Chương 20 - Achelieux

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mọi thứ đều thật khó khăn, mọi thứ đều quá chậm chạp. Toàn bộ thủy thủ đoàn làm việc như thể đang trong tình trạng mất ngủ, mất nhiều thời gian hơn mức cần thiết để hoàn thành ngay cả những công việc đơn giản nhất.

Ilya cũng không được miễn nhiễm với điều này- bà phải dúi nắm tay vào mặt và xoa thật mạnh để tự đánh thức mình. Các đội canh gác của các chiến binh được phân tán khỏi vị trí của họ để giám sát các hoạt động trong phòng máy móc và các ổ hoả lực của các tầng. Trong một thời gian ngắn, điều đó đã ngăn chặn sự thối rữa, nhưng sau đó chuỗi mệnh lệnh lại chậm chạp lại và Jubal ra lệnh cho nhiều chiến binh hơn tới canh gác không gian rộng lớn của con tàu. Họ được cấp quyền sử dụng vũ khí của mình để buộc ai nấy phải tuân theo, một điều mà tất cả mọi người đều thấy ghê tởm, vì White Scar chưa bao giờ là một Quân đoàn được xây dựng trên nỗi sợ hãi.

Bất chấp tất cả, hạm đội đã phản ứng tốt. Việc sắp xếp đội hình gần như hoàn tất, lưới phòng thủ được nâng cao lên. Cuộc đột kích liều lĩnh của Shiban đã làm được những gì cần phải làm - tạo không gian cho các thiết giáp hạm chủ lực định hướng theo kẻ thù đang đến gần, đánh giá số lượng và vị trí của chúng cũng như xây dựng hệ thống phòng thủ.

Jubal sải bước qua lại giữa các đội trên đài chỉ huy, ra lệnh trong từng hơi thở, không mệt mỏi và đầy uy nghiêm. Ilya ngưỡng mộ hắn ta, giống như tất cả những người khác. Sẽ không còn lâu nữa. Qua khung quan sát, bà có thể nhìn thấy những tiêm kích đầu tiên của Shiban đang khập khiễng quay trở lại sau các cuộc đột kích ban đầu, hai bên sườn của họ bắn ra các tia plasma. Ở phía nơi xa xa còn có những con quái vật khổng lồ của khoảng không, những con quái vật có mũi nhọn nhợt nhạt của quân đoàn XIV, những chiếc battle-barge lòe loẹt của quân đoàn III.

Bà dụi mắt lần nữa, xua đi cảm giác thôi thúc muốn bỏ cuộc, muốn buông bỏ tất cả vẫn luôn hiện hữu. Mỗi khi bà đứng yên một lúc, những suy nghĩ tương tự lại chạy đến làm tắc nghẽn tâm trí.

"Chúng ta đã phí hoài công sức. Không có cái gì ở đây cả. Ông ta không có ở đây. Kẻ thù đã tìm thấy chúng ta, và giờ mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta đang ở quá xa Terra, đơn độc một mình."

Bà loạng choạng tiến tới một tổ màn hình cảm biến. Swordstorm vẫn ở gần một số tàu tuần dương hạng nặng và ba tàu vận tải nhân sự - việc điều động để quay đầu và đưa pháo Lance của nó vào phạm vi tối ưu là không hề đơn giản.

Đó là lúc bà nhìn thấy các tín hiệu, hàng trăm tín hiệu tràn ra từ một con tàu đơn độc trong bóng tối, tín hiệu động cơ của nó lóe lên trên thang đo.

"Tàu nào vậy?" bà hỏi một trong những menial trong tổ cảm biến, kéo anh ta ra khỏi vị trí của mình và cho anh ta xem các điểm đánh dấu.

Người đàn ông nhìn các dấu hiệu một cách đờ đẫn một lúc, chớp mắt. Rồi anh ta nói "Tàu Xo Gamail, ở sai đội hình. Trôi dạt. Họ đang gửi thông điệp tới chúng ta."

Ilya quay đi, sải bước tới trạm liên lạc và cầm lấy thiết bị. Có rất nhiều tàu con thoi xuất hiện trong khoảng không dẫn theo rất nhiều khoang cứu hộ phía sau. Bà đã cô lập danh tính của con tàu dẫn đầu và mở ra liên kết. "Hãy tự khai báo," bà ra lệnh.

Phải mất một lúc để liên kết được thông qua. Khi đó, chất lượng bị nhiễu hạt gần như không thể nghe được.

"Mở nhà chứa máy bay. Tàu bị bỏ lại do hỏng động cơ. Chúng tôi là 132 lưỡi kiếm của quân đoàn, có nhiều thủy thủ đoàn tiêu chuẩn. Hãy mở cửa nhà chứa máy bay."

Bà nhận ra giọng nói ngay lập tức. Bà đã từng tham dự các phiên tòa và chưa bao giờ quên giọng nói này. "Anh đã đến quá muộn," bà cảnh báo, đưa ra một sơ đồ để đánh giá xem liệu việc chuyển tiếp có khả thi hay không. "Các lá chắn đã được dựng lên."

"Chúng tôi có thể phục vụ. Chúng ta sẽ không để sinh mạng của mình bị lãng phí. Xin hãy mở nhà chứa máy bay."

Bà nhìn lên nơi Jubal đang gầm lên những mệnh lệnh mới. Hắn ta bây giờ đang hoàn toàn bận rộn, bận rộn với việc đưa những hỏa lực vẫn còn đáng gờm của Quân đoàn vào phòng tuyến. Vẫn còn nhiều việc phải hoàn thành, và trong những kế hoạch tác chiến lớn, ngay cả một trăm chiến binh cũng là một tổn thất có thể chấp nhận được.

Vậy mà Khả Hãn vẫn chưa trở lại. Mọi người sẽ không hoàn thành việc điều động và sẵn sàng trong trạng thái chiến đấu hoàn toàn - sẽ không, khi nào ngài ấy vẫn còn ở trên Dark Glass.

"Đến ngay đi," bà nói. "Nhà chứa máy bay Bốn mươi lăm. Các anh có mười phút. Hãy thận trọng - con tàu sẽ di chuyển rất nhanh."

Bà nghe thấy một tiếng cười tự tin, sau đó liên kết bị ngắt.

Ilya tháo tai nghe ra, đứng dậy và quay lại nhìn Jubal. Hắn sẽ không thích điều này. Hắn ta sẽ không dễ dàng bị lung lay.

"Nhưng mình đã làm điều này trước đây rồi," bà tự nhủ, bà sẽ tới làm gián đoạn hắn ta để giải quyết vụ việc này. Có lẽ đó sẽ luôn là vai trò của bà trong cái Quân đoàn đáng nguyền rủa này - nói ra sự thật trước quyền lực, xoa dịu sự ngu ngốc của những kẻ dũng cảm. "Và mình có thể làm được điều đó thêm một lần nữa."

******

Đại Hãn đã tới nhà chứa máy bay nơi đậu các chiếc Stormbird. Một chiếc gunship đã cất cánh và đang giữ vị trí ngay bên ngoài cánh cửa hư không, sẵn sàng dẫn đầu đoàn bay hộ tống. Những chiếc khác đều đã được bật nguồn, động cơ khí quyển của chúng rên rỉ trong bong bóng trọng lực được khôi phục của trạm không gian.

Namahi tiếp tục đi trước. Đại Hãn quay vòng qua hàng trăm liên lạc đang bùng nổ mà hệ thống trong bộ giáp của ông đang thu thập, tin tức đến từ hạm đội và trình bày chi tiết tất cả những gì đang diễn ra. Những phát súng đầu tiên đã được bắn và cuộc giao tranh đang dần đi đến hồi kết.

Ông phải có mặt ở đó.

"Khả Hãn, chúng tôi đã sẵn sàng," Namahi nói từ buồng lái của chiếc Stormbird. Vị Primarch bước lên đoạn đường lên tàu. Bên kia sân đỗ, các biệt đội khác đã quay trở lại, tiến về phía các gunship đang chờ sẵn. Khi Đại Hãn cúi xuống dưới bóng tối của khoang chở quân bên trong chiếc Stormbird, ông nhận thấy thêm một chiến binh nữa đang tình cờ băng qua khu vực rộng lớn hoang vắng của nhà chứa máy bay.

"Đợi đã," ông ra lệnh.

Arvida trông như đang bị thương. Thầy phù thủy khập khiễng đi đến chỗ vị Primarch, tấm lưới vox của hắn ta phát ra tiếng rít khàn khàn.

"Ngươi đi một mình à?" Đại Hãn hỏi. "Yesugei đang ở đâu rồi?"

Arvida cố gắng trấn tĩnh lại. Hắn trông có vẻ hơi choáng váng. "Ông ấy vẫn chưa tới đây à?"

Đại Hãn dẫn hắn vào trong chiếc gunship, vị Stormseer sẽ phải bước lên chiếc khác. "Không còn thời gian nữa. Ngươi sẽ đi theo.".

Họ vào vị trí bên trong, các cận vệ Keshig ì ạch theo sau họ, những đoạn đường dốc thả quân đóng lại và chiếc Stormbird cất cánh một cách cồng kềnh từ sàn đáp. Arvida gục xuống bên trong thân tàu, hai tay ôm đầu. Đại Hãn vẫn đứng vững, cưỡi theo độ nghiêng của sàn tàu khi chiếc gunship quay đầu về phía lối ra.

Sau đó, con tàu lao ra ngoài, tăng tốc mạnh mẽ, lao thẳng xuống dưới cấu trúc khổng lồ của Dark Glass. Các gunship hộ tống đi cùng họ, các phi cơ đánh chặn cũng vậy, bỏ lại ba chiếc còn lại để chở những người cuối cùng vẫn còn chưa lên máy bay.

Đại Hãn nhìn trạm không gian dần khuất dạng. Sẽ tốt hơn nếu khám phá nó sâu hơn. Cho dù liên lạc viên của Ilya có từng hứa hẹn về một con đường xuyên qua mê cung của cõi warp hay không, chắc chắn có một bí mật nào đó được chôn giấu trong cái trạm không gian này, một bí mật phải được liên kết ngược trở lại Terra.

Arvida ho dữ dội và ngửa đầu ra sau. Đại Hãn tiến tới chỗ hắn. "Có chuyện gì đã xảy ra với ngươi vậy?" ông hỏi.

Phải mất một lúc lâu vị phù thuỷ mới trả lời. Khi hắn mở miệng, có vẻ như cổ họng hắn bị nghẹn ứ lại. "Là do warp," hắn rên rỉ. "Ở nơi đó."

"Ừ. Bọn ta biết điều đó. Ngươi có thể ráng cầm cự lại nó không? Ta sẽ cần đến ngươi."

Arvida bật ra một tiếng cười cay đắng. "Ừ, tôi có thể cầm cự lại. Chỉ một chút nữa thôi. Rồi sự kết thúc sẽ đến." Hắn nhìn chằm chằm vào vị Primarch. Thấu kính trên mũ của Arvida trông thật kỳ quặc, như thể chúng đang có hơi nước ngưng tụ ở bên trong. "Nhưng tôi đã nhìn thấy nó, thưa ngài. Tôi đã thấy điều gì đang chờ đợi nhân loại."

Đại Hãn cúi xuống ngang tầm với Arvida. Stormbird lúc này đang tăng tốc hết công suất, động cơ đẩy khoảng không của nó gầm lên. "Ngươi đã thấy gì?"

"Những thất bại khác nhau." Găng tay của Arvida đang co giật. "Hai mặt của một lá bài, mỗi mặt đều trống rỗng." Giọng nói của hắn bị nhòe đi. "Họ đều đã chết. Bây giờ họ còn sống. Điều đó nghĩa là gì? Nếu tôi ở lại nơi đó, liệu tôi có ở bên cạnh họ bây giờ không?"

Hàng chục tín hiệu liên lạc khác kêu gọi sự chú ý trên mũ trụ của Đại Hãn. Họ đang nhanh chóng đến gần Swordstorm.

"Ta không hiểu ý ngươi ," ông nói.

Arvida nhìn thẳng vào ông, dường như rùng mình không kiềm chế được. "Tôi đã bị tha hoá rồi, nhưng tôi không đơn độc - nó sẽ đến với tất cả chúng ta. Ngay cả với ngài. Tôi đã nhìn thấy nó. Tôi đã thấy những gì chúng ta đang xây dựng."

Hắn ho nhiều hơn, và Đại Hãn nhìn thấy những dòng máu mỏng chảy ra từ phần giáp che cổ họng của hắn. "Ngài có nghe tôi nói không, Chúa tể của Chogoris? Không có chiến thắng. Không có chiến thắng."

Đại Hãn kê cái đầu nặng nề của mình lên vai Arvida. Vào một ngày khác, ông có thể đã giết một chiến binh vì đã nói những lời như vậy, nhưng ông đã nhìn thấy sự hy sinh mà vị phù thủy này đã hy sinh cho một Quân đoàn không phải là của mình. Cõi warp đang đập mạnh mọi bề xung quanh họ, làm vấy bẩn mọi tâm trí. "Ta không nghi ngờ gì viễn tượng của ngươi," Đại Hãn lặng lẽ nói.

Động cơ đẩy bắt đầu giảm sức mạnh, giảm tốc trước khi xuyên qua hàng rào pha lê. Cơn rùng mình của Arvida giảm dần.

"Nhưng những viễn tượng này có thay đổi được điều gì?" Đại Hãn hỏi. "Chúng ta có nên nhìn chằm chằm vào bóng tối và để lưỡi kiếm tuột khỏi tay mình không?"

Cơn rùng mình của Arvida bắt đầu giảm bớt. Họ càng đi xa khỏi trạm không gian đó thì việc hồi phục càng nhanh.

"Hãy hiểu điều này, con trai của Magnus," Đại Hãn nói. "Dưới vòm trời này không chỉ có thắng bại. Chúng ta có thể rút lui, nhưng không phải mãi mãi. Chúng ta có thể xảo quyệt và đánh lừa kẻ thù, nhưng không phải mãi mãi. Chúng ta có thể phải chịu số phận mất đi tất cả những gì chúng ta yêu quý, nhưng ngay cả khi điều này xảy ra, ký ức về quá khứ sẽ vẫn còn trong chúng ta. Rằng chúng ta có thể đã từ bỏ, nhưng chúng ta đã không bỏ cuộc.

Những tín hiệu vox đầu tiên với Swordstorm đã vang lên. Chu kỳ hạ cánh lên tàu bắt đầu.

"Chúng ta vẫn là chính mình," Đại Hãn nói. "Bọn chúng không bao giờ có được điều này, dù chúng có đốt cháy tất cả những gì chúng ta từng xây dựng và khinh miệt chúng ta qua ngọn lửa đang nhảy múa. Ngươi có nghe ta nói không? Chúng ta vẫn là chính mình."

Lúc đầu, Arvida không phản ứng gì cả, sau đó hắn gục đầu xuống. Nhìn bề ngoài, hắn ta dường như đã bị thu nhỏ lại, như thể cơ thể bên trong bộ giáp đã thả lỏng, co lại về kích thước bình thường.

"Vết nứt..." hắn bắt đầu, giọng hắn vẫn giống như trước đây hơn, đầy mệt mỏi.

"Ta biết điều đó. Đừng xấu hổ về bản thân."

Đại Hãn nhìn lên qua khung cửa sổ nhìn hẹp. Swordstorm giờ đây đã hiện rõ, nổi bật nhất trong số các thiết giáp hạm lớn khác, những đường nét kiêu hãnh của nó vẫn hùng vĩ như xưa nay. Chỉ cần nhìn vào nó cũng khiến ông cảm thấy vui sướng như khi rút một món binh khí xịn từ trên giá ra và giữ thăng bằng nó trong tay.

"Nhưng hãy mau hồi phục," ông nói và đứng dậy. "Ta muốn ngươi chiến đấu cùng ta. Ta cần phép phù thủy của ngươi cùng với các zadyin arga của ta."

Ông cảm thấy nhịp tim mình tăng lên, sẵn sàng cho ông, làm ông cứng rắn trở lại

"Người anh em Mortarion của ta đang ở đây," Đại Hãn nói. "Và lần này hắn không đến để thuyết phục chúng ta đổi phe."

******

Trong một khoảnh khắc, Yesugei đã tin rằng người đàn ông kia là thật - một sự hiện diện bằng xương bằng thịt trước mặt họ. Phải mất vài giây để nhận ra rằng Achelieux là một hình ảnh ba chiều, được phóng lên từ trung tâm buồng máy - một dấu hiệu khác nếu cần, cho thấy tâm trí của Yesugei đã bị suy yếu như thế nào bởi chất độc của wrap.

Bóng ma đứng trước mặt họ, sống động như thật ngoại trừ một chút độ trong mờ xung quanh các đường nét. Vị Novator này giống hệt như Arvida đã mô tả - cầm một cây trượng đen đính một viên đá trắng, áo choàng được trang trí bằng ngọc bích. Khuôn mặt của ông ta gần như không có tì vết và mang màu sắc của đất phơi nắng. Ông ta không nhìn vào họ. Ông ta đang nhìn, như những ảnh ảo ba chiều luôn làm, chỉ nhìn vào khoảng không ở giữa, đôi mắt không tập trung và với nụ cười thông minh trên khuôn mặt hấp dẫn.

"Tôi có thể đoán được các ngài muốn học hỏi điều gì," ảnh ảo ba chiều nói. "Nơi này xảy ra chuyện gì, tại sao phải tới đây tìm hiểu. Câu trả lời rất đơn giản - sự yếu đuối của ý chí. Các ngài sẽ biết rằng chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức để lựa chọn các thủy thủ đoàn cho việc này, dù biết rõ những rủi ro. Phần lớn công sức đó đã được khen thưởng. Tôi có chút tự hào về điều đó. Năm mươi hai năm không có xáo trộn, không có dấu hiệu phản bội. Hãy xem xét điều đó - Seethe nằm trong tầm mắt của nơi này, mở ra như một vết thương, và chúng tôi vẫn chịu đựng được. Tôi hy vọng khi tất cả đều đã được tính đến, điều đó sẽ được ghi nhớ. Tôi không coi đó là một thất bại... Tôi coi đó là một quyết tâm vượt xa mọi mong đợi."

Thật khó để biết hình chiếu này đã được ghi âm lại cách đây bao lâu. Veil đã lùi về phía xa căn phòng, sự chú ý của ông ta dán chặt vào cái người đang nói huyên thuyên. Yesugei không thể nhìn rõ khuôn mặt của Veil, nhưng có thể thấy rằng đôi mắt của Veil đang mở to với vẻ gì đó như bị mê hoặc.

"Tôi không chắc điều gì đã gây ra sự thay đổi," hồn ma của Achelieux tiếp tục. "Tôi phải phỏng đoán nguyên nhân - Paternova, người đã từng phản đối chính sách này. Nếu tôi có thể ở đây mọi lúc, tôi có thể đã ngăn cản được, mặc dù cuối cùng chúng tôi chắc chắn mình đã bị xâm nhập. Nếu có lỗi phải nhận, đó là lỗi ở tôi. Tôi đã hành động quá muộn màng. Khi tình hình trở nên rõ ràng đã vượt quá khả năng kiểm soát của tôi, tôi đã ban hành giao thức và xả nước vào trạm. Bây giờ tôi đang ở một mình. Bọn chúng đã không thành công trong việc làm gián đoạn chương trình, vì giờ đây nó đã đạt đến giai đoạn mà tôi có thể điều khiển Cánh Cổng mà không cần tới sự trợ giúp nào. Một cơ hội may mắn."

Achelieux dừng lại, thoáng có vẻ bối rối. "Tuy nhiên, đừng nghĩ tôi là một con quái vật. Mở ra nơi này cho cõi Seethe nuốt gọn, chứng kiến những người mà tôi đã cùng làm việc bấy lâu bị kéo vào cõi vô hình, cả bạn lẫn thù - đó không phải là một cảnh tượng dễ chịu. Tôi không còn cách nào khác."

Yesugei bắt đầu ghép các sự kiện lại với nhau. Việc thiếu các thi thể, vết máu - đã có một số cuộc nổi loạn trên tàu, gây ra ở các cấp chỉ huy. Bằng cách nào đó Achelieux đã tận dụng sự hiểu biết về warp để kết thúc nó và bằng cách nào đó đã bảo vệ được chính mình. Nơi này đã bị tẩy rửa, loại bỏ tất cả ngoại trừ kim loại trơ, chính cấu trúc của nó đã trở nên độc hại.

"Tuy nhiên, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của Ngài," Achelieux nói. "Hãy biết rõ điều này, thứ này có thể hoạt động được. Các xung của trường năng lượng Geller đang hoạt động, các thông số đột phá giữa các tầng lớp nghe rất có triển vọng. Tất nhiên, có những vấn đề ít rõ ràng hơn - via sedis vẫn là lĩnh vực của sự nhạy bén về tinh thần, sức mạnh của ý chí. Tôi biết ý định của ngài đối với nơi này và chấp nhận rằng chỉ có vị Primarch được đề cử mới có đủ sức mạnh để duy trì kết nối, nhưng tôi cũng biết cuộc chiến đang diễn ra, và việc tôi quan sát điều này khiến tôi tin rằng ngài không có cách gì để hoàn thành vai trò đó ngay bây giờ."

Via sedis. Con đường dẫn tới ngai vàng. Câu này có nghĩa là gì? Vị Primarch nào cơ?

"Vì vậy, bị cô lập ở đây và có rất ít hy vọng được giải cứu kịp thời, tôi phải tự mình gánh lấy chuyện này. Sự rạn nứt ngày càng lớn, những giấc mơ của tôi trở nên tồi tệ, và thế là thời gian của tôi ngày càng ngắn lại. Tôi sẽ dám làm điều đó dù biết rõ những rủi ro. Tất nhiên là tôi sợ điều đó, nhưng tất cả chúng ta đều phải dám làm điều mà chúng ta sợ hãi. Ngài sẽ đồng ý, tôi nghĩ vậy. Tôi ghi âm lại điều này với hy vọng rằng Ngài sẽ chứng kiến ​​kết quả, và bất chấp cuộc nổi loạn, niềm tin của Ngài vào Cánh cổng đã được tưởng thưởng xứng đáng, và nơi này cũng như tất cả những gì đã làm được ở đây vẫn có đủ sức mạnh để lật ngược tình thế."

Achelieux mỉm cười. Đó là một nụ cười tự tin và vui vẻ. Yesugei thấy mình hiểu làm thế nào mà một người đàn ông như vậy lại có thể có ảnh hưởng đến người khác, và hiểu tại sao Ilya lại khá nóng lòng muốn tìm lại ông ta

"Vì vậy, tôi thách thức mọi điều vô hạn," Achelieux nói, làm dấu aquila. "Ave Imperator!"

Sau đó, ảnh ảo ba chiều biến mất. Các bóng đèn mờ đi và căn phòng trở lại bóng tối.

Trong một lúc, không một ai lên tiếng.

"Ông ta đang nói chuyện với ai vậy?" Yesugei hỏi, bày tỏ suy nghĩ của mình. Veil di chuyển đến nút máy chiếu ba chiều đang không hoạt động.

"Là người đã gửi lão ta tới đây." Giọng nói của Veil đã thay đổi. Trước đây nó từng xu nịnh, kiêu ngạo hay sợ hãi - bây giờ nó đã bình tĩnh lại. Veil thò tay vào bộ đồ của mình, tìm kiếm thứ gì đó trong túi áo. "Là Chủ Nhân của Nhân Loại. Hay là ngài không tự mình đoán ra được?"

Các cư xử của Veil đã hoàn toàn thay đổi. Cùng lúc đó, những người chiến binh xung quanh căn phòng đã vung lên khẩu Bolter của họ. Yesugei đã truyền sức mạnh tới cây trượng của mình.

"Làm ơn đừng," Veil nói, đưa ra hai quả bom vortex, mỗi tay một quả. "Những thứ này hoàn toàn có khả năng phá hủy căn phòng và mọi thứ bên trong nó. Nếu tôi buông tay ra, cả hai sẽ cùng phát nổ."

Yesugei vươn ra bằng tâm trí của mình và gặp một bức tường hư không có năng lượng tâm linh. Điều này thật thú vị - trước đây ông chưa từng phát hiện ra điều đó, và Arvida cũng vậy.

"Không, điều đó cũng không giúp được gì cho ngài đâu," Veil nói. "Paternova biết mọi cách để bảo vệ các đặc vụ của mình."

"Vậy là ta hiểu rồi." Yesugei thả lỏng. "Vậy ra đây là mối thù giữa các Gia Tộc của các ngươi - bọn ta không liên quan gì đến nó."

"Đúng vậy, không liên can gì cả." Veil lùi lại, tránh xa chiến binh White Scar gần nhất, hai tay dang rộng. Bàn tay được băng bó nhưng rõ ràng là đã hồi phục để giữ chặt khối thuốc nổ. "Tôi đã nói với vị nữ tướng của ông rằng có nhiều trường phái tư tưởng khác nhau. Thật không may cho các người khi đã vô tình can thiệp vào một trong những sự bất đồng giữa chúng tôi. Lẽ ra ông nên bỏ tôi lại ở Herevail."

"Ngươi được cử đến từ Terra, để theo dõi công trình của Achelieux," Yesugei nói. "Nhưng ngươi không đến được Dark Glass. Ông ta có nghi ngờ ngươi không?"

"Lão ta hầu như không biết tôi có tồn tại."

"Vậy chuyện gì xảy ra ở đây?"

"Sự phản bội." Giọng của Veil rất nhiệt thành, ông ta thực sự tin những gì mình đang nói. "Chúng tôi đã rất trung thành. Chúng tôi là những Hoa Tiêu dẫn đường. Chúng tôi đã xây dựng Imperium xung quanh các ngài và vì vậy có thể đã được tin tưởng hơn một chút."

Yesugei thăm dò ông ta nhẹ nhàng bằng tâm trí mình, tìm kiếm điểm yếu. Veil đã được ban cho một loại bùa hộ mệnh tâm linh nào đó, có thể là một thiết bị cấy ghép mà ông ta có thể kích hoạt theo ý muốn. Như ông ta đã nói, hai quả bom trong tay ông ta rất mạnh - dư sức để biến toàn bộ căn phòng thành một nồi súp chứa các hạt vật chất vô tri, và ngay cả bộ áo giáp năng lượng cũng sẽ không đủ sức để cứu mạng họ.

Thái độ thất thường của Veil, sự biến đổi đột ngột từ kiêu ngạo sang rụt rè từng là thứ vũ khí mạnh nhất của ông ta, một vũ khí lẽ ra phải được nhìn thấu trước đó. Bây giờ mọi thứ được che giấu thật tinh vi

"Ta không hiểu," Yesugei nói, giọng đều đều để câu giờ. "Làm sao ngươi có thể biết hết mọi chuyện?"

"Đã bao lâu rồi ngài chưa đến Terra hả? Có những bí mật đang được đồn thổi trong Cung điện, và Paternova rất quan tâm đến chúng. Ngài nghĩ Hoàng đế đang ở đâu? Tại sao Người không tới gặp Horus trong khoảng không, để tàn phá quân đội của hắn trước khi bọn hắn đặt chân đến gần pháo đài vĩ đại nhất của Người? Có lẽ có một nhiệm vụ nào đó đã trói buộc Người vào những bức tường bằng vàng của Người."

Có thứ gì đó đang làm nhiễu kênh liên lạc của Yesugei, khiến ông không thể gửi tín hiệu. Chuyện đó có lẽ đã xảy ra từ lâu rồi - ông đã quá cẩu thả. Bức tường tâm linh bảo vệ xung quanh Veil rất mạnh mẽ, đủ để hạ gục tất cả trừ đòn tấn công trực tiếp nhất, bạo lực sẽ chỉ kích hoạt các quả lựu đạn.

"Vẫn có những con đường khác," Veil cay đắng nói. "Những con đường sâu hơn. Một số chủng tộc xenos đã biết đến chúng từ rất lâu rồi. Bọn chúng đã tạo ra những con đường xuyên qua nền tảng của cõi Aether. Ngài có hiểu điều đó có nghĩa là gì không? Những con đường đi dưới những cơn bão. Không cần tới ngọn hải đăng Astronomican, không cần tới các động cơ warp, không có bọn sinh vật sống trong ác mộng đang cào cấu bên ô cửa sổ. Có một học thuyết tồi tệ, một học thuyết sai lầm, tuyên bố con người có thể sở hữu cái vương quốc này cho riêng họ, nó sẽ chấm dứt sự thống trị của các Gia tộc và loại bỏ bọn tôi như những dị nhân của một thời đại đã qua. Cỗ máy đó đã được tạo ra. Thứ vĩ đại nhất trong số đó, sedem auream đã hoàn thiện và vũ trụ hét lên đầy căm thù đối với nó. Nhưng vẫn có những thứ khác nữa - Chúng là chỉ là những cỗ máy thử nghiệm."

Yesugei có thể cảm nhận được sự nhiệt thành trong giọng nói của gã đàn ông này. Ông ta đã sẵn sàng để chết. Cố câu giờ để ông ta nói chuyện là cách duy nhất, cho đến khi Yesugei có thể tìm ra cách nào đó để tước vũ khí của ông ta.

"Cỗ máy thử nghiệm của cái gì?" Yesugei hỏi.

"Cánh Cổng. Cánh Cổng dẫn vào địa ngục. Thậm chí bây giờ ngài đang đứng ở ngưỡng cửa mà ngài vẫn không nhìn thấy được nó. Achelieux chưa bao giờ lập biểu đồ cho warp - lão ta đang tạo ra các phương tiện để vượt qua nó. Họ đã xây dựng nơi này ở đây, cách xa hàng nghìn tỷ linh hồn của Terra, để hoàn thiện cỗ máy ghê tởm của mình trong khi cuộc Đại Viễn Chinh vẫn đang hành quân xuyên qua khoảng không. Nếu chiến tranh không xảy ra thì chắc chắn bây giờ nó đã đi vào sử dụng, nhưng rồi nó đã xảy ra, và điều đó buộc lão ta phải ra tay sử dụng nó."

"Achelieux nói rằng ông ta dám mạo hiểm với cái vô hạn. Ý của ông ta là gì?"

"Rằng ông ta đã chết rồi."

"Vậy thì nhiệm vụ của ngươi đã kết thúc. Ngươi đã làm những gì mình được lệnh phải làm."

Veil mỉm cười buồn bã. "Cánh Cổng còn tồn tại. Lời nói của lão ta vẫn còn."

Yesugei đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Veil đã được bảo vệ, nhưng gã đàn ông đó không phải là psyker - ông không thể ngăn chặn được sự thao túng vật chất. "Bọn ta không phải là kẻ thù của ngươi."

Nụ cười của Veil vẫn đầy tiếc nuối.

"Không," ông ta nói. "Ngài không phải là kẻ thù."

Yesugei ra tay trước. Phản ứng của ông nhanh hơn nhiều so với một phàm nhân, và cây trượng của ông phát sáng khi sức mạnh tràn qua nó. Hai luồng năng lượng xé toạc vật chất phát ra từ chiếc găng tay đang nắm chặt của ông, đâm vào hai quả lựu đạn trong lòng bàn tay đang mở ra của Veil.

Một trong những quả lựu đạn được giữ lỏng lẻo trong bàn tay bị gãy của Veil đã bị cuốn vào một quả cầu nổ tung của không gian thực bị nứt vỡ, bị ném ra khỏi vương quốc của vật lý và lao vào hư vô trước khi Veil kịp rút tay lại. Nhưng ngay cả đối với Yesugei, với tất cả tài năng của mình gần như không thể bắn trúng chính xác hai mục tiêu cách nhau một phần nghìn giây, bị ảnh hưởng bởi dòng chất độc hại của warp rò rỉ ra khỏi mọi phân tử của trạm. Veil giật tay còn lại của mình lại và di chuyển quả lựu đạn ra khỏi đòn tấn công trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cần thiết để ngón tay cái của ông ta bật ra khỏi chốt an toàn.

Với một khoảnh khắc kinh hoàng khi thực tại bị nứt vỡ ra, quả lựu đạn đã phát nổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro