Chương 13 - Tôi biết ông ta đang ở đâu rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trước khi Veil được đưa vào, Yesugei đã kéo Arvida sang một bên.

"Anh có còn đau không, người anh em?" Stormseer hỏi hắn ta, nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt đầy hình xăm của ông.

Arvida giờ đã có thể mỉm cười. Hắn luôn chịu đau đớn. Sự đột biến xác thịt đang sủi bọt dưới da, mặc dù các phép thuật và cũng như khoảng không sâu thẳm đã giúp ích. Thỉnh thoảng tiếng rít trong tai hắn sẽ dịu đi và sức nóng khủng khiếp trong máu hắn sẽ giảm bớt, nhưng nó chỉ là tạm thời. Việc sử dụng kỹ năng đã giúp đưa hắn trở lại mặt đất, và kỹ năng hắn có là điều giúp hắn được quân đoàn giữ lại. Mỗi lần họ đòi hỏi quyền năng đó từ hắn, cơn đau càng trở nên tồi tệ hơn.

Nếu đây là lý do đã thúc đẩy Quân đoàn của hắn đi xa hơn mức cần thiết, nếu đây là lý do đã đưa Bầy Sói đến Prospero, thì có lẽ hắn có thể bắt đầu hiểu được. Magnus luôn là một người cha bao dung và ông ấy sẽ không thể chịu đựng được nỗi đau khổ đến mức đó.

Tất cả bọn họ đều bị giết vì tội ác đó là một sự phán xét khắc nghiệt, nhưng vũ trụ là một nơi khắc nghiệt, và Thousand Sons đã bị rình rập bởi sự hủy diệt đó kể từ khi được thành lập.

"Không nhiều hơn bình thường," hắn trả lời.

"Chúng ta không cần phải làm điều này."

"Ông sẽ không đến nhờ tôi giúp nếu điều này là không quan trọng. Ông ấy là ai?"

Yesugei đưa ra một cái nhìn như muốn nói rằng: tôi ước gì tôi biết. "Chúng tôi đã không thành công trên Herevail. Người đàn ông mà chúng tôi cứu được chỉ là một mối liên kết với người mà chúng tôi muốn tìm thấy. Ông ta biết mục tiêu nhưng không biết vị trí. Tuy nhiên, hai người họ đã làm việc cùng nhau trong nhiều năm. Có thể sẽ có cách."

Khi vị Stormseer nói, trái tim của Arvida chùng xuống. Vâng, nó có thể được thực hiện, nhưng nó sẽ phải trả giá. Trong tất cả các nghệ thuật của hắn, việc dò tìm tương lai tiềm ẩn từ những quá khứ in dấu mờ mịt là khó nhất, là nghệ thuật đòi hỏi sự đắm chìm sâu nhất trong vòng xoáy thối nát của Đại Dương.

"Ông đã đích thân nói chuyện với ông ta chưa?" Hắn hỏi.

Yesugei đưa ra một cái nhìn buồn bã. "Tôi đã cố hết sức mình. Theo như tôi thấy thì ông ta đang nói sự thật. Ông ta đầy lòng kiêu hãnh, giống như tất cả bọn họ vậy."

Đó là danh tiếng của họ, nhưng Arvida chưa bao giờ kết giao nhiều với các Hoa Tiêu. Các con tàu trong hạm đội Thousand Sons thường được các phù thủy của chính quân đoàn điều hướng trong những chuyến đi ngắn, dẫn đến xích mích giữa các đặc vụ Nobilite được uỷ quyền và các chỉ huy chiến hạm. Không có Quân đoàn nào khác lại có những tài năng chồng chéo và đan xen đến vậy, và do đó là nguồn gốc của nhiều sự đối kháng đến vậy.

Arvida cảnh báo: "Sẽ phải trả giá rất nhiều cho việc này. Ông vẫn tin vào trực giác của Ravallion à? Bà ta vẫn chưa thuyết phục được nhiều người."

Yesugei dang rộng lòng bàn tay của mình trong một cử chỉ không rõ ràng. "Chúng ta còn có gì nữa chứ? Lựa chọn của chúng ta đang thu hẹp dần. Nếu mọi chuyện không như hiện tại, tôi sẽ không săn đuổi một cái tên chỉ đang tồn tại trong ký ức của một người phụ nữ phàm trần, nhưng cái chết giờ đây đang rình rập chúng ta như bầy sói quanh đống lửa."

Ông ngước nhìn Arvida vơi đôi mắt vàng của mình - vẫn rất lạ lùng - lấp lánh trong ánh sáng dịu nhẹ. "Chúng tôi đã thử mọi cách khác. Và vâng, tôi tin tưởng bà ấy. Tôi tin tưởng bà ấy kể từ lần đầu hai chúng tôi gặp nhau."

Arvida gật đầu, tự trấn an mình trong lòng. Yesugei thích tin vào những điều tốt đẹp nhất của những người mà ông đã cố vấn, nhưng ông ta không phải là kẻ ngốc. "Được thôi, mặc dù tôi không hứa hẹn sẽ thành công."

Yesugei hài lòng vỗ vai hắn. "Khi nào chúng ta có thể tiến hành? Đi nào, ông ta đang đợi."

Họ đi từ phòng chờ, ở tầng cao của đài chỉ huy Swordstorm, dọc theo các hành lang đến đơn vị thẩm vấn an ninh. Khi họ bước đi, những menial vội vã nhường đường đi của họ, vội vàng cúi chào trước khi chạy đi thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào họ được giao. Toàn bộ hạm đội ngân nga đầy năng lượng. Các Khan từ các hội anh em xa cách từ lâu đã quay trở lại và hiện đang đi đứng oai vệ giữa các thuyền viên, mang theo tin tức về những thất bại kéo dài hoặc những chiến thắng ngắn ngủi, tìm kiếm đồng đội, đặt những câu hỏi, kiểm tra tình hình trước cuộc họp mặt lớn với vị Primarch. Trước đây, một số người có thể đã trố mắt nhìn vị pháp sư trong bộ chiến giáp màu đỏ thẫm đang bước đi giữa họ, nhưng giờ thì không ai làm vậy nữa - mọi tâm trí đều đang tập trung vào những lựa chọn cần phải được đưa ra.

"Họ nói rằng anh đã cứu được thi thể của Xa," Yesugei nói khi họ đi qua boong tàu.

"Những gì còn sót lại của anh ta."

"Điều đó sẽ không bị lãng quên." Yesugei ném cho hắn một cái nhìn biết ơn. "Khả Hãn cũng sẽ không quên điều đó. Nếu anh đổi ý, hãy yêu cầu sơn lên màu sắc của quân đoàn chúng tôi, họ sẽ làm giúp anh một cách vui vẻ."

Arvida nhăn nhó trong lòng. Hắn đã đưa ra quyết định của mình từ lâu và bây giờ không thể quay đầu lại được nữa. Trong mọi trường hợp, các bộ phận trên cơ thể hắn đã hợp nhất với đường cong bên trong của bộ giáp, dần dần ép cơ thể của hắn vào các bộ phận của bộ giáp ceramite. Hắn không thể thoát khỏi vòng tay của nó, giống như hắn không thể tự rút bộ xương của mình ra được.

"Có lẽ một ngày nào đó," là tất cả những gì Arvida nói. "Không phải hôm nay."

Họ đến phòng thẩm vấn, được chiến binh canh gác ở hai bên hai cánh cửa sắt nặng nề. Hầu hết các phòng thẩm vấn đều trống trơn. Việc bắt giữ trở nên khó khăn hơn và ít hữu ích hơn, và thật khó để ngăn cản các khan trong cơn chiến thắng tàn sát mọi kẻ thù mà họ gặp phải để trả thù cho những hành động tàn bạo trước đó.

Veil đã được sắp xếp ở một trong những phòng nhiều ánh sáng hơn, khô ráo hơn, ít khó chịu hơn. Ông ta có nước sạch, thức ăn thường xuyên, một chút riêng tư, nhưng không ai giả vờ rằng ông không bị canh phòng cẩn mật. Khi hai Thủ thư - một pháp sư, một phù thủy- bước vào không gian chật hẹp, ông già đó đứng dậy và cúi đầu chào một cách hoa mỹ kiểu cách.

"Thấy chưa, một người khác nữa đến để thử vận may," Veil quan sát Arvida từ trên xuống dưới. "Nhưng anh là một sự kỳ lạ hiếm có - tôi nghe nói rằng các đồng chủng của anh đều đã bị tiêu diệt."

"Không phải tất cả," Arvida nói. "Rõ ràng là thế."

Arvida ngồi trên chiếc ghế bằng kim loại đối diện với ông già người phàm, và Yesugei cũng làm như vậy. Veil vẫn đứng, mặc dù tầm mắt của ông ta bây giờ đã ít nhiều ngang bằng với họ. Trông ông ta có vẻ kích động, giống như một con mèo bị nhốt quá lâu trong lồng cũi vậy.

"Vậy chúng ta sẽ nói về chuyện gì đây?" Ông ta hỏi, ánh mắt ông lướt qua giữa hai người họ. "Thêm thông tin về Heisen Vortices? Truyền thuyết về tiếng hét của Seethe? Câu chuyện về những Hoa Tiêu lão thành đã trở về Terra, giờ đang ru mình ngủ trong những hành lang tù mù của Paternova?"

Arvida theo dõi mọi chuyển động của người đàn ông này. Một số trong số đó chỉ để trưng bày - sự phẫn nộ quý phái đã bị bóp méo trái với ý muốn của ông ta. Một số cử chỉ trong đó thì thể hiện sự bất an, như thể ông ta không tin vào thiện chí của những kẻ bắt giữ mình.

"Ông không có nhiều thứ để dạy tôi về Đại dương đâu," Arvida nói.

"Ôi, không à?" Veil nhìn hắn đầy khinh bỉ. "Các người tạo ra phép thuật, các người chế tạo bùa chú. Các người trông giống như những đứa trẻ khum tay ra để đón cơn sóng biển. Các người chỉ đang lội qua làn nước sâu tới đầu gối thôi, thế là đủ để các người bị tiêu diệt rồi. Hãy thử bơi ở nơi ánh sáng mặt trời không chiếu tới. Hãy thử sống sót ở nơi lũ quái vật săn mồi đi."

Yesugei không nói gì, mặc dù Arvida có thể cảm nhận được sự hiện diện của ông bên cạnh - Yesugei đang quan sát, đánh giá.

Arvida nghiêng người về phía trước và Veil lùi lại.

"Đưa tay cho tôi," Arvida yêu cầu.

Viên đặc vụ Nobilite đút đôi bàn tay xương xẩu của mình vào túi dài trên áo choàng, hờn dỗi như một đứa trẻ con. "Đừng tìm cách ép buộc tôi, phù thủy. Tôi là...."

+Đưa tay cho tôi,+ Arvida ra lệnh.

Veil làm theo trước khi ông ta có cơ hội nhận ra điều đó, giơ cả hai tay lên. Arvida bắt bàn tay bên phải, buộc các ngón tay tách ra. Da thịt vẫn chai sạn, nhuốm màu xám xịt do cả đời ông ta chỉ biết lật những cuốn sách và bản đồ sao.

Ít nhất thì Veil cũng đủ khôn ngoan để không vùng vẫy trong vòng tay của vị Thủ thư. Ông nhìn Arvida bằng ánh mắt ghê tởm. "Tôi thuộc Navis Nobilite, rất được sủng ái bởi gia tộc Magisterial. Hãy biết rằng quyền của tôi là bất khả xâm phạm theo các hiệp ước và phong tục cổ xưa."

Arvida cảm thấy sự hoảng loạn dâng trào dưới bề mặt những lời nói đó. Đối với tất cả sự khoác lác của ông ta, đây chỉ là một linh hồn sợ hãi nữa bị trôi dạt giữa chiến tranh.

"Đừng có sợ," Arvida nói, nhằm mục đích giúp ông ta thư giãn đủ để nhìn về tương lai. "Điều này sẽ không làm ông bị đau đâu."

Một cách ngập ngừng, Arvida đã mở mang đầu óc mình với cõi aether. Nó dâng lên trong hắn, quá nhanh, phồng lên như một dòng lũ sủi bọt, và hắn lại kìm nén nó lại. Hình ảnh của Veil trở nên trong mờ, cũng như phần lớn căn phòng xung quanh hắn. Chỉ có Yesugei là vẫn kiên định, linh hồn của chính ông ta một nửa đang bị trói buộc vào những thứ của thế giới địa ngục.

Tay của Veil bắt đầu run lên, nhưng ông ta vẫn giữ nguyên tư thế. Arvida thăm dò thêm một chút, và tâm trí hắn bắt đầu tràn ngập những hình ảnh ma quái.

Hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của những đại sảnh tối tăm, phủ đầy gai da từ sàn đến trần, rồi một mái vòm lớn chứa các hỗn thiên nghi (*) và mô hình hệ hành tinh, rồi những người đàn ông, đàn bà mặc áo choàng nhung sẫm màu đi dạo và thì thầm của những phòng trưng bày. Hắn nhìn thấy những đứa trẻ sơ sinh đung đưa nhẹ nhàng trên những dãy nôi sắt, tất cả đều quấn những dải vải ngang trán, đôi mắt trẻ thơ dán chặt vào những biểu đồ treo phía trên, hoa văn được làm bằng bạc trên nền gỗ mun, rối rắm một cách phức tạp.

(*) Hỗn thiên nghi (armillary sphere), là một thiết bị thể hiện các vật thể trên bầu trời (tức trên thiên cầu), lấy Trái Đất hoặc Mặt Trời làm trung tâm, bao gồm các đường (vòng) tượng trưng cho kinh độ trời (xích kinh) và vĩ độ trời (xích vĩ) cùng các đặc điểm thiên văn quan trọng khác, chẳng hạn như đường hoàng đạo.

Sau đó, những ảo ảnh ùa vào những thế giới khác, xa xôi - những hành tinh đại dương với các vòng quỹ đạo được làm bằng adamantium, những kính thiên văn quay tròn trong không gian với những chiến hạm có mũi tàu bằng bạc, những con tàu có cánh quạt và cánh buồm và những quả cầu đang rung động. Giữa những khung cảnh đó là những cái nhìn thoáng qua đan xen về các sự kiện nơi trần thế - một đại sảnh sang trọng dưới các bóng đèn lumen có hình dạng như những con thiên nga, đông đúc với những nhân vật thanh lịch trong trang phục gấm hoa và áo lông chồn ermine, đi đi lại lại xung quanh nhau như những quả cầu xoay quanh hệ hành tinh. Những lời thề cổ xưa đã được trao đổi, về hợp đồng, về lòng trung thành, về các liên minh. Các đặc vụ di chuyển giữa các cận thần và các pháp sư, đôi mắt họ đảo liên tục, mang theo những công văn về việc thành lập một liên minh hoặc phá vỡ nó.

+Đây là người của ông,+ Arvida nói . +Bây giờ hãy đưa tôi đến Herevail.+

Phải mất một lúc để có những hình ảnh rõ ràng. Veil không chống cự nhưng cũng không biết phải tuân theo như thế nào. Cuối cùng, căn phòng chứa đầy khung cảnh của một hành tinh đã cháy rụi, những ngọn tháp của nó thổi khói lên bầu trời tạo thành màu đỏ từ tàn tích của hàng nghìn phát đạn Lance trút xuống từ quỹ đạo. Arvida nhìn các thành phố sụp đổ và nghĩ cảnh tượng này trông quen thuộc biết bao.

Sau đó, họ chạy ngược trở lại thời điểm trước khi Quân đoàn III đến, về sự nhộn nhịp và hỗn loạn của một tổ hợp trong thành phố tổ ong khổng lồ, muôn màu cuộc sống con người, đầy bụi bẩn và sự huy hoàng. Arvida nhìn thấy các quan chức tràn ngập trên sàn kính, khuôn mặt của họ bị che khuất sau những bộ phận cấy ghép lấp lánh. Họ là những người ghi chép, những người kể chuyện, những học giả, tất cả đều mặc những bộ áo lông thú nặng nề và lụa là của Magisterium của gia tộc Achelieux. Chỉ có một số ít đeo khăn quấn đầu dày trên trán, viền vàng và phủ một mạng lưới nạm đá quý. Họ là các Oculi, những người có tầm nhìn ra xa Đại dương, những dị nhân may mắn có nguồn gốc từ thời kỳ xung đột khủng khiếp trước khi Hoàng đế xuất hiện, và mạng lưới ảnh hưởng của họ giờ đã trải dài đến mọi ngóc ngách của không gian mà nhân loại biết.

Một trong số họ bước tới - một thanh niên có đôi mắt già nua. Anh ta cũng đeo chiếc khăn quấn đầu ngang trán, có vẽ hình lá móng tay và nạm ngọc bích. Anh ta mảnh khảnh, nước da màu ô liu. Anh ta lơ lửng trong và ngoài tiêu điểm, cười, và nói. Anh mang theo một cây gậy dài bằng gỗ mun có đỉnh đầu làm từ một viên đá trắng.

+Đi theo hắn.+ Arvida không còn nói chuyện với Veil nữa.

Những hình ảnh dịch chuyển, di chuyển từ ký ức của Veil, vạch ra một dòng từ chúng và săn lùng hơi ấm tâm hồn của con người mới xuất hiện này. Tâm trí của Arvida lướt qua những hành lang tối tăm hơn, lơ lửng qua những cánh cửa kín. Hắn nhìn thấy nhiều bản đồ khổng lồ hơn được khắc trên đá cẩm thạch, được khắc bằng hoa văn hình rắn và được đánh dấu bằng tên của nhiều thế giới. Hắn nhìn thấy các kế hoạch, thiết bị và nghe thấy tiếng nói tranh luận. Những khuôn mặt xa lạ xuất hiện trong tầm mắt - to béo, mắt đen, tò mò và ác độc.

Hắn lờ mờ nhận ra có sự chấn động nào đó trong thế giới giác quan, nhưng lúc đó hắn đã vào quá sâu để mà quan tâm. Người đàn ông có làn da màu ô liu quay lại và mỉm cười, để lộ hàm răng nguyên sơ như trẻ con. Một biểu đồ khác treo trên tường có viền vàng. Arvida nhìn thấy những họa tiết hình mạng nhện trên đó, phía sau bằng đá hắc thạch, do chính tay người đàn ông này chạm khắc. Ở đó còn có những người hầu mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ che khuất khuôn mặt. Mùi xạ hương nồng nặc - tràn ngập lỗ mũi hắn.

Người đàn ông đang ra hiệu nhưng thật khó để theo kịp chuyển động của anh ta. Dấu vết ngày càng yếu đi. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ biến mất. Arvida tập trung vào bức tường, vào biểu đồ vàng. Hắn nhìn thấy những dòng chữ được khắc trên một khoảng không cách điệu, được tạo ra bằng những chữ rune cổ xưa, thấm vào tầm mắt như làn khói.

+Dark Glass,+ Arvida nhận ra chữ viết. Có những thế giới khác, một chuỗi thế giới dọc theo một ống dẫn trong warp. Hắn nhìn thấy nhiều con đường bằng vàng hơn, chọn ra một họa tiết xuyên qua các tầng của Đại dương, hướng về phía một mặt trời non trẻ màu vàng. Có điều gì đó quen thuộc ở hoa văn này và nó khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Sau đó người đàn ông lại quay lại, nhìn thẳng vào hắn. Anh ta vẫn mỉm cười nhưng vẻ mặt lạnh lùng.

+Ngươi không thuộc về nơi này+

Arvida giật lùi lại, và những hình ảnh đó biến thành những đám mây xám xịt. Điều đó lẽ ra không thể xảy ra - hắn đang quan sát các sự kiện trong quá khứ, thoáng qua như những phản chiếu của sự phản chiếu, bị phong ấn vào dòng thời gian như những con côn trùng trong hổ phách...

Hắn quay cuồng, cảm thấy mặt đất - mặt đất thật dưới chân đang chao đảo. Hắn nghe thấy những tiếng kêu đau đớn, nghèn nghẹn và xa xăm.

"Thả tôi ra!"

Hắn không thể mở mắt được - như thể chúng đã bị hàn chặt lại. Cơn đau của sự đột biến xác thịt vang lên trong thái dương, và máu sôi lên trong lồng ngực hắn.

+Người anh em ơi,+ giọng nói của Yesugei vang lên trong đầu hắn, xuyên qua sự bối rối, cắt đứt sự hỗn loạn. Arvida bám vào nó, bám chặt vào những vật trôi nổi đó như người sắp chết đuối. +Anh đang làm ông ta bị thương đấy.+

Lúc này đã có tiếng người đang la hét. Arvida cố gắng quay trở lại bề mặt, thoát khỏi những hình ảnh vây quanh mình. Ngay ở đoạn cuối, khi hắn cảm thấy những hình ảnh mờ dần và biến thành hư vô, hắn nhìn thấy một cái bóng đang nhìn hắn từ sâu thẳm - một hình dáng to lớn, tóc đỏ thẫm, một mắt, loạng choạng mù quáng giữa những bức tường tan rã của ma thuật aether.

Rồi hắn bước ra ngoài, thở hổn hển, đỏ bừng mặt, tầm nhìn run rẩy. Ông lão người phàm quỵ xuống, gào thét trong đau đớn. Arvida nhận ra ông ta vẫn nắm tay mình, nhưng chiếc găng tay của hắn đã bóp nát nó. Máu trào ra từ khối thịt vỡ vụn giữa những ngón tay bọc thép của hắn.

Hắn thả tay ra ngay lập tức, và Veil ngã xuống, ôm lấy bàn tay bị gãy của ông. Arvida đứng dậy, đầu choáng váng, hơi thở vẫn gấp gáp. Yesugei cũng đang đứng, nhìn hắn đầy lo lắng.

"Chuyện gì thế?" ông hỏi, nhưng Arvida không nghe thấy gì. Hắn tựa lưng vào bức tường phòng giam, nhìn chằm chằm xung quanh như thể mới nhìn thấy họ lần đầu tiên

"Tôi tưởng tôi đã nhìn thấy..." hắn lắp bắp.

Yesugei tiến đến chỗ hắn, nắm lấy cả hai vai hắn. "Thấy cái gì? Anh đã nhìn thấy gì?"

Arvida chớp mắt chăm chú. Hắn nuốt lại cơn nôn mửa dâng lên trong cổ họng. Hắn cảm thấy Sự Đột Biến đã lắng xuống, sủi bọt như bọt biển khi nó chìm vào trạng thái tĩnh lặng.

Hắn đã nhìn thấy rất nhiều. Thế giới giác quan đông cứng lại xung quanh hắn, mang theo nỗi đau quay trở lại, như những mũi gai đâm vào đôi mắt đang mở rộng của hắn. "Anh đã nhìn thấy gì?" Yesugei hỏi lại, dồn dập hơn. Veil rên rỉ thút thít trong góc, hoàn toàn bị phớt lờ.

Trong một lúc, Arvida không có lời nào để diễn tả điều đó. Cảm giác như miệng hắn sẽ vỡ vụn nếu hắn mở nó ra. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy sẹo của Yesugei, và trong thoáng chốc, hắn tưởng như người cha mang cùng mã gien của hắn đang nhìn chằm chằm lại hắn, nét mặt chồng lên những đường nét Chogoris đầy phong sương .

"Tôi đã biết," hắn rên rỉ, nếm được vị máu ở phía sau miệng.

"Anh đã biết cái gì? Nói cho tôi."

Ngay cả khi đó, hắn cũng không thể nói ra sự thật đó. Nhưng có một sự thật khác cần truyền đạt, sự thật mà hắn đã được phái đi để tìm kiếm.

"Tôi đã biết ông ta ở đâu rồi," hắn nói, ghi nhớ bản đồ sao trước khi hình ảnh mờ đi. Hắn nuốt khan, gạt tất cả những thứ khác ra, ra khỏi nơi nó có thể che mờ khả năng phán đoán của hắn. "Ông muốn săn lùng người đàn ông tên là Achelieux này. Tôi đã biết ông ta đã đi đâu rồi."

******

Chiếc soái hạm Endurance đã phá vỡ bức màn che bằng sự tàn bạo thông thường của nó, cắt rời vật chất của vũ trụ trong một ngọn lửa bạc đang trút xuống. Những làn sóng bạo lực sau đó tràn qua khoảng không, làm rò rỉ những chùm vật chất aether nổ lách tách giữa những vệt khói bẩn. Chiến hạm khổng lồ ầm ầm lộ ra toàn bộ cơ thể của nó, từng dãy pháo hạng nặng trượt qua vực sâu. Vài giây sau, những con tàu khác cũng đến, lao thẳng ra như những ngọn giáo ném vào giữa những đám mây sôi sục của lối vào không gian thực.

Mortarion sải bước tới mép bục của đài chỉ huy. Trước mặt hắn, khung cảnh có kích thước như một nhà thờ đang kéo lên những cánh cửa chớp, để lộ ra khung cảnh đông đúc của không gian xung quanh. Các chiến hạm đã tập hợp lại, hàng trăm chiếc, tất cả đều mang biểu tượng tử thần của Quân đoàn XIV trên mũi tàu nhợt nhạt. Khi Endurance xuất hiện trong số họ, những con tàu khác bắt đầu trở nên sống động qua lăng kính của các máy tính cogitator - Indomitable Will, Reaper's Scythe, Moritatis Oculix, Stalwart.

Mortarion không cần nhìn vào chữ rune cũng biết ai đã đáp lại lời kêu gọi của mình. Hắn nhận ra mọi thiết giáp hạm trong hạm đội của mình và lùng sục khoảng không phía trước để tìm những kẻ mà hắn đã triệu hồi. Khung cảnh bị tắc nghẽn bởi các chi tiết - những phi đội hộ tống nhỏ in bóng trên sườn của những con quái thú to lớn nhất,bảo vệ các chuyến hàng chở vật tư từ các tàu vận tải đến tàu tiền tuyến, các tàu con thoi bảo trì màu đỏ Mechanicum bay lượn quanh cụm động cơ đẩy khổng lồ.

"Nó đâu rồi?" hắn hỏi.

Bên dưới chân hắn ta, trong các hố và kênh của đài chỉ huy của Endurance, những kẻ đeo mặt nạ luôn cúi đầu. Đội Deathshroud đứng xung quanh mép bệ ngai vàng không nói gì như mọi khi mà chỉ im lặng nhìn chằm chằm qua chiếc mặt nạ của họ. Những cuộn khói nhuốm màu xanh lá cây bốc lên từ những cột lò than rỉ sét của các chiến binh đang đứng canh gác trên các sàn tàu đông đúc, không khí vẫn ẩm ướt và ngột ngạt, dày đặc những màn bụi.

"Terminus Est ở đâu rồi?"

Nhiều định danh khác cuộn xuống màn hình, giờ chọn ra những tàu mới đến - những con tàu được chỉ huy từ các Quân đoàn khác, tàu Barbarus cũ hơn được đưa vào phục vụ, các tàu phụ trợ đã bị xóa đi phù hiệu của trung đoàn Quân đội và thay thế bằng biểu tượng đầu lâu tử thần. Hạm đội rất lớn, phần lớn của toàn bộ Quân đoàn được tập hợp lại sau hàng trăm cuộc giao chiến riêng lẻ khác nhau. Ngay cả khi được máy quét augur thêm vào danh sách tập hợp, vẫn có nhiều chiến hạm khác sẽ xuất hiện từ các điểm Mandeville và bay khắp không gian thực để tham gia vào cái hạm đội này.

Không ai trên đài chỉ huy Endurance có thể trả lời câu hỏi của vị Primarch. Ulfar, thuyền trưởng con tàu ra lệnh quét thêm nhưng không đưa ra được thông tin gì. Trangh, bậc thầy giám sát nhìn lên từ dưới chiếc mũ trùm đầu, nhưng lại lắc đầu. Người Hoa Tiêu không truyền được thông tin gì từ căn phòng kín của bà ấy và tắt các đường dây liên lạc.

Chỉ có Nguyên soái Gremus Kalgaro, Bậc thầy vây hãm của Quân đoàn và là người kế nhiệm của Rask cuồng tín, đứng cách phía vị Primarch chưa đầy ba mét trong bộ giáp dính máu của mình, hắn ta đang càu nhàu rõ rệt.

"Đội trưởng Đại Đội Một Typhon có thể đã không nhận được lệnh triệu tập, thưa ngài," hắn ta nói, giọng gầm gừ trầm thấp.

Mortarion ném cho hắn ta một cái nhìn đầy chua chát. "Ồ, hắn đã nhận được chúng rồi đấy chứ. Đây là mệnh lệnh đầu tiên mà hắn ta thực sự đã trái lệnh. Ta phải làm gì với điều này đây? Liệu hắn đã rút lại sự lựa chọn của mình rồi chăng?"

Kalgaro cụp mắt xuống. "Không giống như thế lắm," hắn ta lẩm bẩm.

Mortarion khập khiễng bước đi khập khiễng trên bệ, nện gót sắt của lưỡi liềm Silence lên sàn tàu bằng adamantium. "Vậy hãy triệu tập những người chịu nghe lời tới đây."

Trên khắp các tầng liên lạc, các thuyền viên cắm các dây cáp liên lạc. Từng người một, từng đường nét màu xanh lá cây ma quái của các chỉ huy Quân đoàn lấp lánh hiện ra trong tầm mắt, sắp xếp thành một hình bán nguyệt thô ráp xung quanh vị Primarch. Một số đội mũ trụ, những người khác để lộ khuôn mặt đầy vết sẹo do chiến trận. Tất cả đều khắc nghiệt, nặng nề, xập xệ.

"Hãy biết rằng ta không gián đoạn nhiệm vụ của các ngươi mà không có lý do."

Mortarion nói với họ, đi đi lại lại giữa những bóng ma phát sáng. "Warmaster chuẩn bị bước tiếp cận cuối cùng tới Terra và yêu cầu tiêu diệt Quân đoàn Năm ở hai bên sườn của chúng ta. Vinh dự này ngài ấy dành cho chúng ta. Chúng ta đã có tọa độ của chúng và đã được gửi tới tàu của ngươi khi chúng ta đang nói chuyện."

Không có khuôn mặt làm từ ảnh ảo ba chiều nào bị co giật. Các chỉ huy này đều là người Barbarus, điềm tĩnh và quen với chiến tranh tổng lực ngay cả trước khi Hoàng đế xuất hiện. Họ đã chĩa súng súng vào các đồng đội của mình tại Isstvan, sau đó tàn sát những người chiến binh thân quen của mình trên bãi cát đen của Urgall. Họ không bao giờ thắc mắc về mệnh lệnh.

"Khan và Quân đoàn kiệt lực của hắn cuối cùng đã chịu thừa nhận điều không thể tránh khỏi và tập hợp lực lượng của chúng tại Aerelion. Các ngươi biết hắn ta đã trốn tránh được nhiều trận chiến quyết liệt, nhưng bây giờ không thể trốn tránh được nữa. Các cuộc đột kích đã kết thúc. Chúng ta tiến vào trong warp trong vòng một giờ - cho tàu của các ngươi sẵn sàng để cùng khởi hành ngay lập tức."

Ngay cả khi đang nói, Mortarion vẫn tiếp tục kiểm tra danh sách những con tàu đang đến. Lúc nào hắn cũng mong, hắn cứ mong đợi trong vô ích rằng những khuôn mặt trước mặt mình sẽ có thêm một người nữa - bề tôi vĩ đại nhất của hắn, người ngay từ đầu đã trung thành nhất, mẫn cán nhất.

"Sẽ có những tàu khác trong hạm đội này. Quân đoàn thứ ba sẽ tham gia cùng chúng ta nếu chúng có thể theo kịp. Ta biết điều đó có ý nghĩa gì với các ngươi và ta chia sẻ sự ghê tởm của các ngươi. Hãy nuốt trôi nó. Liên minh này sẽ không lâu dài - với số lượng của bọn chúng, chúng ta có đủ phương tiện để tiêu diệt Quân đoàn thứ Năm một cách sạch sẽ. Sau đó chúng ta sẽ ở sát cánh bên cạnh ngài Warmaster. Ngài ấy đã hứa với ta điều đó."

Sự vắng mặt của Calas giày vò hắn, làm hắn thấy khó chịu như rượu bị bỏ chất độc. Chưa từng có bất kỳ lời giải thích nào, chỉ là đột nhiên im lặng, vang vọng trong hư không. Typhon có thể đã bị giết, mặc dù điều đó thật khó tưởng tượng. Còn khó hơn nữa là ý nghĩ rằng hắn ta đã trở cờ vì một nguyên nhân nào đó khác. Điều đó chắc chắn là không thể. Còn nguyên nhân nào khác bây giờ đây?

"Hãy nhớ lời thề của các ngươi. Những người trong số các ngươi vẫn còn giao du với những kẻ bị ô uế bởi warp, hãy dừng hết tất cả lại. Tất cả quyền được sử dụng vũ khí phosphex và vũ khí sinh học còn xót lại đều được cho phép - các ngươi có kho dự trữ của riêng mình, đảm bảo rằng chúng đã được triển khai đầy đủ. Ta muốn cho người anh em của ta một bài học tại đây, nhưng ta không có nhiều hy vọng nó sẽ được chú ý đến. Chúng ta là xác thịt. Chúng ta là máu thịt. Thế này là đủ rồi. Sẽ luôn là đủ."

Tuy nhiên, ở đâu đó ở nơi xa xa bên dưới, Grulgor vẫn thở ra hơi thở hôi hám. Linh hồn của Lermenta ám ảnh đáy tàu, vương vấn trên những kho báu lấy được từ thế giới của các thầy phù thủy. Giờ đây, mọi con tàu trong hạm đội đều có những bí mật của riêng nó, những con quái vật và kẻ bị quỷ ám bị chôn vùi giữa những nét chạm trổ và chữ rune. Thật khó để thu hồi lại thứ đã được mở khóa - khó nhưng không phải là không thể.

"Chúng ta đã không chiến đấu cùng nhau trong hơn hai năm. Thiên hà đã quên mất khả năng của các con trai của Barbarus. Đã đến lúc phải nhắc nhở bọn họ."

Nhưng Typhon có thể còn sống. Sự trở lại của hắn ta có thể sẽ xóa tan nghi ngờ cuối cùng.

"Bây giờ hãy đi đi, chuẩn bị tàu của các ngươi," Mortarion gầm gừ, đẩy nỗi bực dọc xuống sâu hơn. Mọi chuyện sẽ kết thúc ngay đây - những bài diễn văn hoành tráng không phải là phong cách của hắn và chưa bao giờ như vậy, vì sự cám dỗ của một vụ tàn sát là quá đủ rồi.

"Vũ trang cho mọi chiến binh và chuẩn bị sẵn sàng vũ khí. Chúng ta sẽ khởi hành trong vòng một giờ nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro