Chương 12 - Các kế hoạch, các mục tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sickle Moon đã tới Aerelion sau một chặng đường dài, bị một cơn bão warp tàn khốc làm chệch hướng ngay trước khi thực hiện thoát ra cõi thực theo như kế hoạch. Yesugei đã cảm nhận được từng nhịp đập của cơn bão aether trong suốt hành trình. Những đợt sóng đã đẩy vào lớp vỏ mỏng manh bên ngoài của con tàu, nhấn chìm nó, đè xuống nó như đất chất chồng lên một bức tường mục nát.

Ông đã trải qua những điều tồi tệ hơn, nhưng sự dày vò vô tận của thiên đàng đã gây ra hậu quả. Con tàu bây giờ ở tình trạng tốt hơn một chút so với khi nó được đưa trở lại hoạt động ngay sau Prospero, và khi đó nó hầu như không còn giá trị sử dụng. Khắp nơi, ông nhìn đều có dấu hiệu của sự căng thẳng của cuộc chiến - những bức tường bị nứt đến tận sàn nhà, mùi vị của chất promethium rò rỉ, ánh sáng nhấp nháy liên tục của các bóng đèn lumen.

Nhốt mình trong phòng riêng, ông niệm những câu thần chú về sự trở về quê hương, ngăn chặn sự hỗn loạn chỉ trong giây lát. Ông đứng nhắm mắt trước một bàn thờ treo bức tranh thư pháp. Những làn khói gỗ đàn hương cuộn lên từ những chiếc bát vàng, lấp lánh dưới ánh sáng của ba chiếc đèn treo lơ lửng.

Ông cảm thấy sự mệt mỏi đè nặng lên tứ chi và phải thực hiện các bài tập thư giãn cơ bắp đã có từ lâu. Những kỷ luật đó có trước khi ông được thăng thiên và được thiết kế để hoạt động với các chi của người phàm, nhưng ông chưa bao giờ bỏ thói quen sử dụng chúng. Nếu chúng không ảnh hưởng mấy đến sinh lý đã được cải thiện của ông thì việc lặp lại các nghi thức cũ đã giúp xoa dịu nỗi bất an trong tâm trí.

Warp làm cho nó tồi tệ hơn. Đối với một người có năng lực tâm linh, việc đi xuyên qua tâm bão là một thử thách tinh thần. Trong một số đêm, ông không thể thoát khỏi những hình ảnh - những khuôn mặt căng thẳng co cụm lại trên thân tàu, những ngón tay cào xuống lớp giáp adamantium, tiếng hú sấm sét sâu thẳm của những giọng nói vô tận vòng quanh vực thẳm.

Trên mặt bàn thờ là bộ bài tarot mà Arvida đã tặng ông anh. Bộ bài esoterica từng thuộc về Ahriman, vị cố vấn đã mất của vị Vua Đỏ Thẫm và được đứa con trai cuối cùng còn sống của ông ta thu hồi lại từ Tizca. Arvida đã chuyển nó cho Yesugei từ lâu, từ chối cơ hội chính thức gia nhập Quân đoàn V, và kể từ đó nó hầu như không được chạm tới trong phòng của vị Stormseer. Chỉ trong những tháng gần đây, khi những con đường giông bão đã khép lại, ông mới tìm đến những biểu tượng này.

Ngay cả khi nhắm mắt lại ông vẫn có thể nhìn thấy những hình ảnh mà ông đã rút được trong lần gần đây: kiếm sĩ, vị vua chột mắt, thiên thần rực lửa. Các biểu tượng vẫn mờ mịt. Có lẽ lá bài tarot chỉ trả lời chủ nhân cũ của nó. Hoặc có lẽ Yesugei chỉ không nhìn ra được điều gì đó, để cho sự mệt mỏi của mình lấn át.

Dù thế nào đi nữa, việc đoán trước tương lai chưa bao giờ là tài năng của ông. Ông có một năng khiếu cơ bản - quyền năng điều khiển vật chất. Những lời tiên tri và sự khám phá tâm hồn, đó là đặc quyền của những người khác, những người đã đào quá sâu.

Nhưng ông vẫn lật từng quân bài một. Thỉnh thoảng ông cảm thấy mình sắp đạt được điều gì đó, chỉ sắp nhìn thấy một khuôn mẫu, và những khoảnh khắc đó sẽ thôi thúc ông nghiên cứu sâu hơn.

Rồi ông mỉm cười một mình. Ngay cả ông cũng có thể yếu đuối, có tính cách xấu xa hơn một chút. Đó là nguồn gốc của tất cả, tất cả sự nguyền rủa này - sự thỏa mãn của sự tò mò, sa chân vào bóng tối. Không có cách nào để giải phóng nó. Nó đã được ghi vào di truyền của mỗi người trong số họ, hạt giống của sự hủy diệt giống loài, vĩnh viễn và lén lút như một loại virus.

Ông mở mắt ra. Các dây treo phát sáng hết công suất, khiến căn phòng tràn ngập ánh sáng tương đương ban ngày. Ông tiến tới bàn thờ và lấy một lá bài cuối cùng từ bộ bài, lật úp nó.

Lá bài Quan Tư Tế

Yesugei đặt lá bài lên mặt bàn đá. Lá bài vẫn còn trưng bày một tác phẩm nghệ thuật xưa cũ của nó - một loại mực tinh tế và được rửa trên chất liệu dày, viền vàng. Vị Quan Tư Tế được miêu tả là giơ tay lên, hai ngón tay hướng lên trời, hai ngón cong vào lòng bàn tay, hướng xuống dưới đất.

Nụ cười của Yesugei tắt ngấm. Bộ bài đang chế nhạo ông và ông không có tâm trạng để thưởng thức nó. Ông quay người rời khỏi căn phòng, những chiếc dây treo theo sau ông như những con chó được huấn luyện. Những cánh cửa rít lên và đóng lại ba lần, vạch ra một con đường sâu hơn bên trong phòng riêng của ông. Mọi bề mặt đều dày đặc những hình chạm khắc, tất cả đều do chính tay ông vẽ - một số là kết giới chống lại bọn quỷ Dạ Xoa, một số khác là kính lúp cho phép thuật thời tiết của ông.

Cánh cửa kéo cuối cùng là nơi ở của vị khách của Ilya, giờ đã phục hồi một chút sức khỏe, mặc áo choàng trắng sạch sẽ và ngồi thoải mái, một mình, trong cắn phòng đối diện với thân tàu. Các cửa chớp warp trên cửa sổ đã rút ra, giúp ông ta có thể nhìn thấy cách con tàu đang tiếp cận hành tinh Aerelion thông qua những ô cửa sổ.

Ông ta không quay lại chào vị Stormseer. Bên cạnh mọi thứ khác, ông dường như đã lấy lại được phong cách quý phái của mình.

"Vậy là người phụ nữ đó đã khám phá ra tất cả những gì có thể," ông già có tên là Veil này nói giọng khô khốc. "Và bây giờ bọn họ cử binh lính đến."

Yesugei đứng cùng ông ta tại khung cửa sổ. Ở giai đoạn đó, đích đến chỉ là một ngôi sao lớn hơn giữa một loạt các ngôi sao nhỏ hơn. Họ sẽ chạm trán với những tàu cảnh giới của quân đoàn V trước khi đáp xuống hành tinh này.

"Không, tôi không phải là một người lính," Yesugei đáp.

"Ngài là một chiến binh quân đoàn. Ngài có thể đeo trên người bao nhiêu vật tổ totem tùy thích, nhưng ngài vẫn giết người vì Đế chế."

"Lắm kẻ giết người mà lại không phải là binh lính. Tôi nghĩ ông cũng đã giết người theo cách riêng của mình."

Veil quay lại đối mặt với ông. Yesugei nhìn thấy một khuôn mặt nhăn nheo, nhợt nhạt. Má của người đàn ông này vẫn hóp vào, hốc mắt có quầng thâm đen.

"Tôi không thể nói cho ngài biết điều ngài muốn biết," Veil nói. "Bà ta đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi."

"Vậy hãy kể cho tôi nghe về công việc của ông đi."

Veil lê bước ra khỏi khung cửa sổ. "Ngài muốn biết điều gì?"

"Mọi thứ."

Veel cười lớn. "Việc đó sẽ mất nhiều thời gian. Tôi nghĩ là lâu hơn mức ngài tưởng. Bọn chúng đang săn lùng các ngài, bà ấy nói thế với tôi."

Yesugei cảm thấy một chút thất vọng nhỏ nhưng đáng kể. Giọng của người đàn ông này khàn khàn, một chất giọng Terran đã được trau dồi để thổ lộ về quyền lợi và sự buồn chán. Thật khó để đối phó với một linh hồn đói khát, sợ hãi mà họ vừa giải cứu khỏi Herevail.

"Mọi cuộc chiến đều có thể thắng," Yesugei nói. "Lần này cũng không khác gì."

"Không, tôi nghĩ lần này rất khác." Veil ném cho ông một nụ cười lạnh lùng. "Người đàn bà đó..."

"Bà ấy là Đại Tướng Ravallion."

"...đã kể cho tôi nghe về tình trạng khó khăn của các ngài. Ngài là vị Thủ Thư của quân đoàn, không phải kẻ ngốc nên tôi không cần phải giả vờ với ngài. Warp là nơi sinh sống của nhiều cơn bão hơn. Nếu bọn chúng có thể nói chuyện được với những thứ đó, thì chúng có thể nhốt các ngài lại. Các ngài sẽ không thể nào về nhà được."

"Khả Hãn đã ra lệnh như vậy. Nó sẽ được thực hiện."

Veil trông có vẻ hoài nghi. "Ngài thực sự nghĩ thế à?" Ông ta quay sang vị Stormseer, thọc mạnh ngón tay xương xẩu của mình để nhấn mạnh. "Ngài ấy có thể là một vị Primarch, nhưng ngài ấy không thể điều khiển được cơn thủy triều đâu. Đây là cách mà chúng hoạt động - chúng là những chuyển động của tâm hồn, của tâm trí, bị mắc kẹt trong những khuôn mẫu do người sống đặt ra trong khi họ vẫn còn thở. Ngài không thể ép buộc một con đường - nếu ngài vẫn ngoan cố, aether sẽ phản hồi. Những con đường lớn sẽ trở nên phức tạp hơn, những đường nhỏ sẽ khô héo. Kẻ thù của ngài sẽ lướt qua bóng tối như thể xuyên qua làn nước, trong khi ngài đang chật vật lê lết qua vũng bùn lầy."

"Tôi không biết nhiều về warp như ông," Yesugei nói. "Nhưng tôi cũng biết cõi warp không đơn giản như vậy. Nếu không thì không thể di chuyển được chút nào."

"Chúng có rất nhiều tầng lớp," Veil nói một cách thiếu kiên nhẫn. "Đúng, có tầng aetheris, những con đường nông cạn. Có tầng sâu, động mạch lớn hơn, cắm sâu hơn. Có tầng bị che khuất, gốc rễ của nỗi kinh hoàng. Điều này có giúp ích gì cho ngài không? Không một người sống nào có thể định hướng được những con đường sâu thẳm. Ngay cả lão ta cũng không thể."

"Nhưng ông đã cố gắng lập bản đồ cho nó."

"Việc đó không thể thực hiện được." Veil lắc đầu chán nản. "Ít nhất thì lão ta đã sai về điều đó. Nó không phải là một tấm gương. Nó di chuyển như một sinh vật sống. Nó là một sinh vật sống. Chạm vào nó, nó sẽ run rẩy." Ông ta thoáng mất đi sự chắc chắn của mình. "Tôi không có Con Mắt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được nhiều thứ. Tôi đã nghiên cứu những gì họ nghiên cứu. Sự phức tạp là... vĩnh cửu."

"Cố gắng để giải thích đi." Yesugei nhẹ nhàng nói. "Tôi là người học hỏi rất nhanh."

Veil thở ra, đôi mắt mở to. "Sethe là một đại dương. Tất cả đều biết điều này - nó có dòng chảy, nó có độ sâu, nó có những cơn bão. Ở gần bề mặt, ngài có thể nhìn thấy ánh sáng của Cartomancer. Ngài có thể đi theo nó. Ngài có thể sử dụng aegis Geller của mình và ngài sẽ gặp kết giới ngăn ngài tiến vào Trí Tuệ. Nhưng ngay cả khi đó, ngài vẫn ở dưới mức giới hạn trên. Đi sâu hơn và aegis tan vỡ. Những ánh sáng lọt ra ngoài. Con Mắt bị mù. Có những kẻ nói rằng họ đã đi ngang qua warp, toàn những kẻ khoe khoang, vì không có phàm nhân nào làm được gì hơn, ngoài việc lướt qua khuôn mặt của cõi vĩnh hằng, giống như những viên đá được một đứa trẻ ném đi. Chúng ta không thuộc về nơi đó. Nó là chất độc đối với chúng ta, và càng vào sâu, chất độc càng nặng."

"Achelieux đã cố gắng đi sâu hơn à?"

"Ai mà biết? Có lẽ vậy. Lão ta đã không thành công. Ngài có biết tại sao không? Bởi vì điều đó là không thể. Phải cần đến năng lượng của một mặt trời bị rút cậnmới có thể chọc thủng những bãi cạn nhất. Không có nguồn năng lượng nào trong kho vũ khí của chúng ta có thể xuyên thủng được nữa. Hãy nối các lò phản ứng của hàng chục thiết giáp hạm lại với nhau, tăng gấp đôi công suất của chúng, nhưng vẫn chưa đủ. Vì vậy, không, lão ta đã không thành công."

"Đại Tướng Ravallion có niềm tin vào ông ta."

"Bà ta không nên tin lão ta." Veil trông có vẻ chán ghét. "Tin tôi đi, bà ta không nên tin đâu. Họ đều giống nhau, Oculi. Họ dành quá nhiều thời gian để nhìn vào nó. Ngài biết họ nói gì về nó không? Về vực thẳm ấy?"

Yesugei không trả lời ngay. Ông nghiên cứu Veil một cách cẩn thận, chú ý từng dấu vết, từng cử chỉ. Người đàn ông này không hề lừa dối - Ilya đã đúng về điều đó. Tuy nhiên, vẫn có điều gì đó. Ông già này đã dành một thời gian dài để làm cố vấn cho Nobilite và điều đó đã để lại dấu ấn. Có thể chính ông ta cũng không nhận thức được điều đó. Mỗi khoảnh khắc ở bên họ đều để lại dấu ấn.

"Tôi không nghi ngờ những gì ông nói, Veil của gia tộc Achelieux à," Yesugei cuối cùng đã lên tiếng. "Chúng ta không thuộc về nơi đó. Trong đêm, tôi thường luôn lo lắng rằng liệu có thật sự khôn ngoan hay không khi xây dựng đế chế trên một nền tảng như vậy. Nhưng không còn cách nào khác phải không?"

Veil lại nhún vai. "Không phải cái nào cũng đem lại hiệu quả," ông ta lẩm bẩm.

Yesugei nhìn ông ta chăm chú thêm một lúc nữa, rồi rời mắt đi. "Ông đã cho tôi một bài học hay, nên tôi chưa thấy tuyệt vọng. Ilya đã đúng khi truy đuổi theo người đàn ông này."

"Ngài vẫn nghĩ mình có thể tìm thấy lão ta à," Veil cáu kỉnh. "Tôi phải nói với ngài bao nhiêu lần nữa đây - tôi không biết lão ta ở đâu. Hãy phá vỡ tâm trí của tôi đi nếu ngài muốn. Nó sẽ không giúp ích gì cho ngài đâu."

"Tôi sẽ không phá vỡ ông đâu. Đó không phải là cách của chúng tôi. Nhưng có thể có một cách khác." Yesugei nhìn lại khung cửa sổ. Xa xa phía trước, sáu điểm sáng đang di chuyển ngang qua vùng trời đầy sao - những tàu hộ tống chạy đua để tiếp cận với họ và đưa họ vào trung tâm hạm đội. "Tôi không có kỹ năng tìm kiếm dấu vết mà ông đã lãng quên. Đây là công việc liên quan tới điều khiển trí óc. Nhưng tôi có một người bạn. Anh ta có những kỹ năng này. Khi chúng ta đến nơi, tôi sẽ giới thiệu anh ta với ông."

Yesugei nhận ra vẻ mặt cảnh giác của Veil và cười lớn.

"Đừng có sợ," ông nói. "Anh ta cũng là người sống sót cuối cùng của một thế giới. Tôi nghĩ ông và anh ta sẽ có nhiều điểm chung để nói cho nhau nghe đấy."

******

Vào thời điểm Kaljian đến rìa ngoài của hệ sao tại nơi hội quân, phần lớn hạm đội đã vào vị trí. Những chiếc chiến hạm khổng lồ màu trắng đang bay lượn trên tầng đối lưu đầy giông bão của Aerelion III, được vây quanh bởi những con tàu thợ săn và những con tàu làm nhiệm vụ tiên phong phá vỡ đội hình của chúng.

Shiban đã lên kế hoạch đưa con tàu của mình thẳng hàng với Swordstorm, với kỳ vọng rằng anh sẽ được triệu tập lên soái hạm trong vòng vài giờ sau khi đến nơi. Thay vào đó, con đường của anh bị chặn bởi một tàu con thoi liên hạm đội. Khi đã rõ ràng rằng con tàu không có ý định cản hướng bay của Kaljian, những lời chào sẽ được phát ra và đáp ứng bằng một loạt giao thức tiêu chuẩn của Quân đội.

Khi nghe thấy điều đó, Shiban ra lệnh dừng tàu hẳn.

"Cho tàu con thoi đó vào," anh nói với viên thuyền trưởng. "Ta sẽ gặp bà ấy ở tháp phía trước."

Sau đó, anh đã chờ đợi, một mình, phía trên mặt tiền của đài chỉ huy bao la. Những cửa kính quan sát ở phạm vi hẹp đã có cái nhìn thoáng qua về boong tàu trước, dài và gồ ghề giống như tất cả các tàu cùng lớp, có lỗ châu mai và được trang bị các xạ thủ khi cần tác xạ. Anh đi đi lại lại trên những tầng đá nhìn ra những bức tường được đánh dấu bằng chữ rune Chogoris. Một vết nứt dài chạy dọc một bên - bằng chứng về sức căng của cấu trúc từ một cuộc tấn công của bọn Emperor's children gây ra. Những thứ này có thể được sửa chữa trước khi hạm đội được triển khai trở lại, mặc dù rất có thể nó sẽ vẫn là một dấu ấn chiến trận để bổ sung vào hàng trăm trận chiến khác.

Anh không phải chờ đợi lâu. Như mọi khi, bà ấy rời khỏi nhà chứa máy bay một cách nhanh chóng hiệu quả, được hộ tống bởi một đội cận vệ danh dự của hội anh em. Họ để bà lại ở cửa, cúi chào trước khi để hai người họ ở lại với nhau.

Bà ấy trông gầy gò đến đáng thương. Thân hình của bà vốn luôn nhỏ con, giờ chỉ vừa đủ lấp đầy bộ đồng phục của mình. Mái tóc muối tiêu nay đã bạc trắng, những nếp nhăn quanh cái miệng mím chặt của bà đã hằn sâu thành những vết nứt sẫm màu.

Shiban cúi thấp đầu. "Szu-Ilya," anh nói.

Đổi lại bà ấy đã chào theo kiểu aquila. "Tachseer." Rồi bà nhìn từ trên xuống dưới bộ giáp của anh, giống như một người mẹ đang đánh giá đứa con trai bướng bỉnh của mình. "Tôi luôn tự hỏi, liệu họ có thể sơn nó màu trắng được không?"

Shiban nói: "Tôi đã yêu cầu họ đừng làm vậy. Nó không phải là một bộ chiến giáp. Nó là một cỗ máy."

Ilya mỉm cười. "Con người và máy móc. Các anh đang vận hành các con servitor. Các anh cũng đang lái phi thuyền."

Shiban gõ gõ chiếc găng tay vào ngực. "Không phải ở đây. Đó là sự khác biệt."

"Vậy thì hãy khoác lại màu sắc của Quân đoàn đi."

"Tôi sẽ làm vậy. Khi tôi có thể mặc lại bộ giáp năng lượng của mình."

Ilya không nói gì thêm.

"Vậy thì, tại sao bà lại ở đây, thưa tướng quân?" Shiban giữ giọng nói hòa nhã. "Bà không phải đang có một ngàn nhiệm vụ hay sao? Chúng tôi vẫn còn là một đám vô tổ chức phải không? Chắc chắn có vấn đề cần được giải quyết."

"Tôi đã đến hệ sao này trước các anh," Ilya nói. "Tôi còn việc phải làm trước mắt là sắp xếp đội hình, tái lập lại trật tự." Bà nhìn quanh, nhìn những vết sẹo chiến tranh trên các bức tường của căn phòng. "Nhìn bề ngoài thì nó sẽ cần thiết."

Shiban cười nhẹ. "Chúng tôi đã gây ra điều gì để mà bà phải đến gặp chúng tôi vậy, bà szu?"

"Chỉ là những gì các anh đang làm hiện giờ." Giọng bà cứng rắn hơn trước. "Tự sát mà không có lý do. Lãng phí tiềm năng có thể được sử dụng ở nơi cần thiết nhất."

Shiban mất đi nụ cười. "Tôi nghĩ tôi không hiểu ý của bà."

"Tôi biết anh hiểu rất rõ ràng."

"Tôi đã mất nhiều anh em trong lần ra quân gần đây nhất. Tôi sẽ không ra lệnh cho họ chiến đấu nếu điều đó không xứng đáng."

"Anh đã từng như vậy, có lẽ là thế." Bà nhìn thẳng vào anh, đôi mắt mệt mỏi không hề dao động. "Bây giờ anh đều đang liều mạng chiến đấu. Anh sẽ chiến đấu trong khi các ngôi sao đang tắt dần, tranh giành một vũ trụ trống rỗng chỉ vì niềm vui. Nếu không được nhận lệnh gì cả, anh vẫn sẽ tìm mọi cách để đi săn lùng bọn chúng."

"Bà đang mô tả một chiến binh," Shiban nói nhẹ nhàng.

"Anh đã từng hơn thế nữa."

"Kể từ khi bà biết tôi," anh nói, lại chỉ vào khung xương bên ngoài của mình, "đây là tất cả."

"Anh đã từng có một cuộc đời trước đây, bọn họ đều nói điều đó với tôi."

"Szu, với tất cả sự tôn trọng, tôi hỏi tại sao bà lại ở đây."

Cái nhìn trừng trừng của Ilya không bao giờ dao động. Cơ thể bà có thể đã yếu nhược đi, nhưng tinh thần của bà rõ ràng là không. "Anh biết đấy, ngài ấy sẽ tập hợp các khan lại cho hội nghị Kurultai. Anh có tiếng nói, giống như những người khác. Tôi đến đây để yêu cầu anh thay đổi lời khuyên mà anh đã đưa ra cho ngài ấy."

Shiban quay đi và bước tới chỗ những cửa kính quan sát. Khi anh làm như vậy, các pít-tông ở chân phải của anh kêu lách cách - chúng cần phải được căn chỉnh lại. "Nếu bà nghĩ tôi có khả năng tác động đến phán đoán của ngài ấy thì bà đã nhầm rồi. Ngài ấy sẽ biết mình muốn làm gì."

Ilya theo sau, lấp ló bên cạnh anh, bà chỉ cao hơn ngực anh một chút so với thân hình to lớn của anh. "Tachseer, tôi không nói chuyện với anh một cách thiếu tôn trọng, vậy nên hãy cho tôi lịch sự tương tự. Anh chỉ huy các phe phái trên khắp ordu. Hai mươi hội anh em sẽ tháp tùng anh để chiến đấu chống lại noyan-khan của chính họ. Tuy nhiên, hãy chú ý hơn đến những gì anh nói và cân nhắc lời nói đó."

Shiban lắng nghe. Anh đã từng thấy giọng nói của bà - gần gũi, dễ chịu, gần như đáng yêu. Bây giờ nó nghe có vẻ chói tai.

"Chúng tôi đã đưa ra những lập luận này trong hơn một năm," bà tiếp tục. "Để duy trì sự kháng cự, hoặc tìm đường quay trở lại. Anh đã tiếp tục theo đuổi cuộc chiến, nó thúc đẩy Ngài ấy, thúc đẩy các anh em của anh. Họ nhớ những gì anh đã làm ở Prospero và họ đã lắng nghe anh. Nhưng nó không thể tiến xa hơn được nữa, không phải lúc này."

Shiban mỉm cười nhưng có chút ấm áp. "Vậy thì bà có giải pháp thay thế nào không? Nếu có thì hãy nói ngay bây giờ. Nếu bà không có cách nào, thì còn gì để nói nữa?"

Anh tiến lại gần bà, nhìn xuống mái tóc được cột chặt của bà, để ý xem tay bà run như thế nào khi chúng cử động. "Chắc chắn bây giờ bà đã hiểu rõ chúng tôi rồi. Chúng tôi đã tuyên thệ. Chúng tôi đã thề trên máu của những người anh em đã khuất của mình."

Anh cảm thấy cơn thịnh nộ lại bắt đầu trỗi dậy, bây giờ nó đến quá nhanh. "Đó là lý do tại sao chúng tôi được tạo ra, thưa bà szu. Bây giờ thì tôi đã tin điều này. Chúng tôi là sự phán xét của những người tự do lên những kẻ tha hóa. Chúng tôi là sự báo thù của chốn thiên đường. Khi một người trong chúng tôi còn sống để vung thanh kiếm, bọn chúng sẽ không có ngày nào được yên. Và thế là đủ rồi, vì đó là tất cả những gì còn lại."

"KHÔNG." Bà vẫn bất chấp, mong manh và bướng bỉnh. "Còn có thế giới ngai vàng. Có lời thề mà ngài Primarch của anh đã tự mình thề, lời thề đó sẽ đưa chúng ta quay trở về với nó."

"Ha! Bà nghĩ rằng ngài ấy quan tâm đến thế giới ngai vàng sao?

"Ngài ấy thuộc về Terra. Tại sao anh lại luôn quên điều này?

"Và chúng tôi là người Chogoris." Shiban phát hiện mình đã vô tình nắm những ngón tay kim loại của mình lại với nhau, anh buộc bàn tay mình phải thả lỏng.

"Nếu chúng tôi không thể bảo vệ thế giới của chính mình, thế giới mà chúng ta đã được rèn giũa trên đó, thì thế giới của các hoàng đế có quan trọng gì? Chúng tôi đã mất đi ngôi nhà của mình. Nó nằm trong vòng tay hạm đội của bọn phản bội, và không ai nói rằng chúng tôi hãy phá bỏ mọi lời thề danh dự và quay trở lại vùng đất của mình, đánh đuổi kẻ thù khỏi tòa tháp của chúng tôi, và thanh lọc sự ô uế của bọn chúng ra khỏi bầu trời từng là bầu trời trong lành nhất mà nhân loại từng có."

Ilya đợi cho lời nói ngừng tuôn ra. Khi anh nói xong, bà lại ngẩng đầu lên, đầy mệt mỏi. "Nếu tôi có thể mang thế giới quê hương của anh trở lại, tôi sẽ làm điều đó ngay. Nếu Khả Hãn ra lệnh, tôi sẽ bất chấp thiên đường và địa ngục để đưa hạm đội đến đó. Nhưng vị chúa tể của anh không phải là một kẻ ngốc. Ngài ấy biết rằng điều đó không thể thực hiện được, và nếu ngài ấy gửi các con trai của mình vào lò lửa đó thì sẽ không còn ai có thể quay trở lại. Tôi đã thấy ngài ấy lên kế hoạch cho sự sống còn của anh, Tachseer à. Tôi đã thấy ngài ấy thu thập mọi sức lực tàn tạ cuối cùng mà ngài ấy có, để giữ cho Quân đoàn sống sót trong khi cái đội quân khổng lồ nhất từng được tập hợp đang đi săn lùng nó."

Shiban lắc đầu. "Còn sống chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúng tôi không được tạo ra để già đi. Chúng tôi buộc phải cưỡi ngựa, truy đuổi kẻ thù đến kiệt sức và đốt cháy những pháo đài của chúng."

"Yesugei cũng nói với tôi điều tương tự."

"Vậy thì lẽ ra bà nên nghe theo lời ông ấy."

"Cách đây từ rất lâu, ông ta cũng đã nói với tôi rằng anh không còn là chính mình nữa. Và rằng dù ông ấy đang ở bất kỳ đâu, thì ông ấy cũng vẫn là chính mình."

Đây thực sự chính là điều mà Yesugei sẽ nói ra.

Trong một khoảnh khắc, Shiban đã trở lại những bức tường thành của Khum Kharta, cách đây đã lâu, với làn gió nóng của mùa hè phả vào mặt, anh và vị zadyin arga. Họ đã nói chuyện ở đó, trước khi có sự thay đổi lớn, khi cơ thể của Shiban đang là cầu nối nửa hình thành giữa con người và siêu nhân.

"Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra Terra mà thôi," Shiban đã nói vậy

"Cậu vẫn có thể có cơ hội chiêm ngưỡng nơi đó," Yesugei đã nói vậy với anh.

Sau đó, họ cảm thấy mình như đang nói những lời nói suông, những điều được nói ra khắp đế chế thiên hà của nhân loại sẽ không bao giờ thành hiện thực. Sau đó, thảo nguyên xào xạc trong một màu xanh lam và xanh lá cây lung linh, gió làm cho những lá cờ tung bay, mặt trời đang nướng những viên gạch bùn trên các bức tường tu viện thành những chiếc vỏ nứt nẻ.

Khi đó, tứ chi của anh vẫn sạch sẽ, mịn màng, rám nắng. Khi đó, anh luôn cười một cách dễ dàng.

"Tôi sẽ đến hội nghị Kurultai để lắng nghe." Shiban nói, "Nếu Ngài ấy hỏi, tôi sẽ trả lời. Đó là cách hội nghị đó vận hành."

Ilya kiên quyết nói: "Chúng ta đang cố gắng tìm ra lối thoát. Cơ hội rất mong manh nhưng chúng ta chỉ cần có thêm thời gian. Yesugei tin vào điều đó."

Shiban đan các đầu ngón tay của mình lại với nhau. "Bản chất của ông ấy là luôn có niềm tin. Tất cả chúng ta không thể giống ông ấy được."

"Nghe còn thấy đáng thương hơn," Ilya lẩm bẩm.

Shiban mỉm cười với bà. "Hãy làm công việc của bà. Hãy nghĩ ra những kế hoạch. Nếu bà làm lung lay ý muốn của ông ta, thì tôi sẽ chiến đấu vì bà giống như tôi chiến đấu vì bất kỳ lý do gì mà tôi được lệnh phải làm."

Ilya cuối cùng cũng rời mắt khỏi anh, lắc đầu. "Anh không thấy điều này đã thay đổi anh như thế nào đâu. Anh đã từng thuyết giảng đức tính này - ukhrakh, utsakh. Rút lui, nhưng sau đó hãy đánh trả. Tôi chưa bao giờ nghe thấy điều đó nữa."

Shiban nhận ra tiếng Khorchin, được một người Terran thốt ra một cách kỳ lạ. Đã lâu lắm rồi anh mới tự mình nói ra chúng. "Đó là những lời nói dành cho một thời đại khác."

"Anh muốn nói với tôi cái gì cũng được, nhưng tôi không còn tin anh nữa. Anh thích điều này. Anh thấy chiến tranh phá hủy mọi thứ anh đã xây dựng và một phần trong anh khao khát điều đó. Tôi có thể thấy điều đó khi anh bước vào trận chiến. Đó là con đường dễ dàng hơn, Shiban Khan. Tôi đã thấy những người phàm không chịu đựng nổi nó, nhưng tác hại mà anh có thể gây ra còn lớn hơn." Bà đưa tay về phía anh, đặt bàn tay yếu ớt của mình lên cẳng tay anh. "Hãy nhớ lại con người trước đây của anh. Con người đó vẫn chưa bị hủy hoại hoàn toàn - nếu Terra được cứu, Imperium có thể được xây dựng lại. Giông tố có thể vượt qua, con đường có thể đi thẳng. Chúng ta phải có mặt ở đó."

Bà thực sự tin điều đó. Thấy vậy, Shiban khó có thể nói gì với bà. Lẽ ra anh có thể đã nói với bà điều mà anh đã thấy rõ từ lâu - rằng tất cả đã qua rồi, rằng giấc mơ cao cả mà những tâm trí khác mơ ước đã bị xé toạc, để lộ ra cơn ác mộng bên dưới, và hơn nữa đó là giấc mơ mà ngay từ đầu, họ vốn đã không có phần nào trong đó.

Anh nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng gỡ nó ra khỏi tay mình. "Tôi sẽ tuân theo bất cứ mệnh lệnh nào của ngài ấy," anh nói.

"Nhưng anh sẽ khuyên ngài ấy điều gì? Có điều gì tôi nói ra có thể tạo nên sự khác biệt hay không?"

Bây giờ đã quá muộn để làm điều đó, và lẽ ra bà phải nhìn thấy điều đó, nhưng anh không muốn làm tổn thương bà nhiều hơn sự thật đã có.

"Tôi không hứa trước được đâu, thưa bà szu," Shiban nói và quay đi.

******

Von Kalda lắng nghe tiếng động cơ của Proudheart. Hắn ấn ngón tay vào bàn điều khiển trước mặt và cảm thấy những rung động lan tỏa khắp cánh tay mình.

"Ngươi có nghe thấy nó không?" Hắn thì thầm, cúi đầu về phía khối thịt và gân bên dưới. "Ngươi có nghe thấy âm thanh đó không?"

Điều đó là không thể. Đối tượng đang bị trói trên băng ghế y tế không còn tai, mắt, môi nữa. Khuôn mặt từng là của một con người giờ là một ổ cắm dây đẫm máu, được khoét bằng những lỗ viền đỏ sẵn sàng cho các thiết bị giác quan cắm vào trong đó.

Von Kalda vuốt những ngón tay có đầu bọc sắt dọc theo lồng ngực đang run rẩy. "Chúng ta đã trở lại trong warp. Đó là những gì nó nói với ta. Ngài tướng chỉ huy đã có viên cố vấn của riêng mình."

Hắn với lấy một con dao mổ. Xung quanh bàn mổ, những menial làm việc trong sự im lặng hoàn hảo. Khuôn mặt của họ rất đa dạng - không có lông tóc, có lưới sắt thay vì miệng, mặt nạ bằng sắt với đôi mắt lồi lấp lánh, ghép với miệng của các loài thú, hoặc mịn màng trơn láng mà không có mặt mũi gì hết như vỏ trứng gà.

Von Kalda hạ thiết bị cấy ghép về phía ổ cắm, và các dây cấp liệu trải ra như chân nhện về phía các nút cố định. Ngay khi những chiếc kim sắp đâm vào da thịt, hắn nghe thấy tiếng động trầm thấp của đôi ủng bọc thép.

Hắn nhìn lên. Konenos đang bước vào phòng Dược Liệu.

"Tôi có thể giúp gì cho anh không, người anh em?" Von Kalda hỏi, tay vẫn giữ chặt thiết bị cấy ghép.

"Khi nào anh mới làm xong vậy. Đừng tự làm khó mình."

Von Kalda hít một hơi đầy khó nhọc. Hắn còn hàng giờ làm việc phía trước. Những phàm nhân bị bắt của Quân đoàn V rất khó đã làm biến chất và thành phần hóa học trong máu của họ khác biệt một chút so với những người Chemos. Nhiều người đã chết trước khi được cải tạo, vì vậy vẫn còn nhiều điều phải học hỏi để mang lại cho Eidolon những đội quân bổ sung mà hắn ta mong muốn.

Miếng cấy ghép trượt vào hốc mắt trống rỗng, kẹp chặt vào xương. Đối tượng cố gắng giật giật dây trới, chắc chắn là đang rất đau đớn, nhưng không còn dây thanh quản để hét lên. Von Kalda hoàn tất việc cấy ghép, lau máu khỏi vết cắt gọn gàng. Những mũi khâu nhỏ đâm vào, rải rác ngay ngắn trên các vết nối.

Sau đó Von Kalda lại đứng dậy, cất lại dụng cụ trong chiếc tủ bên cạnh. "Theo dõi các dấu hiệu sinh tồn," hắn nói với menial gần hắn nhất. "Đừng để tên này chết." Sau đó, hắn nhìn sang Konenos, người đã bắt đầu đi lang thang vào các căn phòng phía sau. "Đợi một chút, người anh em. Làm ơn hãy cẩn thận."

Phòng Dược Liệu chứa đầy cáng, bàn mổ và những chiếc giường phẫu thuật hình móng vuốt. Những bề mặt sáng bóng dày đặc những dụng cụ bằng thép, những bệ thủy tinh chứa chất dinh dưỡng kêu róc rách, những cuộn ống trong mờ. Giữa lúc đó, Konenos giống như một người khổng lồ được thả tự do trong hang kho báu, mỗi cử động của hắn đều có thể làm hỏng những dụng cụ mỏng manh.

"Những thứ này thật ấn tượng," Konenos nói một cách đánh giá cao. "Anh đã học được tất cả những điều này từ Fabius à?"

Von Kalda bắt kịp hắn khi hắn đi xuống một cầu thang ngoằn ngoèo bằng đá có vân trắng. Những tiếng rên rỉ đau đớn vang vọng từ không gian sâu bên dưới, truyền qua những đường hầm dẫn xuống hố Dược Liệu. "Học được một phần trong số đó," hắn nói một cách dè chừng. "Ông ta không phải là thợ dệt xác thịt duy nhất trong Quân đoàn."

Konenos nở một nụ cười toe toét như chế giễu. Không có mũ trụ của mình, cổ họng và khuôn mặt của viên Nhạc Trưởng là một khối thịt lớn với các khoang âm thanh và bộ phát âm thanh căng phồng. Đôi mắt hắn lấp lánh, hồng như mắt chuột, nổi bật trên những nếp gấp của xương sọ dưới làn da lấp lánh. "Không, ông ta không phải là người duy nhất. Nhưng anh đã rất bận bịu kể từ lần cuối chúng ta nói chuyện."

Họ từ từ đi xuống, bước vòng qua các máy tuần hoàn máu và các cột nội tạng. Chiến tranh đã đặt ra nhiều yêu cầu đối với các Dược Sư của hạm đội, và mọi không gian, mọi bề mặt của căn phòng đều ngổn ngang những mảnh vụn của quá trình nâng cấp cơ thể.

"Thật sự rất vui khi được gặp anh ở đây, người anh em," Von Kalda nói, lướt qua một dãy bể chứa thủy tinh, mỗi bể chứa có kích thước bằng một người đàn ông. Một số trống rỗng, một số khác bị lấp đầy bởi những hình thù tối tăm, đang đập vào các cạnh như cá mắc phải dây câu. "Tuy nhiên, tất nhiên là anh biết rằng chúng tôi đang bận."

Konenos tiếp tục nhìn hắn với vẻ kinh ngạc của một người luôn đầy sự đam mê. Những thứ bóng loáng treo trên mái nhà bằng dây xích, vặn vẹo và lắc lư dưới ánh sáng chói của đèn y tế. "Và anh biết rằng chỉ huy của chúng ta có đủ phương hướng mà ông ta cần."

Von Kalda gật đầu. "Ông ta đã gửi lời tới chỗ tôi."

"Và mọi con tàu mà ông ta có thể phát tín hiệu được đều đang trong tình trạng báo động. Một phần ba sức mạnh của toàn bộ quân đoàn. Tưởng tượng mà xem."

"Vậy còn đội Palatine Blade?"

Konenos ném cho Von Kalda một cái nhìn mệt mỏi. "Eidolon vẫn mang họ theo bên mình." Hai người bước vào một căn phòng dài và thấp. Các bức tường của nó là những hình elip bằng sắt, có gân và đính những chiếc gai hướng vào trong. Không khí trở nên nóng hơn, đập mạnh vào những tấm lưới màu đỏ xỉn. "Ngài Tướng chỉ huy luôn thích thú với sự mới lạ. Nó sẽ sớm biến mất."

Những làn hơi nước bốc lên từ các bộ lọc trên sàn, xoắn lại như ruột. Những âm thanh kỳ lạ vang vọng từ phía trước, không còn là tiếng vọng đau đớn từ sự hành hạ của con người mà giống như tiếng sủa, hay tiếng rít của thú vật.

"Anh biết rõ ông ta nhất mà," Von Kalda nói. "Nhưng có lẽ sẽ khôn ngoan hơn nếu không giả định quá nhiều. Mọi thứ không còn như xưa, khi ngài Primarch còn nắm quyền."

Konenos tiến về phía một cánh cửa hình tròn ở bức tường phía xa, được bao quanh bằng sắt và khắc những biến thể cổ của chữ rune Chemos. Khi hắn vừa đến gần nút mở cửa, Von Kalda đã đưa tay ra để kéo hắn lại. "Cẩn thận nào, người anh em."

Mắt Konenos không bao giờ rời khỏi cánh cổng. "Tại sao? Có gì nằm trong đó?"

Von Kalda tiến về phía phong ấn bên ngoài. "Lãnh địa của tôi," hắn nói thẳng thừng.

Konenos nhìn lên rồi quay lại, chiêm ngưỡng kiến trúc phức tạp. "Có một hướng đi," hắn trầm ngâm nói. "Một quyết định đã được đưa ra. Chúng ta tốt hơn nên hành động cùng nhau. Chúng ta sẽ trải nghiệm tất cả những gì cần trải nghiệm. Chúng ta đau khổ vì quyết định đó và những người khác cũng sẽ đau khổ vì điều đó".

Von Kalda không nói gì, nhưng mùi vị bạo lực đột nhiên bùng lên trong căn phòng hẹp, giống như mùi xạ hương sợ hãi. Những ngón tay của hắn di chuyển gần hơn một chút đến khẩu súng ngắn trong bao.

Konenos quay lại phía cửa. "Tôi sẽ đi qua cánh cửa cường lực này. Tôi sẽ không hối tiếc nếu đã đến lúc tôi phải trả giá. Anh không chỉ vặn vẹo da thịt thôi đâu, người anh em ạ. Anh có thể vặn vẹo các thế giới. Anh xé bỏ tấm màn che."

Von Kalda căng thẳng, đánh giá xem mình có thể di chuyển nhanh đến mức nào. "Tôi sẽ không làm gì nếu không có..."

"Im đi." Konenos quay lại, đặt ngón tay lên môi Von Kalda. "Tôi và anh đều có chung một suy nghĩ. Thực sự. Hãy cho tôi thấy những gì anh đã làm."

Von Kalda do dự.

Sau đó hắn bỏ tay ra khỏi khẩu súng lục và với lấy nút bấm cửa. "Đi cẩn thận," hắn nói. "Hãy nhìn vào nơi anh cần nhìn."

Hắn bước vào gần cánh cổng , và những kêu kẽo kẹt của sắt thép vang lên. Với một tiếng rít của không khí thoát ra, cánh cổng đã mở ra.

Ngoài kia là một làn sương mù dày đặc của hoa tử đinh hương, nặng trĩu những mùi hương phức tạp. Tiếng sủa nghèn nghẹt dần biến mất, thay vào đó là một tiếng rít trầm thấp và ngọng nghịu. Von Kalda và Konenos bước vào trong, và trong khoảnh khắc, bóng tối phía bên kia ngưỡng cửa đã cản trở ngay cả thị lực đã được tăng cường của bọn họ.

Khi đám mây tan đi, nó để lộ ra một căn phòng hình tròn được đánh dấu bằng những chữ rune sơn màu nâu đỏ trên khắp các bức tường. Một cái hố lót đồng mở ra trước mặt họ, được ngăn lại bởi lớp kính dày giống như những bể chứa đựng thi thể trong phòng Dược Liệu. Đáy hố đầy xác chết chất đống cao cả mét, một đống xương nứt gãy nhô ra từ những khối thịt sống.

Phía trên đống xác có một thứ gì đó gần như không thể nhìn thấy rõ ràng - một hình ảnh phản chiếu sai lầm, một vệt ánh trăng lệch hướng. Chỉ khi nó di chuyển thì những mảnh vỡ rách rưới mới hiện rõ: một chiếc vương miện đầy gai, đôi mắt trắng trẻo, cái miệng đầy đặn với chiếc lưỡi dài bằng cánh tay của một người đàn ông. Đôi khi da thịt của nó giống da thịt của một người phụ nữ, lúc khác lại giống đàn ông. Khi hai người chiến binh đến gần tấm kính, có thứ gì đó lao vào lớp lá chắn nơi họ đang đứng, thân thể nó lập lòe, mờ đi với tốc độ cực cao.

"À, đẹp quá," Konenos nói và gật đầu tán thưởng. "Anh có nó ở đâu vậy?"

Von Kalda lùi lại. Vẫn có lúc hắn nghi ngờ tính khôn ngoan của công việc này. "Nó chưa sẵn sàng. Không con nào trong số chúng cả."

Konenos nở một nụ cười ranh mãnh. "Họ nói với tôi rằng có những người chưa quyết tâm đạt tới giác ngộ. Họ bám vào những nguyên tắc cũ hơn. Họ không nhìn thấy lợi ích của sự cải tiến." Hắn tiến lại gần tấm kính bảo vệ và thứ gì đó giống như một cái càng cua đang kêu rúc rích, kêu cạch cạch trong bóng tối. "Tuy nhiên, đây là tương lai của chúng ta, đây là những đồng minh của chúng ta. Đó là lý do tại sao anh làm điều đó, phải không?

Von Kalda cảm thấy buồn nôn. Hắn luôn bị như vậy, khi có sự hiện diện của những thứ mà hắn đã triệu hồi để rồi lại giam cầm chúng, sự hiện diện phù du của chúng được bảo toàn bằng sự hiến tế liên tục của người sống.

"Cario luôn được nhận nhiều sự ưu ái." Konenos lao về phía Von Kalda, kẹp lấy mặt hắn giữa găng tay. Hắn tiến lại gần hơn và Von Kalda ngửi thấy hơi thở ngọt ngào của hắn. "Và đây là câu trả lời dành cho anh. Palatine Blade cũng đang bị nguyền rủa như chính chúng ta - Hắn ta cũng đang nghe thấy những lời thì thầm giống như chúng ta. Điều này thậm chí có thể thúc đẩy bọn họ nhanh hơn, và tôi rất thích điều đó."

Hắn nhìn lại những cái bóng đang quằn quại, và đôi mắt màu hồng của hắn sáng lên. "Hãy quên việc sản xuất thêm nhiều menial đi. Đây chính là nhiệm vụ hiện giờ của anh."

Sinh vật đằng sau tấm kính tấn công hắn, quất mạnh vào hắn bằng những sợi roi gần như làm từ vật chất trong một cú quất roi đầy ác độc. Có thứ gì đó, hoặc là do tấm kính bọc thép dày, hoặc là do những dấu hiệu thần bí vẽ trên nền kim loại sẫm màu đã giam cầm nó lại.

"Mệnh lệnh này là từ Soul-Severed sao?"

"Trước đây anh cũng đâu có chờ đợi lệnh của ông ta đâu nhỉ." Konenos liếm đôi môi nứt nẻ của mình. "Theo thời gian, ông ta sẽ phát chán với các tay kiếm sĩ của mình, nhưng thời gian không phải là vô tận với chúng ta, vì vậy hãy thực hiện những điều này, và lần tới khi chúng ta đưa các con tàu của mình tham chiến, tôi muốn những sinh vật này đi cùng chúng ta."

Konenos di chuyển về phía lớp kính giáp. Sinh vật bên trong đáp lại, và một đôi mắt màu tím, to hơn mắt người, hình quả hạnh và độc ác, sáng lóe lên giữa bóng tối. Konenos nhìn nó di chuyển và đã bị mê hoặc.

"Chúng rất dễ lây lan," hắn thở hắt ra. "Đã đến lúc chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ lây nhiễm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro