Chương 15 - Đầu của hắn sẽ thuộc về ngài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ không còn chơi cờ vây nữa. Trong những thời điểm ít căng thẳng hơn, Ilya và Đại Hãn sẽ dành nhiều giờ nghiền ngẫm những viên cờ đen trắng, thảo luận về lối sống của vùng thảo nguyên và phương cách của bộ chỉ huy tối cao của Hoàng gia, xem xét sự tương đồng giữa các kiểu mẫu mà họ tạo ra và các kiểu đã diễn ra trong khoảng không xung quanh họ.

Bà không thể nhớ họ đã dừng trò chơi đó khi nào. Có lẽ đó là sau thất bại thực sự nặng nề đầu tiên, khi một lực lượng Iron Warrior đã dự đoán chính xác một cuộc tấn công vào thế giới đồn trú của Iluvuin và tiêu diệt hai hội anh em. Sau đó, tâm trạng của toàn quân đoàn đã thay đổi. Bây giờ những quân cờ vẫn còn nguyên trong bát sứ của họ, không hề được động tới.

Giờ đây, một mình với ông trong căn phòng của ông trong chiếc Swordstorm, Ilya nghiên cứu các đặc điểm của vị Primarch, cố gắng nhớ lại ông ta đã trông như thế nào đối với bà khi họ gặp nhau lần đầu, ở Ullanor sau hội nghị thượng đỉnh của cuộc Viễn Chinh.

Bà kết luận rằng ông ấy không già đi chút nào, nhưng trông có vẻ mệt mỏi hơn.

Ông ấy đã tự mình chỉ huy hầu hết các cuộc tấn công, đối đầu trực tiếp với đội tiên phong của kẻ thù. Trong một vài trường hợp, bản thân bà đã chứng kiến các cuộc giao chiến, thường là bằng hình ảnh chuyển tiếp tầm xa, nhưng đủ gần để có thể hiểu được một Primarch sử dụng sức mạnh của mình như thế nào. Bà đã nhìn thấy ông lật úp những chiếc Land Raider bằng tay không. Bà đã nhìn thấy ông đối đầu với những tiểu đoàn khủng khiếp điên cuồng và tiêu diệt tất cả. Bà đã nhìn thấy ông chém xuyên qua trung tâm đội hình tinh nhuệ của kẻ thù - đội bảo vệ danh dự Terminator , đội Destroyer , các đại đội gồm toàn các chiến binh kỳ cựu - tất cả bọn chúng như thể là những kẻ mới vào nghề non tay nhất.

Không ai có thể đối đầu với một trong số Mười tám Primarch.

Đại Hãn đã giết và giết cho đến khi thanh Tulwar của ông ném những mảnh máu xung quanh nó, nhưng vẫn chưa đủ. Nếu ý chí chiến đấu của ông đã bị tổn thương bởi điều đó thì ông cũng không thể hiện ra ngoài. Ông luôn nói chuyện theo cách có văn hóa, có cân đo, cân bằng mạng sống của các chiến binh của mình với nhiệm vụ vì sự sống còn. Đối với ông chắc hẳn điều đó cũng giống như vậy ngay từ đầu, trên một thế giới mà chiến tranh liên tục chuyển động, nơi biên giới có ý nghĩa rất nhỏ và tốc độ có nghĩa là tất cả. Ông không hiểu được sự thương hại, không phải dành cho mình, không phải dành cho kẻ khác. Ông làm những gì mình đã được tạo ra để làm, giống như tất cả những người con trung thành của Hoàng đế đã làm.

Chưa hết...

Các Primarch là đều là những siêu nhân, nhưng họ không phải là các cỗ máy automata. Mặc dù Khả Hãn chưa bao giờ quan tâm quá nhiều đến Hoàng gia, cũng như lãnh thổ hay tước vị, ông vẫn yêu các con trai của mình và có quá nhiều người đã ngã xuống.

Giờ đây ông nhìn chằm chằm vào ánh lửa, chơi đùa với một con dao găm kiril dài, đôi mắt đen trĩu nặng suy nghĩ. Ilya ngồi đối diện ông, nằm dài trên chiếc ghế bọc da, lưng thấp theo phong cách Chogoris. Bản thân bà cũng mệt mỏi nhưng vẫn chưa được phép rời đi.

Đại Hãn trầm ngâm. Bà đã học cách đọc các ngôn ngữ cơ thể - đây là một trong những dịp hiếm hoi ông cần đến lời khuyên của bà. Ilya chưa bao giờ chắc chắn mình thu được gì từ việc đó, vì lời khuyên của các vị thủ lĩnh như Yesugei và Tachseer có giá trị lớn hơn nhiều, nhưng đôi khi, cơ hội vẫn tự nó xuất hiện.

"Đây là một sự thành công, thưa Khả Hãn," bà nói.

Ông ngước lên, như thể lần đầu tiên nhận ra sự hiện diện của bà. "Hửm?"

"Cuộc hội quân. Tám mươi bốn phần trăm khí tài còn lại của quân đoàn được biết đến đã được tập hợp lại và đang tiến vào trong warp. Tất cả các chiến hạm chủ lực đều trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu. Hạm đội của ngài còn nguyên vẹn, thưa ngài. Ngài vẫn còn quân đội của mình."

Đại Hãn gật đầu lơ đãng. "Thành công. Bà nói đúng đấy, szu."

"Đáng lẽ ngài nên vui vẻ hơn khi nghe điều đó."

Miệng ông co giật, và trên khuôn mặt gầy gò của ông nụ cười nửa miệng trông thật ma quái. Ông giơ lưỡi dao lên trước ánh sáng, xoay thanh thép theo hướng này rồi hướng khác. "Nếu chúng ta đạt được mục tiêu, ta có thể ăn mừng. Đó là một cơ hội mong manh mà bà đã cho ta. Có lẽ không có cơ hội nào cả. Và có lẽ đó không phải là lựa chọn làm ta thấy hối tiếc."

"Đó có thể là một lựa chọn đầy hối tiếc."

"Ta đã từ chối những trận chiến mà ta khao khát được tham gia. Tin ta đi, chạy trốn trước cơn bão không phải là điều dễ dàng. Ta đã được tạo ra để đối đầu với nó."

Ilya nhướn mày. "Đó có phải là điều khiến ngài lo lắng không? Thưa ngài, ngài đã làm những gì cần phải làm. Một vị tướng cấp thấp hơn có lẽ đã nhìn thấy Quân đoàn này đang bị phân tán như thế nào, và tôi quả quyết với những gì tôi đang nói, vì tôi đã phục vụ dưới quyền của nhiều vị tướng cấp thấp."

"Ta đã cho chúng ta cơ hội được sống." Ông nghiền ngẫm từ ngữ đó một lúc. "Không phải thứ gì đó đáng trân trọng. Ta ước gì mình có thể làm tổn thương kẻ thù nhiều hơn. Và ta ước..."

Ilya đợi câu nói kết thúc, nhưng chẳng bao giờ kết thúc. Bà thở dài, đá ghế ra sau và lúng túng trèo ra khỏi ghế. Đồ nội thất trong phòng của Đại Hãn đều được chế tạo theo kích thước của một Primarch, và bà trông gần như bé nhỏ một cách hài hước khi ngồi ở trong đó. Bà lê bước tới lò sưởi và ném một khúc củi vào đống lửa. Khúc củi từ thân cây haelo ở Chogoris - cháy dữ dội, bắn ra những tia lửa khi bắt lửa.

"Achelieux sẽ tìm cho chúng ta một con đường," bà nói, tự tin hơn sau những gì bà cảm thấy. "Tôi biết ngài nghi ngờ tôi, nhưng không có linh hồn nào biết nhiều về warp hơn Pieter đâu."

"Bà cũng đã nói vậy với ta, rất nhiều lần rồi." Đại Hãn vẫn ngồi, tay chân duỗi thẳng. Ngay cả khi nằm nghiêng, ông trông vẫn rất nguy hiểm - một cơn bão tạm thời lắng xuống. "Nếu người đàn ông này không làm được điều đó, kẻ thù sẽ nhanh chóng đuổi theo chúng ta. Bà có cảm nhận được hắn ta không? Ta thì có đấy. Ta nghe thấy tiếng thở của hắn trong đêm, gay gắt như ở Prospero. Hắn đang bừng cháy để trả thù. Hắn bừng cháy để tham gia cuộc chiến mà hai ta vẫn còn dang dở."

Lưỡi dao găm lóe sáng khi nó quay tròn trong tay ông.

"Cả ta cũng vậy, bà szu à. Có những đêm, đó là tất cả những gì ta mong muốn làm. Có những đêm ta quên mất lời thề, quên mất rằng các chiến binh của ta luôn dõi theo ta, và ta chỉ mong được lao xuống vực thẳm để đi tìm hắn."

"Những điều này cũng được các con trai của ngài nói ra." Ilya lặng lẽ nói. Ngài nên nghe lời khuyên của Yesugei, vì ông ấy thấy được sự nguy hiểm của việc làm đó."

Đại Hãn cười khúc khích - một âm thanh vang dội, sâu trong lồng ngực. "Ta lắng nghe Yesugei. Ta lắng nghe nhiều giọng nói. Ta thề trước bốn ngọn gió, ta thậm chí còn lắng nghe bà, nếu bà chọn tin vào điều đó."

"Tôi biết," Ilya nói và quay lại chỗ ngồi. "Tất nhiên là tôi biết - đi tìm Achelieux là lời cố vấn của tôi, và trong tất cả những điều tôi có lý do để biết ơn ngài, đó vẫn là điều tuyệt vời nhất."

Đại Hãn phát chán với màn múa dao của mình và để con dao găm rơi xuống mặt bàn bên cạnh. Ông rướn người về phía trước, chắp những ngón tay dài của mình.

"Sự dối trá luôn hiện diện," ông trầm ngâm. "Ngay từ khi bắt đầu. Chúng ta rao giảng Chân Lý Hoàng gia cho đại chúng, nhưng lại thuê bọn phù thủy và dị nhân để hướng dẫn chúng ta đi xuyên qua các tầng của thiên đường, và thực hành chính những nghệ thuật mà chúng ta giả vờ như không tồn tại để duy trì chúng. Đó là lời nói dối vĩ đại và ta không thể chịu đựng được điều đó. Nó không bao giờ có thể kéo dài. Và đây là câu hỏi - tại sao nó lại được phép xảy ra?"

Ilya lắng nghe. Bà biết rằng Đại Hãn chỉ nói một nửa với bà, một nửa với chính mình, nhưng đây là những khoảnh khắc hiếm hoi - sự khai mở của một tâm trí luôn muốn được khóa chặt.

"Cha ta không phải là một con quái vật hay một kẻ ngu ngốc. Ngài ấy làm một việc gì đó chỉ vì nó phải được thực hiện. Có lẽ Ngài có thể giải thích nhiều hơn, nhưng ngay cả bây giờ ta cũng không tin rằng không có lý do nào cho sự lựa chọn của Ngài. Ngài dẫn bọn ta tới Ullanor rồi rời đi. Sau đó, Ngài im lặng và chỉ có những lời của lão Quan Giữ Ấn phát ra từ Terra. Dự án nào có thể khiến Ngài rời khỏi cuộc Viễn Chinh mà Ngài đã phát động? Chỉ có một thứ cần thiết cho sự sống còn của nó. Và vì vậy ta đã suy ngẫm về tất cả những lời ngài phán với ta, cố gắng tìm ra những lời giải thích điều đó, và ta nguyền rủa rằng hai chúng ta đã nói quá ít và lý tưởng của hai chúng ta quá khác nhau."

"Cuối cùng thì ta cũng đã quay lại với những suy nghĩ xưa cũ. Cha ta cũng ghét sự dối trá cũng y như ta vậy. Ngài ấy biết Imperium không thể tồn tại chừng nào nền móng của nó còn ngập sâu trong warp. Cần phải sử dụng những tên dị nhân và phù thủy này, nhưng bọn chúng sẽ không được trọng dụng lâu đâu. Bọn chúng sẽ chỉ là những công cụ tạm thời, giống như những chiến binh Sấm Sét đã giúp thống nhất Terra - những lưỡi kiếm sẽ bị cùn và bị ném sang một bên. Chúng ta luôn được dạy bảo rằng cuộc Đại Viễn Chinh là sự kết thúc của mọi thứ, và tất cả những thứ khác đều phụ thuộc vào nó. Bây giờ ta đã tin điều này là một lời nói dối. Cuộc Đại Viễn Chinh được phát động để mang lại cho Ngài thứ gì đó mà Ngài cần - có lẽ là kiến thức. Nó có thể là những kiến thức bị cấm, đã bị thất lạc, có thể là của bọn xenos, có thể là thứ gì đó được lôi ra từ cõi aether. Nhưng sau khi tìm thấy nó, Ngài đã quay trở lại và thực hiện kế hoạch vĩnh cửu của mình, và lần đầu tiên kể từ Thời kỳ Xung đột, tâm trí của Ngài không còn hướng về những tạo vật của mình nữa. Vì thế mà mọi thứ đã bơ vơ. Vì thế mà mọi thứ đã sụp đổ."

Ilya chưa bao giờ nghe Đại Hãn nói chuyện như thế này trước đây. Bà chưa bao giờ nghe ai nói theo cách như vậy về Hoàng đế, người mà các White Scar luôn rất ít đề cập đến - và luôn rất ít quan tâm đến. "Ngài đang nói về kế hoạch gì vậy?"

Đại Hãn nghiêng đầu một cách lập lờ. "Ta không biết gì cả. Ta không có sự thiên tài của Ngài. Nhưng hãy nghĩ về điều này - các Hoa Tiêu là những dị nhân cuối cùng trong số những dị nhân xưa cũ, sự trở lại cuối cùng cho nỗi kinh hoàng xa xôi của chúng ta. Họ là những ví dụ rõ ràng nhất và mạnh mẽ nhất về lời nói dối, và chừng nào Imperium còn cần đến họ thì Imperium sẽ không bao giờ có được sự yên ổn. Nếu Cha Ta thực sự quyết tâm biến Chân Lý Đế quốc thành hiện thực, thì bọn họ sẽ không thể nào tồn tại được. Chắc chắn phải có cách khác. Và những người khác, có lẽ trong chính giới Nobilite, hẳn đã biết hoặc đoán ra điều này."

Ilya ngồi phịch xuống ghế. "Vậy thì giờ tôi đã hiểu rồi."

"Hiểu gì?"

"Lý do tại sao ngài lại cho phép tôi truy đuổi Achelieux. Ngài không tin có thể còn con đường để quay về Terra. Ngài mong muốn kết thúc cuộc đời mình trong khoảng không, chiến đấu với anh em của mình một cách danh dự. Việc săn lùng cái chốn này - Dark Glass - chỉ nhằm mục đích thu thập kiến thức. Trước khi kết thúc, ngài sẽ biết liệu mình đã ra quyết định đúng hay không."

Đại Hãn mỉm cười. "Không, bà szu, bà đánh giá ta quá khắt khe. Lời thề ràng buộc ta - nếu có con đường trở về Thế giới ngai vàng, ta sẽ đi theo nó."

Nụ cười tan biến. "Nhưng nếu không có và mọi con đường đều bị ngăn cản, thì vâng, ta sẽ biết tại sao Cha ta lại quay lưng lại với bọn ta. Nơi này có thể là chìa khóa, có thể không. Bà thấy đấy, chúng ta đang mạo hiểm làm những điều này trong khi cái kết đang đến nhanh hơn."

"Vậy nếu thời khắc đó đến," Ilya nói, cố gắng nắm bắt ánh mắt đang chuyển động của ông, "nếu ngài phải chọn cái chết trong danh dự hoặc bỏ trốn về nhà, ngài sẽ chọn con đường nào? Lời thề của ngài sẽ ràng buộc ngài đến mức nào?"

"Đến tận cùng thời gian."

"Nhưng ngài đã thề nhiều hơn một lần, vậy lời thề nào nặng cân hơn?"

Đại Hãn không trả lời. Khuôn mặt chim ưng của ông quay đi khỏi bà, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. "Bà học được cách đặt câu hỏi một cách quyết liệt như vậy từ khi nào vậy?" ông lẩm bẩm. "Ta thích mỗi khi nỗi sợ hãi khiến bà câm lặng hơn."

"Và bây giờ sợ hãi thì có ích gì, thưa Khả Hãn? Sau một đời gian lao, tôi đã chứng kiến các thế giới của nhân loại tự xé nát chính họ và đưa đến bọn quỷ Dạ Xoa của cơn ác mộng cổ xưa. Bây giờ tôi đã già rồi. Trong thiên hà không có gì là đáng sợ mà tôi chưa từng thấy."

"Đừng tự tin quá như vậy," Đại Hãn nói.

******

Trong tất cả mọi người, Sanyasa là người đã từng ủng hộ việc này quyết liệt nhất.

Sau khi con tàu vận tải bị bỏ rơi và đánh đắm, các sagyar mazan được vận chuyển đến một tàu vận tải hạng nặng có tên là Xo Gamail. Có vẻ như mệnh lệnh đến từ Shiban Khan, người mà Torghun biết được rằng giờ đây được mọi người gọi là Tachseer, Người phục hồi. Tên tuổi của anh ta được nhắc đến khắp Quân đoàn với một sự tôn kính, mặc dù có phần dè dặt hơn. Họ biết những gì anh ta đã làm, cả ở Prospero và kể từ sau đó, nhưng họ thích xướng tên của Jubal, Bậc thầy săn đuổi với nhiều niềm vui hơn.

Mười bảy biệt đội sagyar mazan đã nghe theo lệnh triệu tập và quay trở lại điểm hội quân ở Aerelion. Những người sống sót rất đa dạng, tổng cộng có 132 chiến binh - ít hơn một hội anh em và do đó không thích hợp để được lãnh đạo bởi một khan. Đúng như Shiban đã nói với Torghun: họ sẽ là quân dự bị, bị bỏ rơi trong khi những bề tôi trung thành của ordu sẽ đối mặt với kẻ thù.

Tàu Xo Gamail đóng quân ở phía sau đoàn tàu vận tải của hạm đội, giữa các tàu tiếp tế và các tàu chở vũ khí. Con tàu hẳn đã được sử dụng hàng chục năm rồi, có thể lâu hơn nữa và không được bảo trì tốt.Không giống như một thiết giáp hạm tiền tuyến, nội thất của nó bẩn thỉu, thiếu ánh sáng, thiếu thuyền viên vận hành và đầy rỉ sét. Thuyền trưởng là một phàm nhân, tất cả thủy thủ đoàn đều vậy. Họ chủ yếu là người Chogoris và bày tỏ lòng kính trọng đối với các chiến binh ở giữa họ, nhưng có lẽ không hoàn toàn tôn kính như họ sẽ làm đối với các chiến binh khác.

Torghun là người cao cấp nhất trong số những người đã tụ họp ở đây. Một số darga đã sống sót, nhưng không có một khan nào trong số họ cả. Bản thân điều đó đã là nguồn gốc của mọi sự hồ nghi - cứ mỗi lần bị người khác liếc nhìn là Torghun đều thấy rằng họ đang phẫn nộ anh vì điều đó. Lẽ ra anh phải là người đứng đầu nơi lửa đạn, giống như các khan của bọn họ chắc chắn đã từng như vậy. Việc anh còn sống là một loại thất bại, một điều mà ngay cả chính họ cũng cảm nhận được và cảm thấy như vậy.

"Vậy ra anh đã đúng," Sanyasa nói với anh sau hai ngày ở giai đoạn chuyển tiếp đầu tiên trong warp.

Họ ngồi cùng nhau trong phòng ăn, lúc này rải rác những nhóm người thưa thớt. Từ bên dưới có thể nghe thấy tiếng kêu và tiếng vang của những động cơ cũ kỹ, đang cố gắng hết sức để theo kịp đoàn tàu vận tải của mình.

"Đúng về cái gì?" Torghun đáp lời, nhai một miếng lương khô có vị tương đương với thịt.

"Đáng lẽ chúng ta không nên quay lại. Chỉ cần tiếp tục chiến đấu. Chiến đấu cho đến người cuối cùng."

"Vậy thì anh sẽ chết mà không ai biết anh đã chết."

"Như vậy còn tốt hơn lúc này."

Nhưng Torghun không còn đồng ý nữa. Nỗi hổ thẹn khi gặp lại Shiban vẫn chưa vơi đi mà nhường chỗ cho sự tức giận. Vị Khan đầy sẹo đó chắc chắn đã đúng - đó không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Họ đã dính lấy nhau kể từ Chondax, con đường của họ đan xen nhau hết lần này đến lần khác. Đó là số mệnh chứ không phải ngẫu nhiên.

"Thời khắc chiến đấu sẽ đến," Torghun nói. "Tôi đã nói chuyện với những người khác, những người đã đến trước chúng ta. Họ nói rằng quân số đang bất lợi cho chúng ta. Kẻ thù đã cô lập toàn bộ Quân đoàn." Anh cuộn miếng thịt quanh miệng. "Tất cả chúng ta sẽ sớm chiến đấu, bằng cách này hay cách khác."

"Tôi không tin là ngài ấy sẽ biết," Sanyasa nói, chọc vào khẩu phần ăn của mình.

"Ai cơ?"

"Là ngài Khả Hãn. Tôi không tin ngài ấy đã chấp thuận việc này. Ngay cả những người đã tuyên thệ bằng cái chết cũng được đối xử một cách danh dự. Ngài ấy sẽ không triệu tập chúng ta vì điều này."

Torghun mỉm cười khô khan. "Có thể ngài ấy biết, có thể không biết. Anh có nghĩ rằng ngài ấy cần để tâm đến mọi biệt đội cảm tử trong ordu không?"

"Ngài ấy sẽ không cho phép điều đó."

"Anh có vẻ chắc chắn nhỉ ."

"Tôi chắc chắn," Sanyasa nói và đập nắm tay xuống mặt bàn. Hắn tiến lại gần, giọng trầm xuống. "Chúng ta có thể kiến nghị với ngài ấy. Nếu Tachseer là cố vấn của Đại Hãn, thì chúng ta sẽ không thể chuộc lỗi được, nhưng nếu ngài ấy nhìn thấy chúng ta..."

Torghun cười, lắc đầu. "Hắn sẽ không để ý hay sao, hả người anh em? Bây giờ chúng ta đang có chiến tranh, và một quân đoàn thống nhất.Không có thời gian cho việc này, ngay cả khi nó có thể được thực hiện."

"Nó đã được thực hiện trước đây," Sanyasa nói một cách thận trọng. "Như tôi đã được nghe mọi người bảo vậy."

Chuyện đó đã từng xảy ra như vậy. Tàu Kaljian đã tiếp cận chiếc soái hạm với sự hỗ trợ của đội ngũ trên đài chỉ huy chiếc Swordstorm, ngay lúc quân đoàn đang rối bời. Torghun nhớ lại hàng loạt mệnh lệnh trước đó, hầu hết là từ Hasik, mang theo Starspear bên cạnh và lao vào một trận đối đầu, nếu làm thêm một lần nữa thì vẫn có thể có cơ may,

"Khi đó," Torghun nói.

"Nó có thể được thực hiện thêm một lần nữa. Hay là Tachseer giỏi hơn anh về mọi mặt?"

Trong giây lát, nhát dao đó lại đâm vào. Sau đó Torghun với lấy một miếng thịt khác. "Đừng cố gắng lung lạc tôi bằng cách đó, người anh em."

Sanyasa lắc đầu, mỉm cười buồn bã. "Những người khác ở đây cũng cảm thấy như vậy," hắn nói. "Khả Hãn sẽ không bao giờ chấp thuận việc đó."

"Anh sẽ không có cơ hội để thử làm điều đó." Sanyasa với tay lấy khẩu phần ăn của mình.

"Có lẽ là không," Torghun nói, xé một sợi thịt tổng hợp ra khỏi khối thịt.

******

Mortarion đã chờ đợi rất lâu. Hệ sao đã được lùng sục từ đầu đến cuối, và không tìm thấy gì ngoài đống đổ nát - một số tàu cũ hơn đã bị đánh đắm trước khi Quân đoàn V thực hiện chuyến đi trong warp. Các máy quét Augur được gửi đi xa hơn, di chuyển xa nhất có thể mà động cơ sub-warp của chúng cho phép trước khi được thu hồi về tàu.

Chúng không tìm thấy gì - Khan đã biến mất rồi.

Đó không phải là điều bất ngờ và cũng không có gì đáng tiếc. Số phận vẫn im lặng về triển vọng của một cuộc đụng độ, và bộ bài tarot bí truyền mà hắn sở hữu cũng chẳng mang lại cho hắn điều gì cả. Hiện tại, chỉ cần biết rằng con mồi của hắn đã từng ở Aerelion, có lẽ chỉ vài giờ trước khi hắn đến là đủ. Sự hiện diện sau đó của Eidolon chỉ làm cho triển vọng về một giải pháp cuối cùng chắc chắn hơn.

Vì vậy, hắn đã chờ đợi, đầu tiên là trong phòng riêng của mình, nơi hắn tham khảo các câu thần chú và quay trở lại với các cuốn sách ma pháp của mình. Sau đó, hắn nghiên cứu dữ liệu chiến thuật được đội trực ca truyền đến và ghi lại từng phần của nó. Sau đó, hắn quay lại bản ghi lời khai của người chiến binh bị bắt, Algu, tìm kiếm bất cứ điều gì trong đó ngoài trừ Aerelion. Hắn không mong tìm được nhiều nhưng phải thực hiện từng bước một cách đều đặn và kỹ lưỡng như mọi khi.

Vào thời điểm Eidolon cuối cùng đã phát hiệu cho chuyến bay của hắn ta tới tàu Endurance, mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất. Chúa Tể Tử Thần chứng kiến chiếc Stormbird bóng bẩy của Quân đoàn III thực hiện cuộc hành trình ngắn giữa các chiến hạm, được hộ tống bởi một phi đội gunship và được các khẩu đội của tàu Proudheart theo dõi xuyên suốt.

Ngay cả bây giờ, vẫn còn rất ít sự tin tưởng, vị Primarch nghĩ. Đây có thể là món quà vĩnh cửu mà chúng ta nhận được từ Horus,

Hắn đón tiếp Eidolon trong Phòng lưu trữ đầy bụi bặm, nằm sâu trong phần thân phía trước của chiếc soái hạm. Đó là một không gian u ám, treo đầy những lá quân kỳ bị đốt cháy và danh sách dài những người đã ngã xuống, được khắc vào đá đen và tô điểm bằng những nét chạm khắc của người Barbaros. Những ngọn đèn cháy nhẹ trong hốc tường - màu xanh nhạt sáng như khí ga đầm lầy. Những cặn nấm mốc đen đúa bò khắp mặt đá bị rỗ.

Tướng chỉ huy Primus bước vào một mình, chỉ theo sau là hai Deathshroud, cả hai đều chiếm vị trí ở hai bên cánh cửa hắc thạch khổng lồ của căn phòng.

Mortarion mất một lúc để đánh giá cái kẻ đứng đối diện của mình. Hắn đã biết đến Eidolon và đã thấy hắn ta nhiều lần trước đó. Trước đây hắn ta từng là người thanh lịch, gầy gò, với bộ áo giáp được mạ vàng và chế tác tinh xảo nhưng không hề quá lòe loẹt. Một số nét đĩnh đạc cũ vẫn còn, nhưng nhiều thứ khác đã biến mất. Cổ họng hắn ta phình ra một cách khó chịu, được nâng đỡ bởi lớp giáp mới cũng phồng lên và cong vênh như nước. Chiếc áo choàng nặng nề của hắn ta được đánh bóng bằng những đường gân vàng và bạc, được dệt thành những hoa văn phức tạp đến mức không thể tưởng tượng được, nó còn có thể phản chiếu và hắt được ánh sáng đèn lồng như lăng kính vậy.

Khi đến chỗ vị Primarch, Eidolon cúi chào một cách vụng về, cử động của hắn ta khựng lại và lúng túng. Cơn đau hiện rõ trong từng cử chỉ, hằn lên da thịt đã từng rất tinh khôi.

"Trong một khoảnh khắc trước đó, Tướng chỉ huy à, ta nghĩ rằng ngươi suýt chút nữa đã tấn công bọn ta ," vị Primarch lên tiếng, giọng khô khốc của hắn vang lên qua ống thở. "Ngươi đã quá trễ nải khi nhận ra các dấu hiệu của ta."

Eidolon nhún vai. "Quân lính của tôi rất nhiệt tình. Chúng tôi đã tiêu diệt bọn Scar ở Kalium - ngài đã nghe về điều đó chưa? Chúng là một đội quân bại trận và chúng tôi mong muốn được làm điều đó thêm một lần nữa."

"Người anh em ta đáng lẽ ra phải ở cùng với chúng."

Eidolon khịt mũi. "Nên là như vậy."

Mortarion cho phép mình thoáng thấy thích thú với điều đó. Nếu sinh vật này thực sự nghĩ rằng mình ngang hàng với Chiến Ưng, có lẽ sự nhạy bén về tinh thần của Những Emperor's Children thực sự đã bị tổn hại đến mức không thể sửa chữa được.

"Tướng chỉ huy," Mortarion nói và chỉ về phía trước, "đi theo ta." Hai người đi sâu hơn vào trong phòng. Những hình ảnh khắc nghiệt nhìn xuống họ từ bóng tối phía trên - những bức tượng vô cảm được chạm khắc bằng đá granit sẫm màu, khuôn mặt trống rỗng. Hai đôi ủng phát ra những âm thanh buồn tẻ vang vọng khắp các lối đi, tất cả đều ảm đạm, tất cả đều trống rỗng.

"Đã lâu lắm rồi ta được không nói chuyện với chủ nhân của ngươi," Mortarion nói.

"Cả tôi cũng vậy."

"Nếu ngươi biết hắn ta ở đâu, mục đích của hắn là gì, ngươi cũng sẽ không nói cho ta biết."

"Không, tôi tin là tôi sẽ làm thế." Eidolon tỏ ra không mấy quan tâm đến khung cảnh xung quanh hầm mộ này. "Tôi từng nghĩ rằng Ngài ấy đang chờ đợi cơn thịnh nộ của Chúa Tể Sắt giảm bớt. Còn bây giờ thì ai biết được? Ngài ấy không muốn tiết lộ ý định của mình, nhưng chúng tôi tin tưởng bằng cả trái tim mình rằng Ngài ấy thực sự quan tâm đến cuộc chiến."

"Nhưng cuối cùng thì hắn cũng sẽ tới Terra."

"Bằng cách này hay cách khác, tôi cho rằng tất cả chúng ta đều sẽ làm được."

"Không phải với tên Khan." Mortarion dừng lại trước một trong những bức tượng khổng lồ nhất - một con quái vật nhiều đầu vặn vẹo lao vào bóng tối giống như một con yêu tinh trong quá khứ ở thế giới quê hương hắn. "Hắn sẽ không được đứng ở trên tường thành của Cung điện khi cuộc vây hãm bắt đầu."

"Hãy yên tâm về vấn đề đó," Eidolon nói một cách thản nhiên. "Mọi tuyến đường vận chuyển và đường dẫn chính đều bị chặn hoặc theo dõi. Các gián điệp của Warmaster biết được hết các lực lượng trung thành của Dorn. Tất cả những gì chúng ta đang làm ở đây là đánh đuổi Khan ra xa hơn vào khoảng không, cùng với Guilliman và hai tên Thiên thần chết tiệt đó."

"Chừng đó là không đủ. Khi ta trở về phe của Warmaster, ta sẽ mang đầu của Khan về cùng với mình."

Eidolon nhìn hắn một cách ranh mãnh. "Vì Horus, hay là vì Ngài?"

"Trong vấn đề này, lợi ích của hai ta đều trùng khớp." Mortarion lại bắt đầu bước đi. Từ bên ngoài các bức tường của căn phòng, nhiều âm thanh của chiến hạm xuyên qua bức tường đá - tiếng vo ve, tiếng gầm gừ, tiếng kêu leng keng. "Nhưng từ đây, dấu vết của hắn đã không còn nữa, trừ khi ngươi có manh mối gì mà ta không có."

"Ngài sẽ biết được những điều này, nếu ngài tận dụng được những gì đã được trao cho mình."

"Ta không muốn phải bị trả giá."

"Tuy nhiên, ngài sẽ cho phép chúng tôi," Eidolon nói, "cung cấp cho ngài những gì ngài cần."

"Ngươi ôm ấp những thứ này giống như trẻ con chạy theo xin kẹo. Không có khó khăn gì đối với ngươi trong việc này."

Eidolon cười khúc khích, gật đầu. "Ngài liệu đã hiểu rõ chúng tôi hay chưa. Hoặc hiểu được hầu hết chúng tôi. Hãy cho tôi thời gian và việc đó sẽ được thực hiện." Rồi hắn mất đi nụ cười. "Nhưng ngài không thể trì hoãn các vị thần mãi được, thưa lãnh chúa. Ngài có thể dựng lên những bức tường và ban hành luật lệ, nhưng tôi đã nghe báo cáo từ Molech - ngài không thể lấy lại những gì đã bị lấy đi."

"Đó luôn là triết lý của ngươi."

"Không chỉ của chúng tôi. Bọn họ sẽ đến để thu thập, sớm hay muộn mà thôi".

Mortarion tiếp tục bước đi. Hắn đã nghe thấy những lời đe dọa trong đêm quá lâu để có thể gặp rắc rối với lời cảnh báo tương tự từ môi của một gã chiến binh bị cắt xẻo. "Cứ để cho họ đến. Ta không sợ họ cũng như cái kẻ đã tạo ra ta."

Họ đã đến cuối căn phòng. Một bàn thờ bằng đá granit cao vút trước mặt họ, trên đỉnh có những chiếc đèn lồng treo bằng dây xích. Một hộp sọ lớn được chạm khắc từ ngà voi nằm trên đỉnh nó, đôi mắt trống rỗng và há hốc. Đã từng có một con đại bàng aquila của Hoàng gia cũng được treo ở đó, nhưng nó đã bị ném xuống và giờ nằm thành từng mảnh bám bụi dày đặc.

"Ta cho rằng chúng ta không phải là những đồng minh tự nhiên, ngươi và ta," Mortarion nói, nhìn lên các biểu tượng hỗn hợp. "Nhưng ta không phải là bạo chúa. Ta không ra lệnh cho lòng trung thành của ngươi và không cố gắng giành lấy nó từ ngươi. Khi việc này hoàn tất, ta sẽ vinh danh ngươi. Ta chỉ yêu cầu một điều - đó là ta phải là người ra đòn kết liễu. Những việc khác, ngươi có thể làm như ý mình muốn."

Eidolon nhìn chằm chằm vào Mortarion một lúc, vẻ mặt thật khó để đọc vị được. Có lẽ thậm chí còn có điều gì đó giống như sự ngưỡng mộ ở đó, nhưng điều đó khó mà chấp nhận được. Trong mọi trường hợp, nó không kéo dài lâu - Tướng chỉ huy Primus lại cúi đầu, ngập ngừng như trước, và khi khuôn mặt đầy vết khâu của hắn ta ngẩng lên, nó mang theo bầu không khí thường ngày là sự thích thú vô tư.

"Tôi không thích lấy thủ cấp của đối phương đâu, thưa ngài," Eidolon nói, nghe có vẻ chân thành. "Nó gợi lại những ký ức đau buồn. Vì vậy, hãy tin tôi, khi đòn kết liễu cuối cùng được tung ra, dù có làm gì đi nữa, đầu của hắn vẫn sẽ thuộc về ngài."


Eidolon, Tướng Chỉ Huy Primus của quân đoàn Emperor's Children

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro