Chương 7 - Sự bí ẩn không thể thăm dò được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cỗ máy Contemptor

Sự bí ẩn không thể thăm dò được

Thủy triều Aether

Bjorn phun ra máu khi anh ta đang chạy, đâm sầm vào một hàng thùng rỗng và làm chúng vương vãi khắp sàn. Theo bản năng, anh lách người sang bên phải, vừa né một cơn bão đạn pháo đang gào thét qua bờ vai đang khòm xuống của mình. Anh tìm đến một chỗ nấp nào đó - mảnh vỡ của một chiếc máy nâng chở hàng và lao mình vào bóng tối của buồng lái đã bị hỏng.

Kẻ thù đuổi theo anh, xé xác năm chiến binh Space Wolves đã chết. Những bàn chân to lớn của nó kêu lanh canh trên boong tàu, bàn tay có móng vuốt khổng lồ của nó xoay xoay và khẩu pháo bốc khói của nó kêu leng keng khi một băng đạn khác được đẩy vào khóa nòng.

Một cỗ máy Contemptor, Bjorn thấy rầu rĩ trong lòng. Đây là một hành động đổ bộ lên hạm địch chớp nhoáng cơ mà.

Chiếc Dreadnought vượt lên trên anh, ì ạch đuổi theo anh với sự chắc chắn không thể chối cãi của một con khủng long khổng lồ nào đó đang rình mò. Ống khói đôi phía sau tỏa ra khói dầu khi nó lao qua đống đổ nát, bao phủ một khung gầm đang kêu vo vo, phập phồng và rít lên do các hoạt động cơ học.

Chỉ trong tích tắc ẩn mình sau lớp bảo vệ mỏng manh nhất, Bjorn đánh giá lại các lựa chọn của mình.

Quyết định đã được thực hiện.

Anh lao ra trở lại, phóng ra khỏi mảnh vỡ của máy nâng hàng ngay trước cả khi khẩu pháo tấn công của con Contemptor lại khai hỏa, xé nát đống đổ nát trong một cơn bão hỏa lực. Chạy mau để thoát ra khỏi chiếc máy nâng hàng đã bị phá hủy một nửa trước khi nó bị thổi bay hoàn toàn, Bjorn phóng lên một điểm cao - vừa đủ để nhìn thấy đôi mắt phát sáng của Contemptor đang liếc nhìn lại anh.

"Hjolda!" anh gầm lên, gần như cười nhạo sự ngớ ngẩn của những gì mình đang tính làm, rồi phóng mình lên không trung.

Anh lao qua khỏi cơn thịnh nộ của khẩu pháo tấn công và va chạm với vai của con Dreadnought. Bjorn vung lưỡi rìu đang kêu răng rắc của mình, chém sâu vào vỏ bọc thép ở phần đầu của nó nằm ở nửa thân trên. Con Contemptor lắc người điên cuồng, suýt nữa đã hất văng anh ngay lần thử đầu tiên. Bjorn kéo mình lên cao hơn, thoát khỏi cái móng vuốt năng lượng đang xoáy tròn. Anh tung một cú đấm thật mạnh vào mũ của Contemptor, rồi một cú khác, dùng nửa bàn tay cụt đấm vào nó. Cái chi cấy ghép chưa hoàn thiện của nắm tay của anh nhanh chóng vỡ nát, nhưng anh đã đấm vỡ một trong những miếng kính nghiêng và gầm lên một tiếng đầy hài lòng.

Con Contemptor lại lảo đảo xoay vòng lại, giằng mạnh Blódbringer. Bjorn bị văng ra xa và nhào lộn giữa không trung - anh rơi xuống đất cách đó ba mét, chỉ kịp giữ được lưỡi rìu của mình. Anh xoay người lại, chỉ để nhìn thẳng vào nòng của khẩu pháo tấn công.

"Skíthof!" Bjorn gầm lên đầy thách thức, chuẩn bị tinh thần cho cơn mưa đạn pháo sẽ kết liễu đời mình, anh quyết tâm sẽ mở to mắt.

Nhưng sau đó, một loạt đạn Bolter đập mạnh vào chiếc Dreadnought từ phía bên trái của nó, đốt cháy lớp giáp trụ của nó và ném nó vào một bức màn gợn sóng của những vụ nổ nhỏ. Các nòng pháo tấn công của Contemptor xoay sang một bên, xả ra những loạt đạn cách nơi Bjorn nằm chưa đầy một mét.

"Fenrys!" Tiếng thét xung trận điên cuồng của Godsmote vang lên. "Fenrys faerir mord!"

Ba người trong đàn sói của anh đã thành công đổ bộ lên tàu, họ lao về phía con Contemptor và xả một loạt đạn Bolter. Bjorn đứng bật dậy, lao ra khỏi đường bắn của khẩu pháo tấn công vẫn đang xả đạn và ném cây rìu của mình vào phần đầu bị hỏng của cỗ Dreadnought. Lưỡi rìu lao về phía mục tiêu, nhưng con Contemptor đã tránh được. Blódbringer va vào phần giáp trên của nó, dính lại đó một cách vô hại.

Bjorn rút khẩu súng ngắn của mình và bắn cùng những người khác, lao ra từ chỗ ẩn nấp nhàu nát này sang chỗ ẩn nấp tiếp theo khi nhà chứa máy bay rung lên với tiếng nổ mạnh của đạn Bolter. Cả bốn người đều trút hết đạn dược của mình vào mục tiêu, khiến nó chìm trong một loạt vụ nổ.

Đạn vẫn tiếp tục lao đến. Họ đã làm hỏng nó, nhưng nó vẫn tiếp tục tiến tới, vượt qua cơn bão lửa đúng như dự định. Khẩu pháo tấn công xoay tròn theo hình vòng cung tàn khốc, đập tan những gì còn sót lại trên những chổ ẩn nấp mỏng manh của họ. Một trong những con Sói - Eunwald, Bjorn nghĩ vậy - nhảy quá chậm và đã bị trúng đạn khiến hắn ngã ngửa. Godsmote như bị phang vào người bằng một cây dùi cui trong chớp mắt, bộ giáp của hắn bị vỡ ra ở phần giáp ngực.

Họ không thể hạ nó được. Họ không thể đến đủ gần và họ không có vũ khí để làm tổn thương nó ở tầm xa.

"Allfather!" Bjorn gầm lên, lao tới gần lần nữa, hy vọng bằng cách nào đó có thể bắn một phát ở cự ly gần vào hệ thống dây cáp dễ bị tổn thương hơn của nó trước khi móng vuốt của của cái thứ chết tiệt đó xé toạc anh ra.

Anh không bao giờ có cơ hội. Không ai trong số họ làm được điều đó.

Cơn gió không biết từ đâu ập đến, như thể bức tường căn phòng đã bị đấm thẳng vào khoảng không. Lực của nó hất anh sang một bên, khiến anh ngã xuống một lần nữa. Hai mắt của anh quay cuồng và chiếc mũ trụ của anh đập mạnh vào boong tàu. Anh nghe thấy một âm thanh như sấm sét, tiếp theo là tiếng nổ lách tách của vũ khí năng lượng đang bừng cháy.

Với sự choáng váng khi nhận ra, anh nhận ra sự dồn dập đó không phải là sự giảm áp lực, cũng không phải vì lý do tự nhiên - những cơn gió hú xuyên qua căn phòng mang mùi hương băng giá của Asaheim.

Bjorn ngẩng đầu lên, lảo đảo vì cú va chạm và thấy con Contemptor đang đối mặt với kẻ thù mới. Bất chấp tất cả, anh không thể cưỡng lại được nụ cười toe toét lúc đó.

Trò chơi đã kết thúc. Vua Sói đã đến.

******

Shiban cho tàu Kaljian tăng tốc độ thêm một phần ba, theo dõi chặt chẽ các máy quét chiến thuật tập trung xung quanh ngai chỉ huy của mình. Đội sĩ quan trên đài chỉ huy đang làm việc tại vị trí của họ trong khi Jochi, Chel và những người khác, các chiến binh trong quân đoàn của anh đang đứng thành một hình bán nguyệt rời rạc gần đó.

"Giữ vững hướng này," anh ra lệnh. "Đừng vượt quá tốc độ này."

Tàu Kaljian vừa mới đến chỗ hội quân, một trong những con tàu cuối cùng đáp lại lệnh triệu tập, trước khi được lệnh quay trở lại ngay để tuần tra vành đai hạm đội như một phần trong phản ứng đối phó của Hasik Noyan-Khan đối với sự hiện diện của Quân đoàn Alpha.

Mệnh lệnh từ trung tâm đã bị cắt giảm. Shiban đoán đó là vì họ không biết chuyện gì đang xảy ra - anh chắc chắn không biết gì hết.

"Bọn chúng sẽ sớm lọt vào tầm mắt của chúng ta thôi," Jochi nhận xét.

Shiban có thể nghe thấy sự hồ nghi trong giọng nói của hắn ta. Không rõ quân số của Quân đoàn Alpha là bao nhiêu. Bọn họ đã không đáp lại các yêu cầu liên lạc và chỉ đứng yên ở rìa hệ sao, lặng lẽ tích lũy thêm nhiều chiến hạm trên một không gian cục bộ rộng lớn.

"Hãy giữ nguyên đội hình, ngài thuyền trưởng," Shiban cảnh báo, anh để ý rằng có một sai lệch nhỏ trong phần viền của đội hình tương ứng với các tàu ở hai bên.

Phản ứng của White Scar gần như tương xứng một cách đau đớn - một đội chiến hạm tấn công giàn ra thành một hàng dài mỏng manh, đối trận với đội hình tấn công như một ngọn thương của đối phương. Các chiến hạm lớn hơn của cả hai hạm đội vẫn ở phía sau, sẵn sàng bị phát hiện.

Mọi thứ đã thay đổi quá nhanh, hỗn loạn trong một loạt các tin tức thiên văn đầy mâu thuẫn và các kênh liên lạc được bảo mật: Russ của bầy sói đã làm loạn; hoặc Warmaster đã phản bội; White Scars được lệnh tăng viện cho Quân đoàn Alpha tại hệ sao Alaxxes; họ được lệnh quay trở lại Terra; Ferrus Manus đã giết chết con công Fulgrim; Sao Hỏa đang trong một cuộc nổi dậy công khai. Một số tin nhắn được dịch từ cõi warp mang dấu ấn thời gian từ nhiều tháng trước; có vẻ như có một số đã được gửi đi chỉ vài giờ trước.

Shiban đã báo cáo những phát hiện của mình từ Phemus ngay khi bước vào phạm vi liên lạc của Chondax, nhưng anh không bất ngờ gì lắm nếu những tin tức của mình đã chìm nghỉm vào bãi lầy của các cuộc họp giao ban.

"Tại sao chúng không gửi tin vox gì cả?" Jochi hỏi. Hắn đã có những lời phàn nàn giống nhau tới ba lần rồi, hắn đang bày tỏ cảm xúc thay cho toàn bộ thuỷ thủ đoàn.

Shiban mỉm cười mệt mỏi. "Đây là Quân đoàn Alpha, người anh em à. Năng lực của chúng là sự bí ẩn đến mức khó chịu."

Phía trước họ, một đường mỏng các chấm phát sáng hiện rõ qua các màn hình quan sát. Ban đầu, chúng có vẻ giống như một vài ngôi sao. Sau đó, chúng dần dần sáng hơn.

Một vết kim châm lấp lánh trên màn hình võng mạc của anh, cho biết mệnh lệnh của Hasik đã được cập nhật. Shiban chớp mắt để kích hoạt chúng.

Không có phản hồi gì từ bộ chỉ huy của Quân đoàn XX. Nỗ lực liên lạc vẫn đang tiếp tục. Làn sóng tàu đầu tiên đến theo quỹ đạo phẳng. Đừng leo thang tình hình. Đừng khai hoả trừ khi bị bắn trước. Duy trì tính toàn vẹn chu vi. Không cho phép các tàu đến xâm nhập bước vào phạm vi hoạt động của hạm đội nòng cốt. Chờ đợi để nhận được chỉ thị bổ sung.

Shiban hít một hơi thật sâu. Những mệnh lệnh đó có quá nhiều mâu thuẫn để có thể coi là thông tin hữu ích.

"Chúng ta đang bị nhắm mục tiêu," một báo cáo từ một trong những tổ cảm biến của đài chỉ huy cho hay.

"Xác định nguồn phát ra tín hiệu," Shiban trả lời. "Chuẩn bị khoá mục tiêu và sẵn sàng khởi động một pháo lance. Đừng bắn cho đến khi ta ra lệnh."

Tàu Kaljian chầm chậm tiến về phía trước, di chuyển chậm hơn nhiều so với mức bình thường. Mọi thứ về các tàu khu trục cỡ nhỏ đều được thiết kế cho những động tác cơ động đột ngột, dữ dội trong sự căng thẳng của trận chiến; di chuyển với vận tốc ít ỏi như vậy đã làm bộc lộ ra những góc cạnh thô ráp của thiết kế động cơ.

Chel trầm ngâm nói: "Chúng tôi được biết là Quân đoàn Alpha đã giao chiến với Bầy Sói. Hay đó lại là một thông tin sai lầm khác nữa?"

Shiban không thể cho hắn ta một câu trả lời. Hoặc Quân đoàn XX có số lượng chiến hạm hoạt động lớn một cách đáng ngờ, hoặc có điều gì đó không ổn với những điềm báo của các star-speaker. Cả hai đều có thể xảy ra lắm.

Anh cảm thấy căng thẳng. Đây không phải là kiểu đối trận mà anh thích: một sự thách thức để xem ai sẽ bước qua lằn ranh trước, một cách kín đáo từng bước một.

"Chúng muốn làm gì?" Jochi hỏi lại, cảnh giác quan sát khi các tàu của Quân đoàn Alpha gần nhất thậm chí còn tiến lại gần hơn.

Shiban nói: "Suy đoán chẳng ích gì. Chúng muốn chúng ta phải suy đoán, vì vậy ta đề nghị chúng ta không nên chiều theo ý chúng."

Con tàu dẫn đầu của quân đoàn Alpha xuất hiện từ hư không, tiến lên như một phần của đội hình giao chiến, phản chiếu lại đợt triển khai của chính các White Scars.

Chúng bắt chước chúng ta, Shiban nghĩ. Mọi thứ đều giống nhau - chiến hạm, vũ khí, đội hình của chúng. Quân đoàn Alpha đã cử các tàu nhỏ hơn đi trước, bỏ lại đám tàu khổng lồ ở phía sau. Sự đối xứng của lần leo thang này thật kỳ lạ.

"Chỉ số năng lượng có tăng vọt không?" Shiban hỏi, xem xét kỹ lưỡng biểu đồ ngày càng tăng của nó.

"Không có gì, thưa ngài Khan," sĩ quan điều hành cảm biến trả lời.

Lúc đó Shiban có thể xem chi tiết thân tàu trên kính phóng đại. Nó có màu xanh lam, màu xanh chàm đậm và được đánh dấu bằng biểu tượng Alpha bị xích của Quân đoàn XX. Đèn đánh dấu nhấp nháy dọc theo hai bên sườn răng cưa của nó, mờ ảo bởi sự can thiệp của các lá chắn hư không đang hoạt động.

Nó tiến về phía trước một cách đều đặn, không vội vã cũng không lảng vảng. Có điều gì đó về sự trắng trợn trong cách tiếp cận của nó thật khó chịu - toàn bộ sự hiện diện của Quân đoàn Alpha toát lên vẻ ngạo mạn của một kẻ biết rõ sự vượt trội của mình.

Bọn chúng biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc chúng ta vắng mặt. Tất nhiên là chúng đang rất ngạo mạn.

"Có sự gián đoạn nào trong đội hình của họ không?" Shiban hỏi.

"Không, thưa ngài khan."

"Có sự gián đoạn nào trong đội hình của chúng ta không?"

"Không có."

Anh cảm thấy ngón tay mình ngứa ngáy khi gõ nhịp dọc theo tay vịn của ngai chỉ huy. Mọi bản năng của người chiến binh đều thúc giục anh phải hành động, nắm lấy thế chủ động, biến sự không chắc chắn thành thứ mà anh có thể kiểm soát được.

"Bọn chúng đã dừng lại rồi, thưa ngài khan."

Shiban liếc xuống hình chiếu ba chiều chiến thuật trên ngai chỉ huy của mình. Hàng ngũ chiến hạm của Quân đoàn Alpha đã đứng yên, dàn thành một đội hình rộng lớn.

"Dừng tàu lại," anh ra lệnh.

Trên toàn hạm đội White Scars, các tàu tiền phương khác cũng làm như vậy. Hai đội tiên phong của cả hai hạm đội treo lơ lửng trong khoảng không, cả hai đều bất động, một bức tường bằng màu trắng ngà và màu vàng đang nhìn chằm chằm vào hàng rào chắn màu xanh và đồng.

Sự im lặng bao trùm khắp đài chỉ huy, chỉ bị phá vỡ bởi chuyển động của ngón tay trên bảng điều khiển và tiếng tíc tắc tíc tắc từ động cơ của các con servitor đang hoạt động.

"Giờ thì sao nữa?" Jochi hỏi, nhìn chằm chằm một cách u ám vào màn hình quan sát phía trước.

Shiban đan các ngón tay lại với nhau, khuỷu tay tựa lên ngai chỉ huy, tay chống trước mặt

"Chúng ta chờ xem ai sẽ chớp mắt trước," anh nói.

******

Leman Russ đâm sầm vào con Contemptor, ông gầm lên một tiếng thét xung trận khiến trần nhà phía xa rung chuyển. Ông cầm thanh băng đao Mjalnar bằng cả hai tay, những chiếc răng dài của nó lấp lánh và tỏa sáng với nguồn năng lượng gần như bất tận. Khuôn mặt hồng hào, không đội mũ của ông bừng lên cơn thịnh nộ của dấu ấn thần thánh, và mái tóc vàng tung bay quanh người ông như một vầng hào quang của mặt trời mùa đông.

Bjorn bắt gặp ánh mắt trong đôi mắt xanh như bầu trời đó, chỉ trong một giây, và cảm thấy ngay cả trái tim dày dạn kinh nghiệm chiến tranh của mình cũng cảm thấy lo lắng. Vua Sói trong chiến trận giống như một trận tuyết lở ập xuống sườn núi. Hào khí sát nhân mà ông tỏa ra thật đáng kinh ngạc; không khí kêu vo ve theo nó, một bức tường gây choáng váng tâm hồn đổ ập xuống như một làn sóng hình cánh cung đè bẹp mọi thứ trên đường đi của ông.

Chiếc Contemptor quay lại để đối mặt với mối đe dọa và nó đã bị thổi bay. Russ lao qua làn đạn pháo tấn công trong một loạt các đạn đang gõ chệch hướng áo giáp lên áo giáp của ông. Ông đập mạnh vào chiếc Dreadnought, đâm chém một cách điên cuồng. Mjalnar chém rụng khẩu pháo chỉ bằng một cú vung, chém đứt nhiều nòng pháo của nó và khiến chúng kêu lên loảng xoảng.

Bị chấn động mạnh tới mức rung chuyển, chiếc Contemptor tấn công bằng móng vuốt của nó nhắm vào cổ họng của vị Primarch. Russ né được đòn kẹp cổ và thúc cùi chỏ vào mũ trụ của chiếc Dreadnought. Sau đó lưỡi kiếm lại bổ xuống, kêu leng keng từ phần giáp bị tàn phá của chiếc Contemptor. Cỗ máy chiến tranh loạng choạng bỏ chạy và Russ lao theo nó, lưỡi kiếm của ông quét theo những vòng cung như cắt cỏ khô, chém xuyên qua lớp giám gốm ceramite và làm vỡ kính giáp.

Nó không hề mang tính nghệ thuật, không tao nhã - mọi đòn đánh đều tàn bạo với sức mạnh nguyên thủy, và cái kết đến nhanh chóng. Russ vung kiếm chặt xuống, đập nát phần thân của chiếc Contemptor bên dưới nơi lưỡi rìu của Bjorn vẫn còn dính lại. Vỏ của nó nứt ra với một vết bẩn ướt át, để lộ những bể nước ối sủi bọt bên trong. Russ lao vào, cầm kiếm bằng một tay để mình có thể tự do nắm lấy phần da thịt đang bị bao bọc.

Tiếng hét cuối cùng thật kinh tởm - một tiếng thét đau đớn mỏng manh, gần như không thể nghe được từ mảnh vụn của tên chiến binh một thời vẫn còn tồn tại trong nội tạng của cỗ máy Contemptor. Russ giật miếng thịt ra, kéo theo một mớ ống dẫn và bó dây thần kinh. Thứ chất lỏng bao gồm máu, chất dinh dưỡng trong bình và dầu bôi trơn động cơ bắn tung tóe khắp bộ giáp viền vàng của ông.

Trong một giây, Russ đã giữ cái thân xác phàm trần của cỗ máy Contemptor trước mặt ông. Sinh vật đó gầy gò và nhỏ giọt, một tập hợp bẩn thỉu gồm những cơ quan khó có thể sống được. Một cái gì đó giống như một lá phổi run rẩy ướt át trên những sợi gân; một con mắt đơn độc nhìn ra từ một cái hộp sọ nát vụn.

Russ kéo những thứ còn sót lại lại gần mình hơn. "Đáng lẽ ra ngươi nên chết quách đi cho rồi."

Sau đó, ông vặn nắm tay lại, bóp chết sinh mạng cuối cùng của kẻ từng cư ngụ bên trong chiếc Contemptor và ném các xác đó xuống sàn với một tiếng bép ẩm ướt đẫm máu.

Chỉ sau đó Bjorn mới chú ý đến những linh hồn khác: Lãnh chúa Gunn cũng ở đó, cùng với hơn năm mươi chiến binh của Onn. Tiếng súng nổ vang vọng khắp căn phòng hang động khi nhiều kẻ xâm nhập bị truy lùng.

"Ngươi," Russ nói, nhìn Bjorn như lời buộc tội. "Ngươi đang làm gì trên con tàu của ta?"

Bjorn đứng dậy, cảm thấy lúng túng và sự hiện diện của mình đã trở nên thừa thãi. "Những tấm khiên của con đã bị hạ xuống. Chúng tôi cứ tưởng rằng....."

"Ta biết chúng đã bị hạ xuống," Russ khinh thường nói. "Chính ta đã hạ chúng xuống."

Khuôn mặt của Vua Sói cứng đờ vì phẫn nộ. "Ta cứ nghĩ hắn có thể tới đây gặp ta, mặt đối mặt. Ta nghĩ ta có thể nghe được một lý do. Có vẻ như đó không phải là phong cách của hắn ta ." Ông nhổ nước bọt xuống sàn về phía cỗ máu Contemptor bị hạ gục.

"Chỉ có mỗi thứ rác rưởi này thôi, và chúng không cho chúng ta câu trả lời nào trước khi chết."

Bjorn nhìn chằm chằm vào xác chết của cỗ Dreadnought. Anh nhớ lại những lời cuối cùng của tên Alpha mà mình đã giết trên Helridder.

Vì Hoàng đế.

"Vậy là....các lá chắn hư không vẫn hoạt động phải không?" Bjorn hỏi. "Con tàu đã được an toàn chưa?"

Russ bước tới khung gầm trống rỗng của con Contemptor và giật cây rìu của Bjorn ra. "Nó luôn được an toàn. Ngươi có nghĩ ta sẽ mạo hiểm con soái hạm Hrafnkel này chỉ để làm đổ máu Alpharius thôi không?" Ông dừng lại. "Thực ra thì có thể. Nhưng ta đã không làm thế." Russ ném lại cây rìu về phía Bjorn, người đã bắt được nó bằng tay phải.

"Chúng ta đang rút lui," Russ thông báo, liếc nhìn Gunn. "Dọn dẹp đám rác rưởi còn lại ở tầng dưới, sau đó báo cáo cho ta trên đài chỉ huy."

Bjorn nhận ra, với một cảm giác bẽ bàng, rằng mình chưa bao giờ được cần đến. Toàn bộ lần hành động này là vô nghĩa. Anh đã lo lắng về chiếc Helridder, về việc làm thế nào để nó được toàn vẹn- nếu con tàu này vẫn còn bay được.

"Nhưng còn ngươi," Russ nói, quay lại phía anh với cái nhìn đầy sấm sét trên khuôn mặt đẫm máu. "Ngươi có thể đi cùng ta."

******

Bầu trời quá tối tăm, như thể những vì sao đã bị một bàn tay khổng lồ nào đó bóp tắt. Trái đất cứng như xương, đen như mã não, trong như pha lê và lấp lánh mờ ảo dưới ánh sáng của một mặt trăng duy nhất. Bụi bay khắp nơi, đọng lại một lúc rồi lại khuấy động.

Đại Hãn đã chiến đấu với thứ gì đó - thật khó để biết đó là gì, tầm nhìn bị che khuất bởi chiếc áo choàng tung bay của ông. Ông di chuyển nhanh, rất nhanh, nhanh hơn mức Yesugei từng thấy ông di chuyển trước đây. Lưỡi đao phóng ra, bắt lấy chút ánh sáng còn sót lại và tràn ra vùng đất đen kỳ lạ đó.

Yesugei nín thở. Chiêm ngưỡng trận chiến của Đại Hãn giống như đang quan sát một thứ năng lượng thuần khiết, giống như những tia sét trên trời đã hình thành nên biểu tượng của ngài ấy. Những đám mây phía trên tách ra, không để lộ gì ngoài khoảng không trống rỗng. Bụi tung lên từ đôi ủng của Đại Hãn, lơ lửng trong không trung trước khi biến mất vào cõi hư vô.

Đây là vùng đất của người chết, Yesugei nghĩ. Mình đã chết hay chưa? Chắc chắn là ta sẽ được biết.

Jaghatai là một mảnh ánh sáng đơn độc trong bóng tối vô tận. Đầy khiêu khích. Và thật là đẹp.

Ngài đã nói với tôi là ngài không có quà đó. Lúc đó tôi đã không tin ngài và bây giờ cũng vậy. Đây không phải là cuộc chiến của một sinh vật phàm trần.

Đại Hãn gia tăng đòn tấn công của mình, cầm thanh đao bằng cả hai tay, chuyển động của ngài trở nên hư ảo bởi tốc độ và độ chính xác. Không thể theo sát được đường đi của thanh đao của ngài - lưỡi đao lóe lên ở khóe mắt. Tại sao ngài ở đây? Tại sao ngài lại ở nơi này?

Thứ mà ngài đang đối chiến trông rất to lớn, một tấm màn che phủ ánh sáng dường như hút sức sống vào miệng nó. Có điều gì đó ở nó là vĩnh cửu, vô tận và bất tử.

Cái chết. Liệu các Primarch có chết không? Thứ gì có thể giết chết được bọn họ?

Đại Hãn đã tiếp tục chiến đấu. Ngài chỉ có một mình. Thế giới trống rỗng trải dài ra xa khỏi tầm tay của ngài, những đường chân trời trống rỗng, bầu trời trống rỗng. Ngay cả gió cũng bơ phờ, hơi thở cuối cùng của hàng triệu linh hồn đã tắt lịm.

Khi Đại Hãn ngã xuống, Yesugei đã tỉnh giấc.

Vị Stormseer giật mình tỉnh giấc. Tấm chăn duy nhất trên giường của ông ướt đẫm mồ hôi. Trong một khoảnh khắc, ông vẫn bị nhốt trong ký ức, sững sờ trước hình ảnh vị Primarch khuỵu gối, lạc lối giữa vùng đất u ám. Bị đánh bại.

Hơi thở của ông gấp gáp, và ông có thể cảm thấy cả hai trái tim mình đang đập thình thịch. Ông mở lòng bàn tay ra và nhìn thấy ánh sáng bóng loáng trên chúng, nguội đi nhanh chóng trong cái lạnh của căn phòng.

"Đèn Lumen," ông rên rỉ, và ánh sáng trong phòng bật lên. Ở phía xa căn phòng là một chiếc bệ rửa mặt bằng kim loại bao quanh một chiếc chậu và một chiếc cốc bằng thép. Ông run rẩy đứng dậy và bước tới chỗ nó, xả nước và tạt lên mặt. Sau đó ông uống cạn cốc nước tới hai lần. Chất nước bên trong của nó có vị như nước thường có trên tàu không gian -gắt, mặn, vô trùng.

Yesugei nhìn mình trong tấm gương phía trên bệ rửa mặt. Ông nhìn thấy khuôn mặt của mình, nhăn nheo vì tuổi tác, chằng chịt những hình xăm và dấu hiệu bộ lạc, cái đầu hói còn nguyên từ chỗ chiếc mũ trùm đầu bằng pha lê nhô ra trên da.

Ông nghĩ mình trông thật xanh xao. Làn da của ông bị tẩy trắng bởi ánh sáng khắc nghiệt, tạo thành quầng thâm dưới mắt ông.

Ta trông giống như một con quái vật vậy.

Ông lấy tay xoa mặt rồi đứng thẳng. Căn phòng ồn ào với tiếng rít khe khẽ động cơ warp. Tàu Sickle Moon nằm sâu trong cõi aether và việc đi lại không hề dễ dàng. Những chiếc đồng hồ bấm giờ đã quay điên cuồng kể từ khi vén tấm màn che, cảnh báo họ rằng cú nhảy sẽ rất điên cuồng.

Yesugei dựa lưng vào tường, cảm nhận sự rung động của kim loại trên làn da đẫm mồ hôi của mình. Toàn bộ con tàu rên rỉ và kêu cọt kẹt như thể bị những cơn gió vật chất vùi dập, mặc dù ông biết rằng mình đang cách xa mọi thứ vật chất.

Ông nhớ mình đã đàm đạo với Ahriman về chuyện đó khi hai người họ cùng nhau ở trên Nikaea. Ngay cả nơi địa ngục có núi lửa và không khí nóng bức đó cũng thích hợp hơn sự thô ráp của cõi warp.

"Anh nói không có gì tồi tệ trong... anh gọi nó là gì ấy nhỉ? Đại Dương à?" ông đã hỏi vậy, đầy do dự bằng ngôn ngữ Gothic đứt quãng của mình.

Ahriman đã mỉm cười nhẹ nhàng. Sức mạnh của vị Thủ Thư này thể hiện rõ ràng qua từng cử chỉ. Giống như rất nhiều người được Magnus bảo hộ, ông ta tràn ngập nó, nhồi đầy nó, thấm đẫm và ngâm mình trong đó. Các Thousand Sons luôn cố tỏ ra khiêm nhường, nhưng trong sâu thẳm họ biết rất rõ rằng họ là những người được ban cho tài năng quý giá nhất. Nó mang lại cho họ một bầu không khí vượt trội không thể xác định được và chính điều đó, hơn bất cứ điều gì khác, đã khiến những người khác ghét họ.

"Có rất nhiều điều tồi tệ trong đó," Ahriman trả lời, "cũng như trong thế giới của giác quan. Nhưng trong sự trọn vẹn của nó? Không, tôi không nghĩ vậy."

"Anh đã bao giờ đi du hành cùng với các Hoa Tiêu chưa?" Yesugei hỏi ông ta. "Đã nhìn thấy những việc họ làm chưa?"

"Tất nhiên là rồi."

"Và anh đã không nhìn thấy các khuôn mặt à?"

"Những khuôn mặt gì?"

Yesugei cố gắng tìm cho đúng từ ngữ. "Những tiếng la hét. Đang cào cấu lên tàu."

Lúc đó Ahriman đã mỉm cười - không phải để giễu cợt, mà chỉ để giải trí. Đó là tiếng cười nhanh và ấm áp của một bộ óc thông minh, một người thường thích thú với thế giới xung quanh và không thấy có gì phải sợ hãi. "Tôi nghĩ có lẽ anh đang nằm mơ. Du hành trong khoảng không có thể tạo nên một giấc mơ."

Du hành trong khoảng không có thể tạo nên một giấc mơ.

Yesugei dụi mắt. Ông đã không có một giấc ngủ liên tục kể từ khi rời Chogoris, và mặc dù ông đã đối phó với sự mất ngủ đủ tốt nhưng điều đó khiến tâm trí ông cảm thấy buồn tẻ và u ám. Mỗi giờ phút trôi qua đều bị quấy rầy bởi những cơn ác mộng. Gần đây ông đã gặp phải một điều tương tự, lặp đi lặp lại: Đại Hãn ở vùng đất của người chết, đấu tay đôi với một sinh vật khổng lồ không có ánh sáng nào đó, đơn độc dưới bầu trời không có lấy một vì sao.

Những giấc mơ của những người có năng lực không bao giờ là ngẫu nhiên, nhưng Yesugei đã quá già để bị lừa khi nghĩ rằng chúng nên được hiểu theo nghĩa đen. Nếu ông được cho biết điều gì đó, thì lời lý giải là.....lời lý giải hợp lý nhất là nên hiểu chúng theo cả hai nghĩa.

Tuy nhiên, thật khó chịu khi phải nhìn thấy vị Primarch của mình khụy gối.

Ông kích hoạt hạt vox của mình. "Thuyền trưởng, ta có cảm giác như con tàu đang bất ổn. Mọi chuyện ổn chứ?"

Giọng nói của Lushan khi cất lên có chút căng thẳng khó nhận thấy. "Những hoa tiêu đang gặp... khó khăn."

"Bão warp à?"

"Điều đó, ông ta nói với tôi là điều đó rất khó nói."

Yesugei với lấy áo choàng của mình. "Ta sẽ tới chỗ ngươi ngay thôi."

Yesugei nhanh chóng đi lên hành lang và cổng hướng tới đài chỉ huy. Khi ông bước đi, đầu óc ông không thể tỉnh táo được. Bầu không khí của con tàu có vẻ oi bức và ngột ngạt như thể một cơn giông lớn và ẩm ướt sắp ập đến xung quanh họ. Xung quanh ông, các thuyền đoàn đang làm công việc của họ, cúi chào khi ông đi ngang qua họ. Họ trông hốc hác như ông, kiệt sức vì công việc lèo lái con tàu vượt qua vùng hỗn loạn.

Yesugei chưa bao giờ chấp nhận lý thuyết về một cõi aether lành tính của Ahriman. Những White Scar đối xử với nó một cách thận trọng, đi sâu vào vùng nước nông để khai thác sức mạnh mà họ sử dụng thông qua các nguyên tố, nhưng không bao giờ thăm dò sâu hơn. Đó là di sản thận trọng của người Chogoris, di sản của những nhà tiên tri bão tố xa xưa, những người đã khai sinh ra sức mạnh của mình ở vùng núi Ulaav. Zadyin arga luôn sử dụng sức mạnh của thiên đường, nhưng họ chưa bao giờ tin tưởng chúng.

Yesugei biết rằng các hội anh em Librarius khác cho rằng các Stormseers thật ngu ngốc và thiếu trí tưởng tượng về điều đó. Yesugei không bận tâm đến những điều nhỏ nhặt; ông biết giới hạn của chúng mang lại lợi ích gì. Bất chấp lời chế nhạo nhẹ nhàng của Ahriman, ông cũng biết rằng mình không hề nằm mơ khi nhìn thấy những khuôn mặt la hét và những ngón tay cào cấu đó.

Cõi warp không hề lành tính. Nó chưa bao giờ như vậy. Đó là lý do tại sao hội Librarius được tạo ra: không phải để mở rộng quyền kiểm soát sức mạnh của warp của các Legiones Astartes, mà là để hạn chế chúng.

Nikaea. Thật đúng là một thảm họa.

Yesugei đến được đài chỉ huy và hai cánh cửa bọc thép dày hàng mét trượt mở chào đón ông.

Khung cảnh bên ngoài cánh cửa là một hình ảnh của sự lo lắng được kiểm soát. Các thành viên phi hành đoàn mặc áo choàng trắng cúi xuống màn hình hiển thị, ngón tay của họ nhảy múa trên bảng điều khiển. Những cánh cửa chớp bằng sắt khổng lồ che kín các màn hình quan sát đang rùng mình. Toàn bộ đài chỉ huy - một nhà hát vòng tròn có mái vòm bằng đồng và đặt chính giữa là ngai điều khiển của Lushan đang vang đầy tiếng cọt kẹt và tiếng tách của hợp kim dưới áp lực. Một số trạm máy tính cogitator hoạt động hết công xuất với những tiếng rè rè nhấp nháy như âm thanh của sâu bọ.

"Vậy thì mọi chuyện đang thật tệ," Yesugei nói khi nhìn thấy Lushan đang đứng giữa một nhóm kỹ thuật viên động cơ với vẻ lo lắng rõ rệt.

Người thuyền trưởng mặc áo giáp cười nhăn nhở. "Nếu ngài không liên lạc thì tôi sẽ buộc phải đánh thức ngài đấy. Trường Geller đang mất dần sức lực."

"Điều này tệ thực sự. Ngươi bây giờ có thể làm gì?"

"Hoa tiêu nói rằng chúng ta nên rời khỏi warp. Ông ta đang rất quả quyết."

Yesugei mím môi. Phía trên đầu ông đang treo bằng những sợi dây xích bằng đồng, chúng đang treo một màn hình lớn. Hầu hết các chỉ số báo cáo của nó đều đã có màu đỏ; một cái khác lóe lên đầy nghiêm trọng khi ông nhìn vào nó.

"Chúng ta đang ở đâu?" Yesugei hỏi.

"Tôi đã hỏi ông ta vài giờ trước," Lushan nói. "Ông ta bắt đầu hét lên. Tôi không nghĩ là ông ta biết."

Yesugei gật đầu. "Chúng ta đều biết điều này sẽ rất khó khăn. Vì vậy, chúng ta hãy trông cậy vào lời khuyên của Hoa Tiêu."

"Theo lệnh của ngài ." Lushan có vẻ do dự. "Tôi đang cố gắng xác định vị trí của chúng ta trước khi bước vào không gian thực."

Khi Lushan nói, một tiếng vang sâu kêu lên từ boong tàu bên dưới. Toàn bộ cấu trúc bị nghiêng ngả, như thể nảy lên khi va chạm phải một thứ gì đó to lớn ở dưới thân tàu vậy.

Yesugei nhìn lên cánh cửa chớp ngăn cách mình với cõi warp. Sẽ không khó nếu ông muốn nhìn xuyên qua chúng, nhìn chằm chằm vào thứ phi vật chất đang sôi sục bên ngoài. Ông thấy mình bị cám dỗ, chỉ có thể quan sát quá trình lên men đang khiến chuyến du hành của họ trở nên đau đớn đến thế này, toàn bộ thiên hà bị kìm kẹp bởi các vết nứt của warp theo cách phi tự nhiên.

"Nếu chúng ta còn ở trong này, con tàu sẽ bị xé nát mất," Yesugei nói. "Hãy tin tưởng ông ta - các Hoa Tiêu luôn nhìn thấy những gì chúng ta không thấy."

Lushan cúi đầu và tiến hành khởi động động cơ warp phụ của Sickle Moon. Khi ông ta quay đi, Yesugei đột nhiên cảm thấy một cảm giác gai gai lan khắp người, một cơn rùng mình lạnh buốt chạy khắp da thịt ông.

"Tình trạng sẵn sàng chiến đấu của chúng ta thế nào rồi?" ông hỏi.

Lushan có vẻ ngạc nhiên và thấy có chút xúc phạm. "Chúng tôi luôn sẵn sàng đầy đủ."

"Tốt. Đặt con tàu vào tình trạng báo động trước khi chúng ta phá vỡ bức màn. Ta sẽ cần bộ giáp của mình."

"Ngài có cảm nhận được điều gì không?"

Ánh mắt của Yesugei vẫn dán chặt vào cửa sập warp. Chúng kêu lạch cạch như những mảnh vải vụn trong một cơn cuồng phong ở vùng thảo nguyên, cảnh báo về tình trạng hỗn loạn đang gia tăng bên ngoài lớp da bảo vệ mỏng manh của họ.

Các Primarch liệu có thể chết không? Thứ gì có thể giết chết được họ?

"Quy trình chuẩn, thuyền trưởng," Yesugei nói, bước đi để gửi lệnh tới các servitor của kho vũ khí. "Đảm bảo tất cả thuỷ thủ đoàn đều làm như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro