Chương 6 - Vị vua đỏ thẫm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sự oán giận

Đột nhập

Vị vua đỏ thẫm

Phía trên tinh cầu Chondax đã được thanh trừng hoàn toàn, bóng tối của không gian đang bắt đầu rạn nứt. Hết chiến hạm này đến chiến hạm khác đốt cháy động cơ của chúng để tiền gần các điểm nhảy, lướt đến dừng lại trên quỹ đạo tầm cao phía trên Thế giới Trắng, mỗi chiếc đều không tì vết như hành tinh bên dưới.

Trung tâm của cuộc hội quân nằm trên chiếc Swordstorm, được trang trí công phu như những cung điện cũ của các hoàng đế Khitan. Thân tàu của nó phồng lên với các cuộn dây động cơ đã được sửa đổi khiến nó trở thành con tàu nhanh nhất trong nhiều hạm đội chiến đấu của Imperium. Giống như tất cả khí tài của White Scars, nó được giữ trong tình trạng không tì vết, được cọ rửa và làm sạch bởi đội quân crawler-cherubim cho đến khi nó tỏa sáng như một viên ngọc quý trong khoảng không êm mượt như nhung.

Ngoài vành đai hộ tống của nó đang chờ đợi các tàu tuần dương khác - Tchin-Zar, Lance of Heaven, Qo-Fian, mỗi chiếc có sự tham gia của một đàn tàu nhỏ hơn. Các lực lượng đặc nhiệm khác của Quân đoàn V đã trải rộng khắp thiên hà thành các nhóm quân rải rác, nhưng chỉ ở đây trên Chondax, sức mạnh cốt lõi của Quân đoàn mới được tập hợp, và đây thực sự là một cảnh tượng đáng gờm.

Cố gắng xem xét đội hình hạm đội đang hình thành nhanh chóng, Ilya vội vã đi xuống hành lang dọc theo cột sống của Swordstorm, hướng từ phòng tác chiến chính tới đài chỉ huy và phòng chiến lược. Halji sải bước dễ dàng bên cạnh bà, hòa nhịp với tốc độ điên cuồng của bà bằng những bước đi nhẹ nhàng, nhàn nhã.

"Chúng ta có tin tức gì về Uzan không?" bà hét vào hạt vox của mình. "Còn Kaljian thì sao?"

Phản hồi được gửi lại theo từng đợt bị trì hoãn. Các sĩ quan liên lạc của bà đã khá hơn nhiều, nhưng họ vẫn gặp khó khăn trong việc quản lý số khí tài đang ngổn ngang của quân đoàn.

"Kaljian đang đến," cuối cùng cũng có câu trả lời. "Chưa có gì từ Uzan hay Hawkstar. Chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Ilya thốt ra một câu chửi thề cổ xưa bằng tiếng Terran, và Halji cười khúc khích.

"Bà đã làm rất tốt," hắn ta nói một cách hài lòng. "Tôi nghĩ ngài Khả Hãn sẽ hài lòng."

"Ngài ấy chưa bao giờ thấy hài lòng cả," Ilya lẩm bẩm. "Mọi thứ phải nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn. Đó là tất cả những gì ngài ấy nghĩ là quan trọng, nhưng việc triển khai còn cần nhiều thứ hơn là tốc độ."

"Có nữa à?" Halji hỏi với vẻ thích thú.

"Có thêm thông tin gì về chuyện này không?" Ilya hỏi. "Tôi thực sự có thể tận dụng nó."

Khuôn mặt u tối của Halji tỏ ra hối lỗi. "Bà cũng biết nhiều như tôi đang biết vậy, szu. Một số hành động phản bội đã được thực hiện. Tôi đã nghe nói về những con sói Fenris, điều này, nếu thành thật mà nói, không làm tôi thấy ngạc nhiên."

Ilya dừng bước một phút. Bà cảm thấy hơi choáng váng - vài giờ qua là một loạt các mệnh lệnh và mệnh lệnh đính chính được gửi tới không ngừng nghỉ. Phía trước bà có thể nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng khi thủy thủ đoàn vội vã đến trạm làm việc của họ.

"Có chuyện gì giữa các anh và lũ Sói vậy?" bà hỏi. "Mỗi khi bọn họ được nhắc tên đến, là anh đều im lặng."

Halji ném cho bà một cái nhìn cảnh giác.

"Tôi nghiêm túc đấy," Ilya nói.

"Đối với tôi à? Không có vấn đề gì cả," Halji nói một cách thờ ơ. "Danh tiếng của họ đi trước họ."

"Còn nhiều điều hơn thế nữa."

Halji dừng lại. "Tôi không chắc có dễ giải thích theo cách mà bà có thể hiểu được hay không."

"Cứ thử xem," Ilya gắt gỏng. "Tôi đã sống với các anh đủ lâu rồi."

"Tất cả các Quân đoàn đều có danh tiếng," Halji lúng túng nói. "Một số... chồng lấn lên nhau. Bầy sói tự hào về điều đó. Chúng tôi gặp khó khăn trong quá khứ vì những điều đó. Những người khác cho rằng hai quân đoàn này khá giống nhau. Họ nhìn thấy những dấu vết của các nghi lễ, những vết sẹo và đưa ra phán xét." Halji nhăn mặt khi nói, như thể anh ta xấu hổ về tất cả những điều đó. "Chúng tôi không phải là những kẻ man rợ. Chúng tôi không muốn bị coi là những kẻ man rợ."

Ilya cười lớn. "Anh đang...ghen tị hay chăng?"

Halji trông có vẻ bị tổn thương. "Đó không phải là điều tôi muốn nói."

"Đó chính là ý của anh," Ilya mỉm cười, lắc đầu thích thú. Những Scar vẫn có khả năng làm bà thấy ngạc nhiên. "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều này, đã là cỗ máy giết người hoàn hảo của Hoàng đế, và các anh vẫn có lòng ghen tị."

Halji quay lưng lại với bà và bắt đầu bước đi, trông có vẻ cáu kỉnh. "Tôi đã nói rồi, khó giải thích lắm."

"Anh đã giải thích rất hoàn hảo rồi đấy," Ilya nói, chạy nước rút để theo kịp anh ta. "Nhưng điều khiến tôi lo lắng là điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nếu họ phạm tội gì đó, các anh sẽ làm gì? Đuổi theo họ à? Anh đã nói đúng một điều - bọn họ có danh tiếng."

Sau đó Halji dừng lại và quay sang bà. Vẻ mặt của anh ta trở nên u ám khác thường, giống như mặt trời đang ló dạng sau đám mây. "Hãy nghe tôi," anh ta nói giọng chắc nịch. "Bọn tôi có thể không phải là "Đao Phủ" hay "kẻ ăn thịt thế giới" hay "người hoàn hảo", nhưng bọn tôi là chính mình. Bọn tôi chưa bao giờ đòi hỏi sự tôn trọng từ bất kỳ ai, và nếu họ không biết gì về bọn tôi thì đó là sự thiệt thòi của họ, bởi vì bọn tôi biết rõ về họ. Bọn tôi nhanh hơn - bọn tôi di chuyển nhanh hơn, giết nhanh hơn. Họ là những người anh em, nhưng nếu Russ phạm tội thì Khả Hãn sẽ đánh đuổi ông ta như một con chó ghẻ. Bà đã bao giờ xem ngài Primarch của chúng tôi chiến đấu chưa? Đó là sự hoàn hảo."

Ilya giật mình nhìn lại anh ta. Halji gần như chưa bao giờ cao giọng, nhưng bây giờ, giọng anh ta đang run lên vì sự nhiệt thành.

Bà nghĩ, họ rất phẫn nộ với sự coi thường này, nhưng họ sẽ không thay đổi. Nhưng mà, tại sao họ nên làm vậy nhỉ?

Bà cúi đầu xin lỗi. "Tôi không nói chuyện nghiêm túc đâu, Halji. Tôi đã xúc phạm anh. Tôi xin lỗi."

Halji lắc đầu với làn da ngăm đen một cách thô bạo. "Lỗi là của tôi. Tôi không nên gây rắc rối vì chuyện này đó."

Ilya ngước lên nhìn anh ta đang trầm tư. Những dấu hiệu và hình xăm từng có vẻ xa lạ với bà - những dấu ấn của bộ lạc, những dấu vết lởm chởm của hội anh em - giờ đây đã trở thành một phần cuộc sống của chính bà. Nếu bà ở lại Quân đoàn lâu hơn thì bà thậm chí có thể hiểu được suy nghĩ của họ. Chỉ còn một chút nữa thôi, bà sẽ bắt đầu chia sẻ nỗi bất bình của họ.

"Vậy nó sẽ đi đến mức đó à?" lần này bà hỏi một cách nghiêm túc. "Liệu Đại Hãn có đối đầu với Sói không?"

Halji lại bắt đầu bước đi. "Lòng trung thành rất quan trọng," anh ta nói thẳng thừng. "Nếu như Warmaster đã ra lệnh, sao ngài ấy có thể không làm chứ?"

******

Soái Hạm Hrafnkel đắm mình trong dòng hỏa lực đang lao tới, xoay tròn giữa đám mây im lặng gồm những tia las và vệt ngư lôi. Những khẩu pháo hùng mạnh vẫn bắn trả những loạt đạn, thắp sáng hai bên sườn bằng thép của nó trong những tia sáng rực rỡ bất ngờ. Xác của hàng tá con tàu quay quanh nó như những mặt trăng quanh xung quanh một hành tinh, những con tàu đã bị moi ruột bởi những vụ nổ lớn đã kết liễu chúng.

Chiếc soái hạm lúc này đang rút lui về phía trung tâm bị bao vây của hạm đội Space Wolves, những tàu hộ tống của nó đã tan tành và những tấm khiên của nó chỉ còn đang nhấp nháy. Một cuộc đột kích vào trung tâm của chiến trường đã hành hạ một cách tàn bạo hình dáng tráng lệ của nó, bất chấp sự tàn sát mà nó đã gây ra trên đường tiến vào.

Nó bị cô lập, mất vị trí, bị lộ diện. Những chiến hạm của Quân đoàn Alpha đã chịu đựng được đòn tấn công ban đầu giờ đang bắn trả theo các loạt đạn có tổ chức ở tầm xa và tấn công con dã thú đang bị tê liệt bằng những đòn tấn công của pháo Lance.

Bjorn theo dõi cuộc tàn sát qua màn hình trên đài chỉ huy chiếc Helridder. Mỗi cú va chạm lên phần thân tàu bị vỡ của chiếc soái hạm đều giống như một cú đánh vào chính trái tim anh. Anh đã chứng kiến những quả ngư lôi đổ bộ được thả ra, giống như chúng đã được dùng để đổ bộ lên chiếc tàu khu trục cỡ nhỏ của anh. Kỹ năng của Quân đoàn Alpha với những thứ chết tiệt đó thật phi thường.

"Đưa chúng ta lại gần hơn, thuyền trưởng," Bjorn ra lệnh.

Helridder không phải là con tàu duy nhất lao về phía soái hạm Hrafnkel đang bị tê liệt - tàu tấn công của cả hai hạm đội đều ngửi thấy mùi máu và đang chạy đua vào vị trí. Các chiến hạm của Quân đoàn Alpha lao tới từng đợt, tăng cường hỏa lực; các chiến hạm của bầy sói phản ứng với sự tuyệt vọng ngày càng tăng, ném cái thân tàu vốn đã hư hỏng của họ vào đường đi lụi tàn của các loạt đạn bắn chặn.

"Chúng ta sẽ không trụ được lâu trong chuyện này," thuyền trưởng trả lời. Giọng nói của ông ta không hề tỏ ra sợ hãi mà chỉ thẳng thắn cởi mở với sự thật.

"Điều đó có thể thông cảm được. Tình trạng của Hrafnkel thế nào rồi?"

"Lá chắn hư không đã bị hỏng, tuy nhiên nó vẫn còn động cơ và các pháo Lance. Chúng tôi đã ghi nhận được các cú va chạm lặp đi lặp lại của việc đổ bộ lên tàu."

Bjorn nhìn ra hàng ngũ chiến hạm quân đoàn Alpha đang tiến tới, hầu hết trong số đó đều áp đảo Helridder một cách khó chịu. Con tàu của anh có thể thu hút một số hỏa lực từ chiếc soái hạm trong một thời gian ngắn, nhưng anh ta đoán rằng đó sẽ là một khoảng thời gian hoãn thi hành án ngắn ngủi đến đau đớn.

"Bọn chúng đã đổ bộ được hàng trăm quả ngư lôi," Godsmote quan sát, nhìn vào các chỉ số cảm biến truyền đến từ chiếc soái hạm.

Bjorn gật đầu. "Đó là cuộc chiến mà chúng ta cần phải tham gia." Anh liếm lưỡi dọc theo răng nanh, cảm thấy vị axit thoang thoảng. "Đây dường như là ngày dành cho các quả ngư lôi. Đã đến lúc cho bọn chúng thấy chúng ta nhắm bắn chuẩn như thế nào."

Anh quay sang thuyền trưởng. "Đợi cho đến khi bọn ta rời tàu, sau đó đưa con tàu này vào tầm bắn của Quân đoàn Alpha và gây sát thương hết sức có thể. Ngươi biết điều đó có nghĩa là gì không?"

Người thuyền trưởng ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt hoa râm của dân Fenris đầy vẻ thách thức.

"Bàn tay của Russ luôn ở bên ngài, thưa ngài."

Bjorn cúi đầu kính cẩn. "Cho đến mùa đông năm sau."

Godsmote, Eunwald, Angvar, Urth và Ferith đã nóng lòng muốn đi - Bjorn có thể cảm nhận được pheromone sát thủ của bọn họ, đậm đà và thú tính như xạ hương săn mồi, và chúng ăn vào mùi của Bjorn. "Đã đến lúc đi săn rồi," anh lên tiếng.

Khoang chứa ngư lôi nằm thấp hơn nhiều so với boong của đài chỉ huy, được bao quanh bởi các vách ngăn dày bằng adamantium và được thắp sáng bằng đèn báo động màu đỏ. Mỗi khoang đổ bộ nằm ở đầu một đường hầm phóng hình tròn được bao quanh bởi những hình khắc chữ rune bảo vệ. Một con tàu lớn hơn sẽ chở hàng đống quả đạn xé thân tàu, hay còn gọi là thanh công phá Caestus, mũi nhọn của chúng có cụm magnamelta và khung gầm của chúng có khả năng chở cả một tiểu đội trong trạng thái chiến đấu, nhưng tàu Helridder chỉ có chủng loại khiêm tốn hơn: mười ống phóng có thân hình mảnh mai, mỗi ống được trang bị một mũi nổ tan chảy ở đằng mũi và vùng va chạm được gia cố. Những quả ngư lôi dài chưa đầy sáu mét này được bọc thép trong bệ phóng và chỉ có đủ chỗ cho một người ngồi duy nhất.

"Địa ngục ơi," Godsmote chửi thề, phóng cái nhìn đầy nghi ngờ vào từng cái ống trông giống như cỗ quan tài của mình.

"Chúng được dẫn hướng tối thiểu sau khi phóng," Bjorn nói, kẹp cây rìu của mình vào phía trước tấm giáp ngực và hạ mình vào quả ngư lôi. "Nếu chúng ta có thể tập hợp lại thì càng tốt. Nếu chúng ta không thể, hãy giết tất cả những gì cậu nhìn thấy."

Cả đàn sói leo vào vị trí và cùm chặt vào nôi của họ. Đèn cảnh báo bắt đầu rung lên giận dữ và người cuối cùng đã bước vào quả ngư lôi. Bjorn nằm ngửa trong khoang chứa của mình, cảm nhận độ rung ngày càng tăng của bộ đẩy của thiết bị.

"Khởi hành bình an nhé," anh nói, ra lệnh chia tay khi cánh cửa quan tài đóng lại trước mặt anh. Những chốt khóa trượt xuống đóng lại tạo thành một loạt tiếng kêu leng keng.

Bjorn nghe thấy tiếng thở của chính mình, nóng hổi và nặng nề trong bóng tối. Anh siết chặt các ngón tay, cảm giác như bị giam cầm.

Vậy ra đây là cảm giác của các Dreadnought đó sao, anh nghĩ bụng. Những kẻ khốn nạn tội nghiệp.

Bộ tên lửa đẩy đằng sau anh kêu lên, nhanh chóng phát ra một tiếng gầm trầm đục. Anh nghe thấy tiếng cửa sập mở ra, theo sau là luồng không khí thoát ra ngoài. Quả ngư lôi run rẩy như một sinh vật sống. Màn hình hiển thị trên mũ của Bjorn, giao tiếp liền mạch với các hệ thống trên tàu, giúp anh đếm ngược.

Chúng ta đi nào!

Quả ngư lôi được phóng qua ống phóng. Bjorn đập mạnh vào dây đai của mình, toàn bộ cơ thể anh ta đập vào vách ngăn phía sau. Anh ta có ấn tượng về tốc độ cực lớn trên đường thẳng trong vài giây, sau đó quỹ đạo thay đổi đột ngột khi quả ngư lôi lao xuống và hướng về phía con tàu Hrafnkel khổng lồ đang quay cuồng.

Nghiến răng chống lại lực kéo khủng khiếp, anh quan sát các chỉ số cảm biến đang xé toạc phần bên trong chiếc mũ sắt kêu lạch cạch của mình. Anh nhìn thấy những điểm phát sáng của những quả ngư lôi khác đang lao theo anh, chúng bay xoắn ốc qua những vùng lửa laze đang cháy. Chiếc soái hạm hiện ra với tốc độ kinh hoàng, một khối khổng lồ phát sáng trên nền không gian đen đúa.

Anh chuẩn bị chờ đón cú va chạm, và rồi nó ập đến - một vụ nổ nóng chảy khiến quả ngư lôi rung chuyển, sau đó là một vụ nổ lớn khiến Bjorn văng mạnh vào dây an toàn của mình. Ngay cả khi mặc áo giáp và được bảo vệ bởi lớp vỏ ngoài của ngư lôi, tác động vẫn rất dữ dội, hất anh về phía trước và gần như khiến anh bất tỉnh. Chiếc ống tiếp đất thêm vài mét nữa, rung chuyển khi xuyên qua vỏ thân tàu rắn chắc.

Một giây sau, chốt khóa của ngư lôi rút ra kèm theo tiếng rít. Lắc đầu để xua tan nó, Bjorn đập mạnh vào cơ cấu nhả của lồng kiềm chế. Khoang chứa của anh mở ra, và anh đứng dậy, mở khóa cây rìu và vung nó xung quanh mình.

Các mảnh vỡ được gạt đi, xung quanh cất lên tiếng hú của bầu không khí đang giảm áp suất nhanh chóng. Anh chật vật lao qua vòng xoáy đó, áo giáp của anh kêu rít lên bởi ngọn lửa nóng chảy. Sàn kim loại xung quanh anh bị vặn xoắn do tác động của bom tan chảy - anh phải trèo qua đống đổ nát trước khi tìm được mặt đất chắc chắn hơn, trong khi cố gắng chống lại tiếng gầm và luồng oxy dồn dập. Các bóng đèn Lumen bị vỡ khi anh bước vào, và kính nhìn đêm trên mũ trụ của anh chỉ là một vệt mờ của những chuyển động.

Chỉ một lần vượt qua vách ngăn tiếp theo, anh mới có thể bịt kín một cửa bọc thép phía sau mình và ngăn chặn quá trình giảm áp. Anh đã ở bên trong con soái hạm Hrafnkel, đâu đó ở tầng dưới. Anh kích hoạt trường năng lượng của cây rìu Blódbringer, tràn ngập không gian chật hẹp này với thứ ánh sáng xanh như băng tuyết.

"Báo cáo đi," anh bắn tin vox qua hệ thống liên lạc của bầy sói, chớp mắt triệu hồi chữ rune định vị cho những người khác.

Không có ai hồi đáp: không có bộ định vị, không có phản hồi. Màn hình của anh trông có vẻ bị hỏng - một mê cung phản hồi đan xen và các mục tiêu được xử lý một nửa. Anh đập nửa cây rìu vào một bên mũ sắt, làm rung chuyển các tín hiệu và buộc bốn ổ khóa mục tiêu mới hiện lên trên màn hình.

"Skítja," anh bực bội hét lên, đi dọc hành lang và mở một cánh cửa trượt khác.

Ở phía xa là một kho hàng, trần của nó khuất dần và những bức tường tối tăm cao vút ở hai bên. Những tháp vận chuyển dựng lên theo mọi hướng, được khóa lại với nhau bằng những giàn giáo kim loại khổng lồ. Những dây xích treo trên mái nhà từ những chiếc xe tải chở hàng, bản thân chúng được treo lơ lửng trên đỉnh buồng trên những đường ray kim loại nặng.

Phía trước anh ta, bóng tối bị phá vỡ bởi chớp lửa đầu nòng và tiếng nổ. Những tiếng kêu nghẹn ngào vang vọng dọc theo những lối đi hẹp giữa các tòa tháp, nhanh chóng bị cắt đứt. Anh ngửi thấy mùi quen thuộc của trận chiến: khói thuốc nổ fyceline, máu, nỗi sợ hãi của con người.

Đàn sói của ta đang ở đâu?

Anh bắt đầu chạy xuống hẻm núi, nguyền rủa những thứ rác rưởi đang tràn ngập màn hình chiến thuật của mình. Anh chạy thẳng về phía trước, cuối cùng đột nhập vào một không gian rộng mở phía sau bức tường đầu tiên gồm những chiếc thùng xếp chồng lên nhau. Một máy nâng hàng đang nằm lăn lóc phía trước anh trong một mớ hỗn độn gồm những mảnh kim loại gãy và những mắt xích bị đứt rời, to hơn cả một con Warhound Titan ngay cả khi nó đã bị phá hủy.

Trong một lúc Bjorn không nhìn thấy gì khác - không thi thể, không mục tiêu. Sau đó, tòa tháp bên phải anh nổ tung trong một đống thép nóng cháy. Một chiến binh mặc áo giáp màu xám ngọc trai bay qua boong tàu bằng thép dẻo trước mặt anh, chân tay gãy lìa, cái xác trượt đi rồi dừng lại và để lại một vệt máu dài sau lưng.

Bjorn quay lại, giật mình tự hỏi thứ gì có thể quăng ném được một Space Marine được vũ trang đầy đủ với thái độ khinh miệt như vậy.

Sau đó kẻ thù đã bước ra từ trong bóng tối, và giờ thì anh đã hiểu rõ mọi chuyện.

******

Đại Hãn đứng trong phòng thiền định của riêng mình, căn phòng ở vị trí cao trên những bậc thang của Swordstorm. Trước mặt ông hiện lên một mái vòm pha lê uốn cong nhiều mặt nhìn ra khoảng không phía xa. Ông nhìn những con tàu của mình lơ lửng trong bóng tối, xếp hàng ngay ngắn sẵn sàng hành động, mỗi chiếc đều sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh của ông.

Hàng ngàn linh hồn trên những con tàu đó, cả Space Marine và phàm nhân. Mỗi người đều có khả năng hủy diệt các thế giới; khi đoàn kết lại, sức mạnh của họ gần như không thể tưởng tượng được.

Ông tự hỏi liệu có bao giờ quyền lực lớn đến thế này được tập trung vào một số ít đôi tay như vậy không? Toàn bộ thiên hà được giao phó cho hai- à không, mười tám anh em. Sự nguy hiểm của điều này là rất hiển nhiên.

Khuôn mặt chim ưng kiêu hãnh của Đại Hãn cúi xuống trước tấm giáp che ngực được trang trí công phu.

Cha ta luôn biết trước những rủi ro. Chắc chắn là Người đã biết được. Tại sao bây giờ Người lại im lặng?

Ông quay người bước ra khỏi mái vòm quan sát. Những đồ tạo tác xếp dọc các bức tường xung quanh ông - những khẩu súng bằng đá lửa cổ xưa, những thanh kiếm cong, chiến chùy và những cây kích. Đôi ủng của ông chìm vào một tấm thảm lông dày. Những cuốn sách từ một nghìn thế giới và từ khoảng mười nghìn năm xếp hàng trên những giá sách bằng gỗ cứng được thắp sáng bởi thứ ánh sáng dịu nhẹ của một ngọn lửa thật sự.

Động tác của ông lặng lẽ mà đầy mạnh mẽ, giống như một con hổ báo đang rình mồi trong cũi sắt. Chiếc áo choàng của ông gợn sóng đến tận mắt cá chân, chạm vào màu trắng ngà và vàng của bộ chiến giáp và bao bọc bao kiếm của thanh đao của ông

Magnus, ông ngẫm nghĩ, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Người bạn tốt của ta.

Ông nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ ở Ullanor, gặp nhau trên Đồng bằng Chiến thắng với vết máu cuối cùng của những tên da xanh bị giết vẫn còn bốc mùi trong không khí.

"Xin chào, người anh em," Magnus gọi, cười toe toét trên khuôn mặt hồng hào kỳ lạ của mình, sải bước xuống từ tàu đổ bộ cùng với đội quân hộ tống gồm các chiến binh trong bộ giáp màu đỏ son và mũ sắt được trang hoàng bằng các vòng tròn hình ô-van. "Người ta nói thực ra anh đã chiến đấu ở đây."

Đại Hãn cúi đầu. "Trong hệ sao này. Horus đã chiếm lấy thế giới quan trọng nhất."

Magnus vỗ bàn tay to lớn của mình lên vai Đại Hãn. "Tất nhiên là Horus đã làm điều đó. Anh có khỏe không? Nếu có điều đó có thể xảy ra với anh thì anh trông gầy hơn trước đây rồi đấy."

Đại Hãn nhún vai một cách không rõ ràng. Magnus cao hơn ông một chút, vạm vỡ hơn một chút, với chiếc bờm đỏ rực được trang điểm rực rỡ. Ông ta trông giống như một trong những tên Hoàng đế Vàng của xứ Qo mà Đại Hãn đã giết.

"Tôi không thích những cuộc tụ họp như thế này," Đại Hãn nói, nhìn ra vùng bình nguyên để quan sát đám đông đang tụ tập. Hàng nghìn tiểu đoàn của các Quân đoàn đã đổ bộ lên hành tinh, và vùng đất đá bóng loáng được trang bị đầy đủ thiết bị hạng nặng của nửa tá Quân đoàn khác nhau. Không khí đặc quánh khói động cơ và bụi bay tung lên. Phía trên đầu họ là những cái bóng khổng lồ của số lượng lớn các tàu đổ bộ đang treo mình ở độ cao thấp trong bầu khí quyển

"Cả anh và tôi," Magnus đồng ý. "Chúng ta có cơ hội để nói chuyện không?"

Đại Hãn tiến lại gần hơn. "Tôi cũng mong là như vậy. Thiên thần cũng đang ở đây - chúng ta cần bàn bạc."

"Về hội Librarius."

"Chắc anh cũng đã nghe thấy tin đồn rồi đúng không."

Magnus mỉm cười buồn bã. "Luôn luôn có những tin đồn. Russ có thể hét lớn sự ngu dốt của anh ta bao nhiêu tùy thích. Tôi nghĩ phần còn lại của Imperium đang học cách phớt lờ anh ta."

"Không chỉ có mỗi mình Russ."

"Bớt lo lắng đi," Magnus nói. "Sẽ luôn có sự nghi ngờ đối với những người được ban cho tài năng đó. Chúng ta phải quản lý nó, giải thích nó. Hãy tin tưởng vào sự giác ngộ."

"Anh đã quên rồi sao, người anh em ơi, tôi không có tài năng đó."

"Có thật vậy không?" Magnus hỏi, mỉm cười ranh mãnh. "Nếu anh đã nói vậy thì thôi."

"Họ sẽ phá hủy những gì chúng ta đã xây dựng. Angron, Mortarion, Russ. Không ai trong số họ dễ dàng yên tâm với nó. Nếu chúng ta không bảo vệ những gì chúng ta đã giành được-"

"Anh quên mất một điều."

"Quên cái gì?"

"Cha của chúng ta," Magnus trìu mến nói. "Cha đã khởi động chuyện này - anh có thể tưởng tượng ra cảnh ông ấy sẽ để lũ chó săn phá hỏng nó không? Mortarion và Russ sẽ có cơ hội để nổi giận, tôi đã thấy điều đó. Nhiệm vụ duy nhất của chúng ta, người bạn khó nắm bắt của tôi ơi, là luôn trung thực với lý trí."

Đại Hãn nhìn vào một mắt của Magnus và thấy được sự tin tưởng trong đó. Ông thấy được một niềm tin.

Anh luôn khôn ngoan về nhiều mặt, Đại Hãn nghĩ một cách dứt khoát. Nhưng anh là một học giả, không phải một chiến binh, và anh không thực sự nhìn ra được mối nguy hiểm.

"Một sự trả giá sẽ đến," Đại Hãn cảnh báo. Ông quay sang một bên, ra hiệu cho Yesugei lại gần. "Đây là cố vấn của tôi, Targutai Yesugei, bậc thầy về phép thuật bão tố trong Quân đoàn của tôi. Sẽ rất khôn ngoan nếu đề cử những người đồng cấp - một liên minh giữa những người có cùng chí hướng."

"Một bè phái?" Magnus hỏi.

"Một cuộc đối thoại," Đại Hãn nói.

Vị Vua Đỏ Thẫm nhìn Yesugei một lúc. Con mắt duy nhất của ông ta lấp lánh dưới thứ ánh nắng ô uế của Ullanor, như thể đang thăm dò sâu vào những điều vô hình.

"Thật mạnh mẽ," cuối cùng ông ta đã lên tiếng, giọng đầy tôn trọng. "Ngươi sẽ tìm được một vị trí ở bên cạnh ta, nếu ngươi được sinh ra dưới bầu trời của hành tinh Prosperine." Ông ra hiệu cho một trong những người tùy tùng của mình tham gia cùng họ - một người cao lớn mặc áo giáp màu hồng ngọc và mang theo một cây quyền trượng bằng ngà voi.

"Zadyin arga Targutai Yesugei," Magnus lên tiếng, phát âm tiếng Khorchin với ngữ điệu hoàn hảo. "Đây là Ahzek Ahriman. Ta nghĩ ngươi và anh ta có thể hợp nhau đấy."

Ahriman cúi đầu, Yesugei cũng vậy.

"Tôi rất vinh dự được gặp anh, vị pháp sư tạo ra thời tiết," Ahriman nói, giọng ông ta rất có văn hóa và tinh tế như tất cả những người đồng nghiệp.

"Vinh dự thay cho tôi," Yesugei đáp lời, ít trôi chảy hơn, phản bội lại sự thống trị kém cỏi của tiếng Gothic đang gây khó khăn cho rất nhiều chiến binh trong Quân đoàn V.

Magnus nhìn lại Đại Hãn, vẫn tỏ ra hài hước. "Vậy là chúng ta đã đi tới nước này. Cuộc đối thoại của anh đã được thiết lập. Bây giờ, chúng ta phải nán lại trên vùng bình nguyên bụi bặm này suốt cả buổi sáng, hay sự hào phóng của Đế chế ở đây sẽ bao gồm một bữa yến tiệc để có cái gì đó để lót dạ?"

Đại Hãn nhớ lại cách cư xử của Magnus khi đó - những nụ cười có chút gượng ép, sự thân thiện có chút không ngừng nghỉ. Magnus đang lo lắng về điều gì đó ở Ullanor và nỗ lực phớt lờ nó của ông ta đã không thành công. Ông ta không phải là người giả dối: sự thật luôn tỏa sáng từ ông như ánh sáng từ một ngôi sao, trong sáng và ngây thơ.

Ullanor là lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau. Thật kỳ lạ - quá kỳ lạ - khi nghĩ đến linh hồn to lớn đó đã nằm gục dưới những lưỡi kiếm thô thiển của lũ Sói Không gian. Vị Vua đỏ thẫm luôn luôn vô cùng quyền lực, đắm chìm trong nghệ thuật phong phú của chốn thiên đàng, chính những thứ của tấm màn che; nếu ông ta thực sự sa ngã, thì thiên hà đã trở thành một nơi méo mó đến khó hiểu.

"Khả Hãn," một giọng nói vang lên từ ngưỡng cửa đang rộng mở.

Đại Hãn quay lại nhìn Qin Xa đang đứng trước mặt mình. Thủ lĩnh của đội Keshig đã mặc sẵn bộ chiến giáp, một bộ giáp Terminator khổng lồ cháy sém được bao phủ bởi các chiến tích về thành tích chiến đấu chưa từng có của hắn ta.

"Ta cần nhiều hơn nữa," Đại Hãn nói với hắn. "Ta cần nhiều thông tin hơn nữa. Ta sẽ không tấn công người anh em của mình nếu không có được sự xác nhận rõ ràng."

Qin Xa cúi đầu. "Các star-speaker đã nhận được nhiều viễn tượng hơn."

"Họ có xác nhận được điều đó không?"

"Một số thì có." vị thủ lĩnh nói ngập ngừng. "Những người khác thì không. Chúng ta đang có những lời giải thích trái ngược nhau".

"Giải thích đi."

"Một số người kể cho chúng tôi những điều chúng tôi đã biết - Leman Russ đã nổi loạn do lòng căm thù lên Magnus. Warmaster ra lệnh cho chúng ta bắt hắn ra để xét xử. Quân đoàn thứ 20 có thể đã bắt đầu giao chiến với họ rồi."

"Lũ rắn độc của Alpharius," Đại Hãn thốt ra đầy khinh bỉ.

"Nhưng chúng ta còn có những báo cáo khác." Qin Xa nói. "Hãy nghe điều này: họ nói rằng Warmaster đã phản bội và lôi kéo theo nhiều Quân đoàn. Chúng ta được lệnh quay trở lại Thế Giới Ngai Vàng và sát cánh bên cạnh Lãnh chúa Dorn và Russ sẽ phòng thủ nó."

Đối với tin tức này, Đại Hãn không nói một lời nào. Ông nhìn chằm chằm vào Qin Xa, cảm thấy máu chảy dồn dập ở thái dương.

"Điên rồ," ông thốt lên đầy yếu ớt. Những ý nghĩ chạy qua tâm trí ông liên tiếp một cách nhanh chóng, mỗi ý nghĩ đều hình thành một nửa và chứa đầy những khả năng có thể xảy ra.

Nó đã bắt đầu ở Chondax, ngay ở giai đoạn cuối - dấu hiệu đầu tiên cho thấy mọi chuyện đang không ổn. Khi đó không có chi tiết nào, không có gì là xác thực, chỉ là một chuỗi các viễn tượng mơ hồ của các star-speaker. Lẽ ra việc gạt bỏ, hạ bệ sức mạnh warp của bức màn che là điều dễ dàng, nhưng điều đó đã không xảy ra. Nó đã bào mòn tâm trí của ông, làm mất đi giấc ngủ của ông.

Vị Warmaster đang đứng bên bờ vực thẳm.

Thật khó để biết phải làm gì với thông tin này. Ông có nên triệu tập quân đoàn để đi điều tra không? Nó thậm chí còn có ý nghĩa gì?

"Điên rồ," ông lặp lại.

"Đúng vậy." Qin Xa bình tĩnh trả lời. "Mỗi star-speaker trong hạm đội đều có một giấc mơ khác nhau. Zadyin arga đang nỗ lực tìm ra sự thật."

"Sự thật nào chứ?" Đại Hãn cười một cách trống rỗng. "Sự thật nào?" Ông cảm thấy bàn tay mình theo bản năng đã chạm tới thanh kiếm và ông liền rụt tay về. "Ta cần nhiều hơn nữa. Tại sao bây giờ bóng tối mới tan đi?"

Qin Xa cúi đầu xin lỗi. "Mọi nỗ lực đang được thực hiện để...."

"Anh ta liệu đã chết hay chưa?" Đại Hãn hỏi, sự thất vọng chế ngự ông trong giây lát. "Đây là nhiệm vụ đầu tiên. Ta cần biết Magnus còn sống không. Hãy nói với họ điều đó."

"Không có gì có thể đoán trước được từ Prospero. Có khả năng là...."

"Vẫn chưa đủ!" Đại Hãn gầm lên, vung nắm đấm to lớn của mình. Ông cảm thấy cơn thịnh nộ dâng trào, không phải cơn thịnh nộ thuần khiết trên chiến trường, mà là cơn thịnh nộ nghẹt thở, bất lực của sự thiếu hiểu biết của mình. "Ta có sức mạnh của một Quân đoàn đang dàn trận trước mặt, sẵn sàng tấn công. Toàn quân đã được tập hợp, nhưng không ai có thể cho ta biết kẻ thù là ai. Nói với họ nếu họ không thể giải thích chính xác thì ta sẽ đến ngọn tháp của họ và tự mình chấn chỉnh lại giấc mơ của họ."

Qin Xa như đang đứng trong giông bão, đứng im lặng nhìn vị Primarch nổi cơn thịnh nộ. "Nó sẽ được thực hiện thưa ngài."

"Nhanh lên," Đại Hãn nhấn mạnh, nhượng bộ sự thôi thúc muốn nắm lấy chuôi đao của mình. "Ta cho họ mười hai giờ. Chúng tôi sẽ không ở lại vùng nước tù đọng này trong khi thiên hà đang bùng cháy - dù cuộc chiến này ở đâu, chúng ta sẽ tìm ra nó."

Một tiếng chuông trầm vang lên từ chiếc án thư có bệ lớn ở góc xa của căn phòng. Một hình ảnh ba chiều lóe lên trên bề mặt được đánh vecni và khuôn mặt đầy sẹo của Hasik Noyan-Khan trở nên sống động.

Đại Hãn quay lại đối mặt với ông ta. "Có tin tức gì không?"

"Đại loại là thế," Hasik trả lời, giọng ông dao động với tiếng rè rè. "Nhiều con tàu đang xuất hiện ở rìa phạm vi của máy quét augur. Không có phản hồi nào sau khi chúng tôi gửi liên lạc, và có vẻ như chúng đang triển khai để tấn công."

"Bọn sói?" Đại Hãn hỏi. "Hay là đang có thêm nhiều tàu của chúng ta?"

"Không phải cả hai," Hasik báo cáo, giọng nói đều đều bình thường của ông ta bị ngắt quãng bởi sự không chắc chắn. "Đó là các chiến hạm của Quân đoàn Alpha."

Qin Xa nheo mắt lại. Đại Hãn gần như cảm thấy muốn cười lớn. Chẳng điều gì làm ông thấy hợp lý cả. Sau nhiều năm cách ly với phần còn lại của thiên hà, bị nhốt trong một chiến dịch hứa hẹn ít vinh quang và nhiều sứ mệnh khó khăn thường ngày, mọi điều hợp lý dường như đều đã bị bóp méo thành những thứ với mức độ phi lý đến hài hước.

Các chiến binh của chúng ta được huấn luyện bởi trò chơi này. Họ học cách nhìn thấy các mối đe dọa từ mọi phía.

"Giữ nguyên vị trí," Đại Hãn ra lệnh. "Hãy cố gắng đối thoạivới họ và đừng khai hỏa trừ khi bị bắn trước. Ở đây có thứ tà phép nào đó đang được tung ra và ta sẽ không bị lôi kéo vào đó mà không biết tại sao. Ta sẽ tới chỗcác ngươi trong thời gian ngắn. Cho đến lúc đó, các ngươi hãy trông chừng con tàu của mình."

Cái đầu bằng hình ảnh ba chiều của Hasik cúi xuống và liên kết bị ngắt.

Qin Xa nhướng mày thắc mắc. "Tôi sẽ đưa ra một lời khuyên, thưa Khả Hãn, nếu tôi được phép."

Đại Hãn siết chặt nắm tay của mình lại với nhau. Bộ óc chiến thuật của ông - nhạy bén hơn nhiều so với Guilliman hay Dorn từng có duyên nhận ra - rơi vào chuỗi hoạt động quen thuộc: phân tích, dự đoán, phản công, bất ngờ.

"Lúc này chúng ta phải hành động thận trọng, Keshiga," ông thì thầm. "Chúng ta giống như người bị mù đang giao tranh với người sáng mắt."

Bất chấp tất cả, ông vẫn cảm thấy những rung động đầu tiên của niềm hân hoan đang nhen nhóm trong tâm hồn mình. Ông nhìn ra mội dải các vì sao phía ngoài khung cửa sổ của căn phòng, cân nhắc các lựa chọn, cân bằng các khả năng có thể xảy ra. Đây chính là mục đích mà ông được sinh ra: không phải để hạ gục bọn da xanh, mà là dấn thân cho Trò chơi Vĩ đại, sự xung đột giữa các quyền lực.

"Ngươi còn nhớ không, Xa?" ông nói. "Ngươi, Yesugei, Hasik và ta chống lại cả một thế giới - một trăm đế quốc, mỗi đế quốc có một ngàn thanh đao. Đã quá lâu rồi chúng ta chưa có một thử thách thực sự nào."

Qin Xa cho thấy vẻ mặt không chắc chắn. "Vậy bây giờ kẻ thù là ai, thưa Khả Hãn?" hắn ta hỏi. "Đó là tất cả những gì tôi muốn biết."

"Tất cả bọn họ đều là kẻ thù của chúng ta," Đại Hãn nói, sải bước đến ngưỡng cửa dẫn ông tới đài chỉ huy. "Bọn họ luôn là như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro