Chương 4 - Chiến hạm Helridder

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến hạm Helridder

Xuyên vào cơn bão

Kẻ phản bội

Phải mất một thời gian dài để đội hình của hạm đội mới đáp ứng được mệnh lệnh. Các tàu tuần dương chiến đấu của Legiones Astartes là những con tàu khổng lồ - dài hàng kimomet , giống như những thành phố tối tăm trong không gian. Việc xây dựng chúng là công sức của hàng thập kỷ, thu hút hàng triệu công nhân và hàng nghìn cỗ máy chế tạo của Mechanicum. Sau khi bị đưa vào khoảng không sâu thẳm, chúng tiếp tục phát triển, tiến hóa và thay đổi. Lò rèn của con tàu không bao giờ dừng hoạt động, không bao giờ được nghỉ ngơi.

Cơ động một chiến hạm là một bài tập về hậu cần. Một triệu thủy thủ đoàn cần có mặt tại vị trí của họ, chuẩn bị vũ khí, kích hoạt các cuộn dây điện, điều khiển các nút chỉ huy. Hàng nghìn sĩ quan trực ban cần phải đưa ra quyết định của mình, đảm bảo các động cơ được truyền động tới các máy đẩy ở cao độ và tần số chính xác. Hàng trăm người chỉ huy khu vực cần phải theo dõi chuyển động tương đối của các con tàu khác và cung cấp hàng nghìn tỷ kết quả báo cáo cho các bộ điều khiển và cảm biến để ngăn va chạm với những con quái vật khổng lồ khác đang di chuyển nặng nề trong khoảng không.

Nhưng cuối cùng, ngay cả con chiến hạm lớn nhất cũng được điều khiển bởi một tâm hồn duy nhất - một thuyền trưởng đơn độc, được ban tặng quyền thống trị bởi nỗ lực không ngừng nghỉ của Imperium hướng tới hệ thống phân cấp trong mọi việc. Một giọng nói ban ra các lệnh cơ động, khởi động hệ thống vũ khí, thắp sáng bóng đêm bằng thứ sức mạnh đốt cháy cả thế giới của những loạt pháo Lance và những quả ngư lôi.

Mệnh lệnh đã ban ra, các con tàu bắt đầu di chuyển.

Trên khắp hạm đội Quân đoàn VI, mọi con tàu đều nổ máy và bật lên những tấm khiên hư không lấp lánh xuống hai bên sườn đầy những chiếc răng gầm gừ. Những đoàn tàu hộ tống lao về phía trước, động cơ nổ vang, những linh hồn máy móc háo hức đi săn. Những người khổng lồ chuyển động ì ạch khi chúng vừa mới tỉnh giấc, đắm mình trong không gian khi chúng xuất hiện trước khi khởi động những bộ truyền động của mình.

Những đàn tàu xám xịt tràn ra, xếp thành đội hình tấn công. Các góc hoả lực được thiết lập ở mọi hướng, một quả cầu hủy diệt ba chiều lan rộng từ vùng trung tâm. Tinh vân mờ nhạt nở hoa đột nhiên phát sáng với cường độ lên tới hàng ngàn điểm, nó nhanh chóng bị lu mờ khi hạm đội tăng tốc độ tấn công.

Phía trước họ, cách xa hàng nghìn kilomet và nằm ngoài tầm nhìn có thể thể thấy được, Quân đoàn Alpha cũng làm như vậy. Các chiến hạm của họ cũng khổng lồ y như thế, trang bị đầy đủ vũ khí có khả năng hủy diệt gần như phi lý. Một số khí tài được trang trí bằng các biểu tượng mới của quân đoàn- được viền bằng đá sapphire và ngọc lục bảo, biểu tượng của con quái vật hydra nom thật nổi bật. Những con tàu khác vẫn mang màu sắc của lòng trung thành , được tôn vinh bằng biểu tượng cũ kỹ, Alpha-Omega được gắn trong sợi dây xích. Thật quá hợp cảnh với Quân đoàn XX, cái gì cũng nửa vời, chẳng có gì được hoàn thiện hoàn toàn. Mọi thứ vẫn từ từ được tuôn ra trong dòng chảy của sự biến chuyển.

Bjorn quan sát kẻ thù từ đài chỉ huy của chiến hạm Helridder, nghiên cứu đội hình của chúng, chú ý đến các khuôn mẫu. Hai hạm đội vẫn không thể nhìn thấy nhau qua màn hình quan sát - màn hình của anh là những dữ liệu có độ phân giải kém, nhiễu hạt từ các máy đo tầm xa.

Anh không cảm thấy bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào. Prospero cũng vậy - một nhiệm vụ giống như vô số nhiệm vụ khác mà Bầy sói đã được giao; một việc gì đó cần được thực hiện một cách hiệu quả. Chỉ sau đó, cảm giác buồn tẻ về sự sai trái mới xâm chiếm họ.

Chúng ta đang bị áp đảo, anh nghĩ vậy.

Anh thực hiện những tính toán sơ bộ trong đầu và biết rằng các chiến lược gia trong chiếc soái hạm cũng sẽ đi đến kết luận tương tự. Họ đã biết Quân đoàn Alpha còn sở hữu thêm bao nhiêu con tàu nữa và lực lượng bổ sung đầy chết chóc của chúng có thể được triển khai nhanh chóng như thế nào.

"Chúng ta đang bị áp đảo về quân số ," Godsmote lên tiếng khi đứng ở phía sau một chút, đứng bên cạnh Bjorn trên bệ của đài chỉ huy cùng với những người còn lại trong đàn sói. Hắn ta đang mặc giáp, màu xám bẩn thỉu của nó vấy đầy vết máu và dấu vết giết người theo nghi lễ, và giọng nói của hắn vang lên từ phía sau chiếc mặt nạ tử thần trên chiếc mũ trụ.

"Có vẻ như vậy," Bjorn đồng ý, nghiên cứu các dữ liệu đang truyền đến.

"Liệu có khôn ngoan khi đối đầu trực tiếp với chúng chứ?"

"Chắc chắn là không."

Godsmote càu nhàu. Không có ích gì khi đặt câu hỏi về một quyết định một khi nó đã được đưa ra, và Vua Sói không có tâm trạng lùi bước trong một cuộc chiến khác cho dù họ có bị đánh bầm dập nặng nề đến đâu.

Chúng ta là một lưỡi kiếm đã cùn, Bjorn chán nản nghĩ. Chúng ta đã bị lợi dụng quá nhiều.

Tất cả các Quân đoàn đều chịu thương vong trong cuộc Đại Viễn Chinh, nhưng một số chiến dịch lại đẫm máu hơn những chiến dịch khác. Quân số của Bầy sói chưa bao giờ thuộc hàng cao nhất, một đặc điểm càng trở nên trầm trọng hơn bởi nỗ lực hung hãn của họ nhằm hạn chế tuyển mộ từ Fenris và việc triển khai liên tục - thường là tự bổ nhiệm - tới một số vùng chiến sự gian khổ nhất. Prospero còn làm họ thiệt hại nặng nề hơn, có lẽ nhiều hơn những gì họ thực sự hiểu.

"Tôi tự hỏi liệu chuyện này có trở nên dễ dàng hơn không," Bjorn trầm ngâm.

"Chuyện gì trở nên dễ dàng?" Godsmote hỏi.

"Tiêu diệt một quân đoàn khác. Giết người đồng chủng của mình."

"Chúng ta vẫn chưa tới nước đó."

"Vâng, đúng thế."

Bjorn đã thấy trước mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào: các liên lạc sẽ được truyền từ chiến hạm Hrafnkel đến soái hạm của Quân đoàn Alpha yêu cầu họ rút lui. Không có câu trả lời nào được hồi đáp. Sói Không Gian sẽ không nổ súng cho đến giây phút cuối cùng, cho đến khi đạt được tầm bắn của các pháo Lance chính, đưa ra hết yêu cầu này đến yêu cầu khác. Sau đó việc giết chóc sẽ bắt đầu.

Helrider sẽ đóng vai trò của nó. Nó được chế tạo cho một cuộc tấn công nhanh: nhanh nhẹn và có nhiều vũ khí, thủy thủ đoàn thưa thớt và có rất ít bến đậu để chứa bất cứ thứ gì ngoại trừ nhiên liệu và đạn dược. Toàn bộ các chiến binh quân đoàn trên tàu chỉ có sáu người.

Một bầy sói ít ỏi, nhưng lại được dẫn dắt bởi một tên sát thủ nhanh nhẹn.

"Bọn chúng đang chuyển sang một cuộc tấn công lan rộng," Godsmote lưu ý, liếc nhìn màn hình.

"Kỳ lạ quá phải không?" Bjorn quan sát các xung ánh sáng xanh bò qua màn hình chiến thuật của mình, tiến về phía nhau với sự chậm chạp đáng kinh ngạc - vận tốc bây giờ thật đáng kinh ngạc. "Các cậu biết gì về Quân đoàn Alpha?"

"Không nhiều lắm," Godsmote nói.

"Cậu đã bao giờ nghe nói đến việc chúng tổ chức một cuộc hành quân lớn bằng hạm đội chưa?"

Godsmote tạm dừng. "Tôi có cần phải biết không?"

Bjorn nhún vai. "Tôi chưa bao giờ nghe nói về điều đó. Đó thực sự không phải là những gì bọn chúng được người ta biết đến."

Trong phạm vi mà bất cứ điều gì được biết về Quân đoàn Alpha, nó đều liên quan đến sự tinh vi, lẩn tránh và xâm nhập. Guilliman nổi tiếng là ít nghĩ đến những điều đó. Russ, ít nổi tiếng hơn, cũng suy nghĩ như vậy. Người ta nói rằng họ không muốn găng tay của mình vấy máu.

Khi tin tức đến từ Isstvan V, khi mọi thông tin đã có thời gian để xử lý, một số hành vi phản bội dường như rõ ràng hơn những hành vi phản bội khác.

Những World Eater thì anh có thể hiểu được. Tương tự như vậy là các Iron Warrior và các Death Guard kỳ dị của Mortarion cũng thế.

Nhưng Quân đoàn Alpha. Có điều gì đó về sự thay đổi lòng trung thành của họ làm anh khó chịu. Cảm giác này có vẻ như... không ổn.

"Tại sao họ lại ở đây và làm việc này?" Bjorn hỏi, nói với chính mình cũng như với Godsmote.

Godsmote mỉm cười ảm đạm. "Điều này có vẻ hiển nhiên mà."

Bjorn không cười. Ngay cả trước khi bị con quỷ dữ đánh bay mất bàn tay, anh chưa bao giờ cười nhiều - bây giờ thì còn ít hơn bao giờ hết. Anh biết rằng bầy sói sẽ cười nhạo điều đó, trêu chọc sự nghiêm túc không ngớt của anh, nhưng họ có thể cười bao nhiêu tùy thích.

Đôi khi anh cảm thấy tâm hồn mình nặng trĩu - giống như một cái đe đặt trên ngực mình. Anh ngồi ở rìa vòng tròn bếp lửa trong khi những người khác ca hát hoặc ngâm thơ, lắng nghe nhưng không nói gì. Trong một thời gian dài, anh đã không hình dung mình sẽ trở thành một phần không thể thiếu của Quân đoàn, chỉ là một trong những thành phần bên lề của nó, số phận của anh là sẽ chết trong một chiến dịch đẫm máu nào đó ở thế giới này hay thế giới khác.

Bây giờ cảm giác đó đã rời bỏ anh. Kỳ lạ thay, ngay khi mọi thứ thay đổi, khao khát rút lui ủ rũ trước đây của anh đã giảm đi, thay vào đó là một thứ khác. Sau một thời gian dài sống bên lề, Prospero đã bắt đầu hút anh vào trái tim của Rout. Vị Primarch giờ đã biết đến danh tiếng của anh. Các câu chuyện sử thi đã đề cập đến anh, đảm bảo một sự hiện diện bất tử trong đại sảnh dài lạnh lẽo của Aett. Cảm giác như thể trọng tâm đã dịch chuyển, kéo anh lại gần vòng tay man rợ của một Quân đoàn có tính khí luôn trái ngược hẳn với anh.

"Điều này không hiển nhiên," Bjorn nói. "Không phải với tôi. Có những điều bí ẩn ở đây."

Bóng đèn trên đài chỉ huy bắt đầu hạ độ sáng xuống. Từ đâu đó phía dưới một tiếng chuông cảnh báo vang lên. Các họng pháo đã được đưa vào vị trí, các giải pháp khai hỏa đang được tính toán.

Xa xa phía trước, thành một đường mảnh ở tận rìa tầm nhìn, những tia sáng đầu tiên từ vị trí của hạm đội địch len lỏi vào màn hình quan sát, giống như một chuỗi ngọc treo trên khoảng không.

"Chà, có thể vậy," Godsmote thở ra, giọng hắn ta nặng nề vì thích thú. "Nhưng bọn chúng đã đến đây rồi, và đối với tôi, tôi chỉ mong muốn khám phá xem bọn chúng sẽ chết như thế nào."

******

Yesugei nghiêng người đến gần cửa sổ hơn và quan sát vùng thảo nguyên Chogoris chìm vào một vùng mờ nhạt. Trong một lúc sau khi cất cánh, ông đã có thể nhìn thấy tu viện Khum Karta nằm bên dưới với tất cả vẻ huy hoàng rực rỡ của nó - những tòa tháp cổ của Khitan, sân tập huấn, những khu vườn cây ăn trái đầy mận chín. Những ngọn tháp vàng lấp lánh dưới ánh nắng.

Những lá cờ đuôi nheo đang bị gió thổi bay phấp phới.

Rồi nó biến mất, chìm trong một đám mây xanh nhạt và nâu. Ông nhìn Altak trải dài, trải dài khắp lục địa, nuốt chửng mọi thứ. Chỉ có vài đám mây lướt qua sự trống rỗng, phù du trước sự bao la.

Tất cả các thế giới trông rất giống nhau khi nhìn từ trên không gian. Màu sắc đa dạng, nhưng sự khác biệt thực sự đều ẩn giấu trong các chi tiết trên mặt đất - mùi hương, cảm giác về trọng lực, mùi vị của gió. Yesugei đã đi qua hàng trăm thế giới khác nhau và không có thế giới nào thực sự giống với thế giới nào. Nhân loại đã trải rộng khắp các môi trường sống rộng lớn đến kinh ngạc, chinh phục từng môi trường sống bằng sự kiên nhẫn và khéo léo không ngừng nghỉ, theo ông, đó là đặc điểm của giống loài của ông.

Chẳng bao lâu nữa, Chogoris sẽ không còn trông khác biệt với bất kỳ hành tinh nào khác - một quả cầu trống rỗng treo trong khoảng trống đồng nhất của chân không được chiếu sáng bởi các vì sao, sự độc đáo của nó biến mất đi.

Yesugei quay đi khỏi khung cửa sổ quan sát ở mạn trái và ngồi lại vào ghế. Ông không bao giờ thích rời khỏi thế giới quê nhà. Trước khi Chủ Nhân Của Nhân Loại đến và mang theo cuộc Đại Viễn Chinh tới cho họ, Yesugei đã khá hài lòng với những giới hạn mà một thế giới duy nhất đặt ra cho họ. Họ có kẻ thù để chiến đấu, một vương quốc để trú thân, con mồi để săn lùng; ông chưa bao giờ muốn nhiều hơn thế. Cả Đại Hãn cũng vậy.

Ông nhớ có lần đã nói chuyện với ngài ấy khi trăng đang lên, hồi xưa khi Khum Karta có kích thước bằng một phần mười bây giờ và được xây bằng đá nhuốm đỏ thay vì được gia cố bằng bê tông đá và thép.

"Chúng ta sẽ làm gì khi tất cả kẻ thù đã bị chinh phục?" Yesugei hỏi, cảm thấy làn gió hoàng hôn ấm áp phả vào da mình.

Đại Hãn đứng trên lan can, thân hình thon dài kiêu hãnh dưới ánh trăng đang buông xuống. Vào thời điểm đó, ngài ấy là chủ nhân của toàn bộ lục địa, bá chủ đã chinh phục các hãn quốc Khin-zan, Qo, Khitan, Nyomen và hàng trăm quốc gia khác.

"Hãy để họ ra đi tự do thêm lần nữa," ngài ấy bình tĩnh nói. Ngài uốn cong những ngón tay của mình trên lan can màu đỏ. "Ta không có mong muốn trở thành chủ nhân của họ."

Yesugei cười lớn. "Vậy thì tại sao lại cần phải đi chinh phục?"

"Bởi vì chúng ta phải làm vậy." Đại Hãn nhìn lên trời. Có lẽ ngài biết điều gì sắp đến, sự xuất hiện sẽ thay đổi mọi thứ. "Chúng ta đi săn vì chúng ta là thợ săn." Vẻ mặt ngài trở nên chua chát. "Không có ích gì khi nói rằng: Thế là hết, đây là kết thúc, ta đã đạt được những gì mình mong muốn. Thế giới sẽ không đứng yên xung quanh ta. Chúng ta phải bước đi cùng với nó, nếu không chúng ta sẽ bị nó cuốn đi."

Yesugei ngước nhìn vị chủ nhân của mình. Thân hình của Đại Hãn chưa bao giờ mất đi sức mạnh gây ấn tượng của nó. Mọi thứ về ngài đều có sự đòi hỏi khắt khe. Một số người của quân đoàn đã gọi ngài là khan tengri, tương đương với việc được ban tặng thần tính. Yesugei không thể trách họ được. Tất cả họ đều đã thấy khả năng của ngài ấy.

"Tôi không biết liệu mình có nên tin điều đó không," Yesugei nhẹ nhàng nói. "Ngài cai trị vùng đất này từ đây cho đến đại dương. Ngài sẽ không từ bỏ nó."

Đại Hãn hướng mắt về Yesugei. Đôi mắt đó không bao giờ mất đi sức mạnh khủng khiếp. Yesugei nhớ lại lần đầu tiên ông nhìn thấy chúng, ông đã từng phải nằm dưỡng sức trên một chiếc giường được sưởi ấm bằng lửa sau khi sức mạnh bẩm sinh của ngài ấy gần như giết chết ông. Chúng giống như đôi mắt của thần thánh - sâu thẳm, luôn dò xét một cách vô thức. Sự tàn nhẫn không có lòng thương xót.

"Ta sẽ làm vậy, một ngày nào đó," Đại Hãn nhẹ nhàng nói. "Ngươi có biết ta sợ gì không, Targutai?"

"Ngài không sợ hãi điều gì cả."

"Chỉ có dã thú mới không sợ hãi."

Yesugei mỉm cười. "Vậy thì ngài sợ hãi sự già yếu."

Đại Hãn gật đầu. "Ngươi hiểu rõ ta đấy, Zadyin arga." Ngài nhìn lại vùng thảo nguyên. "Sự suy đồi là kẻ thù. Mọi tên hoàng đế mà chúng ta phế truất đều béo phệ. Bọn chúng đã đạt đến giới hạn quyền lực của mình và ngồi vững trên ngai vàng, hài lòng với những gì mình đã làm khi còn xung sức. Vào thời điểm chúng ta đến chinh phục chúng, bọn chúng gần như không thể nhấc nổi thanh kiếm Tulwar."

"Ngài sẽ không béo lên đâu," Yesugei quan sát. "Tôi không nghĩ là ngài có khả năng đó."

Đại Hãn nhún vai. "Cơ thể của ta có lẽ là không, thế còn tâm trí của ta?" Ngài dường như rùng mình, không phải vì lạnh - trời vẫn còn ấm - mà là vì ngài đã đứng bất động quá lâu. Yesugei đã nhận thấy điều này trước đây: Ngài cần phải di chuyển, bước xuống khỏi yên ngựa và đuổi theo thứ gì đó. "Có một lời nói dối không thể nào tha thứ được. Đó là lời nói dối nói rằng: Đây đã là kết thúc, ngươi đã là nhà chinh phục, ngươi đã đạt được nó và bây giờ tất cả những gì còn lại là xây lên những bức tường thành cao hơn và ẩn náu đằng sau chúng. Bây giờ, lời nói dối đó đang nói rằng thế giới này đã an toàn."

Đại Hãn lắc đầu. "Tất cả các hoàng đế đều là kẻ dối trá, Targutai à. Sự an toàn." Ngài nhổ nước bọt qua lan can. "Không còn từ ngữ nào xấu xa hơn ba chữ "sự an toàn."

Cuộc đàm đạo đó đã cách đây hơn một trăm bốn mươi năm. Tất nhiên kể từ đó mọi thứ đã thay đổi, nhưng Yesugei chưa bao giờ quên điều đó. Đôi khi ông tự hỏi liệu mình có thể hỏi lại Đại Hãn về điều đó hay không, xem liệu ngài có sửa đổi quan điểm của mình hay không. Ông nghi ngờ điều đó: tâm trạng và tính khí nóng nảy của Đại Hãn dường như đã thiêu cháy ông, giống như dấu ấn Talskar trên má trái của ông vậy.

Tàu đổ bộ đã gần đến đích và quay vòng vòng để thực hiện lần hạ cánh cuối cùng. Khi trạm vũ trụ lướt qua các khung cửa sổ, Yesugei thoáng nhìn thấy phương tiện vận tải mà ông đã trưng dụng: chiếc khinh hạm của quân đoàn - Sickle Moon, với hình tàu mang hình của một ngọn giáo đứng sừng sững, nổi bật nhờ màu sơn trắng và đường viền màu đỏ vàng. Biểu tượng tia sét đánh xuống, biểu tượng của các Đại Hãn trong suốt một ngàn năm qua, được sơn vẽ đầy kiêu hãnh dọc theo hai bên sườn phía trước con tàu.

Nó trông có vẻ nhanh nhẹn. Điều đó rất tốt - nó cần phải như vậy.

Tàu đổ bộ lao về phía nhà chứa máy bay phía sau con Khinh Hạm, được dẫn hướng bởi hai dãy bóng đèn lumen nhấp nháy. Sau khi đáp vào bên trong, Yesugei cựa mình, đứng dậy và bước xuống đoạn đường dốc thả quân. Ông dành một chút thời gian để vuốt phẳng áo choàng và tóm lấy cây trượng trước khi bước ra nhà chứa máy bay - vẻ bề ngoài rất quan trọng, và bất chấp mọi chuyện đã xảy ra, quân đoàn vẫn sử dụng các Stormseer của mình.

Những cánh cửa bên ngoài của tàu đổ bộ rít lên khi mở ra. Nhà chứa máy bay được thắp sáng rực rỡ như thường lệ trên các chiến hạm của Quân đoàn V. Mọi bề mặt đều được đánh bóng loáng, lấp lánh nhẹ nhàng dưới các bóng đèn lumen treo cao. Bên trong có mùi thép đánh bóng, dầu máy và falang, hương trầm nghi lễ của người Khitan. Hai hàng của các chiến binh White Scar đứng nghiêm ở hai bên đoạn đường thả quân, chắp tay trước ngực theo nghi thức đón khách.

"Họ vẫn tôn trọng chúng ta, ngay cả sau tất cả những điều ngu ngốc này," Yesugei nghĩ vậy khi bước xuống. Ông thấy việc thể hiện sự tôn trọng thật cảm động. "Ta thấy hân hoan khi thuộc về một Quân đoàn như thế này."

Vị chỉ huy của con chiến hạm cúi đầu khi Yesugei đến gần.

"Chào mừng ngài, Zadyin arga," ông ta nói. "Ngài đã tôn vinh chúng tôi bằng sự hiện diện của mình."

Yesugei lần lượt cúi đầu. "Ta đã làm các ngươi bị rút ra khỏi các nhiệm vụ quan trọng."

"Ngài đã cứu chúng tôi khỏi sự tẻ nhạt. Chúng tôi rất vui khi có ngài."

Hai người cùng nhau đi về phía lối ra của nhà chứa máy bay. Phía sau họ, những servitor bắt đầu dỡ hàng xuống tàu, kéo các thùng hàng trọng lực ra khỏi khoang chở hàng.

"Vậy ngươi có thể đưa ta đến hệ sao Chondax được không?" Yesugei hỏi.

Vị chỉ huy đưa ra một cử chỉ không rõ ràng. "Chúng tôi sẽ cố gắng, nhưng ngài biết đấy, về những cơn bão. Các Hoa Tiêu nói rằng họ không thể hứa chắc điều gì cả."

"Đã bao giờ một Hoa Tiêu nói gì đó khác đi chưa?"

"Điều đó thì đúng."

"Và bây giờ ngươi đã có ta ở bên cạnh," Yesugei nói thêm. "Đã lâu rồi ta mới được nhìn ra phía sau chiếc mặt nạ thiên đường."

"Đây là một con chiến hạm tốt," vị chỉ huy nói chắc nịch. "Một con tàu hài hòa cân đối. Hai mươi lần tham gia các trận đánh lớn kể từ lần ra khơi đầu tiên và nó vẫn hài hòa."

Câu này nghe thật yên tâm. Các thuyền trưởng người Chogoris đã mang theo tất cả các loại khái niệm huyền bí vào khoảng không kể từ bước nhảy vọt đột ngột và mang tính cưỡng ép của họ trong tiến bộ công nghệ, đồng thời những tư tưởng cổ xưa về sự hài hòa và cân bằng vẫn có giá trị rất lớn.

Họ đến đầu kia của nhà chứa máy bay và Yesugei dừng lại trước một cánh cửa đôi. "Tên ngươi là gì, chỉ huy?" ông hỏi.

"Lushan."

"Người Khitan?"

"Vâng, từ Xiam."

"Ngay từ đầu, Lushan, giữa chúng ta đừng có bí mật gì cả. Sự hỗn loạn này không phải là tự nhiên. Ta không hiểu nguồn gốc của nó, nhưng nó làm cho những vì sao của chúng ta trở nên câm điếc, nó làm cho thiên hà câm lặng và nó có dấu ấn của các Primarch. Chống lại nó chắc chắn sẽ nguy hiểm. Ta nói điều này chỉ để ngươi biết thôi."

"Tất cả chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng," Lushan nói, trông hoàn toàn không bận tâm. "Chúng ta có thể tiến tới điểm nhảy theo lệnh của ngài ."

"Tốt," Yesugei nói và ra hiệu mở cửa. "Vậy thì hãy làm như vậy ngay bây giờ. Những giấc mơ mà ta đang trải qua chỉ toàn rắc rối - cho đến khi ta đoàn tụ với Khả Hãn, ta sợ chúng sẽ trở nên tồi tệ hơn." Ông nhìn người chỉ huy một cách mệt mỏi. "Và sẽ thật tuyệt nếu được ngủ một giấc ngon lành."

******

Torghun sải bước về phía boong chỉ huy của Starspear. Anh thấy tò mò. Việc Jemulan triệu tập các Khan lại với nhau là điều không bình thường. Noyankhan thích điều hành thái ấp của mình theo phong cách Chogoris: kiểm soát lỏng lẻo từ trung tâm, quyền tự chủ tối đa được mở rộng cho các hội anh em khác nhau. Tuy nhiên, giờ đây, mệnh lệnh đã được ban hành và các tư lệnh của anh đang gấp rút tuân thủ. Những người đóng quân trên các tàu khác đã đi tàu con thoi tới chiến hạm Starspear; một số vẫn nằm ở các khu vực xa xôi của cụm sao đã được sắp xếp để có mặt bằng ba chiều an toàn.

"Ngài nghĩ sao?" Manju, trung úy của anh hỏi khi đi bên cạnh anh. Khuôn mặt hắn ta có nước da sáng và được bao bọc bởi mái tóc vàng, nhăn nheo vì sự bất an. Đó là một khuôn mặt trẻ trung rõ rệt đối với một Space Marine, vết sẹo của Quân đoàn trên đó trông lạc lõng một cách kỳ lạ.

"Ta không có ý kiến gì hết," Torghun nói. Anh đã nghe tin đồn rằng bức màn thiên văn đang bắt đầu rạn nứt, rằng một số thông điệp cuối cùng cũng bắt đầu được truyền đi, mặc dù chẳng có gì đủ chắc chắn để đặt niềm tin vào.

"Nhiệm vụ mới?" Manju đưa ra lời đề nghị, giọng điệu của hắn làm mất đi hy vọng của chính hắn. "Bây giờ đã đến lúc rồi."

Như thường lệ, cấu trúc Quân đoàn rải rác của White Scars khiến việc phối hợp tác chiến trở nên khó khăn - nhiều hội anh em vẫn đang tham gia vào những nhiệm vụ cuối cùng của cuộc thanh trừng bọn xenos ở những vùng đất xa xôi. Những người khác thì ở lại trên tàu của họ trong nhiều tuần, lơ lửng trên quỹ đạo của Thế giới Trắng mà không làm gì khác ngoài việc luyện tập kiếm thuật trong lồng huấn luyện cho đến khi có lệnh mới từ soái hạm Swordstorm.

Người Chogoris có vẻ đủ hạnh phúc với điều đó. Họ đã quen với bản tính khó hiểu của ngài Primarch, và cách ra quyết định bốc đồng của ngài ấy. Những người Terran phải chịu khó hơn, ít nhất là những người đã không chấp nhận các phương pháp chỉ huy và kiểm soát rối rắm đã có từ lâu của quân đoàn.

"Tôi nghĩ họ đã cải thiện mọi thứ," Manju nói. "Cái người Terran mà họ mang đến."

"Bà ấy chỉ là một người phụ nữ," Torghun nói, mỉm cười gượng gạo. "Bà ấy không thể thay đổi tất cả."

Họ đi từ các hành lang vào một phòng chờ rộng rãi có mái vòm cao bằng pha lê lấp lánh. Các nhân viên của hạm đội hối hả băng qua sàn tàu, tay nắm chặt các bảng dữ liệu, bước tránh xa những con servitor giống như các máy bay không người lái trên đường đi của họ. Trên bức tường phía xa là một tia sét của Quân đoàn được khảm bằng thạch cao và đá phiến. Biểu tượng của Đại Quân Trái Đất đứng cạnh nó, một đỉnh núi cách điệu được mô phỏng theo những gì Torghun đã được nghe kể, trên Temudan, một trong những đỉnh núi linh thiêng của thế giới quê hương của quân đoàn.

Bên dưới các biểu tượng đó là những cánh cửa bọc thép khổng lồ bằng adamantium dẫn vào phòng tiếp kiến của Jemulan. Hai chiến binh của đội cận vệ Keshig của ông ta đứng ở hai bên lối vào mang theo những thanh đại đao hạng nặng. Khuôn mặt của họ ẩn sau những tấm lưới vox dốc nghiêng của bộ giáp năng lượng Mark III, những chiếc mũ trụ có bờm bằng lông ngựa nhuộm đen.

Những Khan khác được triệu tập đang tìm đường đến căn phòng bên kia. Những tấm giáp vai của họ mang biểu tượng của hội anh em của họ: một mũi tên hai đầu, một con chim ưng, một bầu trời lúc bình minh. Khi nhìn thấy cái cuối cùng - mặt trời vàng với những tia sáng như ngọn giáo - đôi mắt của Torghun đã bắt gặp ánh mắt của Hibou.

Torghun gật đầu nhẹ chào hỏi. Hibou cũng làm như vậy.

Khi họ đã đi qua, cánh cửa bọc thép đóng lại phía sau họ. Căn phòng lấp lánh dưới những bức tường trắng phản chiếu. Những bóng đèn lumen đựng trong những lồng bằng đồng lơ lửng trên đầu. Có lẽ có khoảng bảy mươi chiến binh White Scar đang đứng trên sàn lát gạch, mặc dù có một số chỉ là hình dáng lập lòe với hào quang tanh tách của những hình chiếu ba chiều. Một tiếng thì thầm nhỏ của cuộc thảo luận đầy mong đợi lan truyền khắp cuộc tụ họp.

Jemulan là người cuối cùng bước vào phòng cuối cùng và bước lên bục ở phía cuối. Vị Noyan-khan bây giờ có một sự hiện diện uy nghiêm giống như khi ông chủ trì Lễ thăng thiên của Torghun. Nhiều thập kỷ trôi qua chỉ làm khuôn mặt hốc hác, sắc sảo của ông ta trở nên cứng cỏi hơn, khiến vết sẹo ngoằn ngoèo trên mặt ông ngày càng trắng hơn. Bộ chiến giáp của ông rất cổ xưa, được bảo trì một cách tôn kính nhưng vẫn mang theo những vết cháy xém, sứt mẻ và vết lõm đáng trân trọng.

"Các anh em," ông nói, quay mặt về phía đám đông và cúi chào chiếu lệ. Khuôn mặt ông trông hốc hác. "Ta chân thành cảm ơn các anh em vì đã tham dự khi được thông báo như vậy. Ta biết anh em đang siêng năng chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo của cuộc Viễn Chinh, dù đó có thể là đi tới bất cứ nơi đâu."

Torghun và Manju liếc nhìn nhau. Jemulan nghe có vẻ kiệt sức, như thể mới vừa trải qua trận chiến. Giọng nói của ông ta, lần đầu tiên Torghun nghe thấy như vậy, đã cho thấy tuổi tác của người chiến binh già nua.

"Ta sẽ không triệu tập các anh em tới đây nếu điều đó không có tầm quan trọng đặc biệt," Jemulan tiếp tục, quét đôi mắt mệt mỏi của mình qua tất cả họ. "Ta ước gì tin tức mình sắp đưa ra sẽ tin đẹp hơn. Ta ước gì nó không phải..." Ông ấp úng, rồi tự trấn tĩnh lại. "Ta vừa đến từ Swordstorm. Ta đã nói chuyện với Khả Hãn. Ngài ấy muốn ta nói với các anh em rằng ngài ấy tự hào như thế nào về thành tích của mọi người ở đây. Ngài ấy biết các anh em đã đổ bao nhiêu máu. Ngài nói với ta rằng điều đó sẽ được ghi nhớ."

Có chuyện gì đó đã xảy ra, Torghun nghĩ, nheo mắt lại. Ông ấy hầu như không thể tự mình nói ra với chúng ta.

"Như anh em đã biết, các nhà thiên văn đã mất liên lạc với Imperium. Bóng tối bây giờ đã tan đi, dù chỉ một phần. Vì những lý do mà chúng ta không thể hiểu được, các star-speaker trên chiếc hạm lại nhận được những hình ảnh. Các thông dịch viên của chúng ta đã làm việc chăm chỉ để giải mã chúng. Một số hình ảnh vẫn khó phân biệt, nhưng ít nhất chúng ta đã hiểu được chúng."

Jemulan dừng lại, dường như không biết phải nói tiếp như thế nào.

Đây chắc chắn là tin tốt. Chắc rồi. Thế tại sao ông ta lại dè dặt như vậy?

Jemulan nói: "ta khó có thể kể cho các anh em nghe những gì chúng ta đã khám phá ra. Vì không có cách nào để kể rõ ràng nên tôi sẽ nói thẳng ra - Cuộc Đại Viễn Chinh đã bị chia cắt. Sự phản bội. Điều không thể tưởng tượng được đã xảy ra - một vị Primarch đã rơi vào trạng thái điên loạn. Một thế giới nằm trong đống đổ nát và những chiến binh trung thành đã bị tàn sát. Chúng ta không biết có bao nhiêu Quân đoàn tham gia. Chúng ta không biết tại sao điều này lại xảy ra, nhưng chúng ta được yêu cầu can thiệp và rời khỏi hệ sao Chondax."

Lời nói của Jemulan nặng như thỏi chì. Không ai trong số các thính giả của ông ta lên tiếng, không ai đáp lời. Torghun, giống như những người còn lại, đứng chết lặng.

Một sự tê liệt tập thể dường như đang bao trùm căn phòng.

"Khi ta nói chuyện này với anh em , những người khác trong lực lượng viễn chinh cũng đang được thông báo tin này. Mệnh lệnh của chúng ta là tăng tốc độ hội quân và đưa hạm đội trở lại trạng thái chiến đấu. Còn nhiều điều chúng ta chưa biết, nhưng điều này rất rõ ràng - sự dị giáo đã xuất hiện trong các Legiones Astartes. Cách giải quyết duy nhất là nhổ tận gốc nó. Điều này nghĩa là chiến tranh. Điều này có nghĩa là truy lùng những kẻ mà cho đến ngày nay chúng ta vẫn gọi là anh em. Tội lỗi của chúng rất rõ ràng. Chúng là những tên sát nhân. Chúng là những kẻ sát nhân vô tín."

Jemulan phun ra những lời cuối cùng đầy cay đắng. Găng tay của ông siết chặt, cố gắng giữ cho đôi tay vẫn run rẩy vì lòng nhiệt thành.

Đám đông lại bắt đầu xì xào. Cú sốc ban đầu của họ nhường chỗ cho sự tò mò khủng khiếp - nhu cầu cơ bản của con người là được giải đáp các câu hỏi, để biết mọi chi tiết chuyện gì đã xảy ra. Một số bản năng đã không bị dập tắt bởi sự khắc nghiệt của điều kiện siêu nhân của chúng.

"Là ai?" âm thanh đó vang lên từ sàn tàu- đầu tiên là một nói giọng đơn độc, sau đó là một dàn đồng ca. Torghun gần như mặc nhiên thấy mình tham gia vào tiếng ồn ào, thêm giọng nói của mình vào những người đang phẫn nộ và hoài nghi. "Là quân đoàn nào?"

Jemulan giơ tay lên, làm dịu đi sự náo động. Vẻ mặt ông ta vẫn u ám.

"Đây là những gì chúng ta được biết," ông nói khi căn phòng lại im lặng. "Thế giới quê hương của Thousand Sons đã bị phá hủy, toàn bộ Quân đoàn bị tiêu diệt. Magnus Đỏ Thẫm đã bị giết, lưng bị đánh gãy và thành phố của ông ta chỉ còn là đống hoang tàn."

Jemulan có vẻ cũng không tin được điều mình vừa nói.

"Những tin tức này đến từ chính ngài Warmaster, mang dấu hiệu chắc chắn của ngài ấy," ông nói. "Chúng là những bức thư được xác thực đầu tiên mà chúng ta nhận được kể từ khi tấm màn che phủ xuống, và mặc dù vẫn còn nhiều điều cần xác định, nhưng ít nhất bây giờ chúng ta đã được một cái tên."

Khuôn mặt đen tối của Jemulan quét qua căn phòng, tràn ngập cơn thịnh nộ thuần túy - cơn thịnh nộ của một người bị đồng đội phản bội.

"Chỉ có cái chết là đang chờ đợi kẻ phản bội". Ông ta tuyên bố: "Điều đó cũng sẽ xảy ra với Leman Russ, kẻ phản bội và cũng là tên dị giáo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro