Chương 17 - Dark Glass

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ilya không khỏi đau đầu. Kể từ khi họ bước vào Khe nứt Catullus, cơn đau đã dày vò bà, ăn sâu vào hộp sọ của bà như những con sâu đang gặm nhấm, khiến hai mắt của bà trở nên run rẩy. Sau khi Đại Hãn quyết định điều tra quả cầu pha lê, bà đã rút lui về căn phòng của mình, lấy thuốc từ tủ và nuốt sạch chúng. Chúng tác động nhanh chóng, cho phép bà cử động, nhưng cơn đau âm ỉ không chịu thay đổi, lẩn khuất như một sự hiện diện ác ý nào đó trong tâm trí.

Bà vẫn ngồi trên mép giường một lúc lâu, hai tay ôm đầu, cố kìm cơn buồn nôn. Bây giờ bà đã nhìn thấy nơi đó, sự vô lý của nhiệm vụ mà bà đã xúi giục thực sự đang đánh mạnh vào tâm khảm bà.

Trong một thời gian dài, bà đã tuyệt vọng tìm kiếm một lối thoát, bất kỳ lối thoát nào, vì Quân đoàn này mà bà cảm thấy họ chính là những người thân thực sự của mình - những người mà bà đã được chỉ định để hướng dẫn họ thoát khỏi bản năng tự hủy diệt của họ. Sự kiêu ngạo của họ thật buồn cười; bất kỳ một trong những White Scar nào cũng có thể vượt trội bà, cả về thể chất lẫn tinh thần. Họ đã ru ngủ bà vào vai trò của mình, gọi bà là người Thông Tuệ, chiều theo bà, cúi chào khi bà đi ngang qua họ. Phải chăng tất cả chỉ là một trò đùa khó hiểu?

Chắc chắn là không. Dù sao đi nữa, sự lịch thiệp này bây giờ làm bà thấy trống rỗng.

Achelieux không có ở đó. Họ chắc chắn sẽ liên lạc với bà nếu họ tìm thấy ông ta, nhưng chỉ cần nhìn vào những viên pha lê, ngồi ở trung tâm của thứ từng là một vụ nổ warp khổng lồ nào đó, đã nói cho bà biết tất cả những gì bà cần biết.

Điều này thật vô ích. Bà đã để mình bị quyến rũ bởi một hy vọng lố bịch, một lời thì thầm giữa những lời thì thầm. Ngay cả khi ông ta còn sống, cũng không có gì đảm bảo Pieter có thể giúp được. Ông ta là một Novator, Chúa tể của những Hoa Tiêu, nhưng không phải là một vị thần, và trong những thời điểm như vậy chắc chắn chỉ có các vị thần mới nắm giữ quyền năng bẻ cong warp theo ý muốn của họ. Dần dần, không thể tránh khỏi, tất cả các con đường đều bị đóng lại, cắt đứt, bịt kín.Không điều gì mà Quân đoàn của bà ghét hơn việc bị giam giữ, nhưng giờ không còn gì khác hơn dành cho họ.

Trong suốt một giờ qua, bà đã phớt lờ những tín hiệu trên bảng điều khiển đang kêu gọi bà quay lại đài chỉ huy. Tuy nhiên, cuối cùng, số lượng cuộc gọi đã trở nên quá nhiều. Bà với lấy thêm thuốc, nuốt chúng một cách đau đớn, rồi đứng dậy, mặc áo khoác quân phục vào và điều chỉnh lại bộ đồ bó sát.

Jubal đã nắm quyền chỉ huy Swordstorm khi Đại Hãn vắng mặt. Các chỉ huy Quân đoàn khác hoặc đã rời đi về tàu của họ hoặc đang chuẩn bị rời đi. Hạm đội đã di chuyển trở lại từ vành ngoài của quả cầu và chiếm vị trí gần hơn với những bức tường hỗn loạn lớn phía sau, họ đang biến đổi thành một đội hình phòng thủ tiêu chuẩn. Chắc chắn đó là lý do tại sao họ muốn nói chuyện với bà - để đối chiếu sổ sách với trí nhớ của bà, để đảm bảo rằng tất cả đã được thực hiện theo ý bà, để khiến bà cảm thấy mình có ích.

Khi đó, chỗ của bà là trên đài chỉ huy, nhưng bà không đi đến boong tàu đó. Một thành phần trong tổ chức, bản thân nó là một thành phần nhỏ, dường như đã lọt vào tâm trí của tất cả họ, có lẽ ngay cả chính Đại Hãn.

Nhưng không phải bà.Không bao giờ có bà. Rốt cuộc, đó là lý do tại sao họ cần bà - để giải quyết những việc nhỏ nhặt, những trở ngại nhỏ ở phần rìa của một vũ điệu chiến thuật khổng lồ.

Bà phải mất rất lâu mới tìm được anh ta. Cuối cùng, bà phải đi xuống nhà chứa máy bay, nơi các tàu con thoi liên hạm đội khởi hành để lấp đầy khoảng trống giữa các tàu chiến. Giờ đây chúng là những nơi diễn ra các hoạt động sôi nổi, với các tổ đội hỏa lực và y tế, darga và khan, cũng như các sĩ quan hạm đội, tất cả đều chạy đua để đến nơi họ cần trước khi cơn thủy triều của trận chiến nhấn chìm họ một lần nữa.

Bà tìm thấy anh ta đang đợi ở bến tàu tàu khổng lồ cuối cùng, chuyến tàu vận chuyển của anh từ Kaljian đến muộn, đoàn tùy tùng đang đứng xung quanh anh ta.

"Ngài Tachseer," Ilya nói, gọi tên anh từ xa.

Shiban quay lại để thấy bà. Anh vẫn mặc bộ áo giáp đầy đủ như mọi khi, mọi cảm xúc ẩn sau chiếc mặt nạ kim loại sẫm màu. Bằng một cử chỉ, anh ra hiệu cho đoàn tùy tùng của mình rời đi, và anh đến gặp bà, cúi chào khi họ đến gần nhau.

"Szu," anh nói. "Bà khỏe chứ?"

"Tôi đã nghiên cứu các mẩu thông tin," bà nói, phớt lờ tiếng kêu đau đớn ở đầu và cổ. "Anh nghĩ tôi sẽ không để ý tới sao? Anh không có thẩm quyền cho việc đó."

"Tôi có mọi quyền lực. Họ là những kẻ phản bội. Họ sẽ an toàn hơn khi ở lại nơi họ đang ở."

"Chúng tôi đang thiếu người. Mọi con tàu đều thiếu thủy thủ đoàn. Đó là lý do tại sao họ được đưa trở lại."

"Không còn thời gian để tích hợp thêm chúng nữa đâu, tướng quân. Chúng ta không thể chỉ gom lại chúng mà không sàng lọc lại. Bà là người sẽ làm thủ tục đó cho chúng tôi."

"Họ đã chiến đấu đơn độc suốt bốn năm. Hầu hết đã chết. Nếu họ vẫn là kẻ phản bội, anh không nghĩ bây giờ họ đã đưa ra lựa chọn của mình rồi hay sao?"

"Và làm sao chúng tôi biết được?"

"Anh biết mà, Shiban Khan." Cơn đau ở cột sống của bà ngày càng mạnh hơn. "Đây không phải là vì vấn đề an ninh."

Mặt nạ với khuôn mặt vô hồn của Shiban vẫn thản nhiên, không thể đoán trước được. Anh không trả lời ngay, rõ ràng đang lựa chọn từ ngữ của mình. "Khi đó, bọn chúng đã có thể giết bà sau khi chúng đạt được điều chúng mong muốn, Chúng có thể đã giết hết tất cả chúng ta."

Ilya lắc đầu. "Đó là lý do tại sao chúng ta đã có những cuộc thử thách. Không còn dòng máu thiu thối nào trong Quân đoàn này nữa - họ đã chuộc lỗi, họ sẽ lại chiến đấu."

"Chúng vẫn có thể chiến đấu."

"Anh đã gom bọn họ lại với nhau, đưa cho họ một con tàu không có vũ khí. Họ phải làm gì khi có biến đây? Hét to lên à?"

"Szu, bà không được khỏe lắm. Tôi có thể thấy điều đó. Bà nên nghỉ ngơi."

"Mẹ kiếp anh!" bà kêu lên, muốn đấm mạnh vào lớp vỏ áo giáp cứng đầu, xấu xí của anh. "Đấy là một cuộc xung đột cũ rích. Chúng ta đã đủ các cuộc xung đột mới rồi."

Bà đột nhiên cảm thấy choáng váng và nghiêng người về phía trước. Shiban đỡ lấy bà, giữ bà bằng cả hai tay. Trong một khoảnh khắc, cảm giác như lần cuối cùng anh đỡ bà lao qua khu vực chiến sự trên đài chỉ huy của Swordstorm, hứng chịu những phát đạn có thể kết liễu bà. Bà muốn đẩy anh ra xa, muốn quên đi ký ức đó, nhưng lại gặp khó khăn trong việc giữ lại ý thức.

"Chính là nơi này," Shiban nhẹ nhàng nói với bà, giữ bà đứng vững. "Warp. Những người khác sẽ sớm phải chịu đau khổ. Chúng ta càng nán ở lại lâu, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn."

"Vậy thì thật sai lầm khi đến đây," bà lẩm bẩm.

"Mọi chuyện đã rồi. Chúng tôi sẽ chịu đựng."

Bà ngước lên nhìn anh, bị nhốt trong một vòng tay ngượng ngùng.

Một thời gian sau khi anh bình phục, họ đã nói chuyện thường xuyên. Sự suy thoái của anh diễn ra chậm rãi, là sản phẩm của sự tàn sát vô tận, chậm chạp đến mức bà chưa bao giờ thực sự nhận thấy điều đó.

"Điều gì khiến anh phải chiến đấu vậy, Shiban?" bà hỏi.

"Lời thề của tôi."

"Không," bà nói giọng buồn bã. "Chừng đó là không đủ.Không còn nữa đâu."

Cơn chóng mặt của bà đã biến mất. Bà đẩy mình ra khỏi anh. Anh không hề có động thái ngăn cản bà mà lạnh lùng bước lùi đi. Họ đứng đối diện với nhau.

Ở giữa nhà chứa máy bay, phía sau bức tường bọc thép bên trong, cuối cùng một tàu con thoi cũng đáp xuống, cửa mở, phi hành đoàn vội vã đến đón. Một tiếng tách nhẹ bên trong mũ trụ của Shiban cho Ilya biết rằng lệnh triệu tập của anh đã đến. Bây giờ anh sẽ quay trở lại tàu Kaljian, thực hiện bất kỳ nghĩa vụ nào mà anh đang đảm nhận.

"Hãy chiến đấu tốt nhé, Shiban Khan," bà nói. "Tôi e rằng đó là tất cả những gì còn lại dành cho anh."

Rồi bà quay đi và quay trở lại con đường bà đã đến, không đợi xem có câu trả lời nào hay không.

******

Những con Stormbirds di chuyển dưới mép các phần trên của khối kiến trúc, chúng như những hạt bụi màu trắng ngà nhỏ xíu trên một núi sắt không ngừng bị gõ búa. Những thông điệp liên lạc được phát đi lên và chẳng nhận được gì ngoài tiếng rít trống rỗng của các kênh liên lạc đã đóng. Cuối cùng, các cửa nhà chứa máy bay đã được tìm thấy - hai mươi trong số đó xếp thành một hàng dài dưới phần nhô ra của cấu trúc chính, tất cả đều có thanh chắn. Các gunship giữ vị trí, cho phép các Techmarine trên tàu duyệt mã truy cập. Nó cho họ thời gian để đánh giá quy mô của cái trạm không gian trước mặt họ.

Nó hoàn toàn là một màu đen, màu của than đá được khai thác ở độ sâu lớn và có những đường vân trên khắp bề mặt. Mọi góc cạnh đều là một khối bọc thép quá dày, được đinh tán và giằng chéo. Một cấu trúc hình bầu dục vĩ đại chiếm ưu thế trên đỉnh của nó, đường kính mười kilomet ở điểm rộng nhất, phồng lên và tròn trịa như cơ thể của một con sứa. Không có khung cửa kính quan sát nào được nhìn thấy, chỉ có những tấm màn chắn chống nổ bằng kim loại, hết tấm này đến tấm khác. Thỉnh thoảng, những mảnh năng lượng màu xanh nhạt trượt qua các bề mặt trống rỗng, trước khi lại tiêu tan vào hư không. Bên dưới tòa nhà nặng nề trên cùng, cấu trúc thu hẹp nhanh chóng thành một rừng các trục góc cạnh, mỗi trục đều được đính những lá cảm biến và các thùng máy quét augur. Một cây cột dày ở trung tâm chạy xuống từ chính giữa mặt dưới của trạm không gian, hướng về phía khối cuộn xoáy của vết nứt warp cách xa hơn một trăm kilomet. Mũi nhọn kim loại đó bắn thẳng vào tâm cơn bão đang quay chậm, in bóng lên nó như một ngọn giáo giơ lên trong ánh hoàng hôn.

Có lẽ chiếc cột đã neo giữ trạm không gian này tại chỗ, hoặc có lẽ đó là một thiết bị thăm dò phức tạp nào đó - nhìn từ bên ngoài thì không thể nói được. Điều chắc chắn là vết rách hở của warp kia vẫn đang rò rỉ một lượng lớn vật chất aether thô vào không gian thực. Tất cả các psyker trên Stormbirds, bao gồm cả Yesugei, đều cảm nhận được điều đó - một áp lực trên trán, máu của họ đang nóng lên.

Bề ngoài của trạm không gian không cung cấp nhiều manh mối về nguồn gốc hoặc mục đích của nó. Không có dấu hiệu nào được hiển thị trên các tấm sắt đen, thậm chí không có biểu tượng nào của Navis Nobilite hay một con aquila của Imperium. Nơi này hoàn toàn câm lặng, và không hoạt động, ngoại trừ một dãy đèn đánh dấu màu đỏ như máu vẫn nhấp nháy, tắt, bật, tắt dọc theo trục trung tâm dài không tưởng.

Sau khi không nhận được câu hồi đáp nào cho thông điệp gửi đi hoặc mã truy cập từ bộ điều khiển trung tâm của trạm không gian, Đại Hãn đã ra lệnh phá cửa khoang bến tàu. Các phi cơ đánh chặn từ phi đội hộ tống bay đến gần, giữ thăng bằng trước các dòng xoáy và sự dịch chuyển phát ra từ khe nứt và phóng một loạt mìn từ tính vào cửa chống nổ lớn nhất. Những tiếng nổ vang lên âm thầm, làm nứt lớp bọc giáp nặng nề nhưng không làm vỡ nó. Cần phải bắn lần thứ hai, rồi lần thứ ba, để chọc thủng lớp da bên ngoài. Vụ nổ cuối cùng cực kỳ dữ dội, như thể đột ngột được tăng cường bởi các vụ nổ thứ cấp từ bên trong, khiến các mảnh vỡ bắn vào thân tàu của phi đội Stormbird đang chờ sẵn.

Khi con đường đã được mở, hai gunship dẫn đầu lao vào phạm vi neo đậu, bật máy quét rà soát, đồng thời chĩa các pháo Bolter hạng nặng vào phần bên trong đang lộ ra ngoài. Không gian bên trong nhà chứa máy bay không có ánh sáng, tối đen như mực, gần như trống rỗng, ngoại trừ một con tàu dài được cố định bằng các càng nối bằng sắt. Thiết kế của nó cũng giống như cái trạm xung quanh nó - bọc giáp nặng, không có các cửa sổ quan sát ra ngoài, có gờ và có cánh, và có nhiều gai cảm biến. Trên hai bên sườn của nó là biểu tượng đầu tiên mà họ nhìn thấy - hình ảnh một người đàn ông mặc đồ vàng, ngồi trên ngai vàng, một tay giơ lên và một tay úp xuống.

"Gia tộc Achelieux," Veil háo hức chỉ ra khi thấy một hình ảnh trên màn hình.

Hình vẽ của Đại Tư Giáo.

"Vậy thì chí ít ông ta cũng từng ở đây," Yesugei nói.

"Có lẽ thế. Gia Tộc này có rất nhiều con tàu."

Quá trình quét hoàn tất, không hiển thị dấu hiệu sự sống cũng như dấu hiệu năng lượng nào, và Đại Hãn ra lệnh tiến vào bên trong. Các phi cơ đánh chặn hộ tống tiến vào vị trí và giữ nguyên tại chỗ, và hai chiếc Stormbird dẫn đầu bay qua dưới bóng lối vào nhà chứa máy bay lởm chởm. Mỗi chiếc đều hạ cánh xuống sàn đáp bên ngoài và thả các chiến binh của chúng, động cơ rên rỉ, sẵn sàng xuất phát ngay lập tức và kích hoạt toàn bộ vũ khí của mình.

Biệt Đội đánh mở cửa của White Scars do Namahi chỉ huy, tỏa ra khắp sàn bê tông đá, giữ tốc độ thấp. Các lối vào đã được đảm bảo an toàn, các điểm hoả lực đã được thiết lập, các rơle augur đã được triển khai. Các đội chiến binh mang khiên chắn bão và búa sấm sét xông vào các căn phòng phía sau bức tường phía xa của nhà chứa máy bay, thiết lập các tuyến hỏa lực các hành lang nhánh. Tất cả đều được thực hiện nhanh chóng, hiệu quả, nhưng vẫn không có phản hồi.

"Nhà chứa máy bay đã an toàn," giọng Namahi vang lên từ trong . "Không phát hiện thấy dấu hiệu sự sống."

Trái tim của Yesugei như thắt lại khi nghe điều đó. Ilya sẽ càng mất tinh thần.

"Vậy hãy đưa chúng ta vào," Đại Hãn ra lệnh, và ba chiếc Stormbird cuối cùng phóng đi, trôi dạt dưới khúc cua khổng lồ của cấu trúc phía trên trạm không gian.

Họ hạ cánh xuống boong tàu, mỗi chiếc gunship đậu cách xa những chiếc khác. Không gian trống rỗng bên trong rất bao la, giống như ở tất cả các căn cứ lớn của Hoàng gia, bị chi phối bởi các hàng cột sơn đen dẫn lên mái vòm. Quy mô và vũ khí trang bị trông gần giống với pháo đài không gian Ramilies, nhưng cấu hình không giống bất cứ thứ gì mà Yesugei từng thấy.

Vào thời điểm Yesugei và Arvida rời tàu, Đại Hãn đã đi ngang qua bãi đáp về phía họ, cùng với đoàn cận vệ Keshig của ông. Nhà chứa máy bay im lặng và giảm áp suất, mặc dù các đội Techmarine đã làm việc với máy hàn hồ quang và búa turbo, cố gắng xác định xem cái gì hoạt động và cái gì không.

"Nơi này có trọng lực," Đại Hãn nhận xét. "Đây phải là một cái gì đó."

Veil là người trông kỳ quặc nhất trong số họ ở đó, mặc một bộ đồ hư không cồng kềnh. Ông ta cố gắng theo kịp những người khác, những người tự tin sải bước trong bộ áo giáp năng lượng trong khi ông ta lại đi khập khiễng và lảo đảo phía sau họ. "Không có điện," ông ta lẩm bẩm. "Đèn ở đâu nhỉ?"

Arvida nhìn về phía con tàu vũ trụ đang neo đậu, lơ lửng phía trên đầu họ trong hầm chứa máy bay. Nó trông giống như có một tập hợp các quả cầu thủy tinh được treo dưới cấu trúc phía sau của nó, chứ không phải là động cơ đẩy plasma thông thường. "Một con tàu kỳ lạ," hắn nói.

"Mọi thứ nơi đây đều kỳ lạ," Yesugei nói, nhìn xung quanh tòa kiến trúc ngột ngạt này.

Bóng tối đè nặng lên mọi thứ. Ngoài ánh đèn lumen từ mũ trụ của các White Scar đang quét qua nhà chứa máy bay thành hai vũng màu trắng đục thì không có gì khác được chiếu sáng. Một ánh sáng yếu ớt màu xanh đậm chiếu xuyên qua sàn kim loại từ những cánh cửa hư không đang mở phía sau họ, nhưng những cái bóng tối phía trước đều là bóng tối hoàn hảo, một kiểu lãng quên thuần túy chỉ có thể tìm thấy trong khoảng không sâu thẳm.

"Ngươi có cảm nhận được gì không?" Đại Hãn hỏi, nói chuyện với viên cố vấn của mình.

"Tôi cảm thấy có năng lượng của warp ở bên dưới chúng ta," Yesugei nói một cách cẩn trọng. Không còn gì nhiều nữa - dư âm buồn tẻ của các hoạt động của con người ở nơi đây, chúng đọng lại như dấu vân tay trên mọi bề mặt. Vết nứt còn rất xa, mặc dù sự ăn mòn của nó có thể sờ thấy được, giống như sức nóng của một ngôi sao độc hại đang chảy máu. "Không có gì khác ở đây."

Vị Primarch gật đầu. "Có lẽ nơi đây đã chết. Nếu vậy thì chúng ta sẽ không ở lại lâu đâu." Ông ra hiệu cho Namahi. "Hãy tiếp tục cảnh giác. Hãy liên lạc ngay lập tức nếu ngươi phát hiện được bất cứ thứ gì." Sau đó ông quay sang những người còn lại. "Phải có một khu vực chỉ huy ở đây. Ecumene?"

"Ở trên," Veil nói một cách thiếu thuyết phục. "Chắc là ở tầng phía trên rồi."

"Vậy thì chúng ta đi lên," Đại Hãn nói, đặt chiếc găng tay của mình lên chuôi thanh kiếm tulwar và đợi Veil di chuyển. "Ngươi biết rõ nơi này, dẫn đường đi."

******

Cario tấn công, đâm thẳng lưỡi kiếm vào chiến binh White Scar đang quay cuồng. Hắn quay đi trước khi cái xác ngã xuống, đâm vào kẻ tiếp theo và chém phăng cái đầu ra khỏi đôi vai màu trắng ngà của đối phương.

Những người anh em của hắn lao lên bên cạnh hắn, dâng lên một làn sóng thép và đá Saphia, tràn xuống hành lang chật chội và đẩy lùi đám quân phòng thủ. Họ đang tiến quân nhanh chóng, nhưng mọi giao lộ vẫn có giao tranh ác liệt. Các Scar rất ngoan cường vẫn chưa bị đánh bại hoàn toàn.

Một tiếng nổ vang lên từ xa hơn, làm rung chuyển sàn tàu. Các quả Lựu đạn phá mảnh được tung ra khỏi làn khói phía trước, và Cario lao về phía trước, trượt xuống để lách qua các quả lựu đạn vừa ném tới sau đó đứng dậy và tiếp tục chạy nước rút. Các quả lựu đạn đó nổ tung phía sau lưng hắn, sóng xung kích rung chuyển trong không gian hạn chế, nhưng hắn đã lao ra phía trước. Giao lộ đã trong tầm mắt, và hắn lao đi, bắn khẩu súng ngắn bằng một tay trong khi thanh kiếm của hắn thì đang nhảy múa. Hai tên chiến binh Scar khác chặn đường hắn. Mỗi người cầm một lưỡi kiếm cong. Kiếm thép chém vào nhau, tỏa ra những luồng ánh sáng giữa họ, làm lộ ra trong bóng tối các hình ảnh về phù hiệu, cấp bậc, mặt nạ trên cái mũ trụ trắng như xương.

Sau đó hắn chém, xoay người, chém hạ kẻ địch ngay cả khi chúng đang giơ kiếm lên tấn công hắn. Hắn tung chân đá ra khiến một người choáng váng, sau đó xoay người và đập nát một khuôn mặt đội mũ trụ bằng một viên đạn ở cự ly gần. Hắn quay lại với đòn đầu tiên, đâm lưỡi kiếm của mình xuống giữa mũ trụ và cổ họng - đòn kết liễu rõ ràng nhất xuyên qua xương sống.

Nhiều khối bộc phá khác đã phát nổ ở phía sau lưng hắn. Cario cảm thấy tiếng bước chân nặng nề của đôi ủng bọc thép. Hắn nghe thấy những tiếng nói hôi hám cất lên trong cơn giận dữ và hân hoang- kẻ thù của hắn đang gầm lên như thú vật, lao vào sự quên lãng với cơn tàn bạo hoang dã.

"Hắn ta đang ở rất gần rồi," Cario nói với những người anh em còn sống của mình, và họ tiếp tục tiến lên. Các hành lang lướt qua mờ ảo, tất cả đều có giao tranh, các cuộc đấu tay đôi diễn ra theo trình tự đẫm máu, vội vã và hỗn loạn. Hơi thở của hắn phả vào mũ trụ, nóng và ẩm ướt. "Nhanh nữa lên."

Đó là lúc hắn cảm nhận được những rung động đầu tiên, đến sớm hơn bao giờ hết. Nó quằn quại trong tâm trí hắn. Thứ xác thịt màu hồng, hình dáng có sừng, đôi mắt hình quả hạnh, chiếc lưỡi đen ngòm.

"Thưa ngài," nó nói với hắn.

Hắn tiếp tục chiến đấu và phớt lờ nó. Căn phòng tiếp theo vẫy gọi, nó đầy ngạt khói và nổi bật với những chùm tia las điên cuồng. Hắn lao vào nó, lao qua xác chết đang gục xuống của một nạn nhân khác. Hai người nữa chết vì lưỡi kiếm xoáy tròn của hắn. Cả hai chết trước khi họ kịp nhìn thấy hắn. Các anh em của hắn xếp hàng theo sau hắn. Nã những loạt đạn tầm thấm, xé toạc đám sương mù bằng những vệt đạn Bolt như tia chớp.

"Thưa ngài."

Sau đó, hắn nhìn thấy người đó, chính là hắn ta. Cái kẻ đang lao về phía hắn. hét lên trong tiếng vox cơ học nghe rè rè như bị hư hỏng đó, bộ giáp kim loại màu xám của hắn ta phản ánh mờ mịt cuộc tàn sát đang diễn ra xung quanh họ.

Cario cảm thấy vui sướng biết bao và chuẩn bị sẵn lưỡi kiếm của mình. Hắn ném khẩu súng ngắn sang một bên và cầm thanh kiếm bằng hai tay. Lúc đó chỉ có hai người bọn họ, còn những người khác thì không quan trọng. Đó là...

"Thưa ngài."

Đột nhiên, ảo ảnh tan vỡ. Mối liên kết giữa xung lực tâm trí bị cắt đứt, gửi những nhát đâm đau đớn vào mắt hắn và hộp sọ của hắn như bị đứt gãy với một tiếng nổ mạnh.

Cario hét to, cố gắng với lấy chiếc mặt nạ cảm xúc của mình. Hắn giằng xé nó ra khỏi đầu và đứng dậy khỏi băng ghế trong cơn giận dữ.

Không có gì để chém giết nữa. Một bức hình ba chiều nhấp nháy trước mặt hắn, có kích thước như người thật, hiển thị cái bóng mờ của Azael Konenos. Buồng cách ly hoàn toàn trống rỗng - một căn phòng lót chì sâu bên trong tàu Suzerain được thắp sáng rực rỡ, các thiết bị kết nối với trí não của Mechanicum đang xếp chồng lên nhau.

Cario vẫn thở dốc nặng nề, đỏ bừng vì hưng phấn chiến đấu. Máu chảy xuống từ thái dương nơi mép mặt nạ đã làm rách da.

"Tôi xin lỗi vì sự quấy rầy này," bức hình ba chiều nói. "Việc luyện tập của ngài thế nào rồi?"

Cario vung chân qua mép giường, đồng thời kéo các điện cực ra khỏi cẳng tay. "Làm sao ngươi vào được đây?" Hắn hỏi, xoay vai để giảm bớt cơn đau. Nếu hắn có thanh kiếm trong tay, hắn có thể đã ném nó xuyên qua bóng ma màu xanh lục phát sáng kia để đề phòng.

"Như tôi đã nói, tôi xin lỗi. Chúng ta đang ở trong tình trạng báo động, nếu không thì tôi đã đích thân đến phòng của ngài rồi."

Toàn bộ hạm đội đã ở trong cõi aether hàng giờ liền. Một hạm đội liên hợp cồng kềnh như vậy đã mất thời gian để gắn kết lại với nhau, vì các Hoa tiêu phải kết hợp lực lượng, các dàn hợp xướng phải biết sắp xếp, các sĩ quan điều phối của chiến hạm phải quyết định thứ tự ưu tiên. Tất cả những điều này đều không khiến Cario quan tâm - việc họ phải phối hợp tác chiến cùng Death Guard hay bất kỳ Quân đoàn nào khác không quan trọng miễn là họ đến được nơi đó.

"Và ngươi không thể đợi được à?" Cario càu nhàu, lau sạch máu trên đầu.

"Khi chúng ta tới Catullus, Tướng chỉ huy Primus và ngài Primarch của Death Guard đã quyết định rằng chúng ta sẽ tấn công ngay lập tức. Do đó, tôi liên lạc với ngài trước khi chúng ta phá vỡ bức màn. Tàu Suzerain rất quan trọng đối với tất cả chúng ta."

"Ồ vâng?" Cario không quan tâm gì đến điều đó. Hắn đã đưa danh tính tàu Kaljian cho nhóm cảm biến và ban hành mệnh lệnh thường trực cho hội anh em của hắn. Ác ý và nghị lực của hắn vẫn còn nguyên vẹn. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu.

"Chúng ta đang tập hợp các đồng minh," Konenos nói "Chúng ta mong muốn sức mạnh mà chúng ta có được sẽ áp đảo bọn chúng."

"Đồng minh?"

"Tôi đang gửi cho ngài tọa độ. Ngài phải là mũi nhọn. Tôi hy vọng đó là một viễn cảnh đầy dễ chịu."

Cario nhìn chằm chằm vào bức ảnh ba chiều bằng ánh mắt vô hồn. "Và ngươi làm phiền ta vì điều này?"

"Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng ngài đã sẵn sàng. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng ngài nhận ra tầm quan trọng của chúng. Mọi thứ sẽ được cân bằng. Ngài sẽ cho chiến hạm của mình tiến song song với Proudheart, một phần trong mũi tấn công tiên phong của Soul-Severed. Cố vấn Von Kalda sẽ bảo vệ bên cánh sườn của ngài."

Khi nhắc đến Proudheart, con thú có sừng lại lóe lên trong suy nghĩ của Cario một lần nữa - một cơn co thắt, một tia chớp sau từ cuộc chiến mô phỏng diễn ra trong hộp sọ của hắn.

"Được thôi," hắn nói. "Được thôi, bất cứ điều gì ông ta ra lệnh. Gửi sơ đồ qua đi."

Konenos cúi đầu theo kiểu Chemos, hai bàn tay chắp vào nhau. "Tôi sẽ làm vậy. Một lần nữa, hãy tha thứ cho sự gián đoạn. Hãy tập luyện tốt nhé. Có lẽ chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu khi cơn bão tan biến. Tôi sẽ rất hoan nghênh điều đó."

Sau đó, màn ảnh ba chiều biến mất, trả lại căn phòng sự trống rỗng và im lặng.

Cario chớp mắt thật mạnh, vẫn đang cố điều chỉnh lại các giác quan.

Konenos là một kẻ ngu ngốc nghiện ma túy, một bài học sống động về lợi ích của việc tránh vướng vào những hành vi trụy lạc của Fulgrim. Cái gã cố vấn thậm chí còn tệ hơn, một kẻ tàn bạo và một tên đồ tể. Chỉ có những người anh em của hắn. Những chiến binh thuần khiết của biệt đội Palatine Blades mới là niềm hân hoan khi được chiến đấu bên cạnh, và số lượng của họ ngày càng giảm dần sau mỗi cuộc giao tranh.

Cario với lấy mặt nạ giác quan và kẹp nó vào đúng vị trí. Hắn nằm xuống, chớp mắt để kích hoạt bộ phận xung lực. Gần như ngay lập tức những hình ảnh đó quay trở lại vị trí ban đầu, đưa hắn vào một thế giới của những trận chiến tưởng tượng, mài giũa hắn, chuẩn bị sẵn sàng cho hắn.

Điều này thực sự sẽ đến sớm thôi.

"Làm lại một lần nữa nào," hắn ra lệnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro