Chương 18 - Tất cả bọn họ đều còn sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trạm chỉ huy của Dark Glass là vũ đài hình tròn, rộng một trăm mét, được bao quanh bởi các sân thượng đồng tâm hướng về một cột phân nhánh ở trung tâm. Phía trên cây cột nhô lên một mái vòm khổng lồ, đen như mọi thứ khác, được ngăn đôi bởi những thanh chống bằng sắt dày. Hàng trăm trạm máy tính cogitator , màn hình của chúng trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào khoảng không. Không có bụi tụ lại. Mọi bề mặt đều sạch sẽ y hệt như tất cả vừa rời khỏi lò sản xuất. Sàn lưới kim loại vẫn còn nguyên sơ.

"Nơi này đã từng được sử dụng chưa vậy?" Arvida hỏi.

Yesugei gật đầu. "Đã có rất nhiều linh hồn ở đây trong một thời gian dài."

Hai người họ đứng gần lối vào trạm chỉ huy, nơi một cánh cửa bọc thép nặng nề trước đó đã bị mở ra. Đại Hãn đã tiến tới một chiếc ngai sắt đặt dưới bóng cột, nó quá nhỏ để ông có thể ngồi lên nhưng rõ ràng đây là chiếc ghế chỉ huy. Veil theo sau, cách vài bước như một con chó bị đá. Việc trạm không gian này bị bỏ hoang đã đánh bật phần nào tính kiêu ngạo trong ông ta, và ông ta lo lắng nhìn quanh, vẫn ôm lấy bàn tay bị thương.

Các chiến binh White Scar đóng quân ở mọi lối vào, các khẩu Bolter được rút ra. Hàng chục người khác di chuyển qua các tầng bên dưới, tìm kiếm xem có ai còn sống, hồ sơ, bất cứ thứ gì. Các Techmarine đã phát hiện ra các buồng điều khiển cho các lò phản ứng chính, tất cả đều đã được thử kích hoạt và không thể hoạt động được. Các máy phát điện dự phòng được đặt sâu hơn ở phía dưới, điều này khiến chúng ít nhiều phải sử dụng một số bóng đèn lumen nhấp nháy, không đáng tin cậy. Ánh sáng của chúng có màu vàng nhạt yếu ớt - chẳng có tác dụng gì ngoại trừ việc phơi bày Dark Glass trông buồn thảm như thế nào.

Arvida và Yesugei bắt kịp Đại Hãn và ông già Ecumene.

Bóng tối u ám thật khó rũ bỏ. Không có gì ở đây cả.

"Những thiết bị này không có điện," Veil phàn nàn, lục lọi các van điều khiển bằng bàn tay lành lặn của mình. "Không ổn rồi. Không có điện, chúng ta không thể biết lão ta đang làm gì."

"Nếu ông ta có từng đến đây," Đại Hãn nói, lơ đãng nâng một màn hình lên, hướng nó về phía bóng đèn lumen gần nhất.

"Lão ta đã từng ở đây. Chính lão ta đã xây dựng nơi này."

Đại Hãn quay lại nhìn ông ta. "Nơi đây là công trình của nhiều thế hệ." Ông đặt màn hình đó xuống. "Làm thế nào mà nó được giữ bí mật? Có ai biết nơi này không?"

"Tôi không biết." Sự thiếu hiểu biết của Veil, như mọi khi, nghe có vẻ hoàn toàn chân thật. "Tất cả chỉ có tin đồn, những điều lão ta để hớ ra. Lão ta đang ở rất gần rồi."

"Ừ, đó là ngươi nói vậy. Tổ vận hành ở đây chắc chắn phải lên tới hàng trăm người."

Veil nhún vai. "Tôi không rõ."

Đại Hãn thở dài và bước đi vô định trong vòng vây của các máy tính cogitator. "Ở đây chẳng có gì cho chúng ta cả, thấy sao Yesugei."

"Chúng ta vẫn chưa chắc điều đó," Yesugei trả lời đều đều.

"Dù nó được xây dựng để làm gì thì bây giờ nó cũng chẳng có tác dụng gì."

Yesugei nhìn lên mái vòm trống rỗng, rồi nhìn quanh những hàng ghế trống thiếu ánh sáng. "Hoặc có lẽ nơi này chỉ là đang ngủ yên thôi."

Arvida, người đang khám phá sâu hơn đã bị trượt chân. Khi hắn té xuống, tiếng vang vọng khắp mái vòm, vang lên một cách kỳ lạ, kéo dài lâu hơn đáng lẽ phải có. Yesugei ngước nhìn hắn, lo ngại rằng ai đó có thể nhận ra điểm yếu nhất thời, nhưng thầy phù thủy đã tự đứng dậy và những người còn lại trong nhóm tìm kiếm đang bận rộn với công việc của họ.

"Chúng ta sẽ khám phá sâu thêm," vị Primarch nói. "Tuy nhiên, ở lại đây không phải là không có nguy hiểm. Ngươi có thể cảm nhận được nó phải không?"

Yesugei có thể cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc. Nó giống như cơn đau nhức trong xương, quai hàm co giật, một hạt bụi trong mắt. Mọi cử chỉ đều vụng về, mọi suy nghĩ đều chậm chạp. Toàn bộ trạm không gian này chìm trong cơn dư chấn của những gì đã được giải phóng, và bên dưới đó, vết nứt bên dưới họ là một sự hiện diện liên tục, dù vô hình nhưng nó đang khuấy động.

"Đây là một trung tâm điều khiển," Veil nói. "Có những tầng lớn bên dưới chúng ta, khoảng một trăm tầng. Chúng ta không thể rời đi, chưa phải lúc này."

"Ngươi sẽ rời đi khi chúng ta rời đi," Đại Hãn lơ đãng nói, không bao giờ rời mắt khỏi Yesugei. "Namahi nói với ta rằng hắn đã tìm thấy một kho vũ khí. Nó trống rỗng. Hắn nói với ta rằng có vết nổ trên hành lang cách phía dưới chỗ này ba tầng."

"Có thi thể nào không?" Yesugei hỏi.

"Không tìm thấy gì. Hắn đang điều tra."

"Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với toàn bộ tổ vận hành nơi này."

"Họ đã được huấn luyện," Veil nói. "Họ đã được huấn luyện bởi Nobilite."

Đại Hãn khịt mũi phì cười. "Nếu chúng ta học được một điều thì đó," ông nói. "Thì đó là các biện pháp phòng vệ của chúng ta đang yếu kém đến mức nào".

Từ xa bên dưới, một tiếng cọt kẹt kéo dài vang vọng về phía họ, giống như kim loại đang giãn ra. Tiếp theo đó là một loạt tiếng gõ cửa yếu ớt, biến mất vào hư vô.

"Áp suất khí quyển," Yesugei nhận xét. "Các Techmarine đã hoàn thành công việc của họ."

Đại Hãn không nghe. Ông ấn tay vào cột trung tâm, giữ chặt chiếc găng tay của mình vào thanh sắt, như thể bằng cách liên kết bản thân với cấu trúc, ông có thể đoán được lịch sử và mục đích của nó.

"Tiếp tục tìm kiếm," Đại Hãn nói. "Chúng ta đã đi xa đến mức này, nếu còn sót lại gì thì chúng ta sẽ tìm ra nó."

"Và nếu không thì sao?"

Đại Hãn bắt đầu di chuyển về phía cánh cổng dẫn vào sâu hơn. "Tiếp tục việc tìm kiếm."

******

Các báo cáo đến từ khắp nơi trên hạm đội. Họ đã bắt đầu một cách cô lập - một đội trưởng của một tổ hoả lực không đến làm nhiệm vụ, một ống dẫn nước đột nhiên bị vỡ mà không có lý do, một quả ngư lôi chưa được vũ trang bị mất tích mà không báo trước. Sau đó, các tin tức leo thang, nhanh chóng một cách đáng kinh ngạc, đến từ tất cả các boong và mọi con tàu.

Jubal sải bước qua đài chỉ huy của Swordstorm, cùng với thủy thủ đoàn cấp cao trên tàu, tất cả đều đang xử lý một loạt các liên lạc giữa các tàu.

"Còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đến được hàng rào bên ngoài?" Hắn yêu cầu.

"Chưa đầy một giờ," Taban nói. "Chúng ta đã bị Sunhawk trì hoãn." Chiếc Khinh Hạm đó đã bất ngờ đi theo một lộ trình cực kỳ khác biệt trong khi đang đổi hướng, gần như lao vào sườn của thiết giáp hạm Lance of Heaven. Các kênh liên lạc hoảng loạn đã thông báo rằng đang có một số cơn điên loạn lan toả với người Hoa Tiêu của chiếc Khinh Hạm, chỉ bị dập tắt khi các chiến binh của ordu can thiệp và vô hiệu hóa tất cả. Giờ đây chiếc Sunhawk đang bay khập khiễng cùng với các thuyền viên đang suy nhược và động cơ bị hư hỏng.

Jubal cũng cảm thấy điều đó. Đầu tiên, có một áp lực nhẹ phía sau mắt. Sau đó là cơn đau nhói, nhói lên dưới da khiến xương cốt hắn co giật. Rồi sự mệt mỏi, chìm đắm trong tất cả, khiến hắn khó có thể suy nghĩ sáng suốt. "Tăng tốc di chuyển," hắn ra lệnh, tiến đến ngai chỉ huy. "Ta muốn chúng ta vào tầm bắn trong vòng ba mươi phút."

Taban cúi chào và vội vã rời đi. Jian-Tzu vẫn ở bên cạnh hắn, sẵn sàng truyền lệnh bằng giọng nói qua bộ liên lạc hạm đội. Ở dưới hố, tốc độ làm việc đang trở nên uể oải đáng báo động, ngoại trừ những con servitor, tất cả đều đang vật lộn, chiến đấu chống lại sự bối rối về tinh thần đến chết người do tiếp xúc với năng lượng thô của warp.

Khi Jubal ngồi vào chỗ, hắn nhìn thấy Ilya đang tiến về phía mình. "Bà Szu, bà vừa ở đâu về thế?"

Vị nữ tướng cúi đầu xin lỗi. "Một thứ gì đó tôi cần để hoàn thành."

"Jian-Tzu nói với tôi rằng các nhà thiên văn đều thống nhất ở một điều - kẻ thù đã tìm thấy chúng ta. Tôi có các máy quét augur chạy ở cự ly cực xa, nhưng... cái thứ này khiến cho việc quét kỹ trở nên khó khăn hơn ."

Ilya liếc nhìn dãy màn hình, mỗi màn hình đều dày đặc thông số cảm biến của không gian thực. "Hạm đội thế nào rồi?"

"Đã vào vị trí. Chưa hết, các báo cáo..." hắn lắc đầu để xóa nó. "Bà đã nhìn thấy nó rồi chứ? Tôi đã ra lệnh cho chúng ta rút lui xa hơn."

"Không xa lắm," Ilya nói. "Khả Hãn vẫn còn ở trên trạm không gian đó.".

"Tôi cần thuyền viên của mình vẫn được duy trì hoạt động. Tôi cần họ giữ vững tâm trí của họ." Ngay khi hắn đang nói, một tiếng hét bật ra từ hố. Một người đàn ông trong bộ quân phục của quân đoàn nhảy lên từ vị trí của mình, tay cầm một thanh kiếm, hét lên không mạch lạc. Anh ta lao về phía người đồng đội gần nhất của mình, định tấn công vào lưng anh ta thì một quả đạn Bolt lao xuống từ các sân thượng phía trên, phát nổ khi đâm vào cổ họng anh ta. Người chiến binh White Scar vừa khai hỏa đã lao xuống phía cái xác, theo sau là nhiều chiến binh khác đứng xung quanh cái xác chết, những người còn lại trong tổ vận hành quay trở lại công việc của họ một cách bất an khó chịu.

"Các anh em của tôi đứng canh gác mọi khu vực quan trọng," Jubal nói, bình thản quan sát hiện trường. "Và vẫn không đủ."

"Chúng ta sẽ không thể ở đây lâu được."

"Ngài ấy chưa liên lạc với bà sao à? Chưa có lời nào về mục tiêu của bà à?"

Ilya lắc đầu.

"Vậy thì chúng ta vẫn sẽ đợi." Các Menial chạy lên ngai chỉ huy giao cho Jubal một loạt bảng dữ liệu. Hầu hết đều là các rắc rối - lò phản ứng hỏng, hệ thống vũ khí trục trặc. Đội hình mà hắn ra lệnh vẫn đang được giữ vững, nhưng chỉ vừa đủ thôi.

"Ra lệnh cho các tàu chủ lực di chuyển xa hơn," Jubal ra lệnh. "Tăng cường độ che phủ của lực lượng hộ tống và bắt họ phải lặp lại mệnh lệnh sau mỗi lần liên lạc, chỉ để chắc chắn thôi."

Nhiều mệnh lệnh tiếp theo, nối tiếp lệnh khác, bắn ra khắp toàn bộ hạm đội nhằm cố gắng giữ cho nó di chuyển cùng nhau, giữ cho các ngọn pháo Lance được thông suốt để tiện khai hoả, để đảm bảo mỗi bên sườn đều được tất cả các bên khác giám sát. Phải mất một lúc Jubal mới có thể quay lại chú ý đến Ilya. Khi hắn làm vậy, bà đang chăm chú nhìn vào kết quả đọc được từ một trong những máy quét augur tầm xa.

"Có chuyện gì à?" Jubal hỏi.

"Những điều này đã được xác minh hay chưa? Bọn chúng đến từ đâu vậy?" Bà quay sang Taban, người đang quay lại bệ chỉ huy mang theo bảng dữ liệu của riêng mình. "Các anh đã thấy cái này chưa?"

Mặt Taban xám xịt như thể hắn ta đang bị lão hoá đi trước mắt họ. "Tôi đã bỏ lỡ điểm này," hắn lẩm bẩm, mất tập trung. "Lỗi là của tôi, thưa ngài khan. Tôi đã không để ý."

Jubal đứng dậy. "Gửi tín hiệu tới Khả Hãn. Mau kéo họ ra khỏi cái trạm đó."

Ilya thúc ép Taban. "Chúng ta cần biết góc độ tiếp cận."

"Dưới mặt phẳng, hai mươi độ, tăng lên ngang bằng ở mức bốn mươi lăm sáu ba. Nhưng chúng ta không thể xoay trở được, không phải với..."

Jubal nhảy ra khỏi ngai chỉ huy. "Phát lệnh báo động!" Hắn gầm lên, khuấy động ngay cả những người đang uể oải nhất trong cuộc chạy đua về mặt tinh thần của họ. "Nâng trạng thái lên mức vàng, sẵn sàng mọi loại vũ khí!"

Tiếng chiêng bắt đầu vang lên, vang vọng khắp không gian cầu rộng lớn. Đèn lumen mờ đi, được thay thế bằng ánh sáng báo động dọc theo lối đi giữa các trạm. Vào lúc đó, tất cả mọi người đều thấy rõ trên màn hình máy quét augur và màn hình chiến thuật đang dày đặc các điểm sáng của những con tàu đang đến.

Ilya trông như mình đang phát bệnh. Ngay cả bản thân những người chiến binh, với tấm áo giáp không để lộ ra gì dường như đang di chuyển kém chắc chắn hơn. Chất độc có thể nếm được trong không khí.

"Mở một kênh tới Tachseer," Jubal ra lệnh, tiến tới mép bệ và nhìn chăm chú vào đám đông bên dưới.

"Ahn-ezen," câu trả lời từ Shiban nhanh chóng vang lên như thể nó đã được dự đoán trước.

"Chúng ta cần thêm thời gian, người anh em," Jubal nói với anh ta. "Anh có thể giúp tôi trì hoãn bọn chúng thêm một tý được không?"

"Xin tuân theo lệnh của ngài."

Gần như ngay lập tức, các cảm biến phạm vi cục bộ cho thấy các phi đội tiêm kích của Shiban thoát khỏi cụm chiến hạm chủ lực và lao về phía trước, nhằm mục đích đánh chặn các mục tiêu đang liên tục tiến đến.

Sau đó, tất cả những gì còn lại là sắp xếp lại mạng lưới phòng thủ chính, đặt các tàu chiến hạng nặng vào những vị trí mà chúng có thể gây ra nhiều thiệt hại nhất.

"Vậy là bọn chúng đã đến rồi, thưa bà szu," Jubal nói, nhìn những đốm sáng di chuyển trên màn hình hình ảnh.

Vị nữ tướng gật đầu. "Đúng," bà nói, nét mặt mong manh của bà ẩn chứa điềm gở. "Bọn chúng đã tới rồi."

******

Thật ngu ngốc khi cuối cùng lại ở một mình. Mọi phần trong quá trình huấn luyện xưa cũ của hắn đều hét lên yêu cầu hắn phải ở trong tầm mắt của những người khác, nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến những điều khác khiến vấn đề trở nên u ám - sự đột biến xác thịt giờ đã tiến triển rất xa, một cơn ngứa ngáy toàn thân bắt đầu như một sự khó chịu nhưng bây giờ đã gần như làm hắn phát điên. Hắn phải tiếp tục bước đi, chỉ để ngăn hiệu ứng đang sắp áp đảo hoàn toàn hắn. Việc duỗi thẳng các chi của mình, bắt buộc chúng cử động theo thói quen có vẻ như là điều duy nhất ngăn cản sự đột biến này hoàn toàn di căn lên toàn bộ cơ thể hắn.

Khi bước đi, hắn tụng đi niệm lại các câu thần chú. Hắn hầu như không để ý đến xung quanh mình, nơi chỉ còn là một chuỗi bóng tối lờ mờ và những vũng ánh sáng quét qua từ bóng đèn lumen trên mũ của hắn.

Việc bước đi xuống các tầng trong trạm không gian này đã giúp ích cho hắn. Mỗi bước hắn rời khỏi phòng chỉ huy lại làm cơn đau dịu đi đôi chút. Lúc đầu, hắn đã nghe thấy tiếng chuyển động của các người anh em mình khi họ đang lùng sục trên từng tầng để tìm dấu hiệu của sự sống, nhưng bây giờ họ cũng đã khuất tầm mắt của hắn. Các hành lang xung quanh hắn gần như im lặng, sự yên tĩnh như nấm mồ của chúng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gõ và tích tắc nghèn nghẹn của một khu cấu trúc sâu hơn bên trong trạm không gian này.

Sau một thời gian - thật khó để nói chính xác bao lâu đã trôi qua - các giác quan của hắn bắt đầu trở lại. Áp lực trong máu và mô cơ thể hắn giảm xuống, những giọng nói rít lên cũng nhỏ dần.

Arvida ngừng di chuyển và nhìn xung quanh. Chắc hẳn hắn đã phải đi một chặng đường dài - những bức tường có phong cách khác - gần như làm từ hữu cơ, mặc dù vẫn được chạm khắc từ sắt đen cứng mà toàn bộ Dark Glass được đẽo ra từ đó. Hắn đang ở trong một căn phòng hình tròn có trần mái hình hoa tulip. Mỗi bức tường đều được trang trí bằng các hình dạng hình học, chồng lên nhau và chia đôi bằng các đường chịu lực đan chéo nhau.

Hắn có thể nghe thấy một tiếng gầm xa xa, như tiếng nước sủi bọt phát ra từ phía bên dưới.

Bên dưới là một vết nứt được khoanh tròn. Bên dưới là con mắt đang nhìn vào vực thẳm.

Hắn bám vào tường để đứng vững. Khi chạm vào nó có cảm giác ướt át - không thể nào cảm nhận được điều đó qua lớp giáp trên găng tay của hắn.

Ở giữa căn phòng là một bệ hình bát giác nhô cao, được chạm khắc thành một cái tổ có hình dạng quằn quại như những con rắn. Bề mặt của nó được đánh bóng để có độ sáng bóng cao. Khi nhìn vào nó, hắn có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình bên trong bộ giáp, rất gần và cũng rất nhanh.

"Yesugei," hắn rít lên qua kênh liên lạc. Không có gì đáp lại. "Yesugei," hắn lặp lại.

Hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Thật ngu ngốc khi cuối cùng lại ở một mình. Và một lần nữa, trước đây hắn đã ở một mình và trong một thời gian dài. Ngay cả sau khi họ đưa hắn ra khỏi khu tàn tích của Tizca, hắn vẫn chưa bao giờ thực sự là một trong số họ. Sự cô độc đã trở thành lẽ thường, thiếu vắng những người anh em chiến đấu thực sự, những anh em pháp sư mà hắn từng rất vui vẻ khi đàm đạo, học hỏi và nghiên cứu.

Trở lại thời điểm trước khi quê nhà hắn rơi vào cảnh hỏa ngục, hắn đã bị chiếm hữu bởi một con quỷ dữ Tutelary (*), nó tên là Ianaius. Sinh vật Trí Tuệ đó đã xuất hiện không liên tục như một sự hiện diện mờ nhạt và khó nhận thấy ở bên cạnh hắn, mặc dù nó đã biến mất rất lâu trước chuyến hành trình định mệnh cuối cùng của hắn cùng Kalliston đến Prospero. Nó chưa bao giờ là một điều gì đó có tầm quan trọng cốt yếu đối với hắn. Trong những năm sau đó, hắn chưa bao giờ cố gắng triệu hồi linh hồn đó về bên cạnh mình nữa, nhưng ngay lúc này, lần đầu tiên, hắn thấy mình thiếu đi hơi ấm huyền ảo của cái bóng mờ ảo trong suốt của nó.

(*) Tutelary : Hiểu nôm na Tutelary là những con quỷ đã bị ràng buộc với tâm trí với một Thousand Sons khiến sức mạnh của họ tăng lên đáng kể.

Hắn bước tới bục và nghiêng người nặng nề về phía đó, ấn lòng bàn tay vào nền đá ướt. Nếu cứ nghiêng, nghiêng, nghiêng thì sẽ đổ nhào về phía trước, đâm sầm đầu vào đó. Có lẽ khi đó bề mặt sẽ bị vỡ ra, và hắn sẽ chìm đắm trong vật chất của nó, hòa làm một với những bộ xương của cái trạm không gian này. Có lẽ lúc đó nỗi đau vĩnh cửu sẽ chấm dứt, được làm dịu đi bởi chất lỏng đen như dầu. Có lẽ chính hắn sẽ trở thành một Tutelary, một kẻ hay nói nhảm để quấy nhiễu thế giới mộng mơ của con người.

"Mình lẽ ra đã phải chiến đấu với Bầy Sói," hắn thở nặng nề. "Mình đáng lẽ ra không nên để bọn chúng làm ô uế những nơi thiêng liêng."

Không khí phía trước hắn, giữa chiếc mặt nạ và bề mặt của trạm không gian đang run rẩy. Cảm giác như thể ngón tay của hắn đang chìm vào trong đá. Hắn chớp chớp mắt nhiều lần và cố gắng kéo những ngón tay ra nhưng không thành công.

Bên dưới, xa bên dưới, vết nứt hình tròn. Nó gầm lên gần như có thể nghe được. Nước đang sủi bọt.

Mọi thứ bắt đầu thay đổi. Hắn cảm thấy ấm áp đến từng thớ thịt. Hắn nheo mắt lại, hình ảnh trước mắt mờ đi và chao đảo.

Có một thế giới tối tăm, đầy tia chớp đủ màu sắc. Có một tòa tháp, to lớn vượt xa mọi định luật vật lý, nó nhô ra khỏi các mảng kiến tạo của trái đất như một đầu mũi tên đang phun trào. Hắn nhìn thấy những Trí Tuệ nhảy múa trong ánh sao, phun ra những điều huyền bí của chúng như những trò đùa. Vùng đất bên dưới sủi bọt và thay đổi, biến đổi theo mỗi ánh bình minh nhanh chóng thành một thứ gì đó mới mẻ, một thứ gì đó đang dày vò.

Lúc đó hắn muốn rụt tay lại. Một nỗi sợ hãi khủng khiếp tóm lấy dạ dày hắn, nhào nặn nó, khiến hắn lạnh cóng trở lại.

Bên dưới, vết nứt đang được xoáy tròn.

Hắn nhìn thấy những hạm đội tàu chiến, mũi tàu bằng ngọc xanh lam và sườn bằng đồng, đang lao ra khỏi cõi warp, trôi qua tòa tháp. Hắn nhìn thấy những người mặc áo choàng trên những chiếc máy bay đang bay vòng quanh chân tháp. Hắn nhìn thấy các Trí Tuệ đang tụ tập lại như những thiên thần trên bầu trời đêm, bị thu hút về phía tòa tháp. Đó là toàn bộ tòa tháp. Hắn không thể rời mắt khỏi nó. Đầu hắn càng cúi sâu hơn.

"Ông ấy không thể nào còn sống được."

Đó là lúc hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu - bị vỡ vụn, giống như những hình ảnh trong sảnh gương. Những khuôn mặt nhìn về những hướng khác nhau, mờ ảo qua lăng kính pha lê, đối nghịch, không nhận thức, cũng bối rối và lạc lõng như chính hắn. Tất cả các hình ảnh đều có một con mắt duy nhất - trên một số khuôn mặt được bao quanh bởi lửa, trên một số khuôn mặt khác là một quả cầu hình người trông thật thê lương, trên những khuôn mặt khác là một cái hố đầy quỷ dữ của sự điên loạn.

"Ông ấy không thể nào còn sống được."

Những người anh em của hắn đang ở trên thế giới đó, băng qua khung cảnh lấp lánh ánh chớp của nó, hành hương về phía những cánh cổng màu đen.

"Không," hắn thở ra thành tiếng, đầu cúi xuống sâu hơn. "Họ đã chết. Họ đều đã chết hết rồi mà."

Họ diện trong bộ chiến giáp màu đỏ thẫm, áo choàng màu xanh lam, mang theo những cây gậy có hình đầu rắn, côn trùng, mỏ chim đang vểnh lên. Họ trò chuyện với nhau một cách buồn bã, phẫn nộ và họ nhìn lên bầu trời, tìm kiếm nguồn gốc của sự biến đổi đột ngột của họ.

"Mình lẽ ra đã phải biết điều đó. Mình lẽ ra đã cảm nhận được điều đó."

Vị thần tan vỡ vẫn chưa ở trong số họ. Ông ta chỉ ở đó trong những suy tư, trong những giấc mơ, trong đám bụi dày đặc. Họ không nhìn thấy Ông ta, không đầy đủ. Họ đang làm việc. Họ đang nghiên cứu. Bây giờ một trong số họ đang dẫn đầu những người khác. Bộ giáp của ông ta là bộ áo giáp quen thuộc nhất, có hình con quạ, được trang trí công phu như khi ông ta còn là một magister templi, và là người vĩ đại nhất trong số họ.

"Không, ngài không thể chữa khỏi căn bệnh đó," Arvida thấy mình đang lên tiếng một cách tuyệt vọng. "Không, không phải bằng cách này. Đừng cố gắng làm theo cách này."

Hắn vươn tay ra, như thể hắn có thể lôi những người đó ra khỏi thế giới bùa chú của họ và ném họ trở lại khoảng không. Khi hắn làm vậy, hình ảnh đó biến mất, vỡ thành nhiều mảnh và quay tròn.

Xa hơn về phía trước, là một hình ảnh khác, lạnh lùng hơn, xa xôi hơn nhiều.

Hắn nhìn thấy một thiên hà gồm hàng triệu thế giới. Hắn nhìn thấy những hạm đội khổng lồ miệt mài trong bóng tối, đen kịt với lớp gỉ sét cũ kỹ, các động cơ plasma của chúng rò rỉ cặn dầu độc hại ra khắp khoảng không. Hắn nhìn thấy các nhà máy đang thổi ra khói bụi trên bầu trời xám xịt. Hắn nhìn thấy những hàng dài những người phàm đang túm tụm, hàng tỷ người đang tiến vào những cái miệng cười toe toét của những thánh đường rộng lớn, nơi những bài thánh ca điên cuồng được hát cho một xác chết có khuôn mặt chỉ còn là chiếc đầu lâu bị cùm vào tàn tích của một động cơ rên la đau đớn. Hắn nhìn thấy những cuốn sách bị đốt, ném lên những giàn thiêu khổng lồ và bị lên án, ngay cả khi những phương tiện cổ xưa chở con người xuyên qua các vì sao phải chùn bước vì thiếu hiểu biết. Hắn nhìn thấy sự tra tấn, nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng, sự lao động mệt mỏi, kiệt quệ, mài mòn tới vô tận, sức mạnh tập hợp của bao nỗi kinh hoàng của bọn xenos, và dưới tất cả, những giọng nói ríu rít từ nơi sâu thẳm nhất của tâm trí con người...

Hắn là một pháp sư Corvidae, thuộc đẳng cấp của những nhà tiên tri. Đây không phải là một viễn tượng giống như bao cái trước đây. Đây là một tương lai xa rất xa, một tương lai mà mọi tâm hồn xung quanh hắn đều đang phấn đấu xây dựng.

"Không," hắn thì thầm và đẩy mình ra.

Bên dưới chân hắn, vết nứt đang bị khuấy động.

Hắn khó thở. Hắn loạng choạng bước ra khỏi bục, lắc tay cho sạch chất lỏng dính trên tay. Hắn lao thẳng vào tường, đầu ngửa ra sau.

Sau đó hắn lại đến cánh cổng, bằng cách nào đó đã mù quáng đi qua, khập khiễng bước qua. Những hình ảnh đó tràn ngập tâm trí hắn, xua tan nỗi sợ hãi về sự đột biến xác thịt, xua tan đi mọi thứ.

"Không phải cái này," hắn buột miệng, loạng choạng va vào một bức tường khác, lảo đảo rời khỏi nó, tập tễnh tiến về phía trước như một gã say rượu.

Càng đi xa thì mọi chuyện càng trở nên dễ dàng hơn. Tầm nhìn của hắn càng rõ ràng. Hắn nhìn thấy những cái bóng phía trước, đen như mực và xiên xẹo. Hơi ấm nhạt dần, lắng xuống thành sự lạnh lẽo trống trải của trạm không gian bị bỏ cho hoang phế.

Hắn ngồi sụp xuống, tim đập mạnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Hắn phải đi tìm Đại Hãn, hoặc Yesugei, hoặc một trong những Keshig. Hắn phải rời khỏi nơi này. Tất cả họ đều phải làm vậy. Tất cả những gì còn lại ở đây là warp, chất độc, trái tim của mọi sự thối nát, rò rỉ và đang nhuộm đen tâm hồn họ.

Hắn vẫn còn sống.

Nhận thức đó khiến hắn muốn hét lên. Giờ đây mọi sự chắc chắn đã không còn, mọi lòng trung thành. Liệu hắn có thể được tìm thấy? Hắn đã phải trả cái giá nào cho việc bám víu vào cuộc sống? Và còn những người khác, những người khác...

"Tất cả bọn họ đều còn sống."

Điều này là quá sức tưởng tượng. Hắn lại bắt đầu, đứng dậy và bước đi nhanh hơn. Bóng tối đè lên vai hắn, che khuất ánh sáng mỏng manh của bóng đèn lumen trên mũ trụ, cố gắng bóp nghẹt hắn.

Hắn tiếp tục bước đi. Hắn tiếp tục đi.

Ở bên dưới, bất chấp sự vĩnh hằng, vết nứt warp vẫn cuộn tròn trong bóng tối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro