một cách cay đắng. "Đó là những gì chúng ta bị dậm chân tại chỗ lúc này. Không hành động, không làm gì hết - chỉ có hy vọng."

"Chúng ta không thể giúp gì được cho Người," Valdor nói. "Chúng ta đều biết điều này. Vì vậy, hãy chuyển sang làm những gì chúng ta có thể làm."

Malcador cười khúc khích một cách khô khan. "Ta chưa bao giờ hỏi cậu cảm thấy thế nào, Constantin, khi thấy thành phố Prospero bừng cháy. Có phải ngay cả tâm hồn nhẫn tâm của cậu cũng đã phai nhạt vì điều đó không?"

Valdor không bỏ lỡ một nhịp nào. "Không. Điều đó là cần thiết."

"Thật vậy à?" Malcador thở dài. "Ta không ra mệnh lệnh đó. Ta chỉ muốn Magnus bị khiển trách chứ không phải bị tiêu diệt. Điều gì đã khiến Russ làm điều đó? Cậu không bao giờ có thể cho ta một câu trả lời."

Dorn thở ra một cách thiếu kiên nhẫn. "Ông biết tất cả những điều này mà, Malcador. Ông biết tất cả những gì đã xảy ra ở đó, giống như chúng tôi vậy."

Dorn nói tiếp trong cơn giận dữ lạnh lùng. "Việc này có cần phải nhắc lại không? Tên Warmaster là tác giả của nó, hắn đầu độc mọi thứ chúng ta làm, và giờ trên tay hắn dính thêm máu của ba Quân đoàn nữa."

Lúc này, Malcador đã có vẻ nhăn nhó. Cuộc tàn sát Isstvan V vẫn còn y như ngày hôm qua. Không ai trong số họ, có lẽ ngoại trừ Valdor kiên định, có thể nhắc về nó mà không gây ra cảm giác mất mát trống rỗng, kiệt lực.

"Người ta nói với ta rằng Ferrus thực sự đã chết rồi," Malcador thừa nhận. "Vulkan và Corax mất tích. Tám quân đoàn bị tuyên bố là kẻ phản bội, thậm chí bọn chúng còn đang đi xuyên qua không gian để đến chỗ chúng ta." Ông ấy mỉm cười nhăn nhó. "Ta có nên nói tiếp không nhỉ? Cõi aether đang rất hỗn loạn, làm tàn lụi các nhà thiên văn và khiến chúng ta bị mù? Không có một lời nào từ Guilliman hay Sanguinius. Họ có cùng phe chúng ta không? Hay họ cũng đã quay lưng rồi?"

"Thiên thần không phải là người như vậy," Dorn nói chắc nịch. "Và tôi cũng không tin Roboute sẽ làm chuyện đó."

"Nhưng dù sao thì vào lúc này họ đã mất liên lạc với chúng ta," Valdor nói. "Vì vậy chúng ta phải xem xét tất cả những ai mà chúng ta biết. Russ đang ở Alaxxes. Khi tôi rời khỏi hạm đội của anh ta, họ đã bị thiệt hại nặng nề, vì các Thousand Sons đã gây cho chúng tôi một trận chiến khó khăn, nhưng họ vẫn đang ở lại để đi săn."

"Thế còn Lion," Malcador nói. "Còn cậu ta thì sao?"

"Anh ta đang theo đuổi những mối thù riêng của mình," Dorn nói. "Và đã có bao giờ anh ta không tự mình làm chủ, không làm mọi chuyện theo ý mình hay chưa?"

Malcador mỉm cười. "Các anh em các người- thật là một tổ ấm đầy sự đố kỵ ganh đua. Ta đã cảnh giác với Hoàng Đế rằng hãy biến các ngươi thành các chị em, điều đó sẽ khiến mọi chuyện trở nên văn minh hơn. Ngài ấy tưởng ta đang nói đùa. Ta lúc đó đã không đùa chút nào."

Dorn chẳng cười. Khuôn mặt ông ta dường như vĩnh viễn chìm trong một cảm giác căng thẳng đông cứng.

"Còn một người nữa," Valdor lặng lẽ nói.

"À, vâng," Malcador nói. "Thật dễ dàng để quên mất Khan. Tại sao vậy nhỉ?"

"Đó là tài năng của cậu ta," Dorn nói một cách khinh miệt.

"Khan đang ở hệ sao Chondax," Valdor nói.

"Cậu ta giống như rất nhiều người khác, đang nằm ngoài tầm với của chúng ta," Malcador nói, giọng hài hước ảm đạm.

"Lòng trung thành của Jaghatai thì sao?" Valdor hỏi.

"Tôi không biết rõ về cậu ta," Dorn nói.

"Không ai trong chúng ta hiểu rõ cậu ta," Malcador nói. "Đó chính là vấn đề của cậu ta - trong bất kỳ hệ thống nào cũng có sự không chắc chắn." Malcador mỉm cười với Dorn. "Còn cậu, bạn của ta, là một thái cực hoàn toàn ngược lại. Chẳng trách sao hai người không hiểu được nhau."

"Vậy thì anh ta có thân thiết với ai không?" Valdor hỏi.

Malcador suy nghĩ một lúc. "Horus, tất nhiên rồi. Họ rất giống nhau. Ta tin rằng họ đã từng bàn bạc với nhau ở Ullanor."

"Magnus nữa," Dorn nói, có phần do dự. "Họ đã chiến đấu bên nhau trong một thời gian dài."

"Đúng," Malcador nói, gật đầu trầm ngâm. "Hội Libarius - Khan, Magnus và Sanguinius đứng đằng sau việc này. Đó là gốc rễ của mối quan hệ giữa họ, có thể nói như vậy. Tất cả họ đều tin vào sự cần thiết của các Psyker trong Quân đoàn."

Valdor hít một hơi thật sâu. "Vậy thì nó đây rồi. Các bằng hữu của Khan, Horus và Magnus, đều là những kẻ phản bội."

"Tất cả chúng ta đều từng tin tưởng Horus," Dorn nói.

"Đúng vậy," Malcador trầm ngâm nói. "Như ta đã nói lúc đó, Nikaea là gốc rễ của chuyện này. Lẽ ra chúng ta nên giải thích mọi chuyện rõ ràng hơn, mặc dù có những lý do mà một số trong đó chúng ta không bao giờ có thể tiết lộ, không phải lúc đó." Ông ấy mím chặt đôi môi mỏng. "Chúng ta đã quá bận rộn với những gì cần phải làm. Đó có thể là bi kịch của mọi chuyện - chúng ta đã không giải thích rõ ràng."

Dorn lạnh lùng nhìn Malcador, như thể ông ta hoàn toàn đồng ý. Valdor vẫn không dễ bị mủi lòng như mọi khi.

"Đã quá muộn để hối tiếc rồi," Malcador mệt mỏi nói. "Chúng ta phải triệu tập cậu ta. Russ và Khan sẽ sát cánh cùng cậu, Rogal à, điều đó sẽ khiến ta có giấc ngủ ngon hơn. Đao Phủ và Chiến Ưng- điều đó sẽ khiến ngay cả Horus cũng phải chùn chân."

"Hệ sao Chondax đang chìm trong bóng tối," Valdor cảnh báo. "Nhưng tôi có thể hướng dẫn các nhà thiên văn tập trung mọi nỗ lực vào đó."

"Và nếu như anh ta không trả lời?" Dorn hỏi.

Trong một lúc, cả Valdor và Malcador đều không nói gì. Không gian xung quanh họ dường như co thắt lại một chút.

"Vậy thì chúng ta cũng sẽ phải giả định rằng Jaghatai đã phản bội," vị Quan Giữ Ấn cuối cùng đã lên tiếng, không còn chút hài hước gượng gạo nào trong giọng nói của ông ấy nữa. "Thêm một cái tên nữa vào danh sách những kẻ đã lạc lối."

******

Ilya ngồi lại vào ghế sau khi đặt quân cờ bằng ngà voi. Các nước đi đã khiến bà phải mất một thời gian dài. Với rất nhiều nước đi để lựa chọn và rất nhiều quân cờ mà bà có thể tùy ý sử dụng, chúng luôn là như vậy.

Đối thủ của bà lắc đầu. "Nước đi tồi quá."

"Thật vậy à?" bà hỏi, chờ đợi được biết tại sao.

"Phải," ông ta đáp lời, với tay qua bàn cờ vuông lớn để đặt một quân cờ đen để phản công.

Bà nghiên cứu kết quả. Chúng trở nên rõ ràng - ông ta sắp chiếm được một phần lãnh thổ có hình quả thận của bà, và gần như chắc chắn bà không thể làm gì được. Do đó sự lựa chọn trở nên đơn giản: chiến đấu với điều không thể tránh khỏi, hoặc chiếm một lãnh thổ mới tại nào đó của riêng bà. Đó là sự lựa chọn mà bà đã quen thực hiện.

"Tôi không thấy được các khả năng để kết thúc ván cờ, vẫn chưa thấy," bà phàn nàn.

"Cần phải có kỹ năng. Nhưng bà đang trở nên tiến bộ hơn rồi đấy."

Ilya cho phép mình nhìn thoáng qua đối thủ, kiểm tra xem liệu ông ta có đang chế nhạo mình hay không.

Như mọi khi, thật khó để nói ra. Jaghatai Khan ngả lưng trên chiếc ghế thấp bọc da và lông thú, chân tay buông thõng, khuôn mặt kiêu hãnh khó hiểu như tạc ra từ đá.

Ilya nhớ lại lần đầu bà gặp ông ta, ở phía trên Ullanor. Vì lý do nào đó mà bà gần như chết ngất đi, ngay cả khi Yesugei đã cảnh báo bà về điều đó. Người ta nói rằng các Primarch đôi khi cũng có tác động đó - sức mạnh của linh hồn siêu năng động của họ bị căng thẳng bởi các ràng buộc của giác quan. Bà cũng đã nghe nói rằng nhân loại chưa bao giờ tiến hóa để đối phó với sự phô diễn sức mạnh như vậy trong mô phỏng cơ thể của chính họ. Các tác động đã được ghi nhận rõ ràng: buồn nôn, choáng váng, hoảng sợ.

Giờ đây khi mọi chuyện đã trôi qua. Cảm xúc khi dành thời gian bên cạnh ngài Primarch không bao giờ trở nên bình thường - nó không bao giờ có thể trở nên bình thường - nhưng nó có thể kiềm chế được. Nỗi lo lắng dâng trào trong bụng giờ đây hiếm khi làm bà bận tâm. Cuộc trò chuyện của họ đã trở nên ít trang trọng hơn một chút. Thỉnh thoảng họ lại uống chung một ly rượu.

Họ còn chơi đánh cờ nữa.

"Tôi thực sự đã tiến bộ hơn chưa?" bà trầm ngâm, nhặt một quân cờ màu ngà khác lên và cân nhắc xem nên đặt nó vào đâu. "Tôi nghĩ ngài nói với tôi điều đó để không mất đi một người đấu cờ chung."

"Qin Xa cũng biết chơi."

"Anh ta có bao giờ chơi thắng ngài không?" bà hỏi.

"Cậu ta chơi rất khá."

"Tôi sẽ cho rằng đó là không."

Sự hiện diện bằng xương bằng thịt của một Primarch có thể làm ta thấy xao lãng. Không chỉ vì kích cỡ của ông ấy, mặc dù có điều gì đó không thể tránh khỏi khi xưng hô với một người đàn ông cao gần gấp đôi bà ta. Đó là sự tráng lệ, lộng lẫy một cách vô thức.

Jaghata Khan - Vi Primarch của quân đoàn White Scar


Đại Hãn là người gầy gò, rắn chắc, sắc sảo như móng vuốt của một con chim ưng săn mồi. Ông ta nói chuyện một cách kiệm lời. Khi nói chuyện, giọng nói của ông ta rất có văn hóa, nhuốm màu thành ngữ quý tộc. Khuôn mặt ông dài và bóng mượt, nước da ngăm đen giống như tất cả những người Chogoris và được bao bọc bởi mái tóc đen dài. Vết sẹo chạy dọc má trái của ông hiện rõ, hình zíc-zắc của một vết sẹo cũ. Ilya nghe nói rằng những chiến binh quân đoàn phải thêm chất độc vào vết dao cắt để tạo thành sẹo, vì da thịt siêu phàm của họ được tự chữa lành quá hoàn hảo.

Ông ta rất chăm chút cho vẻ ngoài của mình. Áo choàng của ông được trang trí bằng lông thú màu trắng: ermyet, nó được những người Chogoris gọi như vậy. Ông ta mặc một chiếc áo kaftan màu đỏ tía đậm có lót tơ lụa. Những dải vàng đeo trên các ngón tay, quanh cổ, bao quanh búi tóc bóng mượt trên đỉnh đầu.

Ngay cả khi không mặc giáp, trông ông ta vẫn đầy nguy hiểm. Những nếp gấp của quần áo không thể che giấu được sự rèn luyện của cơ thể người chiến binh bên dưới. Mọi chuyển động mà ông thực hiện, dù là với tay lấy thêm rượu chinyua hay đặt những quân cờ của mình vào đúng vị trí, dường như đều diễn ra trong một thế giới tinh tế với độ chính xác giống như một kiếm sĩ.

Halji đã nói với bà về điều đó nhiều lần. "Không có gì là lãng phí cả," hắn ta đã nói vậy khi chém thanh kiếm tulwar của mình trong không khí trước mặt bà để chứng minh quan điểm. "Mọi đòn thế đều hiệu quả nếu cơ bắp cho phép. Không có sự hưng thịnh, không có sự tinh tế. Chỉ là những phép tắc mà thôi."

Đại Hãn, đủ phù hợp, dường như đã hoàn thiện điều đó.

"Bà có muốn ta cho một lời khuyên không?" ông ấy hỏi.

Ilya nhướn mày. "Tất nhiên rồi."

Ông ngồi tựa lưng vào chiếc ghế quá khổ của mình. Ánh sáng xung quanh họ đùa giỡn với chuyển động nhẹ nhàng của những ngọn nến. Tiếng đàn hạc Prosperine bằng bạc cất lên nhẹ nhàng làm nền cho khung cảnh. Mọi người nói rằng Đại Hãn rất thích âm nhạc - niềm vui mà ông ấy và Magnus đều cùng chia sẻ.

"Bà biết chơi trò Kẻ Giết Vua (regicide) không?" ông hỏi.

Ilya gật đầu.

"Nó không phức tạp như cờ vây," Khan nói. "Trò Kẻ Giết Vua mang lại cho bà chỉ một kẻ thù, một đường đi - giết chết được Hoàng đế, bà là người chiến thắng. Trong cờ vây không có Hoàng đế để giết. Hoặc có lẽ tốt hơn nên nói là có rất nhiều Hoàng đế."

Ilya lắng nghe. Bà cho rằng những White Scar đã cố gắng quá mức để giải thích sự ưu việt trong sở thích văn hóa của họ. Họ đã quá quen với việc bị coi thường và phớt lờ; điều gì đó chắc hẳn đã ăn sâu vào tâm lý họ ở đâu đó.

"Các chiến binh của ta được huấn luyện bởi trò chơi này," Đại Hãn tiếp tục. "Họ học cách nhìn thấy các mối đe dọa từ mọi phía. Họ học cách chống lại nhiều mục tiêu."

"Tôi có thể thấy được điều đó," Ilya nói. "Chết tiệt. Tôi luôn chật vật khi cố gắng giữ mọi thứ trong đầu mình."

"Bà đã làm rất tốt."

"Tuy nhiên, chắc chắn sẽ có lúc... thực tế là có những lúc ngài chỉ có một kẻ thù."

"Một bộ óc tinh tế sẽ dễ dàng thích nghi với sự đơn giản hơn."

Một lần nữa, khía cạnh phòng bị này.

Đó là bởi vì ngài biết ngài bị coi là những kẻ man rợ.

Ilya thở dài và đặt hòn đá của mình lên bàn cờ. Có lẽ nó sẽ không giúp ích gì nhiều trong việc ngăn chặn những mất mát của bà; bà mong đợi sẽ sớm được trả đòn . "Vậy mục tiêu tiếp theo là gì?"

Đại Hãn nghiên cứu bàn cờ. "Sau Chondax à? Ta không biết."

"Không có lệnh gì từ Warmaster hay sao?"

Ông không trả lời. Ông đã không nói gì về Horus kể từ giai đoạn cuối của cuộc xung đột ở Thế giới Trắng, mặc dù trước đó ông thường xuyên nhắc đến ông ta. Qin Xa cũng vậy. Bà biết rằng họ đã không nhận được bất kỳ tin tức chắc chắn nào từ ngài Warmaster khi ở hệ sao Chondax - bà có thể đã xem qua nhật ký - nhưng có điều gì đó, có lẽ là tầm nhìn của một star-speaker nghe nửa vời có thể đã vượt qua được.

Như thể tất cả bọn họ đều đang bắt đầu từ những tin đồn mờ ám, những tin tức bất an lan truyền trong khoảng không như lời đàm tiếu giữa những người lính bộ binh.

"Vậy ngài đã có kế hoạch gì chưa?" Ilya hỏi, tự hỏi liệu bà có nhận được câu trả lời rõ ràng hay không.

Đại Hãn nhìn chăm chú vào những quân cờ, không rời mắt. "Ta cảm thấy cần phải nói chuyện với Yesugei lần nữa. Nếu không thể liên lạc sớm thì chúng ta sẽ phải tìm đường về nhà."

Ilya mỉm cười. "Thật ư? Ngài sẽ mang cả Quân đoàn đến Chogoris, chỉ vì ông ta?

Đại Hãn không cười. Ông hiếm khi mỉm cười, điều này thật kỳ lạ: phần còn lại của quân đoàn hầu như không bao giờ dừng được tiếng cười của họ. "Tất nhiên là ta muốn." Ông đặt quân cờ của mình, có thể dự đoán là đủ để bắt đầu cuộc bao vây của một nhóm quân cờ khác trong số những nhóm cờ đang suy yếu của bà ta. "Ta đã trông cậy vào Yesugei trong nhiều thế kỷ."

Ilya nhấp một ngụm trước khi tiếp tục nước cờ tiếp theo. Rượu không ngon lắm - Người Chogoris không thực sự đánh giá cao văn hoá trồng nho. "Vậy tại sao ông ấy không cùng chúng ta đến Chondax?"

"Nikaea cần ông ấy."

"Nikaea?"

"Một hội nghị thượng đỉnh." Đại Hãn nhìn bà một cách sắc sảo. "Ta cũng có thể ở đó nếu muốn, nhưng Yesugei là người đại diện của ta. Ông ta sẽ nói thay ta. Bà có thấy ta tin tưởng ông ấy đến mức nào không?

"Tôi có thấy. Ông ấy đã làm gì ở đó?"

"Tranh luận về quyền tồn tại của zadyin arga. Ta hy vọng ông ấy sẽ thành công."

"Và nếu không thì sao?"

Đại Hãn nhún vai. "Đối với ta điều đó chẳng có gì khác biệt, nhưng ta muốn những người anh em chăm chỉ hơn của ta không phải đưa ra một lựa chọn khó khăn hơn."

Ilya mỉm cười. Bà nhận thấy sự thờ ơ có chủ đích của các White Scars đối với các sắc lệnh của Hoàng gia thật đáng yêu hơn là gây bực tức. Chính xác thì họ không nổi loạn, chính xác là họ chỉ quan tâm tới chính người của họ mà thôi - không hơn, không kém. Chỉ một mình họ. Không quan tâm tới ý kiến của người khác. Họ sẽ không bao giờ từ bỏ các Stormseer.

"Quyết định có thể đã chống lại ngài từ nhiều tháng trước," bà nhận xét. "Chúng ta sẽ không biết đâu."

"Có thể có nhiều chuyện đã xảy ra mà chúng tôi không biết," Đại Hãn nói. "Đó là lợi thế của nơi dễ chịu này." Nhưng vẻ mặt của vị Primarch đã chùn bước trong giây lát, như thể ông ấy biết, hoặc có lẽ đoán được, điều gì đó còn hơn những gì ông đang nói.

"Ngài có muốn kể thêm cho tôi không?" Ilya cẩn thận hỏi.

"Ta không muốn," Đại Hãn trả lời, đặt quân cờ của mình xuống và tung ra một cuộc tấn công mới vào các vị trí bị bao vây của bà ta. "Bây giờ thì hãy tập trung đi. Bà sắp thua rồi đấy"

******

"Vậy hãy cho tôi biết anh đang thấy cái gì," Shiban nói.

Thi thể của người chiến binh đã chết nằm trước mặt anh trên một tấm thép, được thể hiện một cách chi tiết đến khó chịu bởi ánh đèn treo cao trong phòng Dược Liệu của tàu Kuljian. Áo giáp của anh ta đã bị cắt bỏ và phần thịt bên trong có màu đen, giống như thịt nấu quá chín.

Jochi, người đang xoa cằm khi đứng cạnh Sangjai.

"Cơ quan nội tạng Progenoids đã biến mất," Sangjai nói với vẻ tiếc nuối. "Nó đã bị đốt nóng."

"Anh ta đã bị giết như nào?"

"Ngài có thể tự mình nhìn thấy," Sangjai nói, cho tay về phía cổ của người chiến binh và tách những nếp gấp bong tróc bằng bàn tay đeo găng. "Một lưỡi kiếm đâm thẳng vào xương sống. Anh ta đã bị kẻ thù khống chế ngay tại chỗ trong khi chúng làm điều đó."

Shiban chống tay vào cằm. "Anh đã bao giờ nhìn thấy một con ork gây ra vết thương như vậy chưa?"

"Tôi không biết. Chúng có tạo ra vết thương theo cách nào đó không?"

Jochi nói: "anh đã thấy cách bọn chúng chiến đấu rồi mà. Chúng chỉ biết cắt xẻo những gì chúng muốn giết."

"Có lẽ chúng ta không có cơ hội để tìm hiểu hết được," Sangjai nói.

"Chúng ta có rất nhiều thời gian," Shiban nói. "Chuyện đó không thành vấn đề."

Sangjai nhìn lại cái xác. Hắn đã nghiên cứu nó rất lâu. Hắn cúi xuống và nhìn chằm chằm vào vết thương một lần nữa. Shiban nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt khi mắt trái tăng cường của mình điều chỉnh tiêu điểm.

Cuối cùng Sangjai cũng đứng thẳng lên. "Có thể là bọn hain. Tôi đã thấy bọn chúng có kỹ năng sử dụng lưỡi kiếm đủ tốt. Nhưng vâng, có lẽ điều đó rất khó xảy ra."

"Vậy thì sao?"

Sangjai nhìn anh chằm chằm. "Ngài muốn tôi phỏng đoán à?"

"Cứ nói đi," Jochi sốt ruột rít lên.

"Đây là một vết cắt bằng một lưỡi kiếm dài. Một lưỡi kiếm của một chiến binh quân đoàn. Chúng biết rõ nơi để có góc đâm chính xác. Việc này được thực hiện nhanh chóng và chúng tin tưởng dung nham sẽ che được giấu vết này."

Shiban gật đầu. Anh mơ hồ cảm thấy mình đang buồn nôn. "Còn gì nữa không?"

Sangjai lắc đầu.

"Lưỡi kiếm của quân đoàn," Jochi kinh hoàng lẩm bẩm. "Họ đang đánh giết lẫn nhau sao?"

"Ai mà biết được?" Shiban nói.

"Trên Phemus này không có gì khác ngoài trừ bọn da xanh," Jochi nói tiếp, ngày càng trở nên kích động. "Bọn da xanh và chúng ta mà thôi. Bọn họ có bị điên hay không?"

"Thế là đủ rồi đấy."

"Liệu đã có bao nhiêu người chết theo cách này?"

"Đủ rồi," Shiban ngắt lời.

Anh đi ra khỏi bàn. Đầu óc tràn ngập những suy nghĩ. Phemus IV đã mất một thời gian dài để bình định, lâu hơn thời gian dự kiến. Các chỉ huy hạm đội viễn chinh đã bình định được nơi này, nhưng Shiban đã xem nhật ký chiến dịch trước khi chuyển đi, phàn nàn về số thương vong cao hơn dự kiến, liên lạc kém và thường xuyên có sự ngắt quãng.

Họ đang chém giết lẫn nhau hay sao ?

Thật khó tin. Căng thẳng luôn tồn tại giữa các hội anh em - chính anh đã trải qua điều đó - nhưng không đến mức này. Không bao giờ đến mức này.

"Chuyện này không thể bỏ qua được," cuối cùng anh mới lên tiếng. "Tôi sẽ trở về nơi đó."

"Việc thanh trừng đã kết thúc," Sangjai giọng điệu đầy nghi hoặc. "Chúng ta đã có lệnh triệu tập. Khả Hãn sẽ sớm di chuyển hạm đội."

"Liên lạc đã không hoạt động trong nhiều tháng rồi," Shiban mỉm cười ảm đạm. "Nếu chúng ta trả lời chậm trễ, ngài ấy sẽ hiểu."

"Ngài sẽ không giải quyết được chuyện này đâu," Sangjai nói. "Không phải ở trên Phemus."

Shiban bắt đầu bước đi.

"Chúng ta phải bắt đầu từ đâu đó," anh nói.



Những bí ẩn trên Phemus đang dần được phơi bày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro