Chương 11 - Nói cho ta biết, Khan đang ở đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Âm thanh khoảng không đầu tiên xuất hiện ở mốc thời gian -52,13 so với lần tái nhập warp dự kiến. Người chỉ huy trên khinh hạm hộ tống Melak Karta phải mất 13 giây để đánh giá thông tin từ mây quét augur và tín hiệu truyền tới. Algu Khan, chỉ huy của Hội anh em Ngọn giáo linh thiêng đã suy kiệt nhiều, đã ở trên đài chỉ huy trước khi đồng hồ điểm -48,00 và ra lệnh khởi động con tàu.

Tất cả các động cơ plasma đều được kích hoạt ở chế độ tăng tốc cao, đẩy con khinh hạm nhỏ vượt qua mép trên của đường bao vận tốc của nó. Algu ra lệnh cho nó đẩy xuống bên dưới mặt phẳng của hệ sao, cung cấp tùy chọn để bay vòng quanh trường trọng lực của Revo, một hành tinh khí khổng lồ có lõi sắt này để lấy đà quay trở lại cõi aether sớm hơn. Phía sau lưng họ, kẻ thù nhanh chóng giành được lợi thế. Tàu tuần dương Implacable của Death Guard đã bật toàn bộ hệ thống truyền động phụ mạnh mẽ hơn rất nhiều, và sáu động cơ đẩy của nó thải ra những vệt sáng đỏ bẩn thỉu khi chúng gầm lên.

"Phóng đạn tấn công về phía sau," Algu ra lệnh, bình tĩnh quan sát cuộc tấn công, biết rằng điều đó sẽ không thể ngăn cản bước tiến của kẻ thù.

Ngư lôi bắn đi về phía sau, phóng vào khoảng không thành những vệt màu trắng sáng rải rác. Implacable đáp trả bằng một loạt đạn phòng không và ngư lôi theo dõi, phần lớn quả đạn bị bắn chặn và biến mất trong một vụ nổ gợn sóng. Phần còn lại của loạt đạn của Melak Karta đã bị mảng khiên hư không đằng mũi tàu hấp thụ toàn bộ.

Algu theo dõi phản ứng của kẻ thù, sử dụng kinh nghiệm mà anh có được trong hơn một thế kỷ chiến tranh hư không để đánh giá ý định của chúng.

"Phong toả con tàu lại," anh nói với các chiến binh của mình đang đóng quân trên các boong tàu của chiếc khinh hạm. "Chuẩn bị đổ bộ lên tàu địch."

Mệnh lệnh này có lẽ là không cần thiết. Hầu hết các hoạt động của các con tàu kiểu này, suy cho cùng đều sẽ dẫn đến việc thả quân lên tàu địch, và vì vậy quân đội của anh ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Một con tàu địch lớn hơn đều có khả năng tiêu diệt bọn họ, nhưng trong một cuộc chiến gây thiệt hại đáng sợ cho hạm đội của cả hai bên và khiến việc sản xuất tàu mới từ thế giới lò rèn bị chậm lại đến gần như bằng không, nó khiến việc các chỉ huy chiến hạm cố gắng đánh chiếm tàu địch để sử dụng cho mục đích riêng mình trở thành điều hiển nhiên hơn.

Điều đó làm cho mọi thứ trở nên thú vị. Algu có 82 chiến binh trên tàu, cộng thêm vài trăm quân phụ trợ. Chiếc khinh hạm nhỏ này vẫn được trang bị đầy đủ vũ khí tầm gần và sẽ gây thiệt hại nặng nề cho các ngư lôi thả quân nếu chúng dám đến gần.

Nhưng bỏ chạy vẫn là cách tốt nhất. Implacable có thể chứa gấp đôi số lượng chiến binh của Quân đoàn XIV, và có ít chỗ thích hợp cho các cuộc giao tranh cận chiến: các Quân đoàn khác có thể có ý thức chiến thuật phát triển hơn, nhưng sẽ phải mất rất nhiều thời gian để hạ gục từng chiến binh Death Guard, và trong một không gian chật hẹp rất khó để di chuyển đánh thọc sườn, đó mới là vấn đề.

"Chúng ta trong phạm vi giếng trọng lực của Revo." Idda , bậc thầy giám sát đang báo cáo. Trên khắp đài chỉ huy, đội ngũ đang làm việc hết công xuất để lấy thêm năng lượng để vận hành cho các động cơ chính, tính toán góc độ bắn, tìm cách cân bằng giữa hàng trăm nhu cầu đang cạnh tranh để sử dụng năng lượng từ lò phản ứng.

"Chúng ta có thể cắt đuôi bọn chúng không?" Algu hỏi, kiểm tra chỉ số năng lượng trên thanh kiếm của mình một cách lơ đãng.

Idda phải mất một lúc mới trả lời, khuôn mặt anh ta bị vùi vào trong những màn hình phóng to góc cạnh.

"Có lẽ là được," anh ta trả lời, một nụ cười khô khốc trên khuôn mặt đầy phong sương. "Nếu ngài dám mạo hiểm với lò phản ứng chính thì có thể sẽ thành công."

Trong một dịp khác, Algu có thể đã ở lại chiến đấu. Những khó khăn đều có thể vượt qua được, và giờ chúng đã là quá khứ. Có thể sử dụng khối lượng khổng lồ, bóp méo không gian của hành tinh Revo, cũng như vô số mánh khóe mà họ đã học được kể từ khi truyền thống đáng tự hào về chiến tranh của Quân đoàn bước từ thời kỳ hậu Chondax tàn khốc sang cuộc nội chiến vụn vặt này.

Không phải lúc này. Lệnh tập hợp của Khả Hãn vẫn được lưu trong bộ đệm bên trong áo giáp của anh ta, cung cấp tọa độ và thời gian chính xác. Tốt hơn là nên từ chối giao chiến.

"Làm đi," anh ra lệnh, xóa tất cả dữ liệu quan trọng của nhiệm vụ khỏi hệ thống áo giáp bằng một loạt chuyển động của võng mạc. "Xóa tất cả dữ liệu đầu vào của toàn bộ máy tính cogitator trong tuần tiêu chuẩn vừa qua và đặt lại mã hóa cho phần còn lại. Sau đó chạy lò phản ứng. Đưa chúng ta ra khỏi đây."

Các mệnh lệnh được truyền đi, nối tiếp xuống các cấp bậc, được ban hành một cách hiệu quả. Đội ngũ điều khiển ở khoang động cơ, các trạm định vị vạch ra lộ trình chính, các định vị nhảy nhót và nhảy múa qua hỏa lực thăm dò tầm xa của Implacable, và quả cầu khổng lồ màu xám đất của Revo lọt vào tầm nhìn.

"Tiến vào tầm bắn," Erya, bà chủ phụ trách điều hướng cho tàu, lắc lư trên ghế an toàn của mình khi các xạ thủ địch bắt đầu nhắm bắn. "Tốc độ tăng dần."

"Giữ cho chúng ta hướng bay ổn định," Algu ra lệnh, đồng thời quan sát kỹ màn hình phóng đại.

Khi anh nói, có thứ gì đó đập mạnh vào lá chắn hư không phía sau, đẩy con tàu Melak Karta nghiêng sang mạn phải. Thân của chiếc khinh hạm rung chuyển và có thể nghe thấy tiếng vang của vụ nổ từ boong bên dưới.

Thế đứng của Algu linh hoạt theo chuyển động. Những chữ rune cảnh báo lan nhanh như các nốt phát ban khắp các trạm liên lạc trên đài chỉ huy. Cuộc bỏ chạy khốc liệt vẫn tiếp tục, và hành tinh Revo hiện ra lờ mờ phía trước họ, đường viền hình tròn của nó giờ rõ ràng trên nền đen phía trước.

Đó là lúc cảm giác bất an đầu tiên ập đến.

"Ngươi đã tiến hành quét hành tinh về phía trước chưa?" anh ta hỏi.

Ida nhìn lên. "Tại sao? Nó là vô nghĩa. Lõi hành tinh này quá dày đặc."

Algu quay sang Erya. "Vậy hãy kéo chúng ta ra ngoài."

Bà ấy do dự, một cách bất thường. "Thưa ngài Khan , nếu chúng ta..."

"Kéo chúng ta ra." Algu đã mở rộng phạm vi phạm vi chiến thuật ngay cả khi đội điều hướng của anh phải vật lộn để thay đổi các góc tới. "Hãy đưa chúng ta ra khỏi nó. Ngay lập tức."

Chiếc Melak Karta lao xuống và quay vòng, căng cứng trước sự điều chỉnh hướng đi đột ngột. Thêm nhiều phát đạn đã đánh trúng nữa đến từ chiếc tàu tuần dương đang truy đuổi, bắn trúng các động cơ đẩy phía sau và khiến các vệt plasma quằn quại văng ra.

Idda bối rối quay người trong bộ dây nịt của mình. "Thưa ngài Khan , chúng ta không thể làm rõ được hướng đi này."

"Chúng ta không bao giờ có thể," Algu nói một cách dứt khoát. "Và bọn chúng không bao giờ muốn bắt chúng ta."

Khi lời cuối cùng vừa thốt ra khỏi miệng anh, sự thật đã trở nên rõ ràng - một chiến hạm xuất hiện từ chân trời xa xôi của Revo, chỉ là một đốm sáng trên vòng cung sắt, nhưng đã gần đạt đến giới hạn của vũ khí tầm xa của nó. Các chữ rune nhận dạng bắt đầu cuộn xuống màn hình điều khiển của Melak Karta - được quét và tham chiếu chéo với cơ sở dữ liệu của hạm đội.

Đó là một con tàu lớp Gloriana: tàu Endurance, soái hạm của Primarch Quân đoàn XIV. Giờ đây chỉ riêng việc sống sót thôi đã trở thành một vấn đề gần như là không thể.

"Tiếp tục chạy đi," Algu ra lệnh, nhìn chiếc chiến hạm lướt vào tầm nhìn toàn cảnh, nghĩ lại những lần anh đã thực hiện một động tác tương tự với con mồi của mình. "Tìm tốc độ từ đâu đó. Bỏ qua mọi giới hạn - chỉ cần giúp ta tăng tốc là được."

Idda làm theo ngay lập tức. Toàn bộ đài chỉ huy đã tuân theo, và chẳng bao lâu sau, nhiều tiếng nói đã vang lên trên mọi trạm làm việc, điên cuồng tìm kiếm cách nào đó để tăng mức độ hoạt động quá mức vốn đã ở ngưỡng nguy hiểm của động cơ.

Algu quan sát họ một lúc. Một số người đã phục vụ cùng anh trong nhiều thập kỷ và anh biết họ sẽ tìm ra được cách. Ít nhất nó sẽ lấp đầy tâm trí họ bằng thứ gì đó hữu ích và ngăn chặn sự tê liệt của nỗi sợ hãi.

Đối với anh, sợ hãi thậm chí không phải là một lựa chọn. Anh nắm chặt hơn vào chuôi thanh kiếm cưa xích, cảm nhận được sức nặng và sự cân bằng của nó trong tay mình. Cảm giác rất tốt - ở trạng thái tốt nhất, nó vừa được Techmarine Xiang tinh chỉnh, nó đang sôi sục với khát vọng chiến đấu.

Điều này thật tốt. Trừ khi có phép lạ xảy ra, thanh kiếm này sẽ còn hữu ích trong vòng một giờ nữa.

******

Mortarion không đích thân giám sát việc săn lùng chiếc khinh hạm. Hắn chờ đợi ở sâu trong lòng chiếc Endurance để nhận được thông báo rằng con tàu đã bị vô hiệu hóa và các đội đổ bộ lên tàu đã được gửi đi.

Trong thời gian đó, hắn đang ngồi giữa những thứ hắn đã lấy được từ Terathalion, từ Xerxes IX, và từ hàng tá thế giới khác mà hắn đã giấu kín. Sau Prospero, nơi diễn ra cuộc chạm trán cuối cùng của hắn với Chiến Ưng, con đường xuyên qua khoảng không của hắn trở nên quanh co và sự tàn phá diễn ra thật rời rạc. Có những vấn đề cần giải quyết và việc đó cần có thời gian. Tro tàn than hồng của đế chế Prosperine đã là nạn nhân của thời kỳ hủy diệt đó, và hắn đã tiếp thu những bí mật cuối cùng của nó nhằm giải quyết những nghi vấn mà Khan đã nhen nhóm vào đầu hắn.

Phần còn lại của nhiệm vụ đó vẫn còn nguyên. Những bể thủy tinh nặng nề xếp dọc theo các bức tường của căn phòng rộng, bóng loáng với những loại dầu bảo quản dạng siro, mỗi chiếc bể chứa những tàn tích bị teo đi của những thứ chưa thành hình. Những cuốn sách bọc da khổng lồ, bìa da mục nát trong bầu không khí ẩm ướt, được xếp chồng lên nhau như những tòa tháp trong bóng tối mờ ảo. Ba món vũ khí lớn đã được đặt trong các trường ứ đọng, những lưỡi kiếm sắt đen của chúng được khắc chữ của của bọn xenos. Mortarion chăm chú quan sát tất cả, đưa đôi mắt ướt đẫm nhìn khắp những thứ huyền bí của các nền văn minh đã sụp đổ. Một bộ sưu tập như vậy có thể sẽ bị cười nhạo bởi những kẻ thực sự kiên quyết trong cuộc Đại Viễn Chinh, bởi Lorgar hoặc Magnus, nhưng Chúa tể Tử thần đã bắt đầu việc học hỏi quá muộn. Bây giờ hắn đang ngấu nghiến việc nghiên cứu với lòng nhiệt thành của người đã khao khát từ lâu, đọc say sưa nhiều ngày liền không bị gián đoạn. Lúc nào hắn cũng nhớ đến lời của con quỷ dữ Lermenta, con quỷ mà hắn đã bắt được, đưa ả ta ra khỏi đống đổ nát của Terathalion và giữ ả ta ở đây cho đến khi sự thật về ả được tiết lộ.

"Hỡi các chư thần, ngài học hỏi nhanh quá," ả ta đã nói với hắn như vậy.

Hắn đã giết chết lớp vỏ phàm trần của Lermenta, nhưng điều đó sẽ không làm mất đi linh hồn sống động của ả. Nó nán lại trong bóng tối, có lẽ đang khiêu khích hắn, có lẽ đang hỗ trợ hắn, vẫn luôn ở đó. Và luôn luôn, phạm vi hiểu biết của hắn ngày càng mở rộng. Tổng số phép thuật mà hắn có thể điều khiển ngày càng tăng, tặng cho Quân đoàn vốn đã chết chóc của hắn một vũ khí khác. Hắn càng trở nên mạnh mẽ thì trí thông minh của phía bên kia càng ép vào bức màng thực tại một cách rõ ràng hơn. Hắn nghe thấy họ nói chuyện với hắn trong những giấc ngủ hiếm hoi, mang đến cho hắn những hình ảnh về quá khứ và tương lai, mặc dù xen lẫn trong sự thật là những điều giả dối trắng trợn đến mức ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra được chúng.

Vào những lúc khác, hắn vứt sách sang một bên, xé các trang của chúng ra và đốt những đoạn chữ viết bên trong. Hắn sẽ đập vỡ những chiếc bể thủy tinh và xông ra khỏi nơi tôn nghiêm của mình, cam kết sẽ không bao giờ đắm mình trong sự bẩn thỉu của thứ trí tuệ bị cấm đoán này nữa. Trong những thời điểm như vậy, những đầy tớ trên tàu Endurance sẽ kinh hãi nhìn lên từ boong tàu và phòng chứa vũ khí, chờ đợi tiếng va chạm và tiếng gầm thét trong cơn thịnh nộ của vị chủ nhân của họ.

Đã có những sai sót. Molech là sự kiện tồi tệ nhất, lần đó hắn đã hoàn toàn đầu hàng thứ năng lượng của aether đến nỗi dường như không còn đường quay đầu lại từ nó. Tuy nhiên, cũng giống như ở Barbarus, tính bướng bỉnh lâu đời và sâu sắc vẫn chiếm ưu thế. Grulgor ghê tởm lại bị giam giữ, phong ấn trong căn phòng tối nhất của con tàu và bị trói chặt bằng những lá bùa và quẻ bói thu thập được từ những cuốn sách ma thuật bị ruồng bỏ. Chất độc sinh ra từ warp của hắn đã được thay thế bằng vũ khí sinh học bị cấm được phát triển trong những năm tháng trước cuộc Đại Viễn Chinh - cũng có sức tàn phá tương tự, nhưng ít nhất chỉ giới hạn ở phạm vi vật lý.

Những gì hắn nói với Horus là sự thật - hắn đã giữ cho Quân đoàn của mình được thuần khiết. Các chiến binh của hắn chiến đấu bằng lưỡi hái, súng Bolter, nắm đấm và không còn gì khác. Đã lâu rồi không có hội Librarius trong Quân đoàn XIV và sẽ không bao giờ có nữa.

Nhưng còn Typhon thì sao? Ít nhất thì nhân tố đó đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Calas xuất hiện thường xuyên hơn trong những giấc mơ cuồng nhiệt của Mortarion, dẫn đầu các đơn vị Quân đoàn mà hắn hầu như không còn nhận ra. Sẽ phải giải quyết dứt điểm với Typhon trước khi mở cuộc tấn công vào Terra. Quân đoàn đã trở nên quá phân tán, bị cuốn quá sâu vào ngọn lửa mở rộng của một thiên hà đang bùng cháy.

Và thế là mệnh lệnh buộc Khan phải khuất phục đã được thực hiện một cách hoàn hảo. Đó sẽ là một công việc vinh quang, một điều gì đó có thể gác lại những việc làm dang dở của Fulgrim và Lorgar. Mortarion sẽ hành quân đến Terra với danh tiếng của một kẻ đã giết được một Primarch, giống như người anh em Chemos của hắn vậy.

Cho đến lúc đó, việc nghiên cứu học hỏi vẫn tiếp tục, việc đắm chìm vào những truyền thuyết khiến hắn vừa chán ghét vừa mê mẩn. Nếu hắn nhận thấy vẻ ngoài xuống cấp của những người xung quanh mình, sự tích tụ dần dần của của những thứ nhớp nhúa và sự bẩn thiểu do chiến tranh, hắn sẽ không bao giờ nói về điều đó. Bệnh tật chạy khắp các thủy thủ đoàn phàm trần của các thiết giáp hạm, khắp tàu vang vọng tiếng kêu la của những người thống khổ, nhưng vẫn chưa có gì là hoàn tất cả.

"Ta sẽ thấu hiểu," nó trở thành câu thần chú, lặp đi lặp lại trong vực thẳm của những đêm dài vô tận. "Ít ra thì điều này sẽ không bị ta từ chối, không như những điều khác đã từng."

Cuối cùng, khi nhận được thông báo rằng chiếc khinh hạm của quân đoàn V đã bị phát hiện và sẵn sàng để bị đón lõng, Mortarion đi vòng quanh căn phòng của hắn, lục lọi các chai lọ và tinh thể mẫu vật. Sau khi tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm, hắn lê bước ra khỏi căn phòng, để lại sau lưng l những lời thì thầm huyên thuyên và bóng tối kêu tích tắc chậm rãi.

Hắn đi qua những con đường quanh co bên trong của tàu Endurance, và tất cả đều lùi lại trước mặt hắn. Các chiến binh cúi đầu; các thuyền viên phàm trần quỳ xuống, không dám nhìn lên khuôn mặt xác chết của hắn khi hắn lướt qua họ. Hắn tới nhà chứa máy bay Stormbird, nơi đội vệ binh danh dự Deathshroud đang đứng sẵn.

Khi đã ở trong khoảng không, khi đã đến gần, hắn có thể đánh giá phần thưởng thông qua cửa kính quan sát. Chiếc khinh hạm địch đang bốc cháy như bị dìm xuống hồ lửa. Rõ ràng các xạ thủ của Endurance rất thích thú với công việc của họ.

Chiếc Stormbird lướt vào nhà chứa máy bay của chiếc Khinh hạm, lao xuống thật mạnh để tránh cái cổng vào đã bị bắn sập. Nó hạ cánh xuống một sàn đỡ máy bay đã vỡ vụn, rồi dừng lại giữa những đống kim loại nóng chảy đang kêu rít lên.

Mortarion xuất hiện, đi qua khu vực bên trong vẫn đang bốc cháy như bóng râm của thế giới bên kia, đoàn tùy tùng của hắn lê bước theo sau. Hắn nghiền nát xác của cả White Scars lẫn Death Guard, tất cả đều ngã đè lên nhau thành từng đống đẫm máu. Những âm thanh của cuộc chiến đang diễn ra vẫn có thể được nghe thấy từ xa - tiếng súng nổ, tiếng lưỡi kiếm kêu leng keng - nhưng điều đó sẽ sớm kết thúc. Các chiến binh của hắn sẽ không cho hắn bước vào một con tàu chưa được đảm bảo an toàn, động cơ và đài chỉ huy được bảo đảm an toàn và tất cả hệ thống vũ khí đều bị vô hiệu hóa.

Con tàu này thật lắm mùi hôi thối. Một số loại trầm hương của thế giới man rợ hoặc thứ gì đó giống vậy đã được rải trên các bề mặt từng sáng bóng. Nội thất quá sáng, được trang trí bằng những đường màu đỏ và vàng, và hắn thấy mình phải điều chỉnh bộ lọc trên thấu kính của mình để giảm bớt lại. Trong một thời gian dài, bên trong tất cả các con tàu trong Quân đoàn của hắn đều đầy khí độc.

Khi Mortarion đến được đài chỉ huy, sự tàn phá đã hoàn tất. Kẻ thù rõ ràng đã cố thủ sau dãy cửa bọc thép cuối cùng, chiến đấu hết mình cho những giây phút sau cuối. Cũng giống như nhiều tấm giáp của Death Guard đang được trộn lẫn với màu trắng ngà của các con trai của Khan, minh chứng cho khả năng gan lì của người Chogoris mà ít ai biết.

Chỉ có một chiến binh phe địch còn sống. Tất cả những người khác - Space Marine, thuyền viên, servitor đều đã bị tàn sát tại trạm làm việc của họ, khiến đài chỉ huy sặc mùi đồng và mùi than củi. Người sống sót duy nhất, tên đội trưởng bị hai chiến binh Death Guard giữ lại, mũ trụ bị xé toạc và mái tóc đen dài rũ thành từng chùm quanh cái đầu lốm đốm đỏ.

Mortarion tiến đến gần, và các Death Guard khác trên đài chỉ huy rút lui, tạo thành một vòng tròn xung quanh vị Primarch và con mồi của hắn. Các thiết bị bị hỏng trên đài chỉ huy tiếp tục kêu răng rắc, tạo ra những cuộn khói bay lên trần nhà phía trên.

"Nhìn ta này," Mortarion ra lệnh.

Người chiến binh White Scars khó nhọc ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh ta cố gắng tập trung.

"Ngươi đã bị cuốn vào chuyện này," Mortarion nói, tiến lại gần và xem xét vết thương của người chiến binh. Hắn đưa ngón tay bọc đồng thau ra và vạch lên đường sẹo trắng trên má trái. "Ngươi đã chiến đấu rất cừ, nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào khác. Ngươi đang trên đường đi gặp chủ nhân của mình. Đưa cho ta tọa độ."

Người chiến binh cười toe toét, để lộ đường quai hàm bị gãy. Sau đó anh ta nhổ một ngụm máu vào mặt Mortarion.

Mortarion để nước bọt axit chảy xuống bên ngoài vỏ mặt nạ thở của mình. "Giỏi lắm," hắn nói.

Hắn đưa tay xuống chiếc bình mà hắn lấy ra từ phòng mình. Nó không lớn hơn cẳng tay hắn, hơi rộng hơn một chút, được bọc sắt ở hai đầu. Ở giữa ẩn sau tấm kính mờ, có thứ gì đó đang bơi lội chập chờn. Khi hắn nhấc nó lên cao hơn, những xúc tu màu đen quất vào bên trong tấm kính bọc thép, các xúc tu rúc nhanh quanh người nó trước khi lại bung ra.

"Nhìn thấy chưa. Đây là một falak djemdja. Sinh vật ăn tâm trí. Nó sẽ giết chết ngươi, sau khi đã hành hạ ngươi trong nhiều giờ. Trong thời gian đó, nó sẽ nuốt chửng tâm trí người từ bên trong. Trong khoảng thời gian người còn tỉnh táo, ngươi sẽ hét lên bất cứ điều gì ta yêu cầu. Nếu ngươi biết bí mật về hành động của Khan, đồng minh của hắn, điểm yếu của hắn, ngươi sẽ nói cho ta biết. Đó không phải là điều kỳ lạ sao? Đây không phải là sinh vật kỳ lạ sao? Ta đã săn lùng nó từ lâu, vì giờ đây chúng hiếm đến độ không gì có thể mua được. Nhưng ta đang có thứ này và chắc chắn rằng ta sẽ sử dụng nó."

Người chiến binh nhìn chiếc bình với vẻ khinh thường. "Dạ Xoa," anh ta rít lên.

"Quỷ dữ à? Không, không phải là thứ này. Có những con quái vật trong vũ trụ khác với những con quái vật trong warp. Nhưng thôi nào, sự bướng bỉnh không giúp ích gì đâu. Hãy cho ta biết thủ lĩnh của ngươi đang ở đâu và ngươi có thể chết trong danh dự."

Người chiến binh White Scar không thể rời mắt khỏi sinh vật đang lăn lộn bên trong chiếc bình. Sau một khoảng lặng, kéo dài đầy đau đớn, anh ta ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Mortarion.

"Vậy thì ta... sẽ kể cho ngươi nghe," anh ta nói bằng chất giọng ướt đẫm máu của mình.

Mortarion kiên nhẫn lắng nghe.

Người chiến binh cười toe toét. "Ngài ấy đang đứng trên cái xác của ngươi. Cười vang."

Mortarion mỉm cười nhẹ. "Ta sợ hắn đã bỏ lỡ cơ hội đó." Hắn chỉ vào hai Death Guard, và họ khóa cánh tay của người chiến binh ra theo góc vuông, điều này đẩy mặt anh ta lại sát gần vị Primarch đang khom lưng. "Bây giờ chúng ta sẽ nói rất nhiều điều, nhưng trong khi tâm trí của ngươi vẫn là của riêng ngươi, hãy biết điều này - ngươi sẽ bị đánh bại. Mỗi trận chiến ngươi chiến đấu, ngươi đều sẽ thua. Ngươi được sinh ra để hướng tới tốc độ, và cuộc chiến này là sự nghiền nát chậm chạp của sự tiêu hao kéo dài. Ngươi đổ máu vì một đấng sáng tạo không còn biết ngươi sống hay chết. Ta đã cho chủ nhân của ngươi lựa chọn trên Prospero - vinh quang hay vô nghĩa. Khi tâm trí ngươi tan nát, khi nỗi thống khổ thấm vào tâm hồn ngươi và ngươi nghe thấy chính mình trao cho ta mọi thứ ta muốn, hãy nhớ điều đó. Chính hắn đã gây ra điều này với ngươi."

Người chiến binh nhắm mắt lại và bắt đầu lẩm bẩm một câu thần chú nào đó.

"Er Khagan, eran ordu gamana Jaghatai. Tanada Talskar. Eran Imperatora. Er Khagan, eran ordu gamana Jaghatai..."

Mortarion để mặc anh ta lảm nhảm. Hắn giơ ống thủy tinh lên trước mặt người chiến binh, và chỉ bằng một cú xoay, niêm phong đã bị phá vỡ. Có một loạt vảy đen, một mảng da, một dòng dầu, và thứ đó đâm thẳng vào đầu người chiến binh, xuyên qua đôi mắt nhắm nghiền của anh và quấn những cuộn dây thép gai quanh thái dương anh ta.

Mortarion xoay người bỏ đi, vứt chiếc hộp vỡ khi tiếng la hét bắt đầu. Hắn thoáng nhìn xung quanh mình, nhìn đài chỉ huy đã bị tàn phá, nhìn một dãy các xác chết nằm vắt vẻo, máu chảy xuống từ các lối đi trong vành đai, và hắn thở dài.

"Vậy chúng ta hãy bắt đầu và xem việc này mất bao lâu," hắn nói, quay lại phía người chiến binh đang hấp hối dưới chân, vầng trán của Mortarion giờ đã không còn cau có nữa, sau nhịp đập và sự uốn cong của các tuyến chất độc thần kinh đang trống rỗng. "Nói cho ta biết, Khan đang ở đâu?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro