Chương 16 - Hành trình đến Khe nứt Catullus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuộc hành trình đến Khe nứt Catullus không quá dài - ba giai đoạn chuyển tiếp trong warp, được duy trì bất chấp những tác động trái ngược nặng nề mà vũ trụ luôn gửi đến để chống lại họ. Họ đã mất hai con tàu, một trong số đó là tàu khu trục kỳ cựu với ba chục chiến binh trên tàu, và nhiều Hoa tiêu khác bị thương hoặc thiệt mạng trên đường vượt biển, sự mệt mỏi hoặc kiệt sức về tinh thần của họ cuối cùng cũng đã qua đi. Vượt qua tất cả, hạm đội vẫn khập khiễng tiếp tục hành trình, tập hợp các thủy thủ đoàn và huy động những toán quân dự bị cuối cùng để giữ cho một chiếc chiến hạm có thể tiếp tục đi dọc theo lộ trình quanh co của họ.

Vào cuối giai đoạn cuối cùng, đội tiên phong của hạm đội xuất hiện vào không gian thực và tiến về tọa độ được tiết lộ trong lời tiên tri của Arvida. Khi cửa chớp hạ xuống và những cửa kính quan sát được mở ra, mọi tâm hồn trên mọi con tàu đều cảm thấy khó chịu tức thì như nhau. Không gian không phải là một màu đen với những ngôi sao rải rác - nó là một màu xanh đục nhức nhối, chuyển động như thuốc nhuộm hoà tan vào nước. Nhiều Hoa Tiêu hơn, ngay cả những người đang điều hướng trên các thiết giáp hạm lớn đang phải chịu đựng cơn đau. Một số chảy nước dãi và ôm chặt con mắt warp của mình; những người khác chỉ đơn giản là ngâm mình trong bồn tắm dinh dưỡng, máu chảy ra từ hai bên tai.

Swordstorm nhanh chóng trở lại vị trí tiên phong. Chiếc soái hạm tiếp tục tiến về phía trước, tạo ra một con đường thẳng xuyên qua cõi vật chất đang sôi sục. Bất chấp trọng lượng rẽ nước lớn và động cơ plasma mạnh mẽ, nó vẫn bị rung chuyển trên trục của mình, rung chuyển như thể bị tác động bởi các cơn địa chấn.

Đại Hãn ngồi trên ngai chỉ huy, quan sát chuyến hành trình diễn ra qua những khung cảnh tuyệt vời phía trước. Yesugei, Jubal, Shiban và Veil đứng gần đó, cùng với bậc thầy Hoa tiêu của hạm đội, bà già Avelina Hjelvos. Ilya và Arvida đã chiếm vị trí xa hơn một chút, và trên rìa ngai chỉ huy, những người khác trong Bộ chỉ huy Quân đoàn cũng đã vào vị trí của họ: các khan, các Stormseer , chiến lược gia hạm đội.

Hjelvos tựa người vào cây trượng của mình, uốn những ngón tay dài màu nâu quanh chiều dài của thanh thép được chạm khắc chữ rune. Hơi thở của bà ta ngắt quãng dưới chiếc mũ trùm đầu được thêu hoa văn dày đặc. "Khoảng không này đã bị ô nhiễm, thưa ngài," bà ta thì thầm, điều chỉnh lại độ vừa vặn của chiếc khăn quấn quanh đầu.

Veil trông vừa thích thú vừa kinh hãi. Mặc dù ông ta có thể không có cùng giác quan nhạy bén về warp như của Hjelvos, nhưng ông vẫn nhận ra rõ ràng sự bao la rộng lớn của những gì đang chờ đợi phía trước.

"Sóng hoà âm Lham," ông ta lẩm bẩm, chăm chú nhìn qua cửa kính quan sát. "Nó lan toả theo diện rộng. Đây là từ một vết nứt trong warp." Ông ta ngước nhìn vị Primarch. "Tôi mong ngài hãy thận trọng, thưa ngài."

Đại Hãn vẫn dửng dưng. "Tiếp tục với tốc độ bay," ông ra lệnh. "Giữ cho hạm đội luôn gắn kết. Tất cả các lá chắn hư không sẽ được bao phủ toàn bộ."

Swordstorm tiếp tục lao đi, mũi tàu khổng lồ của nó cắt xuyên qua những đám mây dày đặc. Những tia sáng nhấp nháy và nhảy múa trong những chùm khói, giống như ngọn lửa khí đốt trong những chiếc lọ pha lê. Chẳng bao lâu sau, những cửa kính quan sát bị che phủ bởi những đường gân đen như mực và bị vấy bẩn bởi một vệt màu xanh lam lốm đốm vết bẩn.

"Thả máy thăm dò augur," Đại Hãn ra lệnh.

Một cặp quả cầu thép quay tròn phóng ra từ mũi tàu Swordstorm, lao thẳng vào vùng tối tăm phía xa. Hàng loạt dữ liệu bắt đầu tràn qua các màn hình - khảo sát địa hình, độ rộng kênh, tiếng vang của vật chất rắn hơn ở xa phía trước.

Boong tàu bắt đầu rung chuyển. Những chữ rune cảnh báo lần lượt phát sáng trở nên sống động trên màn hình tinh thể. Nhịp điệu sâu của động cơ plasma tăng dần về âm lượng, như thể các động cơ đang phải vật lộn với một cơn gió mạnh thổi ngược.

"Giảm xuống một nửa tốc độ."

Sự thay đổi về vận tốc đã cải thiện mọi thứ được một lúc, nhưng khi con tàu tiến xa hơn thì các rung động quay trở lại. Những tia điện nhấp nháy bùng phát trong những đám mây phía trước, chạy vụt qua một khung cảnh không gian cuồn cuộn.

"Điều này sẽ gây tổn thương cho chúng ta," Hjelvos cảnh báo, co giật mỗi khi boong tàu lắc lư đột ngột.

Yesugei bước một bước về phía lan can, đôi mắt vàng của ông dán chặt vào màn trình diễn ánh sáng bên ngoài thân tàu. "Chúng ta đang thấy gì ở đó vậy?" Ông tò mò hỏi.

Lúc đó Veil cũng bị kích động gần như Hjelvos. "Có điều gì đó đã xuyên thủng bức màn hiện thực. Một cái gì đó sâu sắc ở phía trước. Việc này phải được thực hiện một cách thận trọng, thưa ngài. Tàu của ngài đang không có trường năng lượng Geller được nâng lên."

"Tốc độ một phần tư," Đại Hãn ra lệnh, và một lần nữa đoàn quân lại bay chậm lại. Những vệt trắng sắc nét hung bạo trải dài khắp chân không. Những ánh sáng nhấp nháy đó chúng khiêu gợi một cách kỳ lạ. Trong một cái chớp mắt, dường như chúng đang hiển thị các hình ảnh - khuôn mặt, tay chân hoặc một số khía cạnh phàm trần khác - nhưng không bao giờ đủ lâu để hiện rõ thực sự. Taban, bậc thầy cảm biến đang báo cáo: "Các đầu dò báo cáo có các vật chất rắn ở phía trước, hướng 5-6-1."

"Có cần điều chỉnh lộ trình hay không?"

Đại Hãn gật đầu. "Thay đổi lộ trình, sau đó duy trì hướng bay. Ra hiệu cho tất cả các tàu đi theo sự dẫn đường của chúng ta."

Ilya nhìn Arvida. Cũng y như bà chủ Hoa Tiêu, Arvida đang thở dốc qua tấm lưới tản nhiệt của mình. "Ngài có khỏe không, thưa ngài?" bà hỏi.

Arvida không trả lời mà nắm chặt lan can sắt. Các bóng đèn Lumen treo trên trần nhà bắt đầu lắc lư.

"Phải có một khu vực trung tâm cho thứ này," Veil nói với Hjelvos, Yesugei và vị Primarch khi ông ta lên tiếng , không biết nên hướng bình luận của mình đến ai là tốt nhất. "Một nguồn cơn. Chúng ta không thể đưa những con tàu này vào đó."

Đại Hãn không để ý tới Veil. Ánh mắt ông lúc này đang tập trung vào những đám mây cuộn xoáy phía trước, như thể đang nhận ra điều gì đó. "Chúng ta sẽ không quay đầu lại."

Sự rung chấn tiếp tục tăng lên. Những tiếng nổ nhịp nhàng nghe không rõ vang lên từ các tầng thấp hơn và động cơ bắt đầu rên rỉ. Báo cáo thiệt hại từ các tàu nhỏ hơn bắt đầu được ghi vào sổ cái của hạm đội. Trong chân không phía trước, ánh sáng màu xanh coban ngày càng dày đặc, nhấp nháy khó chịu, tràn qua mọi cửa kính đang mở và làm cho bên trong đài chỉ huy trở nên lung linh.

"Thưa ngài," Hjelvos nói, thở khò khè và kẹp một tay vào thái dương bên phải. "Tôi khuyên ngài, hãy lắng nghe ngài Ecumene-Majoris. Các động cơ warp..."

"Đang có khả năng sẽ ngừng hoạt động," Đại Hãn trả lời, lặng lẽ và chắc chắn hơn bao giờ hết. "Chúng ta phải tiếp tục."

Tiếng nổ tăng dần về số lượng. Một vết nứt nhỏ như sợi tóc chạy ngoằn ngoèo trên thanh nẹp trần phía trên họ, xuyên qua lớp adamantium nguyên chất, chậm rãi nhưng chắc chắn.

Hjelvos có vẻ như đang muốn nói ra thêm một lời phản đối khác nhưng không nói gì. Tiếng động cơ bị bóp nghẹt, và boong đài chỉ huy kêu vang lên như đánh trống. Một tiếng sấm trầm đục, ầm ĩ bắt đầu nổi lên, nghe - không thể tin được - như thể nó phát ra từ phía bên ngoài. Chẳng bao lâu sau, tiếng ồn ào biến thành những tiếng vang sâu, lặp đi lặp lại, giống như một nắm đấm sắt đánh vào cánh cửa bằng đồng.

Ngay cả Jubal lúc đó cũng lung lay một chút, phải di chuyển trọng tâm của mình từ chân này sang chân kia, chuẩn bị cho những cú va đập bất ngờ. Các thuyền viên ở các hố bên dưới lén lút liếc nhìn lên bệ chỉ huy, giờ bị cản trở bởi ánh sáng che khuất kỳ lạ bò và trượt trên mọi bề mặt, làm mờ các nút điều khiển và màn hình hình ảnh. Tiếng kính vỡ vang lên từ trên cao trong hành lang đài chỉ huy.

"Thưa ngài..." Taban cuối cùng đã không nhịn được

"Duy trì hướng bay."

Đại Hãn vẫn ngồi yên trên ghế. Các dàn loa bắt đầu hét lên chói tai và một bệ cảm biến bị rớt ra khỏi khung, đổ sụp xuống các hố bên dưới trong một cơn mưa tia lửa điện.

"Thưa ngài!"

"Chờ đi."

Đúng như lời ông nói, khi âm tiết cuối cùng vừa lướt qua môi ông, chiếc chiến hạm đã đột phá. Nó lao về phía trước, không còn chống chọi với cơn gió ngược nữa, và sức mạnh dồn nén của nó đang ném nó vào khoảng không trống rỗng. Từng chiếc một, từng phần còn lại của hạm đội cũng làm như vậy, lao ra từ những đám mây màu xanh lấp lánh và để lại những vệt dài phía sau khi chúng cố gắng thiết lập lại quyền kiểm soát. Trên khắp đài chỉ huy của Swordstorm, các menial chạy đua với thời gian để ổn định độ nghiêng về phía trước. Các tầng trên boong tàu xoay chuyển khi áp lực đối nghịch đang thay đổi hoàn toàn và những tiếng chuông cảnh báo mới lại vang lên.

Phía sau họ, trải dài theo mọi hướng, bức tường plasma khổng lồ bất ổnđang khuấy động. Nó uốn cong vào bóng tối của không gian, một rào cản lõm khổng lồ. Họ đang ở bên trong một quả cầu - một quả cầu khổng lồ, các điểm cực xa của nó khuất ngoài tầm nhìn. Khối lượng kèm theo có thể có kích thước bằng toàn bộ hệ sao; cả đồng hồ xem giờ và máy quét augur đều quay điên cuồng, không cho ra kết quả nào chắc chắn.

"Tôi đã nghe giả thuyết về điều này," Veil thì thầm, nhìn hiện tượng này với đôi mắt mở to. "Sóng xung kích lham, không gian thực mỏng manh và siêu khổng lồ." Ông quay lại với Đại Hãn. "Đây là hậu quả. Một cái gì đó đã được giải phóng tại nơi đây."

Đại Hãn phớt lờ ông ta. "- Chạy hết tốc lực về phía trước. Nâng tấm chắn lên."

Hạm đội tăng tốc, tụ tập lại với nhau, các động cơ plasma phát sáng trong bóng tối ngày càng dày đặc. Những bức tường mây mang theo tia sét từ từ lùi xa phía sau họ, và một vực thẳm không một vì sao mở ra phía trước.

"Tôi có thể cảm nhận được điều đó," Hjalvos lẩm bẩm, vẫn còn bị kích động. Bà lê bước đến gần những cửa kính quan sát, nhìn chăm chú bằng đôi mắt đục ngầu. "Tôi cảm thấy nó giống như sức nóng từ ngọn lửa."

Sau khoảng thời gian tưởng chừng như hàng giờ nhưng có thể là khoảng thời gian bất kỳ, một điểm sáng nhợt nhạt duy nhất xuất hiện trên màn hình phía trước. Điểm sáng này nhanh chóng lớn dần, phồng lên và lan rộng, cho đến khi một quả cầu mây thứ hai xuất hiện trước mặt họ, bao bọc trong sấm sét đan xen như mạch máu và được chiếu sáng từ bên trong bởi những vụ nổ lẻ tẻ.

"Đường kính bảy trăm kilomet," Taban báo cáo. "Mức bức xạ rất nặng trên phạm vi vật lý và cận vật lý. Chỉ số Aetheric gần giống với vết nứt warp."

"Toàn bộ dừng lại," Đại Hãn ra lệnh. "Gửi một tàu thăm dò khác."

Hạm đội dừng bước, xếp thành một vòng cung rộng trước quả cầu có tia sét kia. Nhiều máy thăm dò khác được bắn vào khoảng không, ánh sáng vạch đường của chúng mờ đi nhanh chóng khi chúng biến mất vào khoảng không. Hình ảnh được trả về qua màn hình đã bị rung chuyển và bị vỡ do cơn bão điện từ. Bên dưới những đám mây, bề mặt của quả cầu dường như được tạo thành từ những tinh thể khổng lồ, lăn tròn và va vào nhau trong một chuỗi quỹ đạo liên tục. Có những khoảng trống giữa các cạnh tinh thể, tạo ra cái nhìn thoáng qua đầy trêu ngươi về một thứ gì đó tối tăm hơn và ít rõ ràng hơn ở bên ngoài. Một thứ ánh sáng xanh kỳ lạ bao trùm mọi thứ, bơi lội như vô số bào tử trên chuyển động trang nghiêm của các tinh thể.

"Đó là những thứ gì?" Đại Hãn hỏi khi nói chuyện với hai người đại diện của Nobilite.

"Tôi chưa bao giờ thấy điều tương tự," Hjalvos nói.

"Kết quả của sự va chạm giữa các năng lượng đối lập," Veil nói một cách suy đoán. 'là không gian, tầng aetheris. Một vết nứt đã được mở ra. Ngài không thể xuyên qua rào cản đó - cõi phi vật chất đang hoạt động sẽ xé toạc các động cơ warp của ngài."

Lần đầu tiên, Đại Hãn quay lại nhìn ông ta. "Người của các ngươi làm gì ở đây vậy?"

Veil lùi lại, nắm chặt lấy bàn tay băng bó đã bị hủy hoại của mình. "Tôi không biết," ông ta lắp bắp. "Thật đấy. Tôi chỉ giải thích các dấu hiệu."

Đại Hãn nhìn lại những hình ảnh đang truyền về từ các tàu thăm dò. Khoảng cách giữa các tinh thể rất rộng, khoảng cách xa nhất là vài trăm mét. Lần lượt, các máy quét auger đều không thành công, ngay khi các tàu thăm dò vượt qua ngưỡng. Cái cuối cùng trong số chúng phát ra hình ảnh cuối cùng cho thấy một hình ảnh quang phổ từ bên ngoài rào cản đó- một đường viền mỏng, tối, mờ ảo từ ánh xanh lam, kéo dài xuống và xuống. Sau đó không có gì nữa.

"Mối nguy hiểm nằm ở các động cơ warp," Đại Hãn nói. "Thế còn động cơ đẩy tiêu chuẩn thì sao?"

Veil có vẻ không chắc chắn. "Tôi không biết. Có tia sét, như ngài thấy đấy, nhưng mà...."

Đại Hãn đứng dậy từ ngai chỉ huy của mình. Ngay cả khi ông di chuyển, những người hầu cận đã vội vã mang theo trang bị chiến đấu của ông - chiếc mũ đầu rồng, họ hàng với chiếc mũ nhỏ hơn mà Qin Xa đã đeo trên Kalium, cũng như thanh kiếm Tulwar hạng nặng mà vị Primarch đã mang trên Prospero. "Đây là thứ chúng ta đến để khám phá. Ta sẽ nhìn thấy nó bằng chính đôi mắt mình. Yesugei, thầy phù thủy, hai ngươi sẽ đi theo, ngươi cũng vậy nữa, ecumene." Ông cài lưỡi kiếm vào thắt lưng và cầm mũ trụ bằng cả hai tay.

"Jubal Ahn-ezen, ngươi trông chừng hạm đội. Hãy sẵn sàng cho chiến tranh - chúng ta sẽ không ẩn náu được lâu đâu, kể cả ở ngay đây."

Ông quay sang Ilya. "Bà cần ở lại đây, bà szu. Nếu bọn ta tìm thấy ông ta, ta sẽ liên lạc với bà trước ".

Ilya gật đầu. Bà trông hết sức cảnh giác với những hình ảnh diễn ra trên những cửa kính quan sát.

Sau đó Đại Hãn nhấc chiếc mũ trụ đầu rồng lên trên đầu. Khi đã vào đúng vị trí, bộ giáp của ông đã nai nịt sẵn sàng - màu trắng ngọc trai, được dát vàng và được trang trí bằng các biểu tượng của Đế chế Qo của Chogoris.

"Chuẩn bị những chiếc Stormbird," ông ra lệnh. "Chúng ta sẽ đi vào nơi đó."

******

Von Kalda rút tay ra khỏi bộ đồ lòng, rũ bỏ máu me trước khi với lấy một miếng vải. Áp suất trong buồng thật ngột ngạt.

Những menial xung quanh hắn không phát ra âm thanh. Họ bị mù, những người này đều vậy, và do đó không nhìn thấy những bộ phận cơ thể rải rác, những cục mỡ lấp lánh, những khúc xương nhô ra rõ rệt giữa khối chất nhầy.

Họ thật may mắn khi không thấy đường. Ngay cả đối với hắn, ngay cả khi đã đi xa đến vậy, công việc này vẫn có một sự nghiệt ngã.

"Halev erub mac'jerella," hắn ngâm nga, vẽ những bàu chú bằng máu trên sàn tàu. Chữ rune cuối cùng đã được hoàn thành, những ký tự từ một ngôn ngữ không có người phàm nào sử dụng, chỉ được lưu giữ trong những giấc mơ. Đây không phải là kiến thức từ Fabius, cũng không phải từ vị Primarch - đây là những điều mà hắn đã tự mình khám phá ra, kết hợp giữa nghệ thuật thêu dệt xác thịt và nghệ thuật bói toán aether.

Nó khiến đầu hắn nhức nhối và những cơn ác mộng trở nên sống động, nhưng phần thưởng không bao giờ biến mất. Và bây giờ hắn đã nhận được mệnh lệnh của mình - Eidolon đã chấp thuận điều đó và sẽ chờ đợi.

Hắn nhìn lên. Căn phòng sắt giờ đây đầy những vết đỏ, lơ lửng trong không khí như những làn khói. Mỗi linh hồn đã chết trong đau đớn cùng cực đã kéo bức rèm mỏng hơn một chút, xé toạc vật chất của vũ trụ, từng sợi một.

Hắn hầu như không dám nhìn vào phía sau tấm kính bọc thép. Bề mặt của nó đầy khói, lấm lem những dấu tay tuyệt vọng của những kẻ mà hắn đã moi ruột. Một chất bồ hóng cuộn tròn và dịch chuyển bên trong, bao phủ mọi thứ ở phía xa.

Von Kalda lê bước về phía trước, đôi ủng của hắn kêu lạo xạo qua xương trên sàn nhà. Khi đến gần chiếc container, hắn lại ngâm nga.

"Malamennagorastica. Hovija. Khzah'tel arif negassamar."

Đó là những từ ngữ vô nghĩa, quá dài và cồng kềnh đối với mục đích của con người. Chỉ những nơi sâu thẳm mới có thể sinh ra thứ ngôn ngữ như vậy, được tạo ra bởi cõi vô hạn cho những mục đích thỏa mãn riêng của nó.

Hắn chạm tới tấm kính và trải lòng bàn tay dọc theo bề mặt cong cong của nó.

"Gegammoror. Gegammororara. Shashak. Lethatak."

Đôi mắt lồi lên trên màn khói như con cá trồi lên mặt nước, khiến hắn giật mình. Hắn lùi lại, nhưng không nhìn đi chỗ khác. Hai nhãn cầu màu tím, mí mắt hình quả hạnh, không có màu trắng, bơi lội trong thứ ánh sáng như ngọc trai.

"Vậy là ngươi đã tìm ra con đường," nó nói với hắn.

Giọng nói đó thật đáng kinh ngạc - một tiếng thì thầm trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc nhưng không có hình dạng riêng. Nhiều giọng nói chồng lên nhau ở đó, chen lấn với nhau như thể bị chôn sống trong một túi đựng trí khôn của một học giả nào đó vậy.

Giữa làn khói và những thứ tanh tưởi, tứ chi hiện ra, sạch sẽ hơn trước. Da thịt nhợt nhạt và sống động, không có vết thương. Một sợi roi gai dài quất tới lui quanh cặp đùi mềm mại. Ở phía sau, các móng vuốt vẫn phát ra tiếng cào cấu, ngón tay cử động liên tục, một thứ ngôn ngữ riêng của nó.

"Chưa," Von Kalda nói. "Chỉ là sự khởi đầu thôi. Ta gọi ngươi là gì?"

"Chủ nhân. Nữ chủ. Hoặc Manushya-Rakshsasi. Đây là tên gọi của ta ở Thời đại trước thời của Anathema."

Von Kalda chống lại mong muốn nhìn sâu hơn vào bóng tối. Đôi mắt tím không chớp, đầy bất an. Gần như vô cùng hấp dẫn khi nhìn vào chúng, để khám phá những chuyển động ẩn giấu bên trong nội tạng mờ đục của chúng.

"Ta sẽ hỏi ngươi một câu hỏi."

"Vậy hãy hỏi đi."

"Chủ nhân của ta đang tìm kiếm tên Khan. Để theo dõi hắn xuyên qua cõi warp sẽ mất rất nhiều thời gian, và mỗi ngày lãng phí ở đây đều làm trễ nãi bọn ta. Ngươi có biết vị trí của hắn không?

"Những điều này ta đều đã biết. Đổi lại ngươi sẽ cho ta những gì?"

"Ngươi muốn gì?"

Con quỷ dữ dường như đang mỉm cười, và chiếc lưỡi dài lướt qua cái miệng rộng đầy răng nhọn như những mũi kim. "Ngươi đã đọc câu thần chú của mình và ngươi đã học được nghi thức của mình. Người biết đường đi của những giấc mơ. Hãy cho ta thứ ta mong muốn."

Von Kalda rời mắt khỏi làn da nhợt nhạt đang chuyển động. Nó khó hơn, khó hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ. Mùi xạ hương của máu cũ giờ trộn lẫn với một thứ khác - mùi thơm của sự say sưa lan tỏa và len lỏi khắp căn phòng.

"Hỗ trợ Warmaster giành chiến thắng vẫn chưa đủ hay sao?" hắn đánh bạo hỏi vậy.

Lúc đó con quỷ dữ đã cười, thực sự thích thú. Tuy nhiên, tiếng cười đó thật kinh khủng - một tiếng thét the thé đầy ác ý thuần túy, không chút gì là vui vẻ, được trộn lẫn lại với nhau bằng tiếng la hét của người phàm.

"Chiến thắng là dành cho tâm trí phàm trần.Không có chiến thắng cho bọn ta. Mục tiêu của bọn ta là gì? Bọn ta không có mục tiêu. Hòa bình của bọn ta là gì? Bọn ta không có hòa bình. Người đã cho bọn ta những gì bọn ta mong muốn, bọn ta uống nó và khao khát nhiều hơn nữa. Bây giờ tất cả những gì còn lại là sự giải trí."

Đôi mắt đó lóe lên sự tham lam.

"Vì thế hãy làm cho ta thấy hài lòng."

"Ngươi sẽ thưởng thức linh hồn của các con trai của Khan," Von Kalda cố gắng điều đình. "Bọn chúng mỏi mệt và đang bị săn lùng, lực lượng của bọn ta đang hơn hẳn bọn chúng. Ta sẽ cho ngươi đánh chén bọn chúng, từng tên một."

"Thử cái khác đi."

Von Kalda ngay lập tức nhớ lại cuộc trò chuyện với Konenos, và mục tiêu của hắn đã trở nên rõ ràng. Ở đây có những mục tiêu đang củng cố lẫn nhau, những cách để đẩy nhanh những mục tiêu đã được bắt đầu. Các Quân đoàn khác đã làm điều đó. Lorgar là trường hợp đầu tiên, cũng như nhiều trường hợp khác, nhưng tiền lệ cũng đã được đặt ra ở nơi khác.

"Còn có những linh hồn khác," hắn nói một cách thận trọng. "Đặc biệt là kẻ này đang muốn hợp nhất với aether... thật đáng ghét."

"Tốt. Trò chơi này càng hấp dẫn hơn rồi đấy."

"Nó sẽ rất tốn thời gian. Hắn ta rất cảnh giác và rất có năng lực."

"Thế thì càng tốt."

"Vậy thì ngươi sẽ cho ta những gì ta muốn đúng không?"

Ngọn roi quất mạnh vào sàn của bể chứa đang giam cầm nó. Trong căn phòng, những chữ rune đẫm máu bắt đầu sôi lên.

"Một thoả thuận được thực hiện sẽ bám theo ngươi. Những điều kiện, lời nói, ràng buộc, khao khát trong bóng tối - chúng vươn tới khắp thế giới."

Von Kalda lùi bước khỏi mép tấm kính. Tim hắn đang đập thình thịch.

"Ta biết điều đó. Ta không lừa dối ngươi. Cái giá phải trả sẽ được thực hiện."

Con quỷ dữ lại mỉm cười, lần này với vẻ khinh thường, như thể những lời đó đã được thốt ra trước mặt nó quá nhiều lần không đếm xuể. Khi những chữ rune đẫm máu biến mất, hình dáng mang năng lượng warp của nó lại mờ đi, tan thành những đám khói.

"Sau này chúng ta sẽ nói chuyện lại, ngươi và ta."

"Và đích đến là chỗ nào?" Von Kalda hỏi. "Chỉ một lời thôi - thế thôi."

Con quỷ dữ gần như đã biến mất và nhanh chóng tan biến. Khi nó đã đi rồi, một cơn gió nóng ẩm ùa vào căn phòng, làm gợn lên những vũng thi thể bị vứt bỏ của con người ngập sâu đến mắt cá chân.

"Catullus," nó nói với hắn. "Chiến Ưng đang đứng đó, dừng chân trước Con đường dẫn tới địa ngục."

Sau đó, hình ảnh bị xé toạc, chỉ để lại những mảnh bóng tối cuộn tròn. Bể giam cầm rơi vào im lặng, chỉ được đánh dấu bằng một mảng hơi nước ngưng tụ nơi con quỷ dữ ép mình vào tấm kính bọc thép.

Von Kalda đứng bất động một lúc lâu. Đối với tất cả những gì hắn được dạy, việc đối mặt với một trong số những con quỷ vẫn là một điều khó khăn. Sẽ còn có những người khác nữa - Soul-Severed yêu cầu điều đó, luôn gây áp lực, buộc công việc phải tiến triển nhanh hơn, phải chấp nhận nhiều rủi ro hơn.

Nhưng điều đó vẫn chưa đến. Ít nhất thì câu hỏi đầu tiên đã được trả lời.

Hơi thở của hắn đã trở lại bình thường. Trái tim thứ hai của hắn đã ngừng đập. Hắn khum người xuống, quay lại và bò qua đống xương và gân.

"Thưa ngài," hắn kết nối tới Konenos, nói qua kênh vox được bảo mật,. "Tôi có chuyện cần báo cáo. Xin vui lòng xác nhận, sau đó cho biết nơi chúng ta có thể gặp nhau. Có những điều chúng ta cần thảo luận."

******

Họ lấy ra năm chiếc gunship hạng nặng, được hộ tống đến vòng ngoài bởi hai phi đội tiêm kích hư không. Đại Hãn đi trên con tàu dẫn đầu, đi cùng với một phần nhỏ của đội cận vệ Keshig, phần còn lại được Jubal dùng để chỉ huy hạm đội. Namahi phó chỉ huy của lực lượng thường trực dẫn đầu phân đội.

Ba chiếc gunship khác chở các chiến binh White Scars được trang bị các vũ khí công phá.

Con tàu thứ năm chở theo Yesugei và Arvida, cùng với Veil ở khoang phía sau, và nhóm cuối cùng trong lực lượng Tactical Marine - tổng cộng hơn hai trăm chiến binh. Cuộc hành trình không dài nhưng đầy bạo lực, rung chuyển bởi các cơn bão mãnh liệt được giải phóng trong lòng quả cầu.

Yesugei vẫn ngồi gần ô cửa kính ở mạn trái tàu trong khoang của phi hành đoàn, ngắm nhìn những công trình khủng khiếp đang hiện ra dần rõ. Ánh sáng xanh lướt qua và trượt lại cửa kính bọc thép, chiếu khắp các bề mặt của nội thất tối tăm trong lòng con tàu.

Bên cạnh ông là Arvida. Hơi thở của thầy phù thủy rất thô ráp và gấp gáp.

"Nếu tôi có hỏi anh mọi việc có ổn không, người anh em của tôi," Yesugei lặng lẽ nói, "tôi tin rằng tôi biết anh sẽ nói gì với tôi."

Arvida không trả lời. Hắn dường như đang lắc lư rất nhẹ nhàng, như thể đang tự trấn an bản thân

"Anh sẽ nói với tôi là tôi ổn, tất cả đều ổn," Yesugei tiếp tục. "Anh đang rất mệt mỏi, thế thôi. Và ai trong chúng ta mà không mệt mỏi?"

Yesugei nhìn lại khoảng không. Quả cầu lớn giờ đã lấp đầy hầu hết tầm mắt phía trước và các cạnh của các tinh thể cấu thành của nó hiện rõ. Chúng là những khối bát diện khổng lồ, dài và có hình dạng, kích thước đều đặn, các mặt của chúng có góc cạnh đều đặn tới hoàn hảo như thể bị cắt bởi một chùm tia laze. Ánh sáng quang phổ cuộn tròn bên trong chúng giống như chính cõi aether, luôn luôn thay đổi, quằn quại trong một nhà tù làm bằng thủy tinh.

"Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu tôi nói cho anh những gì tôi biết," Yesugei tiếp tục, giọng ông đủ nhẹ nhàng để duy trì cuộc trò chuyện giữa hai người họ. "Anh không phải là kẻ ngốc, và tôi cũng vậy. Anh học cách kiểm soát nó, nhưng anh không thể che giấu nó hoàn toàn. Người cha cùng mã gien của anh cũng không thể che giấu được, vậy anh có hy vọng gì? Không có gì hổ thẹn cả. Anh đã làm rất tốt khi giữ bí mật và giữ im lặng như vậy, nhưng thời gian của anh lại đang cạn dần."

Arvida vẫn không trả lời. Sự rung chuyển ngày càng dữ dội hơn.

"Đó là do warp, phải không?" Yesugei hỏi. "Điều đó sẽ làm mọi chuyện tồi tệ hơn khi anh sử dụng pháp thuật của mình. Tôi đã khuyến khích anh. Nếu tôi khiến anh đau đớn hơn thì..."

"Ông không phải là nguyên nhân." Giọng của thầy phù thủy ngập ngừng. Đâu đó đằng sau chiếc mũ trụ, nét mặt của hắn hẳn phải cứng đờ vì đau đớn bị kìm nén. Yesugei đặt tay lên cánh tay của Arvida. "Tôi có thể làm gì cho anh?"

"Không có gì."

Cả hai đều không nói chuyện trong một lúc. Chuyến bay của chiếc Stormbird đã tiến gần đến chu vi của quả cầu, con tàu bị va đập khi những tia sét đầu tiên bắn vào xung quanh và phía dưới tàu.

"Điều đó có hiển nhiên quá không?" Arvida hỏi sau một lúc lâu.

"Tôi không nghĩ vậy. Anh đã rất cẩn trọng rồi."

Arvida gật đầu cứng ngắc. "Nó sẽ còn tệ hơn nữa. Những thứ bên trong tôi."

"Tôi hiểu. Anh có thể đã từ chối đi theo."

"Không, tôi muốn được chứng kiến nó. Đây là nơi mà warp đang được nghiên cứu. Ai biết sẽ còn chuyện gì khác?" Arvida thở dài - một âm thanh chói tai như đá rơi qua rây lọc. "Đuổi theo những hy vọng đang lụi tàn, nắm lấy những hy vọng cuối cùng khi chúng vụt tắt. Có những ngày tôi nghĩ Shiban của ông đã nói đúng. Chúng ta phải chiến đấu. Hãy kết thúc nó đi."

Khi nhắc đến Shiban, Yesugei cảm thấy hơi đau đớn. "Nếu thời điểm đó đến," ông nói. "Nếu anh không thể kiểm soát nó..."

"Tôi vẫn là chủ nhân của cơ thể tôi."

"Rất tốt. Vậy thì tôi tin tưởng anh ."

Họ đã đến gần khe hở đầu tiên giữa các tinh thể. Chiếc Stormbird dẫn đầu lao đi, lao xuống bề mặt quả cầu. Những mặt pha lê có kích thước bằng những con tàu khu trục lướt đi bên dưới nó, đắm mình trong thứ ánh sáng nhợt nhạt, biến chuyển chậm rãi. Những gì nằm phía sau vẫn còn vô hình, chìm trong làn sương mù lung linh của chất khí aether.

"Bây giờ tất cả chúng ta đều bị tổn thương," Arvida nói . "Tất cả ngoại trừ ông."

Yesugei ngồi dựa lưng vào thân tàu. "Không có sinh vật nào là không bị tổn thương."

"Vậy mà ông vẫn cười tươi. Ông vẫn có niềm tin."

"giống như những người khác. Họ cần phải nhớ điều đó, thế thôi. Hiện tại, tất cả những gì họ thấy là một sự thất bại từ từ. Họ quên mất họ đã... từng tuyệt vời như thế nào. Họ chiến đấu đơn độc khi tất cả những người khác đều đang mất tích hoặc có những bức tường ngăn cách ở xa. Họ tấn công kẻ thù từ ánh sáng chói lóa của mặt trời. Họ đã bắt kẻ thù phải dừng bước, quay lại và đuổi theo. Họ đã từ bỏ thế giới mà họ yêu quý, đã để nó rơi vào cảnh hoang tàn, tất cả chỉ vì điều này." Yesugei nghĩ đến Qin Xa, người chưa bao giờ thốt ra một lời lẩm bẩm hoài nghi. "Họ sẽ nhớ lấy điều này, trước khi mọi sự kết kết thúc. Các Quân đoàn khác đã thất bại trong bài kiểm tra này - họ đã để linh hồn của mình thay đổi."

"Các quân đoàn khác à."

"Hãy tha thứ cho tôi, người anh em, tôi không có ý...."

"Không, ông nói đúng," Arvida nói. "Đồng loại của tôi có thể đã học được từ con đường mà ông vừa chỉ dạy."

"Ahriman và tôi đã thảo luận về nó từ lâu rồi," Yesugei nói. "Ở Ullanor và trước đó nữa. Chúng tôi chưa bao giờ có cùng quan điểm."

"Anh luôn quá thận trọng, viên Thủ thư trưởng của Thousand Sons đã nói thế. "Liệu có ai biết được những tài năng thiên bẩm mà anh có hay chưa?"

"Dạy cho họ Con Đường Thiên Đàng," Arvida nói giọng khô khan. "Để bước đi giữa các thế giới, không bao giờ để lại dấu vết ở đó. Để dập tắt ngọn lửa, không bao giờ xây dựng, không bao giờ đào sâu. Ông thực hành thứ phép thuật của mình giống như ông tiến hành cuộc chiến tranh của mình vậy."

Chiếc Stormbird của họ bây giờ đang bám theo chiếc đầu tiên, di chuyển theo sau nó bằng nửa lực đẩy, đánh vật với những vòng cung năng lượng to lớn đang quất vào và tát vào xung quanh họ. Bầu không khí trong khoang phi hành đoàn dường như nóng hơn, gần hơn hoặc được truyền vào một loại năng lượng nào đó. Ánh sáng xanh khúc xạ bao trùm toàn bộ, lấn át các ánh đèn lumen trên máy bay và khiến mọi thứ mờ đi với những cái bóng màu xanh coban mềm mại.

"Các anh luôn vĩ đại hơn chúng tôi," Yesugei nhận xét. "Ngay cả bây giờ sức mạnh của anh vẫn lớn hơn của tôi. Hãy chữa khỏi... căn bệnh này, và sức mạnh của anh có thể là sức mạnh lớn nhất mà tôi từng biết." Ông liền mỉm cười. "Có điểm yếu khi giới hạn bản thân, cũng như trong sự khôn ngoan."

Arvida đã không trả lời câu đó. Cái ngưỡng cửa kia dâng cao về phía họ, kêu răng rắc và dữ dội. Một viên pha lê từ từ tiến phía trên họ, như thể một cây đinh lăng đang đứng chắn đường bay của họ. Chiếc Stormbird hạ thấp cao độ, chiến đấu để duy trì sự liên kết với khoảng không phía trước.

Tia sét Aether phóng lên, quất mạnh và quằn quại, gần như xuyên thủng vỏ động cơ đẩy của Stormbird. Người phi công sử dụng nhiều lực hơn, và chiếc gunship chao đảo dưới cái bóng của những cạnh viền đang quay tròn, băng qua ngưỡng cửa lung linh, tiến vào vòng xoáy phía sau. Trong khoảnh khắc, khung cảnh trở nên trống rỗng, rực lên một thứ ánh sáng khuếch tán lạnh lẽo.

Sau đó họ đã vượt qua. Chiếc Stormbird xoay thân, giữ vị trí cao hơn những chiếc khác đã tiến vào trước

Phía trước họ là trái tim của quả cầu bên trong, bản thân nó có kích thước bằng một thế giới. Bên trong nó tăm tối như khoảng không thực sự, hầu như không được chiếu sáng bởi lớp vỏ tinh thể sét quay quanh nó. Từ bên dưới vị trí của các gunship, tại điểm thấp nhất của mặt phẳng thiên hà, đang đun sôi một lò nung nhiều màu sắc - một vòng xoáy vào chân không tỏa ánh sáng vạn hoa và thật khó nhìn. Cả Yesugei và Arvida đều biết những màu sắc sai lệch đó biểu thị điều gì - một sự đứt gãy trong vật chất của vũ trụ, làm rò rỉ những thứ của cõi phi vật chất.

Tuy nhiên, cả hai đều không nhìn vào vết nứt. Họ đang nhìn vào những gì phía trên nó: rộng lớn, mảnh khảnh, đen như sắt nung, phía dưới có những điểm đỏ mờ, đứng canh gác cho ngưỡng cửa vực thẳm.

"Vậy ra, chính là nó đây," Arvida lặng lẽ nói.

"Đúng vậy, người anh em," Yesugei nói với vẻ cảnh giác không kém. "Đây chính là Dark Glass."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro